Posts in 0chilablog

#532: Đen như Hà Kin?

Memories báo cái ảnh này, bỗng thở dài đến thượt. Ồ công nhận 0 ai đen hơn mình, hay là… như mình.

Đó là một hành trình cực khổ vì… đen bất đắc dĩ, chỉ vì mọi thứ xảy ra đều vào sai thời điểm. Như là… thất lạc hành lý mà đen cái là lần đầu tiên có ý định nhét cả máy tính vào trong đó (và gần hết chuyến đi này hàng không vẫn báo chưa tìm thấy chỉ vì đang mùa laid off thiếu nhân viên), rồi visa Mỹ hết hạn nhưng vẫn quyết liều đi vì chuyến đi săn nhật thức toàn phần được tài trợ bởi NASA có một không hai, giờ mà đợi renew visa thì chẳng có dịp lịch sử nào bao giờ nữa. Rồi lại liều đi xin visa quay lại Mỹ ngay trên đất Argentina (theo đúng nguyên tắc là phải về lại VN xin visa Mỹ chứ 0 ai cho xin ở nước thứ ba như thế này). Quyết định này cực kỳ liều lĩnh vì đang ở thời Trump nhập cư rất căng thằng, ngay lúc mình đang ở Argentina này là ở JFK đang deport và đuổi về hàng ngàn người nhập cư, có người có visa tới sân bay rồi còn bị đuổi về. Tới Argentina phải đi xin visa ngay, nhưng hộ chiếu để lại sứ quán Mỹ rồi thì 0 có hộ chiếu để bay tiếp hành trình được. 12h đêm vẫn đứng chờ ở sứ quán để được làm giấy thông hành khẩn cấp 5h sáng bay vì hôm đó sứ quán rất bận… Rồi thì bạn đồng hành chỉ vì quá buồn ị phải xuống giữa đường nên đang ị thì phát hiện ra để quên điện thoại trên taxi, thế là quần chưa kịp kéo lên đã bắt vội một cái taxi khác và có một hành trình một buổi tối 3 tiếng đồng hồ để rượt đuổi cái taxi kia… tìm lại điện thoại…. ông đó dùng đt của mình tìm Find my phone, roaming quá trời về sau bill điện thoại cả trăm đô.

Tóm lại là nhiều quá kể không hết. Sóng gió tới mức mình 0 đêm nào ngủ được quá 3 tiếng vì quá mệt. Rồi cái ảnh này là lúc chụp được ở Walmart ở cái thị trấn xa xôi nhất của Nam Mỹ. Mừng hút chết vì lâu lắm rồi không được ăn rau, ăn trái, được nhìn thấy… Walmart. Người Việt nước mắm mà phải ăn đi ăn lại đồ thịt thà phô mai sắp bị táo bón tới nơi rồi.

Đứng trước cửa Walmart hú hét hạnh phúc, mãi cũng có cái gì nó vui chứ? Xong rồi lúc đi vào lao vào khu rau củ và trái cây, thì… tức phụt khói tràn máu. Vì dường như siêu thị vừa trải qua một trận cướp, mà cay là nó chỉ cướp đúng rau củ và trái cây, cái mà tao thích thôi. Không mua nổi kể cả 1 quả táo, quả chuối tử tế, các bạn có tin không? Đen hơn con chó mực cọ đít vào nhọ nồi bị rơi xuống cống.

Khi thấy cảnh 0 còn cả 1 quả chuối tử tế để ăn, tao đã hết lên bằng tiếng Việt giữa đất Nam Mỹ: ‘Tổ sư bố bọn mày, huhu”. Nguyên văn!

Về sau hỏi thì được biết bữa đó thị trấn đang lễ hội rau củ quả gì đó, cái đèo con mè!

Những chuyến đi của Hà Kin là viết được rất nhiều cuốn sách. Nhưng vì quá lười nên đang chờ AI viết hộ!

Là còn chưa kể chuyến đi Nam Mỹ 7 năm trước đó còn bị bắt làm con tin nữa đó! Thôi cái đó cũng chờ AI kể lại dùm cho!

À giờ đi làm từ thiện còn đen cơ mà, đèo mẹ!

#hakinjourneys
#hakindiary

#531: Nhật ký xe ôm: Đồ lười biếng!

Bắt xe ôm vào giờ cao điểm đường đông là rất dễ nghe những lời cằn nhằn của các anh xế. Mà đường về nhà thì kiểu gì cũng phải qua một đoạn siêu tắc.
Xong, trước khi trèo lên xe tôi có chỉ anh chàng xe ôm là đi mé mé đoạn này thì nó sẽ bớt bị tắc. Thấy mặt anh hơi căng thẳng nhưng anh cũng bảo để thử xem nào.
Ai dè số đen quá, cuối cùng cái đoạn đấy cũng tắc, chắc tại ai cũng nghĩ đoạn kia tắc nên chui về đây. Tôi thở dài, thấy cũng hơi áy náy nên cũng lầm bầm nói một mình: “Mọi ngày chỗ này có tắc đâu nhỉ?”. Thế thôi mà xe ôm hét lên:
“Đã bảo đường tắc không đi nhanh được nói gì nói nhiều thế?”
Tôi đứng hình mất một giây, má sao dám quát gì ghê gớm thế nhỉ. Có ai nói câu nào mà hét lên như vậy láo phết. Bực bội ghê. Thế là tôi ghé lên bảo:
“Ai nói gì nhiều gì đâu mà phải gắt lên như vậy?”
Tài xế vẫn gắt lên:
“Lần sau muốn đi thì gọi sớm đi, sao cứ cái giờ tắc đường thì đòi, giờ ai mà chiều cho được”
Thế là tôi bắt đầu tăng xông:
“Ê người ta đi có chuyện chứ phải muốn lúc nào đi thì đi? 0 thích thì lần sau đừng có nhận cuốc. Ai ép?”
Xe ôm:
“Đi kiếm tiền vất vả bỏ mẹ, đường thì đông tắc muốn về là về được à?”
Tôi đang định chửi lên tông thì thấy xe ôm đã chặn lời:
“Thôi thôi đéo nói nhiều, giặt đống quần áo đấy đi đã, lười đéo chịu được. Đéo chiều được giờ này. Tự xử đi!”
Tôi bỗng nhiên im bặt, ủa sao xe ôm biết tôi còn đống quần áo giờ này ở nhà chưa giặt? Sao anh ta biết tôi lười? Một cảm giác hết sức creepy dâng tràn. Tuy nhiên trong lòng tôi thì vô cùng bực bội. Lúc đấy tức lắm rồi, nên tôi định kéo áo bảo thả xuống tôi thuê xe khác. Thế rồi thấy xe ôm hơi ngoái lại nhìn tôi dịu dàng:
“Chị chị vừa định nói với em cái gì ạ?”
“Thế có muốn chở tiếp không sao nãy giờ chửi kinh thế? 0 muốn chở thì nói một câu còn xuống xe”
Xe ôm bỗng hơi giật mình:
“Ủa chị chị, em vừa chửi… vợ em, chị tưởng em nói chị ạ? Í chết em xin lỗi. Nó cứ đòi em về chở nó cùng đi ăn đám cưới mà 0 gọi sớm giờ này thì về bằng mắt. Đến nơi thì cô dâu chú rể vào động mẹ nó phòng rồi í chứ ạ”
À thì ra là vậy, thật sự đến bây giờ tôi vẫn không nhớ ra trên đời có một thứ công nghệ được gọi là tai nghe bluetooth. 0 biết bao nhiêu phen tôi thấy người ta cứ ngồi cạnh tôi mà như nói chuyện với tôi và tôi cũng trả lời lại nhiệt tình, xong cứ hỏi Hả hả cái gì cơ liên tục, cho tới khi người ta phải bảo tôi là có ai nói chuyện với chị đâu mà chị cứ Hả. Xấu hổ ghê luôn đấy!
Anh xe ôm sau đó say sưa tâm sự chuyện anh đang gom tiền để mở một quán cafe và không muốn chạy mãi như thế này vì vất vả, trong khi vợ ở nhà thì lười… anh ta nói rất nhiều mà tự nhiên xong tôi sợ không dám nói chuyện lại cứ ậm ừ vì lo 0 biết khúc nào là anh đang nói với tôi khúc nào là anh đang nói với bluetooth…
Xuống xe rồi tôi có hỏi là vợ anh ở nhà lười giặt quần áo lắm hả? Anh bảo: “Lười vãi đái chị ạ, có đống quần áo của 2 vợ chồng với 2 đứa con mà BA NGÀY NAY chưa giặt”.
Tôi tím tái mặt mày, ủa sao trùng hợp quần áo tôi để máy ba ngày nay chưa giặt hay vậy. Rồi tôi đang chuẩn bị đi thì anh chốt nốt câu: “Em thấy chị có cái tóc giống vợ em phết”.
Tôi nhất định quay đi không tương tác lại. Tôi tin là anh ta lại nói chuyện bluetooth với ai đó chứ 0 phải nói với tôi rồi… sợ quá thôi…
Về nhà là phải giặt quần áo ngay và luôn đấy!
Ảnh: Tóc hôm anh xe ôm nói giống vợ anh đây. Chắc chắn là 0 thể, tưởng có được cái tóc này mà dễ à, hừm!

#529: Tại sao hôm nay hoa cúng lại đắt thế?

Trưa, đang ngồi ăn bát bún dọc mùng thì thấy bác chủ quán hớt hải chạy về. Trời lạnh mà thấy bác hổn hển mồ hôi, mắt vẫn còn ánh lên sự kinh hãi như vừa có chuyện gì xảy ra đâu đó. Cô con gái bác đang ngồi làm bát bún ngước lên nhìn bố xem bị làm sao mà phải hoảng hốt cỡ thế. Bác bảo: “Kinh hoàng, kinh hoàng con ơi”. “Sao sao?” “Có rằm tháng Giêng thôi mà hôm nay hoa đắt móc ruột móc gan ra. Bán bao bát bún cho vừa mấy bông hoa”.
Bác vừa ngồi vừa thở, tay ôm bó hoa hồng chục bông trên người. Bác có vẻ không hiểu vì sao mới có đây thôi mà bây giờ cuộc đời nó lại thay đổi nhanh tới thế như là bó hoa hồng mới hôm qua 3 nghìn một bông giờ đã 10 nghìn một bông =)). Thật nhanh trí, mình à lên: “Cháu biết rồi bác ơi, hôm nay là ngày Va len thai đấy”. Cả cô con gái lẫn bác đều ồ lên ơ đúng rồi nhỉ. Rồi mình lại lèm bèm: “À thì ai bảo bác chơi sang quá, hoa hồng hôm nay người ta tặng nhau tình iu bác lại chơi cả 10 bông để đi cúng Rằm tháng Giêng đã lào”. Em Ngọc ngồi cạnh nhìn mình kiểu gợi ý: “Đáng nhẽ thì mua hoa cúc thôi chị nhỉ”:)).
Bác thở dài hiu hắt, tại hôm nay được bác gái giao việc đi chợ mua đồ cúng nên đâu đã nào hay hoa hồng có đắt thì còn… hoa cúc 😀.
Rồi bác lại thốt lên thắc mắc: “Ơ nhưng mà sao hôm nay gà cũng những 500k một con cơ mà? Cúng thì cúng chứ sao đắt thế? Thế giờ Va len thai bọn nó cũng tặng cả gà cho nhau à?”
Tới quả này thì mình phải dừng bún lại để gu gồ. Không có nhiều thông tin lắm. Thế các bạn cho hỏi giờ yêu nhau có tặng nhau gà không mà gà tới 500k một con vào ngày Va len thai để bác bán bún của mình hoảng hốt tới thế ạ?
Chiều về nhà thì lại nghe tiếp được hàng xóm vọng sang. Tiếng bà mẹ mắng thằng con tuổi teen vang khắp 10 căn nhà 15 căn phố. “Con bà mày hoa tao mua để cúng mà mày rút mẹ nó mấy bông để đi tặng gái à? Hoa tao phải mua số lẻ để cúng cho đủ chứ thế thì giờ còn vài bông này tao cúng cái đầu mày à? Mày đem ngay đủ hoa trả lại cho tao”.
Thằng con thì gào lên: “Tặng rồi giờ đòi thế lào được mà đòi. Mẹ cúng tạm đi chứ. Con không đòi được đâu!”
Thế là bà mẹ lại xồn xồn lên, hai mẹ con cãi nhau hăng máu rồi một lúc thấy im im không rõ là con đã phải chịu mẹ hay mẹ đã phải chịu con. Nhưng khả năng là hôm nay trên thế gian có một vài bó hoa đã được xé lẻ một nửa tặng tình yêu ngọt ngào một nửa cho lên bàn thờ.
Rằm Tháng Giêng lại trúng ngay Va len thai thế này. Ít có là ác ghê :))
Ảnh: Chụp trộm được bó hoa hồng Va len thai kiêm cúng Rằm Tháng Giêng của bác bán bún. Tính bảo bác thôi hay bác lỡ mua chục bông hồng rồi thì hay giờ đừng cúng nữa để… tặng bác gái đi. Rồi giờ ra mua chục bông cúc thay cũng được? Cơ mà nói lại sợ bị giựt tóc nên thôi góp ý chi chuyện nhà người ta :)).
Thế hôm nay bạn mua hoa hồng hay hoa cúc?
Kỉ niệm ngày rằm tháng giêng trùng Va len thai (2022)

#528: Buổi đầu tiên ăn ốc của Tun

Nói là làm, bảo dẫn Tun đi ăn ốc là phải đi ăn ốc ngay.

Hóa ra hôm nay là buổi ăn ốc luộc đầu đời của cháu. May quá có cô Kin kịp cập nhật những thú vui tuổi teen (theo kiểu thời các cô) cho cháu :)). Chắc cô còn cập nhật thêm nhiều 😀

Đó là một quán ốc nằm trong cái ngõ Trung Liệt bé xíu chỉ vừa hai cái xe máy tránh nhau. Mặt trước thì bé nhưng lại có cái sân sau nhà khá rộng. Trên tường của quán có những bài báo, câu chuyện nho nhỏ. Bác bán ốc, tóc bạc loe hoe, mặc quần đùi áo may ô kẻ ngồi xem diu tub trước cửa nhà. Ai mà dừng trước mặt bác là bác hỏi: “Mấy bát?”.

Chưa ăn ốc bao giờ nên tay cháu khều ốc run lẩy bẩy trong khi tay cô đã thành nghệ nhân. Cô khều được 10 con ốc cháu vẫn đang loay hoay móc chưa xong một con. Cô liên tục hỏi ngon không, nước chấm phải cho sả, ớt, gừng, quất vào thế này thế này. Cháu gật lia lịa, cháu ít nói nhưng cô mặc định rằng cháu thích :)). Món này ngon thế mà sao cháu có thể không thích được :)). Thế nào con gái Hà Nội mà giờ mới biết ăn ốc luộc là lào????

Mà mình cũng 0 nhớ ra ngày xưa mình được ăn ốc luộc thế nào nhỉ, chỉ nhớ được ăn từ bé. Tiềm thức luôn là những quán ốc vỉa hè, đầu ngõ, ven đường, chỉ có mỗi món ốc luộc thôi mà lúc nào cũng thòm thèm, ngày nào ăn cũng được.

Trong lúc ngồi nhìn cháu nó loay hoay khều ốc thì nhìn lên tường nhà. Bỗng chợt nhìn thấy cái ảnh bác bán ốc kéo đàn violon. Mà cái dáng kéo đàn này, cái ngón tay này nhìn biết luôn là người chơi đàn xịn chứ không phải làm màu. Nhìn sang một góc khác thấy có bài giới thiệu tường tận về một nghệ sĩ violin bán ốc. Thế là mình ồ lên, thì ra quái nhân ngồi bán ốc chứ đùa à. Đoạn, mình bèn quay lại định hỏi bác thì thấy bác đang cầm cái ca nước và cái bàn chải đánh răng đứng ra trước cửa… đánh răng. Ủa, mới 8 rưỡi, ốc bán chưa xong đã sắp đi ngủ rồi á?

Bác đánh răng xong đi vào, khách vẫn vào, bác hét lên: “To nữa đê” (1 bát ốc to nữa cho khách).

Rồi mình gọi bác khiến bác giật mình:

“Bác Sỹ”. (là tên bác trong bài báo trên tường mình đã kịp đọc :))

Bác:

!!!!????

Mình:

“Bác kéo vi ô lông hả?”

Và dường như chắc bác chờ đợi lâu lắm rồi để có người hỏi, bác đi thẳng vào vấn đề luôn:

“Đây, để tôi vào lấy đàn kéo cho mấy bài”.

Còn chưa kịp nói gì cả :)).

Và bất chấp khách vẫn vào bác bỏ đấy để đi lấy đàn luôn và ngay. 3 phút sau bác quay lại với cái đàn trên tay. Vừa mở đàn vừa kể say sưa chuyện ngày xưa có cái đàn 200 đồng (trên cái hình dán trên tường) mà bị khách ăn ốc vào đá vào rớt một miếng hỏng đàn, giờ phải chơi cái đàn rẻ tiền có 2 triệu.

Cái đàn cũ 200 đồng mà mua vào năm 75. Bác tính lúc đó 2 hào một bát ốc. 1 đồng được 5 bát ốc. Thế tưởng tượng xem 200 đồng thì là bao nhiêu bát ốc cho một cái đàn violin? Đấy, cứ thế mà tính xem. Mình giờ chưa tính ra 😀, nhưng đàn thế là đắt tiền là chắc rồi :)).

Bác bảo bác đàn toàn mùa xuân nhé. Đầu tiên là Mùa xuân đầu tiên, rồi đến Làng lúa làng hoa. Mặc dù đang ăn ốc nhưng mình cũng ngưng hết để ngồi nghe và quay lại. Chị Hoa bảo: “Bạn này mà quay là về bạn review quán ốc của bác hay lắm đấy”. Bác bảo: “Ôi xồi cần gì đầy người review rồi”. Mình bảo: “Cháu quay vì cháu yêu nghệ sĩ thôi ạ”.

Bác bảo, nghệ sĩ tới đây ăn đông lắm. Thế rồi, bác mở điện thoại ra khoe: Đây, hôm nọ nhạc sĩ Giáng Son còn tới đây ăn đây này. Trong ảnh thấy chị Son đi ăn với bao nhiêu là anh. Thì ra chị đó đã đi ăn ốc mảnh mà không hề rủ tôi.

Rồi nhân tiện nói chuyện nghệ sĩ, tôi buột mồm hỏi:

“Thế bác có biết ban nhạc Bức Tường không?”

Mắt bác sáng rực

“Ôi sao không biết, tôi thích thằng Trần Lập cực kỳ luôn. Thích lắm”.

Thế là mình chỉ vào chị Hoa và Tun:

“Thế đây là vợ anh Lập và đây là con gái anh Lập này”

Thế là bác bật dậy nói lắp bắp:

“Ôi tôi thích cái bài, cái bài, cái bài, cái bài, cái bài, cái bài, cái bài, cái bài…. cái bài gì mà trèo trèo í nhỉ”

Một thanh niên gần đó khi nghe thấy Trần Lập cũng đã xôn xao nãy giờ, vội bắt sóng quay lại đỡ lời cho bác:

“Bài, bài Đường lên đỉnh Olympia đấy”

“Ờ ờ đấy đấy”.

Cháu Tun cũng tũn ra xem bài Olympia là bài nào. Hình như bài đó bố cháu chưa kịp sáng tác!

Tôi liếc liếc phím lại cho bác:

“Đường đến ngày vinh quang” ạ.

Và từ lúc đấy, bác ngồi say sưa kể chuyện về rừng cây, đời người cho mấy chị em cô cháu được nghe. Không quên xin được chụp chung tấm hình với hai mẹ con. Thanh niên Olympia nhanh chóng làm thợ ảnh. Bác nhắc nhở là nhớ chụp bán thân đừng lấy quần đùi của bác.

Bác vừa kéo đàn, vừa say sưa kể chuyện nghệ thuật. Tuy nhiên, khách vừa đứng dậy bảo tính tiền cho cháu là bác đổi tông tính tiền nhanh hơn Ây Ai. Giữa các câu chuyện nghệ thuật của một thời oanh liệt luôn kèm theo một đoạn rap: “1 nem 1 to 1 nhỏ 1 đĩa xoài củ đậu…”

Tun buổi ăn ốc đầu đời mà lại có trải nghiệm hơn hẳn người thường thế này. Có ai vừa được ăn ốc luộc vừa được nghe vi ô lông bao giờ không ạ? Lúc về có hỏi Tun thấy vui không. Tun gật đầu vui lắm. “Con cũng bất ngờ ghê, vì khi nhắc đến bố, từ người già đến người trẻ ai cũng biết và dành nhiều tình cảm yêu quý cho bố như thế”.

Có lẽ những người mới tới ăn ốc thì 100 người khả năng 99 rưỡi không ai để ý những gì dán trên tường ấy. Cũng chỉ biết một ông bán ốc quần đùi áo may ô hét rất to đón khách tính tiền rất nhanh ngồi cửa. Nhưng công nhận, chỉ để ý một chút xíu thôi, là phát hiện ra bao điều kỳ thú của cuộc sống rồi. Cũng có thể mình bệnh nghề nghiệp, làm phim là phải nhạy cảm với cuộc sống này!

Nhưng chắc bác cũng nổi tiếng cả xóm này rồi!

Và cuối cùng mình xin nói rằng ốc nhà bác hơi bị ngon. Không dưng nằm trong cái ngõ bé xíu này mà người ta cũng phải mất công mà đi tới. Như nghệ sĩ Giáng Son còn biết mà đi ăn mảnh không rủ mình cơ mà? Mình cũng đành phải đi ăn mảnh lại thôi!!!

Đấy, Hà Nội cái kiểu của mình nó đáng yêu như thế á! Nhưng phải biết cách và phải đi với đúng người :)).

#nhatkyhakin
#nhatkyhanoi
#hakindiary
#nhatkydoitao

#527: Bệnh viện tâm thần ở Athens, Ohio

Nhân dịp xem xong bộ tài liệu “24 faces of Billy Milligan” của Netflix, thấy có mấy đoạn rùng mình phết.
Bộ phim kể về Billy Milligan, một con người có tới 24 nhân cách trong mình. Nhân cách lõi là một cậu bé nhút nhát, hiền lành và luôn sợ hãi vì ký ức bị bạo hành tàn bạo. Nhưng các nhân cách còn lại có thể giết người, hãm hiếp, lừa đảo, khó tính… và mỗi lần nhập về nhân cách lõi anh ta không hề nhớ một chút gì. Vào những năm 70.80’s của thế kỷ trước, việc một người đa nhân cách vẫn còn là điều quá mới mẻ (thậm chí tới giờ vẫn là điều bí ẩn chưa thể khám phá ra hết). Nên câu chuyện về Billy mang lại quá nhiều sự khó hiểu, người ta thậm chí tới giờ vẫn không biết được phải chăng đây là một căn bệnh kỳ lạ có thực hay là một màn đại bịp thế kỷ? Nhưng khi xem về cuộc đời của Billy, cho dù anh ta được thả ra từ những tội ác mình gây ra vì chứng đa nhân cách, vẫn thấy đó là một con người quá tội nghiệp, với một tuổi thơ quá bất hạnh và khủng khiếp, cả một cuộc đời không một phút bình yên, bị người đời lợi dụng, hành hạ và phải dùng cả những loại thuốc đến hóa điên. Kể cả anh ta có không bị bệnh thì cũng phải bệnh mà thôi. Điều kỳ lạ về những người đa nhân cách như Billy là họ vô cùng thông minh và cực kỳ tài năng. Như kiểu thường bị đẩy đến tận cùng của bản năng và những limit trong cơ thể được tăng phát.
Trong phim, có nói về khoảng thời gian rất quan trọng trong cuộc đời anh này là khi Billy Milligan được đưa về bệnh viện tâm thần ở Athens, Ohio. Lúc này, nơi đây được tiếp đón một bệnh nhân nổi tiếng và gây tranh cãi như Billy là một điều khiến bệnh viện rất… tự hào. Vì điều đó chứng tỏ một chứng bệnh lạ và mới như vậy mà được tin tưởng giao về một trung tâm tâm thần tỉnh lẻ xa xôi như vậy đó là một sự kiện lớn. Để các bạn biết, Athens Ohio là một thị trấn rất nhỏ, nằm ở vùng midwest của Ohio, cả thị trấn gần như chỉ phục vụ 100% cho Ohio University, chính là trường đại học mà mình theo học suốt mấy năm học thạc sĩ phim. Thị trấn nhỏ, heo hút, chỉ có sinh viên và các dịch vụ cho sinh viên. Nơi đây hầu như chẳng có danh lam, phố xá, mua sắm nhộn nhịp. Thậm chí thời mình học chỉ có một cái cửa hàng châu Á nhỏ xíu, muốn ăn đồ châu Á cũng hầu như chẳng có. Tóm lại là một nơi hoang vu không thể phát triển kinh tế bình thường, mà người ta sẽ bê cả cái trường đại học lớn về để vùng đất có thể sống được nhờ kinh doanh giáo dục. Tuy nhiên, nơi đây cũng là nơi lý tưởng để xây dựng bệnh viện tâm thần và… trại giam.
Bệnh viện tâm thần nơi Billy được gửi tới cũng nằm ngay trong khu vực campus của Ohio University và giờ thuộc sở hữu của trường. Và sau bao nhiêu năm thì thời tớ học hình như nơi đây đã bị bỏ hoang khá lâu (hoặc có đang làm cái gì trong đấy bí mật hay không thì 0 biết). Ở ngay khu này (gọi là khu The Ridges) cũng có nhiều ngôi nhà cổ khác, trong đó có một tầng nhà chuyên để đạo cụ cho làm phim/kịch/truyền hình. Cả một tầng nhà rộng lớn với một nghìn các thể loại đạo cụ, từ cái kim tiêm, cái máy khâu, cái tay người, đầu người máu me, đến robot, súng ống… Khu này luôn lấp ló trong rừng, cùng với cái bệnh viện tâm thần bỏ hoang, nó luôn mang một cảm giác cực kỳ rờn rợn mỗi lần đến. Mấy lần tớ và cô bạn cùng lớp hay thích đến cái tầng nhà có chứa đạo cụ để tìm xem có gì mượn được đi quay phim. Bước chân vào cái căn phòng rộng lớn như dưới tầng hầm đấy là người lạnh ngắt, rùng mình. 100% những ai bước chân vào đây đều công nhận rằng nó cực kỳ creepy. Đám sinh viên đi học phim luôn than thiết ước gì được mượn chỗ này để làm phim ma với phim kinh dị. Vì chỉ cần giơ cái máy quay lên bất cứ góc nào, lắp cái nhạc rùng rợn vào là khán giả đã đủ ngất bà nó ra đấy rồi. Tuy nhiên, chỗ này không bao giờ cho phép được quay chụp bao giờ, rất nhiều thế hệ vẫn luôn không biết là vì sao.
Lần nào đi tới đây cũng ngắm nhìn cả cái bệnh viện tâm thần sát ngay bên cạnh. Nếu xét về kiến trúc thì nó rất đẹp, vừa cổ kính, vừa lấp ló trong rừng sâu với cây và cối. Nhưng sự hoang tàn, nhưng cánh cửa đóng kín cùng muôn vàn lời đồn đại về cái bệnh viện này thì ai đứng ngắm một hồi cũng nổi gai ốc. Tớ và bạn Lindsay đã từng đứng ngắm và thì thụp đoán xem liệu bên trong kia có ai đang còn sống, bị giam cầm hay có bao nhiêu xác chết hay không? Những bệnh viện tâm thần rất dễ để là nơi làm các loại thí nghiệm trên con người, hay là nơi tiến hành những dự án bí mật của chính phủ. Thậm chí là nơi giam cầm của những thể loại tù nhân đặc biệt. Và kỳ lạ là cứ qua một thời gian chúng sẽ bị đóng cửa, kéo theo một nghìn những lời đồn đại đáng sợ về chúng.
Có một lần, tớ và Lindsay đang chuẩn bị làm một cái phim ngắn nhỏ và qua đó lấy đạo cụ. Hai đứa mon men đứng nhìn tòa nhà rồi hỏi sao cửa sổ nào cũng đóng thế nhỉ, chẳng nhìn thấy được cái gì bên trong. Còn đùa nhau hay mình làm phim ma ở đây thì có phải hay không. Bỗng nhiên, trên một căn tầng cả hai cùng lúc phát hiện ra có một cánh cửa mở một nửa (không mở hẳn) mà sao nãy giờ cả 2 đứa đều không nhìn thấy. Rồi, bỗng nhiên, có bóng người lướt qua cực nhanh. “What? Did you see it?” Bạn í quay lại hỏi mình, mình cũng đang định hỏi lại bạn í. Hai đứa tự nhiên thấy gió lạnh chạy khắp người. “OMG I saw it too”. Lúc đấy tim đập thình thịch, mà trời thì lại chiều tối rồi chứ. Theo trí nhớ của tớ lúc đấy thì bệnh viện đóng cửa im ỉm nhiều năm liền rồi, không có ai được vào bên trong cả. Cũng chẳng ai bén mảng đến đây. Mà có người bên trong thì cũng phải cửa mở, chứ cửa khóa kín mít cơ mà. Hai đứa vừa sợ muốn về ngay vừa tò mò muốn biết có phải bệnh viện đang mở cửa không. Máu anh hùng và… tò mò nổi lên. Tớ bảo, để mình vào gần tí xem thế nào. Bạn í thấy tớ muốn lại gần thì cũng chịu đi theo. Cửa hoàn toàn đóng kín, dấu hiệu bỏ hoang nhiều năm, hai đứa nín thở nghe xem có tiếng động gì không? Không một tiếng động gì hết. Một hồi trời xuống nhanh quá thôi té vội. Cũng hết ước mơ làm phim ma ở đây :)).
Hôm sau có đi lê la buôn chuyện với đám sinh viên học phim xem có đứa nào biết về cái bệnh viện đấy không, thì có một bạn bảo, đã từng có vài người nói rằng có nhìn thấy cái bóng người ở căn cửa sổ ấy rồi. Không hiểu sao cái cửa ấy không đóng được (có thể bị hỏng chăng :)).
Giờ thì không biết là bệnh viện có đang được cải tổ chưa. Và nghĩ lại nơi đấy toàn những nhân vật như Billy Milligan đã từng ở thì đúng là cái chỗ đấy nó không tầm thường thật.
Ở Athens còn có một số nghĩa trang nữa và cũng từng có mấy hiện tượng rất kỳ lạ đã xảy ra, đám sinh viên rất nhiều đứa có trải nghiệm (trong đó có tớ luôn). Cơ mà để… kể sang bài khác nhé :)). Cũng có thể nhiều trải nghiệm kỳ lạ ấy là do các cháu hút cỏ quá đà gây ra chăng hahaha!
À quên, có một chi tiết nữa là, một trong những người từng đưa tớ tới khu này là một người đa nhân cách, kiêm chứng bipolar dạng nặng, nhưng lại là một người cực kỳ thông minh và tài năng (mà phải một thời gian sau nhiều trải nghiệm rất bất bình thường với nhân vật này qúa mình mới hiểu rõ về chứng bệnh này). Tóm lại đời sinh viên du học kỳ thú lắm, kể mãi 0 hết đâu :))
Ảnh: Mùa thu ở campus mỗi lần đi lang thang, bệnh viện tâm thần ngay sau lưng. Khu này mùa thu không đẹp được rực rỡ như những vùng bờ Đông vì thời tiết và địa hình khá chán (nên mới khó phát triển kinh tế). Cho dù hoang vu, nó vẫn đẹp. Nhưng nghĩ có vài cái trại giam hay bệnh viện tâm thần thí nghiệm với những bệnh nhân như Billy Milligan quanh đâu đó thì cũng toát mồ hôi hột thật đó :))

#526: Trời nồm đi ăn trứng ngải cứu thôi

Chính ra cái trời nồm này dù nhiều người khiếp hãi nhưng mà đi ăn vặt nó lại ngon ra phết. Từ trước Tết tới giờ còn chưa được ăn ốc, thèm đĩa ốc nóng quá chừng te tái rủ được bạn Châu đi vào chợ Thành Công ăn ốc ăn chè. Tìm mãi không ra hàng ốc, thì ra ốc phải qua rằm mới bán, tôi thật không biết là tại sao tại sao tại sao phải kiêng???????. Cái cảm giác đang thèm ăn bát ốc nóng mà tới nơi không thấy xong còn bảo lâu mới bán eo ôi nó tức phụt khói. Thế thì đành phải ăn chè. Quán chè có duy nhất một cái ghế dài ngồi, ngồi sì sụp chen lấn với mấy bạn trẻ khác trong cái chợ tối đèn tù mù ẩm ướt ối giời chắc chỉ người Hà Nôi quen ăn vặt mới chịu được. Nhưng nó là những thứ thú vị chắc sau này tôi làm phim về Hà Nội là phải có!
Bạn Châu thì lúc nào đi ăn cũng phải đòi ăn món trứng gà ngải cứu. Cái món ấy nó rất đơn giản: trứng gà đập với lá ngải cứu, làm bát nước mắm quất chua chua thêm vài lát ớt lát tỏi mà xong ăn vào lúc xế chiều nhất là chiều mùa đông thì mấy chị em cứ xoắn tít thò lò lên. Tuy nhiên mình lại rất ít ăn món này, lý do là vì toàn ăn vào giờ trước giờ ăn cơm, về nhà còn phải ăn cơm với phụ huynh. Nhưng mấy chị em thì ăn thay bữa tối luôn vì bọn nó sợ béo nhưng mình thì sợ đếch gì :)). Mình 0 ăn vì nó no quá nó ngang dạ thôi. Tuy nhiên bù lại mình… ăn nộm ăn nem :)).
Cái mẹt bán trứng và rổ rau ấy mà cô ruột mình ở quê cũng bán mấy chục năm nay, chắt chiu tiết kiệm từng đồng để nuôi cả nhà đấy.
Mùa này nhất định phải đi ăn vặt buổi chiều các cậu ạ. Nó nồm lổm ngổm da mặt mướt mát mặc quần áo trèo vào chăn mà cứ như cái chăn chuẩn bị vắt được nước 😀. Nhưng ngồi ăn cái gì nóng hổi thì nó lại rất là hợp.
Kể chuyện ăn vặt vớ vẩn vậy thôi chủ yếu là để khoe bà cụ bán trứng gật gù khen tôi xinh gái nức nở. Vừa hôm trước đi vườn hoa (một mình) ngồi ngắm hoa được vợ chồng anh chủ vườn hoa ra tấm tắc khen xinh. Xong rồi hôm sau nữa đi bệnh viện khám bệnh thì được bác sĩ sờ nắn (kiểm tra sức khỏe) rồi nhấm nháy: “xinh gái phết nhể hí hí” (bác cười hí hí). Đó là điều rất kỳ lạ bởi vì nguyên ba ngày đó tôi đều ở tình trạng đầu bù tóc rối ăn mặc lôi thôi luộm thuộm mặt mũi lem nhem. À bác sĩ có thêm câu là: “… nhưng mà nhìn thiếu ngủ lắm”. Bác tinh ghê, sao biết xinh gái nhưng suốt ngày phải đi đòi nợ hay vậy?
Bà cụ bán trứng cứ ngồi nhìn tôi cười tủm tỉm sau khi khen tôi xinh, giống Tây, không biết có giỏi tiếng Việt không =)). Còn bạn Châu tôi, với cái giọng lảnh lót mà mỗi lần cất tiếng thì cả chợ đều nghe thấy: “Ối giời ơi bà ơi, nó XINH nhưng mà nó LÁO lắm bà ạ. Nó chửi bậy như ranh, nó giỏi tiếng Việt lắm!”.
Cái đèo mẹ!
Vừa ăn bát nộm vừa nghẹn. Đã đầu bù tóc rối thì chớ.
Nhưng có thể… đầu tù bóc rối trời lồm, thỉnh thoảng hay ĐM, thiếu ngủ vì đòi nợ. Có khi thế lại làm mình xinh gái thì xao????

#525: Răng vổ đấy thì sao?

Răng vẩu đấy, thì sao? Hôm nay chị đanh đá nhớ
Thế kỷ 21, văn minh lịch sự rồi nhưng mà chắc vì là thế hệ con cháu cáp treo nên có nhiều kiểu ăn nói uồi ôi lắm nhớ.
Để chị nói nhé, chị đặc biệt đặc biệt dị ứng với những thể loại lôi những điều chưa hoàn thiện hoặc những “khuyết điểm” (thì coi là thế đi) bẩm sinh/không may của người khác ra như là một tội lỗi hay là một sự mạt sát khinh bỉ. Đặc biệt, chị cực kỳ dị ứng với những thằng nào con nào dè bỉu người khác là “con răng vổ”, “thằng vổ” hay là làm trò cười, chuyện hài châm biếm sự vổ. Mỗi lần nghe vậy, là chị sưng vều cả mặt và ngứa hết cả mắt (dị ứng là có thật)
Nói các cháu cáp treo nghe, nhà chị, họ hàng, ông bà, bố, em và cả bản thân chị cũng răng vổ. Đó là bẩm sinh, là di truyền. Từ bé chị phải nghe cảnh cả người lớn lẫn xung quanh chị lôi cái chuyện đó ra như một sự khinh bỉ và làm trò cười, như là tội gì lớn lao lắm. Có mấy thằng trẻ con gào lên Con răng vổ, gào chết cha chết mẹ, gào như thể không nói chị răng vổ thì đêm về cái mụn ở đít nó sẽ mọc to hơn hay sáng mai bố mẹ nó không cho nó đi cáp treo không bằng í. Thậm chí chị còn nhớ, đến cả một tờ báo dành cho tuổi teen nổi tiếng nhất một thời như là báo HHT cũng từng có một vài lần trong phần “truyện cười” về việc thắc mắc Hai người mà “bị” răng vổ thì hôn nhau kiểu gì nhỉ? Đéo hiểu cái đó thì buồn cười kiểu gì, nhét cho thêm tí muối iot vào lắc não chắc câu chuyện sẽ đậm đà trí tuệ hơn (thì vì vẫn có rất nhiều đứa nó cười và nó tự định trong não bộ bọn nó rằng đó là một chuyện thật buồn cười). Để chị nói cho nghe, răng vổ vẫn hôn bình thường nhé, có đẻ con dù vổ theo bố mẹ thì vẫn ngoan và tài ví dụ như chị đây này. Răng chị vổ nhà chị nghèo mà chị đi vòng quanh thế giới này rồi, học được bao điều mới lạ, gặp được bao nhiêu người tuyệt vời trong khi răng thẳng mà vẫn ngồi trong cái lỗ giữa nhà cào phím đòi xây cáp treo, giải cứu thế giới và nức nở chuyện người khác “bị” răng vổ.
Răng vổ mà sạch sẽ đàng hoàng đương nhiên là hơn nhiều cái bọn tự cho là răng thẳng răng đẹp mà bốc mùi và lười đánh răng cũng như thích lôi người khác ra dè bỉu xỉa xói. Đúng là xấu là một cái tội, nhưng cùng lắm là “tội” xấu mà không biết làm mình đẹp chứ mà cái loại luôn nghĩ mình đẹp hơn người khác và chê bai dè bỉu người khác thì mới là tội lớn, vì xấu bên ngoài còn cải thiện được, chứ xấu bên trong thì khó thọc vào ngoáy cho nó lọc đục lắm.
Chị là người đặc biệt quan tâm đến việc giáo dục trẻ em. Những đứa trẻ con nó văn minh hay không chính là ở bố mẹ và cách bố mẹ nó bảo vệ chúng khỏi môi trường xung quanh. Ví dụ có rất nhiều nơi văn minh chị đi qua, người lớn mà nói bất cứ chuyện gì, kể dù là một chuyện có thật về việc không hài lòng một ai đó, cũng phải nhìn trước ngó sau xem trẻ con có bên cạnh hay không, tránh đưa những ý niệm, sự phân biệt chủ quan, sự dè bỉu chủ quan ảnh hưởng tới suy nghĩ của trẻ nhỏ. Ngược lại, dạy cho bọn nó biết rằng mọi loài vật trên trần gian này, kể cả người (vâng kể cả người vì không phải người nào nhìn cũng thấy đáng yêu dễ thương luôn như động vật đâu) đều có tình yêu thương, dù cao thấp lớn bé, dù màu sắc gì, đều có những vẻ đẹp riêng và nhân cách của họ mới làm nên vẻ đẹp của họ. Con chơi với một người bạn, không vì bạn ấy giàu, bạn ấy không vổ, không lùn, không béo, không phải da đen, không phải châu Á, mà vì bạn ấy không bắt nạt con, cùng chơi với con rất vui và biết đưa cho con một cái khăn giấy khi con khóc.
Chị cũng quyết dạy con chị như vậy. Chị vổ chắc con chị cũng vổ thôi, có khi làm người tốt cũng bị bắt nạt khổ lắm nhưng mà nó văn minh đàng hoàng đời nó sẽ gặp và được cho lại gấp nhiều hơn vạn những lời chê bai dè bỉu hay sự lừa lọc, ghen tị. Chị cứ suy từ đời chị mà ra!
Chị rất sợ cảnh trẻ con quê nhà, khôn ngoan, mồm loa mép giả, bé tí tẹo cũng đã biết chê con nhà khác “lùn” với “vổ”, và cả “nghèo”, đơn giản vì bố mẹ cô dì chú bác xung quanh nó bô bô chê bai bỉ bôi, tất cả những điều đó đều đang dạy lại chúng bằng những cách rất vô thức và trở thành những ý niệm từ trong tiềm thức. Nên lớn lên chúng sống bằng sự phân biệt và tự cho rằng người ta không “đẹp” bằng mình thì là người ta có tội. Cái đó nó gọi là “vô học”. Mà vô học không có nghĩa đen sì là học hết cấp III hay đại học gì đâu nhé. Đầy bác tiến sĩ giáo sư mà cũng vẫn mở mồm ra như vậy mà. Vì có cả những thế hệ (bao gồm bây giờ) đang được nuôi dạy theo những cách “vô học” như vậy. Muốn thiên hạ thấy phông văn hóa của mình thì cứ mở mồm ra là sẽ hiện ra thôi. Có nhiều thành phần thế hệ cáp treo tuy rõ là vô học nhưng mà ai mà bóc ra là phủ nhận, nhảy đong đỏng lên như vừa phải ngồi phải cái ghế nhọn trong lúc mụn ở mông lại đang sưng to. Sống thế càng vào thế kỷ mới càng nguy hiểm, vì văn minh mỗi ngày một lên, cuộc sống cũng thêm phức tạp, có bữa tưởng thế là hay gặp phải người không kiềm chế nó đánh cho sml ra đấy! Rồi ra đời, có cơ hội được ra nơi tân tiến, cuộc đời sẽ dạy cho cái gì mới làm nên vẻ đẹp một con người, cũng phải nhục nhã vài phen mới thành người được!
Thôi hôm nay chị nói vậy thôi, chị ví dụ chuyện vổ vì chị vổ, chứ cái gì tương tự thế cũng đúng hết. Bài sau chị sẽ quay lại chuyện cáp treo (cũng sẽ rất đanh đá).
Tổ sư thỉnh thoảng chị đanh đá thế thôi, chứ bình thường chị rất…bình thường. Chị cũng rất thích từ Đéo nên đừng ai ý kiến và vấn đề ngôn ngữ của chị ở đây! (Còn nếu muốn bàn về chuyện có văn hóa trong việc nói bậy thì chị sẽ có một bài thảo luận riêng với các chú!)
Thế thôi, thế hôm nay mọi người ăn gì đấy?

#524: Nhân dịp xem mấy phim Việt đầu năm

Nói chung để nhận xét về phim Việt thì mình nên xét nó hay hay dở dựa trên mặt bằng và trình độ phim Việt chứ nếu so sánh với các nền điện ảnh phát triển thì có lẽ cũng không fair lắm, vì để xét phim đó hay hay dở cũng còn phụ thuộc vào trình độ của cả một nền công nghiệp phim, nền kiểm duyệt phim, budget và có một điều quan trọng mà mọi người hay quên mất đó là gu và trình độ thưởng thức của khán giả. Mà khán giả thì lại rất nhiều đối tượng khác nhau. Đối tượng trí thức, đối tượng lao động, đối tượng trẻ tuổi học sinh sinh viên… Mà nói gì thì nói cả mấy điều kiện trên chúng ta đều chưa đồng đều và đều chưa ở mức độ cao so với những nơi có nền điện ảnh phát triển. Nhưng xét cho cùng, làm ra một bộ phim mà có khán giả và khán giả ủng hộ thì đó là một tác phẩm thành công rồi.

Người làm phim cũng thế, có nhiều đối tượng khác nhau. Có người chỉ thích làm phim kiếm nhiều tiền được là vui, có người thích phim phải thỏa mãn được cái tôi nghệ thuật và sáng tác của mình, có người muốn tác phẩm của mình phải vươn ra khỏi biên giới Việt dù chưa chắc trong nước đã có khán giả… nên khen chê một tác phẩm, đôi lúc cũng còn xem một bộ phim đó được làm ra vì mục đích gì và đối tượng khán giả nhắm tới là ai.

Có một điều mình nhận ra ở đa phần những phim Việt mình đã xem đó là việc kể chuyện còn thẳng tuột, thẳng từ hình ảnh, cách kể chuyện tới lời thoại, và cả nhan sắc diễn viên. Buồn là khóc, vui là cười,  chưa biết cách bộc lộ cảm xúc hay tình tiết qua cái cây ngọn cỏ hoặc có làm mà chưa tới. Diễn viên và set design dù có giả khổ giả nghèo thì nhìn thế nào cũng pha ke, có lẽ bị ảnh hưởng bới tư duy clean và set up quá nặng, cũng như thiếu kiến thức và kỹ năng thực tế.

Trong Tết quyết định chỉ xem phim Việt nên ngồi bấm bấm chọn chọn trên Netflix. Sau khi xem trailer và trích đoạn thì chọn xem 3 phim Võ sinh đại chiến, Người Lắng Nghe và 578. Xem xong thì chưa dám xem thêm phim nào nữa, từ từ hồi xem tiếp :D.

Nhận xét thì có phim Người Lắng Nghe là được nhất, Võ sinh đại chiến cũng khá dễ thương còn 578 thì vừa xem vưa khóc :)).

Người Lắng Nghe mình đánh giá cao nhất vì đầu tiên là việc lựa chọn đề tài, đề tài tâm sinh lý psychological xen với thriller chắc chắn không phải dễ kể, cũng là một đề tài mà sự hiểu biết về nó trong xã hội cũng chưa sâu sắc. Casting cũng khá tốt, vì mình thích bạn nữ chính có khuôn mặt và sự diễn xuất nhìn tự nhiên, hợp vai. Không bị lòe loẹt điệu đà phong cách hot girls hoặc plastic như tư duy chọn diễn viên nói chung bây giờ. Chỉ riêng điểm đó mình đã đánh giá cao, thể hiện được sự tinh tế của người làm phim. Nam chính diễn ổn, hợp đôi với nữ chính và tuy giọng bắc nhưng đài từ khá ok. Trước giờ diễn viên bắc bị đài từ rất kém, giọng không được cinematic lại kèm thêm thoại cồng kềnh, xem rất tụt cảm xúc và mệt mỏi. Mà diễn viên thì phải tốt cả ở giọng nói chứ không chỉ ngoại hình, body language. Nên chỉ cần một diễn viên bắc với một đài từ tạm ổn đã thấy sáng sủa cái phim lên bao nhiêu :D.

Tuy nhiên, phim bị phần quay và set design không được đẹp. Hình ảnh, ánh sáng, góc quay và bối cảnh bị thô và quá đơn giản, nên xem nhiều đoạn cảm giác như một đoạn truyền hình mì ăn liền chạy nhanh hoặc của mấy bạn sinh viên làm phim kinh phí thấp nhưng vẫn muốn phải “deep” :D.

Phim Võ sinh đại chiến cũng là một phim khá ok, mình cũng thích bạn nữ chính, bạn có một thần thái dễ thương, làm xem phim rất dễ chịu. Đặc biệt có lẽ phim action mà chọn đúng diễn viên biết võ, nên khi xem các chuyển động cơ thể của bạn khi đánh võ hoăc khi nhảy rất đẹp và đã, rất tự nhiên. Tiếc là phim không cho bạn được thể hiện nhiều hơn, xem phim chờ đợi nữ chính có một trận oánh nhau thật hoành tráng mà chẳng có trận nào. Bữa hôm đi xem Thanh Sói, diễn viên mà không phải là con nhà võ xịn đánh nhìn nó pha ke hẳn. Nên nói gì thì nói, phim action cứ phải biết võ xịn, biết cầm súng xịn, xem nó thoải mái cả cái thằng người :D. Nhưng phim Võ sinh đại chiến cũng như rất nhiều phim học đường nhiều năm trở lại đây, là môi trường trường học trong phim nó cứ như ở bên Thái bên Hàn chứ không phải Việt Nam. Phong cách học đường, bối cảnh, trang phục, nhân vật đều chẳng giống sinh viên Việt Nam, học đường Việt Nam, nên xem nó rất xa lạ, cứ như một bộ phim Thái lồng tiếng Việt. Học sinh sinh viên thì già chát. Với phim Võ sinh thì chắc diễn viên còn toàn Việt kiều nên xem nó càng xa lạ. Thề với các bạn là xem xong phim mình mới đi google diễn viên, mà lúc xem thì không ai nói cho mình mình tự nhận ra luôn nam nữ chính đúng chất ở bển về VN đóng phim không thể nhầm được :)). Đôi lúc cảm giác như nam hãy nữ chính sẽ buông ra: “Whatsup, dude” :D.

Ngoài ra, mấy phần đánh nhau, nhất là đoạn đầu, quay handheld mà thấy non tay quá, nhiều đoạn quay đánh nhau mà chưa được ra chất action võ thuật. Đặc biệt phim nói về “võ ta”, nhưng chắc có thể mình không biết nhiều về võ Bình Định nên xem chưa thấy đặc trưng nào của võ ta cả. Nhưng mà mình mê Vovinam lắm, võ Việt mình rất có đặc trưng riêng và xem rất đã mắt. Thích nhất là quả nhảy lên kẹp hết 5 anh. Mình cũng mong một ngày được làm phim về võ Việt, nhưng cái quan trọng nhất phải tôn vinh lên được những nét đặc trưng nhất của võ Việt, cái này mình thấy phim chưa ra được.

Còn phim 578 thì mình phải vừa xem vừa chấm nước mắt. Cũng hơi ngạc nhiên là một phim với kinh phí lớn, kết hợp quốc tế mà nó lại ngây ngô cỡ vậy. Chỉ riêng cái giọng lồng nam chính nghe như giọng quảng cáo bột giặt nước tẩy hay mấy bài thơ nhạt toẹt của “làm hại các vùng đất” đã thấy sự lựa chọn thiếu thực tiễn và thiếu tinh tế của người làm phim. Phim thì lúc cảnh quay rất đẹp rất xịn nhưng có lúc thì màu đổi hẳn sang tông khác, rất amatuer và chỉnh màu thậm chí còn lỗi rất rõ, nó không có sự đồng đều và rất thiếu chuyên nghiệp, cảm giác như chắp vá và làm từ nhiều ekip khác nhau với nhiêu trình độ khác nhau. Nam chính tuy rất đẹp trai nhưng xem lại không cảm được chút tình cảm hay xúc động nào. Chính ra Hen Nie còn diễn tự nhiên, thần thái tốt hơn hẳn dù bạn í còn chưa làm diễn viên chuyên nghiệp. Phim dựng cũng  tủn mủn. Mình chọn xem phim này vì để xem nó được đại diện đi Oscar là thế nào :D.

Còn về phần âm thanh thì cả ba phim đều chưa được tốt, còn thiếu tinh tế, đặc biệt là sự sinh động của âm thanh nền hầu như không có. Nhưng thôi nói về phần âm thanh trong phim Việt nói chung thì phải làm cả đề tài luận văn :))

Các phim này mình cũng không nói nhiều về nội dung và cả cách kể chuyện vì như trên mình đã nói, nội dung chắc nó sẽ có đối tượng phù hợp với nó và đối tượng người làm phim. Mình thấy dở nhưng có người thấy hay, mình thấy hay nhưng có người thấy dở. Và nói thật, để mà phân tích ra thì chắc phải 10 bài này mới đủ, mà phân tích xong thì facebook mình friendlist chắc cũng đi hết nửa dân làm phim =)). Sự thật là giờ đi coi phim Việt về im re, vì chê ra thì mất hết đồng nghiệp, mà khen thì nói thật chưa phim nào cảm thấy phải thực sự buông lời khen, vì khen ra mà không đúng lòng mình hoặc đúng gu của mình, người ta cũng đánh giá mình không phải là một nhà làm phim tốt, gu dở. Mình thì bạn thân bạn quý mấy cũng quyết không buông lời thảo mai =)), tuy nhiên dở thì tốt nhất là im haha. Sau này mình có tác phẩm thì cũng phải nhận khen chê thôi, nhưng ai khen cho chết cũng sợ, mà chê làm tụt tinh thần thì cũng sợ chứ =)). Ngoài ra, có rất nhiều cái dở mình cũng hiểu nó xuất phát từ rất nhiều lý do, chứ không chỉ ở người làm phim!

Mình xem phim hay soi lỗi, không phải để dìm dập, chê bai hay ghen tị với người làm phim khác. Rất đơn giản là mình cần học từ những lỗi đó, mình coi để mình rút kinh nghiệm cho bản thân mình. Nhiều khi các bạn thấy mình nói về phim mà hay nói về nhược điểm nhiều hơn là ưu điểm là bởi vì mình đang học đó, để sau nếu các bạn có xem phim mình biết đâu bớt được những lỗi đó, để còn dành cho những… lỗi khác =)).

À, nói thêm một ý trở lại đoạn đầu, khi mình nói phim Việt (trọng phạm vi mình xem) chưa biết cách kể chuyện tinh tế và bớt thẳng, cũng không có nghĩa là phải làm theo phong cách “art house” như nhiều phim của các nhà làm phim indie bây giờ, nghĩa là nó cứ phải tăm tối, khó hiểu, thể hiện sự sâu sắc. Vì xem mà không ai hiểu thì không thể gọi là sâu sắc được, xem mà quá trừu tượng và nhồi nhét hình tượng nhiều quá thì chỉ thể hiện sự gồng mình và trình độ chưa tới của người làm phim thôi. Để kể một ý tưởng, một nội dung mà tinh tế. Thì đầu tiên người làm phim phải là người nhạy cảm, nhạy cảm trong gu cảm nhận và trong sự quan sát cuộc sống, chứ chưa tính tới khả năng kể nó ra thế nào để khán giả có thể cảm nhận được y như mình hoặc hiểu được ý của mình. Nói chung mình 0 thích lôi cái mác “nghệ thuật” ra để biện minh cho sự thiếu thuyết phục của tác phẩm!

Thế nên mình mới bảo… làm và xem phim tài liệu nhiều vào =)). Chỉ tài liệu mới cho các bạn cảm nhận chân thành của cuộc sống, để tránh những diễn biến tâm lý ngây ngô, những cái set design giả trân, những câu chuyện vô lý, những lời thoại thiếu thực tế, những đề tài bó hẹp…

Trong bài post này mình cũng 0 nói gì về vụ kiểm duyệt vì mình chưa trải nghiệm. Nhưng mình cũng biết nó đóng một vai trò rất quan trọng trong việc định hình nên chất lượng của cả một nền điện ảnh phim ảnh! Nói chung nhìn phim nói chuyện :)).

P/S: Ở đây mình hay dùng từ “người làm phim” thay cho cụ thể là “đạo diễn”, vì chưa chắc mọi quyết định nào của phim cũng là của đạo diễn.

Tản mạn vui tí, mình quay lại phim tài liệu đây :D.

 

 

 

 

#523: Làm phim, 0 phải cái gì cũng được bịa, nhất là vấn đề văn hóa của một quốc gia!

Nhân vụ một bộ phim Hàn bị tháo gỡ khỏi Netflix vì “xuyên tạc lịch sử”. Mình thấy đúng là dịp để nói lên một vài tâm sự “nho nhỏ”, nhỏ mà có khi nó lại lớn á!

Nói chung, với quan điểm và sự giáo dục của mình và với tư cách cũng là một nhà làm phim. Thì mình nghĩ rằng, “lịch sử” và “văn hóa” của một quốc gia khác là thứ tối kỵ để xuyên tạc, bóp méo (cho dù định nghĩa thế nào là “xuyên tạc, bóp méo” thì có thể phải tranh cãi), nhưng điều gì khiến gây ra sự tổn thương và sự tự ái cho một dân tộc khác, đó là điều không nên làm, và không thể làm! Bây giờ thế giới đã ở thời đại công nghệ và hòa nhập. Mọi thông tin, hình ảnh đều được chia sẻ một cách rất dễ dàng và không còn mang tính giới hạn biên giới. Không còn ở thời phim ảnh được thoải mái tự do “thẩm du” tự sướng như thời Rambo. Mọi thông tin, hình ảnh, sản phẩm văn hóa đều có khả năng lan truyền ra được cả thế giới. Bất cứ sự sai lệch hay bóp méo nào, thậm chí là một câu đùa với một vấn đề nhạy cảm, đều có thể gây ra hậu quả khôn lường vì sự dễ bị kích động của thời đại mạng xã hội, sự lười biếng trong việc chọn lựa thông tin và nghiên cứu của đa phần dân số dùng mạng.

Đành rằng phim ảnh là “bịa”, nhưng không phải cái gì cũng có thể bịa, đặc biệt là ở những đề tài nhạy cảm và dễ gây tổn thương như lịch sử, văn hóa. Bởi vì đó là những thứ thiêng liêng của một dân tộc, cần phải có được sự tôn trọng đàng hoàng từ những quốc gia khác. Cởi trần cởi truồng chửi cha chửi mẹ trong phim mày cũng được, nhưng có những thứ không phải là đề tài để câu khách. Bởi vì không chỉ nó nhạy cảm, nó mang tính gây tự ái, xúc phạm, mà nó còn là sự vô tâm và vô đạo đức.

Cho dù nó chỉ là “một câu thoại” như trong cái phim Hàn nọ ,nhưng nếu bạn từng được đến một ngôi làng nghèo thê thảm với một gia đình Việt Nam mà trong nhà có tới 8 tấm hình trên bàn thờ của một đại gia đình bị sát hại bởi lính Hàn, chắc lúc đó bạn sẽ không có nghĩ tới câu thoại đó chỉ là một câu thoại “vớ vẩn” cho một bộ phim “đang hay mà” của bạn đâu bạn ạ!

Nhiều bạn ngây thơ cho rằng, “đó chỉ là một chi tiết nhỏ”. Nhưng bạn đừng quên rằng, sự xâm chiếm và đô hộ văn hóa nó bắt nguồn từ chính những thứ “nhỏ” như vậy. Có khi chỉ là một câu thoại, một cái kẹp tóc, một kiểu mặc quần áo. Nhưng điều tiếp theo bạn biết là có cả một bộ phận giới trẻ ở một đất nước nọ mặc hanbok lạc quẻ đi chụp ảnh bên cạnh một cái tường, cánh cửa, cây hồng mà vốn dĩ đặc chất của vùng nông thôn với một nền văn hóa hoàn toàn khác! Sự xâm chiếm văn hóa bằng thứ “quyền lực mềm” thế này nó tinh vi tới mức bây giờ cả một phần lớn thế hệ mới bị ảnh hưởng mà chính bản thân họ cũng không biết. Và thế là vô hình trung, tự nhiên có một thế giới mới làm nô lệ văn hóa cho một vài dân tộc!

Nhưng thật sự những bạn trẻ bây giờ cũng không đáng trách, bởi vì chính thế hệ tạo ra họ và giáo dục ra họ cũng đã và đang không làm tốt được việc bảo tồn văn hóa, di sản của chính mình. Trong hành trình quay phim về đề tài văn hóa của mình, tôi đã khá khó khăn trong việc đi tìm lại những giá trị, tư liệu, sản phẩm văn hóa gốc. Không chỉ chúng còn rất ít, hiếm hoi vì không được quan tâm và bảo tồn, hay được bảo tồn đúng cách. Mà thậm chí cả một số người phụ trách làm văn hóa họ cũng không đủ kiến thức và thật tâm trong việc bảo tồn, lưu giữ, tuyên truyền văn hóa dân tộc. Đôi lúc chỉ là đi xin tư liệu, xin thông tin để có thêm nhiều chất liệu tốt cho việc truyền bá văn hóa dân tộc tốt hơn đến giới trẻ và cho bạn bè quốc tế thôi mà cũng là khó khăn, lười biếng, thậm chí tìm cách moi tiền. Những “rừng vàng biển bạc” giờ cũng dần biến hết thành sân golf, resort, cáp treo với những thứ kiến trúc nửa mùa, lai căng rẻ tiền. Trong khi cái kiến trúc gốc của mình thì không biết trân trọng và thấy quý, và không biết rằng với thế giới đó mới là những điều rất đẹp và đặc biệt, là lý do để thế giới phải tới để gặp mình!

Thế thì làm sao mà một thế hệ tiếp theo được giáo dục tốt hơn và để cho chúng được kế thừa một nền văn hóa bền vững và phong phú?

Còn có những thứ vừa mới tranh thủ quay xong mà có khi chỉ sang tuần đã bị biến mất. Nhanh không kịp trở tay.

Khi không có văn hóa/di sản đặc trưng của dân tộc, bạn sẽ là gì giữa thế giới đại đồng này? Khi bạn đi ra thế giới, khi người ta hỏi bạn là người nước nào? Đặc trưng của dân tộc bạn là gì? Không phải đem ra món phở với mặc cái áo dài vào thế là bạn cứ là người Việt Nam. Cái tố chất văn hóa nó phải ở trong thần thái, sự hiểu biết, nó phải khiến người nước khác cảm thấy thú vị, khác biệt, phải “chất”, nó phải khiến họ nhận ra bạn ngay. Mà văn hóa là thứ phải trải dài qua thời gian, qua lịch sử, cái được thấm nhuần vào một con người từ lúc họ sinh ra. Làm sao bạn chẳng cần cứ phải mặc cái áo dài và cái nón lá nhưng khi người ta nhìn thấy bạn là một người Việt, người ta đã nghĩ ngay được tới món phở, những mái đình rêu phong, tiếng đàn bầu thánh thót. Khi không có văn hóa, tự nhiên bạn chẳng là ai, bạn cũng chẳng có cộng đồng, bạn chẳng có định danh dân tộc. Hay tệ hơn bạn lại thành công cụ đi quảng cáo văn hóa cho quốc gia khác. Mà bạn có vô tình hãy hữu ý “quảng cáo” văn hóa cho một quốc gia khác thì bạn cũng đừng quên bạn không bao giờ là một phần của họ, bạn chỉ là nô lệ văn hóa của họ!

Bạn nghe mấy lời này chắc thấy “đao to búa lớn” lắm nhỉ? Nhưng mà nghĩ kỹ thì nó là điều đang xảy ra mỗi ngày mỗi giờ và sờ sờ trước mắt đó. Và không phải bỗng nhiên mà có rất nhiều người con ở phương xa, khi đã đi ra tới thế giới, càng học hỏi và hiểu hơn về sự phong phú của văn hóa, lịch sử, di sản thế giới thì họ lại càng thấy quý, thấy tiếc, vội vàng muốn trở về để thưởng thức, tìm lại và rất nhiều tìm mọi cách để níu giữ, bảo tồn những giá trị văn hóa, lịch sử gốc đang vô cùng mong manh và mất đi mỗi ngày một nhanh như bây giờ. Rất tiếc phần lớn họ đều khá cô đơn trên con đường của mình và những gì họ làm được rất nhỏ lẻ.

Những tâm sự này với các bạn, tất cả đều là sự trải nghiệm của mình đó. Từ tư cách là một người đi sinh sống và học tập ở nước ngoài nhiều năm, một người làm phim đang bỏ rất nhiều tiền của và công sức của mình ra để làm những bộ phim về văn hóa, một người đã đi lang thang và được trải nghiệm với một số nhân chứng lịch sử, âm nhạc, kiến trúc mà tận mắt thấy mọi thứ đang mong manh và mất đi nhanh quá, một người nhìn thấy rõ ràng những sự xâm chiếm văn hóa tràn ngập vào cả một vài thế hệ mới, mà.. cũng không biết làm thế nào, vì mình cũng cô đơn và nhỏ bé, chỉ biết làm tốt nhất những gì trong khả năng, sự hiểu biết và trái tim mình mách bảo mà thôi!

Những câu chuyện này, mình sẽ còn kể nhiều, và mình sẽ kể bằng những bộ phim của mình nữa!

#tâmsựđêmkhuya

Ảnh: Ngôi đình bên cạnh cây Dã Hương 1000 năm tuổi ở Bắc Giang. Cây duy nhất còn lại trên trái đất. Có những điều hiếm quý như thế mà chính người Việt nhiều người cũng không biết.

Còn với mình, đây là kiến trúc dân tộc đẹp nhất thế giới!

#522: Tôi yêu Tết

Có người thích Tết, có người không thích Tết, có người chẳng yêu chẳng ghét Tết. Thì cũng là bình thường thôi. Vì hoàn cảnh mỗi người một khác. Có người Tết đến được thảnh thơi, đi chơi, được thưởng. Có người Tết đến được đoàn tụ gia đình, được gặp những người thân yêu. Có người Tết đến thì phải tối mắt tối mũi dọn dẹp, cúng bái, lễ nghi thấy mệt. Có người đang làm ăn ngon lành thì bỗng dưng Tết đến lại phải chờ đợi, nhưng cũng có người cả năm nhờ được Tết mà kiếm được ít tiền…
Tết còn là ở trong kỉ niệm và tàng thức của mỗi người. Có nhiều người lúc nào cũng yêu Tết, là vì những kỳ ức đẹp với gia đình, quê hương tổ tiên. Tết là hình ảnh của những bông hoa đào nở, mùi lá cỏ già thơm nức để tắm đêm 30, của những buổi thức thâu đêm háo hức trông nồi bánh chưng của những đứa trẻ con, của mùi hương trầm mẹ thắp bay thoang thoảng trong đêm mưa xuân gió lạnh, của tiếng cô dì chú bác chúc ông bà năm mới thêm thật nhiều sức khỏe, của sự háo hức mong chờ những phong bao mừng tuổi… và với tôi là cả tiếng mẹ mắng vì làm không đúng ý mẹ khi giúp mẹ dọn dẹp chuẩn bị cho những ngày tất niên.
Đã có nhiều Tết tôi lang thang nơi nào đó, đi học, đi làm và không ăn Tết với gia đình và tất nhiên cũng chẳng cảm nhận được chút nào của Tết nếu lúc đó ở một nơi rất xa và trong một nền văn hóa khác. Nhưng có lẽ chính vì thế lại càng thấy quý Tết. Quý những giây phút gia đình được tụ tập với nhau và chỉ nói với nhau những lời vui vẻ, quý cái không gian rực rỡ của hoa cỏ và càng đi xa sẽ càng thấy quý những gì thuộc về đặc trưng văn hóa của dân tộc mình. Điều này chắc không cần phải nói nhiều, bất kỳ ai xa xứ sẽ đều hiểu. Hồi ở Little Saigon, tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy không khí Tết của người Việt ở đây còn đậm đặc hơn cả khi còn ở Việt Nam mặc dù cho tới trước năm nay thì đó vốn chỉ là những ngày làm việc bình thường trên đất Mỹ (năm nay Cali đã công nhận Tết Âm lịch cũng là một holiday chính thức của bang. Trong khi ở xứ mình nhiều người đòi bỏ Tết thì Tây nó lại bắt đầu công nhận Tết rồi đó!). Rất nhiều người Việt ở đây nhộn nhịp sắm áo dài, gói bánh chưng, mua hoa đào mua quất, đưa con cái đi các lễ hội… dường như họ rất nỗ lực trong việc lưu giữ lại văn hóa truyền thống của quê nhà trên quê hương thứ hai của họ. Điều này rất dễ hiểu, vì thứ nhất càng ở trong một nền văn hóa đa dạng tổng hợp, người ta càng ý thức được nét riêng và sự tự hào về đặc trưng riêng văn hóa của chính mình. Không có nét đặc trưng dân tộc riêng thì sẽ chỉ là một công dân mờ nhạt trong một thế giới đại đồng. Thứ hai, nhịp sinh hoạt bỗng nhiên được trở lại như thời Tết của ngày xưa. Khi mà cả năm làm việc tất bật, bận rộn, chỉ khi Tết đến mới có thời gian và lý do để làm những điều mà chỉ có Tết mới có. Khác với ở VN, có những điều ngày xưa chỉ Tết mới có thì giờ có quanh năm, cuộc sống cũng đủ đầy và dễ dàng nên đôi khi Tết đến mọi thứ nó lại bình thường quá. Còn ở nước ngoài, một ngày nghỉ đôi khi không đơn giản, thời gian là tiền và rất quý. Nên nếu có được một khoảng thời gian quý giá là Tết, họ sẽ tranh thủ tận dụng để làm những điều như dạy các con gói bánh chưng, diện áo dài, đưa các con đi các lễ hội Tết mà mỗi năm chỉ tổ chức một lần, rồi đến thăm người thân, bạn bè. Người Việt ở đâu thì khi thăm nhau vào dịp Tết vẫn luôn quý hơn ngày thường, mà ngày thường cũng chẳng có thời gian mà đến nhà nhau.
Thế nên tôi nhận ra từ xưa là để yêu Tết, yêu văn hóa truyền thống của mình, yêu những gì thân thương của nơi mình sinh ra, người ta nên đi đâu đó thật xa một thời gian, sống ở những nền văn hóa khác nhau, nhưng phải thêm điều kiện tất yếu là cởi mở quan điểm và góc nhìn cuộc sống, thì có thể lúc đấy mới yêu Tết được. Mà yêu ở đây không phải là chuyện cứ phải ngồi xuống gói bánh chưng, dọn nhà è cổ, phải loằng ngoằng lễ nghi gì cho mệt. Yêu ở đây có khi chỉ là cần tận hưởng cái không khí của Tết, ngắm nhìn Tết và… không chửi Tết :)).
Tôi yêu Tết vì có quá nhiều lý do, cho dù đến Tết tôi cũng… có làm gì đâu . Tôi có những cái Tết đáng yêu tuyệt vời với ông bà, gia đình. Tôi yêu hoa đào, tôi thích cái lạnh của mưa xuân, tôi thích nụ cười của bố mẹ khi được tôi mừng tuổi. Tôi không mấy khi ăn bánh chưng nhưng tôi tuyệt đối yêu mến cái bánh đó trên mâm cúng Tết. Tôi cũng biết không phải ai cũng may mắn được như mình để hiểu và yêu Tết được như vậy. Như trên có nói, mỗi người một hoàn cảnh, một trải nghiệm nên họ yêu ghét Tết là bình thường. Chỉ là, đôi khi nếu có thể, nếu 0 thích nó, cho mình một vài trải nghiệm khác biệt rồi quay lại, để biết đâu cũng sẽ hiểu và yêu nó thì sao ;;). Muốn yêu cũng phải hiểu, và cũng phải học cách để yêu đấy!
Tôi chỉ rất không thích những người kêu gọi bỏ Tết hoặc mỉa mai lễ nghi, chê bai từ cái bánh chưng. Người ta hô hào đòi bỏ Tết vì những lý do ở yếu tố con người, lý do kinh tế, lý do giống TQ…. Tôi thì chỉ thấy rằng chẳng Tết nào có tội, Tết mà trì trệ là do sự giáo dục kém ở phần con người, đã lười thì không có Tết vẫn lười và ý thức vẫn kém, chỉ có một nền giáo dục tốt mới thay đổi được tất cả mà cái đó thì…. Còn không có lý do kinh tế tiền bạc nào mà được quyền ưu tiên và bỏ đi văn hóa, truyền thống lễ nghi, di sản cả nghìn năm của một dân tộc. Chắc giờ sống chỉ cần tiền là đủ, nên là núi đã phá, rừng đã phá, biển đã phá, giờ Tết cũng đòi phá nốt cho đủ lý do phát triển kinh tế :)). Vụ không muốn giống TQ thì thôi… bỏ qua đi vì nhiều người bài Tàu đến mất hết cả lý trí!
Đặc biệt trong một năm qua khi được trải nghiệm trong việc đi tìm, lưu giữ lại một phần dù chỉ rất nhỏ một vài nét văn hóa truyền thống của Việt Nam. Tôi bất ngờ vì có quá nhiều điều quý giá, độc đáo và hay ho vô cùng, quá đáng tự hào với thế giới này mà không được quan tâm, bảo tồn, có những thứ đã mất đi hoàn toàn không có cách gì hồi phục, xót đến thắt ruột. Một mình tôi hay thêm cả vài chục bạn trẻ nữa cũng chẳng làm được gì cả, vì nó là việc của cả một xã hội.
Có thể rồi một ngày những thế hệ sau lớn lên cũng không còn lưu giữ hay mặn mà gì với Tết truyền thống nữa, lúc đó chẳng cần hô hào bỏ có khi nó cũng tự hết. Nhưng hãy để nó tự hết theo sự vận hành của tự nhiên và thời đại. Còn bây giờ, còn Tết, thì sẽ còn rất nhiều những người yêu mến nó, học cách yêu nó, chứ không thời buổi này, đêm 30 bật Netflix lên ngồi cày mấy bộ Hàn sướt mướt thì cũng thành một đêm như bao đêm khác thôi.
Tết là theo lịch Âm, tức là lịch trồng trọt. Một đất nước nông nghiệp thì phải tôn thờ lịch trồng trọt và canh tác nhờ lịch trồng trọt.
Tết cũng ở trong tiềm thức, trong lòng của cả biết bao nhiêu thế hệ. Đó là điều chẳng ai có thể cấm hay đòi bỏ được hết!
Cũng không biết còn bao nhiêu cái Tết nữa với bố mẹ, với ông bà, với cái nhà cũ ở quê. Năm nào mẹ cũng làm một cái mâm cúng rất to ở sân nhà, có con gà, có bánh chưng, tôi chưa bao giờ động chân động tay làm cả. Nhưng có thể mai kia khi bố mẹ không còn nữa, lúc đấy tôi sẽ tự khắc có ý thức làm, tự động làm những điều mà Tết nào mẹ cũng làm dù lúc đó mình đang ở bất cứ đâu trên trái đất này…
(Tâm sự đêm 30 Tết của một người yêu Tết).
Ảnh: Những nụ cười rạng rỡ, tụ tập vui vẻ thế này của mẹ và các dì, các em, cũng nhờ Tết mà có đấy!
Fun facts: Saturday (Saturn – ngày của sao Thổ ), Sunday (Sun – ngày của Mặt trời), Monday (Moon – ngày của Mặt trăng). Trước đây Mặt Trăng là ngày đầu tiên của tuần, từ sau khi đổi sang Gregorian calendar thờ Mặt trời thì Sunday là ngày đầu tiên, Monday thành ngày thứ hai. Lịch dương thường liên quan và gắn với tôn giáo của phương tây, lịch âm liên quan đến trồng trọt, nông nghiệp của người châu Á. Mỗi lịch đều có ý nghĩa và liên quan mật thiết đến văn hóa, cuộc sống, thậm chí sự tồn tại của mỗi dân tộc!
CHÚC TẾT TẤT CẢ MỌI NGƯỜI. CHÚC MỌI NGƯỜI MỘT NĂM CON MÈO THẬT NHIỀU SỨC KHỎE VÀ NIỀM VUI.