NGƯỜI ĐÀN ÔNG BẠN KHÔNG THỂ NGỜ TỚI…

Bolivia là đất nước mà chắc chắn mình rất muốn quay lại, phải quay lại và dù đã từng chỉ lưu trú hơn một tuần nhưng mà yêu mến đất nước này một cách lạ kỳ! Và nếu có thể, có cơ hội, chắc mình sẽ tới đây ở cả năm quá!

Có một kỉ niệm hú hồn tại đây đó là khi lên cánh đồng muối ở Uyuni, có làm quen được với một nhóm các bạn Argentina và 2 anh giai người Anh, 1 cặp bạn thân người Pháp mà nhìn ngỡ tưởng là người yêu và anh Pháp đẹp trai rụng rời lắm. Có mỗi mình là đi 1 mình khi nhập vào nhóm đó đi chung xe, lại là châu Á. Ban đầu bọn nó cũng không có để ý tới mình lắm, nhưng the next thing you know là mình ngồi giữa và họ bu xung quanh nghe mình kể chuyện =)). Mình cũng chẳng nhớ mình kể những gì, nhưng toàn chuyện ly kỳ và bọn họ dính chặt với mình lúc nào không biết, đặc biệt là được mình chụp ảnh cho, một hồi mình đã có cảm giác như là 1 cult leader lúc nào không hay. Do mọi chuyến đi của mình đều là một mình và chuyện “cảm hóa” bạn quen dọc đường bằng vài tấm ảnh và vài câu chuyện nó đã trở nên dễ dàng như cơm bữa.

Đội Argentina tiếng Anh cũng rất tốt, phần lớn là họ hiểu, có 1, 2 đứa thì có vẻ không tốt TA lắm nhưng có vẻ cách kể chuyện của mình hoạt bát quá nên đến đoạn hài hước bọn nó cũng vẫn biết cười. Anh Pháp tuy đẹp trai nhưng lại hơi lạnh lùng nên mình cũng không quan tâm cho lắm. 2 anh người Anh thì có 1 anh đặc biệt quan tâm đến mình, nhưng vì mình lúc đó có bồ nên không có quan tâm anh cho lắm. Nhưng thỉnh thoảng anh cũng tới xin chụp ảnh chung, tỏ ra rất quan tâm và mỗi lần nghe mình ngồi kể chuyện thì ngồi nhìn cười tủm tỉm. Anh có khuôn mặt rất dễ chịu, rất ăn ảnh, rất nhiều sắc thái dù anh không phải là kiểu đẹp trai ngời ngời. Anh muốn làm thân với mình thấy rõ, còn hỏi khi về lại La Paz (thủ phủ của Bolivia) thì mình sẽ ở đâu. Mình bảo mình cũng chưa biết, chắc sẽ thuê đại một cái hotel nhỏ nào đó trong lòng thành phố. Anh bảo thế thì thuê cái chỗ của anh đi, nó trong lòng phố cổ xinh lắm, mình hỏi có đắt không, anh bảo rẻ lắm. Và quả thật nó rẻ thật (Bolivia siêu rẻ, ở mức không thể tưởng tượng được). Thế là mình bảo à vậy tội gì không ra trung tâm ở cho nó sướng. Mình cũng chỉ ở vài ngày khám phá thành phố thôi. Thế là anh cho mình địa chỉ! (Mình đã định là cứ đi bus về lại thành phố thì lúc đó tìm đại một chỗ tính sau).

Khi về lại thành phố thì mình và anh chàng người Anh đó không có đi chung. Nhưng có kịp add FB và email của nhau, anh dặn khi nào tới thì nhớ nhắn anh í để rủ đi dạo quanh phố cho có bạn nhé. Mình cũng ok vui vẻ thôi, đương nhiên là mình cũng tự đi một mình lâu năm rồi để luôn bật lên mode cảnh giác. Nhưng sau mấy ngày ăn chung ngủ chung cả đoàn ở Uyuni thì cũng thấy vui vẻ và rất bình thường. À, có hơi bất thường chút là anh dặn đừng post tấm hình nào của anh lên FB cả, vì anh low profile!

