Posts tagged life

#585: Thằng bé 11 tuổi

Thằng bé năm nay 11 tuổi, nó có một chị mẹ cực kỳ thông minh và tài giỏi. Người ta bảo mẹ giỏi thì con nó sẽ luôn phải ra gì và này nọ. Cuối cùng 3 ngày ở chung với nó trên đỉnh đèo Gia Bắc, tôi phải sờ nó lấy vía liên tục. Tôi cần một thằng con trai như vậy hoặc chí ít nó phải làm con rể của tôi :)).

Mẹ nó thông tuệ về cây thuốc, quả nhàu, tinh dầu, có cả một khu vườn rộng trên núi cho nó được học và ngấm trong thiên nhiên. Cũng được chơi Ipad như những đứa trẻ con khác nhưng cái Ipad của nó toàn là những trò chơi thử thách trí thông minh và chơi đều có giờ. Mẹ bảo tới giờ cất là cất, không có chuyện chầy mửa hay khó chịu. Và để được chơi Ipad lâu hơn, nó đã nghĩ ra một cách là… rủ tôi chơi cùng. Những trò chơi từ ngôn ngữ, cờ vua, tính số, logic nó dạy tôi chơi bằng hết, mục đích để không bị bố mẹ limit thời gian chơi. Nhưng kết quả là tôi chơi thích quá nên tôi đã giành giật cái Ipad với nó, kể ra thì cô cũng hơi kỳ nhưng mà kệ đi! Mà nó cũng nhường vì có lẽ thật khó tin vì kiếm được đâu ra cái cô mà cơ địa trẻ con giống được như nó tới vậy :)), và cũng thông minh kém gì nó đâu, chơi game cũng ngang ngửa với nó chứ bộ =)).

Buổi sáng tôi dậy muộn hơn mọi người do tôi khó ngủ, mọi người cũng để yên cho tôi ngủ. Tây Nguyên đang mùa mưa nên mưa gió suốt đêm và cả sáng. Tôi mò dậy đánh răng rửa mặt, thấy nó đã ngồi sẵn ở cửa phòng để đợi. Rồi nó ra thì thầm: “Cô biết điều gì không? Từ lúc cô ngủ dậy, nắng đã ló ra trời bừng sáng rồi đấy cô”. Mà quả thật trời hửng sáng và mưa đã ngớt hẳn. Nó khéo tới như vậy sao? Nhưng cái sự khéo của nó thật thà và hồn nhiên tới mức tôi chỉ biết chết chìm trong mấy lời mật ong ấy bất chấp.

Do nhà trên núi sóng 4G chập chờn, tôi phải đi xuống một cái chòi phía xa vườn mới bắt được sóng để giải quyết một số công việc. Trời rất lạnh vì gió mưa. Nhưng mỗi lần tôi đi xuống đó nó sẽ tự nguyện đi theo, lý do là ngay trước cái chòi có một tổ kiến khổng lồ trên tán lá cây, nếu đụng vào dễ được cả đàn kiến khiêng xuống núi vào thẳng bệnh viện. Nó đi theo chỉ để nhắc nhở tôi rằng ở đó có một ổ kiến rất nguy hiểm, vì nó đã nhận ra tôi vô cùng đãng trí và hậu đậu. Khi tôi bước chân vào cái chòi, nó sẽ đứng ở vị trí để đảm bảo tôi không đụng đầu vào cái tổ. Trời lạnh tôi co ro, tôi lo nó ốm vì tồi còn phải ngồi làm việc lâu. Tôi bảo nó: “Con vào đi không thì lạnh lắm, con ốm đấy”. “Thế cô có lạnh không?” “Cô cũng hơi lạnh”. “Vậy con ngồi đây ôm cô nhé”. Thế là nó ngồi trên cái võng cùng tôi ôm chân tôi vì thấy chân tôi run run. Một lúc làm việc lâu tôi nói thôi con lên nhà đi cô hết lạnh rồi, xíu nữa cô lên. Nó nghe lời đi lên nhưng quay lại nói: “Giờ con lên con không nhắc được cô đụng đầu vào tổ kiến, cô có nhớ không?” “Cô nhớ chứ”. Nó yên tâm đi lên! Nhưng chỉ một lúc sau khi nhận thấy tôi đang chuẩn bị lên lại, nó đã chạy xuống và đón tôi ngay ở vị trí để tôi không bị đụng đầu vào cái cây.

Đáng nhẽ tôi phải về lại SG sớm do có công việc nhưng sau đó tôi nhận ra tôi ở thêm được 1 ngày trên Gia Bắc với nó. Tôi rất vui và nói với nó: “Cô được ở lại với con thêm 1 ngày đấy”. Mắt nó sáng bừng lên rồi thì thầm: “Cô có thấy trời đang nắng nhiều hơn không? Là vì cô vui đấy!”. Và chết mẹ, tôi lại chìm nghỉm trong những lời ong mật và thế giới galant khủng khiếp của nó!

