Posts tagged hakindiary

#621: Chả hiểu thế nào…

Mở điện thoại ra để tìm số liên lạc đi massage. Thấy trong danh bạ có 1 số là: “Massage Buoi”. Bỗng nhiên thấy vô cùng bối rối, trời ơi là mình có cái số này từ lúc nào? Cái này là cái gì Đây là ai và tôi là đâu? Ai đó mượn điện thoại của mình rồi chẳng may nhìn thấy cái contact này thì sao? Mình có nhu cầu này ư? Hay là ai đã lén cài vào điện thoại của mình?
Vào phần tin nhấn thấy chưa từng liên lạc nhau. Đúng là bị lén cài vào máy rồi. Mà tại sao lại là massage b…, có mát phải là l… à mà thôi…
Thực sự đã rất bối rối, ngại ngùng, loay hoay bứt tóc vò tai cho đến khi chợt nhớ ra Ôi thôi bỏ mẹ rồi hôm nọ chị gội đầu gần nhà cho số massage của tiệm người khiếm thị trên đường Bưởi, mà thói lười save lại ngắn gọn càng nhiều càng tốt không cả cài dấu. Xong lại được cái nữa là save xong là quên tiệt. Save “anh Long” là giờ mở máy ra mười mấy anh Long không biết Long nào là Long this Long nào là Long that…
Nhân tiện cho hỏi ai có số của bạn nào chuyên cân màu màn hình không? Hồi trước hỏi được một bạn rồi, tên là Tùng. Mà giờ coi danh bạ 12 Tùng liền không biết Tùng nào là Tùng đang đi cân màu màn hình…
Hứa sẽ bớt lười để không bối rối ngại ngùng như ngày hôm nay nữa. Đừng giữa sân bấm số mà ngại hết cả cái sân, ngại cả hàng cây, ngại luôn cả 5 thằng đệ…
Giờ thì đi massage buoi đây!

#620: Nhật ký xe ôm: OÁNH GHEN

Cảnh báo: Văn trần thuật, từ ngữ chân thành. Ai thuần phong mỹ tục thì lặng yên đừng lằng nhằng nhé 😊).

OÁNH GHEN!

Lần này quẹt, xe ôm tới nhanh chưa từng có. Tôi mới vừa book đã thấy gần tới, còn chưa cả kịp ra khỏi nhà đi tới chỗ hẹn. (Bình thường tôi toàn ra đứng sẵn ở ngoài chờ xe vì nhà tôi trong ngõ, phiền xe tìm nó mệt).

Xe ôm tới nơi quần áo xộc xệch, mũ bảo hiểm vẹo vẹo mặt mũi xơ xác, nhưng lại cười rất tươi. Tôi đùa đùa cợt nhả:

“Mới đi đánh ghen về à mà hổn hển thế?”

Xe ôm giật tung người, mắt trồi ra:

“Ơ, sao chị biết?”

Tôi:

“Ủa? Ơ? Ủa thật luôn?”

Sau 10 giây tôi ú ớ vì không ngờ đùa mà thật rồi mắt tôi sáng quắc, nhảy vọt lên xe, hất hàm, háo hức (và đương nhiên không quên mở điện thoại bật ghi âm =)):

“Từ đầu như nào?”

XO, vào đề luôn, chắc cũng chỉ chờ có người hỏi:

“Ôi chị ơi đời này MÔNG NUNG như một trò đùa. Nãy em tới đón khách em bít cái gì đâu, thấy tới nơi có 2 chị đang đứng đó thập thò trước cửa cái nhà kia. Em vừa dừng nại hỏi đón chị nào thì một chị bảo nà: “Ơ bỏ mẹ cái thằng này gầy quá”. Em tưởng chị í đùa em nà không có sức chở chị ấy nên em bảo nà em gầy nhưng em chạy hơi bị KHỎE các chị cứ yên tâm. Thế nà chị í bảo là ô kê thế được, thế nếu em khỏe thì giờ chị nhờ thuê em đứng đây canh giúp chị ấy sắp có người ra, chị ấy sẽ trả hẳn 1 triệu. Em mãi chả hiểu các các chị ấy nói cái gì, em chỉ nghe thấy mỗi từ 1 triệu thôi, em cứ hỏi nại nà em phải nàm cái gì ạ, chị nào đi ạ? Núc đấy em cũng hơi sợ đấy vì không biết nà cái gì mà nại thuê tới 1 triệu, nhỡ bảo chở hàng cấm hay nàm gì phạm pháp nguy hiểm thì em không nhận. Em hỏi trông cái gì ạ, em phải nàm gì ạ thì cửa mở thế nà hai chị í nao vào gào nên ầm ĩ, cứ “địt mẹ mày ra đây, mày ra đây, hôm nay tao cho đăng xuất cả đôi bọn mày. Tao thề đúng 49 ngày nữa cho đôi bên gia đình nàm cỗ”. Ối giời thì ra nà đánh ghen em vừa nghe thấy thế em sợ quá quay đít vội định chuồn thì một chị nao ra kéo em nại bảo nà không được đi, ra giữ cái thằng kia cho chị ấy. Ôi em sợ quá run cầm cập mà chị í khỏe quá nôi được cả em với xe vào nại nuôn.”

Tôi (be like: *&^%%$$#@!)

XO (tiếp tục)

“Xong rồi ông kia cứ hất hất cái tay ra, ôi giời chửi nhau căng đét nuôn. Cứ địt địt mẹ mẹ u đầu nhức óc, cứ thằng hãm nồn con phò phạch. Hai bên cứ địt qua địt nại em thì không biết chị nào với chị nào và phải nàm gì. 2 chị kia tranh nhau chửi ông này. Một chị cứ nấy mũ bảo hiểm nao vào đập ông kia bốp bốp em thấy căng quá thế nà vào can thì bị chị còn nại giật ra chửi: “Ơ cái địt mẹ mày giữ nó cho bọn tao đánh chứ”. Thế nà chị ấy dí tay em vào ôm ông kia em chưa kịp phản ứng gì, em cũng ôm, nhưng mà bà í toàn đánh vào người em vì ông kia giãy quá. Mà núc giữ ông í bà kia cứ bảo địt mẹ mày đi phò mày nây nậu cho tao thằng khốn nạn, em cứ sợ họ cũng nây sang em”.

Tôi (nghe chưa ra):

“Lây cái gì?”

XO:

“NẬU í, bệnh NẬU í chị”

Tôi:

“À, à, nậu nậu, nhưng em có đi phò như ông í đâu mà sợ lây?”

XO:

“Ôi thôi biết từ đầu đã tránh cho nành, ai bít nó nây kiểu gì đâu” (bỏ mẹ, còn không biết nậu nây kiểu gì, nguy hỉm quá =)).

Tôi (nhìn thấy áo của xe ôm rách cả mảng)

“Thế là là rách hết cả áo vì bị đánh ghen đây à?”

XO

“À không áo này rách nà vì núc em định đỡ mấy quả TẨM QUẤT của ông kia cho bà chị này thì áo em cài nuôn vào cái mắc cài nhẫn đeo của tay bà í nó vướng tay bà í thế nà ông kia đấm trúng mặt bà í nảo đảo nuôn, thế nà bà í chửi cả nò nhà ông kia nẫn nò nhà em nên. À mà chị ơi cái nhẫn bà í XỊN cực, nó cào toạc cả áo em mà em vẫn thấy cái hột ấy còn nguyên, kim cương nà chắc”

Tôi (lúc này là nhịn cười lắm rồi):

“Thế là quân ta gây thương tích cho quân mình à?”

XO:

“Vầng, thì em GẦY mà, em bằng nửa người ông kia nẫn bà chị kia í, trầu bò húc nhau ruồi muỗi chết. Thực ra em cũng cố can ngăn họ ấy chứ, thấy cũng tội tội, phụ nữ mà PHẢI KHỔ VỀ ĐÀN ÔNG THẾ nhỉ. EM MÀ NÀ BÀ ẤY em thèm đéo gì cho khổ, có CÁI NHẪN ĐẤY sống đủ khỏe rồi”

Tôi, đã không thể kiềm chế:

“HA HA HA HA HA HA HA HA”
“Thế xong rồi như nào thì kết thúc, có bắt được cả em bồ kia không?”

