Posts tagged nhatkyhanoi

#562: Nhật ký xe ôm: Đỉnh cao của marketing

Giữa trưa đang tỉa cây nghe thấy tiếng hỏi han shipper và người đi đường ngoài cổng.
Shipper:
– Anh ơi em hỏi nhà anh Nghị, số nhà G ở đâu ạ?
Anh kia:
– Nghị nào? Số đấy số…đẹp nên ở đây 20 nhà dùng chung, có đúng ngõ này không?
Shipper:
– Vâng thì đây ạ, địa chỉ đây này.
Anh kia:
– Thế Nghị đấy già hay trẻ? Lùn hay cao? Tóc dài hay ngắn? Béo hay gầy?
Shipper:
– Dạ dạ, em chưa gặp bao giờ nên không rõ ạ…à mà…anh ấy mới bị tai nạn xong í ạ, bị ngã xe í ạ?
Anh kia:
– Bố tao cũng 0 biết ai bị tai nạn, ở đây ngày nào chẳng có thằng phóng qua cái nắp cống bị tai nạn, mày nói thế thì chịu. Sao 0 gọi điện đi?
Shipper:
– Dạ điện thoại em vừa hết pin xong giờ không kịp kiếm chỗ nào sạc, không biết làm thế nào bây giờ vì lần trước 0 phải em ship, hôm nay em phải chuyển thuốc cho anh í. Anh í bị tai nạn què cả cẳng mà có 3 hôm mà uống thuốc giờ đi được rồi luôn í ạ, nên phải uống cho đủ liều để tuần tới đi thi chạy gì í ạ.
Anh kia:
– Cái gì? Kinh thế á? Thuốc thần à mà 3 hôm bị què đã đi được?
Shipper:
– Ồ vâng anh, em chuyên ship cho nhà bán thuốc này ạ, thuốc gia truyền bào chế từ thảo dược, bị đau nhức mỏi cơ hay gãy chân gãy tay uống vào phát là hôm sau nó liền xương luôn í ạ.
Anh kia:
– Đâu đâu cho tao xem cái thuốc, thuốc tên gì? Cho luôn địa chỉ cái đi, tao kiểu đéo gì mà chẳng có ngày lao vào nắp cống.
Shipper:
– À dạ đây đây..
.
Thế rồi họ trao đổi một hồi, chắc chắn quả nhà thuốc kia đã được thêm một mối
.
Rồi đoạn cuối nghe lõm bõm anh shipper chia tay anh kia, sau khi được anh kia dặn dò là ra tạm hàng bán bún đậu nhờ sạc nhờ vài phút điện thoại để gọi liên lạc
.
Shipper:
– Anh ơi thế ở đây nhiều người bị tai nạn vì lao vào nắp cống lắm ạ?
Anh kia:
– Uh nhiều lắm, mày cứ lần theo nắp cống dọc khu này là ra một rổ, khu nào nắp cống càng lòi cao thì càng nhiều, gãy răng què cẳng đủ hết, bán thuốc giàu mẹ nó luôn.
Shipper:
– Vâng dạ dạ, cho em hỏi phát nữa ạ
Anh kia:
– Gì?
Shipper:
– Nhà em cũng kiêm cả kinh doanh nguyên vật liệu xây dựng, nếu khu nhà mình có nhu cầu thay nắp cống cứ gọi cùng số cũng được ạ…nắp cống bên em… còn cao hơn được nữa ạ…
Anh kia:
– ĐM thế thì mày làm đéo gì có sức mà đi ship thuốc?
Shipper (cười giả lả):
– À, dạ yên tâm…nhà em bán cả thuốc tăng lực thảo dược luôn ạ…
Anh kia:
– À như nào? Như nào…?
Đó, tính lúc đó chạy ra xin contact shipper để vừa hỏi thêm thông tin về thuốc vừa hỏi xem shipper có vào đội marketing cho phim sắp tới của mình không, mà vừa thò chân ra vấp bà nó vào cái nắp cống phải đi mò dép nên đuổi theo 0 kịp…0 biết nhà shipper có bán cả dép nữa không…
(Câu chuyện có 60% là thật, 40% là thêm thắt bốc phét, nhưng chuyện nắp cống là 100% thật)
Ảnh: Một trong những nắp cống…thấp nhất trên phố, những nắp cống còn lại có khi cao gấp ba. Tuy nắp cống này thấp nhất nhưng lại nằm ở vị trí hiểm nhất là giữa ngã ba khuất ngõ. Thằng nào lìu tìu vừa đi vừa lơ đãng là bay ngay xuống sông, chưa kể mỗi lần tránh nhau lại còn phải tránh cả nắp cống nữa đều vẹo hết cả người. Đến giờ bí ẩn về việc vì sao cứ vài tháng đường lại được đào lên sau đó lại lấp đi và nắp cống thì cứ mỗi ngày mỗi cao ngay chính giữa đường, và mỗi lần mưa to nước có thể rút đi mọi nơi trừ về phía…nắp cống – thì vẫn chưa ai giải đáp được!

