Posts tagged hakindiary

#526: Trời nồm đi ăn trứng ngải cứu thôi

Chính ra cái trời nồm này dù nhiều người khiếp hãi nhưng mà đi ăn vặt nó lại ngon ra phết. Từ trước Tết tới giờ còn chưa được ăn ốc, thèm đĩa ốc nóng quá chừng te tái rủ được bạn Châu đi vào chợ Thành Công ăn ốc ăn chè. Tìm mãi không ra hàng ốc, thì ra ốc phải qua rằm mới bán, tôi thật không biết là tại sao tại sao tại sao phải kiêng???????. Cái cảm giác đang thèm ăn bát ốc nóng mà tới nơi không thấy xong còn bảo lâu mới bán eo ôi nó tức phụt khói. Thế thì đành phải ăn chè. Quán chè có duy nhất một cái ghế dài ngồi, ngồi sì sụp chen lấn với mấy bạn trẻ khác trong cái chợ tối đèn tù mù ẩm ướt ối giời chắc chỉ người Hà Nôi quen ăn vặt mới chịu được. Nhưng nó là những thứ thú vị chắc sau này tôi làm phim về Hà Nội là phải có!
Bạn Châu thì lúc nào đi ăn cũng phải đòi ăn món trứng gà ngải cứu. Cái món ấy nó rất đơn giản: trứng gà đập với lá ngải cứu, làm bát nước mắm quất chua chua thêm vài lát ớt lát tỏi mà xong ăn vào lúc xế chiều nhất là chiều mùa đông thì mấy chị em cứ xoắn tít thò lò lên. Tuy nhiên mình lại rất ít ăn món này, lý do là vì toàn ăn vào giờ trước giờ ăn cơm, về nhà còn phải ăn cơm với phụ huynh. Nhưng mấy chị em thì ăn thay bữa tối luôn vì bọn nó sợ béo nhưng mình thì sợ đếch gì :)). Mình 0 ăn vì nó no quá nó ngang dạ thôi. Tuy nhiên bù lại mình… ăn nộm ăn nem :)).
Cái mẹt bán trứng và rổ rau ấy mà cô ruột mình ở quê cũng bán mấy chục năm nay, chắt chiu tiết kiệm từng đồng để nuôi cả nhà đấy.
Mùa này nhất định phải đi ăn vặt buổi chiều các cậu ạ. Nó nồm lổm ngổm da mặt mướt mát mặc quần áo trèo vào chăn mà cứ như cái chăn chuẩn bị vắt được nước 😀. Nhưng ngồi ăn cái gì nóng hổi thì nó lại rất là hợp.
Kể chuyện ăn vặt vớ vẩn vậy thôi chủ yếu là để khoe bà cụ bán trứng gật gù khen tôi xinh gái nức nở. Vừa hôm trước đi vườn hoa (một mình) ngồi ngắm hoa được vợ chồng anh chủ vườn hoa ra tấm tắc khen xinh. Xong rồi hôm sau nữa đi bệnh viện khám bệnh thì được bác sĩ sờ nắn (kiểm tra sức khỏe) rồi nhấm nháy: “xinh gái phết nhể hí hí” (bác cười hí hí). Đó là điều rất kỳ lạ bởi vì nguyên ba ngày đó tôi đều ở tình trạng đầu bù tóc rối ăn mặc lôi thôi luộm thuộm mặt mũi lem nhem. À bác sĩ có thêm câu là: “… nhưng mà nhìn thiếu ngủ lắm”. Bác tinh ghê, sao biết xinh gái nhưng suốt ngày phải đi đòi nợ hay vậy?
Bà cụ bán trứng cứ ngồi nhìn tôi cười tủm tỉm sau khi khen tôi xinh, giống Tây, không biết có giỏi tiếng Việt không =)). Còn bạn Châu tôi, với cái giọng lảnh lót mà mỗi lần cất tiếng thì cả chợ đều nghe thấy: “Ối giời ơi bà ơi, nó XINH nhưng mà nó LÁO lắm bà ạ. Nó chửi bậy như ranh, nó giỏi tiếng Việt lắm!”.
Cái đèo mẹ!
Vừa ăn bát nộm vừa nghẹn. Đã đầu bù tóc rối thì chớ.
Nhưng có thể… đầu tù bóc rối trời lồm, thỉnh thoảng hay ĐM, thiếu ngủ vì đòi nợ. Có khi thế lại làm mình xinh gái thì xao????

