Posts tagged linhtinh

#525: Răng vổ đấy thì sao?

Răng vẩu đấy, thì sao? Hôm nay chị đanh đá nhớ
Thế kỷ 21, văn minh lịch sự rồi nhưng mà chắc vì là thế hệ con cháu cáp treo nên có nhiều kiểu ăn nói uồi ôi lắm nhớ.
Để chị nói nhé, chị đặc biệt đặc biệt dị ứng với những thể loại lôi những điều chưa hoàn thiện hoặc những “khuyết điểm” (thì coi là thế đi) bẩm sinh/không may của người khác ra như là một tội lỗi hay là một sự mạt sát khinh bỉ. Đặc biệt, chị cực kỳ dị ứng với những thằng nào con nào dè bỉu người khác là “con răng vổ”, “thằng vổ” hay là làm trò cười, chuyện hài châm biếm sự vổ. Mỗi lần nghe vậy, là chị sưng vều cả mặt và ngứa hết cả mắt (dị ứng là có thật)
Nói các cháu cáp treo nghe, nhà chị, họ hàng, ông bà, bố, em và cả bản thân chị cũng răng vổ. Đó là bẩm sinh, là di truyền. Từ bé chị phải nghe cảnh cả người lớn lẫn xung quanh chị lôi cái chuyện đó ra như một sự khinh bỉ và làm trò cười, như là tội gì lớn lao lắm. Có mấy thằng trẻ con gào lên Con răng vổ, gào chết cha chết mẹ, gào như thể không nói chị răng vổ thì đêm về cái mụn ở đít nó sẽ mọc to hơn hay sáng mai bố mẹ nó không cho nó đi cáp treo không bằng í. Thậm chí chị còn nhớ, đến cả một tờ báo dành cho tuổi teen nổi tiếng nhất một thời như là báo HHT cũng từng có một vài lần trong phần “truyện cười” về việc thắc mắc Hai người mà “bị” răng vổ thì hôn nhau kiểu gì nhỉ? Đéo hiểu cái đó thì buồn cười kiểu gì, nhét cho thêm tí muối iot vào lắc não chắc câu chuyện sẽ đậm đà trí tuệ hơn (thì vì vẫn có rất nhiều đứa nó cười và nó tự định trong não bộ bọn nó rằng đó là một chuyện thật buồn cười). Để chị nói cho nghe, răng vổ vẫn hôn bình thường nhé, có đẻ con dù vổ theo bố mẹ thì vẫn ngoan và tài ví dụ như chị đây này. Răng chị vổ nhà chị nghèo mà chị đi vòng quanh thế giới này rồi, học được bao điều mới lạ, gặp được bao nhiêu người tuyệt vời trong khi răng thẳng mà vẫn ngồi trong cái lỗ giữa nhà cào phím đòi xây cáp treo, giải cứu thế giới và nức nở chuyện người khác “bị” răng vổ.
Răng vổ mà sạch sẽ đàng hoàng đương nhiên là hơn nhiều cái bọn tự cho là răng thẳng răng đẹp mà bốc mùi và lười đánh răng cũng như thích lôi người khác ra dè bỉu xỉa xói. Đúng là xấu là một cái tội, nhưng cùng lắm là “tội” xấu mà không biết làm mình đẹp chứ mà cái loại luôn nghĩ mình đẹp hơn người khác và chê bai dè bỉu người khác thì mới là tội lớn, vì xấu bên ngoài còn cải thiện được, chứ xấu bên trong thì khó thọc vào ngoáy cho nó lọc đục lắm.
Chị là người đặc biệt quan tâm đến việc giáo dục trẻ em. Những đứa trẻ con nó văn minh hay không chính là ở bố mẹ và cách bố mẹ nó bảo vệ chúng khỏi môi trường xung quanh. Ví dụ có rất nhiều nơi văn minh chị đi qua, người lớn mà nói bất cứ chuyện gì, kể dù là một chuyện có thật về việc không hài lòng một ai đó, cũng phải nhìn trước ngó sau xem trẻ con có bên cạnh hay không, tránh đưa những ý niệm, sự phân biệt chủ quan, sự dè bỉu chủ quan ảnh hưởng tới suy nghĩ của trẻ nhỏ. Ngược lại, dạy cho bọn nó biết rằng mọi loài vật trên trần gian này, kể cả người (vâng kể cả người vì không phải người nào nhìn cũng thấy đáng yêu dễ thương luôn như động vật đâu) đều có tình yêu thương, dù cao thấp lớn bé, dù màu sắc gì, đều có những vẻ đẹp riêng và nhân cách của họ mới làm nên vẻ đẹp của họ. Con chơi với một người bạn, không vì bạn ấy giàu, bạn ấy không vổ, không lùn, không béo, không phải da đen, không phải châu Á, mà vì bạn ấy không bắt nạt con, cùng chơi với con rất vui và biết đưa cho con một cái khăn giấy khi con khóc.
Chị cũng quyết dạy con chị như vậy. Chị vổ chắc con chị cũng vổ thôi, có khi làm người tốt cũng bị bắt nạt khổ lắm nhưng mà nó văn minh đàng hoàng đời nó sẽ gặp và được cho lại gấp nhiều hơn vạn những lời chê bai dè bỉu hay sự lừa lọc, ghen tị. Chị cứ suy từ đời chị mà ra!
Chị rất sợ cảnh trẻ con quê nhà, khôn ngoan, mồm loa mép giả, bé tí tẹo cũng đã biết chê con nhà khác “lùn” với “vổ”, và cả “nghèo”, đơn giản vì bố mẹ cô dì chú bác xung quanh nó bô bô chê bai bỉ bôi, tất cả những điều đó đều đang dạy lại chúng bằng những cách rất vô thức và trở thành những ý niệm từ trong tiềm thức. Nên lớn lên chúng sống bằng sự phân biệt và tự cho rằng người ta không “đẹp” bằng mình thì là người ta có tội. Cái đó nó gọi là “vô học”. Mà vô học không có nghĩa đen sì là học hết cấp III hay đại học gì đâu nhé. Đầy bác tiến sĩ giáo sư mà cũng vẫn mở mồm ra như vậy mà. Vì có cả những thế hệ (bao gồm bây giờ) đang được nuôi dạy theo những cách “vô học” như vậy. Muốn thiên hạ thấy phông văn hóa của mình thì cứ mở mồm ra là sẽ hiện ra thôi. Có nhiều thành phần thế hệ cáp treo tuy rõ là vô học nhưng mà ai mà bóc ra là phủ nhận, nhảy đong đỏng lên như vừa phải ngồi phải cái ghế nhọn trong lúc mụn ở mông lại đang sưng to. Sống thế càng vào thế kỷ mới càng nguy hiểm, vì văn minh mỗi ngày một lên, cuộc sống cũng thêm phức tạp, có bữa tưởng thế là hay gặp phải người không kiềm chế nó đánh cho sml ra đấy! Rồi ra đời, có cơ hội được ra nơi tân tiến, cuộc đời sẽ dạy cho cái gì mới làm nên vẻ đẹp một con người, cũng phải nhục nhã vài phen mới thành người được!
Thôi hôm nay chị nói vậy thôi, chị ví dụ chuyện vổ vì chị vổ, chứ cái gì tương tự thế cũng đúng hết. Bài sau chị sẽ quay lại chuyện cáp treo (cũng sẽ rất đanh đá).
Tổ sư thỉnh thoảng chị đanh đá thế thôi, chứ bình thường chị rất…bình thường. Chị cũng rất thích từ Đéo nên đừng ai ý kiến và vấn đề ngôn ngữ của chị ở đây! (Còn nếu muốn bàn về chuyện có văn hóa trong việc nói bậy thì chị sẽ có một bài thảo luận riêng với các chú!)
Thế thôi, thế hôm nay mọi người ăn gì đấy?

#523: Làm phim, 0 phải cái gì cũng được bịa, nhất là vấn đề văn hóa của một quốc gia!

Nhân vụ một bộ phim Hàn bị tháo gỡ khỏi Netflix vì “xuyên tạc lịch sử”. Mình thấy đúng là dịp để nói lên một vài tâm sự “nho nhỏ”, nhỏ mà có khi nó lại lớn á!

Nói chung, với quan điểm và sự giáo dục của mình và với tư cách cũng là một nhà làm phim. Thì mình nghĩ rằng, “lịch sử” và “văn hóa” của một quốc gia khác là thứ tối kỵ để xuyên tạc, bóp méo (cho dù định nghĩa thế nào là “xuyên tạc, bóp méo” thì có thể phải tranh cãi), nhưng điều gì khiến gây ra sự tổn thương và sự tự ái cho một dân tộc khác, đó là điều không nên làm, và không thể làm! Bây giờ thế giới đã ở thời đại công nghệ và hòa nhập. Mọi thông tin, hình ảnh đều được chia sẻ một cách rất dễ dàng và không còn mang tính giới hạn biên giới. Không còn ở thời phim ảnh được thoải mái tự do “thẩm du” tự sướng như thời Rambo. Mọi thông tin, hình ảnh, sản phẩm văn hóa đều có khả năng lan truyền ra được cả thế giới. Bất cứ sự sai lệch hay bóp méo nào, thậm chí là một câu đùa với một vấn đề nhạy cảm, đều có thể gây ra hậu quả khôn lường vì sự dễ bị kích động của thời đại mạng xã hội, sự lười biếng trong việc chọn lựa thông tin và nghiên cứu của đa phần dân số dùng mạng.

Đành rằng phim ảnh là “bịa”, nhưng không phải cái gì cũng có thể bịa, đặc biệt là ở những đề tài nhạy cảm và dễ gây tổn thương như lịch sử, văn hóa. Bởi vì đó là những thứ thiêng liêng của một dân tộc, cần phải có được sự tôn trọng đàng hoàng từ những quốc gia khác. Cởi trần cởi truồng chửi cha chửi mẹ trong phim mày cũng được, nhưng có những thứ không phải là đề tài để câu khách. Bởi vì không chỉ nó nhạy cảm, nó mang tính gây tự ái, xúc phạm, mà nó còn là sự vô tâm và vô đạo đức.

Cho dù nó chỉ là “một câu thoại” như trong cái phim Hàn nọ ,nhưng nếu bạn từng được đến một ngôi làng nghèo thê thảm với một gia đình Việt Nam mà trong nhà có tới 8 tấm hình trên bàn thờ của một đại gia đình bị sát hại bởi lính Hàn, chắc lúc đó bạn sẽ không có nghĩ tới câu thoại đó chỉ là một câu thoại “vớ vẩn” cho một bộ phim “đang hay mà” của bạn đâu bạn ạ!

Nhiều bạn ngây thơ cho rằng, “đó chỉ là một chi tiết nhỏ”. Nhưng bạn đừng quên rằng, sự xâm chiếm và đô hộ văn hóa nó bắt nguồn từ chính những thứ “nhỏ” như vậy. Có khi chỉ là một câu thoại, một cái kẹp tóc, một kiểu mặc quần áo. Nhưng điều tiếp theo bạn biết là có cả một bộ phận giới trẻ ở một đất nước nọ mặc hanbok lạc quẻ đi chụp ảnh bên cạnh một cái tường, cánh cửa, cây hồng mà vốn dĩ đặc chất của vùng nông thôn với một nền văn hóa hoàn toàn khác! Sự xâm chiếm văn hóa bằng thứ “quyền lực mềm” thế này nó tinh vi tới mức bây giờ cả một phần lớn thế hệ mới bị ảnh hưởng mà chính bản thân họ cũng không biết. Và thế là vô hình trung, tự nhiên có một thế giới mới làm nô lệ văn hóa cho một vài dân tộc!

Nhưng thật sự những bạn trẻ bây giờ cũng không đáng trách, bởi vì chính thế hệ tạo ra họ và giáo dục ra họ cũng đã và đang không làm tốt được việc bảo tồn văn hóa, di sản của chính mình. Trong hành trình quay phim về đề tài văn hóa của mình, tôi đã khá khó khăn trong việc đi tìm lại những giá trị, tư liệu, sản phẩm văn hóa gốc. Không chỉ chúng còn rất ít, hiếm hoi vì không được quan tâm và bảo tồn, hay được bảo tồn đúng cách. Mà thậm chí cả một số người phụ trách làm văn hóa họ cũng không đủ kiến thức và thật tâm trong việc bảo tồn, lưu giữ, tuyên truyền văn hóa dân tộc. Đôi lúc chỉ là đi xin tư liệu, xin thông tin để có thêm nhiều chất liệu tốt cho việc truyền bá văn hóa dân tộc tốt hơn đến giới trẻ và cho bạn bè quốc tế thôi mà cũng là khó khăn, lười biếng, thậm chí tìm cách moi tiền. Những “rừng vàng biển bạc” giờ cũng dần biến hết thành sân golf, resort, cáp treo với những thứ kiến trúc nửa mùa, lai căng rẻ tiền. Trong khi cái kiến trúc gốc của mình thì không biết trân trọng và thấy quý, và không biết rằng với thế giới đó mới là những điều rất đẹp và đặc biệt, là lý do để thế giới phải tới để gặp mình!

Thế thì làm sao mà một thế hệ tiếp theo được giáo dục tốt hơn và để cho chúng được kế thừa một nền văn hóa bền vững và phong phú?

Còn có những thứ vừa mới tranh thủ quay xong mà có khi chỉ sang tuần đã bị biến mất. Nhanh không kịp trở tay.

Khi không có văn hóa/di sản đặc trưng của dân tộc, bạn sẽ là gì giữa thế giới đại đồng này? Khi bạn đi ra thế giới, khi người ta hỏi bạn là người nước nào? Đặc trưng của dân tộc bạn là gì? Không phải đem ra món phở với mặc cái áo dài vào thế là bạn cứ là người Việt Nam. Cái tố chất văn hóa nó phải ở trong thần thái, sự hiểu biết, nó phải khiến người nước khác cảm thấy thú vị, khác biệt, phải “chất”, nó phải khiến họ nhận ra bạn ngay. Mà văn hóa là thứ phải trải dài qua thời gian, qua lịch sử, cái được thấm nhuần vào một con người từ lúc họ sinh ra. Làm sao bạn chẳng cần cứ phải mặc cái áo dài và cái nón lá nhưng khi người ta nhìn thấy bạn là một người Việt, người ta đã nghĩ ngay được tới món phở, những mái đình rêu phong, tiếng đàn bầu thánh thót. Khi không có văn hóa, tự nhiên bạn chẳng là ai, bạn cũng chẳng có cộng đồng, bạn chẳng có định danh dân tộc. Hay tệ hơn bạn lại thành công cụ đi quảng cáo văn hóa cho quốc gia khác. Mà bạn có vô tình hãy hữu ý “quảng cáo” văn hóa cho một quốc gia khác thì bạn cũng đừng quên bạn không bao giờ là một phần của họ, bạn chỉ là nô lệ văn hóa của họ!

Bạn nghe mấy lời này chắc thấy “đao to búa lớn” lắm nhỉ? Nhưng mà nghĩ kỹ thì nó là điều đang xảy ra mỗi ngày mỗi giờ và sờ sờ trước mắt đó. Và không phải bỗng nhiên mà có rất nhiều người con ở phương xa, khi đã đi ra tới thế giới, càng học hỏi và hiểu hơn về sự phong phú của văn hóa, lịch sử, di sản thế giới thì họ lại càng thấy quý, thấy tiếc, vội vàng muốn trở về để thưởng thức, tìm lại và rất nhiều tìm mọi cách để níu giữ, bảo tồn những giá trị văn hóa, lịch sử gốc đang vô cùng mong manh và mất đi mỗi ngày một nhanh như bây giờ. Rất tiếc phần lớn họ đều khá cô đơn trên con đường của mình và những gì họ làm được rất nhỏ lẻ.

Những tâm sự này với các bạn, tất cả đều là sự trải nghiệm của mình đó. Từ tư cách là một người đi sinh sống và học tập ở nước ngoài nhiều năm, một người làm phim đang bỏ rất nhiều tiền của và công sức của mình ra để làm những bộ phim về văn hóa, một người đã đi lang thang và được trải nghiệm với một số nhân chứng lịch sử, âm nhạc, kiến trúc mà tận mắt thấy mọi thứ đang mong manh và mất đi nhanh quá, một người nhìn thấy rõ ràng những sự xâm chiếm văn hóa tràn ngập vào cả một vài thế hệ mới, mà.. cũng không biết làm thế nào, vì mình cũng cô đơn và nhỏ bé, chỉ biết làm tốt nhất những gì trong khả năng, sự hiểu biết và trái tim mình mách bảo mà thôi!

Những câu chuyện này, mình sẽ còn kể nhiều, và mình sẽ kể bằng những bộ phim của mình nữa!

#tâmsựđêmkhuya

Ảnh: Ngôi đình bên cạnh cây Dã Hương 1000 năm tuổi ở Bắc Giang. Cây duy nhất còn lại trên trái đất. Có những điều hiếm quý như thế mà chính người Việt nhiều người cũng không biết.

Còn với mình, đây là kiến trúc dân tộc đẹp nhất thế giới!

#521: Y Tiết giờ ở đâu rồi?

Nhân chuyện nhìn thấy anh chàng So Y Tiết được mặc quần áo rất celeb và bảnh bao đi dự sự kiện lớn. Lại muốn viết một vài tâm sự. (Ủa ai không biết Y Tiết thì google ngay nhé :D)

Câu chuyện biết về anh chàng So Y Tiết này hết sức bất ngờ và…xa lạ. Khi mà chẳng thấy báo chí nào ở Việt Nam nhắc tới Y Tiết và đương nhiên cũng chưa từng bao giờ nghe thấy tên bạn í bao giờ. Thế rồi một ngày bạn ở bên Mỹ hỏi có biết Y Tiết không? Lúc đó nghe cái tên mình còn cãi chắc 0 phải là người Việt Nam rồi. Anh í nói là sao gần đây nghe thấy hiện tượng này ở bển, đến ngôi sao nổi tiếng cũng remix lại nhạc của cậu này, mà nghe nói đó chỉ là một anh chàng dân tộc nghèo xa xôi tận Việt Nam. Anh bảo bài hát vớ va vớ vẩn thì phải,giọng hát thì chẳng có cái gì, nói chung giờ không thể hiểu nổi gu của thiên hạ. Mà nghe nói là một số ngôi sao nổi tiếng tầm cỡ có số má còn suốt ngày share lại mấy cái clips của Y Tiết.

Xong tớ cũng tò mò đi tìm anh chàng xem đó là ai, cũng thấy dễ thương, mà giờ thì tớ cũng không ngạc nhiên vì bất cứ hiện tượng gì bỗng nhiên nổi tiếng nữa cả, cũng chẳng buồn thắc mắc.

Thế rồi…chỉ mấy ngày sau, anh bạn tớ bỗng nhiên gật gù: “Giờ anh hiểu vì sao mọi người thích Y Tiết rồi đấy”. Rồi anh í gửi cho tớ một loạt links bài hát của Y Tiết, miệng không ngừng ngâm nga cái câu hát: “I love peaches, I love you”. Mà cả cái bài hát của Y Tiết có đúng câu hát đấy thôi. Rồi anh vừa hát theo vừa lúc lắc cái đầu, thấy anh đáng yêu dễ sợ. Anh bảo nghe xong Y Tiết tự nhiên thấy một ngày sáng sủa dễ thương hơn, cho dù tin về bầu cử và chứng khoán thì nó vẫn tệ như mọi ngày thôi. Và bọn tớ cùng ngồi nghĩ xem vì sao mọi người lại thích Y Tiết tới như thế? Sao chính anh í cũng bị Y Tiết thuyết phục lúc nào không hay?

Y Tiết nói phần lớn fans của Y Tiết là người nước ngoài, đương nhiên kiểu ngây ngô dạng này thì chưa thể là gu của người Việt được nên fans Việt của anh chắc chắn là ít rồi. Nhưng cứ nghĩ mà xem, nếu cách đây vài năm, chục năm, nếu có 1 Y Tiết như vậy thì có lẽ người nước ngoài cũng chưa chắc quan tâm. Nhưng những năm tháng gần đây, khi xã hội ngày càng phức tạp, nhiều vấn đề, mọi thứ dù rất nhỏ và đơn giản bỗng nhiên cũng trở nên rất to tát, người ta có thể mổ xẻ và trầm trọng mọi thứ trên trần gian, kể cả đó là câu chuyện cổ tích, truyện dân gian cho tới một cái liếc nhìn của một vị lãnh đạo. Bệnh dịch, chiến tranh, biểu tình, văn minh lên quá cao cái gì cũng là “big deal”, quá nhiều tầng lớp của sự sống ảo và giả dối. Con người tự bản thân sống với cái mạng xã hội đã trở nên quá phức tạp lúc nào không hay. Rồi một ngày rất nhiều người nhận ra có khi một điều gì đó thật ngây thơ, hồn nhiên và chân thật sẽ khiến một vài phút giây trong cuộc sống của họ trong trẻo và bình tâm trở lại. Anh bạn tớ khi suốt ngày sắp phát rồ vì phải đọc đủ thứ tin về bệnh dịch, bầu cử, biểu tình. Chẳng ai làm gì chỉ đọc tin cũng làm một ngày bực bội, chứng khoán thì trồi sụt, bỗng nhiên được nghe một vài câu hát vu vơ của một anh chăn bò đâu đó xa xôi tận Việt Nam lại thấy vui vui trong lòng, một vài giai điệu lặp đi lặp lại nhưng mà lại rất catchy và có thể hát theo cả ngày không chán. “I love peaches I love you”, mặc dù có lúc từ “peaches” phát âm hơi sai sai hơi bậy bậy tí thế nhưng mà thế nó lại đáng yêu. Đôi lúc khi xung quanh đen tối quá, đọc phải quá nhiều thứ mệt mỏi, thời đại của media cứ phải tiêu cực thì mới nhiều likes và shares thì những điều trong trẻo như Y Tiết lại cứu rỗi nhiều tâm hồn bực bội và khiến cho nhiều người nhận ra vẫn còn một thế giới hồn nhiên đâu đó ngoài kia. (À nhưng ngay đến như Y Tiết đương nhiên cũng không tránh khỏi những lời nhận xét và bình luận cay nghiệt. Nhưng mà…”kệ thôi” (Y Tiết nói thế).

Không chỉ Y Tiết, có rất nhiều câu chuyện tương tự như Y Tiết đôi lúc rất “silly” lại trở thành hiện tượng khiến điên đảo thiên hạ. Chẳng hạn như clip anh giai vừa cầm bình nước trái cây to đùng vừa đi skateboard tự sướng và lip sinc trên nền bài hát “Dream” của Fleetwood Mac. Một bài hát kinh điển đã từ những năm 70’s. Bỗng nhiên clip went viral, mọi người xem đi xem đi xem lại cái clip và tự cười với nhau cho dù hầu như nó chẳng có một cái nội dung gì. Bỗng nhiên bài “Dream” được nghe khắp mọi nơi, bài hát được mua trực tuyến ở mức độ kỷ lục, còn hơn cả thời nó nổi nhất. Hãng nước trái cây bán đắt như tôm tươi còn anh giai nọ thì có cả triệu người follow trên Instagram và mỗi ngày anh chỉ việc up một cái clip ngắn “ngớ ngẩn” nội dung gần như nhau nhưng mà mọi người vẫn theo dõi anh ta đều như một celeb đích thực.

Làm…phim cũng thế. Trong khi mọi người đang đi tìm đủ thứ phức tạp, câu chuyện phức tạp, kỹ xảo phức tạp ngoài kia để làm ra những bộ phim phức tạp. Mình lại ước được xem những bộ phim thật đơn giản, kể về những điều thật đơn giản, không cần đến bất cứ một cái kỹ xảo hay màu sắc lòe loẹt gì. À nhưng mà mình cũng nhận ra để làm được những điều thật đơn giản mà vẫn thật hay và vẫn chạm được vào trái tim của triệu người thì điều đầu tiên: có lẽ phải thoát khỏi cái thế giới phức tạp này, như Y Tiết trước đã!

Có những thứ nó không phải là hay hay không hay, mà là nó có khi là một thứ mọi người “cần” vào những lúc nào đó. Có lẽ cuộc sống không nên chỉ bó buộc sự yêu thích bằng mỗi việc “hay”, “không hay”, “xinh” hay “xấu” nhỉ.

Chẳng hiểu sao dù gì thì mình vẫn thấy một cái bad feeling khi một Y Tiết bỗng nhiên nổi tiếng mà nhiều người lại tâng bốc, tìm cách khai thác hoặc lợi dụng Y Tiết, theo những cách mà chính họ còn không hiểu được vì sao Y Tiết được nổi tiếng như thế. Kiểu Y Tiết thì không bao giờ trở thành một trào lưu yêu thích viral theo gu của người Việt mình cho dù cả thế giới có thích Y Tiết haha. Chắc chắn tới giờ đầy người vẫn chẳng hiểu vì sao Y Tiết nổi tiếng ở ngoài kia. Nhưng mà cái cách ăn theo bằng định nghĩa sự “nổi tiếng” là phải khoác lên sự bảnh bao mang hình dáng celeb cho dù 0 hiểu được bản chất được việc vì sao người ta nổi tiếng thì nó đúng là “bad feeling” thật đó.

À để cho dễ hiểu về cái ý nói trên. Chuyện của Y Tiết làm cho tớ nghĩ tới một ví dụ tương đồng. Khi con người ta du lịch tới một vùng đất và họ rất thích vì vùng đất ấy có những bãi biển hoang sơ thật trong xanh, hay những rừng thông lâu năm lấp lánh mát rượi trong ánh mặt trời sớm mai, vì cái không khí mát lành dù giữa trưa hè…nhưng sau đó người ta xây kín nhà cửa, resorts, khách sạn giăng kín cái sự hoang sơ trong xanh đấy, phá hết rừng thông, đem cả thành phố về đuổi đi cái không khí mát lành của núi rừng. Và thế là giờ cũng 0 ai biết người ta còn đến cái mảnh đất đấy để làm gì nữa, vì cái lý do để người ta đến chính là cái bị phá đi vì sự tham lam, ngu dốt, sự trọc phú của đám nhà giàu và thiếu ý thức.

Y Tiết nổi tiếng vì sự hồn nhiên, chân thật, đáng yêu. Y Tiết cũng rất happy với đi chăn trâu mỗi ngày, đủ tiền ăn và xây cái nhà vệ sinh lớn nhất thị trấn cho dì dượng là vui rồi. Chứ giờ lại đem Y Tiết đi event, mặc quần áo bảnh bao đồ, rồi 0 chừng gameshow, đóng phim, Y Tiết bỗng chốc lại trở thành 1 thể loại celeb quá tầm thường và nhan nhản với khoảng 200 triệu người như thế ngoài kia…! Chắc là chẳng có gì mà cứ giữ hồn nhiên và chân thành mãi được trong cái xã hội quá phức tạp này! (Đấy 0 nghĩ phức tạp 0 được khổ ghê á!)

#520: My followers

Năm ngoái, có bạn quảng cáo bán likes với followers, nhắn tin công ty đang khuyến mại. Bạn nhắn mình một tràng rồi thêm câu này mới bực ứa nước mắt: “Hiện tại bên em thấy chị đang có lượng followers khá cao, chị có muốn MUA THÊM không ạ?”
Dù sao thì nhiều người cũng ngạc nhiên tại sao một người mà mỗi bài chỉ vài chục tới trăm likes là hết, có bài được 5 cái likes, posts thì toàn chuyện vô thưởng vô phạt mà sao cũng mấy chục nghìn followers thì cũng đáng nghi :)). Cơ mà đến món chân gà sả ớt còn lâu lâu mới có tiền mua về gặm thì tiền đâu ra mà mua Người theo dõi =)).
Chắc phải 4,5 năm nay lượng “người theo dõi” của mình chẳng tăng lên tẹo nào, thậm chí còn giảm đi chút chút. Nhưng tất cả số lượng người theo dõi bây giờ đều gần như giữ nguyên vậy, rất nhiều là độc giả từ thủa blog 360 và từ “Chuyện tình New York” cho tới tận bây giờ. Họ không phải là những người ồn ào follow rồi unfollow theo sự kiện chỉ sau 1 đêm. Độc giả, người theo dõi mình theo mình nhận biết đa phần là dân trí thức, hài hước, mộng mơ, yêu cái đẹp, đáng iu :)). Nên một khi họ đã thích và quan tâm tới những bức ảnh, những câu chuyện vô thưởng vô phạt của mình thì họ sẽ ở lại và cùng chia sẻ với mình, blog của mình và sẽ trở thành người bạn của họ mỗi ngày. Rồi một ngày nhận ra ê tính ra follow cả hơn gần 20 năm rồi đấy, có bạn còn thuộc lòng cả mấy câu chuyện chó mèo của mình luôn nữa hihi. À mà đặc biệt mấy người này còn lười comment, likes, shares… tuy nhiên mình làm gì thì ai cũng biết 😀. Tuy rằng mình không nhớ hay biết hết được các bạn, nhưng mình nói rằng mình luôn trân trọng sự theo dõi và chia sẻ của các bạn với mình suốt bao nhiêu năm tháng qua. Nói gì thì nói, viết ra cái gì có người cười hay khóc cùng. Chụp ra cái ảnh có người khen đẹp, thì cũng vui hết cả thằng người chứ đúng không? 😀 À mình đặc biệt iu những bạn không chê mình viết dài bao giờ :)).
Mình đặc biệt chẳng bao giờ có trò unfriend cho dù list số lượng bạn và biết thật sự chắc chỉ ở con số một vài chục. Lý do rất lớn là vì… không có thời gian. Mình cũng 0 có trí nhớ tốt nhớ mặt nhớ tên mà ngồi mò ai với ai để remove. Cũng không quan trọng ai phải like hay comment, tương tác với nhau, mình cũng lười đi tương tác bỏ mẹ đi được. Có người nhiều khi chẳng bao giờ comment hay like gì nhưng khi có việc họ lại là những người ủng hộ những việc mình làm, donate cho bác Hai Chìa chẳng hạn. Muốn lọc friendlist thì đơn giản thôi. Lâu lâu làm một vài posts chửi bọn ấu dâm, cuồng giáo, ăn thịt chó, bọn “làm hại các vùng đất”… tự nhiên thấy friendlist ngót đi là ngon ngay :)). Như hôm nọ chửi thằng cha nhà báo nhà thơ hiếp dâm phụ nữ mà friendlist ngót đi được vài người, lại chả nhẹ cả người vì quét được “bạn chung” như thế trong “friendlist”. Dù chỉ là title trên FB nhưng cũng 0 muốn làm “friends” với đám người vậy! Mà còn ai 0 thích unfriend mình thì kệ thôi, có remove mà mình cũng chẳng biết đấy là ai và người đấy có quan trọng với mình không thì chẳng là cái vấn đề gì!
Còn vì sao nhiều năm qua số lượng người theo dõi hầu như không tăng lên thì cũng không có gì ngạc nhiên. Vì mình chẳng làm cái gì ồn ào cả. Chắc chuyện giờ mới dám tâm sự. Mình là người sợ ồn ào, sợ đám đông. Đợt “Chuyện tình New York” bỗng nhiên cảm giác cứ như ai cũng biết mình, ra chợ mua rau đi tất 2 màu khác nhau về cũng đã có người bình phẩm trên diễn đàn… văn học. Thế là mình sợ quá, không dám viết cuốn nào nữa, không dám lên báo, tv dù được mời nhiều vô kể. Kiên quyết không chạy theo trend, phát ngôn gây sốc, ăn theo bất cứ cái gì và bất cứ ai. Nổi tiếng với mình không có nghĩa lý gì cả. Mình chỉ muốn làm cái mình thích, viết cái mình thích viết, chơi với người đáng yêu tốt bụng. Ra phố mặc quần thủng đít không ai thèm quan tâm, thế là bình yên!
Tuy nhiên… =)). Tử vi báo sớm muộn gì mình cũng nổi tiếng, 0 muốn nổi nó cũng nổi. Số mình cũng lạ, cái gì mình sợ thì cái đó nó ập đến. Mình say xe, sợ đi xa vác nặng, thế đếch nào phải cầm cái máy ảnh lê khắp hơn nửa quả đất sụn cả xương. Sợ ồn ào nhưng mà viết mỗi cuốn sách mà tự nhiên nó ồn ào. Sợ nổi tiếng nhưng làm đúng cái nghề mà 0 nổi tiếng thì nghĩa là… vứt vào sọt rác. Giờ làm phim mà không nổi tiếng thì nghĩa là phim kém quá 0 ai thèm xem còn gì =)). Mà xong không muốn vác nặng, không muốn ồn ào, không muốn nổi tiếng. Nhưng làm phim thì sao mà 0 vác nặng được, làm phim mà 0 ồn ào với nổi tiếng thì sao… có tiền mà làm phim được. Giờ phải nổi tiếng thì mới có tiền nghe chưa?
By the way, mình đã từng ước mỗi bạn follower cho mình 1 đô mình cũng có gần trăm nghìn đô rồi =)). Nhưng ước thì lại không có, phải chê mới có =)).
Năm mới, mình rất cần tiền để tu sửa lại cái nhà ông bà ở quê, làm lại cái sân. Trồng thêm cây đào trước cổng. Năm nay mình sẽ chê tiền, chê nổi tiếng xem sao =)).
(Tâm sự của một blogger thời mạng xã hội =)).

#516: ĐÃ BAO GIỜ BẠN BỐI RỐI ĐẾN THẾ VÌ MỘT CÁI QUẦN CHƯA?

Nhân dịp theo trend, xin kể cho các bạn nghe về chiếc quần mình được tặng từ người chị “nương tựa” – một nhà thiết kế thời trang kiêm luôn thợ may vô cùng tài năng. Mình là fan cuồng đồ của chị. Riêng về phần chất liệu thì nó mát chưa từng có, mặc mà cứ tưởng vẫn như đang cửi trùn. Đến cái khẩu trang của chị cũng đỉnh, họa tiết vừa đẹp mà vừa đeo vào một phát ai cũng được trẻ đi 10 tuổi là ít. (Mỗi lần mình đeo khẩu trang toàn được xe ôm gọi là em. Tháo ra phát thì mới lên chị nhé :)).
Vì chị là người chị nương tựa của mình nên chị tặng mình rất nhiều quần áo. Chị còn sáng tạo ra kiểu áo lệch vai có tên là “cổ áo Hà Kin”. Từ ngày quen chị thì toàn bộ mùa hè mình chỉ mặc đồ của chị. Đồ chị nhìn tưởng rất đơn giản mà luôn cài cắm một số chi tiết khác người, rất tinh tế mà phải mặc vào thì mới… phát hiện ra được. Chúng nhìn rất bình thường mà lại rất không bình thường, và một khi đã quen là nghiện.
OK dài dòng thế chủ yếu để kể về bộ quần chị tặng cho vào mùa hè năm trước, đã có mặc mấy lần mà xong phải đem đi để dành vì… béo. Giờ bớt béo hơn tí, lại vào một ngày Hà Nội trước gió mùa về nóng hầm hập, quyết lấy của để dành ra diện. Chiếc quần đen suôn mát lịm, mặc vào những ngày gió nồm oi ả thế này thì còn sướng hơn cả cởi truồng.
Ấy thế mà một chiếc quần cứ tưởng bình thường như vậy mà lại đem tới những sự bất ngờ, thậm chí hoang mang tột độ. Hoá ra cái quần ấy nó… không liền mạch. Ngồi sau lưng xe ôm gió thổi lồng lộng bỗng nhiên giật thót mình vì cái quần dài trong tích tắc bị biến thành… quần đùi. Một bên ống quần tự tách làm đôi rồi cuốn bay theo gió lộ ra chiếc chân thẳng tuyệt đẹp và phần đùi quyến rũ của tôi. “Ôi thôi chết mẹ”. Tôi thốt lên. Ngay lập tức tôi nghĩ hay tôi ngồi sai tư thế nên xe ôm kéo tôi rách quần? Hay từ trước đến giờ nó là… cái váy mà tôi không biết? Nhưng sao là váy được vì tôi nhớ rất rõ tôi có xỏ chân vào ống quần và mắm môi mắm lợi kéo quần lên cơ mà nhỉ? (vẫn có chút béo). Đang nghĩ chắc một bên quần bị rách thì bất ngờ đùi chân bên kia lại mát lạnh, ống quần bên kia cũng đang tách làm đôi. Đôi chân tuyệt đẹp của tôi lộ thiên nguyên cặp trong tiết trời lộng gió mà oi ả. Tay tôi vẫn cầm điện thoại và túi, không kịp trở tay để kéo quần lên. Vì kéo được ống bên này thì ống bên kia lại lột ra. Có lẽ sự giật mình và lầm bầm của tôi khiến xe ôm để ý.
Bạn xe ôm trẻ măng bèn hỏi:
“Em bị làm sao thế?” (đeo khẩu trang xịn hay được hỏi tình cảm thế lắm)
“Anh ơi anh đi chậm thôi vì nếu không quần em bị bay mất”. Tôi đề nghị
“Ấy chết, em bị tụt chun quần ư?” Xe ôm vô cùng lo lắng.
“Không, em béo lắm chun không tụt được. Nhưng cái ống quần tự nhiên nó… bay”. Tôi lúng túng giải thích.
“À, thế thì em cứ kẹp chân vào người anh tự nhiên là nó sẽ hết bay”.
Ồ, anh xe ôm không hiểu sao lại hiểu chuyện nhanh như thế được nhỉ 😜 . Quả thật, khi ép hai chân vào một chút thì chiếc quần đã được kiểm soát. Lúc này mới kịp nhét điện thoại, túi tắm đeo vào người để tay còn giữ ống quần. Đôi lúc cái tóc bay vào mắt ngứa mắt thò tay lên vuốt tóc là một tay giữ ống quần không kịp, chân đẹp đùi đẹp nên là y như rằng xe hai bên bu vào ngắm nà!
Câu chuyện chưa hết. Có lẽ vì bối rối cái quần mà khi đặt xe đi tiếp. Vì mải nghĩ chuyện ngồi thế nào cho vừa sang vừa mát, quần bay vừa đẹp mà có vẻ tinh thần hơi bị thiếu tập trung, chưa kể chờ xe cũng lâu. Một hồi xe trờ tới, trời hơi mưa mưa, lái xe cắm mặt xuống điện thoại. Mình vội vã chạy ra giật đế để chân hai bên, tay bó quần và trèo lên xe ngồi thì thấy lái xe quay đầu lại. Ủa, sao lại là một anh tây mũi lõ? Mặc dù đã đội mũ bảo hiểm và đeo khẩu trang nhưng anh cũng không giấu được sự thảng thốt trong đôi mắt xanh nước biển. Mình nhìn anh, anh nhìn mình. Bản năng ngôn ngữ thứ hai của mình trỗi lên: “A iu xe ôm?” Mặc dù lúc đó anh ta không mặc đồ xe ôm nhưng mấy lần mình đi xe cũng không có đồng phục nên thế là bình thường. Còn anh ta là tây thì cũng có thể, thời Covid bao quả tây hết việc đi dạy tiếng Anh biết đâu cũng đi chạy xe? Sau khoảng 3s nhìn nhau thì mình thấy có một anh grab trờ tới nhìn mình. Mình chợt giật mình, ôi thôi rồi bỏ mẹ, lên nhầm xe của giai tây rồi. Vội vàng mình xin lỗi và nhảy xuống xe, và thế đéo nào cái quần nó lại tõe ra vướng một miếng vào xe, lại nguyên chiếc chân tuyệt đẹp hiện ra. Tất cả mọi người lại bu vào nhìn, hây da!
Về đến nhà, cởi quần ra, mình ngồi ngắm cái quần mãi. Thế đếch nào mặc nó mấy lần trong SG mà không biết nó hiểm vậy nhỉ? Công nhận người chị nương tựa của tôi thật không hề bình thường chút nào. Sau buổi này, tôi sẽ thường xuyên mặc nó, vì khi cần, là cái cớ hoàn hảo để… kẹp hông anh xe ôm nào đẹp trai đó các bạn ạ 😅. Biết đâu lại được nương tựa nhau 😄
À, nói thêm là tôi nương tựa chị mà ngược lại tôi chẳng có gì cho chị nương tựa, hy vọng không vì thế mà chị sẽ không cho tôi thêm thật nhiều quần áo đẹp và… độc của chị, chị @Ngọc Hướng Dương nhỉ 😛
Ảnh: anh đằng trước là anh Tây xe ôm hụt.

#515: Nhọ rụng răng

Dì tôi ở quê lên, dì khá sợ thằng Nhọ vì nó to đùng, sủa lắm, lại còn hay nhe răng ra dọa dì. Dì và nó mấy lần ngồi cãi nhau sau cửa nhà.
Thế rồi sáng ra dì gọi cả nhà ầm ĩ. “Thôi chết rồi con Nhọ bị rụng hết một nửa bên răng rồi”. Cả nhà nhốn nháo.
Tôi thì sốc quá, và cũng đang quá mệt mỏi sau trận dài chữa cho con gà bị chuột cắn gần chết, con béo bị tiêu chảy và con Phốc thì húc đầu vào cái thớt bị đè cho què chân. Chưa kể tôi deadline lút đầu. Giờ thêm chó bị rụng răng nữa tôi cũng kiệt sức vì chưa biết chữa thế nào. Tôi cũng nhận ra mình cũng đã thành bác sĩ thú y bất đắc dĩ từ thủa nào rồi mà không biết.
Thở dài tôi lên mạng xem nguyên nhân vì sao chó lại rụng răng. Tôi nuôi nó béo mượt thơm tho, tôi ăn gì nó ăn đó răng tôi đẹp chắc vậy sao nó rụng được? Thấy mạng bảo thôi không sao răng rụng nó sẽ mọc lại đấy, tôi thấy phần nào được an ủi vì giờ tôi cũng 0 biết phải làm thế nào cho nó mọc lại răng. Tôi chỉ lo lắng không biết là nó bị bệnh gì không? Với nó thì tôi không thể bê nó đi thú y vì nó rất to, hầu như chưa bao giờ được bước chân ra khỏi cổng vì nó là chó ta, tôi chỉ sợ nó thành nhậu cho cái lũ ăn thịt chó. Có đúng mấy lần vác ra phường để tiêm phòng thôi mà ba người lôi được ra đến khỏi cổng là nó ngất lăn đùng ra đấy rồi. Nhưng mà ai bước chân vào cổng nhà thì nó hơn con sử tử. Còn ai ý định xấu gì với chó của tôi là tôi cũng xù lên ngay. Chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng chủ cậy gần chó đích thị là như thế đó :)) (Còn gọi thú y đến nhà thì cũng khó vì bác nào gọi cũng bận phải mấy ngày mới tới được như hẹn đi khám bệnh bên Mỹ 😃)
Tóm lại là tôi rầu lòng đi ra nhìn nó thương cảm, rồi ôm nó thì thầm bảo thôi cố lên rồi răng cũng mọc lại thôi, hay là giờ ăn tạm cháo nhé có được không? Nó rụi vào lòng tôi mắt ươn ướt.
Rồi bất ngờ cổng có tiếng lách cách chắc dì đi chợ về. Thế là nó lại bật lên sủa ông ổng nhe răng ra gừ gừ. Tôi giật mình Ủa tổ sư mày sao răng mày vẫn còn nguyên mà nhỉ? Hay từ sáng tới giờ nó mọc lại ra rồi? Thế là tôi lao tới vạch cái mồm nhâu nhẩu nó ra, vẫn nguyên hàm răng chắc khỏe. Ủa? Hay dì tôi 0 thích nó đổ vạ cho nó rụng răng????
Tôi chạy vào nhà hỏi dì. Ủa dì, dì thấy nó rụng răng lúc nào? Dì bảo thì sáng dì nhìn thấy nó một bên không thấy răng đâu cả, chỉ thấy một bên răng vẫn còn. Tôi thấy hơi ngờ ngợ.
Rồi cuối cùng tôi đã hiểu ra vấn đề. Thì con Nhọ của tôi nó bị si ca vâu, mà vâu nửa hàm. Lúc nào một nửa răng bên này cũng chìa hết ra ngoài còn nửa bên kia thì được mồm che nên ấm áp hơn. Nhưng vì tôi nuôi nó từ bé nên thành bình thường cũng 0 để ý! Nhìn nó vâu thành quen và thân thương lâu rồi :)).
Dù sao tôi cũng thở phào nhẹ nhõm vì đỡ phải nghĩ cách cho chó mọc răng mà tôi đồ rằng bác sĩ thú y xịn cũng chưa có cách.
Mà có một bọn chuyên đi chê si ca vâu! Si ca vâu thì đã sao, xinh hết. Tôi cũng si ca vâu này, tôi cũng xinh, ai bo đi sêm tôi sẽ tụt quần người đó ra đấy chứ ở đấy mà chê người khác si ca vâu xiiiiiiii!!!

#511: NHẬT KÝ ĐÌ LÂY

NHẬT KÝ ĐÌ LÂY (Trích từ cuốn sách: “Nhật ký đời tao”)
Cuối cùng tao cũng được chứng kiến cái Delay Airlines mà báo chí tivi tủ lạnh nói suốt nó là thế nào.
Đó là một buổi tối thứ bảy, hay… chủ nhật gì đó, vào một ngày tháng 8.
Bay có 45 phút từ Nha Trang đi SG mà tao phải rời nhà trước cả mấy tiếng rồi chờ mấy tiếng mới được bay thế là bằng mẹ nó đi cái xe đò.
Đầu tiên là tao thấy sân bay rất hỗn loạn cho dù đã đêm, chuyến bay những 12h đêm, sáng 9h tao có việc phải đi rồi. Vào bên trong các cửa tao đã thấy nhốn nháo có tin đồn là chuyến nào đó đang bị hoãn, ai cũng có vẻ “chắc trừ chuyến tao ra”. Tao cũng nghĩ thế. Ngồi ghế tao dỏng tai nghe ngóng, nghe lõm bõm: “Ôi cái chuyến đấy hoãn đến 1 rưỡi đấy. Chuyến mình không phải đâu”. Một hồi lại nghe thành: “Hình như lên mẹ nó 3h rồi đấy”. Mà tai tao thì nghễnh ngãng nên không biết rõ là bọn nó đang nói những chuyến nào. Nhưng xét về tình hình tao đang nhìn thấy thì có vẻ…tất cả đều đì lay. Rồi tao giật mình nhận ra điện thoại tao sắp hết pin rồi mà tao quên tiệt nó cái cục sạc di động ở nhà.
Thế rồi quả thật không thấy có điềm lành khi cái cửa báo chờ ra máy bay của tao không có một ai xếp hàng, mà bù lại tất cả đều….đang nằm ngủ.
Điều đáng hoang mang là tao không hề thấy một cái thông báo nào hết. Thỉnh thoảng hình như có tiếng thông báo gì đó mà lí nha lí nhí như thể sợ những người ở sân bay nghe được, tiếng không bằng một góc cái thằng cạnh tao đang chửi bồ nó qua điện thoại. 12h là báo bay mà 11h55 phút cửa máy bay mọi người…vẫn ngủ rất say. Thế tóm lại là đì lây đến mấy giờ để tao còn biết…chen vào ngủ cùng?
Nhưng điều rất lạc quan là hành khách chả ai giận dỗi gì mới hay, có thể quen quá? Góc này một chú nằm giang đủ 4 chân 4 tay…ngồi trên người chú là một… chú khác đang tẩm quất massage sờ nắn, tiếng kêu răng rắc răng rắc. Góc kia một đám các cháu tụ tập lại hát Happy birthday, nắm tay nhau nhảy múa ca vang. Tối tối gần nhà vệ sinh là một cặp đôi đang ngồi sờ soạng hôn nhau nồng thắm. Đằng sau tao thì là một đoàn tàu (Tàu) đang ngồi nói chuyện to như mẹ tao mắng em cún mỗi sáng vì cắn giày. Ai chơi cứ chơi, ai ngủ cứ ngủ, ai nói cứ nói, ai sờ nhau cứ sờ. Tóm lại là đời có vẻ vui.
Một hồi thấy mọi người xếp hàng tao cũng hăm hở ra xếp hàng, xong phát hiện ra hóa ra xếp hàng để phát…soda, chắc là quà đì lây. Tỉu ngỉu quay lại thì mất bà nó chỗ ngồi rồi. Thế là cực chẳng đã tao mới kiếm mãi được một chỗ để ngồi gần nhà vệ sinh, là ngay sát cặp đôi đang sờ nhau. Tổ sư bố nhìn bố ghét.
Điện thoại chỉ còn 10 phần trăm (cái chữ phần trăm trên máy tính nó ở đâu í nhỉ?). Tao tắt vội vì tới Tân Sơn Nhất còn phải đặt xe nữa chứ.
Chợt nhớ ra tao có một cái máy điện thoại backup của người yêu hay nhét vào túi tao để mỗi lần tao nói nhiều quá anh í đau đầu lại dí cho tao xem. Tao rất thông minh nên đã sạc nó đầy (nhờ uống thuốc bổ não đấy). Trong đó có vài bộ phim vụ án ly kỳ. À thế là tao ấm. Mở phim và đeo tai nghe lên xem. Tuy nhiên lòng vẫn bão giông không yên tâm vì đèo mẹ không biết là mấy giờ mình được bay, hay là…nó bay rồi?
Tóm lại là thôi kệ ngồi xem phim cái đã mặc dù rất là mệt. 1h, rồi 2h. Cứ đang tới đoạn gay cấn thì lại thấy thiên hạ nhốn nháo tao cũng nhốn nháo xem là cái gì, phim mất mẹ nó cao trào. Và kết quả là xem hết phim vẫn chả hiểu thằng thủ phạm là thằng mẹ nào và vì sao nó lại đi giết người.
Rồi 2 rưỡi tao thấy cặp đôi hôn nhau bò dậy chạy đi tao cũng chạy theo bọn nó. À thì ra tao đã được bay các mày ạ. Lúc này tao có mệt, hơi choáng váng trong người, mà cứ tưởng xếp hàng là được lên máy bay đến nơi ai dè đứng đó thêm cả nửa tiếng rồi chen nhau lên xe bus nữa í. Lên đến máy bay mới biết mình được xếp ngồi chỗ cuối cùng trên máy bay, sát cạnh toilet, người ra người vào tao cũng chóng cả mặt. Ngồi cạnh là hai em gái tàu trắng nõn điệu đà, ôm cái giỏ khư khư. Tiếp viên đi qua nhắc nó để xuống dưới chân nó giả vờ đặt xuống rồi tiếp viên đi rồi nó lại cầm lên. Tổ sư tao là chúa ghét những đứa không tự giác như thế.
Hơn 20 năm trở lại đây chắc đây là lần đầu tiên tao phải xin túi nôn trên máy bay. Mặc dù tao đã cầm cự được cho tới khi đáp máy bay nhưng chưa bao giờ có 45 phút bay mà tao phải kìm lòng (theo đúng nghĩa đen) và muốn được về nhà đến thế.
Xuống sân bay đã gần 4h sáng. Điện thoại tao mở lên nó dành đúng 10% pin đó chỉ để thông báo cho tao rằng thôi em ngủm đây. Tao cuống quýt đi tìm dây sạc để tìm chỗ sạc thì lại phát hiện ra thêm điều đau lòng là tao cũng quên cmn dây sạc ở Nha Trang mất rồi.
Hết cách, tao đành đi ra chỗ bắt taxi. Nhưng ra tới nơi tao cũng nhận ra rằng khả năng tao bon chen được vào từng kia con người để bắt taxi là điều không tưởng. Tao cứ nghển cổ ra xem taxi là đã có một đống người đẩy tao lại vào trong. Thế rồi đang ngơ ngác thì một bàn tay ấm áp đặt lên vai tao. Tao quay lại, một anh chàng sáng sủa dễ thương, rực sáng giữa ánh đèn sân bay: “Em à, em….đi xe ôm không em?” Mắt tao sáng rực, bởi vì tao chỉ có một cái balo nên tao muốn xe ôm quá hợp lý. Chẳng qua lúc nãy tao không biết kiếm ở đâu. Sau khi hỏi giá thì anh cho cái giá 3 lần grab, tao cũng vờ mặc cả tí rồi tặc lưỡi đi thôi.
Anh nói chờ tí anh chạy xe lại hốt. Xe anh chạy lại, tao hơi giật mình chút. Anh chạy xe cub 50 các mày ạ. Nhưng không chỉ cub đâu, mà sau yên xe anh còn để một cái hộp chứa đồ to tổ bố. Tao tự hỏi thế tao sẽ ngồi vào đâu?
Anh dõng dạc: “Không sao đâu em. Em lên đi!”
Và thế là tao chưa phải ngồi sát ai như thế trong cuộc đời. Sát tới mức thở cũng vất vả. Mũ của anh thì rộng, nhát nó lại rơi lệch sang một bên làm cổ tao cũng nghẹo theo. Mỗi lần anh phanh thì…à thôi khỏi phải kể.
Rồi anh cũng đưa tao về nhà. Xuống khỏi xe mà tao phải thở dốc để bù lại cho toàn bộ lúc nãy tao thở bị thiếu. Anh nói giọng Đà Nẵng nhé. Yêu phết. Tao hỏi là Ủa sao anh không chạy Grab đi. Anh bảo: Xe này ai mà cho đăng ký? À uh nhỉ…mình thắc mắc thế bình thường anh chở ai nhỉ với cái chỗ ngồi như thế…
Rồi anh phải đợi mình vào trong nhà rồi mới đi vì sợ đêm khuya nguy hiểm. Thương thế cơ.
Tao vào nhà, vật xuống sàn nhà…Nhan sắc tao xuống rõ rệt chỉ sau một chuyến bay. Lúc nãy ra khỏi sân bay đi xe đò có khi giờ này cũng đến mẹ nó thành phố rồi í chứ.
Nói thật nếu không phải vì người ta mua vé cho ta và mua vé sát ngày…tao sẽ không đi Đì Lây bao giờ nữa đâu nhé huhuhu

