
#493: Chúng ta có nhiều nơi để đi nhưng chỉ có 1 một nơi để trở về

Did you feel guilty
‘Cause you’re a survivor
In a crowded room did you feel alone?
Did you call up your mother
And tell her you loved her?
Did you dust off that Bible at home?
Did you open your eyes, hope it never happened
Close your eyes and not go to sleep?
Did you notice the sunset the first time in ages
Or speak to some stranger on the street?
Thằng béo mầm ở nhà tự nhiên lăn ra tiêu chảy. Nhà có 5 thằng nên phải trích xuất camera mò mẫm để tìm ra thủ phạm. Đá đít cho bao phen vì ăn bậy ăn bạ, lục thùng rác, chui vào nhà ăn vụng rồi biết ngay có ngày cũng phải gánh hậu quả.
Mình bị ám ảnh bọn chó tiêu chảy vì không chữa nhanh là dễ chết. Trước giờ mình không ở nhà thì thôi chứ ở nhà là không đứa nào bệnh tật mà mình không chăm không chữa. Có lúc ngồi hàng tiếng mớm từng tí sữa tí thuốc một. Mình mắc bệnh soi vặt, trong nhà bất cứ là chó hay người mà có biểu hiện gì không bình thường là mình biết ngay. Hôm nay bố đi ngủ sớm hơn mọi ngày? Hôm nay sao mẹ lại lên gác sớm? Sao mắt bố sưng sưng? Mẹ trông hơi mệt? Tay mẹ vừa làm gì mà để đứt tay thế kia? Mình soi nhiều quá nên rất hay bị chửi là trầm trọng hóa vấn đề, nhưng sự thật là sau đó y như rằng phải vào viện khám, mà nghe lời mình đi sớm thì đã chữa xong từ lâu rồi.
Chó mèo cũng thế, thấy nó không quẫy đuôi, tới giờ không ra chầu chực, tới bữa không ăn và mỗi ngày đi hót phân mà thấy bất thường là truy cho ra bằng được và chữa ngay không để lâu. Bị chứng rối loạn lo âu nó cũng có cái tốt của nó =)) =)).
Xác định thời buổi lockdown không thể để ai ốm đau vì giờ không thể đi đâu mà chữa. Phải tự mình cứu mình!
Tiêu chảy thì cũng không quá khó chữa. Bác sĩ thú y bảo phải cho nhịn ăn một ngày và cho men tiêu hóa, men vi sinh. Quả thật con chó béo mầm ham ăn nhìn tội thế kia mà bắt không cho ăn thì xót quá là xót. Thế là đến bữa phải nhốt nó vào chuồng rồi để cơm cho 4 con còn lại ở một nơi thật xa khuất mắt để nó không nhìn thấy cho đỡ thắc mắc. Lúc đầu nó hốt hoảng không hiểu chuyện gì, nhưng hồi sau nó lại giở bài nạn nhân hóa, tội nghiệp hóa, đau khổ hóa bằng cách nằm rạp xuống, đầu dí chặt đến méo xẹo vào thành lồng, mắt long lanh nước, hai tay thõng thượt như thể đời nó đến đấy là chấm dứt. Mẹ nhìn thương y rằng sốt ruột: “Hay cho một miếng bánh mì đi?” Thế là mình lại gào lên: “Để giết nó à?”. Mẹ hãi quá nên đi vội vàng, không quên vừa đi vẫn vừa lầm bầm tội nghiệp quá tội nghiệp quá. Đấy, cũng vì “tội nghiệp quá” và cái chiêu bài giả điên khiêng tủ lạnh thương lắm tội lắm mà bao lần làm mẹ mủi lòng cứ cho ăn lung tung rồi đừng hỏi vì sao lại bầu trời lại xanh dưới đất tanh bành từng làn tiêu chảy! (Bạn cũng khỏi phải thắc mắc vì sao nó béo nhất nhà, nó đóng kịch hay hơn trên TV đó)
Nhưng cho nhịn xót không mệt mỏi bằng việc đấu tranh một ngày cho hai lần bơm thuốc. Mỗi lần bơm thuốc là phải ngồi xoa, ngồi nịnh, ngồi hát, hứa hẹn với nó một nghìn điều để có thể nhét được cái xi lanh bơm thuốc vào mồm nó. “Ngoan nào rồi hết dịch mình ra sông chơi nhé?” “Ngoan rồi mai cho ăn toàn thịt này”, “Ngoan khỏi rồi tha hồ uống sữa này” “Ngoan rồi tha hồ cho vào nhà ăn vụng này” Nhưng nó lắc đầu quầy quậy, răng cắn chặt, lấy hai tay năm ngón đẩy mình ra đàng hoàng như hồi người yêu chia tay mình vại đó =)). Phải cho uống thuốc ba ngày liền mà mới tới ngày thứ hai mình nản lòng chiến sĩ quá. Ngày đầu đút thuốc còn dễ mà tới ngày hai nó đã bắt đầu tiến hóa, nó trốn kỹ như mả tổ, làm mình chổng mông chui bò vào mạng nhện với bụi bặm góc bếp để moi móc nó ra. Vừa ôm vừa vuốt vừa nịnh, nhét thuốc mà răng nó cắn chặt như người anh hùng chung thủy với dân tộc quyết không khai một lời với quân xâm lược. Vừa bơm thuốc vừa chỉ muốn tát vào cái mông ụch ịch của nó, vừa thiếu điều lạy nó cho nó bớt lì luôn á!!!!!!!!!!!
