Posts tagged life
#440: Nhật ký xe ôm – 3. Con chó màu đen
Nhà bạn H có một em chó tên là Mina. Mina là con lai poodle, cực kỳ đáng yêu, cực kỳ thú vị, cực kỳ hài hước, mỗi tội là…đen. Đen quá nên mỗi lần muốn chụp muốn quay được cái sự đáng yêu hồn nhiên thông minh hài hước của Mina rất là…khó. Vì nếu để căn sáng được cho Na thì xung quanh sẽ lóa hết, cứ như chỉ một mình Na tồn tại giữa mặt trăng, còn nếu không kích sáng cho Na thì không bao giờ thấy sự tồn tại của Na trong bất kỳ video hay bức ảnh nào.
Điều ấn tượng nhất về Na là càng tỏ ra xa rời Na không muốn gần Na thì Na sẽ càng lao tới. Nhớ bữa đến nhà bạn H có cô bé kia đang ở trọ cùng rất sợ chó vì hồi bé đã từng bị chó cắn. Cứ thấy Na là len lén bỏ chạy. Na bắt được điểm yếu này của đối tượng nên không ngại ngần tìm mọi thủ đoạn để hành hạ tinh thần cô gái đó. Ví dụ cả một đống người ngồi không sao Na chỉ sấn tới ngồi cạnh cô kia, và cô này nhích mông một bước thì Na nhích một bước, chân tay miếng nào thò ra là Na gặm như bánh đa. Cô kia càng tuyệt vọng bỏ chạy thì Na sẽ càng đuổi theo. Nghe nói buổi sáng Na thò và tận giường cắn chân cắn tay cô này khiến cô này la hét không ngủ tiếp được thì thôi. Mà cứ tỏ ra yêu Na là Na sẽ chảnh chó. Nhớ có lần đến chơi với Na thủ thỉ ôm hôn xin tình yêu Na mà Na toàn ngoảnh đít đi. Nhưng tỏ vẻ khinh thường, không quan tâm đến Na là Na sẽ sấn tới lăn lộn, rúc vào lòng, mắt chơm chớp. Đấy, đáng yêu là vậy đó mà xin nhắc lại là chả bao giờ chụp hay quay được chỉ vì Na đen quá.
Rồi bữa nọ, đêm khuya khoắt sau khi chơi với Na xong tớ phải đi về. Trời đã tối lắm, nhà bạn H ở tầng 2. Tớ đi xuống cầu thang để bắt xe ôm. Na đứng nhìn tớ ở cầu thang mắt rơm rớm tiễn bạn lên đường. Tớ cũng vừa đi vừa ngoái nhìn Na đầy yêu thương và luôn miệng: “Kin về nhé Na”. Na ngồi phịch xuống buồn ơi là buồn. Tớ thì sụt sùi: “Thì thôi mai lại gặp mà Na, Na đừng buồn nhé”….
Xuống dưới trèo lên xe rồi mình vẫn ngẩng lên cầu thang chào Na.
Thế rồi, đi được một lúc mới thấy xe ôm bắt chuyện, giọng run run, mà nãy giờ mình cũng thấy xe ôm này có vẻ hơi không bình thường, thấy nó cứ luýnh quýnh và không nói gì từ lúc chở mình.
“Chị, chị có hay về khuya thế này không ạ?”
“Uh có chứ em, chị thích đi khuya mà. Ủa sao em hỏi?”
“Chị có hay ra khỏi nhà ban ngày không ạ?”
“Không ban ngày chị toàn ngủ em ơi, chị chỉ thích đi khuya à…”
(Im lặng)
“Ủa sao hỏi vậy hả em?” Mình hỏi lại
Xe ôm (ngập ngừng)
“Dạ cho em hỏi này….thế vừa rồi chị nói chuyện…với ai đấy ạ?”
“Vừa rồi là lúc nào? Nãy giờ chị nói với mỗi em thôi mà” (Tự nhiên tớ nổi da gà các bạn ạ)
“Dạ lúc em đón chị í, chị cứ đứng một mình nói với ai í ạ? Chị chào ai í?”
À…thì ra là lúc mình cứ đứng chào Mina, tay chân hua hua trong không khí…trời thì khuya, cầu thang thì tối, mà Mina thì….Giờ đã nhớ ra vì sao bạn xe ôm đưa cái mũ bảo hiểm cho mình mà luống cuống đánh rơi cả xuống đất rồi…
“À, lúc đó chị chào một con chó em ạ”. Mình trả lời dõng dạc
“À…là chó ạ? Mà sao em không có thấy?” (Bạn ấy có vẻ nhẹ người)
“À, là vì con chó đấy màu đen em ạ, nó đứng ở cầu thang í”.
“À thế ạ”. Bạn xe ôm cười rồi thở hắt ra. Và để cho bạn ấy bớt nghi ngờ thêm, mình ào lên cho một tràng.
“OK thế chị nói em này, lúc nãy em hỏi chị có đi khuya không vì em sợ chị là ma hả? Chị nói luôn với em chị là người nhé, mà ban ngày nhìn chị rất xinh, chỉ là chị hay ngủ thôi. Chị tên là Hà đàng hoàng em nhé, em không thấy chị đặt app xe ôm à? Và ok chị rất là yêu chó em nhé, nên chị tình cảm với chó như với người vậy, dù chó trắng hay chó đen, ok?”
“Dạ…dạ…em biết em biết ạ. Em nói với chị nãy giờ thì em biết chị là NGƯỜI rồi ạ. Dạ dạ dạ…”
Chỗ tớ ở trọ là trong một cái hẻm, khá vắng, nhưng sáng. Xuống xe rồi, trả mũ. Trước khi xe ôm ra về, tớ đứng chặn lại cái xe, và nói bằng cái giọng hơi viêm họng một chút: “Bây giờ em ra khỏi hẻm, tuyệt đối không được rẽ trái chỉ được rẽ phải và đừng ngoái lại đằng sau nhìn chị em nhé!”
Mặt bạn xe ôm cắt không còn giọt máu và dạ dạ cuống quýt…luýnh quýnh lao xe đi…
Thì đương nhiên rồi, ra khỏi hẻm là đường một chiều phải rẽ phải thôi, rẽ trái nguyên ổ cơ động ở đấy hốt cho vào đồn liền chưa kể ngược chiều nguy hiểm. Còn không nên ngoái lại nhìn tớ làm gì bởi vì….tớ không thích, thế thooooooooy!!!!!!
#436: Nhật ký xe ôm – 2. Sao con chó lại đen thế?
Nhà bạn H có một em chó tên là Mina. Mina là con lai poodle, cực kỳ đáng yêu, cực kỳ thú vị, cực kỳ hài hước, mỗi tội là…đen. Đen quá nên mỗi lần muốn chụp muốn quay được cái sự đáng yêu hồn nhiên thông minh hài hước của Mina rất là…khó. Vì nếu để căn sáng được cho Na thì xung quanh sẽ lóa hết, cứ như chỉ một mình Na tồn tại giữa mặt trăng, còn nếu không kích sáng cho Na thì không bao giờ thấy sự tồn tại của Na trong bất kỳ video hay bức ảnh nào.
Điều ấn tượng nhất về Na là càng tỏ ra xa rời Na không muốn gần Na thì Na sẽ càng lao tới. Nhớ bữa đến nhà bạn H có cô bé kia đang ở trọ cùng rất sợ chó vì hồi bé đã từng bị chó cắn. Cứ thấy Na là len lén bỏ chạy. Na bắt được điểm yếu này của đối tượng nên không ngại ngần tìm mọi thủ đoạn để hành hạ tinh thần cô gái đó. Ví dụ cả một đống người ngồi không sao Na chỉ sấn tới ngồi cạnh cô kia, và cô này nhích mông một bước thì Na nhích một bước, chân tay miếng nào thò ra là Na gặm như bánh đa. Cô kia càng tuyệt vọng bỏ chạy thì Na sẽ càng đuổi theo. Nghe nói buổi sáng Na thò và tận giường cắn chân cắn tay cô này khiến cô này la hét không ngủ tiếp được thì thôi. Mà cứ tỏ ra yêu Na là Na sẽ chảnh chó. Nhớ có lần đến chơi với Na thủ thỉ ôm hôn xin tình yêu Na mà Na toàn ngoảnh đít đi. Nhưng tỏ vẻ khinh thường, không quan tâm đến Na là Na sẽ sấn tới lăn lộn, rúc vào lòng, mắt chơm chớp. Đấy, đáng yêu là vậy đó mà xin nhắc lại là chả bao giờ chụp hay quay được chỉ vì Na đen quá.