Nó không galant như vậy chỉ để lấy lòng tôi. Nó ngoan với mẹ, với cô, với ông, với bố. Tôi có cơ địa của 1 đứa trẻ con để chơi với nó thì nó cũng cơ địa của một đứa vừa ngoan vừa hoang dại chịu chơi… giống như tôi. Kể cả có ngồi ăn một món ăn, nó cũng ngồi ăn cùng cho dù nó có thích hay không, nhưng nó biết chỉ cần ăn cùng nhau, chơi cùng nhau, ở cạnh nhau thế là vui rồi! Và nó thông minh hài hước tới mức, gần như mọi câu nói đùa và xéo xắt của tôi nó đều hiểu, và cười hùa theo sảng khoái làm tôi thấy mình cũng hài hước theo. Mà những câu đùa của tôi không phải lúc nào cũng kể cả người lớn hiểu được đâu nhé!

Nó quan tâm từ một việc nhỏ xíu như là khi buổi tối ngồi chơi bài, tôi hay lơ đãng để bộ bài thấp làm ai cũng nhìn được. Nó sẽ nhẹ nhàng đi ra và nâng cái tay tôi lên vì sợ người khác nhìn thấy bài của tôi sợ tôi thua bài. Cái áo tôi bị trễ xuống nó cũng ra kéo lên vì sợ tôi sẽ bị lạnh. Đôi lúc tôi phải ngồi ngắm nhìn nó và suy nghĩ về một thế giới nếu toàn những người đàn ông tuyệt vời như nó chắc phụ nữ sẽ là một giống loài hạnh phúc nhất thế giới!

Nó đi theo tôi khắp nơi trong khu vườn. Đàn gà con vừa đẻ ra chiêm chiếp xinh xẻo, đường đi thăm gà hơi khó, nó cũng phải theo bằng được. Lúc tôi cầm con gà trên tay bé tẹo, miệng chép chép, lông xù vàng. Nó thốt lên: “Aw” đầy yêu thương. Đó là biểu hiện của một đứa trẻ nhiều lòng nhân ái và tình cảm. Nó vuốt con gà con rất nhẹ sợ con gà đau. Nó làm cho người lớn phải tan chảy vì sự ngọt ngào của nó!

Nó rất thông minh, một cách đặc biệt. Những trò chơi trong máy tính không làm khó được nó, nó rất nhanh trí khi nhận ra phải để ý và giải quyết những vấn đề xung quanh. Nhưng nó vẫn giữ được sự hồn nhiên ngây thơ đúng tuổi, thậm chí còn ngố hơn cả cái tuổi 11. Buổi tối đi ngủ nó mê tôi tới mức phải xin nằm cùng, cùng 1 cô nữa. Sáng sau tôi phải về lại SG sớm, phải đi xe máy xuống dưới Phan Thiết rồi bắt xe về lại SG. Mọi người chỉ đùa nó là có muốn về lại SG với cô Hà không, mà nó tin rằng đó là thật. Nó đặt chuông sớm để sáng có thể ra về cùng tôi.

Sáng dậy tôi lọ mọ xếp đồ và chờ xe ôm tới chở. Nó cũng dậy theo. Nó đã đội sẵn một cái mũ, mở vali của bố mẹ để lấy đồ ra theo tôi về. Tôi cũng hơi bất ngờ vì nó muốn theo tôi về thật. Đã vậy, ông cậu và bố mẹ lại còn hùa theo: “Muốn về theo thật không? Rồi theo cô ra HN luôn không?”. Tôi thấy nó thật thà quá nên đành từ chối khéo là đi xe máy thì làm sao chở được con? Mà trong lòng tôi nghĩ tôi mà nuôi được tôi ngon là giờ tôi ẵm trộm nó về nuôi luôn chứ có đứa con vậy nó lại tuyệt vời quá. Rồi chỉ khi nó nhận ra rằng nó không thể về cùng được với tôi thì nó lặng lẽ đi vào ôm mẹ nó và ngồi khóc, đầu vẫn đội cái mũ và không muốn ai biết nó khóc. Tôi ra thơm má nó và nói thế mình sớm gặp lại ở SG nhé. Thì mai con cũng về rồi còn gì. Thấy nó buồn mà tôi… vui. Tôi vui vì được gặp một đứa trẻ đáng yêu như vậy, và một đứa trẻ đáng yêu như vậy nó lại yêu mình tới thế!

Tôi ôm nó suốt lấy vía rồi. Con tôi không được thế thì tôi phải rình nó làm con rể của tôi :))!!! Cơ mà lớn lên nó cứ thế này thì mẹ nó vất vả đấy :)).

Nhớ nó quá, à nó có một cái tên cực hay và rất đàn ông: Tuấn Kiệt!