Hết ngày hai nó đã bắt đầu được ăn và có vẻ cơn tiêu chảy đã đi qua. Đèo mẹ, thế mà cái mặt nhơn nhơn lên, người ta nỗ lực cứu chữa cho bớt bệnh đã không biết cảm ơn thì thôi lại còn ngúng ngẩy hờn dỗi. Ra vườn hái cho ba lạng giềng bây giờ.
Còn ngày mai đút thuốc nữa, mai dễ nó tiến hóa tới mức trèo lên cây trốn cho mà xem. Lại làm tối nay phải tập trèo cây trước!
#homesweethome
#hakingarden
Chuyện là thế này!
Cách đây chắc 2 tuần gì đấy vì lên một cơn thèm sầu riêng bất thình lình mà lại muốn thử sầu riêng của chị Thùy Anh nên phải lên mạng đi tìm đồng minh ở HN để có dịp ship cùng.
Bình thường chị ít khi bán nguyên trái, chỉ bán đã bóc quả vì trái rất chi là hên xui, chưa kể bổ được quả sầu riêng nhiều người sứt đầu mẻ trán nên chị cứ bổ ra thơm ngon thì mới ship cho nó lành. Nhưng mà ngoại trừ có cánh cửa Đô rê mon ra thôi chứ sầu mà bóc sẵn gửi ra bắc thì tới nơi làm rượu là vừa. Vì sợ hàng đi lâu nên chị làm một đợt liều ra bắc, vừa gửi chị vừa hổn hển bảo không biết trái mở ra nó vấn đề gì không và chị chỉ dám gửi trái hơi xanh tí không dám gửi chín cho yên tâm.
Nói chung là phép thử hết xem số ai đen số ai đỏ :)). Ai dè số tôi đen vẫn hoàn đen thôi. Phải trúng mấy quả xanh quá nên là ngồi nhìn nó chầu nguyên tuần nó không chín cho, nó chỉ úa tàn dần dần mà lúc tôi bổ được cái quả ra thì miếng sầu riêng chỉ để đi ném nhau. Một nửa hàng ra HN thì ai số đỏ ngon nức mũi khen ngất lịm, ai team đen như tôi thì ngồi khóc tu tu. À quên có bạn Như tôi thì không đen lắm, nhưng cũng không… ăn được. Vì trái xanh thế chưa kịp chín bạn đã gọt để lấy hạt chơi đồ hàng rồi =)).
Tóm lại là tôi chỉ ức vì đang thèm mà không được ăn và số đen mãi không đỏ thôi chứ tôi không hề giận gì chị. Vì chắc chắn là chẳng ai lại muốn đi bán cái quả sầu riêng không ngon cả. Ai mà chả muốn khách ăn xong lăn đùng ra giãy đành đạch thét lên Ôi sao sầu ngon thế. Chưa kể chị Thùy Anh tôi còn mong manh dễ vỡ, trái tim đa sầu đa cảm nữa, nên vừa chê sầu của chị mà chị khóc cho ba ngày ba đêm sưng húp hết cả mắt =)) (Ủa cái này thậm xưng tí chứ ai lại khóc thế xấu gái bỏ mịa =)).
