#26: Cafe mặn – My version


Such a wonderful and meaningful story about love! I bet you’ll love it, if you read it through!
I have translated into Vietnamese, as below the original one!
Enjoy!

Cà phê mặn

Translated by Hà Kin

Anh gặp cô tại một party, cô là một cô gái cực kỳ nổi bật, có bao nhiêu gã si tình đang muốn theo đuổi cô, còn anh, chỉ là một kẻ cực kỳ tầm thường, chẳng có gì đáng để gây chú ý cả. Party kết thúc, anh hỏi cô rằng liệu cô có thể cà phê cùng mình được không? Ôi thật đáng ngạc nhiên, nhưng lời mời quá lịch sự khiến cô phải nhận lời!

Họ cùng ngồi trong một quán cà phê nhỏ, thật hồi hộp, anh không biết làm thế nào để bắt đầu câu chuyện. Cô cảm thấy hơi khó chịu, cô nghĩ “làm ơn, cho tôi về”. Bống nhiên anh cất tiếng nói với anh bồi bàn: “Anh có thể lấy giúp tôi một ít muối? Tôi muốn pha vào cốc cà phê của mình”

Tất cả mọi người đều ngoái lại nhìn! Thật là một yêu cầu kỳ quặc! Khuôn mặt anh ửng đỏ, nhưng như không có gì xảy ra, anh đổ muối vào cốc cà phê của mình và điềm nhiên uống! Đầy ngạc nhiên, cô hỏi anh: Tại sao anh lại có thói quen này? Và anh trả lời: Khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi sống gần biển, và biển là người bạn của tôi, tôi yêu hưong vị biển, mặn mà và nồng nàn, như vị của cốc cà phê pha muối này. Và giờ đây, mỗi lần uống vị cà phê này, là để tôi trở lại tuổi thơ, trở về với quê nhà, tôi nhớ quê hương tôi vô cùng, tôi nhớ cha mẹ mình đang ở đó. Và câu chuyện của anh được thấm ướt cùng những giọt nước mắt!

Cô thực sự xúc động. Những cảm xúc được trút ra từ một trái tim chân thành. Một người đàn ông có thể nói về nỗi nhớ nhà, thì sẽ là một người đàn ông yêu gia đình, quan tâm tới gia đình, và tất nhiên là một người có trách nhiệm với gia đình. Và cô đã bắt đầu nói chuyện với anh, nói về quê nhà xa xăm, về tuổi thơ, về gia đình của mình. Và họ tiếp tục hẹn hò. Cô đã tìm thấy ở anh tất cả những gì của một người đàn ông lý tưởng, đô lượng, tốt bụng, ấm áp, quan tâm…ôi một người đàn ông tuyệt vời mà cô đã suýt bỏ lỡ!

Và nhờ tách cà phê pha muối. Câu chuyện của họ đã được kết thúc tuyệt vời như bao cổ tích tình yêu khác: công chúa đã cưới hoàng tử, và họ có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc…Và, mỗi lần pha một tách cà phê cho chồng, không bao giờ cô quên thêm vào một chút muối, bởi cô biết, anh yêu vị mặn này.

40 năm chung sống hạnh phúc, và người đàn ông ấy qua đời, để lại cho người vợ yêu quý của mình một lá thư, :”Em thân yêu, hãy tha thứ cho anh, hay tha thứ cho lời nói dối anh đã mang suốt cuộc đời này. Đây là sự lừa dối duy nhất của anh đối với em – cà phê pha muối! Có nhớ buổi đầu tiên chúng ta hẹn hò nhau? Anh đã quá hồi hộp, thay vì xin anh bồi bàn đường thì anh lại nói là muối! Thật xấu hổ và anh đã không thể làm gì khác! Anh không bao giờ nghĩ rằng nhờ thế mà chúng ta đã nói chuyện được với nhau! Anh đã muốn “tự thú” biết bao lần, nhưng không đủ can đảm, vì anh đã hứa với em rằng, anh sẽ không bao giờ lừa dối em. Giờ đây, anh sắp phải ra đi, sẽ chẳng có gì phải lo sợ nữa khi nói cho em biết sự thực : Anh chẳng thích cái vị mặn của cà phê pha muối tẹo nào, thật là một cái vị kỳ dị. Nhưng anh đã uống nó cả cuộc đời này, kể từ ngày anh gặp em. Có em trong cuộc đời này là điều hạnh phúc lớn lao nhất, anh không hề hối tiếc vì đã tặng cả cuộc sống này cho em. Nếu có thể được sống thêm lần nữa, anh vẫn muốn được có em cho cuộc đời của mình, cho dù sẽ phải tiếp tục phải uống cà phê pha muối.” Nước mắt chảy ướt lá thư. Một ngày nào đó, có một ngưởi hỏi cô: “Vị cà phê pha muối nó như thế nào? “ “Nó có vị ngọt!” Cô đã trả lời vậy.

Có lúc bạn nghĩ rằng bạn hiểu một người hơn bất kỳ ai hết…cho tới khi bạn mới nhận ra rằng, thực sự người đó không như bạn đã nghĩ. Cũng giống như câu chuyện về vị cà phê pha muối…ngay cả khi bạn biết người đó vốn không phải như vậy, bạn sẽ vẫn chỉ yêu họ nhiều hơn…bởi vì có khi, muối, sẽ ngọt hơn đường…


The salty coffee


He met her on a party, she was so outstanding, many guys chasing after her, while he was so ordinary, and thus nobody paid attention to him. At the end of the party, he invited her to have coffee with him. she was surprised, but as he was polite, she agreed.
They sat in a nice coffee shop, he was too nervous to say anything. She felt uncomfortable, she thought, “please, let me go back home”. Suddenly he asked the waiter: would you please give me some salt? I’d like to put it in my coffee.
h”

Everybody stared at him. So strange! His face turned red, but still, he put the salt in his coffee and drank it. She asked him curiously: why do you have this hobby? He replied: when I was a little boy, I was living near the sea, I liked playing in the sea, I could feel the taste of the sea, salty and bite, just like the taste of the salty coffee. Now every time I have the salty coffee, I always think of my childhood, think of my hometown, I miss my hometown so much, I miss my parents who are still living there. While saying those words, tears filled his eyes.
She was deeply touched. That’s his true feeling, from the bottom of his heart. A man who can tell out his homesick, he must be a man who loves home, cares about home, has responsibility of home. Then she also started to speak, spoke about her faraway hometown, her childhood, her family. That was a really nice talk, also a beautiful beginning of their story. They continued to date. She found actually he was a man who meets all her demands: he had tolerance, was kind hearted, warm, careful…he was such a good person but she almost missed him!
Thanks to his salty coffee! Then the story was just like every beautiful love story: the princess married to the prince, then they were living the happy life… And, every time she made coffee for him, she put some salt in the coffee, as she knew that’s the way he liked it.
After 40 years, he passed away, left her a letter which said: “My dearest, please forgive me, forgive my whole life lie. This was the only lie I said to you—-the salty coffee. Remember the first time we dated? I was so nervous at that time, actually I wanted some sugar, but I said salt. It was hard for me to change so I just went ahead.
I never thought that could be the start of our communication! I tried to tell you the truth many times in my life, but I was too afraid to do that, as I have promised not to lie to you for anything. Now I’m dying, I am afraid of nothing so I tell you the truth: I don’t like the salty coffee, what a strange bad taste. But I have the salty coffee for my whole life since I knew you, I never feel sorry for anything I do for you. Having you with me is my biggest happiness for my whole life. If I can live for the second time, I still want to know you and have you for my whole life, even though I have to drink the salty coffee again.” Her tears made the letter totally wet. Someday, someone asked her: what’s the taste of salty coffee? It’s sweet. She replied.

SOMETIMES YOU FEEL YOU KNOW THE PERSON MORE THAN ANYBODY ELSE… BUT ONLY TO REALISE THAT YOUR OPINION ABOUT THE PERSON WERE NOT AS YOU DESCRIBED. JUST LIKE THE INCIDENT OF THE SALTY COFFEE… LOVE MORE AND HATE LESSER… CAUSE’ SOMETIMES SALT TASTES BETTER THAN SUGAR…

Cà phê mặn

Translated by Hà Kin

Anh gặp cô tại một party, cô là một cô gái cực kỳ nổi bật, có bao nhiêu gã si tình đang muốn theo đuổi cô, còn anh, chỉ là một kẻ cực kỳ tầm thường, chẳng có gì đáng để gây chú ý cả. Party kết thúc, anh hỏi cô rằng liệu cô có thể cà phê cùng mình được không? Ôi thật đáng ngạc nhiên, nhưng lời mời quá lịch sự khiến cô phải nhận lời!

Họ cùng ngồi trong một quán cà phê nhỏ, thật hồi hộp, anh không biết làm thế nào để bắt đầu câu chuyện. Cô cảm thấy hơi khó chịu, cô nghĩ “làm ơn, cho tôi về”. Bống nhiên anh cất tiếng nói với anh bồi bàn: “Anh có thể lấy giúp tôi một ít muối? Tôi muốn pha vào cốc cà phê của mình”

Tất cả mọi người đều ngoái lại nhìn! Thật là một yêu cầu kỳ quặc! Khuôn mặt anh ửng đỏ, nhưng như không có gì xảy ra, anh đổ muối vào cốc cà phê của mình và điềm nhiên uống! Đầy ngạc nhiên, cô hỏi anh: Tại sao anh lại có thói quen này? Và anh trả lời: Khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi sống gần biển, và biển là người bạn của tôi, tôi yêu hưong vị biển, mặn mà và nồng nàn, như vị của cốc cà phê pha muối này. Và giờ đây, mỗi lần uống vị cà phê này, là để tôi trở lại tuổi thơ, trở về với quê nhà, tôi nhớ quê hương tôi vô cùng, tôi nhớ cha mẹ mình đang ở đó. Và câu chuyện của anh được thấm ướt cùng những giọt nước mắt!

Cô thực sự xúc động. Những cảm xúc được trút ra từ một trái tim chân thành. Một người đàn ông có thể nói về nỗi nhớ nhà, thì sẽ là một người đàn ông yêu gia đình, quan tâm tới gia đình, và tất nhiên là một người có trách nhiệm với gia đình. Và cô đã bắt đầu nói chuyện với anh, nói về quê nhà xa xăm, về tuổi thơ, về gia đình của mình. Và họ tiếp tục hẹn hò. Cô đã tìm thấy ở anh tất cả những gì của một người đàn ông lý tưởng, đô lượng, tốt bụng, ấm áp, quan tâm…ôi một người đàn ông tuyệt vời mà cô đã suýt bỏ lỡ!

Và nhờ tách cà phê pha muối. Câu chuyện của họ đã được kết thúc tuyệt vời như bao cổ tích tình yêu khác: công chúa đã cưới hoàng tử, và họ có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc…Và, mỗi lần pha một tách cà phê cho chồng, không bao giờ cô quên thêm vào một chút muối, bởi cô biết, anh yêu vị mặn này.

40 năm chung sống hạnh phúc, và người đàn ông ấy qua đời, để lại cho người vợ yêu quý của mình một lá thư, :”Em thân yêu, hãy tha thứ cho anh, hay tha thứ cho lời nói dối anh đã mang suốt cuộc đời này. Đây là sự lừa dối duy nhất của anh đối với em – cà phê pha muối! Có nhớ buổi đầu tiên chúng ta hẹn hò nhau? Anh đã quá hồi hộp, thay vì xin anh bồi bàn đường thì anh lại nói là muối! Thật xấu hổ và anh đã không thể làm gì khác! Anh không bao giờ nghĩ rằng nhờ thế mà chúng ta đã nói chuyện được với nhau! Anh đã muốn “tự thú” biết bao lần, nhưng không đủ can đảm, vì anh đã hứa với em rằng, anh sẽ không bao giờ lừa dối em. Giờ đây, anh sắp phải ra đi, sẽ chẳng có gì phải lo sợ nữa khi nói cho em biết sự thực : Anh chẳng thích cái vị mặn của cà phê pha muối tẹo nào, thật là một cái vị kỳ dị. Nhưng anh đã uống nó cả cuộc đời này, kể từ ngày anh gặp em. Có em trong cuộc đời này là điều hạnh phúc lớn lao nhất, anh không hề hối tiếc vì đã tặng cả cuộc sống này cho em. Nếu có thể được sống thêm lần nữa, anh vẫn muốn được có em cho cuộc đời của mình, cho dù sẽ phải tiếp tục phải uống cà phê pha muối.” Nước mắt chảy ướt lá thư. Một ngày nào đó, có một ngưởi hỏi cô: “Vị cà phê pha muối nó như thế nào? “ “Nó có vị ngọt!” Cô đã trả lời vậy.

Có lúc bạn nghĩ rằng bạn hiểu một người hơn bất kỳ ai hết…cho tới khi bạn mới nhận ra rằng, thực sự người đó không như bạn đã nghĩ. Cũng giống như câu chuyện về vị cà phê pha muối…ngay cả khi bạn biết người đó vốn không phải như vậy, bạn sẽ vẫn chỉ yêu họ nhiều hơn…bởi vì có khi, muối, sẽ ngọt hơn đường…

(Visited 5 times, 1 visits today)
Subscribe
Notify of
guest

0 Comments
Inline Feedbacks
View all comments