Tuyen Kim

#565: Hollywood – đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Hollywood – đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Mới khi nào đó là mảnh đất mơ ước, là chân lý của bao nhiêu thế hệ những người làm phim. Thậm chí ngay khi mình đi học về phim những năm trước chưa xa, việc làm phim để tới được Hollywood là sự cao nhất của sự nghiệp vẫn là cái đích lớn nhất.

Thế mà nhanh quá, chỉ tới bây giờ đó dần không còn là chân lý nữa, người ta có thể làm phim ở bất kỳ nơi nào, ở bất kỳ đâu, cứ được tiếng vang và có khán giả mà không cần phải gắn mác là từ Hollywood nữa. Bản thân những người làm phim ở đất Hollywood cũng đi tìm những mảnh đất mới và chuyển ra khỏi vùng đất cạnh tranh khốc liệt và đầy đắt đỏ này. Những giải thưởng cực kỳ danh giá của các liên quan phim lớn, thậm chí là Oscar, cũng ngày càng đi xuống chất lượng về các tiêu chí, khi nó dần bị chi phối bởi những yếu tố của thời đại mới, như là political correct, giới tính, chủng tộc, tôn giáo… đôi khi giờ như là một miếng bánh cần được chia đều cho hòa cả làng.

Điều đó cũng hơi buồn, tuy rằng làm phim ngày càng dễ dàng hơn nhưng cũng đồng nghĩa với việc chất lượng phim cũng ngày càng dễ dãi hơn. Công nghệ can thiệp quá nhiều vào phần làm phim và nội dung. Chắc chờ một sự kỳ công và thâm thúy kiểu Forest Gump không biết tới khi nào nữa nhỉ?. Hollywood giờ không còn là điểm đến duy nhất khiến ai cũng muốn và người ta trầm trồ nữa, nhưng thế lại cũng chán, cảm thấy bớt đi một cái đích lớn để phấn đấu ahihi!

Có một điều đặc biệt khi tới LA – thủ phủ của Hollywood, đó là ai đến đây cũng mang theo những ước mơ rất lớn – ước mơ trở thành một ngôi sao thế giới, ước mơ trở thành một người thật giàu có chỉ sau một đêm. Ước mơ thì rất nhiều, ngôi sao lớn thì không thể nhiều nên đã có không biết bao nhiêu giấc mơ vụn vỡ, không biết bao nhiêu lời hứa hẹn chỉ là cạm bẫy, không biết bao nhiêu cuộc đời bị lụi tàn. Cư dân nơi đây cũng đặc biệt hơn rất nhiều nơi khác.
Mặt bằng chung những mối quan hệ chân thành, lâu dài ít hơn nhiều những vùng đất khác, vì mảnh đất này phần lớn là để cho người mới đến rồi lại ra đi.

Nhưng nó cũng có nhiều điều đáng sống hơn nhiều chỗ khác, đó cũng là nơi làm động lực cho rất nhiều sự quyết tâm, ý chí, tham vọng, quyết tâm được khẳng định mình hay được một lần chạm tới một giấc mơ mà ở nơi khác, có khi họ không bao giờ có cơ hội!
Hollywood – mảnh đất của những điều xa hoa, nổi tiếng, phù phiếm, nhưng cũng là mảnh đất của tội phạm, lừa lọc. Là nơi để đạt được giấc mơ xa vời nhưng cũng là nơi vùi dập ước mơ, là nơi có thể đưa con người lên tận đỉnh cao danh vọng nhưng cũng là nơi chôn vùi một kiếp sống xuống bùn đen. Là nơi của những người giàu có nhất nhì thế giới nhưng cũng là nơi nổi tiếng với những con phố dài của người vô gia cư bần cùng của xã hội.

Và tất cả những con người này, có lúc đều từng ngồi chung một cái ghế đá ở một cái công viên nào đó trên Đại lộ của Những Giấc Mơ Tan Vỡ, vào một buổi trưa hè…

#takemyhandgowithme

#453: Nhật ký xe ôm – 12. Y Sa

Tối nay lúc book xe thấy cái tên “Y Sa”, ủa ấn tượng phết, chắc hẳn là người dân tộc, người Chăm chăng?

Thấy xe tới nhanh quá còn chưa kịp đi từ trên nhà xuống, mà anh Y Sa hỉ hả cười tươi quá. Rồi anh í bảo: “Thấy giọng qua điện thoại dễ thương quá trời, nên phải phóng tới ngay để xem người nó thế nào =))” Anh í bảo đang ngồi nhậu tí với anh bạn, nghe giọng điện thoại lại mở loa lớn, anh bạn khen ngay ôi xồi ôi sao cái giọng bắc nó lại cưng thế là cưng.

Thì anh í khen mình thì mình khen lại thôi =)). Mình nói cái tên Y Sa của anh hay quá xá. Anh í nói là anh í là người Chăm lai Việt đó, đây là tên Đạo Hồi của anh. Cái tên Y Sa ấn tượng thế nên mình nói anh í là thế anh cẩn thận nhé, duyên dáng vào, vì cái tên dễ nhớ thế này, cả nước xe ôm có khi mình anh tên Y Sa lái xe ôm thì sao. Rồi ngộ nhỡ làm gì phật lòng khách thì đi đâu mà thoát =)). Ủa công nhận anh Y Sa yêu đời.

