Posts in 0chilablog

#503: Tổng kết quà sinh nhật

Tổng kết quà sinh nhật là mình có tổng cộng 3 món quà ở nhà.
– Sáng sớm đã nhận được bó hoa của công ty Lê Bảo Minh còn đang mắt nhắm mắt mở bò lê mới ra khỏi được chăn để nhận hoa. Nguyên năm rồi làm phim là đã được quà quý từ Canon Việt Nam và Lê Bảo Minh khi giúp hỗ trợ một chiếc C70 để quay phim. Là một lựa chọn đứng đắn nhất để làm thể loại phim của mình. Giờ phim đang ngon lắm, chờ ngày được khoe thôi hihi. Tuy nhiên, điều tai hại là dùng xong phải trả mà giờ thèm một cái quá 0 biết tiền đâu ra mà mua bây giờ =))
– Món thứ hai là thịt bò khô của bạn Tanh iu quý của mình. Mọi người nhìn cái ảnh thịt bò khô là bạn biết nó ngon thế nào rồi đó. Mình mới bóc ra ăn một ít mà xong nước mắt ngắn dài, phải cất đi… để dành, ngon quá ăn phát nó hết sạch thì tiếc lắm. Mà xong ăn xong lại phải… tự đặt mua tiếp. Tôi khổ ghê vì quà tặng như thế này huhu
– Món quà thứ ba là được thằng em tặng đó là… rửa bát cho. “Hôm nay sinh nhật chị, em rửa bát cho chị”, ối giời ơi trời giá rét đang ngồi thu lu thế này nghe được câu nói ấm áp sáng bừng cả ngày sinh nhật.
Còn lại… thì mình hy vọng nhất là được quà vào tài khoản bác Hai Chìa và hàng rào bảo vệ chim. Quà nào cũng vui, quà nào cũng yêu. Mình hạnh phúc đơn giản thế này thôi à hihi. Cảm ơn mọi món quà và mọi lời chúc!
Chuẩn bị chúc mừng năm mới nhau nữa cái nhỉ.
(Ảnh thứ ba là chụp cái sân nhà vào ngày sinh nhật, xem mỗi năm cây nó lớn thế nào 😃)

#501: Sinh nhật

 

Ôi cái năm rồi tôi làm phim khí thế, quên sạch cả viết blog. Đã bảo là phải lưu lại hết những bài viết dài ngoằng và bao tâm huyết vào blog mà xong thế nào lười quá là lười. Không ngờ cả năm mà vẫn chưa viết cái gì thế này. Sẽ phải copy and paste lại thôi.

Năm nay hầu như không có cái quà sinh nhật gì hết và sợ già thế không biết nữa. Phụ nữ tới lúc thấy tuổi tăng chả háo hức sinh nhật gì, chả muốn nghĩ tới. Sáng sớm ra được một bó hoa của Lê Bảo Minh, tối thì có thằng em nó rửa bát cho tặng quà sinh nhật, xúc động rớm nước mắt :)).

Nhưng giờ đã nghĩ ra cách sinh nhật đỡ sợ, đó là cái gì đấy, cái gì đấy ý nghĩa càng tốt. Dù sao cũng đâu ngăn được thời gian nó tới đâu nên là vui vẻ cái đi nhỉ. Giờ mỗi sinh nhật chắc mình sẽ xin tiền làm thiện nguyện gì đó, mặc dù cũng chẳng mấy ai cho quà cả haha, nhưng mà thấy cái ngày sinh nhật nó ý nghĩa lên là bao nhiêu!

Sướng nhất là năm rồi làm được một tác phẩm vĩ đại. Vĩ đại thật í chứ vì có mình mình cân hết cả công trình của bằng mấy chục người. Push được limit của bản thân và thấy mình có khả năng lớn gấp nhiều lần mình nghĩ, nhất là ở khoản chịu đựng và đối mặt với các thể loại củ chuối :D. Vừa vui vì có tác phẩm, vừa vui vì thấy được khả năng của mình. Tự nhiên cảm giác một năm mới sẽ nhiều thứ đáng mong chờ đấy.

Mà năm nay, mình có một kế hoạch lớn, và mình phải thực hiện bằng được thì thôi!!!!

Ai đó giúp mình chăm viết blog dùm cái nhỉ huhu

Happy birthday to me. Năm mới phải hoành tráng mới được hihi

#500: CHÚC MỘT NĂM MỚI THẬT NHIỀU NIỀM VUI

Mâm cơm giao thừa cúng Tết của Mẹ. Năm nào hàng xóm cũng bắn óng ánh sang đầy sân :))
Không biết mọi người đòi bỏ Tết thế nào, không thích Tết thế nào, chứ mình thì mình lúc nào cũng yêu Tết cho dù ngày nào mà mình chả thất nghiệp ở nhà như Tết 😃.
Mình yêu cái không khí cả nhà tươi vui hỉ hả mừng tuổi nhau, quây quần làm ly rượu vang với ít bánh kẹo ít mứt, gọi điện cho bà, cho các cậu các dì các cô chú. Yêu cái nụ cười rạng rỡ của bố mẹ khi được các con mừng tuổi. Mình chẳng háo hức Tết như trong văn thơ, cũng lâu lắm rồi không thấy Tết rộn ràng nhộn nhịp như cái thủa bé nữa. Nhưng mình tuyệt đối không bao giờ chấp nhận bỏ Tết, bỏ truyền thống, cho dù sẽ có năm cái Tết chỉ có một cái bánh chưng, thì nó vẫn là Tết. Vì Tết với mình không phải là những ngày nghỉ, những Lễ nghi, mà là những nụ cười của bố mẹ, là sự quây quần của cả nhà, là những điều đã là truyền thống của gia đình, của cả cuộc đời bố mẹ, ông bà!
Chúc mừng năm mới mọi người. Chúc mọi người một năm mới sức khỏe và nhiều niềm vui.
HAPPY TẾT – HAPPY NEW YEAR, THE YEAR OF THE TIGER!
Năm nay chắc chắn sẽ phải vui!!!

#498: MẤT ĐIỆN THOẠI VÀ CHUYỆN CÁI SIM KHÔNG CHÍNH CHỦ

Mất cái điện thoại công nhận phát điên. Đủ mọi thứ rắc rối vì giờ cái gì cũng liên quan đến cái sim. 3h sáng gọi gấp lên hotline Vinaphone xin khóa mà xong lòi ra mình 0 phải chính chủ không khóa được. Gọi cả 10 cú thì cả 10 nhân viên đều nhất định không nhân nhượng cho dù mình đã chứng minh rất nhiều dữ liệu là mình đang dùng cái điện thoại này từ rất lâu rồi. Cái sim mình dùng hơn 10 năm nay thế quái nào lại không mang tên mình. Mình hỏi thế tên ai? 3h sáng tiếng nhân viên trầm lắng như ma: “Đó là tên một người dàn ông” Mình đinh ninh 10 năm nay là nó mang tên mình mới bỏ mẹ. Sim thì bạn làm cho từ lâu lắm rồi mà mình cứ ngỡ nó đã đổi sang tên mình nên nếu giờ chưa đổi khả năng cao vẫn tên bạn. Mình cũng nhớ mình có phải mất điện thoại lần đầu đâu, mất mấy lần và lần nào cũng cầm CMT lên claim lại số bình thường, thì nghĩa là nó phải mang tên mình chứ? Vì chủ quan vậy không bao giờ check nên khi gọi lên xin khóa sim điện thoại thì Vinaphone bảo xin lỗi chị không phải chính chủ nên không thể khóa được. 3, 4h sáng bạn thì đang ngủ, mà bạn ở tận SG, phát rồ! Giờ nó lắp cái sim vào điện thoại nào khác là Zalo các thứ chắc bị luộc hết!

Thế nên không ngủ đi đi lại lại đúng đến sáng để có thể gọi được cho bạn.7h sáng vẫn chưa ngủ dậy, gọi cho cháy máy thì thôi. Ông bạn mình may cũng dậy sớm, xong ngơ ngác hỏi ủa thế nó mang tên anh à? Đm đấy chính chủ thì 0 biết mang tên mình, còn người đinh ninh mang tên mình thì lại không phải là chính chủ. Mình hâm thì bạn mình cũng hâm đâu kém. Cứ ơ thế à? À thế ơ à? Rồi lại như tiếng sét đánh ngang tai là giờ bạn đang ở quê hẻo lánh làm việc không thể đi ngay ra văn phòng làm lại sim được. Thế là gọi điện lên xin khóa thì đòi phải 5 số gần đây nhất. Đèo mẹ toàn chơi khó =)). Thời buổi Zalo Facebook hầu như chẳng gọi điện thoại bao giờ. Điện thoại cũng mất bố nó rồi móc đâu ra số mà nhớ :)). À chưa kể mấy tháng lockdown chỉ có ở nhà, bình thường còn có số có mẹ có em để gọi giờ không nghĩ ra nổi ai. Cơ mà mình chợt nhớ ra ít nhất có số của bác Hai Chìa mình hay gọi hỏi thăm vì bác không có smart phone và, ồ, thật tuyệt vời, số ĐÒI NỢ. Số đòi nợ gọi nhiều phết nên may quá tra được =)). Lần đầu tiên mình thấy đòi nợ mà nó lại hữu ích thế này. Cuối cùng mình cũng cung cấp nổi 5 số trong đó có 4 số đòi nợ lại toàn số thường xuyên và gần 9h sáng thì cũng nhờ chính chủ khóa được số.

Trong lúc chờ thì vẫn như lửa đốt vì không biết cả đêm qua sim có bị đột nhập gì chưa. May mà không có động tĩnh gì. Bạn nói chiều mới ra văn phòng Vinaphone để làm lại sim giúp mình được và cũng vô cùng hên xui vì giờ mình ở HN bạn tận quê không biết họ có hỗ trợ làm lại sim từ xa hay không. Mà cũng vì chưa làm lại được sim nên một số thứ cũng chưa làm được vì cái gì nó cũng đổ về điện thoại. Thế là lại ngồi chờ tiếp. Mà đm ức hộc máu mồm vì trời Hà Nội mưa to gió lớn, mưa phát rồ phát dại. Bao nhiêu ngày đẹp không sao phải đúng cái ngày mưa to gió lớn, chỉ riêng tính việc phải ra đường giấy tờ thủ tục ngân hàng điện thoại trong cái trời mưa này là đã muốn chửi bậy. Không mưa bình thường còn nhờ bố chở đi, giờ mưa to quá không thể bắt bố ra đường được. Xe ôm lại chưa có.

Thế là đầu giờ chiều ông bạn bảo ok anh đi ra Vinaphone đây em cũng ra đầu cầu em đi. Mưa to dã man tàn bạo mình quyết tâm đạp xe ra đường. Chỉ sau 3 phút là người ướt như chuột lột rét vãi chưởng. Đạp mòn mỏi tới văn phòng Vinaphone thì mãi không thấy nhân viên đâu. Một hồi mới thấy hai chị gái đi vào, vừa trình bày vấn đề mất điện thoại và giờ không phải là chính chủ nhưng chính chủ đang ở đầu cầu Vinaphone khác có cách nào giúp hỗ trợ sim không vì cần gấp lắm. Hai chị gái mặt lạnh tanh lắc đầu lia lịa. Mình bảo thế đầu bên kia xác nhận chính chủ rồi thì cũng không được làm sim giúp đầu này? Các chị lắc sái cổ không là không. Rồi mặc kệ mình đứng nơi đấy bê bết như một con chuột mặt mũi vẫn còn lộ vẻ hoang mang vì mất điện thoại và không biết phải làm sao. Vừa hay điện thoại ông bạn gọi bảo: “Ô em ơi, quê anh không có Vinaphone, giờ anh phải đi lên Đà Lạt khoảng… 30 cây”. Đèo mẹ mình muốn xỉu lăn ra đất giãy đành đạch, nó đã đen thì nó đen cho nguyên cây dữ dội thật. Bao ngày bao tháng làm việc ở SG không sao giờ lại đúng lúc vừa về quê. Mình bảo thế anh đi giúp em với, cần em trả tiền taxi cho anh. Bạn bảo giờ móc ra taxi à nhưng yên tâm để anh tính cách đi. Tình hình thấy chi nhánh này khó khăn mình tính đạp xe lại về nhà định đăng lên FB lời cầu cứu 500 anh em nào làm ở Vinaphone hỗ trợ ca của mình hay không mà xong đạp mòn mỏi về tới nhà lại nhớ ra giờ đăng lên thì ra đường cũng đâu có điện thoại mà biết ai liên lạc =)). Giờ có mỗi cái điện thoại cục gạch.