XO:

“Ối giời núc đầu căng nắm chị, ông kia bị NỘT hết ra, nột cả áo cả quần, bồ chắc trốn trong nhà em không thấy vì 1 chị cứ nhăm nhăm quay video chắc nó sợ bị nên mạng. Xong ông kia trốn được vào nhà khóa cửa bảo nà gọi công an tới. Mà kể ra đánh ghen nó cũng VUI chị ạ, cũng thấy tức tức, tự nhiên cũng hùng hổ bênh vực 2 chị gái, CỨ NHƯ đánh ghen cho người nhà. Em thấy ông kia cũng có vẻ ngại cả em. Xong rồi hai chị kia có vẻ mệt bảo thôi quay được video rồi tung hê nên, em cũng bảo thôi em phải đi đây mất cả tiếng ở đây rồi. Hai chị ấy cũng tử tế nắm, thấy áo em rách quá mới cả em bị đấm nhiều quá mà toàn các chị ấy đấm nà chính nên bảo thôi cho cho thêm tiền bù nuôn cho cái áo. Thế nà nục hết túi còn 1 triệu 725 nghìn cho em hết nuôn. Em bảo thôi em không nấy đâu, em nấy 200 nghìn mua cái áo thôi mà hai chị không chịu, bảo nà mày không nhận tao đấm mày vỡ mặt tiếp bây giờ, em sợ quá nên nhận chị ạ”.

Tôi:

“HA HA HA đỉnh quá. Mà toàn về phe địch thế mà vẫn được nhận thưởng à? Sao có người tử tế thế được”

XO:

“Ôi đùa chị, dách áo toạc người vì 2 bên cùng đấm em thế thì cũng phải bồi thường cho em chứ. Mà nãy em vẫn đội mũ bảo hiểm trên đầu mà mấy nần bị cái dây đeo cổ nó thít cả cổ suýt tắc thở nè nưỡi nuôn!!!”

Tôi:

“HA HA HA HA. Ủa mà sao có tới cả gần 2 triệu rồi mà vẫn còn cố chạy làm gì, về nhà mua cái áo mới rồi nghỉ ngơi đi chứ, ăn chục quả đấm được cuốc xe 2,3 ngày rồi còn gì?”

XO:

“Nà mới GẦN 2 triệu thôi chị, em PHẢI CHẠY ĐỦ 2 triệu. Vì SỐ NẺ EM BỊ KHÓ CHỊU í ạ”.

Tôi, ngẫm nghĩ một lúc:

“Chốc qua hàng hoa quả cho chị mua ít hoa quả chị cúng nhé”

XO gật đầu:

“À sắp mùng 1 chị nhỉ, vô tư chị nhé, em cố chạy đủ hôm nay được 2 triệu mai em nghỉ DƯỠNG THƯƠNG, chị mua gì em cũng chiều”.

Rồi xong tôi chợt nhớ ra. Sáng nay tôi nghe loáng thoáng ở xa có tiếng cãi chửi nhau dữ dội lắm, mà thấy xe ôm đón mình gần ngay nhà. Hay có khi nào…

Tôi:

“Ê, phải đánh ghen cũng gần chỗ đón chị không?”

XO:

“Vâng, ngay gần đấy chị, Em đánh ghen xong là em nhận cuốc ra đón chị nuôn mà”.

Tôi:

“Đi thẳng luôn à? Là không dừng ở đâu vệ sinh vì vãi đái quá à”

XO, cười khùng khục:

“Đón chị nuôn đó, sợ chó gì đâu, cũng vui mà, MẤY KHI ĐƯỢC ĐI ĐÁNH GHEN”

Tôi:

“À, chị hỏi vì nãy giờ chị THẤY KHÓA QUẦN EM CHƯA KÉO”

XO (giật mình nhìn xuống)

“Ơ, thôi chết rồi, ơ, thôi chết rồi chị ơi, thế SÁNG GIỜ EM QUÊN CHƯA KÉO rồi”

Đoạn, loạng quạng né né vào lề đường kéo vội lên. Mồm lẩm bẩm bỏ mẹ thế cả sáng đánh ghen mình nại chưa kéo khóa quần, rồi trách tôi là thế mà chị thấy từ đầu không bảo em để em TƠ HƠ thế đi suốt phố không.

Tôi:

“Thì tơ hơ cả sáng rồi còn gì để mất nữa. Mới cả chị tưởng nó là một phần của câu chuyện đánh ghen?”

XO, bất ngờ Ơ rê ka:

“Ôi thôi rồi, EM ĐÃ HIỂU RỒI, hiểu vì sao hai chị kia tin tưởng em đánh ghen còn ông kia thì cứ ngại em rồi…khóa quần em chưa khóa thế này HỌ TƯỞNG EM BIẾN THÁI ối giời ơi…”

Và xe ôm than thở khóc lóc, nãy giờ kể chuyện bị đấm không sao mà nhắc chuyện quên kéo cái khóa quần thì tâm trạng lại thảm thít thế.

Tôi (an ủi):

“Thôi, không sao, dù sao cũng được 2 triệu và sắp có áo mới mà, đời người ai chả có lúc quên kéo khóa quần”.

XO:

“À, mà số em sao í, nần trước người ta cũng gọi em tới chạy xe nhưng nại thành thuê em giữ thang để chặt cây chị ạ. Xong đi tong đôi DÉP NÀO em mới mua vì trượt chân”. (Ủa phải mẹ tôi quẹt xe không =)).

Xuống xe, tôi cầm túi hoa quả đi khoảng 2 bước rồi quay lại nói xe ôm:

“Em ngồi ngay ngắn đấy cho chị được không?”

Xe ôm:

“Chị nàm gì chị? Chị định chụp ảnh em à, chị đừng có mà chụp ảnh em đấy, còn đang sợ nãy bị quay nên mạng đây”

Tôi:

“Không, chị nạy em thôi. Chị có sẵn hoa quả đây rồi…”

Và cứ thế, tôi cười cho nguyên chiều cho tới đêm khuya…

Chuyện từ mấy hôm trước mà tìm mãi 0 ra cái điện thoại chụp cái ảnh áo rách để minh họa kể cho các bạn nghe (chụp bằng điện thoại backup vì điện thoại chính dùng để ghi âm rồi 😊).

À, xe ôm đích thực Hải Dương quê tôi, thân thương nắm nuôn 😊).

#nhatkyxeom

#619: Nhật ký xe ôm: Sáu cái hoa tay

6 CÁI HOA TAY

Đèn đỏ, đường đông như kiến. Lấp ló vỉa hè phía trước một cái ghế đỏ và một thằng mèo rất chill đang ngồi trọn ghế phán xét từng người qua lại. Lâu lâu cho chân cho tay lên gãi gãi tí ra vẻ phong cách, phán xét dăm hồi nó hay nhe răng cười khẩy, bọn người chúng mày bon chen gì khổ thế nhỉ, như ông ngồi đây tới bữa có đứa chìa cho ăn, buồn có đứa chìa cái ghế ra cho ngồi, một đời an yên để soi mói mà không bị oánh giá nhân cách.

Tóm lại là thằng mèo đó rất chill và tôi rất mong muốn được tới gần chụp cái chân dung an yên bố láo của nó nhưng mà trước mặt là lớp lớp tầng tầng người. Tôi bèn bảo xe ôm là có cách nào em chen lên phía trên cho chị chụp ảnh thằng mồn lèo kia không. Tôi hỏi đại vậy thôi chứ cũng biết là cái yêu cầu giữa lúc đông đúc thế này quả là vô lý. Ấy vậy mà xe ôm dõng dạc: “ĐƯỢC CHỊ!”. Thế là anh chàng oằn người loạng choạng tìm đủ mọi cách để xin xích lên từng tí một để len lên càng gần được thằng mèo càng tốt, cậu chàng làm tôi bất ngờ vì sự nhiệt tình này quá. Lúc này tôi còn luống cuồng lắm luôn vì cái điện thoại Iphone 17 (trừ 10) mấy chục G của tôi đã hết bà nó dung lượng không cả nổi làm nào đủ chỗ chụp thêm được tấm ảnh. Trong 1 phút xe ôm bon chen đó tôi đành phải xóa hy sinh mấy tấm ảnh chụp bâng quơ phố phường trước đó.

