Blog

#438: Người đàn ông vô gia cư tuyệt đẹp

Tớ và một người bạn lái xe trên phố trong một buổi trưa nắng gắt ở Dallas để tới một quán ăn. Xe đi qua một trạm xe bus, nơi luôn là nơi trú ẩn ưa thích của những người vô gia cư. Xe lướt đi nhanh lắm nhưng vẫn kịp thấy một người đàn ông vô gia cư có vóc dáng rất đẹp đang nằm ngủ đầy mệt mỏi. Tớ hay có bệnh nói chuyện lầm bầm một mình mỗi khi thấy một điều gì đó thú vị: “Ôi ông ấy đẹp quá”. Người bạn hỏi: “Sao vậy chị?”. Tớ nói tớ vừa nhìn thấy một người đàn ông vô gia cư thật đẹp, và tiếc quá tớ chưa kịp chụp ảnh ông ấy.

Thế rồi xe tới quán ăn rồi tớ vẫn nghĩ về người đàn ông vô gia cư đó. Không hẳn chỉ là vấn đề ông ấy đẹp, nhưng hình ảnh của một người đàn ông có mái tóc và bộ râu trắng còn dày và trắng, ắt hẳn hồi trẻ là một người đàn ông cực kỳ nam tính và thu hút. Ông ấy cũng không thừa cân, cũng không gầy gò, không có thân hình của một người thiếu đói hay ăn quá nhiều những thức ăn nhanh rẻ tiền điển hình của người Mỹ. Ông còn mặc áo vest và phối màu rất bụi bặm mà lại rất thanh lịch. Khuôn mặt ấy, nếu chỉn chu tút tát trở lại, có khi có thể là một vai rất hay trong một bộ phim điện ảnh. Tớ chỉ muốn biết cuộc đời ông ấy vốn dĩ đã thế nào? Với vóc dáng và thần thái vậy, ắt hẳn không phải là một người có một quá khứ nghèo khổ vất vả, thậm chí tớ còn nghĩ rằng đây vốn là một người rất thông minh và đã từng thành công. À..nhưng cũng có thể, đó luôn là một người ăn mày phong cách, một người đàn ông bất cần đời, một người thích lang thang phiêu bạt hay dở hơi. Và cũng có thể chỉ là một người đàn ông nghiện ngập và vớ được một bộ quần áo cũ từ đâu đó…

Mặc dù đã chuẩn bị vào quán rồi nhưng tớ nói với bạn mình, cảm phiền bạn có thể đưa tớ quay lại chỗ bến xe bus lúc nãy hay không? Tớ chỉ muốn chụp một tấm ảnh của ông ấy thôi. Đường đã đi được một khúc rồi và hỏi tớ chỗ đó là chỗ nào tớ cũng không thể nhớ. Thế mà bạn đồng ý và đưa tớ quay lại, bọn tớ cố gắng đi lại đúng dải đường cũ để tớ nhìn từng bến xe bus. Vì xe không dừng được nên tớ chỉ có 2s để chụp ảnh qua cửa kính xe. Không biết sao khi tớ tới gần và vừa giơ máy ảnh lên ông như biết và mở mắt nhìn. Thực sự…nếu như là đang đi bộ, tớ sẽ lại gần và muốn được nói chuyện. Chưa chắc ông ấy muốn tiếp chuyện, hoặc ông ấy sẽ nói gì đó mà tớ chả hiểu gì hết. Không phải vì ông ấy có vẻ đẹp mà tớ muốn làm quen hay quan tâm, có điều gì đó ở những con người như vậy khi tình cờ nhìn thấy, tớ luôn nghĩ rằng câu chuyện cuộc sống của họ là gì nhỉ?

Với vóc dáng và thần thái ấy, chắc hẳn ông ấy không thể khó khăn tới mức phải nằm ngủ dưới một cái bến xe bus. Chuyện gì đã xảy ra vậy nhỉ?

Có những con người cuộc đời của họ là cả một bộ phim sống động, là cả một quá khứ kỳ lạ hoặc lẫy lừng ẩn sau vóc dáng của một con người có đôi khi rách rưới, tàn tạ. Khi ở New York, trong một dự án thiện nguyện về người vô gia cư, tớ đã từng làm quen được với một người đàn ông vô gia cư đã cả mấy chục năm của cuộc đời. Ông ấy đã từng là một đứa trẻ tị nạn, rồi làm lính đi qua 2 cuộc chiến tranh vùng Vịnh, đã từng làm chủ của một cửa hàng giày thật lớn và rồi ông ấy đã lang thang, biết từng ngóc ngách, con phố, từng câu chuyện bí ẩn của mỗi số nhà, địa danh của cái đất New York…mà không một “người bình thường” nào có thể hiểu biết hơn ông ấy…

Chả phải đợi đến khi làm một nhà làm phim mà tớ mới có sở thích muốn được lắng nghe những câu chuyện cuộc sống để làm tư liệu. Tớ luôn nghĩ, nếu có thể, hãy để ý một chút, hãy tò mò một chút, hãy lắng nghe xung quanh một chút…mình sẽ bớt đi những sự phán xử chủ quan của mình với xung quanh theo hướng tiêu cực, để bớt sốc hơn khi những khó khăn bất ngờ ập tới…và…đương nhiên, để cuộc sống của bạn nhiều màu sắc và nhiều sự thông cảm hơn. Tớ chắc chắn ngay cả những người cho rằng mình tẻ nhạt nhất họ cũng có những sự thú vị của riêng mình!

#437: Nhật ký video – Ninh Bình in the camcorder

Lâu rồi còn có ai quay phim bằng một cái máy camcorder nhỉ?

;))

Gửi tặng các bạn một video hết sức đặc biệt. Đó là một video được quay bằng cái camcorder cổ lỗ của bố. Nó cổ tới mức giờ tìm đĩa với băng cho nó là điều không tưởng 

:D. Đây là cái camcorder một thủa những năm 90’s mà hình như rất nhiều nhà có. Nhà tớ còn vài cái, có cái vẫn còn chạy bằng băng video mà giờ không tìm được băng để quay. Có cái camcorder này thì quay bằng đầu đĩa, và vẫn còn quay rất tốt vì bố tớ quý bọn nó lắm, mà chỉ còn vài cái đĩa dự phòng cho tớ sáng tác nốt thôi.

Bữa giờ quay toàn bằng máy quay thời hiện đại rồi tự nhiên lại thấy tò mò về những cái máy quay cũ. Coi lại cái chất lượng hơi nhòe nhoẹt của nó thấy hết sức bồi hồi xao xuyến, lại nhớ về những cái thủa của Bông hoa nhỏ, của thủa học sinh, của những bộ phim tài liệu rất chất cho dù ở cái thời TV còn nhiều chương trình nghèo nàn. 

Lại chọn Ninh Bình làm nơi sáng tác, cũng nhân dịp một ngày đi chụp ảnh.

Thật không ngờ một nơi phong cảnh hữu tình như Ninh Bình, và lại trúng vào một ngày mùa đông gió bấc, mây núi ngập trời mà cái camcorder nó lại đẩy được cảm xúc lên tận cùng như vậy. Chính cái sự cũ kỹ, nhòe nhoẹt của cái máy quay cũ ấy đã mang lại một cảm giác rất cũ, thật xưa, thật bắc bộ, thật mùa đông, những điều như thể đã trôi đi từ xa lắc lắm rồi. Vừa bồi hồi, vừa thú vị, vừa thấy đáng yêu.

Quen cầm máy to rồi nên cầm cái máy này…nhẹ quá, cứ run bần bật 

:D. Chưa kể vừa đứng trên thuyền vừa xoay vẹo hết cả người lăn trườn để quay đàn chim bay quả là cũng có chút dũng cảm đấy. Nhưng mà các bạn cứ yêu những thước phim của mình đi nhé hihi!

#436: Nhật ký xe ôm – 2. Sao con chó lại đen thế?

Nhà bạn H có một em chó tên là Mina. Mina là con lai poodle, cực kỳ đáng yêu, cực kỳ thú vị, cực kỳ hài hước, mỗi tội là…đen. Đen quá nên mỗi lần muốn chụp muốn quay được cái sự đáng yêu hồn nhiên thông minh hài hước của Mina rất là…khó. Vì nếu để căn sáng được cho Na thì xung quanh sẽ lóa hết, cứ như chỉ một mình Na tồn tại giữa mặt trăng, còn nếu không kích sáng cho Na thì không bao giờ thấy sự tồn tại của Na trong bất kỳ video hay bức ảnh nào.

