(Phần II: Sự biến đổi kỳ lạ của một khuôn mặt)
Hôm nay chúng ta sẽ có một bộ ảnh mới – bộ ảnh của những cô gái xinh đẹp, và nhé, gần như lần đầu tiên mọi người sẽ thấy tớ chụp ảnh mấy cô gái tây nhé. Trước giờ tớ toàn chụp các bạn Việt Nam xinh đẹp, giờ là lúc khoe ảnh chụp tây này, hihi, tương lai chắc chắn tớ còn nhiều nữa. Bây giờ là các bạn tây xinh đẹp, ít nữa còn là các bạn tây đẹp giai nữa cơ, mà không chỉ đẹp giai mà biết đâu còn….không có quần áo nữa, hihihi.
Đừng tưởng tớ đùa, tớ không đùa đâu nhá!
Ở đất Mỹ này, hay ở đâu cũng vậy thôi, với những người hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật, đặc biệt cần phải phô diễn khuôn mặt và nhan sắc, bao giờ cũng có một thủ tục đầu tiên khi xin đi casting, đó là đưa hình chân dung. Nhưng khác với việc đòi hỏi ảnh chân dung như hồi tớ còn làm casting và truyền hình ở Việt Nam, nghĩa là các ứng cử viên toàn gửi ảnh studio, photoshop điên cuồng, hoặc thậm chí cả webcam mờ mịt (để khỏi thấy mụn), để tới lúc gặp mặt trực tiếp và ngó qua ảnh chả liên quan quái gì đến nhau; thì công nghệ chụp chân dung, hay là chỉ chụp mặt không (headshot) ở đây là hẳn một dịch vụ khá đắt hàng và hái ra tiền của giới nhiếp ảnh gia, chuyên phục vụ cho diễn viên, người mẫu hoặc tóm lại là bất kỳ ai muốn hoạt động nghệ thuật. Yêu cầu gửi ảnh nộp cho các casting agency là cực kỳ gắt gao, chứ không phải ảnh từa lưa thế nào cũng được. Những bức ảnh gửi đến, trước hết là phải thể hiện ở sự chuyên nghiệp của bức ảnh, màu sắc, thần thái, ánh sáng, phong cách chụp (nghĩa là 0 phải quả webcam hay thằng em chụp cho bằng cái Easy shot 3.2 đêm qua). Thứ nhì là khuôn mặt được chụp phải theo những chuẩn nhất định nào đó (như là không được đeo đồ trang sức, quần áo 0 diêm dúa, background không được gây mất tập trung dù một chi tiết rất nhỏ….), và tất nhiên là đừng có khác xa ngoài đời, thế nào mà vẫn đẹp, vẫn đúng yêu cầu mà vẫn “là mình nhất”. Điểm ăn của những tấm headshot, đó là nhìn vào một phát mà sẽ khiến cho người casting cảm thấy đúng như yêu cầu mình đang cần đi tìm.
Chụp headshot đơn giản mà khó kinh khủng. Đơn giản là bởi vì chỉ có chụp mặt là chủ yếu, chụp đi chụp lại cái mặt đó, không xa quá, không gần quá. Chụp cả trăm cả nghìn cái chỉ để chọn ra một vài cái đúng yêu cầu nhất. Mà chụp kiểu này là không có mắt liếc láo liên, chỉ chim chỉ bướm, nhặt lá đá ống bơ…, một là cười nhẹ, hai là thật nghiêm túc, tóm lại là nó chỉ đẳng cấp trên quả chụp ảnh chứng minh thư một tẹo. Nhưng mà cái khó là, làm sao mà chụp đơn giản như vậy, với cái khuôn mặt vậy, mà toát lên được cái thần thái của người được chụp, nói lên được một câu chuyện, một tâm trạng, một cá tính của người đó, bởi tấm ảnh không phải là để dán lên trên tờ khai, mà nó sẽ như một tấm vé để mang tới cho người đó một vai diễn, một vị trí, một chức năng cho một bộ phim/vở kịch/vở diễn/chương trình giải trí nào đó….
Nhớ lần đầu chụp headshot, tớ vốn quen chụp bay nhảy và động nhiều, chụp mỗi cái mặt các bạn ấy sao mà nản, mà do thiếu kinh nghiệm nên sau đó về cả nghìn cái mà chọn mãi không ra nổi cái nào đúng yêu cầu, kể cả nhìn có đẹp đến mấy nhưng cái mặt nó 0 toát lên được đúng yêu cầu cũng là vứt đi. Chưa kể, chụp headshot rất kỹ càng, hở cái khuyên, cái áo lót, tí ánh sáng bất thường, người ngợm chó mèo chim chóc chẳng may thò chân thò tay vào một tí ảnh là thôi cũng chết vì mệt luôn. Sửa headshot thì thôi là chi tiết, tỉ mẩn, hai ngày không xong một cái, phát chán, phát ngấy luôn. Nhưng mà….cuối cùng, khi ra tác phẩm cuối cùng, và được sự gật đầu của “người mẫu” khó tính, thì phải nói là như một giải thưởng! Diễn viên ở đây khi yêu cầu chụp headshot, họ chính là những người khó tính nhất, bởi hơn ai hết, họ phải biết bản thân họ cần gì, họ đẹp chỗ nào, họ phải có hiểu biết về những tấm ảnh của mình, về ánh sáng, góc độ, chi tiết, chứ không thể muốn chụp họ thế nào cũng được (chả phải tấm ảnh sẽ mang về cho họ cái họ cần hay sao?). May mắn cho tớ là tớ được chụp toàn người hiểu biết và….khó tính, sửa và rèn tớ từng tí một, nên bây giờ mới lờ mờ vỡ ra được tí ti, và sẽ còn phải thực tập dài dài dài…………….!!!!! Giá một bộ headshot bên này cũng khá là chat đấy nhé !!!!
Ở những tạp chí lớn, nhiếp ảnh gia và thợ sửa ảnh là khác nhau. Chứ không như là tớ, kiêm luôn cả hai (kiêm luôn stylist, hehe), bởi vì chụp lâu, sửa còn lâu hơn nữa, chả ai có thời gian làm hết được cả. Với dân chuyên PS, họ chụp bằng medium format để phóng to hết cỡ, zoom vào và chỉnh sửa từng lỗ chân lông một, giá cũng vài nghìn đô một giờ. Lạy chúa chứ, ước mơ của mình thấy xa vời quá đi, huhuhu.
Nhưng nói chung hôm nay là kể chuyện headshot thôi chứ không hẳn là khoe ảnh headshot, vì làm….vẫn chưa xong, chỉ có 1,2 tấm ở đây được coi là headshot thôi, còn lại là body shot, và nói chung là những tấm tớ chụp ngẫu hứng, những lúc thấy chán vì chụp mãi cái mặt thì chuyển qua…cái người, hehehehe…. Tóm lại là kể chuyện và…khoe ảnh những cô gái xinh đẹp chơi!
Jessica Sherr and Janet.
Cái này thì đích thị là headshot
Quảng cáo Bud light – You can
Tớ chụp cho Minh Tú một bộ kiểu đời thường, và vài tấm thật cá tính. Minh Tú là một người cực kỳ thông minh và cá tính, chụp bật lên được bạn ấy đúng chất rất khó, không dễ chút nào! Bộ này lại còn chụp vào hôm ánh sáng khá là dở, nhưng vẫn ổn nhé, chỉ mất công PS lâu hơn thôi!!!!
Dịu dàng nhé
Đời thường lắm nhé
Sexy nhé
e thay 2 anh dau ko dep, vi nhin no nhu tranh ve chu ko phai chup that, ko biet co fai vi PS nhiu qua ko, nhin ko that tu nhien…
Bởi vì 2 cái đầu được gọi là “headshot”. Còn mấy cái sau thì không phải. Đọc lại bài viết và caption cho ảnh đi em!!!!
hi, ảnh đẹp quá chị Hà Kin ơi. Em là một người rất thích những ảnh do chị chụp. Hôm nay em xin chị những ảnh người đẹp Tây để đưa lên blog em để chia sẻ với bạn bè nha…thanks chị nhiều…
Thú vị quá! Tớ thích vẻ đẹp Á đông của Minh Tú hơn hẳn với các bạn khoai tây!
Hehe, đang có phim: “The man who stares at goat” hoành tráng có bạn Minh Tú đóng trong đó đó. Ai đi xem nhớ hét to lên là: “Bạn Hà Kin đây dùm hộ tớ nhé”, hí hí.