#522: Tôi yêu Tết

Có người thích Tết, có người không thích Tết, có người chẳng yêu chẳng ghét Tết. Thì cũng là bình thường thôi. Vì hoàn cảnh mỗi người một khác. Có người Tết đến được thảnh thơi, đi chơi, được thưởng. Có người Tết đến được đoàn tụ gia đình, được gặp những người thân yêu. Có người Tết đến thì phải tối mắt tối mũi dọn dẹp, cúng bái, lễ nghi thấy mệt. Có người đang làm ăn ngon lành thì bỗng dưng Tết đến lại phải chờ đợi, nhưng cũng có người cả năm nhờ được Tết mà kiếm được ít tiền…
Tết còn là ở trong kỉ niệm và tàng thức của mỗi người. Có nhiều người lúc nào cũng yêu Tết, là vì những kỳ ức đẹp với gia đình, quê hương tổ tiên. Tết là hình ảnh của những bông hoa đào nở, mùi lá cỏ già thơm nức để tắm đêm 30, của những buổi thức thâu đêm háo hức trông nồi bánh chưng của những đứa trẻ con, của mùi hương trầm mẹ thắp bay thoang thoảng trong đêm mưa xuân gió lạnh, của tiếng cô dì chú bác chúc ông bà năm mới thêm thật nhiều sức khỏe, của sự háo hức mong chờ những phong bao mừng tuổi… và với tôi là cả tiếng mẹ mắng vì làm không đúng ý mẹ khi giúp mẹ dọn dẹp chuẩn bị cho những ngày tất niên.
Đã có nhiều Tết tôi lang thang nơi nào đó, đi học, đi làm và không ăn Tết với gia đình và tất nhiên cũng chẳng cảm nhận được chút nào của Tết nếu lúc đó ở một nơi rất xa và trong một nền văn hóa khác. Nhưng có lẽ chính vì thế lại càng thấy quý Tết. Quý những giây phút gia đình được tụ tập với nhau và chỉ nói với nhau những lời vui vẻ, quý cái không gian rực rỡ của hoa cỏ và càng đi xa sẽ càng thấy quý những gì thuộc về đặc trưng văn hóa của dân tộc mình. Điều này chắc không cần phải nói nhiều, bất kỳ ai xa xứ sẽ đều hiểu. Hồi ở Little Saigon, tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy không khí Tết của người Việt ở đây còn đậm đặc hơn cả khi còn ở Việt Nam mặc dù cho tới trước năm nay thì đó vốn chỉ là những ngày làm việc bình thường trên đất Mỹ (năm nay Cali đã công nhận Tết Âm lịch cũng là một holiday chính thức của bang. Trong khi ở xứ mình nhiều người đòi bỏ Tết thì Tây nó lại bắt đầu công nhận Tết rồi đó!). Rất nhiều người Việt ở đây nhộn nhịp sắm áo dài, gói bánh chưng, mua hoa đào mua quất, đưa con cái đi các lễ hội… dường như họ rất nỗ lực trong việc lưu giữ lại văn hóa truyền thống của quê nhà trên quê hương thứ hai của họ. Điều này rất dễ hiểu, vì thứ nhất càng ở trong một nền văn hóa đa dạng tổng hợp, người ta càng ý thức được nét riêng và sự tự hào về đặc trưng riêng văn hóa của chính mình. Không có nét đặc trưng dân tộc riêng thì sẽ chỉ là một công dân mờ nhạt trong một thế giới đại đồng. Thứ hai, nhịp sinh hoạt bỗng nhiên được trở lại như thời Tết của ngày xưa. Khi mà cả năm làm việc tất bật, bận rộn, chỉ khi Tết đến mới có thời gian và lý do để làm những điều mà chỉ có Tết mới có. Khác với ở VN, có những điều ngày xưa chỉ Tết mới có thì giờ có quanh năm, cuộc sống cũng đủ đầy và dễ dàng nên đôi khi Tết đến mọi thứ nó lại bình thường quá. Còn ở nước ngoài, một ngày nghỉ đôi khi không đơn giản, thời gian là tiền và rất quý. Nên nếu có được một khoảng thời gian quý giá là Tết, họ sẽ tranh thủ tận dụng để làm những điều như dạy các con gói bánh chưng, diện áo dài, đưa các con đi các lễ hội Tết mà mỗi năm chỉ tổ chức một lần, rồi đến thăm người thân, bạn bè. Người Việt ở đâu thì khi thăm nhau vào dịp Tết vẫn luôn quý hơn ngày thường, mà ngày thường cũng chẳng có thời gian mà đến nhà nhau.
Thế nên tôi nhận ra từ xưa là để yêu Tết, yêu văn hóa truyền thống của mình, yêu những gì thân thương của nơi mình sinh ra, người ta nên đi đâu đó thật xa một thời gian, sống ở những nền văn hóa khác nhau, nhưng phải thêm điều kiện tất yếu là cởi mở quan điểm và góc nhìn cuộc sống, thì có thể lúc đấy mới yêu Tết được. Mà yêu ở đây không phải là chuyện cứ phải ngồi xuống gói bánh chưng, dọn nhà è cổ, phải loằng ngoằng lễ nghi gì cho mệt. Yêu ở đây có khi chỉ là cần tận hưởng cái không khí của Tết, ngắm nhìn Tết và… không chửi Tết :)).
Tôi yêu Tết vì có quá nhiều lý do, cho dù đến Tết tôi cũng… có làm gì đâu . Tôi có những cái Tết đáng yêu tuyệt vời với ông bà, gia đình. Tôi yêu hoa đào, tôi thích cái lạnh của mưa xuân, tôi thích nụ cười của bố mẹ khi được tôi mừng tuổi. Tôi không mấy khi ăn bánh chưng nhưng tôi tuyệt đối yêu mến cái bánh đó trên mâm cúng Tết. Tôi cũng biết không phải ai cũng may mắn được như mình để hiểu và yêu Tết được như vậy. Như trên có nói, mỗi người một hoàn cảnh, một trải nghiệm nên họ yêu ghét Tết là bình thường. Chỉ là, đôi khi nếu có thể, nếu 0 thích nó, cho mình một vài trải nghiệm khác biệt rồi quay lại, để biết đâu cũng sẽ hiểu và yêu nó thì sao ;;). Muốn yêu cũng phải hiểu, và cũng phải học cách để yêu đấy!
Tôi chỉ rất không thích những người kêu gọi bỏ Tết hoặc mỉa mai lễ nghi, chê bai từ cái bánh chưng. Người ta hô hào đòi bỏ Tết vì những lý do ở yếu tố con người, lý do kinh tế, lý do giống TQ…. Tôi thì chỉ thấy rằng chẳng Tết nào có tội, Tết mà trì trệ là do sự giáo dục kém ở phần con người, đã lười thì không có Tết vẫn lười và ý thức vẫn kém, chỉ có một nền giáo dục tốt mới thay đổi được tất cả mà cái đó thì…. Còn không có lý do kinh tế tiền bạc nào mà được quyền ưu tiên và bỏ đi văn hóa, truyền thống lễ nghi, di sản cả nghìn năm của một dân tộc. Chắc giờ sống chỉ cần tiền là đủ, nên là núi đã phá, rừng đã phá, biển đã phá, giờ Tết cũng đòi phá nốt cho đủ lý do phát triển kinh tế :)). Vụ không muốn giống TQ thì thôi… bỏ qua đi vì nhiều người bài Tàu đến mất hết cả lý trí!
Đặc biệt trong một năm qua khi được trải nghiệm trong việc đi tìm, lưu giữ lại một phần dù chỉ rất nhỏ một vài nét văn hóa truyền thống của Việt Nam. Tôi bất ngờ vì có quá nhiều điều quý giá, độc đáo và hay ho vô cùng, quá đáng tự hào với thế giới này mà không được quan tâm, bảo tồn, có những thứ đã mất đi hoàn toàn không có cách gì hồi phục, xót đến thắt ruột. Một mình tôi hay thêm cả vài chục bạn trẻ nữa cũng chẳng làm được gì cả, vì nó là việc của cả một xã hội.
Có thể rồi một ngày những thế hệ sau lớn lên cũng không còn lưu giữ hay mặn mà gì với Tết truyền thống nữa, lúc đó chẳng cần hô hào bỏ có khi nó cũng tự hết. Nhưng hãy để nó tự hết theo sự vận hành của tự nhiên và thời đại. Còn bây giờ, còn Tết, thì sẽ còn rất nhiều những người yêu mến nó, học cách yêu nó, chứ không thời buổi này, đêm 30 bật Netflix lên ngồi cày mấy bộ Hàn sướt mướt thì cũng thành một đêm như bao đêm khác thôi.
Tết là theo lịch Âm, tức là lịch trồng trọt. Một đất nước nông nghiệp thì phải tôn thờ lịch trồng trọt và canh tác nhờ lịch trồng trọt.
Tết cũng ở trong tiềm thức, trong lòng của cả biết bao nhiêu thế hệ. Đó là điều chẳng ai có thể cấm hay đòi bỏ được hết!
Cũng không biết còn bao nhiêu cái Tết nữa với bố mẹ, với ông bà, với cái nhà cũ ở quê. Năm nào mẹ cũng làm một cái mâm cúng rất to ở sân nhà, có con gà, có bánh chưng, tôi chưa bao giờ động chân động tay làm cả. Nhưng có thể mai kia khi bố mẹ không còn nữa, lúc đấy tôi sẽ tự khắc có ý thức làm, tự động làm những điều mà Tết nào mẹ cũng làm dù lúc đó mình đang ở bất cứ đâu trên trái đất này…
(Tâm sự đêm 30 Tết của một người yêu Tết).
Ảnh: Những nụ cười rạng rỡ, tụ tập vui vẻ thế này của mẹ và các dì, các em, cũng nhờ Tết mà có đấy!
Fun facts: Saturday (Saturn – ngày của sao Thổ ), Sunday (Sun – ngày của Mặt trời), Monday (Moon – ngày của Mặt trăng). Trước đây Mặt Trăng là ngày đầu tiên của tuần, từ sau khi đổi sang Gregorian calendar thờ Mặt trời thì Sunday là ngày đầu tiên, Monday thành ngày thứ hai. Lịch dương thường liên quan và gắn với tôn giáo của phương tây, lịch âm liên quan đến trồng trọt, nông nghiệp của người châu Á. Mỗi lịch đều có ý nghĩa và liên quan mật thiết đến văn hóa, cuộc sống, thậm chí sự tồn tại của mỗi dân tộc!
CHÚC TẾT TẤT CẢ MỌI NGƯỜI. CHÚC MỌI NGƯỜI MỘT NĂM CON MÈO THẬT NHIỀU SỨC KHỎE VÀ NIỀM VUI.

#520: My followers

Năm ngoái, có bạn quảng cáo bán likes với followers, nhắn tin công ty đang khuyến mại. Bạn nhắn mình một tràng rồi thêm câu này mới bực ứa nước mắt: “Hiện tại bên em thấy chị đang có lượng followers khá cao, chị có muốn MUA THÊM không ạ?”
Dù sao thì nhiều người cũng ngạc nhiên tại sao một người mà mỗi bài chỉ vài chục tới trăm likes là hết, có bài được 5 cái likes, posts thì toàn chuyện vô thưởng vô phạt mà sao cũng mấy chục nghìn followers thì cũng đáng nghi :)). Cơ mà đến món chân gà sả ớt còn lâu lâu mới có tiền mua về gặm thì tiền đâu ra mà mua Người theo dõi =)).
Chắc phải 4,5 năm nay lượng “người theo dõi” của mình chẳng tăng lên tẹo nào, thậm chí còn giảm đi chút chút. Nhưng tất cả số lượng người theo dõi bây giờ đều gần như giữ nguyên vậy, rất nhiều là độc giả từ thủa blog 360 và từ “Chuyện tình New York” cho tới tận bây giờ. Họ không phải là những người ồn ào follow rồi unfollow theo sự kiện chỉ sau 1 đêm. Độc giả, người theo dõi mình theo mình nhận biết đa phần là dân trí thức, hài hước, mộng mơ, yêu cái đẹp, đáng iu :)). Nên một khi họ đã thích và quan tâm tới những bức ảnh, những câu chuyện vô thưởng vô phạt của mình thì họ sẽ ở lại và cùng chia sẻ với mình, blog của mình và sẽ trở thành người bạn của họ mỗi ngày. Rồi một ngày nhận ra ê tính ra follow cả hơn gần 20 năm rồi đấy, có bạn còn thuộc lòng cả mấy câu chuyện chó mèo của mình luôn nữa hihi. À mà đặc biệt mấy người này còn lười comment, likes, shares… tuy nhiên mình làm gì thì ai cũng biết 😀. Tuy rằng mình không nhớ hay biết hết được các bạn, nhưng mình nói rằng mình luôn trân trọng sự theo dõi và chia sẻ của các bạn với mình suốt bao nhiêu năm tháng qua. Nói gì thì nói, viết ra cái gì có người cười hay khóc cùng. Chụp ra cái ảnh có người khen đẹp, thì cũng vui hết cả thằng người chứ đúng không? 😀 À mình đặc biệt iu những bạn không chê mình viết dài bao giờ :)).
Mình đặc biệt chẳng bao giờ có trò unfriend cho dù list số lượng bạn và biết thật sự chắc chỉ ở con số một vài chục. Lý do rất lớn là vì… không có thời gian. Mình cũng 0 có trí nhớ tốt nhớ mặt nhớ tên mà ngồi mò ai với ai để remove. Cũng không quan trọng ai phải like hay comment, tương tác với nhau, mình cũng lười đi tương tác bỏ mẹ đi được. Có người nhiều khi chẳng bao giờ comment hay like gì nhưng khi có việc họ lại là những người ủng hộ những việc mình làm, donate cho bác Hai Chìa chẳng hạn. Muốn lọc friendlist thì đơn giản thôi. Lâu lâu làm một vài posts chửi bọn ấu dâm, cuồng giáo, ăn thịt chó, bọn “làm hại các vùng đất”… tự nhiên thấy friendlist ngót đi là ngon ngay :)). Như hôm nọ chửi thằng cha nhà báo nhà thơ hiếp dâm phụ nữ mà friendlist ngót đi được vài người, lại chả nhẹ cả người vì quét được “bạn chung” như thế trong “friendlist”. Dù chỉ là title trên FB nhưng cũng 0 muốn làm “friends” với đám người vậy! Mà còn ai 0 thích unfriend mình thì kệ thôi, có remove mà mình cũng chẳng biết đấy là ai và người đấy có quan trọng với mình không thì chẳng là cái vấn đề gì!
Còn vì sao nhiều năm qua số lượng người theo dõi hầu như không tăng lên thì cũng không có gì ngạc nhiên. Vì mình chẳng làm cái gì ồn ào cả. Chắc chuyện giờ mới dám tâm sự. Mình là người sợ ồn ào, sợ đám đông. Đợt “Chuyện tình New York” bỗng nhiên cảm giác cứ như ai cũng biết mình, ra chợ mua rau đi tất 2 màu khác nhau về cũng đã có người bình phẩm trên diễn đàn… văn học. Thế là mình sợ quá, không dám viết cuốn nào nữa, không dám lên báo, tv dù được mời nhiều vô kể. Kiên quyết không chạy theo trend, phát ngôn gây sốc, ăn theo bất cứ cái gì và bất cứ ai. Nổi tiếng với mình không có nghĩa lý gì cả. Mình chỉ muốn làm cái mình thích, viết cái mình thích viết, chơi với người đáng yêu tốt bụng. Ra phố mặc quần thủng đít không ai thèm quan tâm, thế là bình yên!
Tuy nhiên… =)). Tử vi báo sớm muộn gì mình cũng nổi tiếng, 0 muốn nổi nó cũng nổi. Số mình cũng lạ, cái gì mình sợ thì cái đó nó ập đến. Mình say xe, sợ đi xa vác nặng, thế đếch nào phải cầm cái máy ảnh lê khắp hơn nửa quả đất sụn cả xương. Sợ ồn ào nhưng mà viết mỗi cuốn sách mà tự nhiên nó ồn ào. Sợ nổi tiếng nhưng làm đúng cái nghề mà 0 nổi tiếng thì nghĩa là… vứt vào sọt rác. Giờ làm phim mà không nổi tiếng thì nghĩa là phim kém quá 0 ai thèm xem còn gì =)). Mà xong không muốn vác nặng, không muốn ồn ào, không muốn nổi tiếng. Nhưng làm phim thì sao mà 0 vác nặng được, làm phim mà 0 ồn ào với nổi tiếng thì sao… có tiền mà làm phim được. Giờ phải nổi tiếng thì mới có tiền nghe chưa?
By the way, mình đã từng ước mỗi bạn follower cho mình 1 đô mình cũng có gần trăm nghìn đô rồi =)). Nhưng ước thì lại không có, phải chê mới có =)).
Năm mới, mình rất cần tiền để tu sửa lại cái nhà ông bà ở quê, làm lại cái sân. Trồng thêm cây đào trước cổng. Năm nay mình sẽ chê tiền, chê nổi tiếng xem sao =)).
(Tâm sự của một blogger thời mạng xã hội =)).

#518: THẰNG TÂY

Thằng Tây

“Thằng Tây” là tên đầy đủ của nó, họ Thằng tên Tây. Nên có gọi thì phải gọi là: Con Thằng Tây đâu rồi?

Không biết vì sao hồi vác nó về nó lại chỉ có 1 cục dái, cũng chưa cho đi thử mùi đời bao giờ nên 0 rõ nó có làm ăn cơm cháo gì không nhưng dì bảo có khi là khỏi phải dao kéo gì, chắc nó tự động làm công thôi. Kể cũng tiện.