Cái “hotel” đó thực ra cũng là một căn nhà cổ kiểu giống phố cổ ở HN được biến thành khách sạn nhỏ, phòng bé xíu, nhưng được cái ngay trung tâm thành phố, đi bộ lang thang vô cùng thích. Phố xá ở La Paz rất nhộn nhịp nhưng lại rất bình yên, dễ chịu, con người thì hiền ơi là hiền. Tới chiều gần tối khi mình sửa soạn ra ngoài và có nhắn tin qua FB là tối dẫn mình đi dạo phố, chưa thấy anh đọc thì bất ngờ gặp thấy anh giai đầu bù tóc rối ra khỏi phòng ngay gần phòng mình. Anh vừa nhìn thấy mình lấy ngón tay hôn gió một cái. Mình hỏi bạn anh đâu rồi, anh bảo bạn anh đi chỗ khác chơi rồi. Ngày mai anh cũng phải đi rồi. Có vẻ anh ấy rất ngái ngủ và mệt mỏi. Anh hẹn tầm 1 tiếng nữa rủ mình đi chơi phố và ăn tối.

Xong 1 tiếng sau anh í gõ cửa phòng mình. Anh đã tắm rửa, chỉn chu, thơm tho và sáng rực. Lúc đó mình tự nhiên nghĩ, ủa anh này lên hình làm diễn viên coi bộ cũng hay ho đấy. (Lúc đấy mình chưa đi học về phim đâu nhưng bản năng casting là luôn có sẵn :)).

À, rồi sau đó thì bọn mình đi lang thang phố xá, anh đãi mình đồ ăn rất ngon, vào một quán bar nhỏ nghe nhạc sống. Lúc đó mới có thời gian để nói chuyện riêng và ngắm nhìn anh ấy. Anh ấy quả thật rất có khí chất dặc biệt. Mình nhớ nhất là khi đi xuống con dốc về phía quán bar, đường lát gạch vuông, ánh đèn đường vàng lấp lánh, anh ấy ngó lên nhìn tên quán bar xem phải không. Ánh đèn đường vàng hắt vào đôi mắt nâu xanh của anh ấy, một chiếc xe ô tô cũ bật đèn ọc ạch vụt qua chút loang loáng. Đó là giây phút mình nghĩ rằng anh đang đứng trong một bộ phim nào đó, và đó chính là vóc dáng rất cinematic của một diễn viên điện ảnh. Anh ấy ngó xong thì nhìn xuống vẫy tay mình rủ vào trong (anh ấy rất cao). Mình còn nhớ trong buổi nói chuyện của bọn mình, mình bảo anh ấy hợp đi đóng phim lắm đó. Anh í cười phá lên bảo nhìn anh có dáng lắm hả. Mình bảo rất có dáng đấy. Anh ấy lại cười, và bảo còn mình thì có tố chất làm đạo diễn đấy!

Vâng, và tới đây… các bạn đừng hy vọng sẽ có một cái kết romantic gì giữa 2 bọn mình và cũng không có kẻ biến thái nào ở đây vào đêm hôm đó cả (dù kẻ đó là mình hay là anh ấy :))). 9 rưỡi bọn mình đã về lại khách sạn vì anh ấy bảo sáng hôm sau anh ấy phải đi sớm rồi! Mình nhớ là mình lịch sự về cùng anh í nhưng khoảng 10h lại mò ra đường đi chơi tiếp =)).

Nhưng twist nó ở đây này các bạn!

Từ đấy thì mình và anh í cũng không liên lạc với nhau nữa. Mình cũng hoàn toàn quên hẳn anh này. FB thì thú thực mình cũng quên tên luôn không nhớ là gì. Mình thật sự quên mất anh ấy là ai!

Năm ngoái, bất ngờ khi xem một series phim điều tra của Anh (giờ cũng quên bớt nội dung rồi vì xem nhiều thể loại này quá =)). Nhưng nhớ nhất là anh nam chính vai thanh tra, nhìn khuôn mặt cứ thấy quen quen, quen mà không thể hiểu nổi là gặp ở đâu, thế nào, nhưng quen lắm. Càng xem càng có một cảm giác khó chịu là sao nó quen thế nhỉ mà sao không nhớ ra, không lẽ mình xem anh này ở phim này, hay là mình…gặp ở đâu? Rồi khi phim tới đoạn ánh mắt anh í đứng trước cửa sổ (hay là tòa nhà gì đấy) liếc nhìn xa xăm mình bất ngờ giật mình, vì đó chính là ánh mắt khi anh đứng trên phố ngước nhìn cái quán bar ngày nào trên con phố nhỏ ở La Paz.

Ngay lập tức, cả đêm mình lọ mọ đi mò lại mấy chục cái ổ cứng để xem đã nhét bộ ảnh Bolivia góc nào và có ảnh nào của anh không để so lại xem phải đúng không. Và sau khi xem kỹ, phân tích từng nếp nhăn tỉ lệ khuôn mặt thì mình khẳng định tới 80% là anh í. Có khác là trong phim hóa trang và già hơn nhiều thời điểm mình gặp mà thôi. Mình cũng kịp IMDB để xem anh ấy đóng phim lâu chưa, có phải đóng từ hồi mình bảo anh í đi đóng phim hay không =)), nhưng hóa ra anh ấy đã là một diễn viên kỳ cựu từ mấy chục năm trước rồi.

Mình đã căng não để tìm lại FB của anh ấy là gì, mình cũng vì lời hứa không đăng hình anh ấy lên mạng nên cũng không có gì để tag. Mình có tim FB bằng tên của anh ấy nhưng không ra. Cũng có thể FB ấy không còn tồn tại. Email thì lại càng không tưởng vì nó chắc ở 1 cái tờ giấy nào đó đã vào thùng rác 1000 năm. Mà thôi, cũng…. không quan trọng. Nhưng đó là một điều thú vị làm mình vui mất mấy ngày. Mình vui vì mình đã có trải nghiệm, được gặp được những con người quá hay ho như vậy, cho dù phải nhiều năm sau mới biết. Mình vui vì cho dù kể cả những ngày còn rất vô tư không nghĩ một ngày mình sẽ theo nghiệp làm phim, đi làm phim, làm đạo diễn, mình đã có những tiềm năng rất tự nhiên như vậy rồi. Chắc câu nghề sẽ chọn người là đúng đấy. Ít là đúng với mình á :)).

(Trích 1 trong những câu chuyện trong các chuyến đi của mình).

Ảnh: Nụ cười hồn hậu đáng yêu của một người phụ nữu Bolivia. Chụp ở La Paz, thành phố cao 3600 m so với mực nước biển. Là sân bay mà có nguyên một trạm thở oxy cho khách nước ngoài khi bay tới Bolivia. Nhớ lúc xuống khỏi máy bay mình hoàn toàn không có chút bất thường gì nhưng nửa máy bay phải đi vào thở oxy, nửa còn lại bao gồm là mình và cư dân…. Bolivia thì bình tĩnh ra đi về trước :D. Sao hồi đấy trẻ khỏe thế nhỉ!!!

Ảnh chụp bằng 5D mark II. Phải công nhận vẫn là cái máy ảnh có màu và chất đẹp nhất. Kể cả sau chụp lên mark III và hay vào dòng mirrorless vẫn không đánh bại được mark I và mark II.

(Visited 27 times, 1 visits today)
Subscribe
Notify of
guest

0 Comments
Oldest
Newest Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments