Entry chị Hà Lê viết tặng cho Hà Kin và….con hạc giấy…cảm ơn chị, yêu chị…
Hà Nội giao mùa, chộn rộn, chộn rộn.
Chẳng còn cái bí ẩn của mùa thu, rộn ràng của mùa xuân và giá buốt của mùa đông, chỉ có cái lửng lơ, chộn rộn, đất trời giao hoà ngân lên khúc biến tấu giao mùa ngộ nghĩnh.
Ngoài thềm những chiếc lá rụng hiếm hoi cuối cùng nghểnh đầu đón hương ngọc lan tan loãng trong không khí, cùng tiếng chuông gió mơ hồ thoảng xa, đón và tiễn, cái ngưỡng của cuộc sống dịu ngọt.
Em bận rộn kiếm tìm cái điều chưa thành hình, anh mải miết gọi tên cảm xúc, con hạc giấy e ấp trong luồng ánh sáng bí ẩn của phố đêm, rồi lặng lẽ tan vào thinh không lúc tay ta vô tình chạm vào nhau êm ái.
Hà Nội chuyển mình, lúc im ắng tĩnh lặng, lúc cuồng phong dữ dội, ta chấp chới giữa vườn ký ức, nhìn mùa qua đi trong chộn rộn cảm xúc. Gom hết trong tay em những yêu thương, mặc sức thả lên trời anh theo gió mùa về.
Bất chợt khúc giao mùa tay ta chạm vào cái vô hình, thất thường, dịu nhẹ.
Hà Lê
NY cũng đang chuyển mùa. Ko có anh cầm hạt giấy, ko có hương ngọc lan, em đứng đó ngắm lá đổi màu và rơi trong gió. Đời người lúc nắng lúc mưa…
Có Hà Nội còn chưa chuyển mùa thôi. Nhưng Hà Nội chuyển mùa thì cảm giác thật là lạ. Người và con hạc giấy bây giờ đã là kỉ niệm rất xưa cũ rồi!