Sau một hồi suy nghĩ mình bảo thôi không đăng nữa, thế lại đạp xe tiếp đi trụ sở khác xem có xin được không, mình đinh ninh là bạn mình là chính chủ đã tới xác minh tận nơi thì còn có gì mà cứ phải khó khăn đến thế được nhỉ? Thế là lại lọ mọ đạp xe đi tiếp, mà vì dốt đường, trời lại mưa to nên là đi mãi không tới, đến mức bạn mình còn đã kịp vượt 30km đường đèo tới văn phòng Vinaphone chờ mình rồi. Đạp xe được tới trụ sở mới và lúc này ướt gần như lột đầu đến chân, mắt mũi kèm nhèm. Lại đứng trình bày hoàn cảnh, lại bị lắc đầu. Xong mình bảo giờ chính chủ ở tận nơi rồi, mà phải đi mấy chục km ở quê mới ra được văn phòng, điện thoại thì cần gấp còn làm bao nhiêu việc, mình chỉ cần xin được làm lại cái sim thôi có thể linh động dùm không? Thế lúc đấy mới được bảo, à thì nếu đầu cầu kia đồng ý hỗ trợ thì bên này cấp cho cái sim trắng add số vào. Mình bảo ủa đơn giản thế hả, vậy sao mà không nói sớm làm khó khăn quá vậy? Mà vấn đề mình đã trình bày từ đầu là chính chủ đang tới văn phòng rồi mà. Nếu bên đó ok thì bên này giúp mình với, thế mà xong nói chuyện cứ như rớt vào thinh không với những cái lắc đầu quầy quậy.

Về đầu cầu bạn mình thì may quá lại có chút may mắn. Thế nào ông anh lò dò vào văn phòng lại gặp trúng bạn nhậu ngày xưa đang làm việc =)). Thế là mừng quá tay bắt mặt mừng hội ngộ chú chú anh anh. Việc trình bày hoàn cảnh và confirm chính chủ ngon lành cành đào nên cuối cùng được hỗ trợ từ đầu bên đó để được add số cho đầu bên mình. Tổ sư việc bên mình có đơn giản mỗi chuyện là cho mình một cái sim trắng để đọc serial cho bên kia add số vậy thôi mà nhân viên máy móc khó khăn với mình quá. Làm mình đạp xe mòn mỏi gần 2 tiếng đồng hồ như chuột lột trong mưa. Xong được cái sim lại đạp tiếp đi Techcombank kiểm tra tài khoản. Đêm mất điện thoại việc đầu tiên là khóa bank. Mà gọi mòn mỏi gần 2 tiếng đồng hồ vào hotline của Tech không một ai nhấc máy. Ngân hàng mà hotline không gọi được thế thì chỉ có chết dở. Thời buổi giao dịch online chỉ 5 phút là đã bị khoắng sạch tài khoản rồi mà 2 tiếng đồng hồ không gọi được một ai. Lúc đó thì chỉ có biết cầu nguyện là nó chưa break được điện thoại của mình.

Gần sáng gọi liên tục mới có người nghe máy và khóa được bank. Cơ mà khi mình hỏi cho mình biết có giao dịch nào trong mấy tiếng gần đây không thì họ nói không nói được qua điện thoại nên phải đến tận nơi. Thế thử hỏi lòng dạ nào mà đi ngủ vì ai biết trong 2 tiếng vừa rồi chuyện gì đã xảy ra. Vừa tức vừa lo. Nên ngồi chờ đúng đến sáng. May là kiểm tra bank thì số tiền ít ỏi của mình vẫn còn nguyên. Nhưng mà vẫn cực kỳ hậm hực vì chuyện hotline quá kém. Cái gì chứ chuyện ngân hàng, chuyện cấp cứu, chuyện an ninh mà hotline không kịp thời thì hậu quả là quá kinh khủng!

Tóm lại là giờ xong cũng ổn, viết lại bài này để mình xả tí cho bõ tức và để ít nữa memories nhớ mà đọc lại cho luôn thành bài học nhớ đời =)). Mà mình tức không chỉ chuyện gặp rắc rối và service kém. Mình tức bản thân mình là số một. Bao lần cứ bảo phải backup lại đống đồ mình viết trong đấy đi xong cứ lười. Mình 0 backup lên Icloud nhưng lại 0 nhớ ra là có thể backup ra nguồn cloud ở ổ cứng nội bộ của riêng mình. Thằng em dặn mấy lần xong toàn quên hay là lười 0 làm. Thế nên giờ mất thì tiếc vô hạn đống notes viết cả mấy năm trời trong đó. Mình hay có thói quen đi đâu thấy gì là rất hay viết vào trong notes, thấy gì cần lưu giữ cũng chụp. Đang đêm ngủ chợt nghĩ ra ý tưởng hay cũng bật dậy mở điện thoại viết vào cho nhớ. Thế nên… đúng là… cay đắng thật!

Rồi tức cái tính lơ đãng của mình, bao phen bạn bè mình cấp cứu cho vụ điện thoại vì cứ hớn lên nhìn trời nhìn mây để ý chuyện này chuyện kia là để hớ hênh ra đấy. Mẹ chửi cho nát cửa nát nhà suốt ngày mà vẫn lơ đãng, có lẽ cũng phải chấp nhận đấy là tính mình khó mà thay đổi. Mà điện thoại thì cũng toàn điện thoại cũ chứ hoành tráng gì cho cam nên lại càng chủ quan. Tóm lại là lỗi tại mình thì mình phải chấp nhận bị trừng phạt thôi. Mất hết ý tưởng, mất hết đống ảnh chó mèo, mất tiền cho điện thoại mới. Gần 24 tiếng không ngủ lo lắng tột độ và phải đạp xe hơn 3 tiếng trong mưa rồi còn bị hành cho ra bã nữa.

Mình đúng là một con điên. Mình tức mình quá huhu. Giờ thì đến cái sim mình cũng khóa 2 lớp rồi.

Mình ước giá như mình không sống ở thời đại công nghệ mới phải cần apps như xe ôm, google map chỉ đường, chuyển khoản ngân hàng, chụp ảnh cuộc sống… mình sẽ chỉ cần cái điện thoại cục gạch thôi như ngày xưa, thế có phải tốt không huhuhuhuhu.