Điều ấn tượng nhất về Na là càng tỏ ra xa rời Na không muốn gần Na thì Na sẽ càng lao tới. Nhớ bữa đến nhà bạn H có cô bé kia đang ở trọ cùng rất sợ chó vì hồi bé đã từng bị chó cắn. Cứ thấy Na là len lén bỏ chạy. Na bắt được điểm yếu này của đối tượng nên không ngại ngần tìm mọi thủ đoạn để hành hạ tinh thần cô gái đó. Ví dụ cả một đống người ngồi không sao Na chỉ sấn tới ngồi cạnh cô kia, và cô này nhích mông một bước thì Na nhích một bước, chân tay miếng nào thò ra là Na gặm như bánh đa. Cô kia càng tuyệt vọng bỏ chạy thì Na sẽ càng đuổi theo. Nghe nói buổi sáng Na thò và tận giường cắn chân cắn tay cô này khiến cô này la hét không ngủ tiếp được thì thôi. Mà cứ tỏ ra yêu Na là Na sẽ chảnh chó. Nhớ có lần đến chơi với Na thủ thỉ ôm hôn xin tình yêu Na mà Na toàn ngoảnh đít đi. Nhưng tỏ vẻ khinh thường, không quan tâm đến Na là Na sẽ sấn tới lăn lộn, rúc vào lòng, mắt chơm chớp. Đấy, đáng yêu là vậy đó mà xin nhắc lại là chả bao giờ chụp hay quay được chỉ vì Na đen quá.

Rồi bữa nọ, đêm khuya khoắt sau khi chơi với Na xong tớ phải đi về. Trời đã tối lắm, nhà bạn H ở tầng 2. Tớ đi xuống cầu thang để bắt xe ôm. Na đứng nhìn tớ ở cầu thang mắt rơm rớm tiễn bạn lên đường. Tớ cũng vừa đi vừa ngoái nhìn Na đầy yêu thương và luôn miệng: “Kin về nhé Na”. Na ngồi phịch xuống buồn ơi là buồn. Tớ thì sụt sùi: “Thì thôi mai lại gặp mà Na, Na đừng buồn nhé”….

Xuống dưới trèo lên xe rồi mình vẫn ngẩng lên cầu thang chào Na. 

Thế rồi, đi được một lúc mới thấy xe ôm bắt chuyện, giọng run run, mà nãy giờ mình cũng thấy xe ôm này có vẻ hơi không bình thường, thấy nó cứ luýnh quýnh và không nói gì từ lúc chở mình.

“Chị, chị có hay về khuya thế này không ạ?”

“Uh có chứ em, chị thích đi khuya mà. Ủa sao em hỏi?”

“Chị có hay ra khỏi nhà ban ngày không ạ?”

“Không ban ngày chị toàn ngủ em ơi, chị chỉ thích đi khuya à…”

(Im lặng)

“Ủa sao hỏi vậy hả em?” Mình hỏi lại

Xe ôm (ngập ngừng)

“Dạ cho em hỏi này….thế vừa rồi chị nói chuyện…với ai đấy ạ?”

“Vừa rồi là lúc nào? Nãy giờ chị nói với mỗi em thôi mà” (Tự nhiên tớ nổi da gà các bạn ạ)

“Dạ lúc em đón chị í, chị cứ đứng một mình nói với ai í ạ? Chị chào ai í?”

À…thì ra là lúc mình cứ đứng chào Mina, tay chân hua hua trong không khí…trời thì khuya, cầu thang thì tối, mà Mina thì….Giờ đã nhớ ra vì sao bạn xe ôm đưa cái mũ bảo hiểm cho mình mà luống cuống đánh rơi cả xuống đất rồi…

“À, lúc đó chị chào một con chó em ạ”. Mình trả lời dõng dạc

“À…là chó ạ? Mà sao em không có thấy?” (Bạn ấy có vẻ nhẹ người)

“À, là vì con chó đấy màu đen em ạ, nó đứng ở cầu thang í”.

“À thế ạ”. Bạn xe ôm cười rồi thở hắt ra. Và để cho bạn ấy bớt nghi ngờ thêm, mình ào lên cho một tràng.

“OK thế chị nói em này, lúc nãy em hỏi chị có đi khuya không vì em sợ chị là ma hả? Chị nói luôn với em chị là người nhé, mà ban ngày nhìn chị rất xinh, chỉ là chị hay ngủ thôi. Chị tên là Hà đàng hoàng em nhé, em không thấy chị đặt app xe ôm à? Và ok chị rất là yêu chó em nhé, nên chị tình cảm với chó như với người vậy, dù chó trắng hay chó đen, ok?”

“Dạ…dạ…em biết em biết ạ. Em nói với chị nãy giờ thì em biết chị là NGƯỜI rồi ạ. Dạ dạ dạ…”

Chỗ tớ ở trọ là trong một cái hẻm, khá vắng, nhưng sáng. Xuống xe rồi, trả mũ. Trước khi xe ôm ra về, tớ đứng chặn lại cái xe, và nói bằng cái giọng hơi viêm họng một chút: “Bây giờ em ra khỏi hẻm, tuyệt đối không được rẽ trái chỉ được rẽ phải và đừng ngoái lại đằng sau nhìn chị em nhé!”

Mặt bạn xe ôm cắt không còn giọt máu và dạ dạ cuống quýt…luýnh quýnh lao xe đi…

Thì đương nhiên rồi, ra khỏi hẻm là đường một chiều phải rẽ phải thôi, rẽ trái nguyên ổ cơ động ở đấy hốt cho vào đồn liền chưa kể ngược chiều nguy hiểm. Còn không nên ngoái lại nhìn tớ làm gì bởi vì….tớ không thích, thế thooooooooy!!!!!!

#435: Nhật ký xe ôm – 1. Chiếc áo màu da người

Đứng ở bệnh viện đặt xe ôm về mà mãi không tìm được nhau.

Xe ôm

  • Vâng chị đứng cổng nào? ĐẶC ĐIỂM NHẬN DẠNG ạ?

Tôi

  • Nếu đi từ ngoài bệnh viện vào thì cổng bên tay phải, từ trong ra thì là cổng bên tay trái. Mình mặc một cái áo màu DA NGƯỜI nhé.

Xe ôm

  • Ôi em không phân biệt được phải trái đâu. Chị ĐỨNG YÊN VỊ TRÍ để em tìm.

Chờ mãi, chờ mãi, rồi

Xe ôm

  • Alo chị ơi em chịu em không tìm được chị đâu ạ, em TRUY TÌM ĐIỀU ĐỘNG xe cộ từ bắc xuống nam rồi ạ.

Đang điện thoại thì thấy cái biển số xe vượt qua, mặt lái xe rất nhớn nhác.

Tôi

  • Đây đây lại dừng dừng. Đây, giơ tay ĐẦU HÀNG đây
    (Tôi nói xong thì giơ tay đầu hàng lên cho xe ôm nhìn thấy).

Xe ôm chạy tới nhễ nhại

  • À thì ra là chị. Tại chị nói màu da người làm nãy giờ em cứ đi tìm xem ai CỞI TRẦN.

Tôi (ré lên)

  • Người ta bảo là mặc áo màu da người chứ có ai nói cởi trần đâu. Có ai bị điên mà đứng đây cởi trần giữa trời nắng cho đen da

Xe ôm

  • À thì đây là bệnh viện mà, có đủ các loại BỆNH NHÂN khác nhau mà…

Tôi (tóc hơi xì khói)

Xe ôm (tiếp)

  • Đấy, suýt thì em đón cái ông bên kia đường nếu chị không kịp thời NGĂN CHẶN em

Nói rồi xe ôm chỉ sang một ông trung niên bụng bự cởi trần đang ngồi uống trà đá góc bên kia đường

Tôi (lại ré lên)

  • Ủa nãy giờ trung úy nghe bộ đàm mà không biết là phụ nữ hay sao ?

Xe ôm (thủng thẳng)

  • À thì chả biết được đâu chị ơi, nhiều khi ông í cất lên lại giọng phụ nữ thì sao, mà nhiều người CŨNG NHƯ CHỊ lắm mà cất giọng lên NHƯ ĐÀN ÔNG í chị ạ, nói chung không thể LOẠI TRỪ KHẢ NĂNG nào.

Lúc này tóc tôi có chút khói. Trên đường đi, chợt nhớ ra có mấy quả doi nhét vào cặp để đề phòng ăn lúc đói khát. Tôi lấy ra ăn, gần cuối có bôi vào áo anh xe ôm một ít…dù sao tôi cũng khả năng là một bệnh nhân bị điên thích cởi trần và có thể có giọng đàn ông cơ mà….

Tuy nhiên anh í vẫn có boa, vì tôi thích cái năng khiếu dark comedy hiếm có của anh =)) =)).

PS: Còn đây là cái áo DA NGƯỜI lệch vai signature của tôi. Cái áo mà bạn Ngọc tôi tặng sinh nhật cách đây cả 10 năm. Tôi vẫn mặc ngày này qua tháng khác vì rất yêu mến nó, cho dù có lúc xe ôm 0 đón nổi được tôi vì nó…
Mà nói thế để có nhắc nhở thêm là…tặng tôi thêm áo đi chứ ai lại để con người ta mặc cả 10 năm như thế mà 0 làm gì?

#434: Ai cũng có ước mơ Thúy nhỉ?

  Quang Bình – Hà Giang Chuyến đi đầu năm 2019 – Câu chuyện số 1 Buổi tối trước khi chia tay hôm trước các cháu có hẹn cô đi leo núi và đi hồ. Đúng sáng sớm hôm sau các cháu đã chờ sẵn trước cửa nhà trọ, kiên nhẫn ngồi chờ cô ngủ dậy để đi leo núi.  Rồi cô vác khệ nệ một dàn máy móc khổng lồ mà chắc các cháu nhiều năm nữa cũng không thể hiểu là vì sao cô…phải khổ thế  :D. Một… Read More

Read More

#433: Phải quay trở lại blog thôi…

Đã bao lâu rồi mình không viết blog nhỉ? Đúng là lâu quá rồi. Trong khi viết blog là một thú vui đáng yêu như thế cơ mà. Giờ mỗi ngày viết một bài trên facebook cũng đủ đã mệt lắm rồi thì làm gì còn thời gian để làm những việc khác nữa? Nhưng mà có lẽ mỗi ngày nên viết một tí, nên tự mình đắm trong một khoảng không gian riêng của mình tốt hơn là phải lo ngồi đếm likes đếm comments mỗi ngày. Nếu mất… Read More

Read More

#432: “Ruby” phim tốt nghiệp của Hà Kin. Phần 3: Và đây là điều đặc biệt của bộ phim…

Phần 1. Gây quỹ và “Ruby” (click) Phần 2. Ân-Hy và “Hương vị Cuộc sống” (click) Sau một khoảng thời gian, chiến dịch gây quỹ của Ruby đã quay trở lại trên kênh Gofundme (thay thế cho Indiegogo) https://www.gofundme.com/beve92pf 3. Vậy, “Ruby” có gì đặc biệt? Cả Ruby và Ân Hy sẽ trong phim sẽ được diễn bởi chính Ruby và Ân Hy ngoài đời Cả 2 bé đều sẽ trổ hết tài năng của mình trong phim. Một cô bé Ruby diễn rất hay và có đôi mắt làm… Read More

Read More

#431: “Ruby” phim tốt nghiệp của Hà Kin. Phần 2: Ân-Hy và “Hương vị cuộc sống”

  “Ruby” phim tốt nghiệp của Hà Kin. Phần 1: Gây quỹ và Ruby (click)    Ân-Hy là một cô bé 7 tuổi, hiện đang sống tại Sacramento. Cô bé có một chị gái 10 tuổi nữa. Nhớ lần đầu tiên gặp 3 mẹ con ở sân bay đón tớ, tớ ngó vào xe thấy ngạc nhiên tột độ vì 3 mẹ con cứ như sinh ba vậy.  Ba mẹ con cứ ríu rít, còn bố thì hiền ơi là hiền, chiều vợ con hết mực. Anh chị và 2… Read More

Read More

#430: “Ruby” phim tốt nghiệp của Hà Kin. Phần 1: Gây quỹ và “Ruby”

  “Ruby” – phim ngắn tốt nghiệp của Hà Kin Bộ phim sẽ có ba nhân vật chính. Đó là “Ruby”, một cô bé 8 tuổi, rất thông minh và tình cảm, là Ân-Hy cô bé 7 tuổi, bạn thân của Ruby, nấu ăn và…leo trèo rất giỏi. Và…một bữa ăn Việt Nam được hai cô bé đích tay nấu. Bữa ăn này cũng là một nhân vật hết sức quan trọng của câu chuyện. Và nó cũng là một nét văn hóa Việt Nam mà HK muốn được truyền… Read More

Read More

#429: Có một câu chuyện như thế này. 3

Mấy ngày quay cuồng deadline, và giờ lại một đợt deadlines mới, nên là mãi chưa viết tiếp được. Mà viết về những kỉ niệm là phải dùng tới nhiều giác quan lắm cơ đấy! Nhưng mà sẽ viết tiếp chứ! Tính tớ nổi tiếng là hậu đậu, cầm cái gì mong manh một chút là nguy cơ nó sẽ rơi vỡ là rất cao, đến cái máy ảnh của tớ bây giờ còn xơ xác và nứt toác. Hậu đậu tới mức đang đi trên đường không thôi tớ… Read More

Read More