Nó ghét tất cả ai tới nhà chơi vì đồng nghĩa với việc nó sẽ bị xích lại. Nó sẽ đứng nó chửi người ta cho té tát, người ta đứng nấp cỡ nào nó cũng phải nghển lên nhìn cho bằng được để chửi. Mình tới nó gào từ đầu ngõ mặc dù nhà này là nhà mẹ tao dì tao chứ nhà nó đếch đâu. Mình quen mồm mắng nó như mắng 5 thằng đệ nhà mình:

“Mày sủa vừa thôi không tao lấy kéo cắt nốt cục kia của mày đi chứ ở đấy mà sủa”

Nó im thít, mồm há hốc vì quá sốc. Xong mình chưa kịp hỉ hả thì ối giời ơi nó tổng tiến công khóc lóc gào thét giãy đành đạch ra lăn lộn làm dì mình phải chạy ra cầm cái que bảo có thôi ngay không. Nó uất ức ngoạm bố lấy cả que, rồi lườm mình cháy tóc.

Chắc phạm húy, còn có một cục quý như thế mà dọa cắt. Rồi thế này sau nó nhất định không làm bạn với mình thì buồn lắm. Giờ phải làm sao xin lỗi nó giờ? Lấy một cục lắp thêm cho nó? Lấy ở đâu? 🙁

My aunt’s Deutscher Schäferhund. Won’t make friends with me no matter how hard I tried 🙁

Cái góc sân xinh đẹp đầy hoa này mà nó 0 cho mình bước chân vào 🙁

Đang bị dạy dỗ nhưng cái mặt biết là 0 phục rồi! Mắt vẫn liếc ai đó :))

À lấy que dọa à? Lại chả ngoạm cả que cho

Cho dì xin cái que với gặm gì chắc thế

Tuy nhiên vẫn phải làm kiểu để làm pô ảnh cho ngọt

Dì ơi Hà nó đòi cắt d ái con

Nhà còn em này, là dì ruột của con béo, con của thằng Phốc nhà mình

 

 

#nhatkydoitao
#nhatkyhakin
#hakindiary
#homesweethome

#517: Về quê giỗ bà

Hôm nay về quê giáp Tết nên xe khách đông nghịt. Đông thì cũng không sao cơ mà ngồi trúng cạnh một chị gái thiếu thốn tình cảm. Không biết vì lý do gì mà chỗ chị ngồi không hết chị lèn chặt người chị ép mình vào cửa sổ. Rồi chị tựa đầu lên vai mình như đôi tình nhân mới cưới. Mà tính mình thì rất sợ gần gũi người lạ, sợ bị động chạm bất kể giai hay gái, sợ bị ai ngồi quá gần, còn tựa vào người mình nhất là thời buổi Covid này là mình dễ bị panic attack 😅. Tuy nhiên vì mình hiền lành và lịch sự mà 😅, nên mình nhẹ nhàng đẩy chị í ra và thấy kỳ quá kỳ. Mà người chị í nặng trịch đẩy nhẹ không nhúc nhích đành phải đẩy mạnh. Chị í giật mình nhìn mình rồi chỉ nhích có tí tẹo ra và sau 2 phút lại đâu đóng đấy, đầu lại tựa lên vai mình còn chặt chẽ tình cảm hơn lúc nãy. Mình lại đẩy phát nữa vì đã mỏi và khó chịu lắm rồi. Chị lại nghển lên nhìn mình ý là: “em yêu, em làm sao thế?”
Rồi mình hỏi chị:
“Ủa chị Hoa à?”
Chị ngơ ngác mất mấy giây khi thấy mình bắt chuyện với chị.
“Em hỏi chị à?”
“Vâng, chị Hoa đúng không?”
“Không chị tên Oanh không phải tên Hoa”
“À dạ không phải chị Hoa ạ? Em lại cứ tưởng chị em mình quen nhau”
Sau 1 phút chị Oanh cũng có vẻ tỉnh ngủ và đã hiểu ra vấn đề nên đã ngồi lui về vị trí của chị. Mình thì thật không rõ chị buồn ngủ quá sà cả vào mình không hay chị chỉ là một người phụ nữ quá hồn nhiên nghĩ ai ngồi cạnh cũng tựa đầu vào được. Mình thì cũng không hẹp hỏi gì cho tựa vai, nhưng… phải là anh Nu cơ 😅
Lâu lắm mới về quê vì dịch và quá bận. Cầm cái máy về định bụng chụp quê đón Tết. Ai dè mới khi nào những mái ngói cây đào bờ xôi ruộng mật qua có 1 năm mà bay sạch không còn gì. Cánh đồng mênh mang giờ đã thành khu đô thị phân lô bán nền, cò đất ngồi la liệt đầy đường từng tập sổ đỏ bán đất như bán rau. Dì chở mẹ bằng xe máy đi qua mà anh chị em cò đất lao ra chặn xe như đi Ngũ Xá ăn phở cuốn. Mình và ông cậu đi xe đạp nên… không ai thèm mời =)).
Đi khắp làng quê ngõ xóm chẳng còn cái mái ngói nào cho mà chụp tấm ảnh quê. Cuối cùng nhận ra căn nhà cấp 4 nghèo duy nhất còn lại chính là… nhà mình. Nó còn đến giờ là vì mình. Với người quê thì đó là căn nhà đã quá cũ nát không thể chấp nhận được, lọt thỏm giữa bê tông nông thôn mới. Tuy nhiên mình đã lăn xả vào đòi giữ lại, lăn theo đúng nghĩa đen là ngồi giữa sân ăn vạ và hứa sẽ tiết kiệm tiền sau về chỉnh sửa lại, nhưng phải giữ nguyên cái thần thái và kiến trúc này, sẽ lợp lại mái ngói. Cả nhà hốt hền phải chấp nhận không mình vạ ra đấy thì cũng không ai yên. Mẹ mình và các dì ngồi tụ tập thở dài nói với nhau: “thì nhà có con hâm dở thế phải chấp nhận thôi chứ biết làm thế nào?”
Đương nhiên là sẽ rất nhiều người không thấy được cái nhà cũ nát này có gì mà hay ho, có những điều cũng không cần phải hiểu kệ mình đi :)). Tuy nhiên tới giờ cũng bắt đầu lo lắng vì mãi chưa có tiền sửa nhà 🥹
Dì trồng trước cửa nhà bao nhiêu là hoa hồng thơm ơi là thơm. Tiếc là sau 2 ngày mưa nó tàn rụng gần hết. Nhà có cây đào cổ thụ mỗi lần ra hoa rực hết cả một góc làng. Trái cây đang trĩu trịt tha hồ hái ăn quả nào cũng ngon.
Trước cửa dì xích một thằng béc giê to đùng, sủa luôn mồm. Dì đặt tên nó là: “Thằng Tây”. Thằng Tây không quen ai hết, ai nó cũng gào thét và giật đùng đùng. Mình muốn đi quanh vườn chụp ảnh mà nó như con ma cứ nhát lại là cho phát làm mình không hết cơn giật mình. May mà xích cũng chắc nhưng vẫn không đi lại được thoải mái. Thế là dì bảo để dì nhốt Thằng Tây lại vào chuồng cho dễ đi. Tuy nhiên dì nói mình đi vào góc vườn quây cái chuồng gà lại đứng im trong đấy để dì thả nó ra mới bắt được lại vào chuồng.
Mình ngoan ngoãn đi vào đứng chờ. Dì vừa thả nó ra nó chạy như bão tố mưa sa, rồi dì đuổi theo nó bắt vào chuồng. Tuy nhiên Thằng Tây ngu gì mà nghe lời. Nó bỏ chạy, dì đuổi theo. Hai bên rượt đuổi gay cấn mình không dám ho he bước chân ra khỏi cánh cửa chuồng nửa bước. Rồi dì bất lực đuối quá dì bảo: “ Mệt quá, dì chịu rồi, thôi chịu khó đứng đấy nhé!”
Và thế là chiều quê của mình được kết bằng tình cảnh người dì ruột của mình đã quyết định thả chó và nhốt mình lại. Lúc mình được thả ra thì trời đã tối, chỉ chụp được mấy cái ảnh này thôi huhuhu
Thằng Tây
Từ ngoài cổng vào trong nhà ông. Đã nguyên thế này chắc hơn nửa thế kỷ rồi
Cây đào
Dì bảo đây là cây Sống đời, vất cái cọng cây ra nó cũng sống. Đây mọc trên nóc nhà mà nở hoa rực rỡ ghê thật

#516: ĐÃ BAO GIỜ BẠN BỐI RỐI ĐẾN THẾ VÌ MỘT CÁI QUẦN CHƯA?