Và hồi nói chuyện một lúc thì thấy sao anh yêu đời!

Chắc vì khen qua khen lại vui quá nên xe anh Sa cứ đi chậm dầm chậm dần, và anh say sưa kể về những đạo lý trong đạo Hồi. Mình hỏi một ngày anh phải lạy mấy lần? Anh nói 5 lần, mà thôi đang bận chạy xe kiếm tiền thì cứ…chạy cho xong đi đã rồi lạy lúc nào cũng được, Trời không trách đâu, đi kiếm tiền mưu sinh mà. Nó lại có sự hợp lý của nó chứ :D.

Những triết lý về đạo Hồi của anh rất hay, cũng là những góc nhìn hay về những niềm tin ở những Tôn giáo khác. Anh ấy nói đạo Hồi của anh theo cũng có nhiều triết lý giống đạo Phật, đó là tu nhiều tại tâm, hãy làm người lương thiện là được.

Rồi anh bảo giờ anh đang tập tu đến cảnh giới là anh không giận ai nữa cả, có gì anh sẽ mỉm cười cho qua. Mà có lẽ anh sống thế thật, vì từ lúc gặp anh là thấy anh tươi rói và yêu đời, xe lạng qua người bay lại anh vẫn mỉm cười, vẫn chậm rãi đáng yêu. Mà ai biết anh đã chạy một ngày bao nhiêu tiếng và vất vả thế nào, vậy mà vẫn tươi vậy, chắc chắn là nhờ triết lý sống đó rồi!

Xong mình bảo, thế thì em không sống được giống anh rồi. Em là tuỳ người cho qua, vẫn yêu vẫn ghét bình thường. 0 thích là phải ghét. Anh bảo ấy ấy đừng làm thế, cứ mỉm cười đi, rồi mỗi người sẽ phải chịu trách nhiệm với mọi hành động của mình.

Mình nghĩ thôi bỏ mẹ rồi mình 0 đạt được cảnh giới đó rồi. Mình bảo với anh là, có thể triết lý sống của anh giống với anh thôi chứ không có giống với em đâu =)). Ví dụ như quan điểm của em, có những người rất xấu tính, nhưng cứ bỏ qua họ thì họ sẽ gây thêm nhiều cái xấu đi hại nhiều người khác, cười là cười thế lào được =)). Mà nghề của em thì phải có yêu và ghét thì mới sáng tạo được. Anh tò mò hỏi Ủa thế nghề của em là nghề gì? Mình nói: Dạ nghề của em là Nghề làm đẹp cho đời ạ =)).

Mình có nỗ lực chia sẻ lại với anh là với em thì ngày nắng mãi thì phải có ngày mưa, mưa thì mới biết yêu ngày nắng. Đời phải có lúc gặp chuyện xấu để biết ghét biết giận, để nó thành động lực, bài học, và cho cả sự sáng tạo. Nhưng anh vẫn nỗ lực khuyên mình là hãy bỏ qua hết đi cho thanh thản, và anh kể một câu chuyện gì đó minh hoạ nhưng xong giờ quên xừ nó mất rồi =)). Tóm lại anh 0 lường được anh đang nói chuyện với một người rất là 0 bình thường, có độ hâm và ngang thượng thừa, nghĩ sao một đứa hâm như mình mà thấy ai ghét lại cười được =)) =)).

Cuối cùng kết lại mình chỉ biết nói với anh Sa: “Thôi anh ạ, anh cứ cười đi còn phần ghét của thế giới cứ để lại cho em cho thế giới nó cân bằng =)). Chứ ai gặp nhau giờ cũng cười thì chết =))”. Anh í nghe vậy 0 giận và vẫn nhẫn nại giải thích, cười xuề xoà luôn (vẫn cười). Ủa đúng thật, người ta đã đạt được cảnh giới đó thực sự rồi =)).

Trong cuộc nói chuyện của anh luôn lâu lâu lại xen câu khen: “Giọng em dễ thương thiệt luôn đó”.

Nói chuyện về niềm tin cuộc sống và tôn giáo nó dễ tranh cãi lắm. Nhưng mà mình với anh Y Sa thì cực kỳ vui vẻ nhé.

Tóm lại câu chuyện cũng 0 có gì, mà mình cũng thấy thú vị khi được nghe về những góc nhìn tôn giáo khác miễn là 0 cuồng quá. Và cũng thấy đáng yêu khi họ “practice what they preach”, và họ có cái nhìn rất quyết tâm và chân thành từ chính niềm tin của họ. Mỗi tội anh cười hơi nhiều quá và chạy xe 20km/1h tới tiệc thì người ta ăn gần xong rồi =)).

