Posts tagged nhatky

#500: CHÚC MỘT NĂM MỚI THẬT NHIỀU NIỀM VUI

Mâm cơm giao thừa cúng Tết của Mẹ. Năm nào hàng xóm cũng bắn óng ánh sang đầy sân :))
Không biết mọi người đòi bỏ Tết thế nào, không thích Tết thế nào, chứ mình thì mình lúc nào cũng yêu Tết cho dù ngày nào mà mình chả thất nghiệp ở nhà như Tết 😃.
Mình yêu cái không khí cả nhà tươi vui hỉ hả mừng tuổi nhau, quây quần làm ly rượu vang với ít bánh kẹo ít mứt, gọi điện cho bà, cho các cậu các dì các cô chú. Yêu cái nụ cười rạng rỡ của bố mẹ khi được các con mừng tuổi. Mình chẳng háo hức Tết như trong văn thơ, cũng lâu lắm rồi không thấy Tết rộn ràng nhộn nhịp như cái thủa bé nữa. Nhưng mình tuyệt đối không bao giờ chấp nhận bỏ Tết, bỏ truyền thống, cho dù sẽ có năm cái Tết chỉ có một cái bánh chưng, thì nó vẫn là Tết. Vì Tết với mình không phải là những ngày nghỉ, những Lễ nghi, mà là những nụ cười của bố mẹ, là sự quây quần của cả nhà, là những điều đã là truyền thống của gia đình, của cả cuộc đời bố mẹ, ông bà!
Chúc mừng năm mới mọi người. Chúc mọi người một năm mới sức khỏe và nhiều niềm vui.
HAPPY TẾT – HAPPY NEW YEAR, THE YEAR OF THE TIGER!
Năm nay chắc chắn sẽ phải vui!!!

#498: MẤT ĐIỆN THOẠI VÀ CHUYỆN CÁI SIM KHÔNG CHÍNH CHỦ

Mất cái điện thoại công nhận phát điên. Đủ mọi thứ rắc rối vì giờ cái gì cũng liên quan đến cái sim. 3h sáng gọi gấp lên hotline Vinaphone xin khóa mà xong lòi ra mình 0 phải chính chủ không khóa được. Gọi cả 10 cú thì cả 10 nhân viên đều nhất định không nhân nhượng cho dù mình đã chứng minh rất nhiều dữ liệu là mình đang dùng cái điện thoại này từ rất lâu rồi. Cái sim mình dùng hơn 10 năm nay thế quái nào lại không mang tên mình. Mình hỏi thế tên ai? 3h sáng tiếng nhân viên trầm lắng như ma: “Đó là tên một người dàn ông” Mình đinh ninh 10 năm nay là nó mang tên mình mới bỏ mẹ. Sim thì bạn làm cho từ lâu lắm rồi mà mình cứ ngỡ nó đã đổi sang tên mình nên nếu giờ chưa đổi khả năng cao vẫn tên bạn. Mình cũng nhớ mình có phải mất điện thoại lần đầu đâu, mất mấy lần và lần nào cũng cầm CMT lên claim lại số bình thường, thì nghĩa là nó phải mang tên mình chứ? Vì chủ quan vậy không bao giờ check nên khi gọi lên xin khóa sim điện thoại thì Vinaphone bảo xin lỗi chị không phải chính chủ nên không thể khóa được. 3, 4h sáng bạn thì đang ngủ, mà bạn ở tận SG, phát rồ! Giờ nó lắp cái sim vào điện thoại nào khác là Zalo các thứ chắc bị luộc hết!

Thế nên không ngủ đi đi lại lại đúng đến sáng để có thể gọi được cho bạn.7h sáng vẫn chưa ngủ dậy, gọi cho cháy máy thì thôi. Ông bạn mình may cũng dậy sớm, xong ngơ ngác hỏi ủa thế nó mang tên anh à? Đm đấy chính chủ thì 0 biết mang tên mình, còn người đinh ninh mang tên mình thì lại không phải là chính chủ. Mình hâm thì bạn mình cũng hâm đâu kém. Cứ ơ thế à? À thế ơ à? Rồi lại như tiếng sét đánh ngang tai là giờ bạn đang ở quê hẻo lánh làm việc không thể đi ngay ra văn phòng làm lại sim được. Thế là gọi điện lên xin khóa thì đòi phải 5 số gần đây nhất. Đèo mẹ toàn chơi khó =)). Thời buổi Zalo Facebook hầu như chẳng gọi điện thoại bao giờ. Điện thoại cũng mất bố nó rồi móc đâu ra số mà nhớ :)). À chưa kể mấy tháng lockdown chỉ có ở nhà, bình thường còn có số có mẹ có em để gọi giờ không nghĩ ra nổi ai. Cơ mà mình chợt nhớ ra ít nhất có số của bác Hai Chìa mình hay gọi hỏi thăm vì bác không có smart phone và, ồ, thật tuyệt vời, số ĐÒI NỢ. Số đòi nợ gọi nhiều phết nên may quá tra được =)). Lần đầu tiên mình thấy đòi nợ mà nó lại hữu ích thế này. Cuối cùng mình cũng cung cấp nổi 5 số trong đó có 4 số đòi nợ lại toàn số thường xuyên và gần 9h sáng thì cũng nhờ chính chủ khóa được số.

Trong lúc chờ thì vẫn như lửa đốt vì không biết cả đêm qua sim có bị đột nhập gì chưa. May mà không có động tĩnh gì. Bạn nói chiều mới ra văn phòng Vinaphone để làm lại sim giúp mình được và cũng vô cùng hên xui vì giờ mình ở HN bạn tận quê không biết họ có hỗ trợ làm lại sim từ xa hay không. Mà cũng vì chưa làm lại được sim nên một số thứ cũng chưa làm được vì cái gì nó cũng đổ về điện thoại. Thế là lại ngồi chờ tiếp. Mà đm ức hộc máu mồm vì trời Hà Nội mưa to gió lớn, mưa phát rồ phát dại. Bao nhiêu ngày đẹp không sao phải đúng cái ngày mưa to gió lớn, chỉ riêng tính việc phải ra đường giấy tờ thủ tục ngân hàng điện thoại trong cái trời mưa này là đã muốn chửi bậy. Không mưa bình thường còn nhờ bố chở đi, giờ mưa to quá không thể bắt bố ra đường được. Xe ôm lại chưa có.

Thế là đầu giờ chiều ông bạn bảo ok anh đi ra Vinaphone đây em cũng ra đầu cầu em đi. Mưa to dã man tàn bạo mình quyết tâm đạp xe ra đường. Chỉ sau 3 phút là người ướt như chuột lột rét vãi chưởng. Đạp mòn mỏi tới văn phòng Vinaphone thì mãi không thấy nhân viên đâu. Một hồi mới thấy hai chị gái đi vào, vừa trình bày vấn đề mất điện thoại và giờ không phải là chính chủ nhưng chính chủ đang ở đầu cầu Vinaphone khác có cách nào giúp hỗ trợ sim không vì cần gấp lắm. Hai chị gái mặt lạnh tanh lắc đầu lia lịa. Mình bảo thế đầu bên kia xác nhận chính chủ rồi thì cũng không được làm sim giúp đầu này? Các chị lắc sái cổ không là không. Rồi mặc kệ mình đứng nơi đấy bê bết như một con chuột mặt mũi vẫn còn lộ vẻ hoang mang vì mất điện thoại và không biết phải làm sao. Vừa hay điện thoại ông bạn gọi bảo: “Ô em ơi, quê anh không có Vinaphone, giờ anh phải đi lên Đà Lạt khoảng… 30 cây”. Đèo mẹ mình muốn xỉu lăn ra đất giãy đành đạch, nó đã đen thì nó đen cho nguyên cây dữ dội thật. Bao ngày bao tháng làm việc ở SG không sao giờ lại đúng lúc vừa về quê. Mình bảo thế anh đi giúp em với, cần em trả tiền taxi cho anh. Bạn bảo giờ móc ra taxi à nhưng yên tâm để anh tính cách đi. Tình hình thấy chi nhánh này khó khăn mình tính đạp xe lại về nhà định đăng lên FB lời cầu cứu 500 anh em nào làm ở Vinaphone hỗ trợ ca của mình hay không mà xong đạp mòn mỏi về tới nhà lại nhớ ra giờ đăng lên thì ra đường cũng đâu có điện thoại mà biết ai liên lạc =)). Giờ có mỗi cái điện thoại cục gạch.

Sau một hồi suy nghĩ mình bảo thôi không đăng nữa, thế lại đạp xe tiếp đi trụ sở khác xem có xin được không, mình đinh ninh là bạn mình là chính chủ đã tới xác minh tận nơi thì còn có gì mà cứ phải khó khăn đến thế được nhỉ? Thế là lại lọ mọ đạp xe đi tiếp, mà vì dốt đường, trời lại mưa to nên là đi mãi không tới, đến mức bạn mình còn đã kịp vượt 30km đường đèo tới văn phòng Vinaphone chờ mình rồi. Đạp xe được tới trụ sở mới và lúc này ướt gần như lột đầu đến chân, mắt mũi kèm nhèm. Lại đứng trình bày hoàn cảnh, lại bị lắc đầu. Xong mình bảo giờ chính chủ ở tận nơi rồi, mà phải đi mấy chục km ở quê mới ra được văn phòng, điện thoại thì cần gấp còn làm bao nhiêu việc, mình chỉ cần xin được làm lại cái sim thôi có thể linh động dùm không? Thế lúc đấy mới được bảo, à thì nếu đầu cầu kia đồng ý hỗ trợ thì bên này cấp cho cái sim trắng add số vào. Mình bảo ủa đơn giản thế hả, vậy sao mà không nói sớm làm khó khăn quá vậy? Mà vấn đề mình đã trình bày từ đầu là chính chủ đang tới văn phòng rồi mà. Nếu bên đó ok thì bên này giúp mình với, thế mà xong nói chuyện cứ như rớt vào thinh không với những cái lắc đầu quầy quậy.

Về đầu cầu bạn mình thì may quá lại có chút may mắn. Thế nào ông anh lò dò vào văn phòng lại gặp trúng bạn nhậu ngày xưa đang làm việc =)). Thế là mừng quá tay bắt mặt mừng hội ngộ chú chú anh anh. Việc trình bày hoàn cảnh và confirm chính chủ ngon lành cành đào nên cuối cùng được hỗ trợ từ đầu bên đó để được add số cho đầu bên mình. Tổ sư việc bên mình có đơn giản mỗi chuyện là cho mình một cái sim trắng để đọc serial cho bên kia add số vậy thôi mà nhân viên máy móc khó khăn với mình quá. Làm mình đạp xe mòn mỏi gần 2 tiếng đồng hồ như chuột lột trong mưa. Xong được cái sim lại đạp tiếp đi Techcombank kiểm tra tài khoản. Đêm mất điện thoại việc đầu tiên là khóa bank. Mà gọi mòn mỏi gần 2 tiếng đồng hồ vào hotline của Tech không một ai nhấc máy. Ngân hàng mà hotline không gọi được thế thì chỉ có chết dở. Thời buổi giao dịch online chỉ 5 phút là đã bị khoắng sạch tài khoản rồi mà 2 tiếng đồng hồ không gọi được một ai. Lúc đó thì chỉ có biết cầu nguyện là nó chưa break được điện thoại của mình.

Gần sáng gọi liên tục mới có người nghe máy và khóa được bank. Cơ mà khi mình hỏi cho mình biết có giao dịch nào trong mấy tiếng gần đây không thì họ nói không nói được qua điện thoại nên phải đến tận nơi. Thế thử hỏi lòng dạ nào mà đi ngủ vì ai biết trong 2 tiếng vừa rồi chuyện gì đã xảy ra. Vừa tức vừa lo. Nên ngồi chờ đúng đến sáng. May là kiểm tra bank thì số tiền ít ỏi của mình vẫn còn nguyên. Nhưng mà vẫn cực kỳ hậm hực vì chuyện hotline quá kém. Cái gì chứ chuyện ngân hàng, chuyện cấp cứu, chuyện an ninh mà hotline không kịp thời thì hậu quả là quá kinh khủng!

Tóm lại là giờ xong cũng ổn, viết lại bài này để mình xả tí cho bõ tức và để ít nữa memories nhớ mà đọc lại cho luôn thành bài học nhớ đời =)). Mà mình tức không chỉ chuyện gặp rắc rối và service kém. Mình tức bản thân mình là số một. Bao lần cứ bảo phải backup lại đống đồ mình viết trong đấy đi xong cứ lười. Mình 0 backup lên Icloud nhưng lại 0 nhớ ra là có thể backup ra nguồn cloud ở ổ cứng nội bộ của riêng mình. Thằng em dặn mấy lần xong toàn quên hay là lười 0 làm. Thế nên giờ mất thì tiếc vô hạn đống notes viết cả mấy năm trời trong đó. Mình hay có thói quen đi đâu thấy gì là rất hay viết vào trong notes, thấy gì cần lưu giữ cũng chụp. Đang đêm ngủ chợt nghĩ ra ý tưởng hay cũng bật dậy mở điện thoại viết vào cho nhớ. Thế nên… đúng là… cay đắng thật!

Rồi tức cái tính lơ đãng của mình, bao phen bạn bè mình cấp cứu cho vụ điện thoại vì cứ hớn lên nhìn trời nhìn mây để ý chuyện này chuyện kia là để hớ hênh ra đấy. Mẹ chửi cho nát cửa nát nhà suốt ngày mà vẫn lơ đãng, có lẽ cũng phải chấp nhận đấy là tính mình khó mà thay đổi. Mà điện thoại thì cũng toàn điện thoại cũ chứ hoành tráng gì cho cam nên lại càng chủ quan. Tóm lại là lỗi tại mình thì mình phải chấp nhận bị trừng phạt thôi. Mất hết ý tưởng, mất hết đống ảnh chó mèo, mất tiền cho điện thoại mới. Gần 24 tiếng không ngủ lo lắng tột độ và phải đạp xe hơn 3 tiếng trong mưa rồi còn bị hành cho ra bã nữa.

Mình đúng là một con điên. Mình tức mình quá huhu. Giờ thì đến cái sim mình cũng khóa 2 lớp rồi.

Mình ước giá như mình không sống ở thời đại công nghệ mới phải cần apps như xe ôm, google map chỉ đường, chuyển khoản ngân hàng, chụp ảnh cuộc sống… mình sẽ chỉ cần cái điện thoại cục gạch thôi như ngày xưa, thế có phải tốt không huhuhuhuhu.

OK trút xong rồi, giờ sắp hồi lại đây, không có cả tâm trạng coi lại đống ảnh chụp cả tuần qua nữa chứ 🙁

Có một câu chuyện được an ủi là lúc mất điện thoại, dù là gần 3h sáng. Mà vẫn có bạn chạy qua nhà chở mình quay trở lại chỗ bị mất và giúp ngồi gọi điện cho bank cả đêm cùng mình cho dù sáng sớm bạn í phải đi làm. Đáng yêu thế đó! Mình cũng phiền ghê, hic 🙁

Ảnh: Bạn Khuê đang an ủi tôi mất điện thoại bỗng nhiên đùng đùng gọi điện mà tôi làm mẹ gì có điện thoại mà trả lời, có mỗi cái laptop dựng phim không webcam không mic =)). Lúc đó tôi rối bời quá, chứ 0 tôi định cho Khuê hết hồn để nghe Khuê chửi bậy. Tại Khuê cũng hơi hiền ít chửi nên hơi chán :))

#justformyself #hakindiary

#498: MẤT ĐIỆN THOẠI VÀ CHUYỆN CÁI SIM KHÔNG CHÍNH CHỦ

#495: Bọn chó thì ra rất thích sầu riêng

May be an image of food and indoor
Không ngờ dịch roạt vậy mà vẫn đặt được lô sầu riêng 3 trái to bự, ngon dã man, mềm mượt ngọt lịm như kem. Sầu riêng giải cứu bà con nông dân. Giá có 70k/1 ký mà ship cho tận nhà.
Lúc chiều ngồi kiên nhẫn bổ mà khó quá vì nó chưa nứt hẳn lại to, đang nghĩ định quay video lại khoe bổ được quả sầu riêng thì bị một lũ thảo khấu nó ào tới tranh giành cướp giật, bao phen vừa tách sầu đầy gai sắc vừa phải đuổi chó làm chân tay sứt sẹo hết cả. Không biết sầu riêng có gì hấp dẫn mà bọn nó phát cuồng phát dại lắm. Vì sầu riêng có mùi nặng nên không dám để trong nhà mà phải để ở bếp vườn mà sáng ra nhìn thấy cả đại gia đình nhà bọn nó nắm tay nhau nằm bu vòng tròn xung quanh mấy quả sầu riêng, lưỡi thè ra đầy thèm khát.
Trong lúc bổ sầu riêng, bất chấp gai sắc và dao nhọn bọn nó vẫn lao vào điên cuồng chỉ để tranh cướp được một miếng. Cực chẳng đã sau đó phải chia bọn nó một miếng to cho mỗi đứa mút một tí, ăn sung sướng liếm láp đến lé xẹ nó hết cả mắt, lỡ tay vất cho một miếng vẫn còn hạt ai dè chưa đầy hai giây một con đã nuốt sạch sẽ mà cái hạt nó có nhỏ gì cho cam. Choáng váng quá vì cứ nghĩ nó đủ khôn nhè cái hạt ra. Mà nó nuốt chửng cái hạt to hơn cả cái mặt nó như vậy mà nó vẫn tỉnh bơ, lưỡi vẫn thè xin miếng nữa, không có dấu hiệu gì bị sặc hay nghẹn cả. Mình thiệt không tin vào mắt mình luôn. Vội vã xoa xoa vuốt vuốt xem cái hạt nó có tắc ở đâu không ngộ nhỡ lại khó thở lè lưỡi lăn đùng ra đây chết vì hạt sầu riêng thì bỏ mẹ. Chết vì cái gì chứ chết vì sầu riêng là cái chết rất liên thiên. Nhưng có vẻ không hề hấn gì vì đít vẫn ngoáy tít.
Hoảng hồn quá huhu. Mọi người ơi chó nuốt hạt sầu riêng chắc không sao chứ? Liệu nó có không tiêu hóa được hay tắc ruột tắc cổ gì không? Rồi ngộ nhỡ nó mọc thành cái cây trong bụng hay trên đầu nó thì sao? Vì sầu riêng mà ra quả thì đầy gai nhọn lủng lẳng trên đầu thì làm sao mà đi lại được?
Nếu khó quá nó mọc cây trên đầu thì đành chờ hái quả thôi. Bực bội thật sự, tổ sư!
Can’t believe I was still able to order durian delivered directly to my house in this lockdown time. There are myths on the Internet saying pets are afraid of durian because it stinks, but this doesn’t apply to my dogs. They are crazy about it. I think they even love it more than I do.
It was not easy cutting it up since the dogs were surrounding begging me for some durian. I gave them some to taste, thought they would be smart enough to leave out the seed but they didn’t. One of the dogs swallowed the whole piece of seed which was pretty big, might be big enough to give her a stroke. That freaked the hell out of me. But she seemed fine even I kept checking on her.
She might poop it out, or well, there might be a durian tree growing above her head pretty soon. I might just wait to collect the fruit! But still wish they were smarter lol!

#493: Chúng ta có nhiều nơi để đi nhưng chỉ có 1 một nơi để trở về

Nói chung, tớ thích đi lang thang, trải nghiệm, vấp ngã, không bon chen nhưng vẫn phải đi qua nắng gắt mưa rơi, đôi lúc chỉ là để được về nhà và cảm thấy bình yên. Vì chỉ khi về nhà, thì tất cả những mưa giông bão nổi sẽ dừng lại bên ngoài cánh cửa. Bình yên của tớ là được nằm trên cái giường của chính mình, thậm chí giữa ngày hè cũng không bật quạt. Cho dù có đi khắp nơi trên thế gian này, tớ vẫn thích cái nóng hè hầm hập của căn nhà mình, vì tớ đã sống và quen với nó từ lúc tớ sinh ra. Bình yên của tớ là được nghe bố mẹ “chí chóe” nhau, cà ràm qua lại dù chỉ là một sự việc nhỏ tí xíu, mà dù mấy chục năm của cuộc đời bên nhau rồi họ vẫn không có gì thay đổi. Bình yên của tớ là được ngắm lá non xanh khi nắng sớm chiếu đung đưa trước cửa sổ, và rồi một ngày được ngửi hoa bưởi thơm lừng nở trắng bay khắp căn phòng nhỏ. Bình yên của tớ là được thấy em chó nuôi cả chục năm vẫn là cún, lười tới mức đi cũng phải tựa một cái chân vào tường và mẹ sẽ thét lên: “Trời ơi sao tôi nuôi người đã lười rồi giờ chó cũng vậy là sao?”.Bình yên của tớ là được ngủ nướng đến tận trưa và lách cách nghe tiếng Bà đang ở bếp, và để biết rằng mình vẫn còn là một đứa cháu có Bà trên thế gian này, như thể những tháng năm tuổi thơ vẫn chưa bao giờ xa. Bình yên của tớ là ngắm những ráng chiều vàng rực, thấy bóng những đứa em bé cứ lớn dần lên mỗi khi trở về, và được nhìn thấy chúng nhảy múa trong ánh mặt trời…
Tớ có thể ngồi cả ngày, tớ có thể nằm cả ngày…chỉ để ngắm và lắng nghe những điều bình yên như thế. Và khi năng lượng nạp đủ, tớ lại ra đi tiêu cho hết, còn kiếm cớ mà trở về…
#493: Chúng ta có nhiều nơi để đi nhưng chỉ có 1 một nơi để trở về

#492: September 11th

September 11th
May be an image of 2 people, people sitting, people standing and outdoors
 
World Trade Center (WTC), là một trong những nơi gắn bó với một tuổi thơ cúp cua của tớ. Lý do là vì nó ở tận sâu cùng downtown, nơi đi qua Chợ Tàu, tới South Ferry để đi ra Tượng Thần Tự Do. Và ở đó có một cây táo dại mà tớ nhớ là nó ngon dã man tàn bạo mặc dù với người khác thì chua loét. Mỗi lần vào mùa táo là thỉnh thoảng lại cúp học nhảy lên xe bus đi về phía South Ferry để được ăn táo. Lúc đó nhớ là lúc nào cũng kè kè một chai nước hoa nhỏ xíu rất là thơm. Xuống ăn táo thường đã vào thu, trời bắt đầu trở lạnh, cứ mở chai nước hoa ngồi dưới gốc táo ngửi và gặm táo, nó khoan khoái bình yên biết làm sao… có những ký ức nó dễ chịu kinh khủng như vậy đó. Xong rồi về sau mất chai nước hoa, khóc lên khóc xuống, đổ cho mẹ vứt của con đi, buồn suốt một thời gian dài. Rồi năm sau quay lại cây táo, bỗng thấy chai nước hoa rớt dưới bãi cỏ, không thể tin nổi vào mắt mình, nó đã ở đó đúng một năm, đi đủ qua 4 mùa, chắc chắn đã đông cứng trong mùa đông lạnh giá. Tới tận bây giờ nghĩ lại, vẫn nhớ như in niềm vui ấy, niềm vui đúng như thể vừa được chứng kiến một phép màu vậy.
 
Và đương nhiên lúc nào đi tới South Ferry cũng đi qua WTC. Nhớ khi lần đầu tiên tới nước Mỹ và ra khỏi sân bay. Hai tòa nhà chọc trời ấy ấn tượng đến mức cho dù đi bất cứ góc nào của cả một thành phố rộng lớn cũng vẫn nhìn thấy hai tòa nhà sừng sững. Đi đâu xa trở về lại NYC, bắt đầu thấy hai tòa nhà hiện ra là biết đang sắp trở về nhà. Nếu có điều gì để miêu tả cho một biểu tượng của một thành phố một cách hữu hình nhất mà không phải cần nhiều lời giải thích, có lẽ chinh là hình ảnh của hai tòa nhà WTC của New York City.
 
Nhớ hồi đó thích thì vào bên trong thậm chí đi thang máy lên tầng thứ mấy chục cũng không bị hỏi han về an ninh. Nhất lại là một đứa trẻ con châu Á lơ la lơ ngơ như vậy, nên mình rất hay thích đi khám phá. Hồi đó mọi thứ thật dễ dàng và bình yên biết bao nhiêu. Đi xe bus không bao giờ phải lo tiền vé và đi giờ nào cũng được, đi tới bất kỳ đâu. Vào bất cứ đâu cũng không lo về an ninh, kiểm soát, và cả bị phân biệt chủng tộc. Nên có thể nói, tớ có một tuổi thơ cực kỳ êm đềm và nhiều thú vị tại nước Mỹ. Hồi đó giáo dục lại rất tốt, mùa hè còn được đi học hè, đi xem phim, đi dã ngoại… mọi thứ đều miễn phí. Những bài học về sự nhân văn của con người là thực chất, những bài học đầu tiên về không vứt rác ra đường, đứng phải xếp hàng, mượn phải trả đồ… được dạy một cách bài bản và trở thành tiềm thức. Cứ thế mà lớn lên như vậy. Không có những ngày tháng được đi học như thế, chưa chắc tớ đã được trở thành một con người như ngày hôm nay.
 
Chẳng bao giờ ở cuộc đời có thể nghĩ rằng hai tòa nhà siêu to khổng lồ vững chắc và sang trọng đỉnh cao như vậy lại có một kết cục thê thảm tới như thế. Lúc đó nếu biết được vậy chắc sẽ chụp bao nhiêu ảnh ở đây, khám phá nó nhiều hơn nữa… bởi vì giờ tìm lại hóa ra không có một tấm ảnh nào chụp chung với tòa nhà. Chắc tấm ảnh dưới đây là tấm ảnh duy nhất mẹ chụp cho lúc được lên trên đỉnh để thăm quan (cũng chưa phải là tầng cao nhất thì phải). Nhiều khi có những thứ nhìn thấy nó như một thói quen nên nghĩ chẳng cần phải lưu giữ lại làm gì. Nghĩ tới giờ vẫn thấy tiếc nuối vô cùng.
 
Nhớ cái ngày tòa nhà sập xuống là mình đã về lại VN một thời gian. Cả gia đình lại sắp sang trở lại. Khi hình ảnh trực tiếp từ CNN chiếu cảnh chiếc máy bay lao vào tòa nhà, mình vẫn nghĩ rằng nó chắc chỉ bị thủng một chỗ thôi nhỉ, rồi cùng lắm thì hỏng vài tầng, người ta sẽ xây lại. Đến tận khi chiếc máy bay thứ hai lao vào tòa nhà, mình vẫn nghĩ rồi sẽ ổn thôi nhỉ, không đến nỗi đâu nhỉ… Nhưng nhớ rằng lúc đấy thần kinh căng thẳng cực độ, người run lẩy bẩy, một hồi nước mắt rơi lã chã. Cảm giác giờ nghĩ lại vẫn thấy xót xa và tiếc nuối kinh khủng khiếp. Lúc đó cũng chưa thể hiểu hết cảm xúc đó là gì? Đó là một phần tuổi thơ tươi đẹp của mình đã không còn nữa, một kỳ quan của con người tạo ra vừa bị phá hủy, những cái chết khủng khiếp vô cùng ám ảnh. Speechless – có lẽ đó là thứ duy nhất miêu tả lại tình trạng lúc đó.
 
Và thật không ngờ, sự kiện ấy đã khiến nước Mỹ thay đổi kinh khủng tới như vậy. Và cả thế giới cũng đã thay đổi. Chắc hẳn những ai đã từng ở nước Mỹ, đặc biệt từng ở NYC trước ngày 9/11, đã từng ở và làm việc, học tập ở đây mới có thể cảm nhận rõ rệt được sự thay đổi kinh hoàng đến thế nào của sự trước vào sau 9/11. Chỉ một thời gian sau thôi khi mình quay lại NYC, mọi thứ đã không còn như xưa. Sự thay đổi đi sâu vào mọi mặt của đời sống xã hội, kinh tế. Nước Mỹ thiên đường trong truyền thuyết có lẽ đã thay đổi từ đây. Những điều bình yên, những sự giáo dục miễn phí, những sự thân thiện giữa người với người đã bị biến mất. Một nước Mỹ đã hoàn toàn khác xưa. Và nếu tính tới bây giờ, thì nó còn khác nhiều hơn nữa và theo hướng tiêu cực. Khi quay lại đi học sau này và cả sinh sống một thời vào lúc gần đây nhất, có thể thấy rằng, nước Mỹ không còn là sự lựa chọn hàng đầu để ở với rất nhiều con người như là một “dreamland” trong truyền thuyết nữa rồi. Và đặc biệt, dân trí đi xuống tệ hại, sự phân biệt chủng tộc, chia rẽ sắc tộc, phân cấp giàu nghèo, tệ nạn y tê, an ninh, sự ám ảnh về khủng bố… đã in hằn trong lòng những con người sống tại nước Mỹ. Con người cũng không còn thân thiện với nhau nhiều nữa, thậm chí luôn nghi ngờ và hằn học lẫn nhau. Có lẽ vì được ở từ nhỏ ở Mỹ, ở trước và sau 9/11, tại chính trung tâm của sự khủng bố lịch sử này, nên có lẽ được cảm nhận những sự thay đổi rõ rệt này tới thế nào. Điều duy nhất được an ủi là, mình may mắn vì đã còn được kịp đi qua những năm tháng tốt đẹp trước đó của nước Mỹ!
 
Có những điều ta cũng không thể hiểu nổi vì sao nó có thể xảy ra tới như thế. Sự thù hận của con người có thể khủng khiếp tới như thế. Có những lúc cũng hỏi Giả sử nếu không có sự kiện 9/11 xảy ra thì bây giờ thế giới và nước Mỹ có tốt đẹp hơn không? Nhưng chắc cũng chẳng có câu trả lời nào được cả.
 
Bữa có xem phim Black của Hàn Quốc, kể về một cô gái có thể nhìn thấy trước được ai sẽ chết nếu người đó xuất hiện một bóng đen bên cạnh và cô ấy tìm đủ mọi cách để cứu được người đó cho dù sau đó đều phải trả cái giá nào đó hoặc thậm chí còn làm tình trạng còn tệ hơn. Nếu ai đó có thể nhìn thấy được thật, chắc sẽ thấy hai tòa nhà hôm đó kín đặc bóng đen nhỉ? Tựa như khói cháy lên phủ kín khi hai tòa nhà vừa bị đâm vậy. Và nếu biết trước, người ta sẽ tìm cách cứu hai tòa nhà và những con người ấy kịp không…? Nhưng sau đấy có hậu quả nào phải trả giá hay không…?
 
Tớ không đọc nhiều câu chuyện về 9/11, cũng không xem nhiều hình ảnh, vì nó đau đớn ám ảnh, và gợi nhớ ra những nỗi buồn, làm tổn thương một phần ký ức đẹp của tuổi thơ và tiếc nuối cho một nước Mỹ trước đó. Bây giờ, mỗi lần quay lại NYC, đi từ xa và không còn thấy hình ảnh hai tòa nhà sừng sững ấy hiện ra nữa, bất kỳ ai mà ghi nhớ ký ức quen thuộc ấy chắc cũng vẫn thấy đau nhói trong lòng.
 
Nhớ khi sự kiện 9/11 xảy ra, tớ có viết một bài viết buồn lên trên blog 360. Vậy mà cũng có không biết bao nhiêu người vào comment những câu nói hả hê, lạnh lùng, ác độc, hỉ hả. Tại sao người ta cứ phải hỉ hả khi một thế giới đang tồi tệ đi? Giờ 20 năm trôi qua, vẫn thấy họ quá nhiều ngoài kia, bất kể chủng tộc và ngôn ngữ nào. Thôi đành thở dài và chấp nhận một điều: ignorant and remorseless people are just a part of life! Idiots too!
 
Cây táo ở South Ferry, cũng không còn nữa từ lâu lắm rồi!\
Where were you when the world stopped turning on that September day?
Teaching a class full of innocent children
Or driving down some cold interstate?

Did you feel guilty
‘Cause you’re a survivor
In a crowded room did you feel alone?
Did you call up your mother
And tell her you loved her?
Did you dust off that Bible at home?

Did you open your eyes, hope it never happened
Close your eyes and not go to sleep?
Did you notice the sunset the first time in ages
Or speak to some stranger on the street?

 
#September11th

#491: Đầu gấu thì cũng phải sợ ma thoy…

Mình hay về nhà tối muộn. Rất phải hay đứng ở trước cổng nhà trong bóng tối để mò tay qua cổng mở khoá, nhà lại đầy cây cối kín cổng đen ngòm. Có hôm 2,3h sáng là bình thường. Có ngày chó còn rón rén đứng sau cổng ngoạm mất cái chìa khoá của mình và bỏ chạy mất ( vì chìa khoá có con gấu bông). Thế là mình không chỉ đứng trong bóng tối mà còn lầm rầm chửi bậy.
Và thế là không biết bao nhiêu phen nhiều người đi qua rơi tim ra ngoài. Không chừng chắc có một đống giai thoại trôi nổi trên mạng về việc đi đêm gặp ma ở khu nhà mình, mà ma còn biết chửi bậy cũng không phải ma thường.
Bữa tối qua khuya khuya đang mò cổng mở cổng mãi không được thì nghe thấy tiếng ăn to nói lớn ầm ĩ cùng tiếng xe máy ầm ầm sắp đi qua. “Địt mẹ địt mẹ” cứ gọi là váng hết cả làng xóm đêm khuya. Thế là mình bèn tò mò thò cổ ra ngó. 2 xe máy 4 anh cởi trần xăm trổ hùng hồn phóng xe rầm rầm, đèn loang loáng. Thế rồi lúc mình nhúc nhích quay ra nhìn thì các anh lướt qua. Một anh hốt hoảng gào lên: “Ôi địt con mẹ cái gì đấy?” Rồi anh loạng choạng không điều khiển được xe, 3 anh còn lại cũng hốt hoảng mặt cắt không một giọt máu, và kết quả là các anh ngã đè lên nhau ngay trước mặt mình, đèn vẫn loang loáng loang loáng.
10 s tất cả cùng im lặng. Rồi mình cất tiếng: “ Hình xăm Mickey đẹp đấy”.
Thế là các anh tỉnh đỡ nhau bò dậy: “Ôi giời vãi cả lồn són mẹ nó ra quần”.
Rồi các anh run rẩy đi xa dần, tiếng Địt mẹ cũng nhỏ dần nhỏ dần, nhưng vẫn còn nghe được thoang thoáng anh kia nói: “Địt mẹ nó nhìn cái đéo gì ra hình Mickey, cái đấy là con thỏ Pờ lây ku mà…” (Chắc ý là Pờ lây boi hoặc mình nghe lộn)
Còn mình thì vào nhà cứ gật gù vì rút ra được một chân lý cuộc sống: tưởng đầu gấu thế lào thì rồi cũng sợ ma thôi…
#491: Đầu gấu thì cũng phải sợ ma thoy…

#489: “Thiết yếu”

May be an image of 1 person and outdoors
Trong “the Good doctor”, khi bác sĩ tự kỷ Shaun Murphy bị điều chuyển sang làm pathologist (nhà nghiên cứu bệnh học?), thay vì được làm bác sĩ phẫu thuật vì lý do cậu không biết cách giao tiếp với bệnh nhân. Shaun đã gần như phát điên và suy sụp vì cậu chỉ muốn làm bác sĩ phẫu thuật, cho dù ai cũng nói với cậu rằng có làm pathologist thì vẫn là bác sĩ và vẫn là mục đích cuối cùng là cứu người. Nhưng không ai hiểu được rằng có những thứ với người ngoài nó là điều có thể thỏa hiệp được và không phải là “big deal” nhưng với một cá nhân nó có thể là lý tưởng sống và mục đích tối thượng phải theo đuổi bằng được của họ. Nếu không thực hiện được, họ sống không bằng chết!
Khi Magic Johnson ở đỉnh cao của sự nghiệp NBA thì phát hiện ra bị mắc HIV. Cả thế giới hoàn toàn sụp đổ với Magic, bạn bè thân xa lánh, những con người luôn tụ vui trong ánh hào quang lấp lánh của truyền thông và tiệu rượu với Magic bỗng nhiên tỏ ra không quen biết, thậm chí nói xấu. Lúc đó, người không ngờ tới bên MJ, an ủi anh và hiểu cho anh nhất, lại chính là đối thủ bóng rổ truyền kiếp Larry Bird, người mà trong suốt sự nghiệp cầu thủ lừng lẫy huyền thoại của cả hai, là đối thủ chưa bao giờ đội trời chung và tranh đấu với nhau trên từng cm của sân bóng, thậm chí phải dùng hai chữ “kẻ thù” thì mới phù hợp. Larry Bird – cậu thủ bóng rổ huyền thoại, cực kỳ ít nói, không bao giờ chia sẻ và thể hiện tình cảm với bất cứ ai lại là người đầu tiên gọi điện an ủi MJ và là người thực sự “broken heart” cho MJ. Thật kỳ lạ vì đối thủ của mình gặp nạn nhưng sao Larry lại đau khổ tới như thế? Đó là vì Larry đã nói: “Thiên hạ có thể nghĩ rằng Magic đang đau khổ vì anh ấy sẽ chết và ai cũng sợ gần anh ấy vì cái virus gớm ghiếc, nhưng không ai hiểu được rằng anh ấy không đau khổ vì anh ấy sẽ chết, anh ấy đau khổ vì người ta sẽ lấy đi điều quan trọng nhất của cuộc đời anh ấy: đó là bóng rổ”. Và hơn ai hết Larry hiểu được rằng nếu cuộc đời mình mà lấy đi mất bóng rổ, thì cuộc đời sẽ còn lại ý nghĩa gì? Lúc này, nó không còn là chuyện thắng thua nữa, nó là “empathy”, nó là chuyện cảm thông với nỗi lòng của người khác, rằng có những thứ còn đáng sợ hơn là cái chết. Và không phải ai cũng hiểu điều đó.
Chắc mọi người cũng không quên phim “Vị đắng tình yêu”, từ thủa những năm đầu 90’s, đã kể về câu chuyện một nghệ sĩ piano mà được đàn là niềm vui sống của cô ấy, nếu phải lựa chọn giữa chuyện phải chữa bệnh nhưng không được chơi đàn với việc được chơi đàn nhưng có thể phải chết, thì cô ấy vẫn lựa chọn chơi đàn. Có lẽ bộ phim từ thời đấy nhiều người cho rằng nhảm nhí, nhưng đó lại là điều đáng ngạc nhiên về tư duy hiện đại và tinh tế của biên kịch và đạo diễn đi trước thời đại, khi hiểu rằng: có những đam mê, mong ước, khát vọng, mục tiêu, được sống là mình, đó mới là được sống một cuộc đời đúng nghĩa, bất kể là cuộc sống đấy là ngắn hay dài.
Có một số mấy ví dụ nho nhỏ hơn, ví dụ mấy câu chuyện gần đây về việc “thiết yếu”. Đồ “thiết yếu” cho dù có được định nghĩa trên văn bản ra cũng không bao giờ là đủ. Sự thật về cái gọi là “thiết yêu” thực chất ra nó khá là vô cùng và không phải ai cũng hiểu hết rằng có những đồ là “thiết yếu” với người này nhưng chưa chắc đã là “thiết yếu” với người khác. Người ta vẫn nghĩ rằng “thiết yếu” được định nghĩa rõ ràng bằng những định dạng cụ thể, và vẫn hướng tới việc “thiết yếu” mục đích là để “tồn tại”. Để “tồn tại” ở đây là lương thực, thực phẩm, nhu yếu phẩm sinh hoạt bản thân, đủ không bị đói, bị khát, bị lạnh, bị nóng, miễn sống là được. “Thiết yếu” được hiểu phần nhiều là “physically” nhiều hơn là “mentally”. Thế nên sẽ có chuyện rằng, tại sao một đứa bé sống chết phải được đi chữa cho con mèo sắp hấp hối? ĐIều đó không ảnh hưởng tới sự “tồn tại” mạng sống của con người nên không thể coi là thiết yếu. Tại sao phải “ăn bánh mì” khi mà ngoài bánh mì ra vẫn còn cơm? Không có bánh mì có cơm thì cũng vẫn tồn tại mà. Tại sao lại cần mua tủ lạnh trong thời dịch vì tủ lạnh là đồ điện tử không phải thực phẩm, không có tủ lạnh cũng sao mà chết đói được (cho dù quên bố nó mất là tủ lạnh là nơi chứa thức ăn). Hay thậm chí có chị bị bắt lại ra đường mua bao cao su vì đó cũng không phải là “thiết yếu”, vì không có bao cao su cũng đâu mà chết được… Đương nhiên đó là những câu chuyện cũng hơi nực cười và đã bị mọi người phản đối cho tơi tả. Nhưng nó thực ra lộ ra một vấn đề khá sâu thẳm trong lòng những quan niệm xã hội về cái gọi là thiết yếu với cuộc sống của mỗi người. Nếu mọi người cứ được giáo dục rằng chỉ những thứ “physically” như thế kia mới được coi là thiết yếu để tồn tại thì chắc chắn sẽ còn những câu chuyện chặn người đi chữa cho động vật, đi mua bánh mì, đi mua bao cao su, đi mua tủ lạnh như vậy vì cho rằng chúng không liên quan đến chuyện sống còn của mỗi người. Con mèo sắp chết nó đúng là chẳng làm cho ai bị ảnh hưởng tới sự “tồn tại” cả, nhưng với chủ nhân của con mèo đó, nó sẽ đau đớn vô cùng về mặt tâm lý, sự tức giận và biết đâu thành một vết hằn hận thù trong ký ức của cô cậu bé đó khi lớn lên. Với nhiều người, thú cưng của ai đó chỉ là một con vật, và con vật chỉ là để nuôi, không phải để yêu thương như người nên với họ chữa một con vật không phải là thiết yếu. Nhưng với chủ nhân của con vật đó, họ có thể yêu thương và coi đó chẳng khác gì một thành viên trong gia đình, việc được cứu sống con vật của họ cũng không khác gì việc phải cứu sống một thành viên của gia đình. Nỗi đau mất một con vật, nó có thể đau đớn không khác gì nỗi đau mất đi một người thân. Gạo thì nhiều nên đi ăn bánh mì vào lúc “không cần thiết” thì thật là buồn cười, nhưng mà lúc đó người ta đang quá đói không có cơm ăn thì sao? Lúc đó ăn một miếng bánh mì khiến họ vui, thỏa cơn thèm và làm cho công việc của họ tốt và hiệu quả hơn thì sao…? Anh có thể chỉ ăn cơm mỗi ngày và ghét ăn bánh mì, anh cảm thấy cả đời không ăn bánh mì cũng chả sao nhưng với nhiều người họ chỉ muốn và chỉ có thể ăn được bánh mì thì sao…?
Có những chứng bệnh tâm lý mà xã hội và cũng không có văn bản nào có thể định nghĩa rõ ràng được thế nào là “thiết yếu” đối với họ. Có người sẽ phải chơi đàn 10 tiếng một ngày, bỗng nhiên cây đàn của họ đứt dây, họ sẽ buộc phải đi mua dây về để chơi đàn tiếp nếu không thì sẽ bị phát điên. Có những người bị OCD về dọn dẹp, vệ sinh, khử mùi… hoặc thậm chí không chịu nổi nếu cái cánh cửa bỗng nhiên bị lệch không thể được sửa, nếu họ không kịp mua được cái đinh vít hoặc chai xịt rửa đúng lúc thì họ cũng sẽ phát điên thậm chí trầm cảm… Có những người sẽ buộc phải nói chuyện với một ai đó, nhìn thấy một ai đó, nếu không họ sẽ bị sang chấn tâm lý… Thế giới tâm lý về chuyện “thiết yếu” vô cùng rộng lớn và đôi lúc rất khó hiểu. Mới chừng nghe vài ví dụ bạn đang nghĩ “dở hơi à”, giờ lo sống đi đã chứ, nhưng mặt khác bạn cũng sẽ rất bất ngờ khi biết rằng nó không hề chỉ là vài ví dụ dở hơi và thiểu số như bạn nghĩ, rất đông người đang bị như vậy, nhưng vì những trạng thái tâm lý như vậy không được để ý và nhiều người đủ kiến thức để hiểu chúng, dẫn tới việc chúng không được quan tâm đúng nghĩa và thậm chí còn bị chê cười, vào với những người làm nhiệm vụ quản lý xã hội khi họ không được giáo dục đúng và hiểu thì sẽ dẫn tới những hậu quả như chúng ta đang được thấy. Tâm lý đôi lúc nó là bệnh không thể chữa hoặc bị mắng chửi mà thay đổi được, hoặc nó là bản chất từ khi bạn sinh ra đã là thế. Bạn sinh ra đã có những tính cách, khả năng nhất định. Bạn sinh ra với một giới tính đã được ấn định cho dù cơ thể của bạn có đúng với giới tính ấy hay không. Sự thiết yếu nó phụ thuộc và tâm lý sinh tồn và mong muốn của bạn, chứ không hẳn là từ người khác.
Có thể rất nhiều trong chúng ta đã quen với việc chúng ta muốn được trở thành một người thế này, nhưng bố mẹ hay những người xung quanh muốn bạn trở thành một người khác. Bạn muốn làm một ca sĩ cơ, nhưng bố mẹ muốn bạn là một kỹ sư. Bạn muốn được vẽ và thành một họa sĩ nhưng bố mẹ bạn muốn bạn phải thành một bác sĩ. Bạn muốn được từ bỏ tất cả để được đi khắp thế giới và lang thang sống một cuộc sống hippy nhưng bố mẹ bạn muốn bạn nên lấy chồng sinh con và có một công việc thật ổn định trong một cơ quan nào đó và cứ thế cho đến hết cuộc đời. Bạn muốn được phẫu thuật để được trở thành một người phụ nữ khi cơ thể bạn là cấu tạo nam giới, và khi tất cả can ngăn vì phẫu thuật có thể sẽ khiến bạn rút ngắn cuộc đời hoặc thậm chí chết trên bàn mổ… Bố mẹ hay xung quanh sẽ bảo bạn, tại sao bạn phải đi lang thang sống bờ bụi làm gì cho khổ? Trong khi bạn chỉ cần đi làm ổn định từ sáng đến tối, cuối tháng nhận lương không phải lo nghĩ gì? Tại sao bạn đi làm cái nghề xướng ca vô loài làm gì, trong khi đi làm kỹ sư, vừa nhiều tiền ổn định, vừa “trí tuệ” và đáng tự hào hơn bao nhiêu. Bạn không thể học giỏi toán bạn chỉ giỏi vẽ nhưng làm họa sĩ thì kiếm được mấy đồng trong khi làm bác sĩ thì giàu nứt đố đổ vách… Nhưng mà tin chắc rằng bố mẹ hay bất cứ ai khuyên bạn như vậy họ không thể hiểu được những niềm vui và sự “khoái cảm” của bạn là thế nào khi bạn được đi lang thang ngắm nhìn thế giới để thấy cuộc đời đáng sống, khi bạn được nhắm mắt lại và cất giọng hát tuyệt vời bẩm sinh bạn có, khi bạn hoàn thiện xong một bức tranh bạn mất cả tháng để vẽ. Và với những người chỉ mong được một lần được sống với đúng giới tính của mình, thậm chí nếu phải rút đi 10 năm cuộc sống họ cũng sẵn sàng đánh đổi… Và ngược lại, khi bạn luôn phải sống theo những định nghĩa “thiết yếu” của người khác, cũng sẽ không ai hiểu được sự ức chế trong lòng bạn, sự chịu đựng cố gắng gồng mình phải làm những điều bạn không muốn làm hoặc không có nhiều khả năng để làm, những hy sinh sâu thẳm khi bạn phải từ bỏ ước mơ, tài năng, tình yêu, ý tưởng của bản thân… những cảm giác này cho dù bạn có thành công thế nào với lựa chọn khác trong cuộc sống sau này thì chúng sẽ vãn luôn luôn ở đó và chỉ chực chờ sẽ có lúc bùng ra, chúng cũng thường hay đi kèm với những sự hối tiếc day dứt… và có những người cứ chết dần chết mòn trong những sự ức chế và hối tiếc ấy…
Nhưng những người mà thực sự dũng cảm để chứng minh cái “thiết yếu” của mình và không sống theo sự “thiết yếu” của người khác vẫn là thiểu số trong xã hội. Đám đông vẫn đi theo một sự sắp xếp nhất định đã được định nghĩa sẵn bởi phụ huynh, bởi xã hội, bởi truyền thông. Đó là những điều mà rất nhiều năm qua tớ đã được nghe và chứng kiến không biết bao nhiêu câu chuyện, kể cả từ những người bạn thân nhất của mình. Tớ được nghe những câu chuyện ấy nhiều, vì có lúc với họ, tớ là một ví dụ mà họ rất mơ ước được một lần thay đổi! Có lúc tớ giúp được một vài người bằng cách truyền cảm hứng cho họ, nhưng có những lúc, không thể giúp gì được ngoài việc lắng nghe những gặm nhấm nỗi lòng của họ cứ ăn mòn họ dần theo năm tháng…
Nhớ hồi đó, khi tớ còn làm việc trong Bộ Ngoại Giao. Mỗi sáng sẽ phải có mặt lúc 7h sáng để học những bài học đầu tiên làm “cán bộ”, như là pha nước uống trà cho các bác. Thỉnh thoảng muốn có một chuyến đi chơi xa đâu đó nhưng sẽ chỉ có duy nhất hai ngày cuối tuần. Thỉnh thoảng muốn mặc cái áo lệch vai, cái quần bò xộc xệch và giữ được cái khuyên mũi cho thật thoải mái mà không thể khi đi làm. Thỉnh thoảng muốn viết này viết nọ vui vui một tí, xõa một tí, chửi bậy một tí nhưng mà phải hạn chế phát ngôn… Thế là đó là lúc tớ nhận ra: “This is not my life”. Cho dù đó là một công việc rất tốt, ổn định, bố mẹ yên tâm và tự hào. Nhưng tớ đành từ bỏ, khi làm buổi “hòa giải” cuối cùng với cơ quan về việc vì sao vừa đi làm mà lại bỏ một công việc tốt và có nhiều tương lai như vậy, phải chăng tớ chê công việc đó hay không có ý chí phấn đấu ư? Tớ có nói với các cô chú rằng, đây chắc chắn là một công việc tốt với rất nhiều bạn trẻ khác, với nhiều người khác, nhưng đó là thế giới tớ không thuộc về. Tớ cần một thế giới mà tớ được tự do được sống là mình, sử dụng tài năng và cá tính của mình cho những công việc khác phù hợp hơn. Và cái được gọi là sống cho mình với công việc khác đó mà nhiều phụ huynh nghe thì tức lòi kèn hoặc cười chê cho thối mũi, đó là một công việc không ổn định với chiếc máy ảnh, nay đây mai đó, lúc sớm mai lúc khuya khoắt, trên người có khi vác hàng chục ký đồ oằn hết cả lưng hay say xe đứ đừ đứng không nổi. Thế nhưng mà tớ lại thấy thế mới được ngủ ngon mỗi ngày, được cười mỗi ngày, và được chạm đến sự hạnh phúc tột độ khi xong một tác phẩm hay một hành trình nào đó.
Câu chuyện về sự “thiết yếu” chắc chắn là một câu chuyện phức tạp. Nó phức tạp nên đôi lúc sẽ phải chấp nhận rằng sẽ không phải ai cũng hiểu mình hay xã hội sẽ hiểu mình. Có những chuyện sẽ rất là vô lý và vẫn phải chấp nhận để chúng tồn tại. Nhưng hơn cả vẫn là mình phải hiểu bản thân mình, và mình sẽ phải lựa chọn rằng mình có muốn sống cho mình hay không, hay sẽ luôn sống cho người khác. Sự lựa chọn đó thì chỉ có bản thân bạn làm được thôi, không ai sẽ hiểu được để làm thay cho bạn cả, và mọi sự lựa chọn sẽ đều phải đánh đổi, chúng ta không thể nào có tất cả!
Mấy ví dụ “thiết yếu” thời chống dịch tớ kể trên chỉ là ví dụ của tớ về việc những quan niệm trong xã hội về những thứ được gọi là “cần thiết với người này” nhưng chưa chắc là “cần thiết với người khác” từ các cấp độ khác nhau mà thôi. Chưa chắc những con người “vô lý” ấy đã ác hay ngu, họ cũng là một sản phẩm của sự giáo dục và quan điểm xã hội. Và thực ra ngồi nhà phán (như tớ nè) thì đúng là cũng dễ, chứ giữa thời buổi phức tạp này, cũng chẳng biết thế nào mà lần để định nghĩa và hành xử thế nào cho chính xác, cho hợp tình hợp lý và an toàn. Chỉ là với mỗi một sự việc xảy ra, mình nghĩ rằng mình sẽ học được điều gì đó, hiểu ra thêm được điều gì đó, và đôi lúc biết thông cảm hơn, vậy thôi!
May be an image of one or more people, people standing and outdoors

#488: Cú điện thoại và cái quần

Nguyên văn một cuộc nói chuyện qua điện thoại vừa xong từ một số lạ
– Alo, HÀ hả? (chữ Hà hét rất to)
– À…vâng…mà xin lỗi ai… (đang thấy hơi là lạ)
– Thế em đã LẤY CÁI QUẦN chưa? (cắt ngang)
– Dạ cái gì ạ? Cái quần ạ? Quần nào ạ?
– Cái quần em đặt anh bữa ni đọ?
– Dạ em đặt anh ạ? Cái nào nhỉ? Cỡ to hay nhỏ anh nhỉ? Em bây giờ chắc là phải số to bởi vì…
– Thì làm theo số em đo đọ. Sạu mươi, bạy mươi, tạm mươi đọ (cắt ngay dường như anh 0 muốn nghe trình bày, và nói thêm một tràng nữa về cái quần đó mà thực sự Hà nghe Hà hiểu Hà chết liền)
– Dạ anh nói gì em không hiểu ạ. Anh có thể…hát lên được không ạ? Hát lên thì thường là em hiểu ạ
– EM LẤY CÁI QUẦN BỮA NI CHƯA? (anh hát theo điệu bài Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa)
– À dạ em chưa lấy ạ. Mà cái quần nào í anh nhỉ?
– À xin lỗi chết rồi lộn số . (Tít tít)
À tổ sư thì ra là nhầm máy, chứ không lẽ số đo của mình là sạu mươi bạy mươi tạm mươi? Thế người mình hình tam giác à? Hay nghe lộn nhỉ? Mà cũng không biết có phải là cái quần thật không nhỉ? Hay là đang nói cái gì khác? Là mình phiên dịch lại câu chuyện thế thôi. Mình thề mình chưa hề đi đo may cái quần nào trong thời gian gần đây.
Sự thật có những lúc có những chuyện xảy ra với Hà Hà không giải thích được các bạn ạ.
PS; Số có đuôi 76 ạ. Có là số ai may quần mà quen Hà ở đây không ạ? Và nếu thực sự Hà có đặt quần của anh mà quên lấy thì mong anh liên lạc lại để Hà lấy quần ạ. Cảm ơn anh ạ.

#478: “Con muốn dây khoai lang”

May be an image of outdoors and tree
Chuyện kể là mình thấy nhà người ta có củ khoai lang để trong cái cốc thủy tinh ra dây lá để trang trí rất là xinh. Nhân tiện mẹ đang mua khoai giải cứu ngập hết sân, mình về cong mông chọn chọn được củ xinh xinh cũng bắt chước cho vào cái bát để dưới gầm bàn. Ngày nào cũng ra ngay ngắn ngồi chờ xem có thấy nó mọc mầm lên không. Ai dè cả tháng trôi qua cái củ khoai vẫn nguyên dạng, cũng không biết nó là cái khoai gì mà trâu bò đến thế.
Mẹ chắc thỉnh thoảng đứng lấp ló từ phía xa nhìn ngó mình đầy thương cảm. Nên mẹ bí mật đi gieo mấy củ ra vườn cho nó… nhanh lên lá. Rồi một ngày đẹp trời mẹ ném cho mình một cái chậu cây đã lên lá, nói rằng, khoai đấy, đi mà trang trí.
Mình lại còn õng ẹo nói là, cơ mà thích nó kiểu kiểu không phải trồng mà để không tự ra lá kiểu cool ngầu cơ, để có thể để trong phòng ngồi ngắm khi làm việc. Mẹ lẳng lặng đòi lại cái chậu cây đem đi đâu không rõ.
Rồi.. điều tiếp theo bạn biết là khi bạn mở rộng to cái ban công của bạn đón gió trời thì bạn bỗng giật mình cái bốp khi thấy một dải dây lá khoai to tổ bố giăng ngang qua cửa sổ phòng. Và mẹ hỏi bạn: “Hài lòng chưa?”
Ồ, mẹ bạn chơi lớn kiếm hẳn loại khoai xịn leo cây lá to giăng giây xuyên ban công cho bạn để bạn thỏa mong ước được ngồi trong phòng mà tha hồ nhìn thấy lá khoai… nhiều khi ước mơ bạn be bé mà mẹ bạn làm cho nó to quá bạn theo không có kịp!
Ở một diễn biến khác, vì tình hình dịch giã thằng em trai ở nhà không được đi cắt tóc nên tóc đã dài đến mũi. Sáng nay bật dậy thấy nhà có chút xôn xao. Bố liên tục khen bằng chất giọng an ủi nhưng hơi kém độ dày: “Cũng đẹp mà, có sao đâu.. khá hơn bố ngày xưa cắt rồi…”, bố nói nhưng có vẻ chính bố cũng không tin lắm lời nói của bố. Còn mẹ thì bảo: “Ơ, cắt được đấy chứ, đẹp đấy chứ…”. Còn mình thì câm nín sau khi nhìn thấy thằng em quay đầu lại. Thật không thể tưởng tượng lại có một cái nồi úp lên đầu như thế, mà lại còn là nồi méo chắc do nấu cháy nên bị chảy nữa cơ. Như vậy mà mẹ có thể khen? Nhưng khi mình còn chưa kịp hiểu vì sao mẹ khen thì đã thấy mẹ hét lên kinh hãi: “Trời ơi… xấu quá”. Ồ, thì ra là nãy giờ mẹ mới chỉ nhìn thấy… đằng sau gáy!
Tác phẩm đó là của cô em dâu. Cô chống chế cho tài năng cắt tóc của mình là: thôi cắt thế cho nó đỡ… đẹp trai. Ồ vâng, cả nhà đều tin điều đó! Thằng em cũng đẹp trai quá rồi mà khổ lắm!
Nhà có con chó béo mầm tham ăn lúc nào cũng ngoe nguẩy đuôi ngồi trước cửa nhà hóng đồ ăn lúc cả nhà ăn cơm. Hôm nay bỗng nhiên biến mất dạng, cả nhà đi tìm thấy trốn tịt ở trong góc bếp, gọi thế nào cũng không ra, nhất định không ra là không ra. Mọi người không hiểu là xảy ra sang chấn gì?
Hôm qua mẹ có chút hạt giống trồng cây quý lắm mới được hàng xóm cho, đang ngâm trong cái bát với khăn giấy ẩm để chiều gieo thì mẹ tìm mãi không thấy đâu. Mẹ tra hỏi từng người là vất hạt giống của mẹ đi đâu, không ai trả lời được. Mẹ ấm ức nghi ngờ hết thảy cho đến khi phát hiện ra có vài vết giấy ăn còn sót lại bên cạnh con chó béo mầm đấy. Thì ra nó đã lén vào nhà ăn trộm hạt giống, hạt thì nó không có ăn nhưng chắc chắn là vì nó thèm nhai cái đống giấy ăn đấy. Mẹ tức lòi mắt!
Tối mẹ lên mạng kể chuyện bêu riếu nó để xả tức, sẵn tiện vu vơ biết đâu hàng xóm đọc thấy mà lại thương tình cho lại hạt… may quá hàng xóm thế nào lại tình cờ đọc được cơ, nên hôm nay lại có hạt treo ở cửa!
Cả ngày hôm nay không thấy nó thò đầu ra. Mọi người đang cố gắng phân tích xem là nó ức chế chuyện mẹ lên mạng bêu riếu nó, hay có thể vì sáng nay nó nhìn thấy mái tóc của thằng em mình?
Thực sự bí ẩn quá… không biết giải đáp thế nào…
(Vừa viết vừa ngắm dây khoai)
Told my mom I really liked the sprouted potato in a bowl, it makes beautiful decoration for the room. I’d like to do my editing with some pretty plants like that around. Then the next thing you know, your mom gave you a giant string of potato leaves strung across your balcony. She asked: “Are you happy now?”
Be careful what you wish for!

#477: Tiêm vaccine

KỂ CHUYỆN TIÊM VACCINE
Tới giờ là đã gần 36 tiếng sau tiêm vaccine rồi mà không có bất kỳ một phản ứng phụ nào, còn chẳng nhớ là mình được tiêm tay nào luôn í chứ ????. Thế là phải nhắn tin hỏi nhờ bạn là bác sĩ đi hỏi giúp bạn bạn í là bác sĩ chuyên vaccine xem thế là thế nào, tốt hay là xấu. Cũng đấu tranh mãi xem có nên nhắn hỏi anh người yêu cũ đẹp trai đã từng chuyên nghiên cứu vaccines trong phòng lab không để giải tỏa thắc mắc =)).
Cuối cùng được nghe kết luận là không có biểu hiện gì là hoàn toàn bình thường, thậm chí có thể nói là do cơ thể khá tốt, đề kháng vẫn được sản xuất, chẳng qua mỗi người có những biểu hiện khác nhau mà thôi.
Mặc dù mình là một người pro vaccine và từ bé đến lớn là được tiêm đầy đủ vaccines hết, nhưng mà lần này sự thật là mình đã phải rất đấu tranh để xin đăng ký tiêm (bây giờ) hay không bởi vì cơ địa mình có một số sự đặc biệt khó lường, mà vaccine Covid hiện giờ vẫn có thể coi là vẫn đang được developed. Vốn dĩ định ở lì nhà cho tới khi được nghe thấy những số liệu tốt hơn về vaccine thì mới đi tiêm nhưng vì công việc của mình đang dang dở và đặc tính công việc bắt buộc phải travel và tiếp xúc nhiều người, cộng thêm ở nhà có người nhà trên 65 tuổi nên thôi mình quyết định liều đăng ký tiêm. Tới gần ngày được thông báo tới lượt tiêm rồi mà mình vẫn trăn trở đấu tranh dữ dội là nên đi hay không.
Cơ địa mình có một đặc điểm là đề kháng rất mạnh. Từ bé cho tới lớn chưa từng bao giờ bị lây bất kỳ một bệnh truyền nhiễm nào. Những bệnh như cảm cúm, đau mắt đỏ, sốt xuất huyết, viêm gan B… là (trộm vía) chưa bao giờ bị dính hay lây từ ai. Có những lúc toàn bộ cả nhà, hàng xóm, cả lớp học hay tóm lại là bốn xung quanh đều dính một dịch bệnh nào đó, như là cảm cúm với đau mắt đỏ mà chỉ có mỗi mình mình không bị làm sao, cứ thẩn thơ ngồi chơi một mình. Nhớ có lúc chưa đủ 10 tuổi mà cả nhà ốm liểng xiểng có mình mình khỏe phải nấu cơm nhóm than tổ ong cho cả nhà. Mà lúc đấy biết mỗi món rau luộc, trứng luộc, thịt luộc, mẹ ăn vài hôm có ốm lắm cũng phải khỏe lại mà bò dậy nấu món mới ????.
Nhưng đặc biệt cơ địa mình là cơ địa dị ứng. Dị ứng rất khó lường, khi nào vui thì nó dị ứng cho, lúc cùng món đấy thoải mái chả sao cả lúc ăn vài miếng đã sưng xỉa mặt mày. Thậm chí có một kiểu dị ứng lạ đời là không thích ai mà cứ phải tiếp xúc hay nói chuyện lâu với họ là cả người đỏ ngứa hết cả lên =))
Tóm lại là chỉ có tự mình làm mình ốm thôi chứ không ai làm mình ốm được ????. Mà mình thì hay làm mình ốm lắm ????
Trước giờ khi tiêm bất cứ vaccine về chưa bao giờ bị bất cứ một biểu hiện phụ nào cả, nhưng mà khi đi khám tổng quát thì chỉ số kháng thể luôn cực kỳ cao, ví dụ riêng chỉ số kháng thể viêm gan B của mình lần cuối test là cao gấp gần 300 lần so với phạm vi những chỉ số bình thường.
Tuy nhiên vì cơ thể có kháng thể mạnh như thế nên đâm ra lại sợ những loại vaccines hay virus còn mới quá. Vì sẽ dẫn tới 2 trường hợp: Một là không bao giờ sợ bị lây nhiễm, hai là nếu dính thì sẽ rất nguy hiểm, vì cơ thể mà kháng mạnh quá là tự mình giết mình. Nhưng mình đâu biết mình sẽ thế nào, chưa kể vẫn có thể làm carrier nữa, nên thôi vẫn cứ phải tiêm cho yên tâm! Mình cũng có consult một vài bạn bè là bác sĩ nhưng ca mình chắc hơi lạ nên bác sĩ cũng không chắc cái gì cả. Ngày mình đi tiêm là cả nhà mình cũng đau tim lắm!
Nhưng quả thật tới bệnh viện thì sợ hãi thật. Trong bệnh viện có điều hòa, cả trăm người đứng xếp hàng tiêm mà mọi người không ai chịu đứng giãn cách cả, mình có muốn giãn cách người ta cũng 0 giãn cách với mình, đứng xa xa cách hàng tí là bị chen hàng ngay. Xong rồi có đoạn điền giấy tờ thông tin mà có một cái bút chuyền tay nhau hàng chục người, thấy là nổi gai ốc. Lúc xếp hàng thấy đông và hãi quá mình đứng ra ngoài sân giữa nắng nóng 40 độ C vì sợ rin rít người và điều hòa nhưng rồi về sau đứng cả tiếng phát hiện ra không bao giờ… tới lượt, vì từng đoàn người tới tiêm đông như trẩy hội liên tục. Thế là dù không muốn bạn cũng vẫn buộc phải chen lại vào bên trong để chờ được đến lượt tiêm.
Lúc chờ được tiêm thì lâu với giấy tờ thủ tục mà đến lúc vào tiêm thì nhanh tới mức mình thề với các bạn mình 0 biết là mình được tiêm lúc nào luôn. Mình sẽ phải đi một dọc 5 cái bàn, bàn khai báo, bàn khám tim, bàn khám huyết áp, bàn tiêm, bàn theo dõi… Mà nhanh tới mức mình đi qua cái bàn nào là bàn tiêm mình cũng không biết. Mình chỉ nhớ tới một cái bàn có cô y tá chìa cho coi cái xi lanh tiêm và nói cái gì đó nhanh lắm lùng bùng, bảo xắn tay áo lên, vừa xắn lên cô bảo cầm cái bông này dí vào tay rồi chỉ mình sang bàn tiếp theo. Lúc mình lấy bông dí vào tay mình tưởng là đang khử trùng để sang bàn tiếp theo tiêm. Sang bàn tiếp theo thấy cô y tá bảo chị vào hội trường ngồi… theo dõi sau tiêm. Mình bảo: “Ủa… tiêm rồi hả?”. Cả bàn ngẩng mặt lên nhìn mình như thể mình mới rớt từ trên sao Hỏa xuống.
Mọi việc xảy ra nhanh quá đến nỗi vào ngồi trong cái hội trường cả trăm người cũng đang ngồi chờ mình vẫn ngơ ngác không biết đây là đâu và tôi là ai. Mình bỏ cái bông ra xem tay có vết gì không thì chỉ thấy một chấm nhỏ xíu như là có vết máu. Ủa sao tiêm lúc nào vậy má? Tiêm mà không một chút cảm giác gì luôn, thậm chí đâm vào tay lúc nào cũng không biết. Vì quá lo lắng không biết là mình… được tiêm chưa, mình nhờ một người bạn đi tiêm cùng đi ra ngồi gần chỗ cô y tá nọ theo dõi dùm xem có phải cô ấy đang… tiêm thật không hay số mình đen cô ấy trượt mình =)). Và được kết luận là có… tiêm thật, có điều cô ấy là cao thủ võ lâm, tiêm nhanh và gấp 3 lần những y tá khác. Và có vẻ cô đã luyện được thành công Nhất Dương Chỉ vì cô bắn một phát là trúng huyệt và rất nhanh nên anh em võ lâm đều ra đi êm ái và đầy… nghi ngờ lẫn ngơ ngác…
Ngồi hơn 30 phút thấy bà con bắt đầu có người hơi liểng xiểng thì mình còn chẳng nhớ là đã được tiêm… tay bên nào. Lúc được gọi tên ra theo dõi để đi về, mình hỏi y tá là: “Ủa, nếu không thấy có vấn đề gì thì có… bị làm sao không?” Thì y tá gắt: “Chị hỏi chị bị làm sao em còn trả lời được chứ chị nói chị không bị làm sao thì sao em trả lời…?”. Má, chắc đông quá nên dễ giận ghê ????.
Mình có chút paranoid vì tiếp xúc gần người khác nên ôm cái chai xịt disinfectant xịt mù mịt. Trước khi ra khỏi bệnh viện vào nhà vệ sinh rửa tay trắng bóng cả lên.
Về đến nhà, cả nhà ngồi nhìn chằm chằm xem có bị làm sao không. Vào phòng nằm tí mà nhát bố đập cửa, nhát mẹ đập cửa. Mình nghe nói là về nó phải sốt tí, tay chân đau nhức tí thì mới gọi là vaccine hiệu quả. Thế là mình ngoan ngoãn lên giường ngay ngắn nằm đếm đồng hồ… chờ sốt với chờ đau. Xong chờ mãi mà chẳng thấy cái gì!
Trưa xuống nhà, thấy thằng em đứng lấp ló ngay cầu thang hỏi đầy quan tâm: “Rồi, có bị sao không? Có thấy gì không?” Mình bảo chẳng bị làm sao cả. Thấy nó thở phào nhẹ nhõm đầy yêu thương. “Ôi, mừng quá, thế là không phải rửa bát rồi”. Đèo mẹ!
Cũng thở phào vì tiêm vaccine lần này cũng… không có gì thay đổi so với tất cả các lần tiêm vaccines khác trước giờ. Vậy là chứng thực được rằng vaccines cũng ok nhé ????
Thành quả phụ lớn nhất của buổi đi tiêm lần này là tìm được.. bạn sản xuất cho các dự án phim sắp tới của mình. Bữa giờ mình rất vất vả trong việc tìm được một bạn sản xuất hợp cạ và ưng ý, làm được việc. Thế là trong lúc ngồi chờ ở bệnh viện, một bạn hỏi: “Chị có bị dị ứng không?” Mình: “Chị dị ứng nhiều thứ lắm, kể cả người chị 0 thích chị cũng dị ứng, thế còn em?” “Em bị dị ứng thời tiết chị ạ. Nếu trời lạnh là em bị ngứa, cứ có ai… ôm em là em hết”. Và câu chuyện được tiếp tục… sau đó, mình đã tuyển được xong một bạn sản xuất! Mừng dã man ????!
P/S: Mình tiêm Astra nhé, đến ngày tiêm mới biết là được tiêm gì nhưng mình hoàn toàn không quan trọng là được tiêm loại gì đâu, đã quyết tiêm thì tiêm hết đi ????. Mình chỉ cần biết đấy là được… tiêm thật và có thay kim là được ???? (sorry mình bị paranoid chuyện thay kim). Nhớ bữa trước một lần mặc cái bộ bảo hộ vào có một lúc thôi giữa trưa nắng mà mình hoa mày chóng mặt rồi, nữa là những y bác sĩ, tình nguyện viên tuyến đầu phải mặc ngày đêm như vậy. Mình cảm thấy mình rất cần appreciate những gì mình được như bây giờ, mình được tới lượt tiêm là thấy quý lắm rồi! Mình cũng không tranh luận hay quan tâm bất kỳ ai tiêm bằng loại gì, ra sao. Tự mình đủ tri thức và common sense để tìm hiểu và có những kiến thức, quyết định cho bản thân chứ không theo những ý kiến theo trend!
Ảnh: Trên đường từ bệnh viện về, đi qua những con phố Hà Nội ngập nắng và vắng hoe. Nhìn vừa đẹp vừa buồn. Có một bác bơm xe đứng lang thang ven đường, nhìn thương quá, trời này thì làm gì có ai sẽ bơm xe được… nên dừng vội và lục được bao tiền lẻ đưa hết cho bác. Thật những ngày này… đôi lúc không dám nhìn dám nghĩ nữa…
May be an image of road, tree and street