Xong tôi cũng lờ đi vui vẻ bàn chuyện khác như là vụ đi xây hàng rào cho bác Hai Chìa để chị bớt áy náy nghĩ ngợi. Có gì được trả lương tôi lại đặt đợt sầu mới =)). Ai dè chị í nhất định không chịu là không chịu. Chị í bảo sầu chị í ngon dã man tàn bạo vô nhưn đạo như vậy không thể nào để mang tiếng oan được. Tôi đã bảo là không sao đâu, khi nào tính cách nào ship hiệu quả nhất để đỡ phải ship qua đường hên xui thế này. Chị bảo còn là vì tôi quảng cáo chị cho bao nhiêu người nữa mà họ ăn phải quả sầu không ngon thì mang tiếng cả tôi ra. Tôi lại bảo ủa không ai nghĩ gì đâu thôi thời buổi khó khăn chị vui vẻ yêu đời lên =)).
Thế mà cuối cùng chị í nhất định không chịu. Nghe nói chị tức quá nên về quê trèo cây rách quần rách áo hái được mấy chục ký sầu thật ngon rồi kéo lên thành phố, ngồi cặm cụi bổ ra phải chọn múi ngon nhất đóng hộp, tìm mọi cách hỏi han khắp nơi bằng đường hàng không để gửi ra Hà Nội đền. Chị đền cho hết tất cả những ai vừa rồi kêu sầu chị xanh để dằn mặt =)). Chị còn bền bỉ tới mức ngày đầu tiên ra sân bay hỏi không được hôm sau đúng toàn thành lock down chị vẫn hỏi chuyển được kịp sầu lên máy bay bay ra HN.
Sầu ra đến HN là hơn 12h đêm. Cậu bé ship sầu đi Vespa hôm bữa lại phóng Vespa lên tận… sân bay ngồi chầu trực đón sầu như đón nguyên thủ rồi lại phóng chở về, đến nhà chắc cũng phải 2,3h sáng. Rồi hôm sau đi từng nhà… đền sầu. Phải đền bằng được thì thôi, mang đến tận nhà đền!
Tôi không kịp ở nhà đón sầu. Tối về đến nhà thì thấy cả mấy hộp sầu chị đền chi tôi chỉ còn… mùi hương thoang thoảng. Hỏi mẹ sầu đâu mẹ bảo tôi đang hỏi cái gì thế, không ngửi thấy mùi gì. Mắt mẹ ngây thơ ngồi ôm cún bảo không biết sầu nào hết! Cuối cùng thì tôi đã điều tra ra mẹ tôi chưa từng được ăn sầu nào ngon như thế trong đời, mẹ ngồi mở hộp chén đến phồng mang trợn má và nghe nói cả nhà phải lao vào trèo lên để ngăn cản mẹ ăn ít thôi kẻo nóng, ngọt quá và… không ai dám gần!
Mẹ tôi siêu khó tính thế mà cuối cùng còn phải khen sầu riêng đến thế. Tới khúc này tôi nể chị Thùy Anh, chị phải chứng minh bằng được chị bán sầu ngon và chị là người bán hàng cực kỳ tử tế đàng hoàng. Chị đền cho cả bạn Như của tôi cho dù bạn Như tôi là hôm đó bổ trượt =)).
Bây giờ cả hội bữa giờ ăn phải quả sầu xanh ấm ức giờ im thít hết không ai dam ho he câu nào. Tôi thì được ăn được miếng sầu hột ngon ngất lịm người mẹ thương tôi nền phần cho một khúc (sầu hầu như chẳng ai bán nhưng mà ngon nhất trong các loại sầu, chị Thùy Anh trèo cây rách quần hái riêng cho tôi, cả vườn chị có 3 cây thôi đấy).
Rồi chị Thùy Anh chứng minh chị là người cực kỳ tử tế chưa đủ lại đến phiên bạn Như tôi nhận hàng đền cũng cứ lăn ra giãy đành đạch nói không thể thế được, phải trả tiền, thời buổi khó khăn cứ đi đền thế sống bằng gì, than thở vì sao chị Thùy Anh lại… tốt thế? Chị Thùy Anh thì bảo thôi chị không lấy tiền đâu… Rồi đấy các chị cứ đẩy qua đẩy lại. Tôi chỉ biết thờ dài là tại sao những người bạn thân của tôi đều… dở hơi cám hấp đến như vậy được! Mệt mỏi ghê!
Rồi giờ Như ăn sầu riêng xong chắc cũng ngất lịm rồi!
Tôi thì tin chắc một phen đi đặt sầu thế này với chị Thùy Anh mà chị phải đền như thế này là chị lỗ siêu to khổng lồ luôn (à quên không giới thiệu thêm là sầu chị í còn là sầu organic không thuốc nhé)! Thế nên tôi là tôi… không khuyến khích phải làm thế lần sau nhé. Để ít nữa làm hẳn một đợt mới, lần này đặt hẳn qua đường hàng không cho chắc vậy. Bạn nào muốn thử sầu riêng của chị ngon tới dã man tàn bạo thế nào thì có thể đặt trực tiếp với chị. Thực ra tôi ăn uống cực kỳ khó tính mà tôi còn phải khen thì các bạn cứ thử đi tôi tự tin cho các bạn đặt sầu của chị í luôn đấy :)). 0 ngon 0 tử tế làm gì có chuyện tôi phải viết cả một cái bài viết thế này khen sầu riêng của chị í đâu!