Lúc xuống xe, anh Sa gửi cho mình những lời chúc tốt đẹp. Anh chúc mình năm mới thật nhiều sức khoẻ, gặp ít người để ghét và tiếp tục làm đẹp cho đời =)).

Mình bảo anh anh chúc em lấy chồng được không anh? Anh bảo Ủa vậy hả? Anh 4 con rồi đó nhé! Hâyda, đấy thấy chưa, có khi cứ sống như anh giờ cũng bình yên, có 4 đứa con rồi 0 chừng, chứ 0 giờ đến chồng còn phải mong chúc có =)), sân si quá làm gì :D.

#nhatkyxeom

#nhatkysaigon

#452: HAPPY NEW YEAR

Hình như đúng nguyên cái năm Covid vừa xong mình 0 có viết chữ nào. Nói thật là đến lúc phải viết phải viết rồi.

Bởi vì mình đang nhận ra trí nhớ mình đang bị giảm sút tệ hại. Càng ngày việc nhớ được mặt người, tên người, từ gì kho khó, con số, tình tiết, sự kiện…càng trở nên khó khăn. Những câu chuyện, những chuyến đi với bao nhiêu kiều kỳ thú giờ nhớ lại khó khăn quá, thậm chí có lẽ đã quên tiệt đi mất.

Ồ thật buồn cười là việc quên mặt người và tên người hoá ra là một bệnh thật sự. Và đương nhiên 0 phải ai cũng hiểu điều đó, nên mới có cái chuyện buồn cười là gặp phải mấy anh chị luôn nghĩ rằng mình là VIP , ai cũng phải nhớ mình nịnh mình, thấy họ là phải chào mà mình thì chả nhớ mặt, lướt qua lạnh lùng 0 chào lấy một câu, thế là bị ghét cho chết mẹ, hẳn là phải remove facebook và phải unfriend. Thôi thật, mệt lắm. Đời có mấy mà phải sống thế cho mệt mỏi, 0 thích trong đời nhau cứ cho qua, đầu đã quá nhiều thứ phải nghĩ rồi!

Bây giờ phải tự mình thúc đít mình mà viết. Viết cho mình thôi 0 cho ai cả. Có lẽ vì cái trí nhớ ngắn hạn của mình thế này mà cũng có bao nhiêu việc lớn mình không có làm được. Ngày trước mình cứ nghĩ một ngày mình sẽ làm được điều gì to lớn lắm, nhưng mà thôi bây giờ sống an yên có lẽ là tốt nhất!

Hôm nay là ngày đầu năm mới (viết xong là sang bố nó ngày khác rồi). Hôm nay có chuyện gì đặc biệt nhỉ?

Cũng chẳng có gì đặc biệt ngoài việc đi thử gội đầu massage chị Mai hay đi, ai dè bị chém cho tới cả trăm nghìn trong khi chị í gội hết có 55k. Lúc vào gội lại cứ nghĩ rằng chị Mai đã gọi điện trước nên họ biết mình là bạn chị Mai. Ai dè có vẻ không phải vậy. Hôm nay mới thấm cái chuyện là nhìn giống người nước ngoài và nói giọng bắc sẽ có lúc nguy hiểm tới như thế nào. Giống người nước ngoài thì cũng thích, chẳng ai messup với mình, nhưng tới quả trả tiền thì nó oải phết. Thực ra đi rồi thì thôi cũng chẳng giận gì, chỉ tiếc cho họ thôi. Nếu họ cứ làm đúng giá và làm một cái service tử tế một tí (đi massage gội đầu mà đầu 0 massage miếng nào, bóp chân bóp tay vài miếng rất lấy lệ :), có lẽ họ đã có thêm 1 khách rất thường xuyên và rất thơm thảo trong tiền tips (phong cách Mỹ mà =)). Nhưng mà xong rồi 100k và chỉ có 100k ngày hôm nay đó thôi!

Trên đường đi bộ về thấy người hát rong bị mù đang vừa đàn chiếc guitar điện vừa dò từng bước trên phố xá vun vút người, sau lưng đẹo cái loa rất nặng, đằng trước ôm cây đàn và vài thứ lặt vặt để bán. Móc túi có 10k nhét vội vào tay anh í. Thấy cái bóng lết dưới phố cứ đi dò dẫm ngược đường, xe cứ vun vút lao, chạnh lòng quá.

Người bán rong mù, đằng trước ôm cây đàn, đằng sau là cái loa

Bước chân lên vỉa hè ngẩng lên là một cậu xe ôm rất trẻ đang ngồi dựng xe trên vỉa hè, chân đi đôi dép tổ ong rách. Thấy mắt cậu í ngước lên ngân ngấn, có điều gì đó thật là tủi thân. Y như rằng! Cậu ấy kéo cái quần lên, cái đầu gối đỏ rần ướt đầy máu, chắc là vừa bị té ở đâu đó rất nặng. Cũng không rõ là tự té hay là bị ai đâm, nhưng đúng là rất tủi thân, thấy cậu ấy lại kéo quần xuống và ngồi mò mò một cái túi ni lông, không biết có phải túi thuốc không. 0 biết một ngày rồi kiếm được bao đồng chạy xe, mà chắc chân đau thế và phải mua thuốc là tốn kém rồi :(.

Đi bộ đi ăn tối, lại thấy có cụ ông tóc bạc phơ nằm ở dưới cái cột điện. Mà mấy hôm nay Sài Gòn lạnh phết, ngồi trong nhà mà còn phải đóng hết cửa lại không thì cũng phải khoác cái áo khoác to. Nằm giữa trời gió co ro này chắc chắn là rét. Mỗi ngày đi trên đường về là thấy nhiều lắm, mà mình biết làm thế nào bây giờ mà giúp?

Vào trong cửa hàng ăn xong bát mì, quyết định mua thêm một suất dimsum nữa đem ra cho ông cụ. Dù gì cũng là ngày đầu năm mới rồi mà!

Nói chung cái bệnh thương người hay suy nghĩ làm khổ cái thân phết. Nhưng thôi tính người sinh ra vậy rồi thì chịu đi. Khi nào 1 ngày mình thật là giàu, hoặc ít là có khả năng gì đó, mình sẽ làm cái gì đó cho lòng thấy được thanh thản!

Chúc mừng năm mới cái nhỉ!!!

Hà Kin, please chăm viết blog điiiiiiiiiii!

#448: Nhật ký xe ôm – 11. Tử tế thì 0 sợ ế

Tất tả ở bến xe, về lại Hà Nội vào đúng cái giờ đông đúc lại giờ xe ôm đi..ăn tối nên mãi mới bắt được cái xe. Đói quá mua miếng bánh mì và chai nước đứng chờ các anh xe ôm ăn tối xong qua đón.

Xe ôm chạy tới đỡ giỏ gà giỏ rau rồi hỏi han

“Chị mới đi đâu ạ?”

Tôi

“Chị mới ở quê lên”

Xe ôm

“Thế mà nhìn chị SÀNH ĐIỆU phết”

OK fine

Rồi xe ôm vừa chở vừa hỏi han tiếp

“Chị lên thành phố làm gì ạ?”

Tôi

“Chị đi tìm việc em ạ”

Xe ôm

“Chị định làm nghề gì ạ?”

Tôi

“Chị chả biết làm được gì em ơi. Chị thất nghiệp lâu quá, mà chị cũng lười nữa nên toàn ở nhà thôi”

Xe ôm

“UỒI ÔI thế thì chị ăn tiêu mỗi ngày thế nào? Không đi làm thì chết đói chị ơi”

Tôi

“Chị ăn bánh mì nước lọc mỗi ngày là được rồi. Cứ ăn một miếng bánh uống một ngụm nước bánh nở ra thế là no. Nói chung chị 0 có nhiều nhu cầu, lười làm thì ăn ít tiêu ít thôi”

Đoạn, tôi giơ cái túi bánh mì và nước lọc lên chứng minh luôn.

Xe ôm (bắt đầu thấy có vẻ ái ngại dùm tôi)

“Chị kiếm cái xe chạy grab như em cũng được”

Tôi

“Ôi nghề này đâu phải đơn giản, chị 0 đủ sức mà chạy í em ạ”.

Xe ôm

“Ôi chị sợ gì, quen hết, mà em thấy DA CHỊ CŨNG ĐEN RỒI, MẤT GÌ ĐÂU”

OK fine

Rồi xuống xe, tôi vẫn cho thêm xe ôm tiền boa vì quãng đường xa và vất vả.

Xe ôm ngậm ngùi

“Chị đã không có việc rồi còn cho em thêm ạ, chị tốt quá ạ. Mà, em biết vì sao chị không đi làm mà chị vẫn có bánh mì với nước lọc thế kia để ăn rồi ạ”

Tôi

“Sao sao?”

Xe ôm

“Vì cứ là người TỬ TẾ thì kiểu gì cũng không bao giờ sợ chết đói đâu ạ”.

OK fine!