Lên được gần tới nơi kịp bấm được tấm ảnh nhòe nhoẹt cái thằng mèo thì đen xanh phải đi tiếp. Tôi chưa kịp cảm ơn xe ôm vì sao bạn lại nhiệt tình chen lên bất chấp những ánh mắt soi mói và khó chịu mình mẩy của mọi người xung quanh chỉ để cho tôi nhìn được rõ thằng mèo, thì xe ôm đã hỏi luôn:

“Chị cũng thích chó mèo ạ?”

Tôi:

“Không thích”

XO:

“Ơ, em tưởng…”

Tôi:

“Mà yêu bọn nó, yêu hơn người”

XO (cười phá lên):

“À đấy em biết ngay”

Tôi:

“Em cũng thích bọn nó đúng không?”

XO:

“Cũng yêu chứ chị, em là BÁC SĨ THÚ Y mà’

Tôi (5 s bối rối):

“Rồi sao giờ đi chạy xe, nhỡ bọn nó cần cấp cứu thì sao?”

XO:

“Em bác sĩ thú y mà làm cho nhà nước, theo giờ hành chính, tận Bình Dương cơ ạ. Nay nghỉ thì phải tranh thủ chạy xe thôi”

Tôi:

“Thú y nhà nước luôn á? Chạy từ Bình Dương lên đây chạy xe ôm cơ à?”

XO:

“Vâng, ở quê chó mèo ốm cũng phải theo giờ hành chính thôi chị”

Tôi:

“Thế em làm thú y em làm nhiều con vật khác nhau không? Như trâu bò chẳng hạn? Chắc nhà nước thì làm nhiều trâu bò?”

XO:

“Cũng có, nhưng bọn đó thì em ít phải làm hơn. Em chủ yếu chó mèo. Mấy con trâu bò phải phóng lao vào nó. Mà em phóng bọn nó mấy lần rồi không trúng nó toàn trúng em thôi nên em xỉu có khi bọn nó tỉnh còn chữa cho em. Mà nếu em phóng lao không trúng nó, cũng không trúng em thì bọn nó sẽ quay lại đá em lòi ruột, mắc công bác sĩ thú y khác lại phải chữa cho em. Nên nói chung là, em… chủ yếu chó mèo thôi”

Giọng nói của xe ôm vô cùng thật thà chân thành.

Tôi:

“Em phóng lao thế nào mà lại trúng ngược lại em hay vậy? Em có mấy hoa tay?”

XO:

“Em có 6”

Tôi:

“Thôi rồi bỏ mẹ rồi, chị cũng 6 hoa tay. Thảo nào chị nghe em kể chuyện quen thế. Hồi trước chị cũng ước mơ làm bác sĩ lắm đấy, nhưng mấy lần chị đã uống nhầm thuốc tiêu chảy là thuốc dị ứng rồi nên thấy chắc theo nghề không ổn lắm…. chí ít em còn làm được nghề…”.

XO:

“À đây không phải nghề em mong muốn đâu, em muốn được làm nghề sửa chữa ô tô cơ. Nhưng nhà em ngăn cản quá”.

Tôi:

“Ơ, mình thích làm nghề thì mình làm chứ, sao phải theo ý của người khác, họ có sống thay mình đâu.”

XO:

“Là vì người nhà em bảo là em mà đi làm nghề sửa chữa ô tô thì em vặn được cái bánh xe ra thì chắc em cũng vặn được mấy cái xương sườn của em ra luôn”.

Tôi:

“À, 6 cái hoa tay…”

XO:

“Vâng, 6 cái hoa tay đấy…”

Tôi:

“Em có hay đánh vỡ bát đĩa không?”

XO:

“Khoảng 30 cái bát 20 cái đĩa rồi chị”

Tôi:

“Trời ơi, chị vỡ 50 cái bát 40 cái đĩa. Chị hơn tuổi em nên chắc chị vỡ nhiều hơn em…”

XO:

“Có khi thế nên bọn mình yêu chó mèo chị nhỉ?”

Tôi:

“Ờ”

Chúng tôi vẫn không rõ được logic của việc 6 cái hoa tay, đánh vỡ bát đĩa nó liên quan gì tới chuyện yêu chó mèo nhưng thế nào đó chúng tôi rất gật gù vì cứ thấy nó đúng đúng logic kiểu gì í.

Tôi tranh thủ hỏi bạn xem thằng Nhọ nhà tôi viêm tai mãn tính, suốt ngày mặt lệch dẹo hết cả thằng người. Cho tiêm kháng sinh bao phen, lau tai, thú y ra vào liên tục sửa chữa mà vài hôm đẹp trai tai mắt cân bằng không được lâu lại cánh xụp cánh xòe tiếp, hết sức bất lực. Bạn ngay lập tức tư vấn cho tôi lau sạch bằng nước muối, nhỏ thuốc tím, “đem nó ra nắng phơi, không thì sấy khô”, cứ kiên trì 2 tuần là sẽ khỏi. Đừng cho kháng sinh nữa.

Kiến thức đã được tiếp thu, chỉ là tôi chưa nghĩ ra với 6 hoa tay làm sao đem nổi thằng Nhọ 20 kg ra phơi nắng hay sấy khô thế nào thôi, vì tôi rất sợ đứa sẽ bị phơi và sấy khô là tôi chứ có khi nó vào trong nhà nằm!

Xe ôm còn đi qua xin mua mấy cái “bánh dép” tối về làm quà cho con. Tôi cứ tưởng cái bánh dép là tên một loại bánh hóa ra nó hình những cái dép xinh xinh thật luôn á, chắc trẻ con thích lắm!

Xuống xe còn phát hiện ra cậu chàng hình như đi dép lê của vợ đi chạy xe. Bạn bảo em lên thành phố mà mở phòng khám được vì tuy em 6 hoa tay (=))) nhưng em kinh nghiệm chữa chó mèo cả mười mấy năm, có khi em sống khỏe ấy chứ lương bác sĩ thú y ở quê hẻo lắm. Nhưng vì vợ làm giáo viên ở quê nên thôi không muốn di chuyển, một túp lều tranh hai trái tim vàng. Lâu lâu rời túp lều đi lên thành phố chạy xe ôm gặp mấy chị khách 6 hoa tay dở hơi giống mình thế là vui roài 😀.

#nhatkyxeom
#nhatkySaigon

#618: Nhật ký xe ôm: Tại sao không cho tôi hát?

Đêm hôm đi về khuya xe ôm vừa chở vừa hát rống lên rất yêu đời những câu hát tình yêu man mác buồn. Bạn không nghe sai đâu, những câu hát man mác buồn nhưng thần thái rất tươi vui. Ví dụ “yêu nhau trong đớn đau hằn sâu trong thịt da ô yeah, hự hự”. Mà một hồi tôi nhận ra toàn nhạc Hoa lời Việt đúng thể loại tôi thích. Thế rồi xe ôm hát tới đâu tôi ư ử theo đến đấy. Xe ôm hơi ngoái ngoái ra sau nhìn tôi:

“Í chị chị, chị để em hát thôi chị đừng hát theo”

Tôi, vô cùng hụt hẫng vì đúng đoạn tôi thích cớ gì không cho tôi hát theo? Đã thế tôi còn đúng lời hơn cậu ta nữa.

“Sao không cho hát?”

XO:

“Em đang thất tình. Em chỉ muốn được nghe tiếng hát của em thôi”

Ô hay, cậu ta chưa bao giờ hỏi tôi có muốn nghe tiếng hát cậu ta hay không. Ủa mà vui vậy thì là thất tình đó hả?

“Nhưng chị cũng đang thất tiền, chị cũng muốn nghe tiếng hát của chị” Tôi hằm hè ăn thua.

XO:

“Chị bị sao?”

Tôi:

“Thất tiền”

XO:

“Tiền?”

Tôi:

“TIỀN”

XO:

“Tiền sao buồn bằng tình?”

Tôi:

“Không à, ok được rồi”

Xe ôm yên tâm hát tiếp.
Rồi tới bài: “Chuyện tình ngày xưa đã úa tàn”. Tôi chồm lên: “Vườn hồng úa tàn chứ”

XO:

“CHUYỆN TÌNH!!!”

Tôi:

“VƯỜN HỒNG!!!”

XO:

“CHUYỆN TÌNH!!!”

Tôi:

“VƯỜN HỒNG!!!”

Một hồi không ai chịu ai bọn tôi dừng ngay giữa đường để gú gồ xem chuyện tình hay vườn hổng úa tàn. Kết quả là vườn hồng bị tàn nhé. (Nhắc hồng mới nhớ nhà có túi hồng Tuyền cho chưa kịp ăn.)

XO vô cùng hậm hực đi tiếp, thế nào chuyển qua bài “Phai dấu cuộc tình” ối giời ơi đúng bài tủ của tôi. Thế là tôi quyết tâm phải dấu theo bất chấp sự ngúng nguẩy hờn giận vl của xe ôm.

XO, hát đang dở ngưng lại nguẩy một cái:

“Sao chị nhây quá vậy? Chị không thương người thất tình à?”

Tôi:

“Không. Vì em không thương người thất tiền. Mà chị thấy em yêu đời mà!”

XO

“Là em CƠ ĐỊA VUI chữ trong lòng em ÚA TÀN lắm”

Tôi

“Chị cơ địa NHÂY thôi chứ chị có muốn hát chen với em đâu” (thực ra là muốn lắm)

XO, dừng đèn đỏ giậm chân xuống một cái, cười hắt ra, hát rống lên:

“Nị hèng leng lụi ngọ còn len chảy Lại la lại la thùng ngọ chen cố lao thẳng lao thẳng ư ư…” (đại loại thế)

Tôi câm nín, ú ớ. Cái đèo mẹ tôi không hát theo được. Mà cái gì lao thẳng í nhỉ đang đèn đỏ mà nhỉ. Bài này tôi cũng không biết.

Mắc hát quá mà tôi chỉ muốn hát theo xe ôm thôi, tôi không muốn hát bài khác hay theo ai khác.
Nhưng từ lúc đấy xe ôm không hát từ nào tôi theo được cả.

Tôi chỉ biết là lá la la theo bất kể bài nào. Cậu ta càng hát to tôi cũng la la to theo cao trào, thỉnh thoảng tiện ồ de theo cho hợp cái cơ địa vui của xe ôm. Thỉnh thoảng tôi thấy giữa các câu hát thủng xẻng lao chảo của xe ôm có tiếng thở dài.

Tới nơi mà tôi cũng chưa xuống xe ngay được bởi vì bài hát chưa kết thúc. Phải 30s kết bài tôi la theo hết mới xuống khỏi xe trả mũ. Xe ôm cũng phải hát đủ thì mới thôi!

Tôi:

“Cuốc xe này không lấy tiền nhé”

XO:

“Ủa sao được chị?”

Tôi:

“Nãy giờ em tìm cách không cho chị hát, chị muốn em hiểu nỗi đau của người thất tiền là người ta cũng muốn hát như thế nào”

XO

“Trời ơi cuốc xe 89 ngàn chị không trả em sống làm sao?”

Tôi:

“Nãy bảo thất tiền không buồn bằng thất tình mà. Thất tình còn hát được thì thất tiền sống tốt. Không sao đâu!”

XO:

“Thế chị đi mà hát karaoke”

Tôi:

“Thất tiền mà đâu ra tiền mà karaoke!!”

Vâng combat thêm dăm câu nữa là bọn tôi rủ nhau đi hát karaoke bỏ mẹ.

Tôi vẫn trả tiền chứ, còn thêm tiền đêm hôm khuya khoắt đàng hoàng. Tôi cơ địa nhây thôi chứ bên trong lòng tôi hơi bị thương người. Chỉ có thiên hạ không thương tôi thôi!

Mà về nhà tôi vẫn ấm ức á! Tại sao không cho tôi hát?

Có lớp dạy hát tiếng Hoa không nhỉ?

#nhatkyxeom
#nhatjysaigon

#615: Nhật ký xe ôm: Chị Ha ạ? Em là Hoàng

Chuyện kinh dị xe ôm nửa đêm

Lên xe

XO:

“Chị Ha ạ? Em là Hoàng”

Tôi:

“Uh chào Hoàng”

XO:

“Chị nói to tên em được không ạ?”

Tôi:

“CHÀO HOÀNG!!”

XO:

“Tốt rồi ạ”

Một lúc sau

XO:

“Chị còn ở đó không?”

Tôi (ủa?)

“Chị đi đâu được hả Hoàng?”

XO:

“À, tốt rồi.”

Gần về đến nơi

XO

“Chị gọi tên em được không ạ?”

Tôi:

“Gì vậy Hoàng?”

XO:

“À tốt rồi”

Xuống xe, tôi thắc mắc:

“Hoàng muốn khách phải nhớ tên mình à Hoàng?”

Thấy xe ôm thở hắt ra kiểu nhẹ người trong ánh đèn khuya vàng vọt:

“À em chỉ muốn đảm bảo là em chở chị là NGƯỜI có thật thôi ạ. Tại hôm qua em chở khách buổi đêm thế nào mà lúc tới nơi nhìn sau không thấy có ai trên xe luôn í. Em hãi từ hôm qua đến giờ…”

Tôi khựng lại. Nhìn Hoàng chăm chú, rồi tôi lùi dần vào chỗ tối:

“Chị cũng không tồn tại đâu… thế nên cuốc này không tính tiền nhé Hoàng…”

Xe ôm hốt hoảng

“Ơ chị Ha, chị Ha…”

Và tôi lủi dần trong bóng tối nơi không có đèn… tiếng Ha của Hoàng vẫn vang lên thảm thít… rồi tôi mất hút… tôi không tồn tại…

Doạ chị Ha à :))

Ơ mà… có khi nào Hoàng kể thật không nhỉ, lại quỵt oan cuốc xe… 🙄

P/S: Ha là tên trên app của tôi, tôi lười điền dấu. Uhm mà cũng đúng trần đời làm gì có người tên Ha… =))

P/S2: Đương nhiên tôi vẫn trà tiền vì tôi trả thẻ mà hic

#nhatkyxeom

#612: Nhật ký xe ôm: GẶP LẠI XE ÔM

GẶP LẠI XE ÔM

Nay kể tiếp chuyện xe ôm còn kinh dị hơn cả chuyện kể đêm phia tối qua.

Đó là chiều qua lên Hồ Gươm tiếp tục đi chụp ảnh 80 năm, lại cấm đường cấm chợ, lại đúng giờ đó là về, vừa qua 1 cơn mưa khổng lồ. Lại đứng bắt mãi mới được cái xe ôm

Xe ôm nhào đến, vì balo máy nặng nên tôi rất hay hỏi xe ôm là đặt nhờ cái balo dưới chân được không. Nay đang định đặt thì thấy xe ướt quá, lưỡng lự.

-“Í, đặt được không nhỉ?” Tôi lưỡng lự.

“Ơ được chứ, hôm nọ chị vừa đặt xong còn gì”. XO nói với cái giọng đầy quen biết.

Tôi:

“Ủa, mình đi xe nhau rồi à?”

XO:

“Chị không nhận ra em à? Hôm nọ em vừa chở chị về đi MUA SẤU đó còn gì? À mà chắc chị không nhận ra em đâu, em bị ngót đi mấy ký nước từ hôm đó tới giờ chưa bù đủ nữa”.

Đoạn, xe ôm thút má lại mắt thô lố nhìn lên tôi, để minh họa chuyện đã sụt vài ký nước. Tôi thề tôi choáng quá! Vâng, mới 3 hôm trước vừa kể chuyện Nhật ký xe ôm đi ăn sấu đó các bạn còn nhớ không? Thật không thể ngờ vừa quay lại Hồ Gươm mà giữa 10 vạn xe ôm giữa lòng thành phố rộng lớn tôi lại vồ lại đúng xe ôm này. Xe ôm bảo 3 ngày nay từ sau chở tôi từ Hồ Gươm về có dám quay lại trung tâm đâu vì tắc đường quá. Chiều nay mới chịu nhận 1 cuốc thì lại va lại đúng tôi!

“Hay nhỉ, nó cứ NỔ BỪA mà nó lại trúng chị. Trái đất quả là tròn!”. Xe ôm tóp tép.

“Nay chị mua thếm sấu nữa không?” Xe ôm hỏi thêm.

Tôi

“Sấu từ bữa giờ ăn chưa hết nữa, ê hết cả răng rồi”.

XO (cười rung xe) (ý là đáng đời đó).

“Mưa này chị vẫn chịu khó đi xe ôm nhỉ. Đồ đạc thế này mà không đi taxi, chị KHỎE thật đấy!”

Tôi

“Chị đi xe ôm cho tiết kiệm tiền, mới cả còn luồn lách mà về được nhà. Chứ nghèo không khỏe lắm đâu”

XO

“Chị chắc chắn là khỏe, em nhìn là biết. Mình đi với nắng gió thế này cơ thể mình mới khỏe. Người ta cứ sợ bị hít phải ô nhiễm nhưng cơ thể mình thích nghi được mà. Mà lỗ mũi của mình có LÔNG MŨI cơ mà. Không thì sinh ra cái lông mũi làm gì? Mà chị còn khỏe hơn, vì ngoài lông mũi như muôn người chì còn có KHUYÊN MŨI nữa!”

Xe ôm vẫn chưa hề quên cái khuyên mũi xỏ dây để dất đi mua sấu của tôi!.

Xe chúng tôi đi về qua con đường quen thuộc. Nơi sông Tô Lịch trong xanh có hai người công nhân cặm cụi nhấc từng hòn đá từ bên này sang bên kia. Dự tính, làm liên tục không nghỉ 120 năm nữa công trình sông Tô Lịch sẽ hoàn thiện để làm hẳn lễ kỉ niệm 200 năm. Xe ôm chỉ tay vào và bảo:

“Hôm bữa chị em mình đếm họ xếp đá được 5 viên nhỉ, nãy giờ em vừa đếm thêm là 3 ngày họ xếp thêm được 20 viên luôn đó chị!”

Rồi xe ôm mộng mơ:

“Khi nào họ xếp đá xong, nước trong xanh, chị CHỐNG GẬY ra đây với 1 túi sấu nhỉ?”

Tôi

“Lúc đó răng đếch đâu mà ăn”

XO

“Vâng lúc đó thì chị chỉ có nhìn túi sấu thôi chứ ăn gì được nữa. Thì cảm giác CŨNG NHƯ EM HÔM BỮA CHỞ CHỊ NGỒI ĂN SẤU SAU LƯNG THÔI!”

Đèo mẹ, nó vẫn ghim trong lòng…

Chia tay, xe ôm bảo:

“Hôm tới chị lên Hồ Gươm lại bắt lại em nữa thì thế giới không chỉ tròn mà còn nhỏ nữa”.

Tôi

“Lúc đó chị sẽ hứa mua cho em hẳn 1 cân sấu, em đừng có hờn giận nữa nhé!”

Và xe ôm đồng ý! Hôm tới mà tôi nổ cuốc lại vồ lại phát nữa tôi cho mịa nó chuyện này lên báo! Và tôi sẽ mua hẳn 3 cân sấu chín!

#nhatkyxeom

(Lội lại cách đây 2,3 hôm gì đó là có kỳ 1 nhé!)

#611: Nhật ký xe ôm – Chuyện kinh dị đêm phia

Chuyện (0 phải truyện) kinh dị đêm phia

11h30 đêm. Bắt xe về nhà.

Xe ôm nhào đến, vừa nhìn thấy tôi, anh ta bỗng nở 1 nụ cười ngờ nghệch, ngượng nghịu, nhưng có vẻ đầy dò xét, rồi ú ớ chỉ vào địa chỉ trên điện thoại. Tôi gật gật.

Người xe ôm này có nhiều biểu hiện không được bình thường cho lắm, cách anh ta đón tiếp tôi nó có nhiều sự dè chừng. Xe ôm rất hay liếc tôi qua kính chiếu hậu, tôi thấy hơi kỳ kỳ rờn rợn, nên cũng hơi phòng thủ 1 tí.

Đường vắng tanh vắng ngắt mặc dù mới gần 12h đêm. Chỉ có xe tôi đi trên đường. Rồi xe đi qua một khu đất rất rộng vừa bị dỡ ra, ngay phố lớn. Chắc dỡ để kỉ niệm 80 năm. Sao tôi đi qua con đường này mấy chục năm mà bỗng nhiên không thể nhớ được ngày trước nó là tòa nhà gì được. Buột miệng, tôi cất tiếng hỏi:

“Này, cái chỗ này trước đây nó là cái gì í nhỉ? Sao tự nhiên không nhớ ra?”

Tôi vừa dứt lời. Chiếc xe giật mình cái đùng rồi loạng choạng xéo xéo nghiêng trượt trượt làm tôi hú hồn theo. Như thể xe ôm vừa nhìn thấy một bóng ma.

“Ủa, bị cái gì à?” Tôi hốt hoảng, rồi nhớn nhác nhìn quanh xem va phải cái gì hay có hình ảnh gì kinh dị hay không. Đường vắng tanh vắng ngắt không thấy gì cả!

“Ôi chị, đêm hôm khuya khoắt rồi chị làm em sợ quá”. Xe ôm thốt lên, còn hốt hoảng hơn tôi nhiều lần.

“Em nhìn thấy cái gì à?” Tôi hỏi mà giọng hồi hộp, run run.

“LÀ…CHỊ, CHỊ… NÓI ĐƯỢC TIẾNG VIỆT HẢ CHỊ?” Xe ôm lạc cả giọng hỏi lại tôi.

Tôi:

!!!!!!

Xe lặng lẽ đi tiếp. Rồi 5 phút sau, khi tới một khu hoang vắng hơn nữa. Tôi nhẹ nhàng thì thầm:

“Hồi chị còn sống, chị còn nói được nhiều thứ tiếng nữa cơ!”

Xe loạng choạng, loạng choạng…

(Câu cuối là thêm từ gợi ý của khán giả thôi :))

#nhatkyxeom

 

(1) Facebook

#605: Thứ ánh sáng diệu kỳ

Tôi đã được đi nhiều nơi có hoàng hôn rất đẹp, mặt trời rực rỡ long lanh như những quả cầu lửa, nơi nào càng nhìn thấy mặt trời càng khổng lồ thì nơi đó càng là buổi chiều tôi nhiều phấn khích.
Nhưng nếu để thấy được ánh vàng phản quang trên những ngọn núi gợi nhiều cảm giác mênh mông và bình yên nhất, là nơi khi nhìn thấy ánh hoàng hôn người ta muốn được hôn nhất, và phải là được hôn trên một cái nóc xe Jeep giữa những rặng canyons, thì đó chính là hoàng hôn ở Sedona. Tôi vẫn nói là nếu tôi tổ chức đám cưới, thì sẽ là phải tổ chưc ở trên một ngọn canyon, phải là một ngày hoàng hôn thật rực rỡ cơ, vả chỉ cần có chục người là đủ!

À nhưng tus này tôi lại không nói về hoàng hôn Sedona. Tôi nói về khoảnh khắc tôi gặp một bác nhiếp ảnh gia già trong một buổi chiều Sedona vảng vất tiếng sáo của người da đỏ, trên một ngọn canyon hầu như chẳng có một bóng người. Tình cờ là tôi và ông ấy cùng ngồi suýt xoa những mảng vàng óng ánh lấp lánh đang dội qua những bờ núi đá . Và cũng rất tình cờ là khi tất cả những vị du khách khác đang chen nhau để ngắm mặt trời lặn ở ngọn canyon ngay bên cạnh. Thì ở ngọn đồi đá này, chỉ có tôi và ông, và chúng tôi nhìn ngược lại hướng mặt trời lặn, nơi ánh kim phản quang lại từ bờ núi đá bên này sang bờ núi đá bên kia. Hai bọn tôi cùng có chiếc máy ảnh đeo trước ngực. Nhưng chẳng hiểu thế nào vào lúc đó, chẳng ai giơ lên chụp ảnh cả. Ông hỏi tôi có thích ánh sáng vào buổi chiều tà không? Tôi nói rằng đó là khoảnh khắc ưa thích nhất trong ngày của tôi. Ông bảo, còn với ông, đó là thứ ánh sáng tuyệt diệu nhất.

Rồi ông kể rằng, suốt hơn 60 năm làm một nhiếp ảnh gia, kể từ thời chiến tranh Việt Nam, ông đã chụp thứ ánh sáng tuyệt diệu này gần như cả cuộc đời. Vợ ông bao giờ cũng đúng 5 rưỡi là trở về nhà, vào ngày mùa đông thì sẽ âm u nhưng vào những ngày mùa hè, mỗi lần bà mở cửa cái xe Corvette cổ của bà là cả chiếc xe lẫn bà đều vàng rực cả con đường trước cửa nhà. Bà có mái tóc vàng óng ả và một nụ cười “rộng mở”, bất kể là ngày bà vui hay buồn thì cứ vào những ngày chiều tà lấp lánh ấy, mỗi lần bà mở cửa, ông lại chạy ra chụp bà. Ông bảo: “À, vì cái cửa kính xe và cái mái tóc ấy nó xinh đẹp bất tận”.

Và vào những ngày mùa hè nắng lâu, cứ khi màu nắng tàn hất vào cái bàn ăn nơi góc bếp là chắc chắn là tới giờ ăn tối. Và rất nhanh sau đó đèn vàng sẽ bật lên, bắt đầu một buổi tối chỉ có hai vợ chồng, những đứa con đi xa chỉ lễ tết mới về thăm bố mẹ.

Ông bảo cái ánh sáng ấy tuyệt diệu không phải chỉ vì nó đẹp đâu. Là vì cái màu vàng óng ánh ấy đã len sâu vào từng sợi kỉ niệm chạy ngoằn nghèo trong ký ức, nó luôn gợi sự bình yên, dịu dàng và một cảm giác được trở về nhà. Mái tóc vàng trong nắng của bà đổi màu dần theo thời gian, lốm đốm những sợi cước, ánh kim đã trở thành ánh bạc, và vẫn lên những ven sáng chói mắt mỗi khi ngược nắng. Rồi một ngày, bà cũng đã về hưu, bà cũng không lái chiếc xe quen thuộc ấy nên buổi chiều tới đã vắng bóng mái tóc ngược sáng và cái kính cửa xe loang loáng. Bà cũng không còn nấu được cho ông ăn những bữa ăn tối trước khi hoàng hôn tắt hẳn nữa, bởi những ký ức của bà cứ phai mờ dần vì căn bệnh sa sút trí tuệ. Nhưng mỗi chiều ông vẫn đấy bà ra nắng, vẫn ngắm mái tóc đã pha sương của bà lên ven trong ánh mặt trời. Và ngày nào ông cũng vẫn chụp ảnh bà, từ máy phim sang máy số. Bà vẫn nở nụ cười hồn nhiên “rộng mở”, mỗi khi ông chụp ảnh bà, ông lại cho bà xem. Bà lại thốt lên vô cùng bất ngờ và ngưỡng mộ, sao hôm nay trời nắng đẹp thế nhỉ, tóc tôi đẹp quá, ông chụp đẹp quá!

Rồi ông bảo với tôi: Trong cái ánh sáng kia kìa, có thể giờ này ở một nơi nào đó, có ai đang đi làm về hoặc đã đang chuẩn bị ăn tối. Thể nào chả có cái món khoai tây nghiền bốc khói ở góc bếp đang chờ được ăn. Đấy, ánh sáng ấy tuyệt diệu ở chỗ đấy đấy!

Người vợ với ánh tóc lên ven ngược sáng ấy của ông đã mất được 2 năm rồi. Mỗi buổi chiều ông vẫn ra cửa ngồi ngắm ánh nắng chiều và luôn duy trì cho mình nếp ăn tối vào lúc mặt tời sắp lặn. Thỉnh thoảng, ông lại tới Sedona để ngắm hoàng hôn, một hoàng hôn rộng lớn mênh mông, ấm áp và dịu dàng, và đặc biệt khi hoàng hôn tắt, những ngôi sao sẽ hiện lên lấp lánh, chắc là ngôi sao nào ánh màu bạch kim nhất, sẽ là người vợ yêu dấu của ông!

Ảnh: Ảnh Sedona thì tôi nhiều lắm, nhưng tôi lại thích mấy cái ánh nắng chiều khi đi lang thang thế này. Có thể giờ này trước cửa một trong những ngôi nhà này sắp có một chiếc Corvette trở về nhà, và không lâu sau đó sẽ là một bữa tối với món khoai tây nghiền còn bốc khói sắp được dọn!

No photo description available.

May be an image of 1 person and text

No photo description available.

No photo description available.

May be an image of lighting

No photo description available.

No photo description available.

May be an image of 1 person, twilight, fog, road and street

May be an image of chipmunk

May be an image of 1 person

No photo description available.

#605: Thứ ánh sáng diệu kỳ

May be an image of grass

 

#mymemories
#roadtrip
#nhungcauchuyencanluugiulai

Ha Kin – Tôi đã được đi nhiều nơi có hoàng hôn rất đẹp, mặt trời… | Facebook

#604: Nhật ký xe ôm: ĐEN như chị HA

ĐEN!!!

Trời nắng 40 độ đổ lửa, tôi đang book xe ôm, một chiếc xe ập tới, rồi cứ đứng nhìn tôi huýt sáo, tay với với, mà tiếng huýt sáo lại cứ hụt hơi nghe như đã có một bữa trưa không có thịt. Thấy tôi lạnh lùng không quan tâm, cậu ta mới thở hắt ra:

“Chị ơi, chị phải là chị HA không ạ?” Xe gọi tên tôi dõng dạc nhưng không có dấu, vì tên đăng ký trên app của tôi là HA không dấu. Thế nên thôi đúng là xe mình đặt rồi.

Sau khi check biển số xong xuôi tôi mới yên tâm trèo lên xe. Tôi bảo là sao không mặc đồ xe ôm chứ mặc đồ thường phục thế này lại đứng huýt sáo bố ai biết mà lên xe.

Xe ôm trình bày rất thật thà là em mới tập huýt sáo được một tháng nay, vừa đêm qua bỗng nhiên huýt ra tiếng nên nay đi thực hành luôn. Hỏi tập huýt sáo làm gì thì xe ôm bảo em huýt để đuổi gà. Nhà em nuôi gà, bọn nó hay ỉa bậy mà ném dép nó không chạy nhưng mà nghe tiếng em huýt thì nó lại chạy ngay. Nên là em phải tập huýt bằng được. “Còn với người chắc là chưa hiệu quả”. Xe ôm ngậm ngùi.

Tôi cũng phải nín lại chút vì nó tập huýt đuổi gà ỉa bậy mà nó dám đứng đó thực tập với tôi. Rồi trình bày tiếp lý do em không quen mặc đồ xe vì em hay bị nóng, em cần phải phơi nắng. Em cần phơi nắng cho da nóng giòn.

“Đời em chưa biết kiếp Ninja là gì, nhưng đây là lần đầu tiên trong sự nghiệp xe ôm của em mà em chở một người khách như chị HA. Em chưa từng thấy một người phụ nữ nào mà không mặc gì như chị đi giữa trời nắng như thế này. Lần đầu tiên có người giống em!”
Xe ôm cảm thán.