Cuối cùng thì… những người như chị Thùy Anh của tôi. Mặc dù chị í là bạn thân của tôi nhưng tôi cũng ước giá mà xã hội ngoài kia có thêm nhiều người như chị í. Lúc nào cũng có lương tâm, có trách nhiệm và phải giải quyết bằng được nếu thấy chưa ổn. Thật, giá mà cò nhiều người như thế thì tốt biết bao nhiêu!
Có thì là tôi còn được người ta trả nợ tiền sớm để lấy chồng nữa chứ! Tôi mà nợ ai cái gì một tí là tôi đã ăn uống không ngon rồi phải trả ngay í chứ, giống chị Thùy Anh í :)).
Ai thích đặt sầu, bơ, hay rau cỏ, văn thơ và cả… giọng hát của chị Thùy Anh thì cứ nhắn cho chị í, vào page Vườn Của Thùy nhé! Được cái sầu ngon mà hát thì cũng hay :))
Khi bạn thèm sầu riêng…
Hôm nọ chỉ vì một giấc mơ làm nhà hàng xóm với hoa hậu Hồng Kông Lý Gia Hân và nhà cô ta có cây sầu riêng chĩa sang nhà thôi mà ngủ dậy miếng sầu riêng (chưa được ăn nhưng mà trong mơ nói là ngon lắm đó) nó in rịt trong đầu. Đi tưới cây, đi châm cứu, ngồi ăn cơm, ngồi dựng phim… miếng sầu riêng nó cứ lơ lửng khôn nguôi…
Bức mình quá quyết tâm chơi lớn đặt sầu riêng sạch từ Madagul từ nhà chị Thùy Anh ra HN. Tại chị nói dưới 10kg thì chị không ship nên lên mạng xem anh em bạn bè ai muốn ăn cùng chị còn ship ra HN.
Post cái bài phong long thế thôi mà một hồi tin nhắn và comment gửi về ngồi đếm đã ngót nghét… gần trăm ký sầu riêng. Suýt thì ngất và mới chỉ đến người thứ ba hỏi muốn ship sầu riêng cùng tôi đã bị tẩu hỏa nhập ma, đọc tin người này trả lời người kia. Có chị bảo mình là em cứ ship đi rồi có gì “chị bảo chồng chị ra lấy”. Thì lại tưởng là một bạn khác đang xưng em chat với mình, đúng lúc đang nói chuyện chưa biết cầm sầu riêng về chia cho mọi người thế nào với em ấy, thế là tin nhắn lộn xộn mình đọc nhiều quá hoa mắt, mình trả lời chị ấy đầy khó hiểu và… hờn dỗi là: “Ủa chị đã lấy chồng đâu mà chị có chồng ra lấy sầu riêng?” =))
Chị ấy thì kiểu: (????)
Còn mình một hồi thì phát hiện ra mình đã bị lú. Vội vã xin lỗi chị í và nói rằng em tưởng bạn kia nói với em, chứ chị… có chồng rồi thì chị cứ thoải mái bảo chồng chị đến lấy nhé =)).
Sau khi cảm thấy bỏ mẹ mình 0 có năng khiếu nhận hàng online đâu nên sợ quá vội vã xin hết mọi người có gì… nói thẳng với chị Thùy Anh. Có gì sầu ra đây mình giúp ship đi thôi, tại cũng không ngờ đăng có bài post mà có 1 ngày cả trăm ký. Thế là chị Thùy Anh phải tự xử và gửi số điện thoại cho mọi người đặt. Nghe nói có chị nào đó còn máu quá 6h45 phút sáng đã gọi cho chị Thùy Anh hỏi đặt… sầu riêng ra HN, làm sớm mai quá chị TA nghe xong vẫn ngơ ngác không hiểu tôi là đây và ai là đâu.
