#205: Bóng – Phần 16

Tải hình ảnh về điện thoại di động, dtdd, download photo, SMS

Note: Cho những ai đọc entry này từ Feed của facebook – Click vào tiêu đề của cái note này, rồi bấm View Original Post để đọc tiếp!

NHỮNG PHẦN TRƯỚC – CLICK

Người đàn ông cuối cùng?

Nếu làm phép so sánh, tôi sẽ nói rằng tôi yêu Nhân nhất, thương Hưng nhất, và quý Dương nhất. Đó là ba cuộc tình để lại ấn tượng sâu nặng nhất trong đời tôi. Tôi yêu Nhân vì Nhân đàn ông, nồng nhiệt, tốt bụng, tình cảm với tôi. Tôi thương Hưng khổ cực từ nhỏ, bị đời xô đẩy nên nỗi sống bạc bẽo, đầy thù hận. Tôi quý Dương đứng đắn, đàng hoàng và giản dị.

Phải, tôi quý em lắm, Dương ạ. Từ ngày có Dương, tôi sống cân bằng lại, không còn sợ những ngày lễ, ngày Tết nữa. Trước kia thì Tết nào đối với tôi cũng là một khoảng thời gian khủng khiếp, nhất là từ năm mẹ tôi mất. Tôi ở nhà bật nhạc nghe một mình, lủi thủi dọn dẹp, cắm hoa, nấu nướng, chẳng biết để cho ai nữa. Tôi sợ phải bước chân ra ngoài đường phút giao thừa, thấy trai gái nắm tay nhau, thiên hạ đưa con cái đi chơi ríu ra ríu rít, còn tôi thì trơ khấc ra, không thể trốn đi đâu cho thoát nỗi cô đơn ám ảnh. Tóm lại, cái ngày mà mọi người mong đợi nhất trong năm thì với tôi đó là cái ngày đáng sợ nhất, buồn tủi nhất.


Tết, từ ngày có Dương, đỡ buồn hơn. Mặc dù tôi vẫn phải ở nhà một mình – Dương về quê với gia đình – nhưng ít ra tôi cũng có thể lau dọn, trang trí nhà cửa, nấu cỗ chờ ra Tết đón Dương. Ba năm rồi, năm nào cũng vậy, cứ buổi sáng tất niên là hắn về Yên Bái. Hì hục bê đồ ra xe máy cho Dương mà nước mắt tôi cứ vòng quanh, hắn lại phải dỗ: “Thôi, đừng buồn. Tôi về mấy hôm rồi tôi lại lên với Dũng”. Hai mắt tôi cay xè, nhưng được nghe Dương nói một câu như thế là lòng tôi vui lắm.

Dương thông cảm với tôi. Tôi tin tưởng Dương. Chúng tôi tôn trọng nhau và chưa bao giờ phải đau đầu nhức óc về nhau. Vẫn tự xác định rằng sẽ đến một ngày chúng tôi chia tay để Dương lập gia đình, nhưng tôi sẽ không khủng hoảng, không điên loạn lên nữa. Chúng tôi đã trọn nghĩa với nhau rồi.

Cuộc sống của chúng tôi bây giờ như thế này: Hàng ngày, Dương đi làm ở cửa hàng trên phố Huế. Tôi tham gia hoạt động xã hội với các thành viên ở nhóm Thông Xanh, tìm niềm vui trong công việc, trong sự đấu tranh cho quyền bình đẳng của người đồng tính. Tối tối, tôi ở nhà chăm sóc, trò chuyện với Dương, tranh thủ làm thêm những việc nho nhỏ cho Thông Xanh, như thiết kế chương trình, tờ rơi, chuẩn bị trang phục biểu diễn v.v… Thời gian rảnh rỗi, tôi đọc sách, nghe cải lương, xem phim đĩa ở nhà, hoặc đi cà phê với bạn. Tôi có nhiều bạn bè, nhất là từ khi xây dựng Câu lạc bộ H.Đ. và chấp nhận công khai trước dư luận. Riêng công việc tiếp khách, tiếp các phóng viên báo chí đã ngốn một phần quỹ thời gian của tôi. Nói chung cũng khá bận rộn và đủ vui vẻ. Về kinh tế, tôi, cô em gái và mấy đứa cháu có mở một cửa hiệu cầm đồ nên không phải lo lắng nhiều chuyện tiền bạc nữa. Còn tương lai, khi Dương lấy vợ? Chắc tôi vẫn sẽ vui vẻ, lấy cháu làm con, lấy công việc xã hội làm nguồn vui.