“KHÔNG MẶC GÌ? Mặc đầy người thế này mà không mặc gì?” Tôi nhíu mày

“À, ý em là không mặc đồ bảo hộ chống nắng hở hết cả mặt mũi chân tay thế kia ra í. Chị nhìn xem trên phố có ai mà HỞ như chị với em đâu?”

Quả thật, ngước mắt lên. 101% xung quanh chúng tôi là thế giới của Ninja, tuyệt nhiên không thể tìm được bất cứ ai hở tay hay hở mặt, có thì chỉ có mấy anh áo vàng đang làm nhiệm vụ vì tổ quốc mà thôi. Chúng tôi nhìn họ và tất cả bọn họ cũng nhìn chúng tôi: những người đi xe máy KHÔNG MẶC GÌ giữa trời 40 độ Hà Nội.

“Eo ơi nắng thế này mà bọn cháu không mặc gì à?”. Tiếng một bác gái ngồi trên cái xe bên trái vọng qua 3 lớp khẩu trang và đôi mắt tối om vì đang đội 2 cái mũ trên đầu.

Chưa kịp phản ứng thì xe bên phải một chị gái ngoái lại nhìn và thốt lên: “Mặc đồ vào che đi, nắng thế này”!

Ồ, quả là một cảm giác có mặc mà đúng là như không mặc. Cũng là cảm giác mà hiếm người có được!

“Nhưng mà không phải em nịnh chị gì đâu. Em thấy chị ĐEN SÌ thế này lại đẹp chị ạ. GIỐNG EM thôi”. Xe ôm khen ngợi tôi mà nghe có vẻ là tự khen nhiều hơn.

“Chị đẻ ra đã đen rồi em ạ, ra nắng có mặc nữa thì cũng đến thế thôi. Có người đen là đẹp em cũng phải công nhận mà đúng không?”. Tôi phụ họa

“Thì chị nói đúng rồi. Mà quan trọng là mình SỐNG ĐẸP chị ạ, thì da chị có xanh đỏ tím vàng chị vẫn là người đẹp. Còn chị có trắng nõn mà xấu tính thì chị vẫn là người xấu thôi”. Xe ôm phát ra chân lý.

“Ồ, em nói hay quá nhỉ. Thật tuyệt vời”. Tôi thốt lên.

Đoạn, đèn đỏ, trời nắng đổ lửa. Tôi bảo thế so tay xem ai đen hơn cho vui, thì kết quả khá ổn định về độ tương đồng, không đến nỗi tay đứa nào phải gọi tay đứa nào bằng điện thọi.

Đo độ đen xong thì có một quả anh giai ở đâu lao tới nói vọng sang, miệng cười hí hí: “Đo phải đo chỗ khác mới biết đứa nào đen hơn được chứ”.

Ủa, gì kỳ, sao lắm người nói leo vào hai đứa không mặc gì như chúng tôi thế nhỉ. Mà anh ta phải đi xa một lúc rồi tôi mới hiểu ý câu nói ấy là gì. Cái đèo!

“OK chị, tới tiệm thuốc Thú Y của chị Hồng rồi nhé. Em chào chị HA”. Xe ôm chào tôi khi đã tới điểm đến.

Tôi nãy giờ mải xem email trong điện thoại giờ mới ngẩng mặt lên. Tôi bảo tôi có đi tiệm thuốc bình thường mua thuốc cho người mà có phải là tiệm thuốc thú y mà có nhầm không.

Xe ôm chỉ tay lên biển hiệu bảo:

“Đây, tiệm thú y đây mà chị, phải tiệm này không?”

Tôi ngước mắt lên. Cái biển là “Tiệm thuốc Hồng Thúy”, nhưng somehow chữ Y bị viết hơi to hơn một chút so với mấy chữ còn lại chắc là do lỗi làm biển. Thôi thì… dù sao bạn í cũng chào tôi là HA rất nghiêm túc thì cái biển này là thú y thì cũng đúng thôi!

“Chị cảm ơn, chúc những người da đen không mặc gì mà tính đẹp như chị em mình luôn vui vẻ nhớ”. Được hôm tôi yêu đời nên chào bạn xe ôm- những con người đen đẹp chào nhau!

“Vâng em cảm ơn chị, em nhận luôn. Đúng là da em đen và chỉ là một thằng ĐÁ GÀ thôi nhưng chưa có một ai nói là tính em không đẹp bao giờ chị ạ!!!” (Đoạn, huýt một cái xịt xịt).

Cái đèo!!!

Hình minh họa độ đen của tôi khi vào mùa hè. Chụp cùng một người đạo diễn tài năng. Mà người ta là đạo diễn có tiếng người ta cũng lăn lộn vất vả cực kỳ luôn đó, mà ngồi cạnh tôi vẫn cứ là 2 chủng tộc khác nhau. Đó cũng là phong cách “không mặc gì” khi ra phố 40 độ của tôi khiến bao Ninjas kinh ngạc. Xin lỗi Công vì mượn Công làm hình minh họa độ đen của tôi: chị HA!!!

#nhatkyxeom
#nhakyhakin
#hakindiary
#nhatkyhanoi

 

https://www.facebook.com/photo/?fbid=10160932729010940&set=a.10157521037490940&notif_id=1750068852120986&notif_t=feedback_reaction_generic&ref=notif

#603: Lần đầu bay T3, cảm ơn vì đã đì lây

Nay nghe nói bay ra HN từ SGN phải đi sớm hơn chút vì giờ đổi nhà ga. Thế nên là rất cẩn thận đi sớm hơn hẳn mọi khi nửa tiếng cho chắc, vì chuyến đếch nào chả có đờ ra ma. Là đờ ra ma tự tìm tới chứ có bao giờ muốn đi tìm đờ ra ma.

Chẳng hiểu café buổi sáng nó có cái gì mà tới tận tối đi taxi người vẫn trời xanh xanh đất xanh xanh con chim mong manh gió hát đầu cành. Xong linh tính sao mở email ra thấy tiêu đề “thông báo thay đổi giờ bay” đã thấy có điềm. Mới hôm nọ còn tự hào khoe về kỹ năng sinh tồn rất tốt mà nay mở email trên điện thoại ra nó hiện ra đúng phần giờ bay gốc, còn phần giờ nó thay đổi nhất định không cách nào thấy, loay hoay không biết sao để nhìn thấy nó đì lay sang mấy giờ mà cái điện thoại siêu ngu (hay mình ngu?) không cách nào nhìn thấy. Mà đã đang say xe thì chớ, thế nên thôi kệ cm, đằng nào cũng đi rồi, đì lay tới mấy giờ cũng kệ đi.

Nhà ga mới đẹp quá. Cứ như là được đi Tây đến nơi, cũng chợt nhớ ra mình đã chưa được đi tây từ 120 năm trước, cảm giác thật là xốn xao ngơ ngác, hình ảnh các anh bạn giai tây hiện về ào ạt =)). Tới nơi vào check in chìa điện thoại ra hỏi nhân viên thế tóm lại đì lay tới mấy giờ thì cô ta rất đơn giản chỉ việc… xoay ngang cái điện thoại lại là lòi ra được. Hóa ra điện thoại không ngu, là mình ngu, nhưng khi mình say xe thì mình rất ngu, lúc đấy mọi kỹ năng sinh tồn là vứt mịa nó vào sọt rác. Thì ra đì lây thêm cả tiếng. Và khi đã bớt say tự nhiên trí thông minh và trí nhớ ùa về. Điều đầu tiên bừng sáng đó là… quên bố nó cái ổ cứng ở lại rồi. Thật tuyệt vời!

Tuy nhiên, có cả tiếng để lấy ổ cứng. May quá gọi về nhà được chị Mai tìm thấy ngay tắp lự và phải đưa cho thằng cháu ở nhà hộ tống cái ổ cứng lên sân bay. Một cú quên tốn thêm của mình 200k tiền đi lại và “bồi dưỡng” cho thằng cháu.

Tóm lại là không uống được café thì đừng nên uống café!

Nhận được ổ cứng vẫn còn quá nhiều thời gian. Ung dung đi qua cửa an ninh. Ai dè bị túm lại vì mang theo một cục sạc to tổ bố thằng ăn mày có khả năng gây hại tới an ninh quốc gia. Hai chị gái an ninh lạnh lùng bảo để lại hoặc gửi cho người nhà. Hời ơi cục sạc mấy trăm nghìn của tôi sạc từ điện thoại cho đến tivi tủ lạnh để lại là để lại thế nào. Âu, đang đì lay cơ mà, thoải mái đi, thế nên ra xin lại cục sạc, quay ngược trở lại ra ngoài tìm shipper mang lại về nhà. Việc gửi lại cục sạc không là vấn đề gì. Vấn đề là từ lúc tới sân bay đến giờ là vác trên người một cái balo bom tấn, bao gồm 2 bộ máy khủng kèm 4 cái lens, mấy cái ổ cứng, rất nhiều pin và cả một cái laptop, sơ sơ khoảng gần 19kg. Nó được vác trên đôi vai bé bỏng của một người phụ nữ xinh đẹp gầy gò khẳng khiu. Mà để đi tìm được xe ôm thì đi bộ tàn canh. Ra được tới nơi gửi được cái cục sạc về quay trở lại đã bị lùn đi mất 5cm và hai vai rã rời.

Quay trở lại là vừa đẹp được lên máy bay. Mà gọi là đì lây 1 tiếng thôi chứ hóa ra nó lên gần tiếng rưỡi. Gần nửa đêm mới được lên máy bay, chặc lưỡi là giờ về lại khổ bố mẹ ngồi hóng con về giữa đêm mất ngủ thôi.

Nhưng mà lần đầu tiên biết cảm ơn đì lây vì không ngờ đì lây lại được việc như thế. Kịp lấy ổ cứng, và kịp gửi lại đồ về nhà. Có ai mà phải thốt lên “May mà đì lây” như mình thế không nữa.

Lúc xếp hàng lên máy bay, nghe tiếng một người mẹ trẻ dịu dàng chỉ bảo đứa con nhỏ: “Con thấy không, người ta đang xếp hàng đấy, đi đâu là mình phải xếp hàng như thế đấy”. Đoạn, người mẹ trẻ dẫn đứa con trồi lên trên qua hết thảy hàng họ, vừa vượt hàng vừa chỉ: “Đấy, người ta xếp hàng thế đấy…” Cuộc đời nhìu lúc khó hỉu lắm ha!

Lên máy bay thì không có đờ ra ma gì nghiêm trọng hết ngoại trừ phút cuối tưởng được ngồi riêng rồi thì có một chị gái gần như khách cuối cùng lên máy bay ngồi trúng ghế cạnh mình. Chị có một khuôn mặt rất sầu não và như hờn giận cả thế giới. Tiếp viên nói câu gì chị cũng phị mặt ra hờn dỗi, làm mình thấy rén quá chừng, mình ngồi cạnh thế này 0 biết chị có dỗi gì mình hông. Mình đồ với giao diện này phải 90% là chị làm nghề sếp. Và trong quá trình chị nghỉ ngơi trên máy bay, chị có phen ngồi nghỉ đưỡng rất khác người, đó là chị xoay hẳn nghiêng hẳn người chị sang về phía mình. Mặc dù chị đã trùm kính đen và bao khẩu trang nhưng mà kiểu người chị nghiêng sát cạnh tai mình, cảm giác như chị í nằm soi và phán xét mình suốt thời gian bay, nó cũng làm cho tâm lý của mình hơi bị hổn hển. Mình phải nhắm tịt mắt và nghe nhạc house nhạc dance cho quên hết.

Xuống sân bay gần 2h sáng, trời oi oi, có vẻ có vài hạt mưa. Thấy bảo, ừ, HN cũng không nóng lắm nhỉ. Nhưng lên taxi được chừng 10 phút thì bắt đầu lộp bộp lộp bộp và chỉ trong phút mốt sấm chợp rền vang đất trời mù mịt kính xe đông đặc khỏi nhìn thấy gì. Anh lái xe giọng run run nhưng vẫn cố tỏ ra hài hước có lẽ để an ủi khách: “Lâu rồi mình mới được đi xe bằng giác quan thứ sáu như thế này đấy, cũng thú vị chứ”.

Anh thấy thú vị chứ mình thấy thú nhồi bông. Mà mưa khủng khiếp quá mình đang nín thở im thít thì anh thốt lên: “Đông thế nhỉ, mưa thế này thì cũng vào cây mà trú đi chứ”. 2h sáng trời rất vắng không hiểu anh nói ai. “Cái gì đông thế ạ?” Mình hỏi.

“À, đội quân bên kia kìa. Mưa còn ra đường đông thế”.

1 phút mình im lặng, rồi mình hỏi lại:

“Bên kia là bên nào ạ?”

Thì anh ngước lên kính chiếu hậu, nhìn mình rồi mỉm cười bằng ánh mắt bí hiểm, ánh mắt chớp có tia lửa điện xong kèm luôn tiếng đùng đoàng bên ngoài xe, tim mình thọt con mẹ nó ra ngoài.
Và rồi, mình lại rón rén kéo cái tai nghe lên để house dance trance đập cho tung nóc. Nhưng dù sao ánh mắt qua kính đen của chị gái lúc nãy trên máy bay sát mặt mình cả buổi vẫn đáng sợ hơn ánh mắt của anh lái xe, hay đội quân phía bên kia…

Về đến nhà lụt văng cả xe. Bố mẹ gọi điện cho ầm ĩ. Khổ cái nhà mình lại không được ở mặt đường cơ, xe thả xuống còn phải vi hành thêm gần trăm mét trong ngõ sâu mới tới nhà. Gần 3h sáng mưa gió thế này không muốn bố phải vác xe ra đón. Thế là mình bảo đừng có ra đón con, con về được.

Trong cái balo máy của mình luôn có ít nhất 1 cái áo mưa. Nguyên tắc tối thượng là người có thể ướt nhưng máy móc thì không thể. Chỉ cần máy móc không ướt còn lại cho ướt hết không sao cả.

Và 3h kém sáng, mưa long trời lở đất, dưới chân lụt gần lên đầu gối, mình lại vác quả balo gần 20kg và cai vali cũng gần 20 kg chạy trong mưa. Đi được một chút xíu đã thấy cái xe máy loang loáng của bố đội mưa định ra đón. Mà đón cũng chả biết đón kiểu gì, nhiều khi giờ chạy về còn nhanh hơn.

Thế là mình xua bố về, mình vẫn chạy, bố đuổi theo đằng sau. Mưa không cả thấy lối về. Người phụ nữ bé nhỏ gầy nhẳng (nhưng xinh đẹp) vẫn vác đủ 40kg chạy trong mưa lao về nhà.

Tới gần cổng mẹ đang cầm ô đứng chờ sẵn, cuống quýt cả lên.
Vào tới trong nhà rồi mẹ mới hắt ra một câu: “Chúng tao nợ nần gì mày mà để vợ chồng tao phải ngồi cả đêm hóng về thế này”.

“Thế sao vợ chồng anh chị không ngủ đi đã bảo đừng chờ rồi mà?” Đứa con của đôi vợ chồng đó nói.

“Rồi mày đẻ đi hãy nói xem mày ngủ được không?” Người mẹ said!

OK, có vẻ khó cãi 😊)).

4h kém mới lên được giường, được nằm lại cái giường êm ái trong căn phòng siêu chill sau gần tháng xa cách. Người dừ tử, cơn nôn nao vì café vẫn còn thoang thoảng. Nhưng mà biêt chắc là, sẽ là giấc ngon nhất sau 1 tháng! Và phải ngủ hẳn vài đêm thế này cho hồi lại chiều cao!

À, còn kể thêm là bước chân vào nhà 2 phút thì trời ngưng mưa, ngưng cho tới tận ngày sau luôn. Cái đèo mẹ nó chứ!!!!

#nhatkyhakin
#hakindiary

https://www.facebook.com/share/1DtAqu4mqp/

May be an image of 7 people

#603: Lần đầu bay T3, cảm ơn vì đã đì lây

May be an image of 1 person, car, rearview mirror, lighting and fog

May be an image of 6 people