OK trút xong rồi, giờ sắp hồi lại đây, không có cả tâm trạng coi lại đống ảnh chụp cả tuần qua nữa chứ 🙁

Có một câu chuyện được an ủi là lúc mất điện thoại, dù là gần 3h sáng. Mà vẫn có bạn chạy qua nhà chở mình quay trở lại chỗ bị mất và giúp ngồi gọi điện cho bank cả đêm cùng mình cho dù sáng sớm bạn í phải đi làm. Đáng yêu thế đó! Mình cũng phiền ghê, hic 🙁

Ảnh: Bạn Khuê đang an ủi tôi mất điện thoại bỗng nhiên đùng đùng gọi điện mà tôi làm mẹ gì có điện thoại mà trả lời, có mỗi cái laptop dựng phim không webcam không mic =)). Lúc đó tôi rối bời quá, chứ 0 tôi định cho Khuê hết hồn để nghe Khuê chửi bậy. Tại Khuê cũng hơi hiền ít chửi nên hơi chán :))

#justformyself #hakindiary

#498: MẤT ĐIỆN THOẠI VÀ CHUYỆN CÁI SIM KHÔNG CHÍNH CHỦ

#495: Bọn chó thì ra rất thích sầu riêng

May be an image of food and indoor
Không ngờ dịch roạt vậy mà vẫn đặt được lô sầu riêng 3 trái to bự, ngon dã man, mềm mượt ngọt lịm như kem. Sầu riêng giải cứu bà con nông dân. Giá có 70k/1 ký mà ship cho tận nhà.
Lúc chiều ngồi kiên nhẫn bổ mà khó quá vì nó chưa nứt hẳn lại to, đang nghĩ định quay video lại khoe bổ được quả sầu riêng thì bị một lũ thảo khấu nó ào tới tranh giành cướp giật, bao phen vừa tách sầu đầy gai sắc vừa phải đuổi chó làm chân tay sứt sẹo hết cả. Không biết sầu riêng có gì hấp dẫn mà bọn nó phát cuồng phát dại lắm. Vì sầu riêng có mùi nặng nên không dám để trong nhà mà phải để ở bếp vườn mà sáng ra nhìn thấy cả đại gia đình nhà bọn nó nắm tay nhau nằm bu vòng tròn xung quanh mấy quả sầu riêng, lưỡi thè ra đầy thèm khát.
Trong lúc bổ sầu riêng, bất chấp gai sắc và dao nhọn bọn nó vẫn lao vào điên cuồng chỉ để tranh cướp được một miếng. Cực chẳng đã sau đó phải chia bọn nó một miếng to cho mỗi đứa mút một tí, ăn sung sướng liếm láp đến lé xẹ nó hết cả mắt, lỡ tay vất cho một miếng vẫn còn hạt ai dè chưa đầy hai giây một con đã nuốt sạch sẽ mà cái hạt nó có nhỏ gì cho cam. Choáng váng quá vì cứ nghĩ nó đủ khôn nhè cái hạt ra. Mà nó nuốt chửng cái hạt to hơn cả cái mặt nó như vậy mà nó vẫn tỉnh bơ, lưỡi vẫn thè xin miếng nữa, không có dấu hiệu gì bị sặc hay nghẹn cả. Mình thiệt không tin vào mắt mình luôn. Vội vã xoa xoa vuốt vuốt xem cái hạt nó có tắc ở đâu không ngộ nhỡ lại khó thở lè lưỡi lăn đùng ra đây chết vì hạt sầu riêng thì bỏ mẹ. Chết vì cái gì chứ chết vì sầu riêng là cái chết rất liên thiên. Nhưng có vẻ không hề hấn gì vì đít vẫn ngoáy tít.
Hoảng hồn quá huhu. Mọi người ơi chó nuốt hạt sầu riêng chắc không sao chứ? Liệu nó có không tiêu hóa được hay tắc ruột tắc cổ gì không? Rồi ngộ nhỡ nó mọc thành cái cây trong bụng hay trên đầu nó thì sao? Vì sầu riêng mà ra quả thì đầy gai nhọn lủng lẳng trên đầu thì làm sao mà đi lại được?
Nếu khó quá nó mọc cây trên đầu thì đành chờ hái quả thôi. Bực bội thật sự, tổ sư!
Can’t believe I was still able to order durian delivered directly to my house in this lockdown time. There are myths on the Internet saying pets are afraid of durian because it stinks, but this doesn’t apply to my dogs. They are crazy about it. I think they even love it more than I do.
It was not easy cutting it up since the dogs were surrounding begging me for some durian. I gave them some to taste, thought they would be smart enough to leave out the seed but they didn’t. One of the dogs swallowed the whole piece of seed which was pretty big, might be big enough to give her a stroke. That freaked the hell out of me. But she seemed fine even I kept checking on her.
She might poop it out, or well, there might be a durian tree growing above her head pretty soon. I might just wait to collect the fruit! But still wish they were smarter lol!

#494: THỊT GÀ

Ghê thật, tim mới thòng ra ngoài bữa tối qua giờ mới hốt lại được để viết bài post này.
#494: THỊT GÀ
Bữa tối mâm cơm đủ đầy, cho dù là ngăn sông cấm chợ gì thì mẹ vẫn luôn hết sức cố gắng để có nguồn cung cấp thực phẩm đủ cho cả nhà như mọi ngày. May mắn là tình hình ship của mấy siêu thị vẫn có tác dụng. Mâm cơm có địa thịt gà luộc trắng nõn, cô em dâu và mẹ vừa gặm cái đùi vừa bàn luận về hương vị món gà. Mình xuống chậm nên còn mải rót nước và uống tí thuốc. Tuy nhiên đã loáng thoáng nghe được câu chuyện về đĩa thịt gà.
“Gà nhà nuôi nên thịt nó hơi dai, không được như ngoài hàng”
“Con thấy không ngon bằng hôm nọ”
“Chắc tại mẹ cho ăn thóc mỗi ngày, mới cả để đẻ lâu quá nên giờ thịt nó dai”
“Có vẻ hơi dai mẹ ạ, con này ăn chẳng ngon gì cả”
Ngay lập tức mình thấy không ổn trong câu chuyện. Mình cố gắng dỏng tai lên nghe cho rõ hơn chi tiết về đĩa thịt gà.
“Thôi nuôi mãi thì cũng đến lúc phải thịt thôi. Mới cả bây giờ mua đồ ăn cũng khó khăn quá…”
“Bố có tay thịt gà có khác, chiều nay con nghe thấy tiếng gà cứ quang quác lên”.
??????????????????? Sao chiều mình không nghe thấy tiếng gì mặc dù phòng mình sát vườn nhất?
Ngay lập tức mình lao vào bàn ăn và hỏi:
“Mẹ thịt con gà của con???”
“Thì phải thịt thôi chứ nuôi mãi sao được? Giờ cấm của khắp nơi, đến trấu với rơm cũng không đi lấy được. Giờ khó khăn thì con gà cũng phải thịt thôi”.
“Thôi thịt là đúng rồi…” tiếng cô em dâu chêm vào.
Trời ơi… đúng là tiếng sét ngang tai. Không lẽ đứng lên hất hết cái đĩa thịt gà kia ra ngoài vườn. Họ lại còn gặm và ăn uống vui vẻ như thế được. Nhưng lúc đó cũng không biết phản ứng sao, chỉ biết ngậm ngùi xót xa thời buổi khó khăn thế này, đến con gà ở vườn cũng phải thịt đi mất, mình nào đâu dám đòi hỏi gì… nhưng giá mẹ nói trước cho mình nếu vì cần thịt mình sẽ kiếm được thịt cho mẹ chứ sao mẹ đến nỗi phải thịt nó như thế??????
“Mẹ nuôi mẹ không thương nó à?” Nước mắt sắp rơi bỏ mẹ rồi…
“Thương thì thương nhưng tới lúc thịt vẫn phải thịt chứ”. Mẹ tỉnh bơ.
Thế là thôi các bạn ạ, mặt mình như cái đít. Hằm hè, tức lòi ruột lòi gan. Ai cho mấy người thịt con gà của tôi???? Chiều nào mình cũng ra vuốt ve cưng nựng nó, cảm ơn nó vì nó đẻ trứng cho mình ăn mì mỗi ngày.
Đã thế, mẹ mình còn định gắp cho mình miếng gà:
“Này, ăn thử gà nhà không?”
“KHÔNG, bị điên à huhuhu”.
Quả thật là bữa cơm mất ngon hoàn toàn!
Rồi cuối cùng thì, có lẽ thấy có vẻ tình hình hơi căng quá. Mẹ mình mới nhão ra một câu:
“Thôi ăn đi con dở hơi, nghĩ sao mà dám thịt con gà của chị? Nuôi cưng nựng như thế sao tôi thịt được? Gà này là gà mua ngoài chợ. Mệt chị quá”.
Thế là tai mình dỏng lên, mắt mình sáng rực. Xong phải đứng dậy bật đèn đi ra soi xem có đúng là con gà nó còn ở vườn không? Thấy gà đầy thóc, trấu với rơm, cát, rau, còn được mẹ che ô cho , nó còn được mẹ chiều hơn chó nữa. Thế là mình mới yên tâm đi vào ăn tiếp. Tuy nhiên cũng không động vào bất cứ miếng thịt gà nào, tại mất bố nó hứng rồi =)).
Thì ra là một màn diễn kịch để trêu đùa cho trái tym snowflake của tôi. Mà đèo mẹ diễn đếch gì diễn hay ghê. Cả mẹ tôi lẫn cô em dâu diễn nuột như da gà, tung hứng lời thoại suôn mượt như biên kịch Hàn Quốc làm một người đạo diễn như tôi bị lừa một cách xuất sắc. Tôi không ngờ từng đây tuổi mẹ tôi vẫn cái màn trêu tôi như từ bé đến giờ mà tôi vẫn mắc câu. Ngày bé luôn có những câu chuyện như là: “Buổi đi chơi bị hoãn rồi”, “Mẹ đã ăn nốt cân táo của con rồi”. “Năm nay không có quà thưởng”. “Chai nước hoa con thích mẹ vất đi rồi”, “mẹ bán hết quần áo của con rồi…” và lần nào tôi cũng lăn ra giãy đành đạch nước mắt ngắn dài…
Giờ già rồi thì thành Gà của con mẹ thịt bố nó rồi… trời ơi… huhu.
Này mà nghĩ lại, suốt hồi bé ngày xưa mẹ còn nuôi gà nuôi lợn xong hay thịt và bán mà mình đâu có biết buồn hay nghĩ gì đâu. Thế mà giờ có tuổi rồi, quả thật một khi đã nuôi còn gì thì không thể nào có thể nỡ lòng thịt được con đó. Mà nói chung là cũng không dám nhìn bất cứ con gì bị thịt hay bị đập chết trừ… con muỗi rất chi là hả dạ ra!
Cứ ước có mảnh vườn tăng gia nông nghiệp mà xong nghĩ có mà nuôi được con gì bằng mắt, vì đã nuối chắc chắn là không thể nào mà thịt được còn gì hết.
Hôm nay phải làm ngay bộ ảnh với gà. Em gà nhà mình được làm ổ dưới gốc cây khế, chắc do gà ỉa nhiều cây khế năm nay lại ra quả rồi nè hê hê hê.
No photo description available.
May be an image of nature and text that says 'Slakin Hakin'
No photo description available.
May be an image of bird
May be an image of bird
No photo description available.

#493: Chúng ta có nhiều nơi để đi nhưng chỉ có 1 một nơi để trở về

Nói chung, tớ thích đi lang thang, trải nghiệm, vấp ngã, không bon chen nhưng vẫn phải đi qua nắng gắt mưa rơi, đôi lúc chỉ là để được về nhà và cảm thấy bình yên. Vì chỉ khi về nhà, thì tất cả những mưa giông bão nổi sẽ dừng lại bên ngoài cánh cửa. Bình yên của tớ là được nằm trên cái giường của chính mình, thậm chí giữa ngày hè cũng không bật quạt. Cho dù có đi khắp nơi trên thế gian này, tớ vẫn thích cái nóng hè hầm hập của căn nhà mình, vì tớ đã sống và quen với nó từ lúc tớ sinh ra. Bình yên của tớ là được nghe bố mẹ “chí chóe” nhau, cà ràm qua lại dù chỉ là một sự việc nhỏ tí xíu, mà dù mấy chục năm của cuộc đời bên nhau rồi họ vẫn không có gì thay đổi. Bình yên của tớ là được ngắm lá non xanh khi nắng sớm chiếu đung đưa trước cửa sổ, và rồi một ngày được ngửi hoa bưởi thơm lừng nở trắng bay khắp căn phòng nhỏ. Bình yên của tớ là được thấy em chó nuôi cả chục năm vẫn là cún, lười tới mức đi cũng phải tựa một cái chân vào tường và mẹ sẽ thét lên: “Trời ơi sao tôi nuôi người đã lười rồi giờ chó cũng vậy là sao?”.Bình yên của tớ là được ngủ nướng đến tận trưa và lách cách nghe tiếng Bà đang ở bếp, và để biết rằng mình vẫn còn là một đứa cháu có Bà trên thế gian này, như thể những tháng năm tuổi thơ vẫn chưa bao giờ xa. Bình yên của tớ là ngắm những ráng chiều vàng rực, thấy bóng những đứa em bé cứ lớn dần lên mỗi khi trở về, và được nhìn thấy chúng nhảy múa trong ánh mặt trời…
Tớ có thể ngồi cả ngày, tớ có thể nằm cả ngày…chỉ để ngắm và lắng nghe những điều bình yên như thế. Và khi năng lượng nạp đủ, tớ lại ra đi tiêu cho hết, còn kiếm cớ mà trở về…
#493: Chúng ta có nhiều nơi để đi nhưng chỉ có 1 một nơi để trở về

#492: September 11th

September 11th
May be an image of 2 people, people sitting, people standing and outdoors
 
World Trade Center (WTC), là một trong những nơi gắn bó với một tuổi thơ cúp cua của tớ. Lý do là vì nó ở tận sâu cùng downtown, nơi đi qua Chợ Tàu, tới South Ferry để đi ra Tượng Thần Tự Do. Và ở đó có một cây táo dại mà tớ nhớ là nó ngon dã man tàn bạo mặc dù với người khác thì chua loét. Mỗi lần vào mùa táo là thỉnh thoảng lại cúp học nhảy lên xe bus đi về phía South Ferry để được ăn táo. Lúc đó nhớ là lúc nào cũng kè kè một chai nước hoa nhỏ xíu rất là thơm. Xuống ăn táo thường đã vào thu, trời bắt đầu trở lạnh, cứ mở chai nước hoa ngồi dưới gốc táo ngửi và gặm táo, nó khoan khoái bình yên biết làm sao… có những ký ức nó dễ chịu kinh khủng như vậy đó. Xong rồi về sau mất chai nước hoa, khóc lên khóc xuống, đổ cho mẹ vứt của con đi, buồn suốt một thời gian dài. Rồi năm sau quay lại cây táo, bỗng thấy chai nước hoa rớt dưới bãi cỏ, không thể tin nổi vào mắt mình, nó đã ở đó đúng một năm, đi đủ qua 4 mùa, chắc chắn đã đông cứng trong mùa đông lạnh giá. Tới tận bây giờ nghĩ lại, vẫn nhớ như in niềm vui ấy, niềm vui đúng như thể vừa được chứng kiến một phép màu vậy.
 
Và đương nhiên lúc nào đi tới South Ferry cũng đi qua WTC. Nhớ khi lần đầu tiên tới nước Mỹ và ra khỏi sân bay. Hai tòa nhà chọc trời ấy ấn tượng đến mức cho dù đi bất cứ góc nào của cả một thành phố rộng lớn cũng vẫn nhìn thấy hai tòa nhà sừng sững. Đi đâu xa trở về lại NYC, bắt đầu thấy hai tòa nhà hiện ra là biết đang sắp trở về nhà. Nếu có điều gì để miêu tả cho một biểu tượng của một thành phố một cách hữu hình nhất mà không phải cần nhiều lời giải thích, có lẽ chinh là hình ảnh của hai tòa nhà WTC của New York City.
 
Nhớ hồi đó thích thì vào bên trong thậm chí đi thang máy lên tầng thứ mấy chục cũng không bị hỏi han về an ninh. Nhất lại là một đứa trẻ con châu Á lơ la lơ ngơ như vậy, nên mình rất hay thích đi khám phá. Hồi đó mọi thứ thật dễ dàng và bình yên biết bao nhiêu. Đi xe bus không bao giờ phải lo tiền vé và đi giờ nào cũng được, đi tới bất kỳ đâu. Vào bất cứ đâu cũng không lo về an ninh, kiểm soát, và cả bị phân biệt chủng tộc. Nên có thể nói, tớ có một tuổi thơ cực kỳ êm đềm và nhiều thú vị tại nước Mỹ. Hồi đó giáo dục lại rất tốt, mùa hè còn được đi học hè, đi xem phim, đi dã ngoại… mọi thứ đều miễn phí. Những bài học về sự nhân văn của con người là thực chất, những bài học đầu tiên về không vứt rác ra đường, đứng phải xếp hàng, mượn phải trả đồ… được dạy một cách bài bản và trở thành tiềm thức. Cứ thế mà lớn lên như vậy. Không có những ngày tháng được đi học như thế, chưa chắc tớ đã được trở thành một con người như ngày hôm nay.
 
Chẳng bao giờ ở cuộc đời có thể nghĩ rằng hai tòa nhà siêu to khổng lồ vững chắc và sang trọng đỉnh cao như vậy lại có một kết cục thê thảm tới như thế. Lúc đó nếu biết được vậy chắc sẽ chụp bao nhiêu ảnh ở đây, khám phá nó nhiều hơn nữa… bởi vì giờ tìm lại hóa ra không có một tấm ảnh nào chụp chung với tòa nhà. Chắc tấm ảnh dưới đây là tấm ảnh duy nhất mẹ chụp cho lúc được lên trên đỉnh để thăm quan (cũng chưa phải là tầng cao nhất thì phải). Nhiều khi có những thứ nhìn thấy nó như một thói quen nên nghĩ chẳng cần phải lưu giữ lại làm gì. Nghĩ tới giờ vẫn thấy tiếc nuối vô cùng.
 
Nhớ cái ngày tòa nhà sập xuống là mình đã về lại VN một thời gian. Cả gia đình lại sắp sang trở lại. Khi hình ảnh trực tiếp từ CNN chiếu cảnh chiếc máy bay lao vào tòa nhà, mình vẫn nghĩ rằng nó chắc chỉ bị thủng một chỗ thôi nhỉ, rồi cùng lắm thì hỏng vài tầng, người ta sẽ xây lại. Đến tận khi chiếc máy bay thứ hai lao vào tòa nhà, mình vẫn nghĩ rồi sẽ ổn thôi nhỉ, không đến nỗi đâu nhỉ… Nhưng nhớ rằng lúc đấy thần kinh căng thẳng cực độ, người run lẩy bẩy, một hồi nước mắt rơi lã chã. Cảm giác giờ nghĩ lại vẫn thấy xót xa và tiếc nuối kinh khủng khiếp. Lúc đó cũng chưa thể hiểu hết cảm xúc đó là gì? Đó là một phần tuổi thơ tươi đẹp của mình đã không còn nữa, một kỳ quan của con người tạo ra vừa bị phá hủy, những cái chết khủng khiếp vô cùng ám ảnh. Speechless – có lẽ đó là thứ duy nhất miêu tả lại tình trạng lúc đó.
 
Và thật không ngờ, sự kiện ấy đã khiến nước Mỹ thay đổi kinh khủng tới như vậy. Và cả thế giới cũng đã thay đổi. Chắc hẳn những ai đã từng ở nước Mỹ, đặc biệt từng ở NYC trước ngày 9/11, đã từng ở và làm việc, học tập ở đây mới có thể cảm nhận rõ rệt được sự thay đổi kinh hoàng đến thế nào của sự trước vào sau 9/11. Chỉ một thời gian sau thôi khi mình quay lại NYC, mọi thứ đã không còn như xưa. Sự thay đổi đi sâu vào mọi mặt của đời sống xã hội, kinh tế. Nước Mỹ thiên đường trong truyền thuyết có lẽ đã thay đổi từ đây. Những điều bình yên, những sự giáo dục miễn phí, những sự thân thiện giữa người với người đã bị biến mất. Một nước Mỹ đã hoàn toàn khác xưa. Và nếu tính tới bây giờ, thì nó còn khác nhiều hơn nữa và theo hướng tiêu cực. Khi quay lại đi học sau này và cả sinh sống một thời vào lúc gần đây nhất, có thể thấy rằng, nước Mỹ không còn là sự lựa chọn hàng đầu để ở với rất nhiều con người như là một “dreamland” trong truyền thuyết nữa rồi. Và đặc biệt, dân trí đi xuống tệ hại, sự phân biệt chủng tộc, chia rẽ sắc tộc, phân cấp giàu nghèo, tệ nạn y tê, an ninh, sự ám ảnh về khủng bố… đã in hằn trong lòng những con người sống tại nước Mỹ. Con người cũng không còn thân thiện với nhau nhiều nữa, thậm chí luôn nghi ngờ và hằn học lẫn nhau. Có lẽ vì được ở từ nhỏ ở Mỹ, ở trước và sau 9/11, tại chính trung tâm của sự khủng bố lịch sử này, nên có lẽ được cảm nhận những sự thay đổi rõ rệt này tới thế nào. Điều duy nhất được an ủi là, mình may mắn vì đã còn được kịp đi qua những năm tháng tốt đẹp trước đó của nước Mỹ!
 
Có những điều ta cũng không thể hiểu nổi vì sao nó có thể xảy ra tới như thế. Sự thù hận của con người có thể khủng khiếp tới như thế. Có những lúc cũng hỏi Giả sử nếu không có sự kiện 9/11 xảy ra thì bây giờ thế giới và nước Mỹ có tốt đẹp hơn không? Nhưng chắc cũng chẳng có câu trả lời nào được cả.
 
Bữa có xem phim Black của Hàn Quốc, kể về một cô gái có thể nhìn thấy trước được ai sẽ chết nếu người đó xuất hiện một bóng đen bên cạnh và cô ấy tìm đủ mọi cách để cứu được người đó cho dù sau đó đều phải trả cái giá nào đó hoặc thậm chí còn làm tình trạng còn tệ hơn. Nếu ai đó có thể nhìn thấy được thật, chắc sẽ thấy hai tòa nhà hôm đó kín đặc bóng đen nhỉ? Tựa như khói cháy lên phủ kín khi hai tòa nhà vừa bị đâm vậy. Và nếu biết trước, người ta sẽ tìm cách cứu hai tòa nhà và những con người ấy kịp không…? Nhưng sau đấy có hậu quả nào phải trả giá hay không…?
 
Tớ không đọc nhiều câu chuyện về 9/11, cũng không xem nhiều hình ảnh, vì nó đau đớn ám ảnh, và gợi nhớ ra những nỗi buồn, làm tổn thương một phần ký ức đẹp của tuổi thơ và tiếc nuối cho một nước Mỹ trước đó. Bây giờ, mỗi lần quay lại NYC, đi từ xa và không còn thấy hình ảnh hai tòa nhà sừng sững ấy hiện ra nữa, bất kỳ ai mà ghi nhớ ký ức quen thuộc ấy chắc cũng vẫn thấy đau nhói trong lòng.
 
Nhớ khi sự kiện 9/11 xảy ra, tớ có viết một bài viết buồn lên trên blog 360. Vậy mà cũng có không biết bao nhiêu người vào comment những câu nói hả hê, lạnh lùng, ác độc, hỉ hả. Tại sao người ta cứ phải hỉ hả khi một thế giới đang tồi tệ đi? Giờ 20 năm trôi qua, vẫn thấy họ quá nhiều ngoài kia, bất kể chủng tộc và ngôn ngữ nào. Thôi đành thở dài và chấp nhận một điều: ignorant and remorseless people are just a part of life! Idiots too!
 
Cây táo ở South Ferry, cũng không còn nữa từ lâu lắm rồi!\
Where were you when the world stopped turning on that September day?
Teaching a class full of innocent children
Or driving down some cold interstate?

Did you feel guilty
‘Cause you’re a survivor
In a crowded room did you feel alone?
Did you call up your mother
And tell her you loved her?
Did you dust off that Bible at home?

Did you open your eyes, hope it never happened
Close your eyes and not go to sleep?
Did you notice the sunset the first time in ages
Or speak to some stranger on the street?

 
#September11th

#491: Đầu gấu thì cũng phải sợ ma thoy…

Mình hay về nhà tối muộn. Rất phải hay đứng ở trước cổng nhà trong bóng tối để mò tay qua cổng mở khoá, nhà lại đầy cây cối kín cổng đen ngòm. Có hôm 2,3h sáng là bình thường. Có ngày chó còn rón rén đứng sau cổng ngoạm mất cái chìa khoá của mình và bỏ chạy mất ( vì chìa khoá có con gấu bông). Thế là mình không chỉ đứng trong bóng tối mà còn lầm rầm chửi bậy.
Và thế là không biết bao nhiêu phen nhiều người đi qua rơi tim ra ngoài. Không chừng chắc có một đống giai thoại trôi nổi trên mạng về việc đi đêm gặp ma ở khu nhà mình, mà ma còn biết chửi bậy cũng không phải ma thường.
Bữa tối qua khuya khuya đang mò cổng mở cổng mãi không được thì nghe thấy tiếng ăn to nói lớn ầm ĩ cùng tiếng xe máy ầm ầm sắp đi qua. “Địt mẹ địt mẹ” cứ gọi là váng hết cả làng xóm đêm khuya. Thế là mình bèn tò mò thò cổ ra ngó. 2 xe máy 4 anh cởi trần xăm trổ hùng hồn phóng xe rầm rầm, đèn loang loáng. Thế rồi lúc mình nhúc nhích quay ra nhìn thì các anh lướt qua. Một anh hốt hoảng gào lên: “Ôi địt con mẹ cái gì đấy?” Rồi anh loạng choạng không điều khiển được xe, 3 anh còn lại cũng hốt hoảng mặt cắt không một giọt máu, và kết quả là các anh ngã đè lên nhau ngay trước mặt mình, đèn vẫn loang loáng loang loáng.
10 s tất cả cùng im lặng. Rồi mình cất tiếng: “ Hình xăm Mickey đẹp đấy”.
Thế là các anh tỉnh đỡ nhau bò dậy: “Ôi giời vãi cả lồn són mẹ nó ra quần”.
Rồi các anh run rẩy đi xa dần, tiếng Địt mẹ cũng nhỏ dần nhỏ dần, nhưng vẫn còn nghe được thoang thoáng anh kia nói: “Địt mẹ nó nhìn cái đéo gì ra hình Mickey, cái đấy là con thỏ Pờ lây ku mà…” (Chắc ý là Pờ lây boi hoặc mình nghe lộn)
Còn mình thì vào nhà cứ gật gù vì rút ra được một chân lý cuộc sống: tưởng đầu gấu thế lào thì rồi cũng sợ ma thôi…
#491: Đầu gấu thì cũng phải sợ ma thoy…

#490: Thằng béo bị tiêu chảy

 

No photo description available.