Tôi cũng bắt đầu hướng về thế giới tâm linh. Hồi trẻ, mải mê yêu đương, tôi không nghĩ nhiều đến chuyện tín ngưỡng, lên chùa chủ yếu là để vãn cảnh, đi chơi với bạn bè, đi hầu đồng hầu bóng thì toàn kiếm trò trêu chọc các “thầy” các “cậu” (thường là một đồng cô nào đó). Bây giờ, tôi lại nghĩ rằng con người ai cũng cần có niềm tin để sống, mà với người đồng tính như tôi thì cõi tâm linh có khi còn là một sự giải thoát. Tôi năng lên chùa hơn, thắp hương cầu nguyện cho lòng mình được thanh thản.

Bạn hỏi tôi có hối tiếc điều gì trong đời không? Cuộc đời tôi gặp nhiều thua thiệt: Sinh ra là người đồng tính, không được học hành nhiều, yêu đương khổ sở cay đắng, làm ra bao nhiêu tiền nuôi trai hết bấy nhiêu… Đó là những nỗi bất hạnh, kém may mắn mà mỗi khi nghĩ đến, tôi đều thấy buồn và thương mình lắm. Nhưng tôi không hối tiếc. Vì tôi không có lỗi gì khi sinh ra với nhân cách một nửa đàn ông một nửa đàn bà, không lỗi gì khi không có điều kiện học hành cho bằng người, không lỗi gì khi chỉ yêu nam giới mà không yêu phụ nữ. Có chăng, tôi chỉ tự trách mình đã yêu đương mê muội, mù quáng, điên dại trong bao nhiêu năm.

Bạn hỏi bây giờ tôi mong muốn gì không? Hay là một kế hoạch nào đó cho tương lai?

Tôi mong muốn đơn giản lắm. Trước hết là sức khỏe. Thứ đến công việc kinh doanh ổn định, may mắn để về già tôi có một số vốn đảm bảo cho đời sống khỏi chật vật vất vả. Tôi xác định rằng tuổi già của tôi sẽ rất cô đơn, nên phải có đồng ra đồng vào để thuê mướn người làm hay thuốc thang khi đau ốm, bệnh tật. Nước mắt chảy xuôi, người già ai chẳng cảm thấy lẻ loi ngay cả khi con cái đề huề. Người đồng tính còn cô độc hơn thế, vì họ không có nổi một gia đình.

Đến đây, bạn đọc có thể sẽ thấy dường như cả cuốn tự truyện này của tôi đều toát lên ý người đồng tính sinh ra là để “trọn kiếp cô đơn”. Có thể bạn sẽ hỏi tôi câu cuối cùng rằng vậy bây giờ, tôi có hạnh phúc không?

Không. Tôi không hạnh phúc. Nhưng tôi chấp nhận cuộc sống của tôi và chấp nhận chính tôi. Sướng khổ tại tâm, khi ta biết chấp nhận, lòng ta sẽ thanh thản hơn và, theo một nghĩa nào đó, sướng hơn.

Nếu như tôi là người bình thường… Giá như tôi được là một người đàn ông bình thường… Thì tôi sẽ có nhiều cơ hội để hạnh phúc. Nhưng tôi và cộng đồng giới tính thứ ba đã không được lựa chọn. Hạnh phúc trọn vẹn với chúng tôi bây giờ là có một ai đó để yêu thương và được yêu thương, là sống trong một xã hội có cái nhìn rộng mở hơn với người đồng tính luyến ái.

Mà biết đâu chừng sẽ đến một ngày xã hội hoàn toàn chấp nhận những con người như chúng tôi, để rồi có một người đàn ông yêu và gắn bó với tôi mãi mãi?

(Visited 3 times, 1 visits today)
Subscribe
Notify of
guest

0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments