Posts in documentary

#624: KHI CHÍNH CHÚNG TA ĐẨY NHANH CHÚNG TA TỚI NGÀY TẬN THẾ…

Định luật thứ nhất của động lực học (physics) là sự bảo toàn năng lượng, khi mọi năng lượng trong vũ trụ là cố định, chúng không bao giờ mất đi hay bị tiêu hủy, chỉ chuyển từ dạng này sang dạng khác. Nhưng Entropy – Đó là định luật thứ hai, nói về xu hương phân rã của thực thể, cả không gian và thời gian, mọi vật chất sẽ luôn bị phân tán không theo sự sắp xếp, mọi thứ trong vũ trụ này sẽ luôn theo chiều hướng nở rộng ra và phân rã, và đây là một quy trình không thể đảo ngược.

Muôn loài trên thế gian này, dù là con người hay toàn thể mọi điều trên trái đất, đều được sinh ra từ những hạt bụi của vũ trụ, nói văn hoa là từ những hạt bụi sao, nhưng nói theo sự kém lãng mạn thì bản chất là từ chất thải của vũ trụ. sau những trận supernovae. Cơ thể chúng ta cũng được tạo bởi những nguyên tố như là oxy, hydrogen, calcium, phosphorus, zinc, carbon, sulfur… cũng giống như hòn đá vô tri trên mặt đất kia cũng được tạo bởi oxygen, calcium, sodium, potassium, magnesium. Và theo như quy luật của Entropy thì rồi một ngày dù là cơ thể chúng ta hay là những hòn đá, những cái cây, những sắt thép bê tông, những loài động thực vật khác sẽ tan rã và lại trở về thành những nguyên tố hóa học, tan vào đất, vào gió, vào mây trời, tái sinh trong muôn loài và thậm chí bay ra vũ trụ rơi vào hay hình thành nên những hành tinh hay vì sao mới. Entropy là điều không thể tránh khỏi, muôn loài sẽ phải già đi, đồ dùng sẽ phải rệu rã, kim loại sẽ bị rỉ sét, băng sẽ tan và một ngày ngay mặt trời cũng sẽ bị nguội lạnh.

Có nghĩa là, sự tàn phá của thế gian này, đó là điều không thể tránh khỏi, đó đã là quy luật của vũ trụ. Thật trớ trêu là việc số lượng con người có mặt ngày càng nhiều trên trái đất này, vượt xa muôn loài khác và thống trị, xâm chiếm toàn bộ trái đất, chiếm cả nơi ở, môi trường, không khí, đồ ăn thức uống của các thành viên khác của trái đất, đó chính là một phần của entropy. Tức là sự đầy lên của con người khiến đẩy nhanh quá trình phân rã và phá hủy sự tồn tại của sự sống trên trái đất hóa ra là một sự tất yếu. “Trớ trêu” ở đây chính là loài người, loài được cho là có trí tuệ và thông minh nhất, nhưng họ đang dùng chính sự trí tuệ và thông minh ấy vào sự phá hủy sự sống của chính mình. Tưởng là năng lượng được bảo toàn, sinh từ dạng này sang dạng khác, sinh từ mông muội vô tri sang trí tuệ và sự thông minh nhưng thực ra không thoát khỏi quy luật thứ hai, trí tuệ và sự thông minh ấy lại chính là để sử dụng cho sự phá hủy. Sự sống trên trái đất thì mất thôi chứ trái đất thì không chết được, trái đất sẽ vẫn luôn ở đây, ít nhất là thêm vài tỉ năm nữa và nó sẽ còn reset nhiều lần, mỗi lần lại tạo ra một nền sự sống mới, những loài mới, những văn minh mới cho tới khi entropy lại khiến chúng bị tan rã.

Thế nên nếu nói là cứu trái đất thì trái đất sẽ cười cho đấy, phải nói là chúng ta cứu chúng ta chứ. Bão lũ, thiên tai, hỏa hoạn, sóng thần, động đất… đã là một phần đương nhiên của vũ trụ. Không sớm thì muộn chúng ta cũng tan rã, cũng sẽ bị tiêu diệt. Đến cả vũ trụ này cũng có ngày sẽ rơi vào hố đen, và thậm chí hố đen cũng một ngày tan rã nữa là. Nhưng có khác chăng, tự chính chúng ta đẩy nhanh chúng ta hơn tới sự tan rã, phá hủy. Những cơn bão sẽ vẫn đến, những trận sóng thần cũng sẽ vẫn đến, những ngọn núi lửa sẽ vẫn phun trào… nhưng chúng ta đã kịp phá rừng, lấp biển, san núi, những cơn bão và cơn sóng ấy sẽ được lắp thêm động cơ để tăng sức phá hủy lên hàng chục, hàng trăm, hàng nghìn lần. Đáng nhẽ vũ trụ cho chúng ta được 30 nghìn năm văn minh chẳng hạn, nhưng chưa tới 20 nghìn năm, chúng ta đã sử dụng hết quota rồi!

. “Save the earth” là một cụm từ hoàn toàn sai. Tự cứu lấy mình đi chứ trái đất nào cần con người. Mọi thứ mất cân bằng trên thế gian này đều làm cho entropy phi mã và sự tiêu diệt đến sẽ vô cùng nhanh, và hãy nhớ, điều này không thể bị đảo ngược!

Đây là một kiến thức khoa học, nghe có vẻ ở tầm vĩ mô, nhưng nó chính là cuộc sống của tôi và bạn, ngay chính bây giờ!

Hiện giờ, có quá nhiều sự phá hoại lớn đến từ một bộ phận con người và thường là phần lớn bộ phận con người còn lại sẽ phải chịu hậu quả. Nhưng thật tiếc là ví dụ như đi kêu gọi chính những nạn nhân ấy về việc nâng cao nhận thức, sự hiểu biết, chống đối lại những sự xâm phạm và phá hoại thì đa phần vẫn là những sự thờ ơ, khi mỗi người vẫn cho rằng đó là việc ở nơi nào đó không ảnh hưởng tới mình. Nếu không phải là một kết quả mang tính chất trực tiếp và rõ ràng, thì rất ít khi những bài học nào tỉnh ngộ được rút ra đủ để gây sự chú ý. Và đâu đó thì có những con người đấu tranh trong sự kiên trì mà đơn độc, nhưng nói chẳng ai nghe, thậm chí có khi còn bị chê cười! Thế nên cứu sao được khi chính mỗi người không tự cứu lấy mình? Giá ai cũng hiểu được về kiến thức của “hiệu ứng cánh bướm” nhỉ?

If not now, then when? If not you, then who?

P/S: Tôi đã từng có thắc mắc về mâu thuẫn giữa hai định luật. Nếu định luật thứ hai nói về sự nở rộng, luôn hỗn loạn và tan rã, để rồi 1 ngày vũ trụ cũng chấm dứt sự tồn tại, vậy thì những năng lượng được bảo toàn từ định luật thứ nhất kia đã đi đâu, đã bị chuyển hóa thành gì? Không lẽ tất cả đều lại biến thành năng lượng tối (dark matter? – thứ chi phối tới 85% hoạt động của vũ trụ). Thế xong nhận ra, à, muôn kiếp này con người sẽ không bao giờ trả lời được, thắc mắc làm gì cho mệt :D. Vì mọi quy luật hoạt động của vũ trụ vượt xa mọi trí tuệ và sự hiểu biết của loài người, xa tới mức sẽ không bao giờ có được bất cứ câu trả lời nào, và vũ trụ phải có tôn ti trât tự, nguyên tắc hoạt động của chính nó mà không thể cái gì cũng cho biết được. Nên chỉ có con người mới ảo tưởng rằng mình có thể thống trị được cả thế gian này, khi nào các bài học ngày càng dày, may ra chắc mới tỉnh tỉnh được chút nào chăng? I doubt it!

#623: NHỮNG CON SỐ CHẤN ĐỘNG VÀ CÂU CHUYỆN VỀ HƠN NỬA TRIỆU LIỆT SĨ CHƯA ĐƯỢC TRỞ VỀ NHÀ.

“Hết kháng chiến nếu con còn chưa về
Mẹ ơi vui lên, mẹ có đứa con anh hùng
Đem thanh xuân gieo tự do cho đất nước
Với con thế thôi, còn gì đẹp hơn?”

Trong không khí yêu nước và rộn ràng khắp muôn nơi, để mình chia sẻ với các bạn một câu chuyện.

BẠN CÓ BIẾT?

Chúng ta có tổng cộng 1.146.250 liệt sĩ trên cả nước. Trong đó chỉ riêng trong cuộc kháng chiến chống Mỹ, số liệt sĩ là 849.018, nhưng sau hơn 50 năm, hơn nửa số liệt sĩ này, VẪN CHƯA ĐƯỢC TÌM THẤY hoặc CHƯA ĐƯỢC ĐỊNH DANH để được trở về nhà đoàn tụ với người thân. Gần 850.000 liệt sĩ: vẫn còn hơn 200.000 hài cốt chưa được tìm thấy và hơn 300.000 hài cốt đã được quy tập nhưng CHƯA THỂ ĐỊNH DANH. Và hành trình ấy vẫn đang tiếp tục với bao nhiều khó khăn và gian nan.

Các gia đình của hàng trăm nghìn những liệt sĩ, những người lính đã mất tích trong chiến tranh này vẫn mòn mỏi chờ đợi được đón họ trở về với gia đình cho dù chiến tranh đã đi qua 50 năm.

Hòa bình thật là đẹp, cho dù nó không hoàn hảo với tất cả mọi người nhưng chắc chắn một điều rằng không có điều gì có thể dành cho tất cả mọi người. Nhưng hòa bình là điều vô cùng quý giá và phải biết bao xương máu của cha ông mới giành được lại, đôi lúc vì thế hệ sau được sống trong hòa bình lâu quá nên không nhớ hết và không thể hiểu được những mất mát của cả một dân tộc đã phải trải qua. Đương nhiên có cả mình trong đó!

Những ngày qua, không khí Yêu nước lên cao hừng hực với các bạn trẻ, mà cũng điều hiếm thấy từ nhiều thập kỷ qua, là cá nhân mình quan sát thấy như vậy. Có lẽ vào những dịp này, việc chia sẻ một vài con số “đặc biệt” có lẽ sẽ được chú ý hơn cả là vào những dịp khác, khi mà cơn “hào khí” qua đi, nhiều điều lại rơi vào lãng quên và lại không nhiều người quan tâm tới những ý nghĩa của chúng.

Rất nhiều những người lính đã bỏ mạng ở các chiến trường và vẫn nằm lại ở đó, còn không kịp cả được cho một nắm mộ ghi danh dù vội vàng để sau này sẽ được tìm thấy để trở về nhà. Và cả khi một số đã được tìm thấy, những xương cốt chỉ là những mảnh vụn đã hòa tan vào đất và nước, kể cả dùng những công nghệ khoa học DNA hiện đại nhất cũng khó lòng xác định được, thậm chí là không thể.

Và đâu đó trong hàng triệu người dân với không khí rực rỡ ngoài kia, vẫn là những sự nhói đau người cha người mẹ đã quá già để đón con trở về, những người thân chờ anh em của họ được đoàn tụ dù chỉ được gửi lời chào nhau qua những nén hương.

Hơn hai trăm nghìn hài cốt liệt sĩ vẫn chưa được tìm thấy. Ba trăm nghìn hài cốt đang chờ đợi sự đột phá của khoa học hiện đại để được đính danh, để được về với người thân, để được GHI DANH và NHỚ ƠN. Đó là người thân của biết bao nhiều gia đình. Đã có rất nhiều những người mẹ, người cha đã không chờ được tới ngày đón họ trở về.

Việc xác định được danh tính của những hài cốt liệt sĩ này chỉ có thể thông qua công nghệ DNA (hày là ADN trong văn phong tiếng Việt). Nhưng đây là một “nhiệm vụ” khó khăn và thách thức bậc nhất cho cả ngành khoa học thế giới ở lĩnh vực này. Quá nhiều khó khăn và thử thách.

1. Điều kiện thời tiết nhiệt đới gió mùa khiến xương cốt phân hủy rất nhanh và sâu, thời gian đã quá lâu. Với hơn 50 năm, DNA của người còn lẫn chung vào với các loài sinh vật, thực vật khác hoặc thậm chí đã bị phá hủy hoàn toàn.

2. Số lượng hài cốt quá lớn, và thậm chí còn lẫn lộn lẫn nhau nếu là những vụ hy sinh tập thể. Việc có thể xác định được danh tính cho từng mảnh xương bắt buộc phải dùng cả một hệ thống công nghệ cấp độ mass và rất hiện đại mới có khả năng xử lý được toàn bộ số lượng hài cốt ở cấp độ lớn này.

3. Hệ thống dữ liệu (database) đối chiếu dữ liệu để khớp DNA với người thân chưa đầy đủ trong điều kiện hoàn cảnh Việt Nam. Chưa kể, thời gian đã quá lâu, những người thân trực hệ của họ đã ra đi rất nhiều, buộc phải dùng công nghệ DNA thông qua khớp một phần DNA với những người họ hàng xa hơn. Công nghệ này khó khăn và phức tạp hơn rất nhiều lần.

Đó là 3 yếu tố khó khăn lớn nhất, thử thách bậc nhất với toàn bộ giới Khoa học pháp y toàn thế giới.

Kể từ sau chiến tranh, đã có rất nhiều nỗ lực từ chính phủ để có thể tìm kiếm hài cốt và định danh được các hài cốt liệt sĩ để mang họ trở về với gia đình nhưng gặp muôn ngàn khó khăn, khó khăn từ việc tìm kiếm cho tới tìm được rồi có được công nghệ để định danh. Và những năm tháng qua, đã và đang có rất nhiều những con người thầm lặng quyết tâm đến cùng để biến những điều không thể thành có thể. Với sự hỗ trợ và hợp tác của cả hai bên chính phủ Mỹ và Việt Nam, thông qua những Chương trình về Hòa giải và Khắc phục hậu quả chiến tranh, những nhà khoa học hàng đầu thế giới về DNA đã tới Việt Nam, cùng bắt tay với những nhà khoa học Việt Nam miệt mài trong phòng lab để nghiên cứu ra những công nghệ và hệ thống dữ liệu hiện đại nhất để một ngày những mảnh xương ấy được có tên có tuổi và được trở về nhà trong vòng tay của người thân. Nếu thành công, không chỉ cả triệu gia đình được đón những người thân của họ trở về nhà, mà còn là bước đột phá vô cùng quan trọng cho ngành khoa học pháp y toàn thế giới. Bởi vì nếu có thể định danh được những mẫu vật đã bị phân hủy DNA nặng tới cỡ này, thì có thể ứng dụng được rất nhiều vào khoa học tội phạm, khoa học nghiên cứu sinh học cổ đại. Có lẽ rất nhiều bí ẩn, những vụ án lạnh (cold cases) có khi của cả hàng thế kỷ trước cũng có thể có lời giải đáp. Và chắc chắn, công nghệ ấy cũng sẽ được chia sẻ để giúp tìm kiếm cả những liệt sĩ là những người lính của “bên kia chiến tuyến”.

Trong trung tâm Giám định giám định DNA (CDI) ở Hà Nội, nơi diễn ra trực tiếp các hoạt động nghiên cứu công nghệ DNA giải trình gene thế hệ mới, có một căn phòng lớn, là phòng thờ của những liệt sĩ vô danh. Những nhà khoa học hàng đầu thế giới, có người hoàn toàn còn không rõ tâm linh là gì và cũng không tin, nhưng từ khi họ bắt đầu dự án, họ đã luôn tới kính cẩn thắp những nén hương và cầu xin những lời phù hộ.

Và tất cả vẫn đang lao động miệt mài, họ vẫn thầm lặng làm những công việc của mình, mà những công việc ấy, thật mong một ngày họ thật xứng đáng được ghi danh, bất kể có là người Việt hay không.

Những ngày này, những bài hát về hòa bình vang lên khắp ngõ ngách và báo đài. Mấy nay nghe có lời bài hát:

“Hết kháng chiến nếu con còn chưa về
Mẹ ơi vui lên, mẹ có đứa con anh hùng
Đem thanh xuân gieo tự do cho đất nước
Với con thế thôi, còn gì đẹp hơn?”

Thi ca lãng mạn và dịu nhẹ vậy thôi, nhưng mẹ sẽ không bao giờ vui được khi con còn chưa về, dù khi con về chỉ còn là một nắm xương bé nhỏ đã phơi trong đất trong mưa qua bao tháng bao năm. Nhưng một ngày, chắc chắn sẽ có người mang những đứa con anh hùng ấy trở về cho mẹ, cho cha.

À, bài hát thì rất cảm động rồi, hòa bình chắc chắn là đẹp rồi, nhưng chỉ nhắc rằng, ngoài kia nỗi đau chiến tranh vẫn còn âm ỉ day trong lòng biết bao nhiêu con người, bao nhiêu gia đình, và những điều bạn nên biết, và những điều đừng quên nhé!

Còn rất nhiều những nỗi đau hậu chiến khác đang ngày đêm cần được khắc phục, quan tâm nhiều hơn từ cộng đồng, xã hội, như là những tháo gỡ bom mìn, những số phận con người không lành lặn trở về từ chiến tranh, những nạn nhân của chất độc da cam… và cũng đang có rất nhiều những con người thầm lặng đã và đang “viết tiếp câu chuyện hòa bình”, đang nỗ lực hết mình để xoa dịu được một phần nào những nỗi đau lớn lao này.

Mong một ngày, mình sẽ kể được câu chuyện DNA này cho tất cả. Please pray!

Fun fact: Các nhà khoa học đang miệt mài nghiên cứu trong phòng lab, đặc biệt ở giai đoạn đầu, đều rất nhiều (nếu không nói là phần lớn) là phụ nữ: những cô gái Việt Nam bé nhỏ đáng yêu còn rất trẻ và có những đôi mắt thông minh sáng rực!

#610: SỰ LỪA DỐI và Ở 1 MỘT THẾ GIỚI CÔNG LÝ CÔNG BẰNG THUỘC VỀ KẺ XẤU.

Hôm qua xem hết được 4 tập của bộ tài liệu The Echoes of Survivors: Inside Korea’s Tragedies. Còn 4 tập nữa.

Xem xong 4 tập mà chấn động quá. Mặc dù đã xem rất nhiều bộ tài liệu hardcore về các thể loại xâm hại tình dục, bắt cóc, tà giáo như “the Keeper”, “tell me who I am” hay vừa xong là “the Memphis Four”… rồi mà xem tới bộ này adrenaline vẫn chảy rần rần trong người, đến mức đi ngủ mà căng thẳng luôn!

Phim tài liệu mà cỡ này thì đúng là người làm phim gan to hơn hà bá. Cũng giống như bây giờ ai dám làm một bộ phim chuyên sâu về các Trại lừa đảo vậy. Hãy xem để thấy một thế giới khủng khiếp bẩn thỉu bởi những bất công, những sự phá hủy con người một cách tận cùng, sự mê muội tột bậc của đám đông và sự chống lưng, đứng sau của cả hệ thống chính quyền, pháp luật, an ninh. Một thế giới mà sự công bằng chỉ có trên phim (điện ảnh)!

Vì sao lần này xem mình đồng cảm tới thế, không phải chỉ là những câu chuyện quá trần trụi, vô lý và làm cho người ta ức nghẹn tứa máu. Đó là bởi vì chính những trải nghiệm bản thân của mình trong đó. Cho dù trải nghiệm của mình nó chỉ là một con tép so với đại dương của những bất công và khổ đau như trong phim. Nhưng mà chúng liên quan chặt chẽ và về cơ bản không khác biệt gì nhau về bản chất, chỉ là ở những cấp độ.

Nói về sự mụ mị tôn giáo hay tôn sùng một nhân vật quá đà. Đó là điều rất kinh sợ khi ở thời đại mạng xã hội, cả thế gian có thể bị lên đồng tập thể, bị thui chột tính common sense và có thể tin sái cổ vào bất cứ điều gì họ nghe được chỉ vì thông tin tới dồn dập và nghĩ bằng sự cảm xúc của người khác. Ngày trước người ta tôn thờ một đạo giáo, một nhân vật kiệt xuất, ngày nay, thậm chí một nhân vật xã hội rất bình thường cũng có thể trở thành thần tượng, được tung hô thậm chí tới mức loạn ngôn, tới mức khó hiểu. Chẳng hạn như gần đây có một số nhân vật được tung hô tới mức tưởng là lãnh tụ, với hình ảnh vô cùng đẹp đẽ nhiều tiếc thương, nhưng trong khi mình cũng chỉ dám ngậm ngùi thở dài vì những điều mình biết về họ, khi điều thiếu tử tế họ đã làm, đã bully mình tới thế nào, và mình biết họ đã xấu tính thế nào. Hay một ca sĩ chuyển giới với bộ mặt hào hoa thông minh, trí thức nhưng thực chất đều là đóng kịch, nhạc thì đạo, nói dối và thao túng tâm lý giỏi lập được cả cái đền luôn. Hay một thằng cha có cả trăm nghìn followers trên mạng xã hội, tự xưng là nghệ nhân trà, nào lên TV, báo đài với muôn ngàn hình ảnh đẹp vì quê hương đất nước, vì trẻ em cộng đồng, nhưng thực chất là một thằng lừa đảo máu lạnh, lừa thầy phản bạn… Một chị gái bán sách, nói lời hay ý đẹp, trái tim rộng mở nhưng mà có chút đi làm thiện nguyện phát thôi là lộ ra bản chất không thật thà, không có trái tim ấm áp như chị vẫn hay viết, vì chị cần câu likes quan trọng hơn còn lại chị để lại một đống xà bần phá hoại hậu quả từ những hình ảnh chị cần tô vẽ…. Tất cả vẫn được tắm trong hào quang tung hô, ngưỡng mộ, và vẫn tiếp tục thêm những nạn nhân mới mỗi ngày. Nạn nhân nói ra còn bị tấn công ngược lại í chứ. Thế nên như trong phim, những thể loại còn mang danh đứng đầu một tôn giáo, tự nhận là Chúa trời, thay mặt Chúa cưỡng hiếp hàng nghìn cô gái và nhận tiền của cả triệu người mà không một nạn nhân nào được bênh vực hay thậm chí dám lên tiếng, còn bọn chúng được cả một hệ thống cơ quan chính quyền lẫn lập pháp bảo vệ. Mình lên tiếng mình là nạn nhân mình còn là kẻ khốn nạn nữa là khác!

À, một điều “thú vị” nữa là thế giới của bọn Sociopath và Ái kỷ này có những quy chuẩn đạo đức rất riêng. Lẽ thường khi chúng ta là nạn nhân, chúng ta đi đòi lại sự công bằng và muốn tố cáo tội ác của bọn chúng đúng không? Nhưng ở thế giới của bọn chúng, chúng mới là những kẻ cần đòi lại công bằng. Trong các loại giỏi thì chúng giỏi nhất là đổ lỗi ngược lại cho nạn nhân, và thậm chí còn bắt nạn nhân phải nhận rằng những gì chúng làm là ban ơn cho họ (Điển hình nhất của ái kỷ ác tính). Ví dụ như trong phim tài liệu kia, khi nạn nhân của sự kiện bị bắt cóc, lạm dụng tình dục, sức lao động và hành hạ đánh đập đến tàn phá cả cuộc đời đi tìm lại gia đình của kẻ đang sống phè phỡn, sung sướng trên xương máu và nước mắt của những cuộc đời chúng phá hủy, thì chúng còn tỏ ra vô cùng bất mãn và vặc lại khi bị chất vấn: “Do we have rights too?”. Sự phá hủy của chúng với số phận của hàng chục nghìn con người là tận cùng nhưng bọn nó chỉ bị làm phiền bởi một vài chất vất thôi là đã bù lu bù loa lên là: “Bọn mày cũng phá hủy cuộc đời tao”. “Công bằng cho tao đâu”. Tức là chúng ta không thể nào khớp được định nghĩa tính đạo đức và sự công bằng của “người thường” với thế giới của bọn chúng.

Nó “thú vị” là vì sao, 2 năm nay mình liên tiếp gặp những câu chuyện thế này. Và chỉ ngay bây giờ thôi, khi đang giúp đỡ 1 người bạn bị lừa đảo chuyện đất đai. Được chứng kiến sự bài bản trong việc chúng thao túng và đổ lỗi ngược lại cho nạn nhân ngoạn mục thế nào. Bằng chứng lừa đảo đã là quá rõ ràng, giấy trắng mực đen. Nhưng thế nào đấy, vẫn thao túng cho nạn nhân cảm thấy mình ngu, mình vô ơn, mình mới là kẻ có lỗi. Nó vẫn trên cơ và thậm chí đòi công bằng một cách vô lý nhất. Ví dụ lúc nó lừa người ta lấy tiền, dụ người ta đi vay đi mướn phải khất xin thời hạn. Thì nó cho rằng cái thời hạn như thế là “ban ơn”, còn giờ chị đòi lại tiền tại sao chị lại… đòi ngay? Lúc tôi lừa chị tôi cho chị hạn đi vay tiền mà sao giờ chị đòi lại tiền (tôi lừa chị) thì chị đòi tôi phải trả ngay? =)). Đấy, nó là như thế đó!!!

Và chuyện những kẻ tự xưng là Kẻ cứu rỗi hay Chúa trời này còn lâu mới có thể lộng hành được khi không có sự chống lưng chắc bền của cả hệ thống chính quyền, công quyền đứng phía sau. Thế nên nạn nhân mà đi đòi lại công bằng thì chỉ có đứng trong mưa mà nước mắt hòa vào nước mắt của ông Trời mà hỏi. Mà được khóc đã tốt, nó còn dùng được mọi áp lực, từ cưỡng chế physically cho đến truyền thông để biến nạn nhân thành kẻ tội đồ, kẻ xấu xa. Lại quay trở lại câu chuyện vụ lừa đảo phía trên. Khi phát hiện ra lừa đảo, bạn mình đã tìm mọi cách chất vấn kẻ lừa đảo, bọn nó là 1 ekip. Thằng thì lập tức cài cắm câu chữ, thao túng tâm lý, đổ lỗi và rồi đe dọa lại ngược nạn nhân, thằng thì im lặng, thách thức. Nói là ra công an làm việc bọn nó cũng tỏ ra không sợ hãi chút nào. Cho dù bằng chứng đã quá rõ ràng. Điều đó thể hiện là gì? Là một là CA với Luật cũng chỉ để làm cảnh, nó sợ đếch. Hai là nó có quan hệ, nó có chống lưng, nó cũng sợ đếch.

Ngoạn mục là khi người bạn mình (vốn rất hiền lành, ngây thơ) cầm đơn tố cáo tới đồn. Thế nào đó, rất tài tình là từ một án hình sự được thuyết phục thành án dân sự, và sau khi thuyết phục thành án dân sự xong thì được khuyên… cầm đơn về và… thôi chờ nó trả nợ đi. Quả là tuyệt cú mèo đó! Thảo nào cái xã hội này bọn xấu nó nhởn nhơ và thảnh thơi ghê luôn vậy đó!

Thôi nói dài quá, vì nói nữa lại gấp 5 thế này. Lại nói tiếp từ từ ở những bài sau. Nhiều khi viết ra là cho bản thân mình là chính đó, còn ai đồng cảm được thì đông cảm. Và mình không phải khơi khơi mà cái gì cũng tin và cũng cho là hiểu đâu đâu, mình đều có sự trải nghiệm bản thân hết, và luôn học mỗi ngày để tỉnh táo, nhận định, cũng như giữ vững quan điểm của mình về cái gì gọi là đúng, là sai. Dù đúng hay sai đó chỉ là trong thế giới quan của mình! Một xã hội bệnh hoạn, hỗn loạn, bất công bằng như trong những phim tài liệu kia nó vẫn có thể tồn tại nhởn nhơ được phần lớn chính là sự ngu muội của dân trí đó. Và giờ với mạng xã hội và truyền thông, nó đang đậm đặc hơn bao giờ hết! Mạnh ai nấy sống thôi!

P/S: Cái vụ bạn mình bị lừa đảo là ở Ninh Thuận đó. Để mình chờ xem updates thế nào, có giải quyết không mình kể cho các bạn nghe nhé. Chứ ai lại để người tốt bị lừa, sống khổ sở còn kẻ ác cứ lại nhởn nhơ, coi thường thế được, phải hem? (Hiện tại đã nộp lại đơn thành công, giờ chờ đợi và hy vọng sự nghiêm minh của PL đây)

#608: NHỮNG CƠN NGHIỆN PHÁ HỦY CỦA THỜI ĐẠI

NHỮNG CƠN NGHIỆN PHÁ HỦY CỦA THỜI ĐẠI

Ban đầu định không xem “Painkiller” vì nghĩ chắc cũng chỉ drama đấu đá thông thường. Nhưng khi đọc info và thấy phim tuy fictionized nhưng dựa trên sự kiện có thật về thuốc giảm đau chứa opoid tên là OxyContin, loại thuốc một thời bị bác sĩ kê vô tội vạ và khiến cả nước Mỹ khốn đốn vì nạn nghiện ngập ma túy. Bởi vì hồi đi học về phim đã được xem một bộ phim tài liệu của sinh viên khóa trước về nạn nhân của OxyContin, phải nói là kinh hoàng.

Ngoài ra, cái làm mình tò mò đó là muốn tìm hiểu về thế giới của Sociopath, Psychopath: Thế giới của những kẻ không có tình người và sẵn sàng làm mọi điều xấu xa nhất trên thế gian này để có được tiền bạc, quyền lực và khoái cảm. Cho dù kể cả cần hủy duyệt cả loài người đi chăng nữa. Big Pharmas là nổi tiếng và đứng trong top đầu của thế giới không có tình người này.

Xong rồi xem xong, cái thế giới sociopath ấy lại không thấm và thú vị hơn bài học về sự mụ mị và thiếu hiểu biết của đại chúng, tức là các nạn nhân của sociopath. Có thể khi xem phim bạn sẽ chép miệng, chậc, một cái loại thuốc gây nghiện chết người và làm rục mòn xã hội như vậy mà sao người ta lại ngu dốt và tin sái cổ theo quảng cáo và hào hứng sử dụng tràn lan khắp xã hội như vậy, quả là một thời mông muội. Nhưng mà khoan nhé, bạn đừng quên rằng, từ thủa hồng hoang của con người, chuyện “mông muội” của đám đông là một phần tất yếu của sự phát triển và chọn lọc tự nhiên. Chúng ta luôn nghĩ rằng bây giờ mình khôn ngoan hơn và may quá, không bị là nạn nhân của những thứ “mông muội” và nguy hiểm như thế trong quá khứ. Nhưng mà nhầm to, chỉ có mỗi ngày xã hội càng phát triển thì con người ngày càng bị lệ thuộc, bị dẫn dắt, bị mụ mị bị cuốn theo những trào lưu, công nghệ mà họ cho rằng đang tối tân, tiện lợi, phát triển nhất bây giờ và lại một thời gian nữa khi hậu quả khôn lường xảy ra, và nhiều khi hậu quả còn là quá muộn để sửa chữa thì người ta mới tỉnh được. Và thế hệ mới, thời đại mới lại bị cuốn vào những sự phá hủy và mông muội mới.

Bạn xem những câu chuyện lịch sử và tài liệu về những thời đại cũ, sẽ thấy được rất nhiều những sai lầm của thời đại đã khiến xã hội một thời bị phá hủy và sai lầm tới như thế nào. Bao gồm cả công nghệ, y học, ý thức xã hội, quan niệm thời đại. Nhưng mà hãy nhìn ngay bây giờ xem bạn có nghĩ rằng bạn là nạn nhân của thời đại hay không? Có những thứ bạn có đang nhìn đươc hậu quả từ bây giờ hay không hay là mụ mị y như cái thời OxyContin như trong phim? Chỉ khi sự phá hủy xảy ra quá rõ ràng. quá nguy hiểm và quá muộn, thì người ta mới lờ mờ tỉnh ngộ. Và chưa kể, đứng đằng sau điều khiển xã hội luôn là những big powers, nơi chúng có tiền có quyền để có thể làm lợi tối đa, sẵn sàng phá hủy tận cùng thậm chỉ cả một vài thế hệ và cũng “chỉ cần một cú điện thoại lúc nửa đêm” (trong phim “Painkiller”) là cả xã hội lại êm, nạn nhân đi kiện có khi còn lại chính là kẻ bị đi tù.

Bạn nghĩ bây giờ bạn không sống của thời OxyContin sao. Tiktok chẳng hạn. Mới chỉ vài năm nay, nó đủ để shape lên tư duy tiếp nhận thông tin và rèn luyện trí não của con người một cách vô cùng cực đoan. Nhưng nó như là một cơn nghiện của OxyContin, khi được sử dụng nó làm cho người ta được khoan khoái, được kích động, được lười biếng, được mất lý trí, được nhiều lợi ích về kinh tế và sẽ phát nghiện, không thể tư duy và vận hành khi phải làm những kỹ năng cơ bản của cuộc sống. Không thể kiên nhẫn để nghe, đọc và hiểu hay có tư duy suy nghĩ cho một điều gì quá 1 phút hay sâu sắc. Hay sự xuất hiện và lạm dụng của AI khiến một câu xin lỗi hay cảm ơn cơ bản cũng khiến bạn không thể tư duy được. Đó là tinh thần, còn thể chất, những coca, nước ngọt bạn uống, những loại thuốc thực phẩm được nghe quảng cáo bạn dùng (là chưa cần nhắc tới bọn thực phẩm giả, thuôc giả, mỹ phẩm giả…), những kem chống nắng phải bôi vì người ta bảo bạn rằng bôi vào mới chống được tia cực tím và ung thư da, những kiến thức hổ lốn hỗn loạn về đủ các thể loại thực dưỡng, rồi hội nhóm, tôn giáo…. Rồi có khi phải sống trong cả một sự cưỡng ép của xã hội khi một cơn đại dịch bị ép đi test, đi tiêm vaccines vô tội vạ… Còn về môi trường sống, bạn hãy cứ chờ đợi và tin tưởng vào những lời nói ngọt ngào thổi vào tai: “Làm đẹp những vùng đất”. Những vùng đất mà giờ chỉ đến đời con bạn thôi chỉ còn đang là điều hòa và bê tông cốt thép!

Như OxyContin trong Painkiller, khi mới bắt đầu, người ta chỉ thấy những điều tốt đẹp, sự sung sướng vì bản thân được nuông chiều, sự tin tưởng vì những chính sách tuyên truyền, sự mụ mị của sự thiếu hiểu biết và không có tư duy tự tìm hiểu… còn hậu quả thì phải một thời gian sau đó nó mới lộ ra, quá trình phá hủy nó phải mất thời gian Mất thời gian để sự phá hủy có hiệu lực và thời gian để cho những ông lớn đứng phía sau được bịt mắt cả xã hội. cho tới khi không thể bịt được nữa. Và có điều này là nguyên tắc không bao giờ thay đổi cho tới tận khi loại người bị tận diệt: Đó là không bao giờ chờ sự ăn ăn hối cải, lòng trắc ẩn từ những kẻ tạo ra những sự phá hủy này. Hãy tìm hiểu về Sociopath. Chỉ có bạn tự cứu bạn được thôi!

“Chọn lọc tự nhiên” luôn là điều cũng sẽ tất yếu xảy ra. Sự chọn lọc này không chỉ đơn giản theo nghĩa đen là loài nào, sinh vật nào yếu hơn về thể chất thì loài đó sẽ bị tiêu diệt. Mà với con người ở thời đại này, nó đặc biệt đang nghiêng về phần ý thức và tư duy. Mà có những thứ nói bây giờ thì không tin, không định hiểu, không muốn hiểu, không muốn nghe, hiểu nhưng bất chấp, giờ chỉ cần vui cái đã, và “cả xã hội họ thế”. Cũng không phải tình cờ mà bây giờ lừa đảo đã thành một đại dịch của thời đại, một phần là do sự phát triển của công cụ, nhưng phần lớn là do dân trí đã bị Internet, mạng xã hội thao túng và làm cho “úng” cả một hành trình dài rồi, giờ là lúc nó đang thể hiện các hậu quả. Thôi thì cứ ở chọn lọc tự nhiên mà thôi chứ cũng chả làm gì được!

Nói chung cả mình và bạn, tất cả mọi người này sẽ không bao giờ thoát khỏi sự dẫn dụ, điều khiển của cả một bộ phận đứng nắm chỏm của xã hội, và cũng chẳng ai dám mạnh mồm nói rằng tao chẳng bị ai lừa, tao không bị ai dẫn dụ, tao đang không dùng những thứ cả thiên hạ dùng vì tao khôn ngoan hơn. Còn lâu nhé, đến mình cũng tự rèn luyện mỗi ngày, cố gắng luôn tỉnh táo đây mà mình cũng biết và không biết bị phụ thuộc vào rất nhiều vấn đề của thời đại. Bây giờ những cơn nghiện của bạn còn được AI nó học cho tới từng chân tơ kẽ tóc cơ mà!

Nếu hôm nọ mình có kể cho các bạn nghe về việc mình quyết tâm cố gắng không dùng điều hòa để rèn luyện cơ thể đối phó với sự ngày càng khắc nghiệt của khí hậu. Thì ở về mặt nhận thức, mình cũng đang hết sức nỗ lực để thoát được cái gì thì thoát, cố vậy thôi chứ cũng chả biết tới được đâu!

À, khi xem xong câu chuyện về OxyContin, cái mình nghĩ ngay một thứ tương đồng ngay bây giờ là Tiktok, thấy cả một thế giới bị mụ mị và nghiện ngập y như vậy, và mình chờ tới cái ngày mà hậu quả nó khôn lường và bàng hoàng như khi người ta thấy được hậu quả của OxyContin gây ra cho cả xã hội và thời đại là thế nào. Còn phía sau, những kẻ tạo ra nó, đang ở những siêu biệt thự rất to, uống những ly vang 500 năm tuổi và ăn món cá hồi kim cương khoan khoái chứ nó chả lo gì não bạn đang bị “úng” thế nào đâu (xem Painkiller có đoạn mô tả hình ảnh này một cách ẩn dụ rất hay).

Mọi người xem Painkiller đi, sẽ rất hiểu bài tâm sự này của mình. Các nhân vật tuy là hư cấu, nhưng dựa hoàn toàn vào các sự kiện có thật, họ đóng vai trò minh họa điển hình.

Còn ai đủ kiên nhẫn mà đủ đọc hết bài viết này tới đây, và hiểu mình nói gì, xin chúc mừng bạn. Bạn có nguy cơ sống sót cao hơn rất nhiều trong hành trình “chọn lọc tự nhiên” đó!

P/S: Painkiller chỉ là 1 phim live-action mang đầy tính ẩn dụ thôi. Chứ mình recommend bạn xem phim tài liệu về những cơn “mông muội” thời đại của quá khứ đi, nhiều vô kể!

Thêm:

OxyContin bây giờ vẫn được sử dụng để giảm đau, nhưng hầu như chủ yếu dùng cho bệnh nhân ung thư, những người đã ở mức “không còn gì để mất”, chứ không bị kê vô tội vạ tới mức hơi đau đầu tí cũng kê bất chấp vì lợi nhuận như thời đó. Nhưng ngay bây giờ, không đâu xa, ngay kháng sinh cũng đang bị kê và lạm dụng vô tội vạ, và hậu quả thì khôn lường! Tức là thời nào, chúng ta cũng mụ mị thôi. Bây giờ, còn có AI nghiên cứu tâm lý và điều khiển con người, phân tích đúng đích để cả thế gian phải nghiện thì thôi. Nghiện tất cả mọi thứ và không thể thoát được vì công nghệ đã điều khiển cả các cơn nghiện của các bạn!

Những cơn nghiện đều liên quan tới việc kích thích sản sinh dopamine. Càng nhiều thì lại càng ít. Mà thừa thiếu quá nhiều dopamine đều dẫn tới các loại bệnh tâm thần (mental illness), đặc biệt là tâm thần phân liệt (schizophrenia). Nếu đã may mắn được ông trời cho một cơ thể bình thường, một lượng dopamine vừa đủ thì hãy biết quý và giữ gìn như thế nhớ! Đây là kiến thức khoa học thường thức đó!

Khi cả thế gian bị cuốn theo những cơn nghiện, cơn mị dân, đem lại nguồn lời khổng lồ cho những tập đoàn đứng đằng sau đó, thì mọi sự phản đối sẽ bị chôn vùi như đập một con kiến. Trong “Painkiller”, trong cả trăm vị bác sĩ bị cuốn theo bán OxyContin đến bất chấp lương tâm thì chỉ có 1 vị bác sĩ già nua hiểu biết và có tâm nhất phản đối, nhưng vị bác sĩ này lại nghèo nhất, thấp cổ bé họng nhất, bị bắt nạt và chả ai muốn lắng nghe. Cũng giống như những sự lên tiếng yếu ớt và bị coi là “thiếu hấp dẫn” vì viết dài quá như bài viết này :)).

#603: Lần đầu bay T3, cảm ơn vì đã đì lây

Nay nghe nói bay ra HN từ SGN phải đi sớm hơn chút vì giờ đổi nhà ga. Thế nên là rất cẩn thận đi sớm hơn hẳn mọi khi nửa tiếng cho chắc, vì chuyến đếch nào chả có đờ ra ma. Là đờ ra ma tự tìm tới chứ có bao giờ muốn đi tìm đờ ra ma.

Chẳng hiểu café buổi sáng nó có cái gì mà tới tận tối đi taxi người vẫn trời xanh xanh đất xanh xanh con chim mong manh gió hát đầu cành. Xong linh tính sao mở email ra thấy tiêu đề “thông báo thay đổi giờ bay” đã thấy có điềm. Mới hôm nọ còn tự hào khoe về kỹ năng sinh tồn rất tốt mà nay mở email trên điện thoại ra nó hiện ra đúng phần giờ bay gốc, còn phần giờ nó thay đổi nhất định không cách nào thấy, loay hoay không biết sao để nhìn thấy nó đì lay sang mấy giờ mà cái điện thoại siêu ngu (hay mình ngu?) không cách nào nhìn thấy. Mà đã đang say xe thì chớ, thế nên thôi kệ cm, đằng nào cũng đi rồi, đì lay tới mấy giờ cũng kệ đi.

Nhà ga mới đẹp quá. Cứ như là được đi Tây đến nơi, cũng chợt nhớ ra mình đã chưa được đi tây từ 120 năm trước, cảm giác thật là xốn xao ngơ ngác, hình ảnh các anh bạn giai tây hiện về ào ạt =)). Tới nơi vào check in chìa điện thoại ra hỏi nhân viên thế tóm lại đì lay tới mấy giờ thì cô ta rất đơn giản chỉ việc… xoay ngang cái điện thoại lại là lòi ra được. Hóa ra điện thoại không ngu, là mình ngu, nhưng khi mình say xe thì mình rất ngu, lúc đấy mọi kỹ năng sinh tồn là vứt mịa nó vào sọt rác. Thì ra đì lây thêm cả tiếng. Và khi đã bớt say tự nhiên trí thông minh và trí nhớ ùa về. Điều đầu tiên bừng sáng đó là… quên bố nó cái ổ cứng ở lại rồi. Thật tuyệt vời!

Tuy nhiên, có cả tiếng để lấy ổ cứng. May quá gọi về nhà được chị Mai tìm thấy ngay tắp lự và phải đưa cho thằng cháu ở nhà hộ tống cái ổ cứng lên sân bay. Một cú quên tốn thêm của mình 200k tiền đi lại và “bồi dưỡng” cho thằng cháu.

Tóm lại là không uống được café thì đừng nên uống café!

Nhận được ổ cứng vẫn còn quá nhiều thời gian. Ung dung đi qua cửa an ninh. Ai dè bị túm lại vì mang theo một cục sạc to tổ bố thằng ăn mày có khả năng gây hại tới an ninh quốc gia. Hai chị gái an ninh lạnh lùng bảo để lại hoặc gửi cho người nhà. Hời ơi cục sạc mấy trăm nghìn của tôi sạc từ điện thoại cho đến tivi tủ lạnh để lại là để lại thế nào. Âu, đang đì lay cơ mà, thoải mái đi, thế nên ra xin lại cục sạc, quay ngược trở lại ra ngoài tìm shipper mang lại về nhà. Việc gửi lại cục sạc không là vấn đề gì. Vấn đề là từ lúc tới sân bay đến giờ là vác trên người một cái balo bom tấn, bao gồm 2 bộ máy khủng kèm 4 cái lens, mấy cái ổ cứng, rất nhiều pin và cả một cái laptop, sơ sơ khoảng gần 19kg. Nó được vác trên đôi vai bé bỏng của một người phụ nữ xinh đẹp gầy gò khẳng khiu. Mà để đi tìm được xe ôm thì đi bộ tàn canh. Ra được tới nơi gửi được cái cục sạc về quay trở lại đã bị lùn đi mất 5cm và hai vai rã rời.

Quay trở lại là vừa đẹp được lên máy bay. Mà gọi là đì lây 1 tiếng thôi chứ hóa ra nó lên gần tiếng rưỡi. Gần nửa đêm mới được lên máy bay, chặc lưỡi là giờ về lại khổ bố mẹ ngồi hóng con về giữa đêm mất ngủ thôi.

Nhưng mà lần đầu tiên biết cảm ơn đì lây vì không ngờ đì lây lại được việc như thế. Kịp lấy ổ cứng, và kịp gửi lại đồ về nhà. Có ai mà phải thốt lên “May mà đì lây” như mình thế không nữa.

Lúc xếp hàng lên máy bay, nghe tiếng một người mẹ trẻ dịu dàng chỉ bảo đứa con nhỏ: “Con thấy không, người ta đang xếp hàng đấy, đi đâu là mình phải xếp hàng như thế đấy”. Đoạn, người mẹ trẻ dẫn đứa con trồi lên trên qua hết thảy hàng họ, vừa vượt hàng vừa chỉ: “Đấy, người ta xếp hàng thế đấy…” Cuộc đời nhìu lúc khó hỉu lắm ha!

Lên máy bay thì không có đờ ra ma gì nghiêm trọng hết ngoại trừ phút cuối tưởng được ngồi riêng rồi thì có một chị gái gần như khách cuối cùng lên máy bay ngồi trúng ghế cạnh mình. Chị có một khuôn mặt rất sầu não và như hờn giận cả thế giới. Tiếp viên nói câu gì chị cũng phị mặt ra hờn dỗi, làm mình thấy rén quá chừng, mình ngồi cạnh thế này 0 biết chị có dỗi gì mình hông. Mình đồ với giao diện này phải 90% là chị làm nghề sếp. Và trong quá trình chị nghỉ ngơi trên máy bay, chị có phen ngồi nghỉ đưỡng rất khác người, đó là chị xoay hẳn nghiêng hẳn người chị sang về phía mình. Mặc dù chị đã trùm kính đen và bao khẩu trang nhưng mà kiểu người chị nghiêng sát cạnh tai mình, cảm giác như chị í nằm soi và phán xét mình suốt thời gian bay, nó cũng làm cho tâm lý của mình hơi bị hổn hển. Mình phải nhắm tịt mắt và nghe nhạc house nhạc dance cho quên hết.

Xuống sân bay gần 2h sáng, trời oi oi, có vẻ có vài hạt mưa. Thấy bảo, ừ, HN cũng không nóng lắm nhỉ. Nhưng lên taxi được chừng 10 phút thì bắt đầu lộp bộp lộp bộp và chỉ trong phút mốt sấm chợp rền vang đất trời mù mịt kính xe đông đặc khỏi nhìn thấy gì. Anh lái xe giọng run run nhưng vẫn cố tỏ ra hài hước có lẽ để an ủi khách: “Lâu rồi mình mới được đi xe bằng giác quan thứ sáu như thế này đấy, cũng thú vị chứ”.

Anh thấy thú vị chứ mình thấy thú nhồi bông. Mà mưa khủng khiếp quá mình đang nín thở im thít thì anh thốt lên: “Đông thế nhỉ, mưa thế này thì cũng vào cây mà trú đi chứ”. 2h sáng trời rất vắng không hiểu anh nói ai. “Cái gì đông thế ạ?” Mình hỏi.

“À, đội quân bên kia kìa. Mưa còn ra đường đông thế”.

1 phút mình im lặng, rồi mình hỏi lại:

“Bên kia là bên nào ạ?”

Thì anh ngước lên kính chiếu hậu, nhìn mình rồi mỉm cười bằng ánh mắt bí hiểm, ánh mắt chớp có tia lửa điện xong kèm luôn tiếng đùng đoàng bên ngoài xe, tim mình thọt con mẹ nó ra ngoài.
Và rồi, mình lại rón rén kéo cái tai nghe lên để house dance trance đập cho tung nóc. Nhưng dù sao ánh mắt qua kính đen của chị gái lúc nãy trên máy bay sát mặt mình cả buổi vẫn đáng sợ hơn ánh mắt của anh lái xe, hay đội quân phía bên kia…

Về đến nhà lụt văng cả xe. Bố mẹ gọi điện cho ầm ĩ. Khổ cái nhà mình lại không được ở mặt đường cơ, xe thả xuống còn phải vi hành thêm gần trăm mét trong ngõ sâu mới tới nhà. Gần 3h sáng mưa gió thế này không muốn bố phải vác xe ra đón. Thế là mình bảo đừng có ra đón con, con về được.

Trong cái balo máy của mình luôn có ít nhất 1 cái áo mưa. Nguyên tắc tối thượng là người có thể ướt nhưng máy móc thì không thể. Chỉ cần máy móc không ướt còn lại cho ướt hết không sao cả.

Và 3h kém sáng, mưa long trời lở đất, dưới chân lụt gần lên đầu gối, mình lại vác quả balo gần 20kg và cai vali cũng gần 20 kg chạy trong mưa. Đi được một chút xíu đã thấy cái xe máy loang loáng của bố đội mưa định ra đón. Mà đón cũng chả biết đón kiểu gì, nhiều khi giờ chạy về còn nhanh hơn.

Thế là mình xua bố về, mình vẫn chạy, bố đuổi theo đằng sau. Mưa không cả thấy lối về. Người phụ nữ bé nhỏ gầy nhẳng (nhưng xinh đẹp) vẫn vác đủ 40kg chạy trong mưa lao về nhà.

Tới gần cổng mẹ đang cầm ô đứng chờ sẵn, cuống quýt cả lên.
Vào tới trong nhà rồi mẹ mới hắt ra một câu: “Chúng tao nợ nần gì mày mà để vợ chồng tao phải ngồi cả đêm hóng về thế này”.

“Thế sao vợ chồng anh chị không ngủ đi đã bảo đừng chờ rồi mà?” Đứa con của đôi vợ chồng đó nói.

“Rồi mày đẻ đi hãy nói xem mày ngủ được không?” Người mẹ said!

OK, có vẻ khó cãi 😊)).

4h kém mới lên được giường, được nằm lại cái giường êm ái trong căn phòng siêu chill sau gần tháng xa cách. Người dừ tử, cơn nôn nao vì café vẫn còn thoang thoảng. Nhưng mà biêt chắc là, sẽ là giấc ngon nhất sau 1 tháng! Và phải ngủ hẳn vài đêm thế này cho hồi lại chiều cao!

À, còn kể thêm là bước chân vào nhà 2 phút thì trời ngưng mưa, ngưng cho tới tận ngày sau luôn. Cái đèo mẹ nó chứ!!!!

#nhatkyhakin
#hakindiary

https://www.facebook.com/share/1DtAqu4mqp/

May be an image of 7 people

#603: Lần đầu bay T3, cảm ơn vì đã đì lây

May be an image of 1 person, car, rearview mirror, lighting and fog

May be an image of 6 people

#602: Tàu du ký – 20 năm mới đi lại. P1

Tauduky #1: 20 năm mới đi tàu trở lại. Lần này chơi lớn đi hẳn Bắc Nam luôn. Không ngờ nó lại dễ chịu ưng ý thế. Mọi thứ sạch sẽ, gọn gàng. Lên tàu rất nhanh và tiện dù mình lỉnh kỉnh đồ. Nhà vệ sinh trộm vía tới giờ cũng tạm ổn. Điều hoà mát lạnh. Ngồi ngắm cảnh về chiều rất bình yên.

Cùng cabin có một cặp đôi tây balo. Cặp đôi có lẽ đi đã lâu ngày nên nhìn mệt phờ, 2 chiếc vali khệ nệ to đùng loay hoay không cách nào nhét được gọn dưới gầm giường, vừa nhét vừa than thở cái vali béo quá làm thế nào bây giờ. Mình bèn lên tiếng hỏi thế bọn mày có muốn dùng magic để nó gầy lại nhét vừa không? Bọn nó gật lia lịa, và mình đã ra tay dùng ảo thuật để cái vali gọn lại, chỉ trong 1 cái chớp mắt 2 cái vali đã được…xoay ngang và vừa khít. Sự ngưỡng mộ đã hé mở trên khuôn mặt họ ngay. Mình lại còn bít nói tiếng Anh nữa chứ. Một lúc sau một chị gái lên fill nốt chỗ còn lại, dường như thể chị mang theo cả tivi tủ lạnh, chị vừa ập vào phòng đã không còn chỗ bước. Việc đầu tiên là chị đòi phải bỏ ngay 1 cái vali của cặp kia đi chỗ khác để chị cho tủ lạnh máy giặt chị vào, nhất định phải trả chỗ cho chệ. Chị lôi xộc cái vali ra xong lại còn phải mắc công dựng nó lên. 2 đứa tây nhổm dậy nín thở quan sát. Mình bảo chị lôi ra làm gì cho vất vả, có cách mà. Chị bảo cách gì, chị trả tiền vé chị phải có chỗ để chứ, giọng có vẻ bức xúc vì chị tưởng là vali của mình. Mình bảo thì cách là chị… nhét sang giường bên này, tức giường mình đang nằm, ở dưới đang không có gì, 2 cái giường cách nhau có 1 gang tay tại sao cứ phải là giường bên kia? Chị ngẫm một lúc bảo ờ nhỉ sao không nghĩ ra nhỉ? Đoạn, chị lại định hạ cái vali của thằng tây chị vừa mắm môi mắm lợi lôi ra nhét lại mình ngăn lại bảo ơ thôi lôi ra rồi thì chị nhét tủ lạnh của chị vào đi chứ lại nhét vali nó vào lại làm gì nữa. Vali nó thì để sang đây. Chị lại bảo ờ nhỉ. 2 đứa tây mũi lõ nín thở quan sát tuy không hiểu nói gì nhưng hiểu được câu chuyện lại nhìn nhau ngưỡng mộ mình thông minh thế nhỉ. Còn mình thì không hiểu sao chuyện vầy mà mọi người không nghĩ ra được. Nói chung khó vậy cứ để mình xử chứ chuyện dễ hơn là mình chịu.

Giờ cả cabin cả tây lẫn ta khen mình thông minh thế nhỉ. Mình cũng vênh lắm, tuy nhiên mình cũng im thít không dám nói gì về chuyện mình nhanh trí thế mà nãy không biết khoá cái nhà vệ sinh đúng cách để đang lơ ngơ thì một anh giai ập vào, may mà quần đã kéo lên. Nhà vệ sinh ok ổn nhưng quả lắc cả người và nước bay bồng bềnh khiến tinh thần mình cũng hơi hoảng loạn. Mình phải dùng hết kungfu để không rung hình và không dám để người tiếp xúc vào bất cứ bề mặt nào trong đó vì cảm giác lúc mấy anh giai rung lắc tự do nó bay khắp nơi thì mình căng thẳng ngay. Là mình bị OCD với nhà vs công cộng nên hay tưởng tượng phong phú lắm chứ nhìn mắt thường nó ổn mọi người cứ yên tâm.

Chuyến này mình cũng phải quyết tâm được ăn đồ ăn trên tàu vì 10 người tư vấn cho mình đi tàu cả 10 người bảo dở lắm chứ không dở vừa. Và quả thật nó dở trứ danh luôn. Ăn được hẳn 4 thìa. Nhưng không sao hết thông minh như mình thừa sức làm cho nó ngon. Đó là từ giờ tới trưa mai mình quyết nhịn cho đói lả ra, chắc chắn sẽ thành cơm hoàng gia.

Giờ bùn ngủ quá đi ngủ đây hết cái chơi rồi. Nhưng thực sự mình thấy thích lắm, rất ưng ý. Thảo nào book tàu trước cả mấy tuần mà lúc nào cũng kín mít. Mọi người đi rồi chắc đều thích tàu mặc dù nó chậm hơn và giá cũng ngang ngửa máy bay nhưng nó cho một cảm giác rất dễ chịu và bình yên. Được ngắm cả chiều dài đất nước qua ô cửa kính nữa, cắm tai nghe nỉ non blues ôi là nó phê!

Ôi xồi… thôi ngủ đây. Hẹn gặp lại Ninh Thuận và SG với những sô ảnh rực rỡ! Hồi hộp chờ cơm tàu trưa mai!

#hakindiary
#nhatkyhakin

https://www.facebook.com/share/192CMiSXTU/

#602: Tàu du ký – 20 năm mới đi lại. P1

May be an image of train and text

May be an image of 1 person and train

 

May be an image of train

May be an image of 1 person and train

 

May be an image of 1 person and train

May be an image of tofu and chow mein

 

#588: Music clip: “Chuyến phiêu lưu cùng em”

CHUYẾN PHIÊU LƯU CÙNG EM (khuyến cáo mở xem bằng máy tính hoặc cái gì to to nhé)

Morgan là một anh chàng kỹ sư sửa chữa máy bay người Mỹ. Vào một ngày đẹp trời (hoặc cũng có thể ngày đó không đẹp lắm), anh chàng quyết định bỏ việc một thời gian để đi lang thang, mà phải là đi thật xa. Không rõ lý do là gì (tại quên chưa hỏi), nhưng Morgan quyết định chọn Hà Nội là điểm đến đầu tiên. Kế hoạch sau đó chắc còn phải là xuyên Việt, rồi chắc là Thái Lan Nhật Bản gì gì đó…

Anh chàng có đôi mắt xanh biếc, xinh xắn và cao ráo, chỉ cần đi lang thang trên phố Hà Nội là đủ cho các cô gái liếc nhìn. Morgan cũng như bao anh chàng backpacker khác hay lượn qua những con phố cổ, và vì là một kỹ sư máy móc nên trong một lần tình cờ đi qua tiệm thuê xe máy ở Ngõ Huyện, khi thấy một người đàn ông đang ngồi sửa một chiếc xe với la liệt thiết bị cùng đôi bàn tay dầu mỡ, anh chàng bèn tò mò ngồi nán lại để xem. Thế nào ngày hôm đó, Ngọc, cô con gái của ông chú đó lại đang ở đó giúp việc cho bố. Sau đó… sau đó như thế nào đó mình cũng hơi quên quên (người kể chuyện này kỳ quá =)), chỉ nhớ là Morgan tỏ ý muốn đi tìm một chỗ ăn và Ngọc đã chỉ dẫn cho anh chàng, thấy tiện tiện, anh cũng rủ cô gái đi ăn luôn. Ngọc, lúc này là một cô ca sĩ inide hát rất hay, có lẽ giới đi nghe nhạc quán sành điệu ít nhiều không thể không biết tới giọng ca hát live siêu đỉnh này. Tuy nhiên, cô gái lại cực kỳ kín tiếng và không hề tiết lộ cho Morgan biết mình siêu ngầu siêu cool thế nào.

Rồi sau đó, sau đó lại thế nào nữa í nhỉ :)). Morgan cũng vẫn tiếp tục cuộc hành trình của mình, anh chàng còn kế hoạch cùng bao nhiêu nơi khác để đi. Cô gái bé nhỏ tình cờ gặp cũng không chia sẻ nhiều hay tỏ ra quan tâm nhiều đến anh. Và Morgan cũng đã trở về Mỹ sau chuyến đi!

Họ vẫn tiếp tục liên lạc với nhau như những người bạn. Cho tới một ngày, Morgan đã phát hiện ra cô gái Việt này tài năng và cool ngầu thế nào. Phía sau cái vóc dáng bé nhỏ, ít nói, ăn mặc rất đơn giản và có lúc lại rất nam tính thế kia hóa ra là một người phụ nữ cực kỳ tài năng, cực kỳ thông minh và rất ấm áp. Thế là một anh chàng đậm chất Mỹ này bỗng nhiên thấy bị cuốn hút và gắn bó với một nền văn hóa xa lạ, bởi một cô gái, từ chỉ sau một chuyến đi xa “thay đổi không khí”. Và thế là ngỏ lời yêu, và thế là lại bỏ hết về lại Việt Nam để đèo nhau trên chiếc xe máy, đi với nhau từ Nam ra Bắc, xe đi bao la vì của nhà trồng được… và giờ chàng đã hốt được nàng sang tận nước Mỹ, để lại những sự trống vắng trong những quán nhạc mỗi đêm vì đã mất đi một giọng ca vàng.

Các bạn Tây thấy chưa? Rời vòng tay mẹ đi xa lớ ngớ là dính chưởng như chơi. Nhưng mà Morgan hơi bị may mắn đấy, quơ tay thế nào quẹt trúng một cô xịn đét giữa đất Hà Nội như vậy. Quả là làm cho bao người khác phải ghen tị!

Câu chuyện làm chiếc MV này thì đã kể ở bài post trước. Đợt này, khi họ về VN, thời gian rất ngắn và cơn làm MV chỉ xảy ra trong một sự quyết định bất ngờ. Bất ngờ như khi Morgan tới được Việt Nam vớ luôn được vợ đó. Nhưng mà Ngọc cũng quả là một cô gái kỳ lạ, chồng được đem tới tận cửa và chọn được người làm MV cho chuyện tình yêu của mình cũng hợp lý đến vừa khít 😀.

Sản phẩm này, tất cả, cũng chỉ được làm trong một ngày và gần như không có bất cứ sự chuẩn bị gì. Mọi bối cảnh là on the go, đạo cụ vừa quay… vừa kiếm (đáng kể nhất là cái bàn thờ). Có hai cái ban công xuất hiện trong MV, đều là nhờ tài năng ngoại giao và khả năng tài liệu để tổ chức sản xuất. Cái ban công đầy hoa nơi Morgan đến tặng hoa cho Ngọc thì ở trên phố Hàng Cháo, nơi có chủ tiệm là hai ông bà cụ và cô con gái rất khó tính, tự nhiên có một đám ở đâu trên trời rơi xuống đòi xin lên trên tầng quay phim, mà lên cái tầng đó phải parkour mới leo ra được chứ có đơn giản đâu, họ lắc đầu từ chối ngay. Thế là người đạo diễn đã đẩy anh chàng mắt xanh da trắng môi đỏ xinh trai nhào vào khoanh tay ạ 2 cụ, “cho bạn Tây này vào mượn cái ban công bạn í chụp ảnh cưới ạ”. Thế là ông bà không cho cũng không được, người Việt Nam hiếu khách mà, cái thằng Tây nó đang nhe răng cười xin xỏ thế kia =)) sao nói không được. Còn cái ban công hai bạn nhảy giữa rừng bằng lăng bao la, đó là một căn nhà trên phố Văn Cao, thế nào cả dãy đều mở cửa riêng căn đó đóng kèm tờ giấy liên lạc cho thuê trước cửa. Người đạo diễn đã nhấc điện thoại gọi điện ngay cho chủ nhà, chủ nhà bảo là: “Tôi đang ở quê, chị cần thuê thì tôi lên”. Người đạo diễn: “Dạ không em không thuê ạ, nhưng có một cặp vợ chồng nửa tây nửa ta mê cái ban công nhà chị quá, cho bọn em quay với đi ạ?”. Chắc cái giọng của tôi đáng yêu quá chăng mà người chủ nhà ấy tức tốc từ quê ra mở cửa… và khi nhìn thấy chủ nhà người đạo diễn ngại quá vì đó không phải là “chị”, mà là “bác”, còn là… bác trai :)). Và cái cảnh ban công ấy, được bắn bằng ống 500mm trên C70, đứng cách xa phải tầm 300 m (hoặc hơn).

Khi đi qua cầu Thê Húc, trời bất chợt có cơn mưa nhỏ, mọi người hớt hải chạy dạt hết. Bình thường cái cầu Thê Húc đông nghịt người, và cầm máy to chụp hay quay cũng phiền lắm. Mình bảo hai bạn cứ chạy đi chạy lại trên cầu đi. Máy quay lại đứng từ bờ bên kia tới cả 200m. Đoàn bảo vệ, soát vé lùng sục xem cặp đôi kia làm cái gì mà chạy đi chạy lại chạy tới chạy lui không bình thường như thế. “Chắc là bọn nó đang quay phim chụp ảnh”, nhưng mọi nỗ lực tìm kiếm xem cái máy quay ở đâu đều không thể được. Họ đành chấp nhận có hai đứa điên cứ chạy trong mưa trên cầu, chạy sang rồi lại chạy về, chạy về rồi lại chạy sang 😀. Và thật tuyệt vời, có tổ chức sản xuất phim bom tấn mới may ra chặn được người trên cầu cho riêng cặp đôi diễn xuất như thế!

Ông bố của Ngọc đang ngồi ăn cơm ở nhà bị con gọi tới tiệm xe: “Tới diễn dùm con phát”. Ông chú tới vẫn còn hạt cơm bay bay trên tóc chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị con đẩy vào tháo cái xe ra để diễn xuất. Và bố tháo thật, tháo banh sửa thật cho máu! Nan giải nhất là cần một cái bàn thờ cho cảnh twist cuối phim. Và để mượn được cái bàn thờ đó từ cô hàng xóm, lại phải nụ cười rực rỡ của người đạo diễn và đẩy anh chàng mắt xanh da trắng môi đo đỏ vào khoanh tay ạ.

Còn.. ekip thì… book vào phút cuối khi còn ngái ngủ vào sớm mai và khi tới điểm hẹn trên con phố, vẫn chưa hiểu hôm nay sẽ quay cái gì. Và còn chưa cả làm việc với chị Hà Kin bao giờ. Mình bảo không phải lo, cứ làm theo lời chị nói :)). Cậu em trai của Ngọc bị trưng dụng làm Trợ lý sản xuất, trong đó đáng kể nhất là chuyên đi… dọn rác. Có lúc khệ nệ vác cả chục túi rác dọc con phố và thậm chí phải đẩy cả cái xe rác đi chỗ khác. Tới cuối ngày là đã có bắt đầu thuần thục nghề thu dọn vệ sinh!

Cuối cùng, ác nhất là “chú rể” Morgan, khi còn không hề biết hôm nay quay video, chỉ biết phải cầm theo… 2 cái áo. Sáng sớm lên phố thấy 3,4 người lạ mặt lố nhố cầm mấy cái máy quay mới biết bị người vợ cá tính lừa đi quay phim. Anh chàng cũng là người không thích lên hình, kiểu dân low key, nhưng vì rất chiều vợ và vì vợ thích, nên vẫn vui vẻ hợp tác. Đây là một trong những tính cách mình rất thích của mấy anh chàng Tây, đó là nhiều khi họ rất không thích, nhưng khi người thân họ thích, họ vẫn sẵn sàng cố gắng và không hề tỏ thái độ, vẫn sẽ cố gắng hợp tác đến cùng mặc dù sau đó… nghe nói Morgan nhất định không chịu xem lại video và cũng không kể cho ai biết :)).

MV này sẽ không đơn giản là một music video “bình thường”, để cho một ca sĩ phát hành hay bán album. Bài hát cũng không phải là một bài hát trendy với đại chúng. Nó có yêu cầu riêng, phù hợp với chính mong muốn của 2 bạn trẻ. Morgan là người kể lại câu chuyện tình yêu của họ cho mình nghe nhưng người muốn được kể nó bằng hình ảnh lại là Ngọc. Họ là một cặp đôi rất đơn giản, không cầu kỳ, không cần sự lộng lẫy hay màu mè để có một tác phẩm tô điểm sắc đẹp hay ngôn tình. Họ chỉ đơn giản thích có một kỉ niệm tình yêu của riêng họ, là chính họ. Morgan là một anh chàng rất Mỹ và Ngọc là một cô gái Việt Nam rất cá tính. Còn mình thì được cái được cả hai, Mỹ cũng hiểu mà Việt cá tính cũng ok =)). Chính vì thế, các bạn sẽ thấy một tác phẩm video rất tự nhiên, tự nhiên từ việc không một sự trang điểm, không một chiếc váy áo cầu kỳ, cho đến sự tự nhiên ngây ngô và đáng yêu của những con người hoàn toàn lần đầu đứng trước ống kính và thậm chí còn không có một lời thoại kịch bản nào. Chỉ có lời của đạo diễn: “Hãy mô tả lại như đúng ngày hôm đó ta đã gặp nhau và đã yêu nhau”.

Những giọt mưa, hạt nắng, những hàng bằng lăng rực rỡ, tiếng mặc cả của cô bán hoa, những âm thanh phố, sự tò mò của người đạp xích lô, những con người hối hả hay chậm rãi trên phố, những nụ cười ánh mắt… tất cả đều là tự nhiên, không một sự set up, thậm chí cả việc mua một bó hoa của Morgan cũng hoàn toàn chỉ là 1 take vì nó được mua thật hoàn toàn, như là một thước phim tài liệu. Và chiếc video này có đủ cả một chút phim ngắn, đủ cả tài liệu, đủ cả âm nhạc, có cả twist về cuối luôn nhé, mọi người xem có ai hiểu không nhé :)). Đây hoàn toàn là câu chuyện của họ!

Những ai đang có câu chuyện tình yêu tương tự chắc cũng đồng cảm và xốn xang một chút khi xem cho mà coi.

Có ai muốn kể về câu chuyện tình yêu của mình như thế này không?

Hãy enjoy và nhớ cày viu cho mình nhớ. MV không bật kiếm tiền đâu nhưng mà cày viu các thứ đi cho mình có động lực mình còn khoe tiếp nhớ hihi!

Credits:

CHUYẾN PHIÊU LƯU CÙNG EM
Composer: Phạm Hải Âu
Singer: Mèo bé – Little cat can sing
Guitar – mixing – mastering: Minh Huỳnh
Starring: Morgan, Ngọc, và bố của Ngọc
Director: Hà Kin
Camera Operator: Nguyễn Quang Huy, Phạm Hoàng Anh
Assistant Camera: Hoàng Trung Nguyên
Production Assistant: Huong Vu, Thành Nguyễn
BTS: Vũ Hoàng
Sound Mixer & Designer: Tak Ono
Editor & Colorist: Hà Kin

Background songs
Yêu như ngày hôm qua
Composer: Anh Vũ
Singer: Little Cat Can Sing
Guitar: Huỳnh Đinh Quang Minh, Nguyễn Ngọc Linh
Cajon: Thắng Nguyễn
Kế hoạch làm bạn
Composer: Đỗ Bảo
Singer: Little Cat Can Sing
Hà Nội một trái tim hồng
Composer: Nguyễn Đức Toàn
Singer: Trần Trang

@highlight

#586: Tuổi thơ của bé Hải Hà (P1)

Tuổi thơ của bé Hải Hà.

Tuổi thơ của bé Hải Hà là những ngày bỏ nhà trống huơ trống hoác đi chơi lang thang khắp xung quanh khu tập thể Ủy ban Thống Nhất ở Ô Chợ Dừa. Đó là một khu tập thể cũ, mang mọi đặc trưng điển hình nhất của một khu tập thể Hà Nội của thời bao cấp. Khu tập thể là những dãy nhà cấp 4 mái ngói với những chiếc cửa sổ gỗ xanh hoặc nâu. Trước mỗi nhà sẽ là một cái hiên nhà nhỏ để ngồi hóng gió những trưa hè. Cả khu tập thể sẽ có một cái sân rất rộng mà giờ nào cũng có tiếng trẻ con nô đùa la hét, đến một bãi cát xây dựng cũng có thể trở thành một cái playground kỳ thú với một nghìn trò chơi hấp dẫn cho mấy đứa trẻ con. Nhớ hồi nhỏ Hà chơi “đồ” và trốn tìm. Ngày nào cũng chạy và trốn, chạy không hề biết mệt. Sau này lớn lên phải chạy có một chút đã lảo đảo thở hổn hển. Mới thấy ngày xưa những đứa trẻ con được khỏe mạnh, vô tư và an toàn làm sao.

Cái mái ngói nâu cũ thâm trầm trước hiên nhà không biết vì lý do nào đó luôn tạo những cảm xúc hoài niệm rất lạ kỳ. À mà đừng ngạc nhiên, một đứa trẻ con cũng biết hoài niệm đấy. Cũng có thể vì nó làm cô bé nhớ về những ngôi nhà mái ngói ở quê, nơi mà hè năm nào cũng được về chơi nguyên hè và “vui cực kỳ luôn í”. Bé Hải Hà hay nhìn vào những chiều trời vàng rực nắng chiếu xiên qua cái mái ngói, vạt vài miếng lấp lánh rớt xuống cái hiên nhà rồi bày đặt viết văn tả cảnh và cả làm thơ. Còn nghĩ kể mà có ai bế cho trèo lên cái mái ấy để được “cao hơn người” và ngắm được tất cả xung quanh thì quả là một cảm giác chắc là tuyệt vời lắm. Những lúc gần vào tháng 8 Âm lịch là lúc bầu trời về đêm ngày càng sáng rực, những lớp mái óng lên phả những ánh xanh từng mảng vào những bức tường vàng cũ trước cửa bếp. Lúc đó cái sân của khu tập thể lấp loáng ánh sáng nhạt của bầu trời đêm cùng một ánh đèn vàng leo lét chiếu sáng chỉ được một góc. Bóng người loang loáng đạp xe đi vào trong những con ngõ nhỏ. Vài đứa trẻ con vụt chạy về nhà vì bố mẹ gọi. Và trong những đứa trẻ về muộn nhất mỗi đêm là con bé Hải Hà. Mà 9h là cái cổng chung đã có thể bị khóa. Không sao cả Hà sợ gì đâu, Hà trèo cổng nhanh như cắt, bất chấp cả thủy tinh hay gai sắt giăng mỗi năm thêm một dày. Mỗi năm càng dày thì Hà càng lớn và càng nhiều kỹ năng luồn lách. Mỗi lần về nhà là bị đánh đòn cho tả tơi hoa lá, vậy mà không biết vì sao vẫn không biết sợ.

Khu tập thể có một cái vòi nước máy công cộng để mọi người đi hứng nước về. Lúc nào cũng có người ngồi hứng nước, có lúc nước còn không chảy hoặc chỉ rỉ rỉ ra vài giọt. Nhưng ai cũng rất kiên nhẫn ngồi chờ từng giọt ấy đầy, rồi lấy một cái gáo, gạn từng hớp nước nhỏ vào trong cái thùng nhựa. Không biết vì sao cái hình ảnh gạn nước ấy rất ấn tượng, chẳng biết có gì mà lớn lên vẫn nhớ rất rõ. Cũng có thể vì Hà thấy điều đó thật hay ho, vì mỗi giọt nước kia cũng tới lúc đầy được một hớp nước, mỗi hớp nước cũng có lúc đầy được cả một cái thùng. Mà không ai chỉ làm đầy một thùng cả, phải hai thùng rồi còng lưng gánh về.

Cả tuổi thơ trước khi đi nước ngoài chơi thân nhất là chị Thảo và em Châu. Ngày xưa sang nhà nhau chơi nó thật là vô tư và thoải mái, những trò chơi cũng đơn giản mà không biết thế nào chơi từ sáng đến tối vẫn không chán. Hồi đó chắc nhà Hải Hà là một trong những nhà đầu tiên của khu tập thể có cái TV màu. Nhưng TV thì cũng phải tới giờ nó mới bật ra hình chứ không phải lúc nào cũng có cái để xem. Hồi đó Hà chỉ được xem duy nhất chương trình Những bông hoa nhỏ. Còn lại phim ảnh thì bị cấm tiệt vì còn phải “làm bài tập”. Nhưng thỉnh thoảng vào thứ bảy là được gọi Thảo gọi Châu ngồi tụ lại xem tivi được khuya hơn. Hà rủ các chị các em tới nhà chơi trước giờ có chương trình TV để ngồi vẽ và kể chuyện. Cái nhà nhỏ bên cạnh mẹ mua thêm của hàng xóm thành phòng của Hà sáng tác. Hà vẽ Đô rê mon, vẽ hoa, vẽ lá rồi dán kín căn phòng, nhìn chúng như một cái triển lãm nho nhỏ. Cũng không nhớ hồi đó lấy giấy đâu mà vẽ nhiều thế nhỉ, nhưng mà màu thì bố mẹ mua cho, lúc nào cũng rất nhiều màu nước trong nhà để chia sẻ với các bạn. Mà ngồi chơi chán chê tới giờ ăn cơm sẽ là lúc tiếng Xổ số kiến thiết thủ đô cất lên. Đó là một trong những âm thanh tuổi thơ in hằn vào ký ức của cô bé, cùng với tiếng Những bông hoa nhỏ, tiếng nhạc hiệu Phim truyện, tiếng rao của cô Đồng nát, tiếng Kể chuyện đêm khuya từ Đài tiếng nói Việt Nam, và tiếng quát mắng của mẹ. Riêng tiếng quát mắng của mẹ thì bây giờ vẫn còn và vẫn giữ nguyên phong độ, và Hà thấy may mắn vì điều đó!

Khu tập thể Ủy ban Thống Nhất lại là khu tập thể tập trung nhiều văn nghệ sĩ và cán bộ Ngoại giao. Những ngôi nhà luôn mở cửa của nhưng nghệ sĩ điêu khắc, nghệ sĩ múa, nghệ sĩ âm nhạc, nhà văn, nhà báo… nên đi qua những cánh cửa xanh nhà họ là sẽ thấy các tác phẩm ngổn ngang khắp nhà hoặc tiếng piano, tiếng accordion réo rắt. Mấy chú điêu khắc thì đương nhiên không thể thiếu một góc nhỏ với cái ghế đẩu và cái ống thuốc lào mà sáng hay tối lúc nào cũng có người ngồi rít. Có lẽ giới “văn nghệ sĩ” cũng hơi kỳ lạ hơn với những gia đình “bình thường” khác nên rất nhiều trong số họ đều sống một mình hoặc ly dị. Mà thời này ly dị còn là điều gì tối kỵ và “không bình thường” lắm. Bọn trẻ con thì hay tò mò, hay nhìn trộm và tai mắt gài khắp nơi, cộng thêm trí tưởng tượng phong phú nên chuyện cô này chú kia tòm tem với nhau không có gì mà không biết. Bọn nó hay bảo: “lớn lên mà làm nghệ sĩ thì bố mẹ tao oánh chết”. Còn nhà Hà thì lại càng không có khái niệm nghệ sĩ là gì, chỉ đơn giản là đi học thì cố gắng mà đừng có đứng bét lớp, mà càng oánh càng mắng càng cho sợ thì Hà lại càng đứng bét lớp. Có lần, Hà tự bảo: “Con học dốt thế này chắc lớn lên con làm nghệ sĩ thật rồi”. Mẹ đang may cái màn để gia công làm thêm liếc nhìn cháy xém cả một mảng tóc tơ của con bé. Nhưng cuộc đời nào ngờ lớn lên con bé ấy làm nghệ sĩ thật, mà có hẳn bằng master chứng nhận là nghệ sĩ nữa chứ!

Ngoài khu tập thể cũ mà trong nhiều giấc mơ Hà vẫn nghĩ mình còn đang ở đó thì tuổi thơ của Hà là ngôi trường Trưng Vương, là lăng Bác, phố Bà Triệu, phố Khâm Thiên, những hàng sấu rụng đầy lá với những cột điện nghiêng, và cả những cơn ngủ gật sau chiếc xe đạp của mẹ và chiếc xe cub của bố….

(mai viết tiếp)

Ảnh: Những chiếc ảnh rất là tuổi thơ của bé Hải Hà (không rõ tác giả, ai biết tác giả cho Hà biết với nhé).

#586: Tuổi thơ của bé Hải Hà (P1)

#581: Chouchou – thiên tài vô gia cư

Lúc thấy tiêu đề bài báo này mình đã thót tim. Bởi tưởng rằng đó là câu chuyện về Chouchou, một nhân vật mình đã gặp trong một cung đường roadtrip của mình trong những ngày lang thang trên nước Mỹ.

Thiên tài vật lý đỗ đại học năm 15 tuổi, từng được Mỹ trả lương 3 tỷ/năm: Giờ “ăn bờ ở bụi”, 55 tuổi không nuôi nổi bản thân (kenh14.vn)

Hồi đó, mình có một cuộc hẹn đi từ Dallas sang Houston, một chuyến lái xe 4 tiếng. Con đường hầu hết là freeway chỉ có thẳng tiến mà lái. Lái một mình và cái xe của mình cũ rích chỉ có những đĩa CDs nhạc blues mình burn ra để nghe suốt đường đi. Lúc đó luôn đang ý tưởng làm phim dạt dào nên cứ đắm chìm trong âm nhạc là lại tưởng tượng ra đủ tình tiết, bao ý tưởng cứ thế mà nảy sinh ra trong chuyến xe nhưng không dừng mà note lại được nên có lúc tới nơi thì lại quên mất.

Chuyến đi tới Houston ấy có chuyện không được vui vẻ cho lắm nên mình quyết định quay lại Dallas. Đang chuẩn bị lên đường thì lúc này một người bạn Mỹ trắng ở southern Illinois của mình lại nhắn tin muốn gặp gỡ. Sẵn đang buồn chán mình lại đồng ý lên đường. Nhưng mình bảo giờ mình lái lên đó chắc phải 9, 10 tiếng quá. Hay là bọn mình lái rồi gặp nhau ở giữa đường không? (Ở bên Mỹ là vậy đó, đôi khi tiện lái một ngày tới để gặp nhau là bình thường).

Và thế là mình lại lái thêm 4 tiếng nữa nửa đường lên Illinois để gặp bạn. Nơi bọn mình gặp chỉ là một cái town nhỏ vô danh hoặc có tên mình cũng chẳng nhớ, đúng chất midwest, mình còn chẳng nhớ nó ở Kansas hay Oklahoma. Cũng như bao thị trấn nhà quê khác của nước Mỹ, có một con đường chính gọi luôn là Main street, có một quán cafe to nhất, một quán bar to nhất ở giữa phố. Có một cái Walmart. Cuộc sống con người chậm rãi, thậm chí quá buồn tẻ, không một bóng người châu Á. Có lẽ cái quán bar ấy là thú vui lớn nhất của người dân nơi này. Nhưng vì mình không thích quán bar nên bảo xem ở đây có một quán ăn đậm chất miền quê nào nhất không thì vào chơi. Và đi một hồi thì cũng có một quán ăn nhỏ rất xinh. Quán là căn nhà gỗ, đồ ăn cũng chỉ là hamburgers, fried nhưng dân Mỹ nhà quê thì tới ăn rất đông. À, hôm đó cũng là cuối tuần.

Trong quán cafe có một cây đàn piano đã rất cũ, chắc phải những năm bao nhiêu của thế kỷ trước. Đàn luôn để mở có vẻ luôn có người ngồi chơi. Trong lúc order, cánh cửa bật mở. Một người đàn ông nhỏ bé lếch thếch, tóc lơ thơ nhưng râu khá dài, đôi mắt rất sáng bước vào. Đó chắc chắn là một người đàn ông vô gia cư, và kỳ lạ đó lại là một người đàn ông châu Á. Một người châu Á nơi này đã hiếm, mà lại còn là một người vô gia cư châu Á nơi midwest này thì lại quá hiếm. Cũng là điều đặc biệt là những người làm việc trong quán không hề có sự ngạc nhiên hay có ý định xua đuổi ông í đi. Một số khách thì ngó nhìn, một số khách còn nhìn ông í mỉm cười vẫy tay. Ông í với với một người phục vụ, chỉ vào cây đàn ý hỏi ngồi được không. Cô phục vụ ngó lên phía quầy ướm hỏi ý kiến manager, người manager vẫy tay ra hiệu ok.

Thế là ông í ngồi vào cây đàn. Ngay lập tức điều này đã khiến mình và người bạn mình dừng mọi cuộc nói chuyện và hoạt động, nín thở xem ông ấy sẽ làm gì. Mình để ý một số người cũng đã dừng lại nhìn ông ấy. Và chẳng phải đợi lâu, ông ấy vừa đưa đôi tay lên đặt vào phím đàn đã thấy dáng điệu uyển chuyển chuyên nghiệp của một người nghệ sĩ piano, mà là một người nghệ sĩ phải cực kỳ kỳ cựu chứ không phải chỉ là biết đánh đàn thông thường. Bạn mình cũng là một nghệ sĩ âm nhạc chơi saxophone nên bạn ấy còn đần hết cả mặt ra theo dõi ông ấy. Tiếng đàn ông ấy cất lên là gây sốc với tất cả mọi người, à hoặc chí ít là bọn mình còn chắc người dân nơi đây đã quen quá, bởi vì nó điêu luyện mượt mà bản năng và giàu cảm xúc không thể miêu tả được bằng lời nói nào cả. Gần như bọn mình bị đông cứng, tim đập thình thịch và không còn cả quan tâm đến đồ ăn đã được dọn ra từ lúc nào. Mình là dân ngoại đạo của âm nhạc còn ngớ ngẩn hết cả người nữa là người bạn của mình. Bạn ấy nghe mà mắt long lanh ướt nước. Và một hồi sau mình nhận ra mắt mình cũng rớt một giọt nước mắt xuống lúc nào không hay biết. Mình nghe thấy bàn ăn bên cạnh một người đàn ông thốt lên “Jesus”. Không phải ông ấy gọi người nghệ sĩ vô gia cư kia là “Jesus” mà đó là một câu nói cửa miệng của người Mỹ thốt lên khi gặp một sự kiện hoặc hiện tượng không thể tin nổi, dù là đó là một điều tích cực hay tiêu cực.

“Trời ơi ông ấy có thể ở đâu ra được nhỉ?” Người bạn của mình thốt lên. Và mình cũng muốn hỏi câu y hệt vậy. Tại sao một nhân tài đỉnh cao tới như thế này lại trong bộ dạng đáng thương và ở tận những nơi thâm sơn cùng cốc thế kia? Bọn mình kéo một cô phục vụ khá trẻ lại gần và hỏi ông ấy có phải là một nghệ sĩ piano không? Tại sao ông ấy lại phải là một người vô gia cư thế kia? Cô phục vụ còn đang bối rối chưa kịp trả lời thì một cặp vợ chồng già ngồi gần bàn bọn mình nói: “Oh, ông ấy không chỉ là một nghệ sĩ piano đâu, ông ấy còn là một nhà khoa học nữa đấy”. “What?”. Cả mình lẫn bạn mình lại ồ lên. Tới mức này thì bọn mình thấy “quá đáng” lắm rồi. Mình rất mong muốn liệu có nên tới nói chuyện với ông ấy không chứ trong con mắt của một người đang học phim như mình lúc đấy thì đó là nhân vật phim của mình chứ còn ở đâu ra nữa. “Can I talk to him? Can I make a film about him?”. Cặp vợ chồng nhún vai khi nghe mình hỏi. Họ nói rằng không chắc ông ấy tỉnh táo để nói được chuyện gì đâu. Ông ấy tới đây chắc cũng vài năm nay rồi, nghe nói là người gốc Hoa, mọi người hay gọi là “Mr. Chouchou” (không rõ lắm là mình nghe đúng không). Và quả thật bọn mình cũng thấy khả năng nói chuyện được với ông ấy là hơi khó. Ánh mắt của ông ấy tuy sáng nhưng rất ngây dại, dường như khi chơi nhạc ông ấy chỉ còn phần hồn, còn phấn trí thì không ở trong cơ thể ấy.

Bọn mình muốn hỏi thêm thông tin về Chouchou nhưng cũng không nhiều thông tin gì hơn ngoài việc ông ấy đã từng là một nhà khoa học rất tài giỏi, là dân nhập cư vào nước Mỹ, có lẽ cũng được học đàn chuyên nghiệp từ nhỏ và chắc chắn là người tài năng xuất chúng, mới trôi dạt về đây vài năm, nghe nói lúc về đã chỉ còn thân tàn ma dại thế này. Lâu lâu thèm đàn lại tới xin được đánh đàn. Còn ngày thường cứ lang thang bờ bụi, đứng xin tiền trên những ngã rẽ trên phố. Không rõ cuộc đời này những điều gì đã xảy ra ở miền đất hứa này với những con người xuất chúng như ông vậy?. Có lẽ ông cũng từng đến từ một gia đình gốc Á với những bố mẹ đặt quá nhiều kỳ vọng vào con cái với quá nhiều áp lực, có lẽ ông được trời cho được trí thông minh và tài năng kiệt xuất nhưng cũng lấy đi của ông những cảm xúc cân bằng của một người “bình thường”. Cũng có lẽ giấc mơ Mỹ này quá nhiều áp lực với một thiên tài như ông, còn lại là một người gốc Á sống trên một mảnh đất mà sự phân biệt chủng tộc đã luôn và sẽ âm ỉ bền bỉ trong lòng xã hội….

Bọn mình chẳng biết phải làm gì hơn và cũng lại sắp phải lên đường kẻo không trời tối. Bạn mình lục túi lấy một tờ 100 đô ra, mình thì nghèo hơn có tờ 20 đô. Bọn mình đi tới nhét vào cái túi áo nhếch nhác của ông ấy. Ông ấy cảm ơn rối rít, nhe hàm răng mất gần hết răng ra cười cảm kích. Thực sự lúc dó là một cảm giác tội nghiệp không thể miêu tả được bằng từ ngữ nào cả, thấy trái tim mình đập mạnh, cảm nhận được cả nhịp đập mà nhói lên bao là xót thương và tiếc nuối.

Bây giờ nghĩ lại thì mình thấy tiếc lắm, vì nếu lúc đó quyết tâm ở lại cái town ấy thêm hẳn 1 ngày để tìm hiểu thêm, rồi sau quay lại với máy móc thiết bị để làm một câu chuyện tài liệu về một cuộc đời ấy thì hay ho biết mấy. Lúc đó mệt mỏi quá, có nhiều chuyện lại không vui và cũng đang quá nhiều những quyết định ngổn ngang liên quan đến việc học hành. Và lúc đó có lẽ mình cũng chưa yêu thích tài liệu và hiểu được ý nghĩa của tài liệu tới như bây giờ…

Không rõ giờ Chouchou đang ở đâu? Thậm chí ông ấy còn sống hay không? Mình vẫn nhớ mãi lúc ông ấy vào trong quán, tuy rằng ngơ ngẩn với đôi mắt ngây dại nhưng vẫn biết rất lịch sự xin phép mới dám ngồi vào cây đàn. Một lúc sau ông ấy cũng được tặng một cái hamburger và rất lịch sự đi ra ngoài cửa ngồi ăn ở cái ghế gỗ chờ trước cửa chứ cũng không dám ngồi ăn ở trong quán.

Và nước Mỹ là vậy đấy, là nơi tụ tập của tất cả những thiên tài, tài năng xuất chúng đỉnh cao nhất nhì của thế giới này, cũng là nơi có những con người ngớ ngẩn, ngu xuẩn và dốt nhất cũng tầm nhất thế giới. Nhưng đôi lúc những thiên tài cũng rớt ngã và bị nhập vào những con người ngơ ngẩn lang thang ngoài đường thế kia và lặng lẽ chôn vùi những tài năng và trí tuệ của mình vào những bộ quần áo rách rưới bốc mùi, những chiếc biển xin tiền nơi cuối góc phố và chờ ngày cuộc đời như vậy là kết thúc. Những người vô gia cư trên đất Mỹ có rất nhiều là những bệnh nhân tâm thần, nghiện ngập. Và rất tiếc trong những đám người ấy có những con người đã từng là thiên tài đỉnh cao, đã từng có một cuốc sống rất huy hoàng chói lọi. Nhưng cũng không ai có thể cứu giúp được họ cả…

 

 

#574: “The only son”

Tối nay bạn thích xem một bộ phim tài liệu không?

Thỉnh thoảng lại stumble được một số phim tài liệu rất hay trên Youtube. Mình rất thích xem những phim tài liệu độc lập của các bạn quốc tế trên Youtube. Mà đôi khi cũng chẳng cần là phim, chỉ là những videos kể chuyện về những trải nghiệm sống, văn hóa vùng miền của con người từ vùng lạnh nhất tới nơi nóng nhất, xem họ sống thế nào, có gì thú vị, học hỏi và ngẫm nghĩ được biết bao điều.

Đỉnh núi Himalayas là một trong những đề tài mình rất thích xem, không biết có phải vì đã từng được tận mắt thấy Everest từ máy bay hay do xem 7 days in Tibet mà cứ mỗi lần thấy Himalayas là bồi hồi. Đêm hôm bữa play đến “The only son”, câu chuyện của một chàng trai Nepal từ nơi nghèo khó và xa xôi tận cùng trên dãy núi Himalayas mà có một tư tưởng cực kỳ khác biệt, rất hiện đại hiểu biết, vượt lên mọi những hủ tục của gia đinh, làng tộc để dũng cảm vượt ra khỏi vũng lầy của đói nghèo và thất học. Nghe thì tưởng như là một quá trình rất epic nhưng cái hay là nó chỉ kể bằng một chuyến đi từ thành phố trở về nhà cùng một chút background của chàng trai mở đầu về gia đình. Còn lại là những lời kể mộc mạc, dung dị và trăn trở, đấu tranh mãnh liệt của lương tâm khi phải quyết định sẽ đi ra thế giới rộng lớn vĩ đại ngoài kia để giải thoát bản thân hay sẽ quay trở lại quê nhà lấy vợ, chăm sóc bố mẹ già yếu và mảnh đất rộng lớn của tổ tiên để lại cần phải canh tác và cai quản, và bởi vì cậu là “cậu con trai duy nhất”.

Những bộ phim này mình thấy rất hay không hề vì hình ảnh phải đẹp hay sự epic, những lời dạy đời đạo đức ra vẻ cho phim có chiều sâu. Mình thấy rất hay vì những điều rất thật thà, những hiện tại rất khắc nghiệt, những nền văn hóa tưởng địa lý thì rất xa chúng ta mà lại rất tương đồng, những bài học cuộc sống về tình yêu với gia đình, về khát vọng bản thân và những nỗ lực sống vĩ đại. Chúng được kể và thấm cho người xem một cách rất tự nhiên, rất đồng cảm.

Những nhóm người thiểu số sống trên núi cao dù bất cứ đâu, ta đều thấy một điều thú vị là họ có rất nhiều điểm tương đồng trong văn hóa và lối sống sinh hoạt. Họ đều là những con người lao động rất cực khổ, người phụ nữ phải luôn mang vác rất nặng và vất vả vừa phải trèo núi lội suối để làm nông, cắt cỏ, chở củi, vừa vẫn phải nấu nướng dọn dẹp, chăm sóc con cái và những người chồng gia trưởng. Và đều có những hủ tục rất giống nhau, những truyền thống văn hóa rất giống nhau. Như con cái lập gia đình rất sớm (chủ yếu để thêm người lao động) và trọng nam khinh nữ. Nên khi mình xem những câu chuyện này mình đều thấy rất đồng cảm và gần gũi, vì đó là những câu chuyện mà mình bắt gặp không phải tận Himalayas mới thấy mà ở ngay trên những vùng núi hay cao nguyên mình đã đi qua.

Nhưng hoàn cảnh gia đình của chàng thanh niên trong phim cũng là một hoàn cảnh khá đặc biệt. Gia đình có 11 người con, cậu là con trai duy nhất. 8 tuổi, cậu suýt chết vì bệnh sởi. Bố cậu đã gánh cậu và mấy người chị em gái trên vai để tới thành phố. Nhưng để tới được Kathmandu, thủ phủ của Nepal, thì ông bố ấy phải gánh các con đi bộ và leo núi đồi gập ghềnh, đi qua những thung lũng cánh đồng đúng 1 tháng trời. MỘT THÁNG TRỜI! Mà các bạn biết Himalayas chưa bao giờ là một dãy núi tầm thường. Ông bố vĩ đại ấy đã vác các con lên thành phố để các con có thể thay đổi cuộc đời. Đứa con gái lớn được sang Mỹ làm con nuôi. Đứa thứ hai bị bỏng suýt chết được một gia đình Hà Lan nhận nuôi. Còn cậu được ăn học ở Kathmandu cùng hai em gái nhỏ nữa. Đó là những chuyến đi nhiều lần 1 tháng của người bố. Hình ảnh người bố khắc khổ và nụ cười hiền trong phim sẽ không thể làm cho bất cứ ai không xúc động. Nhiều năm sau đó, ngay cả khi cậu đã lớn và trưởng thành và đưa các em trở về nhà, con đường ấy đã rút ngắn lại được bằng những chuyến trực thăng dân sự, nhưng vẫn mất thêm 10 ngày đi bộ leo núi nữa mới trở được về nhà thăm bố mẹ. Và người bố ấy vẫn sẵn sàng đi bộ cả 10 ngày để tới đón các con hay lại tiễn các con trở về.

Cậu thanh niên may mắn được ăn học ở thành phố, được đi du học, được gặp lại các chị đã đều thành người nước ngoài, thậm chí còn không nói được cả ngôn ngữ gốc. Nhưng nỗi đau lòng trăn trở khi bố mẹ ở quê xa quá cực khổ và quá yêu thương mình, cậu sẽ phải lựa chọn. Trở về lấy vợ chăm sóc bố mẹ cho tròn chữ hiếu hay là đi ra thế giới văn minh để được phát triển bản thân? Nếu là bất cứ một ai vào hoàn cảnh này, chắc chắn đều là những sự dày vò đấu tranh khủng khiếp, và không có lựa chọn nào là xuôi được hoàn toàn với lương tâm.

Những lời thoại và tranh cãi giữa cậu và bố mẹ rất giá trị. Cậu chàng thì tìm đủ mọi cách giải thích tư tưởng tân tiến cho bố mẹ (nhưng làm sao họ hiểu được, họ đã sống và quá quen với cuộc sống như vậy rồi). Nhưng cũng chính vì thế cậu cũng sẽ không thể hiểu được những tâm và mong muốn của bố mẹ. Ai cũng cho rằng mình đúng. Con không hiểu bố mẹ, bố mẹ không hiểu con. Và cũng chắc gì những khán giả trung gian như chúng ta hiểu đúng để đánh giá họ. Vì cái đúng sai trong mỗi nền văn hóa và lối sống là khác nhau. Bạn lớn lên thế nào, bạn được dạy thế nào, hay trải nghiệm của bạn thế nào, đó là cái đúng theo quan điểm của bạn. Nhiều khi mình xem câu chuyện của người lạ như vậy là để reflect lại chính hoàn cảnh của rất nhiều trong chúng ta.

Mình thương cái sự thương con đầy khắc khổ của người bố mẹ trong phim. Người mẹ với làn da nhăn nheo vì quá khổ cực với bao trăn trở vì sợ mình sẽ chết già trong cô đơn cùng mảnh đất rộng lớn. Nhưng những đứa con rất yêu thương bố mẹ, rất có hiếu, tình yêu của chúng đong đầy trong ánh mắt. Nhưng trong ánh mắt đầy yêu thương của cậu trai ấy là sự mãnh liệt của sự tự do và quyết đoán, sẽ phải rời xa bố mẹ cho dù yêu thương bố mẹ vô cùng.

Câu chuyện này rõ ràng không phải là một câu chuyện “bình thường” hay là của một gia đình điển hình của người dân sống trên núi hay những vùng đất nghèo khó hiểm trở. Không phải dễ dàng sinh ra từ nơi sâu thẳm của những vùng tận cùng của thế giới mà những đứa trẻ lại có tư duy hiện đại tân tiến và quyết tâm phá bỏ truyền thống, quy tắc, cả nén những yêu thương với gia đình để vượt ra khỏi hiện tại đói nghèo và hủ tục để được sống một cuộc sống nhiều tri thức và được khám phá bản thân. Nhưng chính vì thế có khi nó làm thức tỉnh rất nhiều con người, dù vùng núi xa xôi hay thành phố hiện đại, và KHÔNG THỂ ĐỔ LỖI CHO HOÀN CẢNH. Cho dù xuất phát điểm của bạn thế nào, bạn muốn cuộc đời mình tốt đẹp hơn, đó là lựa chọn của bạn. Và không có sự lựa chọn nào ở cuộc đời này là hoàn hảo, bạn sẽ luôn phải đánh đổi, bạn sẽ sống cho mình hay là gia đình? Bạn sẽ sống vì bản thân mình với những khả năng của mình hay let it slide và sống một cuộc sống mờ nhạt như bạn đã được sắp xếp? Bạn có muốn thoát khỏi sự đói nghèo hay ngột ngạt của bạn hay không? Nếu có bạn phải rất chăm chỉ, dũng cảm và phải đánh đổi!

“The only son” là một bộ phim tài liệu mình thấy rất thích không chỉ vì nội dung mà còn vì cách kể chuyện voice over rất dung dị, thỉnh thoảng kể sau hình ảnh để khán giả được suy nghĩ, cinematography rất đơn giản nhưng lại rất chuyên nghiệp, âm nhạc tối thiểu nhưng rất phù hợp và day dứt, những lời kể tâm sự nhẹ nhàng nhưng dẫn dắt người xem rất cuốn hút. (À nhưng đương nhiên nó chỉ cuốn hút khi bạn là tuýp ưa thích tài liệu, thích khám phá thế giới và không phải tuýp chỉ thích xem những thứ giật gân hay hào nhoáng).

Một trong những cái hay của tài liệu độc lập thế này đó là tính thức thời và nhanh trí của người làm phim. Họ đã nhận ra được ngay nhân vật và đề tài từ rất sớm để bắt đầu ghi chép lại thành cả một quá trình. Phim này được làm bởi một nhà làm phim độc lập người Hà Lan và có lẽ câu chuyện của cậu trai đã được chia sẻ khi cậu đang đi du học ở Hà Lan và ngay lập tức: Đây là một câu chuyện phải được kể! Và cái máy quay đã bắt đầu chạy, âm thanh đã phải được thu và ổ cứng đã được nạp.

Với mình thì điều này xảy ra thường xuyên, mình luôn nhìn ra mọi đề tài rất nhanh, rất nhiều câu chuyện cuộc sống vô cùng hay và độc đáo. Chỉ rất tiếc mình chưa có đủ máy móc, tài chính và đặc biệt là người bạn đồng hành đủ tinh tế và có thời gian để thực hiện những câu chuyện như thế này. Vì làm tài liệu không hề đơn giản một chút nào, đó là thời gian, tiền bạc ứng ra và phải hiểu về cuộc sống, về thế giới, kỹ năng ứng xử với con người, phải biết nhìn ra những điều để kể qua ống kính. Như bạn nhìn thấy một khuôn hình trong bộ phim, có khi người quay phim không hiểu hết ngôn ngữ của câu chuyện, nhưng họ biết lia đúng chỗ, đúng nơi, đúng khuôn, vì một người làm phim tài liệu rất sâu sắc và nhạy cảm!

Trên Youtube thì những phim kiểu này rất nhiều, và đều rất hay. Mình đợi tìm được người bạn đồng hành ấy để được hòa vào thế giới này! Có nhiều chuyện rất hay, rất rất hay ước gì được kể!

Link phim ở dưới comment. Hãy xem hành trình của chàng trai ấy!