Rồi bữa nọ, đêm khuya khoắt sau khi chơi với Na xong tớ phải đi về. Trời đã tối lắm, nhà bạn H ở tầng 2. Tớ đi xuống cầu thang để bắt xe ôm. Na đứng nhìn tớ ở cầu thang mắt rơm rớm tiễn bạn lên đường. Tớ cũng vừa đi vừa ngoái nhìn Na đầy yêu thương và luôn miệng: “Kin về nhé Na”. Na ngồi phịch xuống buồn ơi là buồn. Tớ thì sụt sùi: “Thì thôi mai lại gặp mà Na, Na đừng buồn nhé”….
Xuống dưới trèo lên xe rồi mình vẫn ngẩng lên cầu thang chào Na.
Thế rồi, đi được một lúc mới thấy xe ôm bắt chuyện, giọng run run, mà nãy giờ mình cũng thấy xe ôm này có vẻ hơi không bình thường, thấy nó cứ luýnh quýnh và không nói gì từ lúc chở mình.
“Chị, chị có hay về khuya thế này không ạ?”
“Uh có chứ em, chị thích đi khuya mà. Ủa sao em hỏi?”
“Chị có hay ra khỏi nhà ban ngày không ạ?”
“Không ban ngày chị toàn ngủ em ơi, chị chỉ thích đi khuya à…”
(Im lặng)
“Ủa sao hỏi vậy hả em?” Mình hỏi lại
Xe ôm (ngập ngừng)
“Dạ cho em hỏi này….thế vừa rồi chị nói chuyện…với ai đấy ạ?”
“Vừa rồi là lúc nào? Nãy giờ chị nói với mỗi em thôi mà” (Tự nhiên tớ nổi da gà các bạn ạ)
“Dạ lúc em đón chị í, chị cứ đứng một mình nói với ai í ạ? Chị chào ai í?”
À…thì ra là lúc mình cứ đứng chào Mina, tay chân hua hua trong không khí…trời thì khuya, cầu thang thì tối, mà Mina thì….Giờ đã nhớ ra vì sao bạn xe ôm đưa cái mũ bảo hiểm cho mình mà luống cuống đánh rơi cả xuống đất rồi…
“À, lúc đó chị chào một con chó em ạ”. Mình trả lời dõng dạc
“À…là chó ạ? Mà sao em không có thấy?” (Bạn ấy có vẻ nhẹ người)
“À, là vì con chó đấy màu đen em ạ, nó đứng ở cầu thang í”.
“À thế ạ”. Bạn xe ôm cười rồi thở hắt ra. Và để cho bạn ấy bớt nghi ngờ thêm, mình ào lên cho một tràng.
“OK thế chị nói em này, lúc nãy em hỏi chị có đi khuya không vì em sợ chị là ma hả? Chị nói luôn với em chị là người nhé, mà ban ngày nhìn chị rất xinh, chỉ là chị hay ngủ thôi. Chị tên là Hà đàng hoàng em nhé, em không thấy chị đặt app xe ôm à? Và ok chị rất là yêu chó em nhé, nên chị tình cảm với chó như với người vậy, dù chó trắng hay chó đen, ok?”
“Dạ…dạ…em biết em biết ạ. Em nói với chị nãy giờ thì em biết chị là NGƯỜI rồi ạ. Dạ dạ dạ…”
Chỗ tớ ở trọ là trong một cái hẻm, khá vắng, nhưng sáng. Xuống xe rồi, trả mũ. Trước khi xe ôm ra về, tớ đứng chặn lại cái xe, và nói bằng cái giọng hơi viêm họng một chút: “Bây giờ em ra khỏi hẻm, tuyệt đối không được rẽ trái chỉ được rẽ phải và đừng ngoái lại đằng sau nhìn chị em nhé!”
Mặt bạn xe ôm cắt không còn giọt máu và dạ dạ cuống quýt…luýnh quýnh lao xe đi…
Thì đương nhiên rồi, ra khỏi hẻm là đường một chiều phải rẽ phải thôi, rẽ trái nguyên ổ cơ động ở đấy hốt cho vào đồn liền chưa kể ngược chiều nguy hiểm. Còn không nên ngoái lại nhìn tớ làm gì bởi vì….tớ không thích, thế thooooooooy!!!!!!
Nè
#435: Nhật ký xe ôm – 1. Chiếc áo màu da người
Đứng ở bệnh viện đặt xe ôm về mà mãi không tìm được nhau.
Xe ôm
- Vâng chị đứng cổng nào? ĐẶC ĐIỂM NHẬN DẠNG ạ?
Tôi
- Nếu đi từ ngoài bệnh viện vào thì cổng bên tay phải, từ trong ra thì là cổng bên tay trái. Mình mặc một cái áo màu DA NGƯỜI nhé.
Xe ôm
- Ôi em không phân biệt được phải trái đâu. Chị ĐỨNG YÊN VỊ TRÍ để em tìm.
Chờ mãi, chờ mãi, rồi
Xe ôm
- Alo chị ơi em chịu em không tìm được chị đâu ạ, em TRUY TÌM ĐIỀU ĐỘNG xe cộ từ bắc xuống nam rồi ạ.
Đang điện thoại thì thấy cái biển số xe vượt qua, mặt lái xe rất nhớn nhác.
Tôi
- Đây đây lại dừng dừng. Đây, giơ tay ĐẦU HÀNG đây
(Tôi nói xong thì giơ tay đầu hàng lên cho xe ôm nhìn thấy).
Xe ôm chạy tới nhễ nhại
- À thì ra là chị. Tại chị nói màu da người làm nãy giờ em cứ đi tìm xem ai CỞI TRẦN.
Tôi (ré lên)
- Người ta bảo là mặc áo màu da người chứ có ai nói cởi trần đâu. Có ai bị điên mà đứng đây cởi trần giữa trời nắng cho đen da
Xe ôm
- À thì đây là bệnh viện mà, có đủ các loại BỆNH NHÂN khác nhau mà…
Tôi (tóc hơi xì khói)
Xe ôm (tiếp)
- Đấy, suýt thì em đón cái ông bên kia đường nếu chị không kịp thời NGĂN CHẶN em
Nói rồi xe ôm chỉ sang một ông trung niên bụng bự cởi trần đang ngồi uống trà đá góc bên kia đường
Tôi (lại ré lên)
- Ủa nãy giờ trung úy nghe bộ đàm mà không biết là phụ nữ hay sao ?
Xe ôm (thủng thẳng)
- À thì chả biết được đâu chị ơi, nhiều khi ông í cất lên lại giọng phụ nữ thì sao, mà nhiều người CŨNG NHƯ CHỊ lắm mà cất giọng lên NHƯ ĐÀN ÔNG í chị ạ, nói chung không thể LOẠI TRỪ KHẢ NĂNG nào.
Lúc này tóc tôi có chút khói. Trên đường đi, chợt nhớ ra có mấy quả doi nhét vào cặp để đề phòng ăn lúc đói khát. Tôi lấy ra ăn, gần cuối có bôi vào áo anh xe ôm một ít…dù sao tôi cũng khả năng là một bệnh nhân bị điên thích cởi trần và có thể có giọng đàn ông cơ mà….
Tuy nhiên anh í vẫn có boa, vì tôi thích cái năng khiếu dark comedy hiếm có của anh =)) =)).
PS: Còn đây là cái áo DA NGƯỜI lệch vai signature của tôi. Cái áo mà bạn Ngọc tôi tặng sinh nhật cách đây cả 10 năm. Tôi vẫn mặc ngày này qua tháng khác vì rất yêu mến nó, cho dù có lúc xe ôm 0 đón nổi được tôi vì nó…
Mà nói thế để có nhắc nhở thêm là…tặng tôi thêm áo đi chứ ai lại để con người ta mặc cả 10 năm như thế mà 0 làm gì?