#446: Nhật ký xe ôm – 9. Lãng mạn như chiều hoàng hôn Hồ Tây

Ngồi rình hoàng hôn Hồ Tây mà nó lặn mất vào những đám mây xa xăm.
Đành book xe về trước khi muỗi bay tới từng đàn từ xa thẳm
Nhưng xe vừa nhận thì mặt trời bỗng tuồn ra nồng thắm
Thế là vội vã vượt qua con đường xe dài dằng dặc.
Chạy về phía bên hồ và chụp lia lịa không chớp mắt.
Chú xe ôm tìm tới và hỏi, chụp xong chưa? Tôi trả lời: “Dạ sắp sắp”
Chú bảo: “Ôi vô tư đi, cứ chụp cho tới khi mặt trời tắt
Chú sẽ đứng đây và đợi chờ trong im lặng”
“Thật tuyệt vời”, tôi nghĩ thầm: “Chú cũng cổ vũ nghệ thuật chăng?”
Và yên tâm, tôi chụp ngang chụp dọc, đảm bảo rằng góc chụp phải đẹp nhất
Lâu lâu quay lại xem chú còn ở đấy cũng ngắm mặt trời không?
Nhưng bất ngờ, chú đang đứng quay mông
Ơ kìa cháu tưởng chú cũng yêu nghệ thuật lắm?
Vừa chạy ra chú lại xua: “Chụp đi cho hết “phim” hẳn
Vì còn 3 điếu thuốc nữa chú hút nốt là xong”
Và tôi còn biết vì sao chú quay mông
Vì phía bên kia đường có 2 cô sếch xì quá
Cổ áo thì đã rộng lại còn cúi xuống đường nhặt lá
À thì ra mỗi người có một gu nghệ thuật ạ
Kết thúc câu chuyện là chú ấy sau đó đã chở tôi về nhà!
Và tôi có một series ảnh đẹp bao la
Cảm ơn chú xe ôm nhá

(Hết chuyện)

Ảnh: Chú xe ôm kiên nhẫn chờ đợi trong im lặng nên có cơ hội chụp được cả khi mặt trời lặn sát xuống dưới, lúc này mới thấy có cả một dãy núi to ở phía xa. Nghe nói là Ba Vì

#445: Nhật ký xe ôm – 8. Xe ôm hay là ma?

Ê còn ai còn thức 0 kể chuyện này cho mà nghe.

1h đêm đi xe ôm qua một khúc, tự nhiên thấy xe ôm lạng tay lái nghiêng đi, rồi quay lại nói mình: “Suýt thì đâm vào”.

Xong mình nghe lùng bùng không rõ là anh xe ôm nói là đâm vào cái gì bởi vì bốn xung quanh hoàn toàn không một bóng người, vắng hoe, chỉ có ánh đèn đường vàng vọt, một ngọn gió cũng chả thổi qua.

Mình hỏi: Đâm cái gì ạ?
XO: Có hai người ở đây nhưng họ chạy đi rồi
(gai ốc mình nổi đầy mình)
Mình: Ủa ai ạ?
XO: Là hai người âm, nhưng họ đi rồi.

Dứt đoạn anh cũng kéo tay áo lên cho coi gai ốc anh nổi rần rần.

XO: Thực ra lúc nào cũng có người âm xung quanh, là nhìn được hay không thôi. Phải có duyên.

Anh nói thực ra tỉnh bơ, chả có vẻ gì dọa nạt hay trêu chọc gì mình cả, và giọng cũng rất chân thành. Lúc anh ấy thốt lên né xe y chang một người né chướng ngại vật thật sự.

Anh ấy cũng chả nói gì suốt dọc đường về. Im lặng, trả tiền rồi tạm biệt thôi, không phải truyên truyền hay dọa nạt!

Về rồi còn có người gọi ơ chị ơi chị đặt xe về đâu ạ sao em tìm mãi chị 0 thấy. Mình thì bảo ủa có người vừa đón về rồi cơ mà? Thật sự là vãi đái ra quần! Nhưng mà có vẻ là lỗi apps thôi, là mình nghĩ thế…

Tâm linh có những điều thật khó nói, nó không xảy đến với tất cả mọi người nên không phải ai cũng tin.

PS: Để mình giải thích thêm một chi tiết. Là cái người gọi xe ôm cho mình chị ơi chị ở đâu í là cái người gọi tới đón mình từ lúc đầu cơ, xong vì mình 0 có khả năng phân biệt được giọng nói nên cái anh tới đón mình mình cứ tưởng là cái người đó nên trèo tít lên xe, mà hỏi về đúng điểm về. Đi về rồi mới thấy người kia gọi hỏi lại là sao tìm mãi chị 0 thấy (vì quãng đường cũng 0 xa nên về đến nhà cũng nhanh). Nên điều này mình 0 giải thích được apps lỗi thế nào nhé. Vì anh kia cũng đúng là hành trình mình đặt về nhà lúc kết thúc!
Nhưng về nhà thì mở app không hề thấy anh kia đâu chỉ thấy bạn đón hụt phải hủy cho bạn ấy!

#444: Nhật ký xe ôm – 7. Em thấy hay hay ạ

Hôm nay tự nhiên mò ra cái váy thấy hay hay, hình như từ hồi về VN chưa mặc. Lâu lâu muốn thay đổi nên mặc luôn.

Xe ôm đến

Định trèo lên xe. Xe ôm hỏi

“Chị định ngồi thế nào ạ em còn CHUẨN Bị TINH THẦN?”

Tôi

“À thì ngồi bình thường thôi có gì đâu mà phải căng thẳng”

Xong rồi tôi tự tin định trèo lên ngồi như người ta mặc quần thôi. Tôi không có thói quen mặc váy mà phải ngồi nghiêng.

Nhưng có vẻ…tôi quên mất váy này đi ô tô thì được mà không đủ độ…. dạng cho xe máy. Một hồi loay hoay vất vả. Lái xe nghiêng cả xe xuống cho tôi trèo lên mà không được. Khuôn mặt tôi bớt dần sự tự tin.

Lái xe (ái ngại)

“Không ổn rồi chị ạ. Không XOÈ được rồi. Chị ngồi nghiêng tạm vậy nhé”

Nói rồi nghiêng xe cái bụp để tôi trèo lên.

Rồi lầm bầm

“Đấy biết ngay mà. Mình đã CHUẨN BỊ TINH THẦN RỒI”

Rồi lái xe vừa đi vừa hát rất yêu đời cho dù ngồi nghiêng khá là loạng choạng

Tôi

“Tinh thần yêu đời quá nhỉ”

Lái xe

“Vâng, em thấy HAY HAY ạ”

Tôi

“Sao hay?”

Lái xe

“Dạ cảm giác cứ như mình có VỢ xong rồi mình đang chở vợ ĐI ĐẺ í ạ”

!!!!!

Thế típs như nào?

#443: Nhật ký xe ôm – 6. Lụ cười

Xe ôm (thấy mình lóc cóc đi bộ ra):
– Ô nhà chị ở đâu mà phải đi bộ ra đây? Chị cứ nhắn em địa chỉ là em tới tận nơi đón cơ mà?

Tôi
– À tại ngõ ngách quá khó tìm nên thôi chị đi bộ ra luôn trung tâm cho em dễ đón

Xe ôm
– Ồ không, lần sau chị không phải làm thế nữa nhé. Chị chỉ cần nói địa chỉ, em sẽ có mặt tận cửa. Em á, trừ…TẦNG HAI thì em không đón được chị thôi chứ dù chị ở bất kỳ đâu miễn chị CHẠM ĐẤT là em đón được chị.

Tôi
– Ồ thế thì em đón chị hơi khó đấy vì mẹ chị vẫn bảo chị là “chân con gái tôi không bao giờ chạm đất…”

Xe ôm
– Ồ không sao, chỉ cần đón được chị, chị mà bay em sẽ BAY THEO CHỊ

Một lúc sau xuống xe

Tôi
– Trời nóng thế này chạy xe vất vả nhỉ

Xe ôm
– Ồ không, em chạy một tuần ba buổi thôi. Thời gian còn lại em đi làm đầu bếp ạ. Mà chạy không mệt vì em được đem LIỀM VUI đến cho mọi người.

Tôi (gật gù)
– À hay đấy, chị rất thích thái độ tích cực của em. Thế giới cần nhiều hơn nữa những người vừa biết nấu ăn vừa biết đem liềm vui đến cho muôn nhà như em.

Xe ôm
– Ồ vâng, dạ đây của chị hết hai mươi nghìn tiền xe ôm. Còn lại những lụ cười của em thì miễn phí chị nhé.

À hay quá, để tao cười cho mấy phát nữa. Yêu thế béo má cho phát giờ. Và PS là những lụ cười ấy đã được boa hơi mạnh!

#442: Nhật ký xe ôm – 5. Chị có yêu đời không ạ?

Đang đi tự nhiên lái xe hỏi:

“Chị có yêu đời không ạ?”

HK: “Cũng ok em ạ”

Xo: “Thế là có hay là không?”

HK: “Thì cho là có, sao hỏi vậy?”

Xo: “Thế chị có thất tình bao giờ chưa? Làm thế nào để yêu đời khi đang thất tình?”

HK: “À thất tình nghe nói mệt lắm, chị mới 20 tuổi thôi nên cũng chưa có nhiều bạn trai. Thế em thất tình sao?”

Xo: “Uồi ôi chị 20 tuổi á? Trẻ quá nhỉ. Em thấy lúc đón chị mặt chị ĐẦN THỐI em tưởng chị đang buồn tình”

HK: “à kinh nhỉ quan tâm quá…”

XO: “À tại nhà em bán thuốc gia truyền đông y í ạ, có loại THUỐC NGỦ thảo dược hay lắm. Uống vào ngủ ngon yêu đời lắm ạ. Hôm bữa có chị kia thất tình đòi QUYÊN SINH mặt cũng đần ra như thế uống xong giờ yêu đời lắm ạ, có tình mới luôn rồi í ạ. Chị thử xem nhé? Chị CÒN TRẺ mà”

Haizz giờ điện thoại có thêm contact “xe ôm bán thuốc yêu đời”

Còn lúc đần thối trong lúc chờ xe là trúng lúc đang tính tiền lo nhân sự và thiết bị phim và đang bị sốc nhẹ vì…nhiều tiền quá…

Dù sao cũng đã có nguồn thuốc …