Sau khi chuyển sang chị Thùy Anh thì số đặt hàng ngót xuống còn… 60 ký (mà mình vốn chỉ định xin được 10 ký cho ra HN thôi =)), coi bộ mình quảng cáo có duyên phết :)), Rồi, bây giờ tới tiết mục là 60 ký mà sầu tới bến xe thì… lấy kiểu gì? Lúc đấy mình lại sợ hãi tiếp tập hai và không biết phải làm thế nào, mà trời HN mùa này tới nơi lấy 60kg thì âm vang khắp phố phường…
Chị Thùy Anh may là đã tìm được ship sầu ra HN bằng tàu hỏa. Mà tàu đi nhanh quá chị còn chưa kịp thông báo cho mọi người… cách ăn sầu riêng thì sầu đã tới nơi. Vì mình không chạy được xe để chở được 60kg sầu riêng nên nhờ cậu bạn chạy ra lấy sầu riêng dùm ở ga. Và nhờ bạn đi ship dùm mọi người luôn, có gì mọi người trả ship cho bạn ấy.
Mình bảo xung quanh mình ít có ai mà lại ít hâm :)). Cậu chàng hăm hở ra sân ga lấy 60 ký sầu riêng bằng xe… Vespa. Cậu í chở về nhà mình đầu tiên, rồi dỡ ra tính đi ship cho mọi người. Nhìn cái xe Vespa ship sầu mình cũng ớ hết cả thằng người :))
Nhưng mà… sau khi thấy cái xe này thì thôi mình cũng khuyên cậu đặt grab thôi =)). Người ở Hà Đông người thì ở Gia Lâm =)). Tiền đi ship sầu riêng chắc không bằng tiền đổ xăng xe :)). Đã thế cậu trai lòng khòng tóc dài loằng ngoằng còn tiết lộ em… ăn chay. Nên sức lực có hạn =)).
Và rồi grab một nửa một nửa cậu tranh thủ đường về ship cho các bạn. Nên hôm nay bạn nào nhận được Vespa tới nhà ship môt quả sầu riêng tận Bảo Lộc thì thấy là chuyện này.. chỉ có thể liên quan đến Hà Kin à nha =)).
Rồi, tiết mục gây sốc cuối ngày là sầu riêng ship cho bạn Như của tôi. Vì sầu riêng ra sớm hơn dự tính nên trái vẫn còn xanh và phải dự định để vài ngày. Mà chắc vì háo hức mong chờ quá bạn Như đã nói cô giúp việc mở luôn ăn luôn. Và thế là đã có một màn bổ sầu riêng đi vào lòng đất. Khi sầu riêng được… gọt vỏ và chặt đôi =)). Cái hạt cũng đứt làm đôi luôn, vỏ được vặt gai sạch sẽ =)) và đương nhiên xanh thế thì sao mà ăn. Khi những bức ảnh bổ sầu riêng này được gửi cho chị Thùy Anh thì chị í đã bị sang chấn tinh thần hốt hoảng gọi điện ầm ĩ. Chị hỏi là: “Ủa bạn em là… người nước ngoài hả?” Rồi chị khóc vì… tiếc quả sầu riêng, chị vừa khóc vừa mắng tại sao lại bổ quả sầu riêng như thế trời ơi chị ngất mất. Mình bảo ủa sao chị mắng em có phải em bổ sầu riêng đâu =)). Thế là phải cho số bạn Như để đôi bên giãi bày, mình bảo chị TA là bạn í nói được tiếng Việt, còn nói giọng miền nam í chứ không phải người nước ngoài bổ sầu riêng đâu =)).
Và cuối cùng chị Thùy Anh sang chấn quá nên phải làm vội cái clip chỉ cách ăn và bổ sầu riêng đúng cách. Chị bảo hàng ra nhanh quá chưa kịp sản xuất tập phim bổ sầu riêng hướng dẫn cho mọi người nên mong mọi người hãy bình tĩnh =)).
Còn mình thì sau khi thấy bạn Như gọt vỏ bổ quả sầu riêng thì bài học hãi quá nên giờ chỉ dám ngồi ngắm quả sầu riêng, thèm gần chết mà không dám gọt vỏ ăn =)). Sợ bổ ra nó vẫn xanh lè vừa 0 được ăn rồi chị Thùy Anh lại sang chấn tinh thần lần nữa chị ấy bỏ nghề bán sầu riêng thì nguy =)).
(Toàn bộ tâm sự này được đánh trên điện thoại trong lúc ngồi ngắm quả sầu riêng mà… chưa được ăn :(). Tại chị Thùy Anh bảo nó chưa thơm thì chưa được bổ… mà hít nãy giờ gai sứt hết cả mũi chưa thấy gì huhu
Khi nào ăn được sẽ review nhá :))
Mà bực cái cô Lý Gia Hân ghê…
#nhatkyhakin
#hakindiary