Thằng béo mầm ở nhà tự nhiên lăn ra tiêu chảy. Nhà có 5 thằng nên phải trích xuất camera mò mẫm để tìm ra thủ phạm. Đá đít cho bao phen vì ăn bậy ăn bạ, lục thùng rác, chui vào nhà ăn vụng rồi biết ngay có ngày cũng phải gánh hậu quả.

Mình bị ám ảnh bọn chó tiêu chảy vì không chữa nhanh là dễ chết. Trước giờ mình không ở nhà thì thôi chứ ở nhà là không đứa nào bệnh tật mà mình không chăm không chữa. Có lúc ngồi hàng tiếng mớm từng tí sữa tí thuốc một. Mình mắc bệnh soi vặt, trong nhà bất cứ là chó hay người mà có biểu hiện gì không bình thường là mình biết ngay. Hôm nay bố đi ngủ sớm hơn mọi ngày? Hôm nay sao mẹ lại lên gác sớm? Sao mắt bố sưng sưng? Mẹ trông hơi mệt? Tay mẹ vừa làm gì mà để đứt tay thế kia? Mình soi nhiều quá nên rất hay bị chửi là trầm trọng hóa vấn đề, nhưng sự thật là sau đó y như rằng phải vào viện khám, mà nghe lời mình đi sớm thì đã chữa xong từ lâu rồi.

Chó mèo cũng thế, thấy nó không quẫy đuôi, tới giờ không ra chầu chực, tới bữa không ăn và mỗi ngày đi hót phân mà thấy bất thường là truy cho ra bằng được và chữa ngay không để lâu. Bị chứng rối loạn lo âu nó cũng có cái tốt của nó =)) =)).

Xác định thời buổi lockdown không thể để ai ốm đau vì giờ không thể đi đâu mà chữa. Phải tự mình cứu mình!

Tiêu chảy thì cũng không quá khó chữa. Bác sĩ thú y bảo phải cho nhịn ăn một ngày và cho men tiêu hóa, men vi sinh. Quả thật con chó béo mầm ham ăn nhìn tội thế kia mà bắt không cho ăn thì xót quá là xót. Thế là đến bữa phải nhốt nó vào chuồng rồi để cơm cho 4 con còn lại ở một nơi thật xa khuất mắt để nó không nhìn thấy cho đỡ thắc mắc. Lúc đầu nó hốt hoảng không hiểu chuyện gì, nhưng hồi sau nó lại giở bài nạn nhân hóa, tội nghiệp hóa, đau khổ hóa bằng cách nằm rạp xuống, đầu dí chặt đến méo xẹo vào thành lồng, mắt long lanh nước, hai tay thõng thượt như thể đời nó đến đấy là chấm dứt. Mẹ nhìn thương y rằng sốt ruột: “Hay cho một miếng bánh mì đi?” Thế là mình lại gào lên: “Để giết nó à?”. Mẹ hãi quá nên đi vội vàng, không quên vừa đi vẫn vừa lầm bầm tội nghiệp quá tội nghiệp quá. Đấy, cũng vì “tội nghiệp quá” và cái chiêu bài giả điên khiêng tủ lạnh thương lắm tội lắm mà bao lần làm mẹ mủi lòng cứ cho ăn lung tung rồi đừng hỏi vì sao lại bầu trời lại xanh dưới đất tanh bành từng làn tiêu chảy! (Bạn cũng khỏi phải thắc mắc vì sao nó béo nhất nhà, nó đóng kịch hay hơn trên TV đó)

Nhưng cho nhịn xót không mệt mỏi bằng việc đấu tranh một ngày cho hai lần bơm thuốc. Mỗi lần bơm thuốc là phải ngồi xoa, ngồi nịnh, ngồi hát, hứa hẹn với nó một nghìn điều để có thể nhét được cái xi lanh bơm thuốc vào mồm nó. “Ngoan nào rồi hết dịch mình ra sông chơi nhé?” “Ngoan rồi mai cho ăn toàn thịt này”, “Ngoan khỏi rồi tha hồ uống sữa này” “Ngoan rồi tha hồ cho vào nhà ăn vụng này” Nhưng nó lắc đầu quầy quậy, răng cắn chặt, lấy hai tay năm ngón đẩy mình ra đàng hoàng như hồi người yêu chia tay mình vại đó =)). Phải cho uống thuốc ba ngày liền mà mới tới ngày thứ hai mình nản lòng chiến sĩ quá. Ngày đầu đút thuốc còn dễ mà tới ngày hai nó đã bắt đầu tiến hóa, nó trốn kỹ như mả tổ, làm mình chổng mông chui bò vào mạng nhện với bụi bặm góc bếp để moi móc nó ra. Vừa ôm vừa vuốt vừa nịnh, nhét thuốc mà răng nó cắn chặt như người anh hùng chung thủy với dân tộc quyết không khai một lời với quân xâm lược. Vừa bơm thuốc vừa chỉ muốn tát vào cái mông ụch ịch của nó, vừa thiếu điều lạy nó cho nó bớt lì luôn á!!!!!!!!!!!

Hết ngày hai nó đã bắt đầu được ăn và có vẻ cơn tiêu chảy đã đi qua. Đèo mẹ, thế mà cái mặt nhơn nhơn lên, người ta nỗ lực cứu chữa cho bớt bệnh đã không biết cảm ơn thì thôi lại còn ngúng ngẩy hờn dỗi. Ra vườn hái cho ba lạng giềng bây giờ.

Còn ngày mai đút thuốc nữa, mai dễ nó tiến hóa tới mức trèo lên cây trốn cho mà xem. Lại làm tối nay phải tập trèo cây trước!

#homesweethome
#hakingarden