Nhân dịp theo trend, xin kể cho các bạn nghe về chiếc quần mình được tặng từ người chị “nương tựa” – một nhà thiết kế thời trang kiêm luôn thợ may vô cùng tài năng. Mình là fan cuồng đồ của chị. Riêng về phần chất liệu thì nó mát chưa từng có, mặc mà cứ tưởng vẫn như đang cửi trùn. Đến cái khẩu trang của chị cũng đỉnh, họa tiết vừa đẹp mà vừa đeo vào một phát ai cũng được trẻ đi 10 tuổi là ít. (Mỗi lần mình đeo khẩu trang toàn được xe ôm gọi là em. Tháo ra phát thì mới lên chị nhé :)).
Vì chị là người chị nương tựa của mình nên chị tặng mình rất nhiều quần áo. Chị còn sáng tạo ra kiểu áo lệch vai có tên là “cổ áo Hà Kin”. Từ ngày quen chị thì toàn bộ mùa hè mình chỉ mặc đồ của chị. Đồ chị nhìn tưởng rất đơn giản mà luôn cài cắm một số chi tiết khác người, rất tinh tế mà phải mặc vào thì mới… phát hiện ra được. Chúng nhìn rất bình thường mà lại rất không bình thường, và một khi đã quen là nghiện.
OK dài dòng thế chủ yếu để kể về bộ quần chị tặng cho vào mùa hè năm trước, đã có mặc mấy lần mà xong phải đem đi để dành vì… béo. Giờ bớt béo hơn tí, lại vào một ngày Hà Nội trước gió mùa về nóng hầm hập, quyết lấy của để dành ra diện. Chiếc quần đen suôn mát lịm, mặc vào những ngày gió nồm oi ả thế này thì còn sướng hơn cả cởi truồng.
Ấy thế mà một chiếc quần cứ tưởng bình thường như vậy mà lại đem tới những sự bất ngờ, thậm chí hoang mang tột độ. Hoá ra cái quần ấy nó… không liền mạch. Ngồi sau lưng xe ôm gió thổi lồng lộng bỗng nhiên giật thót mình vì cái quần dài trong tích tắc bị biến thành… quần đùi. Một bên ống quần tự tách làm đôi rồi cuốn bay theo gió lộ ra chiếc chân thẳng tuyệt đẹp và phần đùi quyến rũ của tôi. “Ôi thôi chết mẹ”. Tôi thốt lên. Ngay lập tức tôi nghĩ hay tôi ngồi sai tư thế nên xe ôm kéo tôi rách quần? Hay từ trước đến giờ nó là… cái váy mà tôi không biết? Nhưng sao là váy được vì tôi nhớ rất rõ tôi có xỏ chân vào ống quần và mắm môi mắm lợi kéo quần lên cơ mà nhỉ? (vẫn có chút béo). Đang nghĩ chắc một bên quần bị rách thì bất ngờ đùi chân bên kia lại mát lạnh, ống quần bên kia cũng đang tách làm đôi. Đôi chân tuyệt đẹp của tôi lộ thiên nguyên cặp trong tiết trời lộng gió mà oi ả. Tay tôi vẫn cầm điện thoại và túi, không kịp trở tay để kéo quần lên. Vì kéo được ống bên này thì ống bên kia lại lột ra. Có lẽ sự giật mình và lầm bầm của tôi khiến xe ôm để ý.
Bạn xe ôm trẻ măng bèn hỏi:
“Em bị làm sao thế?” (đeo khẩu trang xịn hay được hỏi tình cảm thế lắm)
“Anh ơi anh đi chậm thôi vì nếu không quần em bị bay mất”. Tôi đề nghị
“Ấy chết, em bị tụt chun quần ư?” Xe ôm vô cùng lo lắng.
“Không, em béo lắm chun không tụt được. Nhưng cái ống quần tự nhiên nó… bay”. Tôi lúng túng giải thích.
“À, thế thì em cứ kẹp chân vào người anh tự nhiên là nó sẽ hết bay”.
Ồ, anh xe ôm không hiểu sao lại hiểu chuyện nhanh như thế được nhỉ 😜 . Quả thật, khi ép hai chân vào một chút thì chiếc quần đã được kiểm soát. Lúc này mới kịp nhét điện thoại, túi tắm đeo vào người để tay còn giữ ống quần. Đôi lúc cái tóc bay vào mắt ngứa mắt thò tay lên vuốt tóc là một tay giữ ống quần không kịp, chân đẹp đùi đẹp nên là y như rằng xe hai bên bu vào ngắm nà!
Câu chuyện chưa hết. Có lẽ vì bối rối cái quần mà khi đặt xe đi tiếp. Vì mải nghĩ chuyện ngồi thế nào cho vừa sang vừa mát, quần bay vừa đẹp mà có vẻ tinh thần hơi bị thiếu tập trung, chưa kể chờ xe cũng lâu. Một hồi xe trờ tới, trời hơi mưa mưa, lái xe cắm mặt xuống điện thoại. Mình vội vã chạy ra giật đế để chân hai bên, tay bó quần và trèo lên xe ngồi thì thấy lái xe quay đầu lại. Ủa, sao lại là một anh tây mũi lõ? Mặc dù đã đội mũ bảo hiểm và đeo khẩu trang nhưng anh cũng không giấu được sự thảng thốt trong đôi mắt xanh nước biển. Mình nhìn anh, anh nhìn mình. Bản năng ngôn ngữ thứ hai của mình trỗi lên: “A iu xe ôm?” Mặc dù lúc đó anh ta không mặc đồ xe ôm nhưng mấy lần mình đi xe cũng không có đồng phục nên thế là bình thường. Còn anh ta là tây thì cũng có thể, thời Covid bao quả tây hết việc đi dạy tiếng Anh biết đâu cũng đi chạy xe? Sau khoảng 3s nhìn nhau thì mình thấy có một anh grab trờ tới nhìn mình. Mình chợt giật mình, ôi thôi rồi bỏ mẹ, lên nhầm xe của giai tây rồi. Vội vàng mình xin lỗi và nhảy xuống xe, và thế đéo nào cái quần nó lại tõe ra vướng một miếng vào xe, lại nguyên chiếc chân tuyệt đẹp hiện ra. Tất cả mọi người lại bu vào nhìn, hây da!
Về đến nhà, cởi quần ra, mình ngồi ngắm cái quần mãi. Thế đếch nào mặc nó mấy lần trong SG mà không biết nó hiểm vậy nhỉ? Công nhận người chị nương tựa của tôi thật không hề bình thường chút nào. Sau buổi này, tôi sẽ thường xuyên mặc nó, vì khi cần, là cái cớ hoàn hảo để… kẹp hông anh xe ôm nào đẹp trai đó các bạn ạ 😅. Biết đâu lại được nương tựa nhau 😄
À, nói thêm là tôi nương tựa chị mà ngược lại tôi chẳng có gì cho chị nương tựa, hy vọng không vì thế mà chị sẽ không cho tôi thêm thật nhiều quần áo đẹp và… độc của chị, chị @Ngọc Hướng Dương nhỉ 😛
Ảnh: anh đằng trước là anh Tây xe ôm hụt.