#508: Đến phường làm giấy chứng nhận độc thân suýt lấy được chồng

Đi phường làm giấy tờ nhưng không biết xếp hàng thế nào vì dường như tất cả có thể lao lên cùng lúc mà mình thì chậm chạp thua là chắc. Bèn thẽ thọt hỏi bác bên cạnh là bác ơi xếp hàng thế nào. Bác bảo cứ ngồi đại đi khi nào… duyên tới nó sẽ tới. Rồi bác hỏi cần làm gì. Mình bảo cần làm giấy chứng nhận độc thân.
“À, để mua đất hay kết hôn?”
“À không ạ cháu…”
“À, ly dị à?” Bác rất nhanh trí
“Ồ không, cháu còn chưa kịp lấy ai sao ly dị”
“Thế làm gì nhỉ?”
“Cháu làm đề phòng thôi ạ. Cháu ế quá, nên cháu làm sẵn. Giờ hốt được ai cháu phải có sẵn giấy để kết hôn luôn chứ biết đâu phường làm chưa xong người ta đổi ý thì sao ạ. Còn đất thì biết đâu trúng xổ số bất ngờ…”
“Ồ, cẩn thận quá nhỉ”. Bác thốt lên
“Ồ, vâng, cháu cẩn thận lắm”.
Rồi mình lại thẽ thọt ngồi xuống chờ duyên được gọi. Mình hỏi bác đang ở đây làm gì.
“Đang chờ thằng con làm giấy tờ, nó cần gì còn… chạy đi photo cho nó”.
Rồi anh đó chạy ra, mẹ giúp con cái này, mẹ giúp con cái kia, mau lên mẹ. Bác ừ ừ đây đây mẹ làm cho.
Một lúc sau bác quay lại với tập giấy tờ photo các kiểu. Lúc này mình cũng ngồi điền gần xong giấy tờ và viết tờ cam kết thề có trăng sao và biển sâu là chưa từng bao giờ lấy chồng. Bác ghé hỏi:
“Thế giờ muốn lấy chồng hả?”
“Vâng, cháu vẫn nghĩ ạ”
“Thế hay lấy con bác đi, thằng này chưa có vợ này”
Mình chưa kịp trả lời thấy anh con lại gào lên:
“Mẹ về nhà lấy nốt cái hộ khẩu cũ ra đây cho con”.
Ấy chết, giờ anh có vợ chắc việc này của vợ anh. Thế là mình thẽ thọt:
“Dạ cháu đổi ý rồi ạ, cháu về bác nhé”.
Rồi mình lùi dần ra cửa. Tuy nhiên, nghe loáng thoáng anh kia nói chuyện với cán bộ phường: “Bán 3 mảnh thì điền 3 tờ hay thế nào…”
Ồ what, 3 mảnh á… hay lại đổi ý nhỉ… vừa có chồng vừa đỡ chờ trúng xổ số???? Haizz!!!
Ảnh: là cũng vừa ngồi kể chuyện này cho bọn nó nghe xong. Đang chờ ý kiến lời khuyên nhưng bọn nó nghĩ lâu lắm.

#507: Nhật ký xe ôm: KIÊN NHẪN

Hôm nay được bữa chờ xe ôm 15 phút liền, vì hết tiền điện thoại dùng mạng chùa chập chờn không dám book đi book lại. Xe ôm thì thấy cách mình có 2 phút mà mãi 0 di chuyển, chỉ nhắn: “Bạn hãy KIÊN NHẪN chờ tôi”. Thế mà thế đếch nào mình cũng kiên nhẫn chờ được.

Tới lúc đón được thì xe ôm kể lể đang đi… bán quần áo nên kỳ kẹo với khách mãi chưa qua hốt mình được. Ủa may phải ngày rảnh, mình hết tiền điện thoại và vì… mình hiền lành mà.

Thế rồi xe ôm lao thẳng vào mấy cái đường ngõ hết sức ngoằn nghoèo. Mình hỏi ủa đi đâu thế, đang chở khách đấy không phải đi bán áo đâu nhé.

Xe ôm bảo:

“Không, giờ này tới nơi mà bán được cái áo thì người ta chết rét rồi chị ạ. Em đang tìm đường THOÁT THÂN”.

Mình:

“Ủa có chị và em đây mà em thoát thân đi đâu, chị có bắt cóc em đâu mà em đòi thoát thân?”

XO:

“À, là em thoát thân em và cả thân chị luôn đó”

(Đây là giờ cao điểm)

Tuy nhiên, bạn í làm mình thở dài thườn thượt vì toàn lao vào ngõ cụt, đường toàn như không thể có lối ra, lại vòng ra vòng lại. Mình bảo đi hết ngõ cụt thì ngoài kia đường hết tắc là vừa, rồi ra đường mà về cho thông. Rồi bạn í lại lao vào một khu đường nhỏ. Trên đường đi có một thằng bé con nhỏ xíu cầm bình sữa chạy lon ton giữa đường. Nhìn nó rất chi ngơ ngác, xung quanh ai cũng nhìn nó, đúng kiểu một đứa trẻ con đang bị lạc. Bạn xe ôm đi xe tới sán lại thằng bé:

“Ủa bố mẹ con đâu?”

Thằng bé ngước nhìn nhưng vẫn đi vội vàng. Có mấy người lớn xung quanh cứ nhìn nó, xe ôm hỏi váng hết cả:

“Bố mẹ nó đâu hả các anh chị?”

Kỳ lạ là cũng không ai trả lời. Đứa bé vẫn chạy nhong nhong giữa phố cầm bình sữa, xe cộ thì chạy qua chạy lại ầm ầm. Và rồi xe ôm dường như quên mát đang chở mình sau lưng, cậu chàng đi vòng vòng lê theo thằng bé, vừa đi vừa dáo dác nhìn xem bố mẹ nó đâu, rồi hỏi nó liên tục:

“Bố mẹ đâu rồi để chú tìm bố mẹ cho con? Sao lại đi lang thang thế này nguy hiểm quá” Hỏi thằng bé xong lại hỏi khắp xung quanh bố mẹ thằng bé đâu. Ai cũng kệ.

Thằng bé cũng không biết nói sõi được chưa, nhưng cứ đi miết về phía trước, xe ôm không rời thằng bé nửa bước, còn mình thì đương nhiên cũng không rời… xe ôm nửa bước vì giờ rời đi đâu. Tuy nhiên mình cũng không phản ứng gì vì thấy thắng bé vậy cũng phải… theo dõi :)). Rồi một người đàn ông đi tới, bế thằng bé lên, mặt lạnh tanh. Thằng bé cũng không phản ứng gì. Xe ôm lại gần hỏi: “Anh là bố nó đấy à?”. Anh kia bảo: “Có chuyện gì?”. “Anh để nó đi 1 mình nãy giờ nguy hiểm quá, ai bắt cóc thì sao”. Anh bố thằng bé chìa bình sữa ra bảo đầy tự tin: “Lo gì, định vị đây này”.

Đùa chứ mình cũng không biết quả bình sữa đấy là định vị đùa hay thật biết đâu công nghệ lại tinh vi thế rồi sao =)). Sau khi yên tâm là thằng bé được về với phụ huynh rồi thì xe ôm và mình cùng tìm đường thoát thân tiếp. Tuy nhiên đi được 3 phút xe ôm hỏi:

“Ủa chị, nãy chị có thấy cái anh đó với thằng bé có… giống nhau không? Ngộ nhỡ không phải bố con không nhỉ?”

Mình bảo: “Có, giống như tạc”.

“Chị chắc không?”

“Chắc, không thấy hai bố con nó lườm chị em mình cùng một đường thẳng băng cháy cả áo thế à?”.

“Thế không cần quay lại nhỉ?”

“Quay lại rồi khi nào em đưa được chị về nhà?”

“Kiên nhẫn, kiên nhẫn chị nhé”

Nãy giờ 0 kiên nhẫn chắc đổi xe bố nó rồi chứ ở đấy mà kiên với nhẫn 😀. Nghĩ nó cũng hâm thật, nhưng thấy đúng là người tử tế. Mặc dù không cẩn thận có lúc làm ơn mắc oán, nhìn cái cảnh vừa rồi mọi người lại tưởng mình và nó là mẹ mìn thì bỏ mẹ. Nhưng nó cũng may đấy, vì gặp được khách như mình, cũng rất kiên nhẫn chờ… đi theo thằng bé đấy, vì mình cũng sợ nó bị bắt cóc thật 😀 Tuy nhiên, theo nhận định của mình thì thằng bé này chắc đầu gấu khu phố chứ không phải đùa :))

Về đến nhà thì trời đã tối đen, tuy rằng cậu chàng thoát thân toàn trong ngõ nhưng nghĩ lại thì đi trong đấy dễ chịu hơn hẳn ngoài phố đen kịt và ô nhiễm. Trước khi chia tay mình hỏi:

“Ngoài bán áo ra em còn bán gì?”

“Em còn… bán đất nữa. Chị mua không chị?”

Mình:

!!!

#nhatkyxeom
#nhatkydoitao

#506: Cái lồ

Nhân câu chuyện thời sự đồng chí đại biểu tỉnh nọ đi đường Quyền Gôn Trượng chỉ đập gậy xuống đất mà làm được người khác bất tỉnh. Mình nhớ ngay ra một câu chuyện này dù cái kết khá là khác. Chuyện xảy ra từ hồi mình còn niềng răng, chưa đi du học và chưa dám nói bậy như bây giờ =)).

Bữa đó, mình có đi giúp phiên dịch và giao lưu cho một đoàn có một số người nước ngoài về một số công tác xã hội. Buổi trưa cả đoàn được mời vào một quán ăn rất to. Quán này nổi tiếng với các món cá, riêu cá, cá chiên, cá hấp, cá kho… và có cả một chuyện cá tính đã xảy ra ở đây =)).

Quán rất đông và có nhiều thành phần khách ăn khác nhau. Xe tải cũng có, gia đình cũng có, cán bộ cũng có, tây tàu lác đác đủ cả. Trong quán, có một cô gái phục vụ người cong vút, chuyên đi nhận order, và cả chạy bàn luôn. Người đã cong mặt lại còn xinh và rất nhanh nhẹn. Nhìn cũng thấy đáng yêu.

Ở cái bàn kia có một đoàn đại biểu nọ, quần áo sơ vin và anh anh em em vậy chắc cũng thuộc dạng đồng chí tỉnh nào ở đâu đó. Đồng chí ngồi giữa được anh em mời cụng một ly liên tục chắc là hàng đại biểu. Mặt đồng chí đã ngà ngà. Cô gái đi qua đi lại vài lần, có lấy đồ ra phục vụ đoàn. Đồng chí hất mặt khi cô gái đi qua:

“Xinh gái quá nhỉ. Ra đây anh mời em một ly.”

Không có phản ứng của cô gái

“Kiêu à? Kiêu phết” Đồng chí không hài lòng

Cô gái chẳng cả thèm ngoái lại. Mắt đồng chí vẫn hau háu nhìn về cô. Đồng chí cứ gọi qua rồi gọi lại như vậy nhưng cô dường như không bận tâm

Một lúc sau cô được 1 người khác trong đoàn đó gọi quay lại phục vụ đồ. Đồng chí tranh thủ chồm lấy nắm tay cô:

“Làm một ly, một ly anh mời cái nào”

Cô gái hất tay ra

Đồng chí, cáu đấy:

“Đéo gì kiêu thế?”

Cô gái:

“Kiêu cái lồn”

Toàn bộ bàn tiệc đóng băng trong 5 giây. 3 bàn tiệc bên cạnh bao gồm cả bàn đoàn mình cũng đóng băng, nín thở.

“Ô địt mẹ con này láo nhở”. Đồng chí gầm lên

“Láo cái lồn”. Vẫn là cô gái

Rồi cô quay đít chậm rãi bước đi. Đồng chí ngay lập tức đứng dậy chắc ý định đuổi theo táng cho cô một trận nhưng vừa đứng dậy thì cái thắt lưng nó tụt ra (vì bụng to quá phải tháo ra ngồi ăn cho nó thông), cái quần trễ xuống tay đồng chí níu vội may kịp. Giây phút này mà đồng chí liều mình xông lên đuổi theo gái là cái quần sẽ tụt xuống đất hở ra cái quần đùi hoa mận là cái chắc. Anh em xung quanh cũng nhanh trí vội kéo đồng chí ngồi xuống : “Thôi thôi được rồi thôi thôi. Vui vẻ anh ơi. Thôi thôi”. Anh kéo em ôm vừa vuốt lưng vuốt lông nên đồng chí đành ngồi xuống, tay níu cái quần, và không quên hậm hực lớn tiếng. “Loại láo với khách thế này đuổi ngay đéo chấp nhận được”

“Đuổi cái L Ồ…” cô gái dù đã đi một đoạn nhưng vẫn đang xuống chữ, chưa kịp phát âm cho đầy đủ thì anh chủ quán hô lên cắt ngang: -“Được rồi được rồi”, rồi kéo cô đi về phía bếp. Không cô cứ đứng đấy lại vài cái lồ nữa là đồng chí có khi đuổi việc cả chủ quán bây giờ.

Vì chủ quán là một người quen trong đoàn mình nên anh chủ có ra làm ly rượu cảm ơn. Một chú trong đoàn tấm tắc chỉ về cô gái:

“Cứng phết nhỉ?”

“Em nó còn chửi nữa là”. Anh chủ vuốt tóc

“Chú thế chiều nhân viên quá nhỉ?” Một cô có tuổi trong đoàn trầm trồ

“Dạ tại có mình nó nói được tiếng Anh tiếng Pháp tiếng Nga tiếp Tây ở đây. Tây mê nó lắm”.

Vẫn là chủ quán:

“Tây nó cũng chửi”

Vừa dứt lời thấy cô gái la lên :

“Mẹc mẹc”

Mình, cậy biết tiếng Pháp mấy từ này nên nhanh nhảu thốt lên:

“Ồ hay thật, chửi cả tiếng Phâp luôn anh nhỉ”

Anh chủ quán quay lại nhìn:

“À nó đang chỉ cái thằng lái Mẹc của ông kia đậu xe chắn hết chỗ để xe của khách đấy”

“Ôi đỉnh, biết cả các loại xe luôn ạ? (với mình thì rất là đỉnh vì ai hỏi mình đây là xe gì thì mình chỉ biết trả lời đây là cái xe ô tô =)))

“Dạ nó đi du học về mà, cái gì mà nó không biết?” Anh nói sau khi đã rít xong ly mời khách.

Cả đoàn: !!!!

Còn mình lúc đó thì chỉ thắc mắc mãi về cái quần đồng chí mặc. Tại sao có cái bụng to như thế mà vẫn có cái quần có cái đũng quần nó thọt qua được nhỉ? Lúc đó không dám tới hỏi đồng chí là mua quần ở đâu để còn mua về làm túi ngủ đi du học, cho ấm lòn g mỗi khi đi camping vì mình sợ rét lắm.

Chỉ 2 tháng sau buổi đó mình cũng đi du học cho dù chưa tìm được cái quần đồng chí. Và sau khi du học về giờ mình đã tự tin trần thuật lại câu chuyện cái lồ này với các bạn :))

À mà lúc đấy không vì cái quần thì liệu cô ấy có bị táng không nhỉ? Hmm

#hakindiary
#nhatkydoitao
#nhatkyhakin
#cáilồ