#556: CHỈ LÀ CÂU CHUYỆN CÁI CÂY…

Cuối cùng cũng tới ngày này dù chắc phải tuần nữa mới full bloom, giờ mới loading khoảng chừng 40% còn lại vẫn là nụ, nhưng không thể chờ muộn hơn để khoe :)).
Cây nhài leo thủa nào mình đi mua ven đường ở gần Trường đại học Nông nghiệp trong một cơn sang chấn tinh thần, sau 2 năm sang đất ra vườn và leo lên được tận tum, giờ nụ hoa nở kín từ dưới lên trên. Cảm giác một ngày lên tầng mở cửa ban công và nhìn ra một giàn hoa leo trắng xóa đẹp đến ngỡ ngàng, cứ như trong phim không bằng :)).
Cách đây 1 tháng lúc tất cả các cành cây đều ra những mầm lá xanh nhỏ tua tủa, mình nghĩ rằng chắc đó là mầm lá mới chứ không thể nào biết rằng đó chính là nụ hoa, vì làm sao có thể nhiều nụ hoa tới như vậy hết. Không lẽ cả cái cây có cả ngàn nụ hoa như thế sao? Ngoài ra nhà mình vốn thiếu nắng nên cũng không tự tin rằng có cây nào sẽ ra được nhiều hoa. Thế mà tới cái ngày nhận ra tất cả các cành cây đấy đều trổ thành nụ hoa thật sự thì hơi sốc nhẹ vì không lẽ mình sắp được nhìn một cái cây leo kín hoa hay chăng? Nhà mình mà cũng có thể ra được cái cây nhiều hoa như thế chăng?
Quay lại chuyện sang chấn tinh thần hôm đi mua cái cây này. Đó chính là ngày cách đây hơn 2 năm mẹ sơ sẩy mở cổng nên 2 con chó nhà mình lẻn ra ngoài dắt tay nhau đi chơi, trong đó con chó cái mới đẻ con được có 5 ngày còn đỏ hỏn. Mình hốt hoảng tột độ vừa vội vã đem bọn chó con đi tới trung tâm chăm thuê vừa cầu cứu khắp nơi tìm chó, mà đi một phát đi cả 2 con, là 2 bố con. Trong cơn hốt hoảng mình gọi cho Long bảo em đưa chị đi mua cây ngay và luôn không chị ngồi một chỗ chờ chó về thế này chị căng thẳng tinh thần quá. Mỗi lần stress là chỉ có đi mua cây hoặc chăm cây là mình thấy được dễ chịu hơn. Thế là hai chị em lọ mọ đèo nhau ra Đại học nông nghiệp. Lúc dừng ven đường mình hỏi cô bán hàng: “Có cây gì nó leo mà ra hoa được không?”. Cô ấy chỉ cho một loạt cây, rồi không biết sao mình chọn cái cây nhài leo này dù lúc đấy nó chỉ có 2,3 bông hoa trên cây và nhìn khá èo uột. Lúc còn đang thẫn thờ thì nhận được tin báo đã tìm được chó, tìm được đủ 2 con của nợ, ôi giời thế là tinh thần phấn chấn, mua thêm hẳn bao đất lôi xềnh xệch về :)).
Cái cây sau khi sang đất mất gần năm không vươn được lên cao vì vướng dưới cây khế, lại ít nắng. Một ngày mình bỗng phát hiện ra có một nhánh đang nỗ lực vươn cao mãnh liệt, nhưng vướng cây nên quấn mấy vòng vào cây khế không thoát được và cũng không lên cao được. Thế là mình bắc thang và thả dây từ trên cao xuống, rồi vắt cái cành vào. Thế rồi chỉ khoảng một thời gian ngắn sau, cái cành ấy vượt được ra khỏi 2 cây khế và bắt đầu thoát ra nắng vươn lên cao. Những bông hoa đầu tiên nó ra là ngay ban công tầng hai của phòng mình. Trước giờ vẫn mơ có hoa nở trước cửa phòng, nay nó đã thành sự thật. Rồi chỉ một nhánh cây ấy nó đẻ ra nhiều nhánh cây khác và bắt sang tất cả những cái dây mẹ treo từ trên tum xuống. Và rồi chỉ gần một năm, nó đã leo được lên tận tum. Cho đến hôm nay, nó tặng quà lại công chăm cây của hai mẹ con là nụ hoa chi chít từ gốc đến ngọn. Điều mà tới giờ mình vẫn còn ngỡ ngàng. Hoa lại còn thơm ơi là thơm nữa chứ!
Nhớ lúc ra những nụ xanh xanh mình ngỡ là nụ lá, mình còn nghĩ vu vơ, biết đâu một thời gian nữa hóa ra nó là nụ hoa nhỉ, ôi giời nếu mà là nụ hoa thì hoa từ dưới lên trên à. Nghĩ vậy thôi chứ sao có thể tin bọn nó một ngày là nụ hoa thật, cảm giác cứ như điều kỳ diệu vậy í!
Sáng dậy hoa hay rụng kín ở sân sau, hoa rơi đầy những chậu nước tưới cây của mẹ. Sáng mẹ cứ dậy quét sân mẹ lại lầm bầm :)), thế mà mình còn dặn mẹ đừng có vớt hoa ra khỏi chậu nước, để con ngủ dậy… chụp ảnh xong thì mẹ hãy tưới cây :)).
Trưa mình vác ghế ra ngồi ôm cằm ngắm cái cây say mê, xong khệ nệ ôm 3 cái máy ảnh đủ loại ra chụp chụp chụp, chụp mãi không thấy chán. Mình đang ngồi chờ tới ngày nó full bloom hẳn, chắc lúc đó còn đỉnh hơn thế này nhiều lần.
Thực ra muốn nhìn được cái cây đẹp nhất phải là từ… hàng xóm nhà mình nhìn sang. Nhưng rất tiếc là nhà hàng xóm mình sợ ánh sáng mặt trời bất kể xuân sang hạ tới đông về thu đi nên lúc nào cũng làm cái màn xanh lét che kín nhà, chỉ kéo lên lúc buổi tối. Cũng không biết lúc nào thì họ có ánh mặt trời vào trong nhà nữa. Trong khi ngược lại bên nhà mình thì phòng lúc nào cũng mở ban công đón gió và khí trời, cây cối kín đặc. Thì họ không cần ánh sáng mặt trời cũng không sao nhưng mà tức là mỗi lần chụp ảnh cái cây và vườn mình nhưng mấy tấm màn xanh nhà họ làm cái background của ảnh xấu bỏ mịa. Chụp ảnh né thế nào cũng không thoát khỏi mấy cái màu xanh le lét đấy, bực bội :)). 0 lẽ rút tiết kiệm mua cái rèm tre đèm đẹp sang đấy tặng nhờ họ dùng hộ cho em bên này chụp ảnh cho nó đẹp với. Mà chưa kể cái cây nhà mình đẹp thế mà không thèm kéo cái rèm lên mà nhìn :)). Trong khi mình muốn nhìn được cây nhà mình còn phải vẹo hết cả người. View nhà mình đẹp thế mà view bên kia xấu quá xấu, đời thật là không công bằng huhu.
Nói chung chỉ ai trồng cây và chăm cây, yêu cây mới hiểu được những cảm xúc sung sướng vì cây như thế này :)). Bằng chứng là viết bài về cái cây mà mình viết dài được như thế này đó các bạn :)).
Từ bé thơ mình đã ước sau này mình có một mảnh đất nhỏ để trồng cây như mình mơ ước. Sau lớn lên còn muốn mảnh đất thành cái studio để mình quay phim nữa. Thế mà đèo mẹ, mơ từ bé cho đến lớn, chưa kịp mần ăn được mảnh nào thì tới giờ phong trào nghe nhạc Đen Vâu trồng rau nuôi gà, bỏ phố về rừng được làm nông mà vẫn xinh vẫn trắng mộng mơ như Lý Tử Thất nó bùng phát dữ dội quá. Nhà nhà chán thành phố muốn được về quê nghỉ dưỡng trồng cây, mình còn bị ám ảnh bởi cụm từ cò đất: “Siêu phẩm nghỉ dưỡng”. Phong trào bùng phát dữ dội nên giá đất nó dữ dội theo, tới giờ cuối cùng mình mới tiết kiệm được ở mức mua được cái nóc nhà, ước mơ có mảnh đất làm phim và studio chắc là ngày càng xa vắng bà nó rồi =)).
Ơ nhưng mà cũng chẳng biết được, vì giờ nghe nói là những nàng Lý Tử Thất mộng mơ sau vài hồi mua đất với viễn cảnh trồng rau nuôi nhà ngôi nhà nhỏ xinh đang bắt đầu bán đất lại rầm rầm, vì sau phát hiện ra… thành phố chán mà về quê còn… chán hơn nhiều, và trồng cái cây… nó cực quá, đời quả thật không như là mơ :)). Thế nên mình lại có chút hy vọng, lại ngay ngắn ngồi chờ xem khi nào cơn fever đi qua biết đâu kiếm được mảnh nào :)).
Cơ mà trong lúc chờ không biết tới khi nào thì bố mẹ quyết định cho cải tổ lại mảnh vườn nhỏ sau nhà. Mình sẽ làm lại thành một căn nhà xinh cho mình và… chó ở, cùng một mảnh vườn be bé trồng những thứ mình thích. Mình trồng cây cực mát tay các bạn nhé, và cũng 0 ai chịu khó có thể một ngày 5 lần bê cây ra nắng, 3h sáng bê cây vào nhà khi mưa to, 5h sáng lại đem lại ra đón bình minh như mình đâu :)). Gọi là chịu khó cũng được, mà gọi là rảnh quá cũng được :)). Nhưng mà cứ rảnh rồi chờ tới ngày được thành quả thế này đi, thật là đáng í hê hê hê!
Ký tên: Hà Kin – cô gái yêu cây và chó vô đối!
Ảnh: Chụp vào mấy hôm nay bằng nhiều máy ảnh khác nhau

#534: Thu Mạnh đi ăn ốc

Phải công nhận nếu nói là một hình ảnh người phụ nữ trẻ lâu là thế nào thì đó chính là chị bán ốc. Cả 20 năm ăn ốc của chị í, chị í giờ đã là bà nội rồi mà khuôn mặt vóc dáng vẫn y nguyên, Ngày xưa mình gọi là cô, giờ mình gọi là chị lúc nào không biết. Một mình gánh cả hàng ốc to mỗi tối vô cùng vất vả mà da vẫn mịn, dáng vẫn thon, chẳng có tí nếp nhăn nào, tóc cũng không bạc. Chị bảo chị còn chẳng biết dưỡng da là cái gì. Nên mình vẫn nghĩ, trẻ lâu nó là gen rồi, mỹ phẩm xịn có khi là liệu pháp tinh thần thôi :))
Ngồi ăn ốc mà có thằng bé con trước mặt nó đứng nhảy chồm chồm. Mẹ nó ngồi đằng trước quay lưng lại ăn ngon lành. Thằng bé cho mình cái cảm giác bất an kinh khủng vì nó vừa nhảy vừa ngó hai bên đường và chực chờ để lao ra giữa đường bất cứ lúc nào. Xe cộ đi lại tuy trong ngõ nhưng cứ vùn vụt như vội về nhà đi đẻ, mà nó cứ thập thò, mẹ nó thì vẫn bình tĩnh quay lưng ngồi nhể ốc. Má, không phải con mình mà mình sốt ruột thế, chỉ sợ nó lao vào mấy cái xe. Mẹ nó lâu lâu quát: “Đứng im đấy”. Nó đóng băng được 1 giây rồi nó lại haka dance tiếp. Chắc sau phải con mình mình phải xích nó vào người quá chứ sao bình tĩnh như những người mẹ này được :)).
Rồi thằng bé lao vút qua đường, xe thì phóng vụt qua. Mọi người được thể ối giời ơi. Mẹ nó mới gào lên: “Tùng Anh, quay lại đây”.
Chị bán ốc bảo: “Tùng Anh hay Tuấn Anh nhỉ?”.
Mẹ nó bảo: “Em đổi tên thành Tùng Anh rồi chị ạ, cho nó vững vàng như cây Tùng, anh dũng anh minh chị ạ”.
Giải thích dứt lời cây tùng ngã cái oạch, khóc ré lên. Mẹ nó lại thở dài nhể nốt ốc đợi cây tùng tự đứng dậy.
Rồi lúc mình về. Chị bán ốc bảo: “Hôm nay Hà ăn ốc sớm hơn mọi ngày hả em?”. Mình bảo em cũng đổi tên rồi chị ạ. “Rồi em đổi tên gì?”. “Em đổi tên thành THU MẠNH rồi ạ”. “Sao tên nam tính thế?”.
“À, Mạnh là để cho mạnh mẽ hơn í ạ. Mạnh để nhiều sức khỏe, mạnh mẽ để nhiều năng lượng làm việc với rất nhiều việc bị bỏ bom, mạnh mẽ để đòi được nợ, mạnh mẽ để lấy được chồng í ạ”.
“Ồ, tên ý nghĩa quá nhỉ?”.
Rồi chị chào mình: “Thế mai lại ra ăn ốc tiếp nhé Mạnh”.
Rồi đấy, buột mồm đổi tên xong về nhà mò mãi FB nó nhất định không cho đổi Ha Kin thành Thu Mạnh. Nó fix tên Ha Kin rồi 😞
Chuyện linh tinh ăn ốc về, Thu Mạnh lại ngồi dựng tiếp đây!

#533: Không phải lúc nào được quà cũng vui đâu nhé

Này, tớ bảo, 0 phải lúc nào nhận được quà bất ngờ cũng vui đâu nhé 😃.
Vừa click vào FB của một bạn có share cái hình chụp của mình. Bên dưới có một cái comment: “Em này chụp ảnh đẹp nhưng tính cách có vấn đề lắm”. Bạn kia trả lời: “Hihi, sao ạ? Anh quen cơ à?”. Anh trả lời: “Chuyện dài lắm, ngắm ảnh em ấy thôi chứ đừng chơi”
Đéo mẹ làm lại phải lội vào xem anh là ai. Ôi giồi ôi tưởng ai, thì ra là 1 người bạn cũ, hóa ra anh unfriend mình từ thủa nào rồi mà 0 biết, dễ phải mấy năm rồi.
Thì câu chuyện “dài” là… cũng 0 quen anh í lắm. Nhưng anh hay khen ảnh đẹp nè, hay rủ đi chơi nè, anh nói chuyện mà cứ dí cái người anh vào người khác, lời nào cũng galant ong bướm bay rập rờn, mà anh có vợ và 3 con rồi í. Anh còn hay tỏ ra giàu có vì làm CEO (CEO cái gì thì 0 có nhớ =)).
Thế rồi bất ngờ một ngày anh bảo anh muốn có quà tặng mình, mà chắc chắn là mình sẽ thích lắm. Quà rất có tính chất “nghệ thuật”. Tặng vì quý nhau và vì yêu mến tài năng của mình thoy chứ hông vì dịp gì. 0 thân thiết gì mà tự nhiên tặng quà nghệ thuật thế thì quý quá. Thế là làm mình ngay ngắn ngồi chờ suốt ngày hôm đấy.
Rồi bọn mình ra quán cafe ngồi, anh cầm theo một cái gì đó trông như một tấm poster khá lớn. Mình hăm hở hồi hộp, mong chờ được mở món quà nghệ thuật. Mắt anh long lanh (của lắm tội anh cũng đẹp trai, lại có lúm đồng tiền).
Rồi khi mình bóc món quà ra mình thật sự… bối rối vì không biết phải phản ứng sao cho nó đúng. Món quà là một tấm tranh vẽ chân dung… anh, hình như cũng phải khổ cỡ A2. Tranh vẽ khá đẹp nhưng hơi chi tiết theo phong cách… truyền thần, còn có cả lúm đồng tiền chúm chím.. Đèo mẹ mình lắp ba lắp bắp không biết nói gì… mà thế nó lại thành cứ như xúc động mới bỏ mẹ.
Anh bảo:
“Đẹp không? Họa sĩ xịn vẽ đấy. 15 triệu tấm này đấy”
Mình:
“Wow… là… anh tặng em ạ?”
Anh:
“Anh nghĩ là em sẽ rất thích, treo trong phòng riêng cạnh giá sách đẹp lắm đấy”.
Mình:
“Ủa không có khung hả anh?”
Anh:
“Anh nghĩ em tự chọn khung cho vừa ý em, anh không biết khung nào em thích”.
Lúc đấy thì mình tức lắm, vì mình nghĩ anh có tặng thêm cái khung ít là mình còn dùng được cái khung cho đống tranh nhà mình hoặc khung xịn còn đi bán được. Anh lo lắng 0 biết mình thích khung nào nhưng anh biết chắc là mình thích bức tranh chân dung của anh!!! Mình bèn bảo mình 0 nhận được món quà này vì nó đắt quá. Chưa ai tặng mình món quà nào trị giá tới 15 triệu đồng trong cuộc đời nên thôi anh mang về treo phòng ngủ ở nhà hợp lý hơn 😅. Anh bảo không anh quý mình lắm anh mới tặng chứ nghĩ sao anh đi tặng một món quà “có ý nghĩa hết sức đặc biệt với bản thân anh” cho mình như vậy?.
Món quà được đẩy qua đẩy lại. Mình nhất định không lấy là không lấy (lúc đấy mà tặng kèm cái khung thì có lấy =)), lấy lý do là quà đắt tiền quá 0 dám nhận 😂.
Thế là anh giận, mặt đỏ tía tai, giận quá mất luôn cả lúm đồng tiền buồn ghê. Trước khi ra về, anh bảo: “Anh thử lòng em thôi”. (ĐM tới giờ vẫn 0 hiểu câu đó ý là gì)
Anh giận tới mức mấy lần trước anh có giành trả tiền cafe cho lần này anh 0 giành trả luôn =)). Mình lại đi cùng đứa em họ mà đúng hôm nó uống đồ đắt tiền bực mình ghê 😞
Trên đường về đứa em bảo: “Anh này đẹp trai mà tính cách có vấn đề ghê chị nhỉ”.
Không ngờ hôm nay anh nói mình câu y hệt. Thì ra chúng ta đều là những người tính cách có vấn đề theo những định nghĩa của nhau =)) =))
Chuyện xảy ra 7 năm trước rồi, anh giận lâu quá =)).
Nghĩ lại tiếc ghê, nhận quà của anh có khi giờ bán đấu giá lại cho anh để có tiền làm phim không?
P/S: Nhân tiện nhắn anh (anh có đọc FB HK là chắc), công nhận hồi đó anh đẹp trai thiệt, lúm đồng tiền cứ đung đưa, nên là thấy thỉnh thoảng anh “có vấn đề” lắm nhưng vẫn nói chuyện với anh đấy chứ =)) =)).

#531: Nhật ký xe ôm: Đồ lười biếng!

Bắt xe ôm vào giờ cao điểm đường đông là rất dễ nghe những lời cằn nhằn của các anh xế. Mà đường về nhà thì kiểu gì cũng phải qua một đoạn siêu tắc.
Xong, trước khi trèo lên xe tôi có chỉ anh chàng xe ôm là đi mé mé đoạn này thì nó sẽ bớt bị tắc. Thấy mặt anh hơi căng thẳng nhưng anh cũng bảo để thử xem nào.
Ai dè số đen quá, cuối cùng cái đoạn đấy cũng tắc, chắc tại ai cũng nghĩ đoạn kia tắc nên chui về đây. Tôi thở dài, thấy cũng hơi áy náy nên cũng lầm bầm nói một mình: “Mọi ngày chỗ này có tắc đâu nhỉ?”. Thế thôi mà xe ôm hét lên:
“Đã bảo đường tắc không đi nhanh được nói gì nói nhiều thế?”
Tôi đứng hình mất một giây, má sao dám quát gì ghê gớm thế nhỉ. Có ai nói câu nào mà hét lên như vậy láo phết. Bực bội ghê. Thế là tôi ghé lên bảo:
“Ai nói gì nhiều gì đâu mà phải gắt lên như vậy?”
Tài xế vẫn gắt lên:
“Lần sau muốn đi thì gọi sớm đi, sao cứ cái giờ tắc đường thì đòi, giờ ai mà chiều cho được”
Thế là tôi bắt đầu tăng xông:
“Ê người ta đi có chuyện chứ phải muốn lúc nào đi thì đi? 0 thích thì lần sau đừng có nhận cuốc. Ai ép?”
Xe ôm:
“Đi kiếm tiền vất vả bỏ mẹ, đường thì đông tắc muốn về là về được à?”
Tôi đang định chửi lên tông thì thấy xe ôm đã chặn lời:
“Thôi thôi đéo nói nhiều, giặt đống quần áo đấy đi đã, lười đéo chịu được. Đéo chiều được giờ này. Tự xử đi!”
Tôi bỗng nhiên im bặt, ủa sao xe ôm biết tôi còn đống quần áo giờ này ở nhà chưa giặt? Sao anh ta biết tôi lười? Một cảm giác hết sức creepy dâng tràn. Tuy nhiên trong lòng tôi thì vô cùng bực bội. Lúc đấy tức lắm rồi, nên tôi định kéo áo bảo thả xuống tôi thuê xe khác. Thế rồi thấy xe ôm hơi ngoái lại nhìn tôi dịu dàng:
“Chị chị vừa định nói với em cái gì ạ?”
“Thế có muốn chở tiếp không sao nãy giờ chửi kinh thế? 0 muốn chở thì nói một câu còn xuống xe”
Xe ôm bỗng hơi giật mình:
“Ủa chị chị, em vừa chửi… vợ em, chị tưởng em nói chị ạ? Í chết em xin lỗi. Nó cứ đòi em về chở nó cùng đi ăn đám cưới mà 0 gọi sớm giờ này thì về bằng mắt. Đến nơi thì cô dâu chú rể vào động mẹ nó phòng rồi í chứ ạ”
À thì ra là vậy, thật sự đến bây giờ tôi vẫn không nhớ ra trên đời có một thứ công nghệ được gọi là tai nghe bluetooth. 0 biết bao nhiêu phen tôi thấy người ta cứ ngồi cạnh tôi mà như nói chuyện với tôi và tôi cũng trả lời lại nhiệt tình, xong cứ hỏi Hả hả cái gì cơ liên tục, cho tới khi người ta phải bảo tôi là có ai nói chuyện với chị đâu mà chị cứ Hả. Xấu hổ ghê luôn đấy!
Anh xe ôm sau đó say sưa tâm sự chuyện anh đang gom tiền để mở một quán cafe và không muốn chạy mãi như thế này vì vất vả, trong khi vợ ở nhà thì lười… anh ta nói rất nhiều mà tự nhiên xong tôi sợ không dám nói chuyện lại cứ ậm ừ vì lo 0 biết khúc nào là anh đang nói với tôi khúc nào là anh đang nói với bluetooth…
Xuống xe rồi tôi có hỏi là vợ anh ở nhà lười giặt quần áo lắm hả? Anh bảo: “Lười vãi đái chị ạ, có đống quần áo của 2 vợ chồng với 2 đứa con mà BA NGÀY NAY chưa giặt”.
Tôi tím tái mặt mày, ủa sao trùng hợp quần áo tôi để máy ba ngày nay chưa giặt hay vậy. Rồi tôi đang chuẩn bị đi thì anh chốt nốt câu: “Em thấy chị có cái tóc giống vợ em phết”.
Tôi nhất định quay đi không tương tác lại. Tôi tin là anh ta lại nói chuyện bluetooth với ai đó chứ 0 phải nói với tôi rồi… sợ quá thôi…
Về nhà là phải giặt quần áo ngay và luôn đấy!
Ảnh: Tóc hôm anh xe ôm nói giống vợ anh đây. Chắc chắn là 0 thể, tưởng có được cái tóc này mà dễ à, hừm!

#529: Tại sao hôm nay hoa cúng lại đắt thế?

Trưa, đang ngồi ăn bát bún dọc mùng thì thấy bác chủ quán hớt hải chạy về. Trời lạnh mà thấy bác hổn hển mồ hôi, mắt vẫn còn ánh lên sự kinh hãi như vừa có chuyện gì xảy ra đâu đó. Cô con gái bác đang ngồi làm bát bún ngước lên nhìn bố xem bị làm sao mà phải hoảng hốt cỡ thế. Bác bảo: “Kinh hoàng, kinh hoàng con ơi”. “Sao sao?” “Có rằm tháng Giêng thôi mà hôm nay hoa đắt móc ruột móc gan ra. Bán bao bát bún cho vừa mấy bông hoa”.
Bác vừa ngồi vừa thở, tay ôm bó hoa hồng chục bông trên người. Bác có vẻ không hiểu vì sao mới có đây thôi mà bây giờ cuộc đời nó lại thay đổi nhanh tới thế như là bó hoa hồng mới hôm qua 3 nghìn một bông giờ đã 10 nghìn một bông =)). Thật nhanh trí, mình à lên: “Cháu biết rồi bác ơi, hôm nay là ngày Va len thai đấy”. Cả cô con gái lẫn bác đều ồ lên ơ đúng rồi nhỉ. Rồi mình lại lèm bèm: “À thì ai bảo bác chơi sang quá, hoa hồng hôm nay người ta tặng nhau tình iu bác lại chơi cả 10 bông để đi cúng Rằm tháng Giêng đã lào”. Em Ngọc ngồi cạnh nhìn mình kiểu gợi ý: “Đáng nhẽ thì mua hoa cúc thôi chị nhỉ”:)).
Bác thở dài hiu hắt, tại hôm nay được bác gái giao việc đi chợ mua đồ cúng nên đâu đã nào hay hoa hồng có đắt thì còn… hoa cúc 😀.
Rồi bác lại thốt lên thắc mắc: “Ơ nhưng mà sao hôm nay gà cũng những 500k một con cơ mà? Cúng thì cúng chứ sao đắt thế? Thế giờ Va len thai bọn nó cũng tặng cả gà cho nhau à?”
Tới quả này thì mình phải dừng bún lại để gu gồ. Không có nhiều thông tin lắm. Thế các bạn cho hỏi giờ yêu nhau có tặng nhau gà không mà gà tới 500k một con vào ngày Va len thai để bác bán bún của mình hoảng hốt tới thế ạ?
Chiều về nhà thì lại nghe tiếp được hàng xóm vọng sang. Tiếng bà mẹ mắng thằng con tuổi teen vang khắp 10 căn nhà 15 căn phố. “Con bà mày hoa tao mua để cúng mà mày rút mẹ nó mấy bông để đi tặng gái à? Hoa tao phải mua số lẻ để cúng cho đủ chứ thế thì giờ còn vài bông này tao cúng cái đầu mày à? Mày đem ngay đủ hoa trả lại cho tao”.
Thằng con thì gào lên: “Tặng rồi giờ đòi thế lào được mà đòi. Mẹ cúng tạm đi chứ. Con không đòi được đâu!”
Thế là bà mẹ lại xồn xồn lên, hai mẹ con cãi nhau hăng máu rồi một lúc thấy im im không rõ là con đã phải chịu mẹ hay mẹ đã phải chịu con. Nhưng khả năng là hôm nay trên thế gian có một vài bó hoa đã được xé lẻ một nửa tặng tình yêu ngọt ngào một nửa cho lên bàn thờ.
Rằm Tháng Giêng lại trúng ngay Va len thai thế này. Ít có là ác ghê :))
Ảnh: Chụp trộm được bó hoa hồng Va len thai kiêm cúng Rằm Tháng Giêng của bác bán bún. Tính bảo bác thôi hay bác lỡ mua chục bông hồng rồi thì hay giờ đừng cúng nữa để… tặng bác gái đi. Rồi giờ ra mua chục bông cúc thay cũng được? Cơ mà nói lại sợ bị giựt tóc nên thôi góp ý chi chuyện nhà người ta :)).
Thế hôm nay bạn mua hoa hồng hay hoa cúc?
Kỉ niệm ngày rằm tháng giêng trùng Va len thai (2022)

#528: Buổi đầu tiên ăn ốc của Tun

Nói là làm, bảo dẫn Tun đi ăn ốc là phải đi ăn ốc ngay.

Hóa ra hôm nay là buổi ăn ốc luộc đầu đời của cháu. May quá có cô Kin kịp cập nhật những thú vui tuổi teen (theo kiểu thời các cô) cho cháu :)). Chắc cô còn cập nhật thêm nhiều 😀

Đó là một quán ốc nằm trong cái ngõ Trung Liệt bé xíu chỉ vừa hai cái xe máy tránh nhau. Mặt trước thì bé nhưng lại có cái sân sau nhà khá rộng. Trên tường của quán có những bài báo, câu chuyện nho nhỏ. Bác bán ốc, tóc bạc loe hoe, mặc quần đùi áo may ô kẻ ngồi xem diu tub trước cửa nhà. Ai mà dừng trước mặt bác là bác hỏi: “Mấy bát?”.

Chưa ăn ốc bao giờ nên tay cháu khều ốc run lẩy bẩy trong khi tay cô đã thành nghệ nhân. Cô khều được 10 con ốc cháu vẫn đang loay hoay móc chưa xong một con. Cô liên tục hỏi ngon không, nước chấm phải cho sả, ớt, gừng, quất vào thế này thế này. Cháu gật lia lịa, cháu ít nói nhưng cô mặc định rằng cháu thích :)). Món này ngon thế mà sao cháu có thể không thích được :)). Thế nào con gái Hà Nội mà giờ mới biết ăn ốc luộc là lào????

Mà mình cũng 0 nhớ ra ngày xưa mình được ăn ốc luộc thế nào nhỉ, chỉ nhớ được ăn từ bé. Tiềm thức luôn là những quán ốc vỉa hè, đầu ngõ, ven đường, chỉ có mỗi món ốc luộc thôi mà lúc nào cũng thòm thèm, ngày nào ăn cũng được.

Trong lúc ngồi nhìn cháu nó loay hoay khều ốc thì nhìn lên tường nhà. Bỗng chợt nhìn thấy cái ảnh bác bán ốc kéo đàn violon. Mà cái dáng kéo đàn này, cái ngón tay này nhìn biết luôn là người chơi đàn xịn chứ không phải làm màu. Nhìn sang một góc khác thấy có bài giới thiệu tường tận về một nghệ sĩ violin bán ốc. Thế là mình ồ lên, thì ra quái nhân ngồi bán ốc chứ đùa à. Đoạn, mình bèn quay lại định hỏi bác thì thấy bác đang cầm cái ca nước và cái bàn chải đánh răng đứng ra trước cửa… đánh răng. Ủa, mới 8 rưỡi, ốc bán chưa xong đã sắp đi ngủ rồi á?

Bác đánh răng xong đi vào, khách vẫn vào, bác hét lên: “To nữa đê” (1 bát ốc to nữa cho khách).

Rồi mình gọi bác khiến bác giật mình:

“Bác Sỹ”. (là tên bác trong bài báo trên tường mình đã kịp đọc :))

Bác:

!!!!????

Mình:

“Bác kéo vi ô lông hả?”

Và dường như chắc bác chờ đợi lâu lắm rồi để có người hỏi, bác đi thẳng vào vấn đề luôn:

“Đây, để tôi vào lấy đàn kéo cho mấy bài”.

Còn chưa kịp nói gì cả :)).

Và bất chấp khách vẫn vào bác bỏ đấy để đi lấy đàn luôn và ngay. 3 phút sau bác quay lại với cái đàn trên tay. Vừa mở đàn vừa kể say sưa chuyện ngày xưa có cái đàn 200 đồng (trên cái hình dán trên tường) mà bị khách ăn ốc vào đá vào rớt một miếng hỏng đàn, giờ phải chơi cái đàn rẻ tiền có 2 triệu.

Cái đàn cũ 200 đồng mà mua vào năm 75. Bác tính lúc đó 2 hào một bát ốc. 1 đồng được 5 bát ốc. Thế tưởng tượng xem 200 đồng thì là bao nhiêu bát ốc cho một cái đàn violin? Đấy, cứ thế mà tính xem. Mình giờ chưa tính ra 😀, nhưng đàn thế là đắt tiền là chắc rồi :)).

Bác bảo bác đàn toàn mùa xuân nhé. Đầu tiên là Mùa xuân đầu tiên, rồi đến Làng lúa làng hoa. Mặc dù đang ăn ốc nhưng mình cũng ngưng hết để ngồi nghe và quay lại. Chị Hoa bảo: “Bạn này mà quay là về bạn review quán ốc của bác hay lắm đấy”. Bác bảo: “Ôi xồi cần gì đầy người review rồi”. Mình bảo: “Cháu quay vì cháu yêu nghệ sĩ thôi ạ”.

Bác bảo, nghệ sĩ tới đây ăn đông lắm. Thế rồi, bác mở điện thoại ra khoe: Đây, hôm nọ nhạc sĩ Giáng Son còn tới đây ăn đây này. Trong ảnh thấy chị Son đi ăn với bao nhiêu là anh. Thì ra chị đó đã đi ăn ốc mảnh mà không hề rủ tôi.

Rồi nhân tiện nói chuyện nghệ sĩ, tôi buột mồm hỏi:

“Thế bác có biết ban nhạc Bức Tường không?”

Mắt bác sáng rực

“Ôi sao không biết, tôi thích thằng Trần Lập cực kỳ luôn. Thích lắm”.

Thế là mình chỉ vào chị Hoa và Tun:

“Thế đây là vợ anh Lập và đây là con gái anh Lập này”

Thế là bác bật dậy nói lắp bắp:

“Ôi tôi thích cái bài, cái bài, cái bài, cái bài, cái bài, cái bài, cái bài, cái bài…. cái bài gì mà trèo trèo í nhỉ”

Một thanh niên gần đó khi nghe thấy Trần Lập cũng đã xôn xao nãy giờ, vội bắt sóng quay lại đỡ lời cho bác:

“Bài, bài Đường lên đỉnh Olympia đấy”

“Ờ ờ đấy đấy”.

Cháu Tun cũng tũn ra xem bài Olympia là bài nào. Hình như bài đó bố cháu chưa kịp sáng tác!

Tôi liếc liếc phím lại cho bác:

“Đường đến ngày vinh quang” ạ.

Và từ lúc đấy, bác ngồi say sưa kể chuyện về rừng cây, đời người cho mấy chị em cô cháu được nghe. Không quên xin được chụp chung tấm hình với hai mẹ con. Thanh niên Olympia nhanh chóng làm thợ ảnh. Bác nhắc nhở là nhớ chụp bán thân đừng lấy quần đùi của bác.

Bác vừa kéo đàn, vừa say sưa kể chuyện nghệ thuật. Tuy nhiên, khách vừa đứng dậy bảo tính tiền cho cháu là bác đổi tông tính tiền nhanh hơn Ây Ai. Giữa các câu chuyện nghệ thuật của một thời oanh liệt luôn kèm theo một đoạn rap: “1 nem 1 to 1 nhỏ 1 đĩa xoài củ đậu…”

Tun buổi ăn ốc đầu đời mà lại có trải nghiệm hơn hẳn người thường thế này. Có ai vừa được ăn ốc luộc vừa được nghe vi ô lông bao giờ không ạ? Lúc về có hỏi Tun thấy vui không. Tun gật đầu vui lắm. “Con cũng bất ngờ ghê, vì khi nhắc đến bố, từ người già đến người trẻ ai cũng biết và dành nhiều tình cảm yêu quý cho bố như thế”.

Có lẽ những người mới tới ăn ốc thì 100 người khả năng 99 rưỡi không ai để ý những gì dán trên tường ấy. Cũng chỉ biết một ông bán ốc quần đùi áo may ô hét rất to đón khách tính tiền rất nhanh ngồi cửa. Nhưng công nhận, chỉ để ý một chút xíu thôi, là phát hiện ra bao điều kỳ thú của cuộc sống rồi. Cũng có thể mình bệnh nghề nghiệp, làm phim là phải nhạy cảm với cuộc sống này!

Nhưng chắc bác cũng nổi tiếng cả xóm này rồi!

Và cuối cùng mình xin nói rằng ốc nhà bác hơi bị ngon. Không dưng nằm trong cái ngõ bé xíu này mà người ta cũng phải mất công mà đi tới. Như nghệ sĩ Giáng Son còn biết mà đi ăn mảnh không rủ mình cơ mà? Mình cũng đành phải đi ăn mảnh lại thôi!!!

Đấy, Hà Nội cái kiểu của mình nó đáng yêu như thế á! Nhưng phải biết cách và phải đi với đúng người :)).

#nhatkyhakin
#nhatkyhanoi
#hakindiary
#nhatkydoitao

#522: Tôi yêu Tết

Có người thích Tết, có người không thích Tết, có người chẳng yêu chẳng ghét Tết. Thì cũng là bình thường thôi. Vì hoàn cảnh mỗi người một khác. Có người Tết đến được thảnh thơi, đi chơi, được thưởng. Có người Tết đến được đoàn tụ gia đình, được gặp những người thân yêu. Có người Tết đến thì phải tối mắt tối mũi dọn dẹp, cúng bái, lễ nghi thấy mệt. Có người đang làm ăn ngon lành thì bỗng dưng Tết đến lại phải chờ đợi, nhưng cũng có người cả năm nhờ được Tết mà kiếm được ít tiền…
Tết còn là ở trong kỉ niệm và tàng thức của mỗi người. Có nhiều người lúc nào cũng yêu Tết, là vì những kỳ ức đẹp với gia đình, quê hương tổ tiên. Tết là hình ảnh của những bông hoa đào nở, mùi lá cỏ già thơm nức để tắm đêm 30, của những buổi thức thâu đêm háo hức trông nồi bánh chưng của những đứa trẻ con, của mùi hương trầm mẹ thắp bay thoang thoảng trong đêm mưa xuân gió lạnh, của tiếng cô dì chú bác chúc ông bà năm mới thêm thật nhiều sức khỏe, của sự háo hức mong chờ những phong bao mừng tuổi… và với tôi là cả tiếng mẹ mắng vì làm không đúng ý mẹ khi giúp mẹ dọn dẹp chuẩn bị cho những ngày tất niên.
Đã có nhiều Tết tôi lang thang nơi nào đó, đi học, đi làm và không ăn Tết với gia đình và tất nhiên cũng chẳng cảm nhận được chút nào của Tết nếu lúc đó ở một nơi rất xa và trong một nền văn hóa khác. Nhưng có lẽ chính vì thế lại càng thấy quý Tết. Quý những giây phút gia đình được tụ tập với nhau và chỉ nói với nhau những lời vui vẻ, quý cái không gian rực rỡ của hoa cỏ và càng đi xa sẽ càng thấy quý những gì thuộc về đặc trưng văn hóa của dân tộc mình. Điều này chắc không cần phải nói nhiều, bất kỳ ai xa xứ sẽ đều hiểu. Hồi ở Little Saigon, tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy không khí Tết của người Việt ở đây còn đậm đặc hơn cả khi còn ở Việt Nam mặc dù cho tới trước năm nay thì đó vốn chỉ là những ngày làm việc bình thường trên đất Mỹ (năm nay Cali đã công nhận Tết Âm lịch cũng là một holiday chính thức của bang. Trong khi ở xứ mình nhiều người đòi bỏ Tết thì Tây nó lại bắt đầu công nhận Tết rồi đó!). Rất nhiều người Việt ở đây nhộn nhịp sắm áo dài, gói bánh chưng, mua hoa đào mua quất, đưa con cái đi các lễ hội… dường như họ rất nỗ lực trong việc lưu giữ lại văn hóa truyền thống của quê nhà trên quê hương thứ hai của họ. Điều này rất dễ hiểu, vì thứ nhất càng ở trong một nền văn hóa đa dạng tổng hợp, người ta càng ý thức được nét riêng và sự tự hào về đặc trưng riêng văn hóa của chính mình. Không có nét đặc trưng dân tộc riêng thì sẽ chỉ là một công dân mờ nhạt trong một thế giới đại đồng. Thứ hai, nhịp sinh hoạt bỗng nhiên được trở lại như thời Tết của ngày xưa. Khi mà cả năm làm việc tất bật, bận rộn, chỉ khi Tết đến mới có thời gian và lý do để làm những điều mà chỉ có Tết mới có. Khác với ở VN, có những điều ngày xưa chỉ Tết mới có thì giờ có quanh năm, cuộc sống cũng đủ đầy và dễ dàng nên đôi khi Tết đến mọi thứ nó lại bình thường quá. Còn ở nước ngoài, một ngày nghỉ đôi khi không đơn giản, thời gian là tiền và rất quý. Nên nếu có được một khoảng thời gian quý giá là Tết, họ sẽ tranh thủ tận dụng để làm những điều như dạy các con gói bánh chưng, diện áo dài, đưa các con đi các lễ hội Tết mà mỗi năm chỉ tổ chức một lần, rồi đến thăm người thân, bạn bè. Người Việt ở đâu thì khi thăm nhau vào dịp Tết vẫn luôn quý hơn ngày thường, mà ngày thường cũng chẳng có thời gian mà đến nhà nhau.
Thế nên tôi nhận ra từ xưa là để yêu Tết, yêu văn hóa truyền thống của mình, yêu những gì thân thương của nơi mình sinh ra, người ta nên đi đâu đó thật xa một thời gian, sống ở những nền văn hóa khác nhau, nhưng phải thêm điều kiện tất yếu là cởi mở quan điểm và góc nhìn cuộc sống, thì có thể lúc đấy mới yêu Tết được. Mà yêu ở đây không phải là chuyện cứ phải ngồi xuống gói bánh chưng, dọn nhà è cổ, phải loằng ngoằng lễ nghi gì cho mệt. Yêu ở đây có khi chỉ là cần tận hưởng cái không khí của Tết, ngắm nhìn Tết và… không chửi Tết :)).
Tôi yêu Tết vì có quá nhiều lý do, cho dù đến Tết tôi cũng… có làm gì đâu . Tôi có những cái Tết đáng yêu tuyệt vời với ông bà, gia đình. Tôi yêu hoa đào, tôi thích cái lạnh của mưa xuân, tôi thích nụ cười của bố mẹ khi được tôi mừng tuổi. Tôi không mấy khi ăn bánh chưng nhưng tôi tuyệt đối yêu mến cái bánh đó trên mâm cúng Tết. Tôi cũng biết không phải ai cũng may mắn được như mình để hiểu và yêu Tết được như vậy. Như trên có nói, mỗi người một hoàn cảnh, một trải nghiệm nên họ yêu ghét Tết là bình thường. Chỉ là, đôi khi nếu có thể, nếu 0 thích nó, cho mình một vài trải nghiệm khác biệt rồi quay lại, để biết đâu cũng sẽ hiểu và yêu nó thì sao ;;). Muốn yêu cũng phải hiểu, và cũng phải học cách để yêu đấy!
Tôi chỉ rất không thích những người kêu gọi bỏ Tết hoặc mỉa mai lễ nghi, chê bai từ cái bánh chưng. Người ta hô hào đòi bỏ Tết vì những lý do ở yếu tố con người, lý do kinh tế, lý do giống TQ…. Tôi thì chỉ thấy rằng chẳng Tết nào có tội, Tết mà trì trệ là do sự giáo dục kém ở phần con người, đã lười thì không có Tết vẫn lười và ý thức vẫn kém, chỉ có một nền giáo dục tốt mới thay đổi được tất cả mà cái đó thì…. Còn không có lý do kinh tế tiền bạc nào mà được quyền ưu tiên và bỏ đi văn hóa, truyền thống lễ nghi, di sản cả nghìn năm của một dân tộc. Chắc giờ sống chỉ cần tiền là đủ, nên là núi đã phá, rừng đã phá, biển đã phá, giờ Tết cũng đòi phá nốt cho đủ lý do phát triển kinh tế :)). Vụ không muốn giống TQ thì thôi… bỏ qua đi vì nhiều người bài Tàu đến mất hết cả lý trí!
Đặc biệt trong một năm qua khi được trải nghiệm trong việc đi tìm, lưu giữ lại một phần dù chỉ rất nhỏ một vài nét văn hóa truyền thống của Việt Nam. Tôi bất ngờ vì có quá nhiều điều quý giá, độc đáo và hay ho vô cùng, quá đáng tự hào với thế giới này mà không được quan tâm, bảo tồn, có những thứ đã mất đi hoàn toàn không có cách gì hồi phục, xót đến thắt ruột. Một mình tôi hay thêm cả vài chục bạn trẻ nữa cũng chẳng làm được gì cả, vì nó là việc của cả một xã hội.
Có thể rồi một ngày những thế hệ sau lớn lên cũng không còn lưu giữ hay mặn mà gì với Tết truyền thống nữa, lúc đó chẳng cần hô hào bỏ có khi nó cũng tự hết. Nhưng hãy để nó tự hết theo sự vận hành của tự nhiên và thời đại. Còn bây giờ, còn Tết, thì sẽ còn rất nhiều những người yêu mến nó, học cách yêu nó, chứ không thời buổi này, đêm 30 bật Netflix lên ngồi cày mấy bộ Hàn sướt mướt thì cũng thành một đêm như bao đêm khác thôi.
Tết là theo lịch Âm, tức là lịch trồng trọt. Một đất nước nông nghiệp thì phải tôn thờ lịch trồng trọt và canh tác nhờ lịch trồng trọt.
Tết cũng ở trong tiềm thức, trong lòng của cả biết bao nhiêu thế hệ. Đó là điều chẳng ai có thể cấm hay đòi bỏ được hết!
Cũng không biết còn bao nhiêu cái Tết nữa với bố mẹ, với ông bà, với cái nhà cũ ở quê. Năm nào mẹ cũng làm một cái mâm cúng rất to ở sân nhà, có con gà, có bánh chưng, tôi chưa bao giờ động chân động tay làm cả. Nhưng có thể mai kia khi bố mẹ không còn nữa, lúc đấy tôi sẽ tự khắc có ý thức làm, tự động làm những điều mà Tết nào mẹ cũng làm dù lúc đó mình đang ở bất cứ đâu trên trái đất này…
(Tâm sự đêm 30 Tết của một người yêu Tết).
Ảnh: Những nụ cười rạng rỡ, tụ tập vui vẻ thế này của mẹ và các dì, các em, cũng nhờ Tết mà có đấy!
Fun facts: Saturday (Saturn – ngày của sao Thổ ), Sunday (Sun – ngày của Mặt trời), Monday (Moon – ngày của Mặt trăng). Trước đây Mặt Trăng là ngày đầu tiên của tuần, từ sau khi đổi sang Gregorian calendar thờ Mặt trời thì Sunday là ngày đầu tiên, Monday thành ngày thứ hai. Lịch dương thường liên quan và gắn với tôn giáo của phương tây, lịch âm liên quan đến trồng trọt, nông nghiệp của người châu Á. Mỗi lịch đều có ý nghĩa và liên quan mật thiết đến văn hóa, cuộc sống, thậm chí sự tồn tại của mỗi dân tộc!
CHÚC TẾT TẤT CẢ MỌI NGƯỜI. CHÚC MỌI NGƯỜI MỘT NĂM CON MÈO THẬT NHIỀU SỨC KHỎE VÀ NIỀM VUI.

#516: ĐÃ BAO GIỜ BẠN BỐI RỐI ĐẾN THẾ VÌ MỘT CÁI QUẦN CHƯA?

Nhân dịp theo trend, xin kể cho các bạn nghe về chiếc quần mình được tặng từ người chị “nương tựa” – một nhà thiết kế thời trang kiêm luôn thợ may vô cùng tài năng. Mình là fan cuồng đồ của chị. Riêng về phần chất liệu thì nó mát chưa từng có, mặc mà cứ tưởng vẫn như đang cửi trùn. Đến cái khẩu trang của chị cũng đỉnh, họa tiết vừa đẹp mà vừa đeo vào một phát ai cũng được trẻ đi 10 tuổi là ít. (Mỗi lần mình đeo khẩu trang toàn được xe ôm gọi là em. Tháo ra phát thì mới lên chị nhé :)).
Vì chị là người chị nương tựa của mình nên chị tặng mình rất nhiều quần áo. Chị còn sáng tạo ra kiểu áo lệch vai có tên là “cổ áo Hà Kin”. Từ ngày quen chị thì toàn bộ mùa hè mình chỉ mặc đồ của chị. Đồ chị nhìn tưởng rất đơn giản mà luôn cài cắm một số chi tiết khác người, rất tinh tế mà phải mặc vào thì mới… phát hiện ra được. Chúng nhìn rất bình thường mà lại rất không bình thường, và một khi đã quen là nghiện.
OK dài dòng thế chủ yếu để kể về bộ quần chị tặng cho vào mùa hè năm trước, đã có mặc mấy lần mà xong phải đem đi để dành vì… béo. Giờ bớt béo hơn tí, lại vào một ngày Hà Nội trước gió mùa về nóng hầm hập, quyết lấy của để dành ra diện. Chiếc quần đen suôn mát lịm, mặc vào những ngày gió nồm oi ả thế này thì còn sướng hơn cả cởi truồng.
Ấy thế mà một chiếc quần cứ tưởng bình thường như vậy mà lại đem tới những sự bất ngờ, thậm chí hoang mang tột độ. Hoá ra cái quần ấy nó… không liền mạch. Ngồi sau lưng xe ôm gió thổi lồng lộng bỗng nhiên giật thót mình vì cái quần dài trong tích tắc bị biến thành… quần đùi. Một bên ống quần tự tách làm đôi rồi cuốn bay theo gió lộ ra chiếc chân thẳng tuyệt đẹp và phần đùi quyến rũ của tôi. “Ôi thôi chết mẹ”. Tôi thốt lên. Ngay lập tức tôi nghĩ hay tôi ngồi sai tư thế nên xe ôm kéo tôi rách quần? Hay từ trước đến giờ nó là… cái váy mà tôi không biết? Nhưng sao là váy được vì tôi nhớ rất rõ tôi có xỏ chân vào ống quần và mắm môi mắm lợi kéo quần lên cơ mà nhỉ? (vẫn có chút béo). Đang nghĩ chắc một bên quần bị rách thì bất ngờ đùi chân bên kia lại mát lạnh, ống quần bên kia cũng đang tách làm đôi. Đôi chân tuyệt đẹp của tôi lộ thiên nguyên cặp trong tiết trời lộng gió mà oi ả. Tay tôi vẫn cầm điện thoại và túi, không kịp trở tay để kéo quần lên. Vì kéo được ống bên này thì ống bên kia lại lột ra. Có lẽ sự giật mình và lầm bầm của tôi khiến xe ôm để ý.
Bạn xe ôm trẻ măng bèn hỏi:
“Em bị làm sao thế?” (đeo khẩu trang xịn hay được hỏi tình cảm thế lắm)
“Anh ơi anh đi chậm thôi vì nếu không quần em bị bay mất”. Tôi đề nghị
“Ấy chết, em bị tụt chun quần ư?” Xe ôm vô cùng lo lắng.
“Không, em béo lắm chun không tụt được. Nhưng cái ống quần tự nhiên nó… bay”. Tôi lúng túng giải thích.
“À, thế thì em cứ kẹp chân vào người anh tự nhiên là nó sẽ hết bay”.
Ồ, anh xe ôm không hiểu sao lại hiểu chuyện nhanh như thế được nhỉ 😜 . Quả thật, khi ép hai chân vào một chút thì chiếc quần đã được kiểm soát. Lúc này mới kịp nhét điện thoại, túi tắm đeo vào người để tay còn giữ ống quần. Đôi lúc cái tóc bay vào mắt ngứa mắt thò tay lên vuốt tóc là một tay giữ ống quần không kịp, chân đẹp đùi đẹp nên là y như rằng xe hai bên bu vào ngắm nà!
Câu chuyện chưa hết. Có lẽ vì bối rối cái quần mà khi đặt xe đi tiếp. Vì mải nghĩ chuyện ngồi thế nào cho vừa sang vừa mát, quần bay vừa đẹp mà có vẻ tinh thần hơi bị thiếu tập trung, chưa kể chờ xe cũng lâu. Một hồi xe trờ tới, trời hơi mưa mưa, lái xe cắm mặt xuống điện thoại. Mình vội vã chạy ra giật đế để chân hai bên, tay bó quần và trèo lên xe ngồi thì thấy lái xe quay đầu lại. Ủa, sao lại là một anh tây mũi lõ? Mặc dù đã đội mũ bảo hiểm và đeo khẩu trang nhưng anh cũng không giấu được sự thảng thốt trong đôi mắt xanh nước biển. Mình nhìn anh, anh nhìn mình. Bản năng ngôn ngữ thứ hai của mình trỗi lên: “A iu xe ôm?” Mặc dù lúc đó anh ta không mặc đồ xe ôm nhưng mấy lần mình đi xe cũng không có đồng phục nên thế là bình thường. Còn anh ta là tây thì cũng có thể, thời Covid bao quả tây hết việc đi dạy tiếng Anh biết đâu cũng đi chạy xe? Sau khoảng 3s nhìn nhau thì mình thấy có một anh grab trờ tới nhìn mình. Mình chợt giật mình, ôi thôi rồi bỏ mẹ, lên nhầm xe của giai tây rồi. Vội vàng mình xin lỗi và nhảy xuống xe, và thế đéo nào cái quần nó lại tõe ra vướng một miếng vào xe, lại nguyên chiếc chân tuyệt đẹp hiện ra. Tất cả mọi người lại bu vào nhìn, hây da!
Về đến nhà, cởi quần ra, mình ngồi ngắm cái quần mãi. Thế đếch nào mặc nó mấy lần trong SG mà không biết nó hiểm vậy nhỉ? Công nhận người chị nương tựa của tôi thật không hề bình thường chút nào. Sau buổi này, tôi sẽ thường xuyên mặc nó, vì khi cần, là cái cớ hoàn hảo để… kẹp hông anh xe ôm nào đẹp trai đó các bạn ạ 😅. Biết đâu lại được nương tựa nhau 😄
À, nói thêm là tôi nương tựa chị mà ngược lại tôi chẳng có gì cho chị nương tựa, hy vọng không vì thế mà chị sẽ không cho tôi thêm thật nhiều quần áo đẹp và… độc của chị, chị @Ngọc Hướng Dương nhỉ 😛
Ảnh: anh đằng trước là anh Tây xe ôm hụt.

#515: Nhọ rụng răng

Dì tôi ở quê lên, dì khá sợ thằng Nhọ vì nó to đùng, sủa lắm, lại còn hay nhe răng ra dọa dì. Dì và nó mấy lần ngồi cãi nhau sau cửa nhà.
Thế rồi sáng ra dì gọi cả nhà ầm ĩ. “Thôi chết rồi con Nhọ bị rụng hết một nửa bên răng rồi”. Cả nhà nhốn nháo.
Tôi thì sốc quá, và cũng đang quá mệt mỏi sau trận dài chữa cho con gà bị chuột cắn gần chết, con béo bị tiêu chảy và con Phốc thì húc đầu vào cái thớt bị đè cho què chân. Chưa kể tôi deadline lút đầu. Giờ thêm chó bị rụng răng nữa tôi cũng kiệt sức vì chưa biết chữa thế nào. Tôi cũng nhận ra mình cũng đã thành bác sĩ thú y bất đắc dĩ từ thủa nào rồi mà không biết.
Thở dài tôi lên mạng xem nguyên nhân vì sao chó lại rụng răng. Tôi nuôi nó béo mượt thơm tho, tôi ăn gì nó ăn đó răng tôi đẹp chắc vậy sao nó rụng được? Thấy mạng bảo thôi không sao răng rụng nó sẽ mọc lại đấy, tôi thấy phần nào được an ủi vì giờ tôi cũng 0 biết phải làm thế nào cho nó mọc lại răng. Tôi chỉ lo lắng không biết là nó bị bệnh gì không? Với nó thì tôi không thể bê nó đi thú y vì nó rất to, hầu như chưa bao giờ được bước chân ra khỏi cổng vì nó là chó ta, tôi chỉ sợ nó thành nhậu cho cái lũ ăn thịt chó. Có đúng mấy lần vác ra phường để tiêm phòng thôi mà ba người lôi được ra đến khỏi cổng là nó ngất lăn đùng ra đấy rồi. Nhưng mà ai bước chân vào cổng nhà thì nó hơn con sử tử. Còn ai ý định xấu gì với chó của tôi là tôi cũng xù lên ngay. Chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng chủ cậy gần chó đích thị là như thế đó :)) (Còn gọi thú y đến nhà thì cũng khó vì bác nào gọi cũng bận phải mấy ngày mới tới được như hẹn đi khám bệnh bên Mỹ 😃)
Tóm lại là tôi rầu lòng đi ra nhìn nó thương cảm, rồi ôm nó thì thầm bảo thôi cố lên rồi răng cũng mọc lại thôi, hay là giờ ăn tạm cháo nhé có được không? Nó rụi vào lòng tôi mắt ươn ướt.
Rồi bất ngờ cổng có tiếng lách cách chắc dì đi chợ về. Thế là nó lại bật lên sủa ông ổng nhe răng ra gừ gừ. Tôi giật mình Ủa tổ sư mày sao răng mày vẫn còn nguyên mà nhỉ? Hay từ sáng tới giờ nó mọc lại ra rồi? Thế là tôi lao tới vạch cái mồm nhâu nhẩu nó ra, vẫn nguyên hàm răng chắc khỏe. Ủa? Hay dì tôi 0 thích nó đổ vạ cho nó rụng răng????
Tôi chạy vào nhà hỏi dì. Ủa dì, dì thấy nó rụng răng lúc nào? Dì bảo thì sáng dì nhìn thấy nó một bên không thấy răng đâu cả, chỉ thấy một bên răng vẫn còn. Tôi thấy hơi ngờ ngợ.
Rồi cuối cùng tôi đã hiểu ra vấn đề. Thì con Nhọ của tôi nó bị si ca vâu, mà vâu nửa hàm. Lúc nào một nửa răng bên này cũng chìa hết ra ngoài còn nửa bên kia thì được mồm che nên ấm áp hơn. Nhưng vì tôi nuôi nó từ bé nên thành bình thường cũng 0 để ý! Nhìn nó vâu thành quen và thân thương lâu rồi :)).
Dù sao tôi cũng thở phào nhẹ nhõm vì đỡ phải nghĩ cách cho chó mọc răng mà tôi đồ rằng bác sĩ thú y xịn cũng chưa có cách.
Mà có một bọn chuyên đi chê si ca vâu! Si ca vâu thì đã sao, xinh hết. Tôi cũng si ca vâu này, tôi cũng xinh, ai bo đi sêm tôi sẽ tụt quần người đó ra đấy chứ ở đấy mà chê người khác si ca vâu xiiiiiiii!!!