#514: Đi 3 tháng về nhà 0 nhận ra con chó của mình…

January 28, 2021

 

 

Về nhà trời đang chuẩn bị trở rét. Bước chân vào cổng là 5 thằng đệ ào ra chào đón, còn đang hoa mày chóng mắt vì sự tấn công của bọn nó thì thấy mẹ ném cho một con lợn rừng đầy lông và nói: “Đây, trả chó này”.
Trời ơi tôi đã 0 biết mẹ tôi làm gì với con chó của tôi mà giờ nó đã biến thành lợn rừng rồi, nó đã to gấp ba, ụt à ụt ịt, chạy và nhảy y chang một con thỏ. Mẹ ném con chó sang cho tôi và khi tôi bắt lấy tôi vẫn không nhận ra đó là cái con cún mắt toét cách đây vài tháng. Tôi hỏi mẹ ủa mẹ tỉa lông mắt cho nó rồi mà sao nó vẫn vục đầu vào ăn như là không nhìn thấy gì thế này nhỉ?
4 đứa được mặc áo còn con lợn rừng ấy thì mới được mẹ tắm xong cho kịp gió mùa về, vì lông nhiều nhất nên phải đợi khô hẳn mới được mặc. Còn thằng lớn tồng ngồng nhất được mẹ fa sừn đì zai cho cái áo được làm từ cái quần thể thao đã rách cùa mẹ. Người đã to đã đô, răng thì chìa ra mặc đôi quần rần rần đi tới đón cứ tưởng là anh PT ở đâu mới tới nhà. Giờ mẹ có một niềm vui say mê là fa sừn đì zai quần áo cho bọn nó. Nghe nói sắp Tết đứa nào cũng có hẳn bộ xịn mặc Tết mà phải ém hàng chờ Tết mới được mặc.
Đi 1 bước là 5 đứa nó ríu chân lấy một bước. Đứa nào đón tôi cũng nhe răng ra cười, trời thì đang trở lạnh nhe thế thì khô hết răng chứ còn gì.
Về nhà ngắm vội cây cát đằng mới hết hoa, cây đào sau vườn đang ra đầy nụ. Cả trên gác lẫn dưới vườn là một vườn hoa cải và xà lách. Hoa cải bắt đầu nở bung ra vàng vàng cả goc vườn. Mẹ giờ lên tay trồng được củ xu hào vừa to vừa xanh nữa chứ. Cây khế ngọt năm nay bị tỉa cành nên ra đúng 2 quả to đùng, cả nhà để dành cho tôi về ăn đó.
Choáng nhất là cây hoa dại Indian Blanket, vẫn nở hoa cho dù giờ đã vào đông không còn nắng. Vậy là cây hoa ấy đã nở được gần 8 tháng trời, ra hoa rực rỡ liên tục. Tôi đã kịp lấy được bao nhiêu là hạt F2 để dành, để tôi sẽ gieo lên một mảnh đất làm studio cho tôi sáng tác.
Trở về nhà sau bao tháng ngày làm việc vất vả đi kiếm tiền và chạy khắp mọi nơi, cũng vừa kịp trước khi lại một trận dịch mới đến. Lúc bước vào cái phòng mẹ đã lau dọn thơm tho, nằm lên cái giường cái gối của mình, chăn thì ấm ơi là ấm. Ban công cây hoa nhài leo đã leo đầy bên hông, cây khế chua vẫn ra trái và chim thì vẫn hót líu lo. Người đang mệt rũ rượi, thế là lịm đi luôn, rất yên bình và vô lo vô nghĩ (hiếm khi vậy ghê a). Quả thật, ôi không đâu như ở nhà! Thật sự luôn đấy!
Got back home after a while. My mom threw me a hairy piggy. I was shocked because I couldn’t recogize my dog. Didn’t know what she did but he’s now 3 times bigger comparing to the time I was back home a few months ago.
They were too happy to see me. Mom made each of them a warm suit and they look too adorable. Hanoi is very cold this winter, might be colder in Feb but I’m sure they are fine. Mom has a new hobby, she likes to design clothing for the dogs. We have a very old sewing machine upstair and each day she will spend at least two hours there making and designing clothings for the pups.
It’s been a while to be back home. My plants are still growing alright. Only two starfruits left for me. Room is fresh and clean. Been working very hard lately and lacked of sleep. So when I lit on a scented candle, jumped onto my bed, sneaked into my warm blanket. I felt like heaven – home sweet home. 🙂

#513: Nhịu

Hôm nay tôi đã nghe thấy mẹ tôi sai bố tôi: “Anh lấy ngay cái sàn để lau giẻ đi!”
Và tôi bất giác lo lắng trong lòng vì hình như bệnh nhịu nó có di truyền và có thể gây ám ảnh. Ví dụ khi tôi còn nhỏ, có lần mẹ vừa ngồi rửa bát vừa hát ngâm nga: “Ngủ ngoan Akay ơi, ngủ ngoan Akay ời… mai sau con lớn con vùng CHỒNG lún sân”. Rồi mẹ khựng lại, tôi đang ngồi chơi đồ chơi gần đó ngước mắt nhìn mẹ. “Ủa mẹ, Akay là Thánh Gióng ạ?”. Mẹ không trả lời và tự sửa lại: “À ơi í nhầm mai sau con lớn con vùng CHÀY lún sân, à ơi…”.
Và tuy rằng mẹ đã sửa nhưng từ đấy về sau cứ nghe hát tới đoạn đó là tôi lại buột miệng hát ”vung chồng lún sân à ơi. ”. Không biết vì hát nhịu thế mà giờ vẫn không chồng nào chịu lấy tôi hay không?
Rồi lỡ sau tôi cũng nhịu cái gì đó con tôi nó cũng hằn sâu ký ức giống tôi thì sao? Lo lắng quá!
Đang tâm sự tới đoạn này thì tôi có nghe thấy bố tôi vừa trả lời mẹ: “sàn giặt hết rồi chưa cái nào khô để lau giẻ hết”
OK fine!

#511: NHẬT KÝ ĐÌ LÂY

NHẬT KÝ ĐÌ LÂY (Trích từ cuốn sách: “Nhật ký đời tao”)
Cuối cùng tao cũng được chứng kiến cái Delay Airlines mà báo chí tivi tủ lạnh nói suốt nó là thế nào.
Đó là một buổi tối thứ bảy, hay… chủ nhật gì đó, vào một ngày tháng 8.
Bay có 45 phút từ Nha Trang đi SG mà tao phải rời nhà trước cả mấy tiếng rồi chờ mấy tiếng mới được bay thế là bằng mẹ nó đi cái xe đò.
Đầu tiên là tao thấy sân bay rất hỗn loạn cho dù đã đêm, chuyến bay những 12h đêm, sáng 9h tao có việc phải đi rồi. Vào bên trong các cửa tao đã thấy nhốn nháo có tin đồn là chuyến nào đó đang bị hoãn, ai cũng có vẻ “chắc trừ chuyến tao ra”. Tao cũng nghĩ thế. Ngồi ghế tao dỏng tai nghe ngóng, nghe lõm bõm: “Ôi cái chuyến đấy hoãn đến 1 rưỡi đấy. Chuyến mình không phải đâu”. Một hồi lại nghe thành: “Hình như lên mẹ nó 3h rồi đấy”. Mà tai tao thì nghễnh ngãng nên không biết rõ là bọn nó đang nói những chuyến nào. Nhưng xét về tình hình tao đang nhìn thấy thì có vẻ…tất cả đều đì lay. Rồi tao giật mình nhận ra điện thoại tao sắp hết pin rồi mà tao quên tiệt nó cái cục sạc di động ở nhà.
Thế rồi quả thật không thấy có điềm lành khi cái cửa báo chờ ra máy bay của tao không có một ai xếp hàng, mà bù lại tất cả đều….đang nằm ngủ.
Điều đáng hoang mang là tao không hề thấy một cái thông báo nào hết. Thỉnh thoảng hình như có tiếng thông báo gì đó mà lí nha lí nhí như thể sợ những người ở sân bay nghe được, tiếng không bằng một góc cái thằng cạnh tao đang chửi bồ nó qua điện thoại. 12h là báo bay mà 11h55 phút cửa máy bay mọi người…vẫn ngủ rất say. Thế tóm lại là đì lây đến mấy giờ để tao còn biết…chen vào ngủ cùng?
Nhưng điều rất lạc quan là hành khách chả ai giận dỗi gì mới hay, có thể quen quá? Góc này một chú nằm giang đủ 4 chân 4 tay…ngồi trên người chú là một… chú khác đang tẩm quất massage sờ nắn, tiếng kêu răng rắc răng rắc. Góc kia một đám các cháu tụ tập lại hát Happy birthday, nắm tay nhau nhảy múa ca vang. Tối tối gần nhà vệ sinh là một cặp đôi đang ngồi sờ soạng hôn nhau nồng thắm. Đằng sau tao thì là một đoàn tàu (Tàu) đang ngồi nói chuyện to như mẹ tao mắng em cún mỗi sáng vì cắn giày. Ai chơi cứ chơi, ai ngủ cứ ngủ, ai nói cứ nói, ai sờ nhau cứ sờ. Tóm lại là đời có vẻ vui.
Một hồi thấy mọi người xếp hàng tao cũng hăm hở ra xếp hàng, xong phát hiện ra hóa ra xếp hàng để phát…soda, chắc là quà đì lây. Tỉu ngỉu quay lại thì mất bà nó chỗ ngồi rồi. Thế là cực chẳng đã tao mới kiếm mãi được một chỗ để ngồi gần nhà vệ sinh, là ngay sát cặp đôi đang sờ nhau. Tổ sư bố nhìn bố ghét.
Điện thoại chỉ còn 10 phần trăm (cái chữ phần trăm trên máy tính nó ở đâu í nhỉ?). Tao tắt vội vì tới Tân Sơn Nhất còn phải đặt xe nữa chứ.
Chợt nhớ ra tao có một cái máy điện thoại backup của người yêu hay nhét vào túi tao để mỗi lần tao nói nhiều quá anh í đau đầu lại dí cho tao xem. Tao rất thông minh nên đã sạc nó đầy (nhờ uống thuốc bổ não đấy). Trong đó có vài bộ phim vụ án ly kỳ. À thế là tao ấm. Mở phim và đeo tai nghe lên xem. Tuy nhiên lòng vẫn bão giông không yên tâm vì đèo mẹ không biết là mấy giờ mình được bay, hay là…nó bay rồi?
Tóm lại là thôi kệ ngồi xem phim cái đã mặc dù rất là mệt. 1h, rồi 2h. Cứ đang tới đoạn gay cấn thì lại thấy thiên hạ nhốn nháo tao cũng nhốn nháo xem là cái gì, phim mất mẹ nó cao trào. Và kết quả là xem hết phim vẫn chả hiểu thằng thủ phạm là thằng mẹ nào và vì sao nó lại đi giết người.
Rồi 2 rưỡi tao thấy cặp đôi hôn nhau bò dậy chạy đi tao cũng chạy theo bọn nó. À thì ra tao đã được bay các mày ạ. Lúc này tao có mệt, hơi choáng váng trong người, mà cứ tưởng xếp hàng là được lên máy bay đến nơi ai dè đứng đó thêm cả nửa tiếng rồi chen nhau lên xe bus nữa í. Lên đến máy bay mới biết mình được xếp ngồi chỗ cuối cùng trên máy bay, sát cạnh toilet, người ra người vào tao cũng chóng cả mặt. Ngồi cạnh là hai em gái tàu trắng nõn điệu đà, ôm cái giỏ khư khư. Tiếp viên đi qua nhắc nó để xuống dưới chân nó giả vờ đặt xuống rồi tiếp viên đi rồi nó lại cầm lên. Tổ sư tao là chúa ghét những đứa không tự giác như thế.
Hơn 20 năm trở lại đây chắc đây là lần đầu tiên tao phải xin túi nôn trên máy bay. Mặc dù tao đã cầm cự được cho tới khi đáp máy bay nhưng chưa bao giờ có 45 phút bay mà tao phải kìm lòng (theo đúng nghĩa đen) và muốn được về nhà đến thế.
Xuống sân bay đã gần 4h sáng. Điện thoại tao mở lên nó dành đúng 10% pin đó chỉ để thông báo cho tao rằng thôi em ngủm đây. Tao cuống quýt đi tìm dây sạc để tìm chỗ sạc thì lại phát hiện ra thêm điều đau lòng là tao cũng quên cmn dây sạc ở Nha Trang mất rồi.
Hết cách, tao đành đi ra chỗ bắt taxi. Nhưng ra tới nơi tao cũng nhận ra rằng khả năng tao bon chen được vào từng kia con người để bắt taxi là điều không tưởng. Tao cứ nghển cổ ra xem taxi là đã có một đống người đẩy tao lại vào trong. Thế rồi đang ngơ ngác thì một bàn tay ấm áp đặt lên vai tao. Tao quay lại, một anh chàng sáng sủa dễ thương, rực sáng giữa ánh đèn sân bay: “Em à, em….đi xe ôm không em?” Mắt tao sáng rực, bởi vì tao chỉ có một cái balo nên tao muốn xe ôm quá hợp lý. Chẳng qua lúc nãy tao không biết kiếm ở đâu. Sau khi hỏi giá thì anh cho cái giá 3 lần grab, tao cũng vờ mặc cả tí rồi tặc lưỡi đi thôi.
Anh nói chờ tí anh chạy xe lại hốt. Xe anh chạy lại, tao hơi giật mình chút. Anh chạy xe cub 50 các mày ạ. Nhưng không chỉ cub đâu, mà sau yên xe anh còn để một cái hộp chứa đồ to tổ bố. Tao tự hỏi thế tao sẽ ngồi vào đâu?
Anh dõng dạc: “Không sao đâu em. Em lên đi!”
Và thế là tao chưa phải ngồi sát ai như thế trong cuộc đời. Sát tới mức thở cũng vất vả. Mũ của anh thì rộng, nhát nó lại rơi lệch sang một bên làm cổ tao cũng nghẹo theo. Mỗi lần anh phanh thì…à thôi khỏi phải kể.
Rồi anh cũng đưa tao về nhà. Xuống khỏi xe mà tao phải thở dốc để bù lại cho toàn bộ lúc nãy tao thở bị thiếu. Anh nói giọng Đà Nẵng nhé. Yêu phết. Tao hỏi là Ủa sao anh không chạy Grab đi. Anh bảo: Xe này ai mà cho đăng ký? À uh nhỉ…mình thắc mắc thế bình thường anh chở ai nhỉ với cái chỗ ngồi như thế…
Rồi anh phải đợi mình vào trong nhà rồi mới đi vì sợ đêm khuya nguy hiểm. Thương thế cơ.
Tao vào nhà, vật xuống sàn nhà…Nhan sắc tao xuống rõ rệt chỉ sau một chuyến bay. Lúc nãy ra khỏi sân bay đi xe đò có khi giờ này cũng đến mẹ nó thành phố rồi í chứ.
Nói thật nếu không phải vì người ta mua vé cho ta và mua vé sát ngày…tao sẽ không đi Đì Lây bao giờ nữa đâu nhé huhuhu

#506: Cái lồ

Nhân câu chuyện thời sự đồng chí đại biểu tỉnh nọ đi đường Quyền Gôn Trượng chỉ đập gậy xuống đất mà làm được người khác bất tỉnh. Mình nhớ ngay ra một câu chuyện này dù cái kết khá là khác. Chuyện xảy ra từ hồi mình còn niềng răng, chưa đi du học và chưa dám nói bậy như bây giờ =)).

Bữa đó, mình có đi giúp phiên dịch và giao lưu cho một đoàn có một số người nước ngoài về một số công tác xã hội. Buổi trưa cả đoàn được mời vào một quán ăn rất to. Quán này nổi tiếng với các món cá, riêu cá, cá chiên, cá hấp, cá kho… và có cả một chuyện cá tính đã xảy ra ở đây =)).

Quán rất đông và có nhiều thành phần khách ăn khác nhau. Xe tải cũng có, gia đình cũng có, cán bộ cũng có, tây tàu lác đác đủ cả. Trong quán, có một cô gái phục vụ người cong vút, chuyên đi nhận order, và cả chạy bàn luôn. Người đã cong mặt lại còn xinh và rất nhanh nhẹn. Nhìn cũng thấy đáng yêu.

Ở cái bàn kia có một đoàn đại biểu nọ, quần áo sơ vin và anh anh em em vậy chắc cũng thuộc dạng đồng chí tỉnh nào ở đâu đó. Đồng chí ngồi giữa được anh em mời cụng một ly liên tục chắc là hàng đại biểu. Mặt đồng chí đã ngà ngà. Cô gái đi qua đi lại vài lần, có lấy đồ ra phục vụ đoàn. Đồng chí hất mặt khi cô gái đi qua:

“Xinh gái quá nhỉ. Ra đây anh mời em một ly.”

Không có phản ứng của cô gái

“Kiêu à? Kiêu phết” Đồng chí không hài lòng

Cô gái chẳng cả thèm ngoái lại. Mắt đồng chí vẫn hau háu nhìn về cô. Đồng chí cứ gọi qua rồi gọi lại như vậy nhưng cô dường như không bận tâm

Một lúc sau cô được 1 người khác trong đoàn đó gọi quay lại phục vụ đồ. Đồng chí tranh thủ chồm lấy nắm tay cô:

“Làm một ly, một ly anh mời cái nào”

Cô gái hất tay ra

Đồng chí, cáu đấy:

“Đéo gì kiêu thế?”

Cô gái:

“Kiêu cái lồn”

Toàn bộ bàn tiệc đóng băng trong 5 giây. 3 bàn tiệc bên cạnh bao gồm cả bàn đoàn mình cũng đóng băng, nín thở.

“Ô địt mẹ con này láo nhở”. Đồng chí gầm lên

“Láo cái lồn”. Vẫn là cô gái

Rồi cô quay đít chậm rãi bước đi. Đồng chí ngay lập tức đứng dậy chắc ý định đuổi theo táng cho cô một trận nhưng vừa đứng dậy thì cái thắt lưng nó tụt ra (vì bụng to quá phải tháo ra ngồi ăn cho nó thông), cái quần trễ xuống tay đồng chí níu vội may kịp. Giây phút này mà đồng chí liều mình xông lên đuổi theo gái là cái quần sẽ tụt xuống đất hở ra cái quần đùi hoa mận là cái chắc. Anh em xung quanh cũng nhanh trí vội kéo đồng chí ngồi xuống : “Thôi thôi được rồi thôi thôi. Vui vẻ anh ơi. Thôi thôi”. Anh kéo em ôm vừa vuốt lưng vuốt lông nên đồng chí đành ngồi xuống, tay níu cái quần, và không quên hậm hực lớn tiếng. “Loại láo với khách thế này đuổi ngay đéo chấp nhận được”

“Đuổi cái L Ồ…” cô gái dù đã đi một đoạn nhưng vẫn đang xuống chữ, chưa kịp phát âm cho đầy đủ thì anh chủ quán hô lên cắt ngang: -“Được rồi được rồi”, rồi kéo cô đi về phía bếp. Không cô cứ đứng đấy lại vài cái lồ nữa là đồng chí có khi đuổi việc cả chủ quán bây giờ.

Vì chủ quán là một người quen trong đoàn mình nên anh chủ có ra làm ly rượu cảm ơn. Một chú trong đoàn tấm tắc chỉ về cô gái:

“Cứng phết nhỉ?”

“Em nó còn chửi nữa là”. Anh chủ vuốt tóc

“Chú thế chiều nhân viên quá nhỉ?” Một cô có tuổi trong đoàn trầm trồ

“Dạ tại có mình nó nói được tiếng Anh tiếng Pháp tiếng Nga tiếp Tây ở đây. Tây mê nó lắm”.

Vẫn là chủ quán:

“Tây nó cũng chửi”

Vừa dứt lời thấy cô gái la lên :

“Mẹc mẹc”

Mình, cậy biết tiếng Pháp mấy từ này nên nhanh nhảu thốt lên:

“Ồ hay thật, chửi cả tiếng Phâp luôn anh nhỉ”

Anh chủ quán quay lại nhìn:

“À nó đang chỉ cái thằng lái Mẹc của ông kia đậu xe chắn hết chỗ để xe của khách đấy”

“Ôi đỉnh, biết cả các loại xe luôn ạ? (với mình thì rất là đỉnh vì ai hỏi mình đây là xe gì thì mình chỉ biết trả lời đây là cái xe ô tô =)))

“Dạ nó đi du học về mà, cái gì mà nó không biết?” Anh nói sau khi đã rít xong ly mời khách.

Cả đoàn: !!!!

Còn mình lúc đó thì chỉ thắc mắc mãi về cái quần đồng chí mặc. Tại sao có cái bụng to như thế mà vẫn có cái quần có cái đũng quần nó thọt qua được nhỉ? Lúc đó không dám tới hỏi đồng chí là mua quần ở đâu để còn mua về làm túi ngủ đi du học, cho ấm lòn g mỗi khi đi camping vì mình sợ rét lắm.

Chỉ 2 tháng sau buổi đó mình cũng đi du học cho dù chưa tìm được cái quần đồng chí. Và sau khi du học về giờ mình đã tự tin trần thuật lại câu chuyện cái lồ này với các bạn :))

À mà lúc đấy không vì cái quần thì liệu cô ấy có bị táng không nhỉ? Hmm

#hakindiary
#nhatkydoitao
#nhatkyhakin
#cáilồ