Posts tagged diary

#488: Cú điện thoại và cái quần

Nguyên văn một cuộc nói chuyện qua điện thoại vừa xong từ một số lạ
– Alo, HÀ hả? (chữ Hà hét rất to)
– À…vâng…mà xin lỗi ai… (đang thấy hơi là lạ)
– Thế em đã LẤY CÁI QUẦN chưa? (cắt ngang)
– Dạ cái gì ạ? Cái quần ạ? Quần nào ạ?
– Cái quần em đặt anh bữa ni đọ?
– Dạ em đặt anh ạ? Cái nào nhỉ? Cỡ to hay nhỏ anh nhỉ? Em bây giờ chắc là phải số to bởi vì…
– Thì làm theo số em đo đọ. Sạu mươi, bạy mươi, tạm mươi đọ (cắt ngay dường như anh 0 muốn nghe trình bày, và nói thêm một tràng nữa về cái quần đó mà thực sự Hà nghe Hà hiểu Hà chết liền)
– Dạ anh nói gì em không hiểu ạ. Anh có thể…hát lên được không ạ? Hát lên thì thường là em hiểu ạ
– EM LẤY CÁI QUẦN BỮA NI CHƯA? (anh hát theo điệu bài Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa)
– À dạ em chưa lấy ạ. Mà cái quần nào í anh nhỉ?
– À xin lỗi chết rồi lộn số . (Tít tít)
À tổ sư thì ra là nhầm máy, chứ không lẽ số đo của mình là sạu mươi bạy mươi tạm mươi? Thế người mình hình tam giác à? Hay nghe lộn nhỉ? Mà cũng không biết có phải là cái quần thật không nhỉ? Hay là đang nói cái gì khác? Là mình phiên dịch lại câu chuyện thế thôi. Mình thề mình chưa hề đi đo may cái quần nào trong thời gian gần đây.
Sự thật có những lúc có những chuyện xảy ra với Hà Hà không giải thích được các bạn ạ.
PS; Số có đuôi 76 ạ. Có là số ai may quần mà quen Hà ở đây không ạ? Và nếu thực sự Hà có đặt quần của anh mà quên lấy thì mong anh liên lạc lại để Hà lấy quần ạ. Cảm ơn anh ạ.

#478: “Con muốn dây khoai lang”

May be an image of outdoors and tree
Chuyện kể là mình thấy nhà người ta có củ khoai lang để trong cái cốc thủy tinh ra dây lá để trang trí rất là xinh. Nhân tiện mẹ đang mua khoai giải cứu ngập hết sân, mình về cong mông chọn chọn được củ xinh xinh cũng bắt chước cho vào cái bát để dưới gầm bàn. Ngày nào cũng ra ngay ngắn ngồi chờ xem có thấy nó mọc mầm lên không. Ai dè cả tháng trôi qua cái củ khoai vẫn nguyên dạng, cũng không biết nó là cái khoai gì mà trâu bò đến thế.
Mẹ chắc thỉnh thoảng đứng lấp ló từ phía xa nhìn ngó mình đầy thương cảm. Nên mẹ bí mật đi gieo mấy củ ra vườn cho nó… nhanh lên lá. Rồi một ngày đẹp trời mẹ ném cho mình một cái chậu cây đã lên lá, nói rằng, khoai đấy, đi mà trang trí.
Mình lại còn õng ẹo nói là, cơ mà thích nó kiểu kiểu không phải trồng mà để không tự ra lá kiểu cool ngầu cơ, để có thể để trong phòng ngồi ngắm khi làm việc. Mẹ lẳng lặng đòi lại cái chậu cây đem đi đâu không rõ.
Rồi.. điều tiếp theo bạn biết là khi bạn mở rộng to cái ban công của bạn đón gió trời thì bạn bỗng giật mình cái bốp khi thấy một dải dây lá khoai to tổ bố giăng ngang qua cửa sổ phòng. Và mẹ hỏi bạn: “Hài lòng chưa?”
Ồ, mẹ bạn chơi lớn kiếm hẳn loại khoai xịn leo cây lá to giăng giây xuyên ban công cho bạn để bạn thỏa mong ước được ngồi trong phòng mà tha hồ nhìn thấy lá khoai… nhiều khi ước mơ bạn be bé mà mẹ bạn làm cho nó to quá bạn theo không có kịp!
Ở một diễn biến khác, vì tình hình dịch giã thằng em trai ở nhà không được đi cắt tóc nên tóc đã dài đến mũi. Sáng nay bật dậy thấy nhà có chút xôn xao. Bố liên tục khen bằng chất giọng an ủi nhưng hơi kém độ dày: “Cũng đẹp mà, có sao đâu.. khá hơn bố ngày xưa cắt rồi…”, bố nói nhưng có vẻ chính bố cũng không tin lắm lời nói của bố. Còn mẹ thì bảo: “Ơ, cắt được đấy chứ, đẹp đấy chứ…”. Còn mình thì câm nín sau khi nhìn thấy thằng em quay đầu lại. Thật không thể tưởng tượng lại có một cái nồi úp lên đầu như thế, mà lại còn là nồi méo chắc do nấu cháy nên bị chảy nữa cơ. Như vậy mà mẹ có thể khen? Nhưng khi mình còn chưa kịp hiểu vì sao mẹ khen thì đã thấy mẹ hét lên kinh hãi: “Trời ơi… xấu quá”. Ồ, thì ra là nãy giờ mẹ mới chỉ nhìn thấy… đằng sau gáy!
Tác phẩm đó là của cô em dâu. Cô chống chế cho tài năng cắt tóc của mình là: thôi cắt thế cho nó đỡ… đẹp trai. Ồ vâng, cả nhà đều tin điều đó! Thằng em cũng đẹp trai quá rồi mà khổ lắm!
Nhà có con chó béo mầm tham ăn lúc nào cũng ngoe nguẩy đuôi ngồi trước cửa nhà hóng đồ ăn lúc cả nhà ăn cơm. Hôm nay bỗng nhiên biến mất dạng, cả nhà đi tìm thấy trốn tịt ở trong góc bếp, gọi thế nào cũng không ra, nhất định không ra là không ra. Mọi người không hiểu là xảy ra sang chấn gì?
Hôm qua mẹ có chút hạt giống trồng cây quý lắm mới được hàng xóm cho, đang ngâm trong cái bát với khăn giấy ẩm để chiều gieo thì mẹ tìm mãi không thấy đâu. Mẹ tra hỏi từng người là vất hạt giống của mẹ đi đâu, không ai trả lời được. Mẹ ấm ức nghi ngờ hết thảy cho đến khi phát hiện ra có vài vết giấy ăn còn sót lại bên cạnh con chó béo mầm đấy. Thì ra nó đã lén vào nhà ăn trộm hạt giống, hạt thì nó không có ăn nhưng chắc chắn là vì nó thèm nhai cái đống giấy ăn đấy. Mẹ tức lòi mắt!
Tối mẹ lên mạng kể chuyện bêu riếu nó để xả tức, sẵn tiện vu vơ biết đâu hàng xóm đọc thấy mà lại thương tình cho lại hạt… may quá hàng xóm thế nào lại tình cờ đọc được cơ, nên hôm nay lại có hạt treo ở cửa!
Cả ngày hôm nay không thấy nó thò đầu ra. Mọi người đang cố gắng phân tích xem là nó ức chế chuyện mẹ lên mạng bêu riếu nó, hay có thể vì sáng nay nó nhìn thấy mái tóc của thằng em mình?
Thực sự bí ẩn quá… không biết giải đáp thế nào…
(Vừa viết vừa ngắm dây khoai)
Told my mom I really liked the sprouted potato in a bowl, it makes beautiful decoration for the room. I’d like to do my editing with some pretty plants like that around. Then the next thing you know, your mom gave you a giant string of potato leaves strung across your balcony. She asked: “Are you happy now?”
Be careful what you wish for!

#477: Tiêm vaccine

KỂ CHUYỆN TIÊM VACCINE
Tới giờ là đã gần 36 tiếng sau tiêm vaccine rồi mà không có bất kỳ một phản ứng phụ nào, còn chẳng nhớ là mình được tiêm tay nào luôn í chứ ????. Thế là phải nhắn tin hỏi nhờ bạn là bác sĩ đi hỏi giúp bạn bạn í là bác sĩ chuyên vaccine xem thế là thế nào, tốt hay là xấu. Cũng đấu tranh mãi xem có nên nhắn hỏi anh người yêu cũ đẹp trai đã từng chuyên nghiên cứu vaccines trong phòng lab không để giải tỏa thắc mắc =)).
Cuối cùng được nghe kết luận là không có biểu hiện gì là hoàn toàn bình thường, thậm chí có thể nói là do cơ thể khá tốt, đề kháng vẫn được sản xuất, chẳng qua mỗi người có những biểu hiện khác nhau mà thôi.
Mặc dù mình là một người pro vaccine và từ bé đến lớn là được tiêm đầy đủ vaccines hết, nhưng mà lần này sự thật là mình đã phải rất đấu tranh để xin đăng ký tiêm (bây giờ) hay không bởi vì cơ địa mình có một số sự đặc biệt khó lường, mà vaccine Covid hiện giờ vẫn có thể coi là vẫn đang được developed. Vốn dĩ định ở lì nhà cho tới khi được nghe thấy những số liệu tốt hơn về vaccine thì mới đi tiêm nhưng vì công việc của mình đang dang dở và đặc tính công việc bắt buộc phải travel và tiếp xúc nhiều người, cộng thêm ở nhà có người nhà trên 65 tuổi nên thôi mình quyết định liều đăng ký tiêm. Tới gần ngày được thông báo tới lượt tiêm rồi mà mình vẫn trăn trở đấu tranh dữ dội là nên đi hay không.
Cơ địa mình có một đặc điểm là đề kháng rất mạnh. Từ bé cho tới lớn chưa từng bao giờ bị lây bất kỳ một bệnh truyền nhiễm nào. Những bệnh như cảm cúm, đau mắt đỏ, sốt xuất huyết, viêm gan B… là (trộm vía) chưa bao giờ bị dính hay lây từ ai. Có những lúc toàn bộ cả nhà, hàng xóm, cả lớp học hay tóm lại là bốn xung quanh đều dính một dịch bệnh nào đó, như là cảm cúm với đau mắt đỏ mà chỉ có mỗi mình mình không bị làm sao, cứ thẩn thơ ngồi chơi một mình. Nhớ có lúc chưa đủ 10 tuổi mà cả nhà ốm liểng xiểng có mình mình khỏe phải nấu cơm nhóm than tổ ong cho cả nhà. Mà lúc đấy biết mỗi món rau luộc, trứng luộc, thịt luộc, mẹ ăn vài hôm có ốm lắm cũng phải khỏe lại mà bò dậy nấu món mới ????.
Nhưng đặc biệt cơ địa mình là cơ địa dị ứng. Dị ứng rất khó lường, khi nào vui thì nó dị ứng cho, lúc cùng món đấy thoải mái chả sao cả lúc ăn vài miếng đã sưng xỉa mặt mày. Thậm chí có một kiểu dị ứng lạ đời là không thích ai mà cứ phải tiếp xúc hay nói chuyện lâu với họ là cả người đỏ ngứa hết cả lên =))
Tóm lại là chỉ có tự mình làm mình ốm thôi chứ không ai làm mình ốm được ????. Mà mình thì hay làm mình ốm lắm ????
Trước giờ khi tiêm bất cứ vaccine về chưa bao giờ bị bất cứ một biểu hiện phụ nào cả, nhưng mà khi đi khám tổng quát thì chỉ số kháng thể luôn cực kỳ cao, ví dụ riêng chỉ số kháng thể viêm gan B của mình lần cuối test là cao gấp gần 300 lần so với phạm vi những chỉ số bình thường.
Tuy nhiên vì cơ thể có kháng thể mạnh như thế nên đâm ra lại sợ những loại vaccines hay virus còn mới quá. Vì sẽ dẫn tới 2 trường hợp: Một là không bao giờ sợ bị lây nhiễm, hai là nếu dính thì sẽ rất nguy hiểm, vì cơ thể mà kháng mạnh quá là tự mình giết mình. Nhưng mình đâu biết mình sẽ thế nào, chưa kể vẫn có thể làm carrier nữa, nên thôi vẫn cứ phải tiêm cho yên tâm! Mình cũng có consult một vài bạn bè là bác sĩ nhưng ca mình chắc hơi lạ nên bác sĩ cũng không chắc cái gì cả. Ngày mình đi tiêm là cả nhà mình cũng đau tim lắm!
Nhưng quả thật tới bệnh viện thì sợ hãi thật. Trong bệnh viện có điều hòa, cả trăm người đứng xếp hàng tiêm mà mọi người không ai chịu đứng giãn cách cả, mình có muốn giãn cách người ta cũng 0 giãn cách với mình, đứng xa xa cách hàng tí là bị chen hàng ngay. Xong rồi có đoạn điền giấy tờ thông tin mà có một cái bút chuyền tay nhau hàng chục người, thấy là nổi gai ốc. Lúc xếp hàng thấy đông và hãi quá mình đứng ra ngoài sân giữa nắng nóng 40 độ C vì sợ rin rít người và điều hòa nhưng rồi về sau đứng cả tiếng phát hiện ra không bao giờ… tới lượt, vì từng đoàn người tới tiêm đông như trẩy hội liên tục. Thế là dù không muốn bạn cũng vẫn buộc phải chen lại vào bên trong để chờ được đến lượt tiêm.
Lúc chờ được tiêm thì lâu với giấy tờ thủ tục mà đến lúc vào tiêm thì nhanh tới mức mình thề với các bạn mình 0 biết là mình được tiêm lúc nào luôn. Mình sẽ phải đi một dọc 5 cái bàn, bàn khai báo, bàn khám tim, bàn khám huyết áp, bàn tiêm, bàn theo dõi… Mà nhanh tới mức mình đi qua cái bàn nào là bàn tiêm mình cũng không biết. Mình chỉ nhớ tới một cái bàn có cô y tá chìa cho coi cái xi lanh tiêm và nói cái gì đó nhanh lắm lùng bùng, bảo xắn tay áo lên, vừa xắn lên cô bảo cầm cái bông này dí vào tay rồi chỉ mình sang bàn tiếp theo. Lúc mình lấy bông dí vào tay mình tưởng là đang khử trùng để sang bàn tiếp theo tiêm. Sang bàn tiếp theo thấy cô y tá bảo chị vào hội trường ngồi… theo dõi sau tiêm. Mình bảo: “Ủa… tiêm rồi hả?”. Cả bàn ngẩng mặt lên nhìn mình như thể mình mới rớt từ trên sao Hỏa xuống.
Mọi việc xảy ra nhanh quá đến nỗi vào ngồi trong cái hội trường cả trăm người cũng đang ngồi chờ mình vẫn ngơ ngác không biết đây là đâu và tôi là ai. Mình bỏ cái bông ra xem tay có vết gì không thì chỉ thấy một chấm nhỏ xíu như là có vết máu. Ủa sao tiêm lúc nào vậy má? Tiêm mà không một chút cảm giác gì luôn, thậm chí đâm vào tay lúc nào cũng không biết. Vì quá lo lắng không biết là mình… được tiêm chưa, mình nhờ một người bạn đi tiêm cùng đi ra ngồi gần chỗ cô y tá nọ theo dõi dùm xem có phải cô ấy đang… tiêm thật không hay số mình đen cô ấy trượt mình =)). Và được kết luận là có… tiêm thật, có điều cô ấy là cao thủ võ lâm, tiêm nhanh và gấp 3 lần những y tá khác. Và có vẻ cô đã luyện được thành công Nhất Dương Chỉ vì cô bắn một phát là trúng huyệt và rất nhanh nên anh em võ lâm đều ra đi êm ái và đầy… nghi ngờ lẫn ngơ ngác…
Ngồi hơn 30 phút thấy bà con bắt đầu có người hơi liểng xiểng thì mình còn chẳng nhớ là đã được tiêm… tay bên nào. Lúc được gọi tên ra theo dõi để đi về, mình hỏi y tá là: “Ủa, nếu không thấy có vấn đề gì thì có… bị làm sao không?” Thì y tá gắt: “Chị hỏi chị bị làm sao em còn trả lời được chứ chị nói chị không bị làm sao thì sao em trả lời…?”. Má, chắc đông quá nên dễ giận ghê ????.
Mình có chút paranoid vì tiếp xúc gần người khác nên ôm cái chai xịt disinfectant xịt mù mịt. Trước khi ra khỏi bệnh viện vào nhà vệ sinh rửa tay trắng bóng cả lên.
Về đến nhà, cả nhà ngồi nhìn chằm chằm xem có bị làm sao không. Vào phòng nằm tí mà nhát bố đập cửa, nhát mẹ đập cửa. Mình nghe nói là về nó phải sốt tí, tay chân đau nhức tí thì mới gọi là vaccine hiệu quả. Thế là mình ngoan ngoãn lên giường ngay ngắn nằm đếm đồng hồ… chờ sốt với chờ đau. Xong chờ mãi mà chẳng thấy cái gì!
Trưa xuống nhà, thấy thằng em đứng lấp ló ngay cầu thang hỏi đầy quan tâm: “Rồi, có bị sao không? Có thấy gì không?” Mình bảo chẳng bị làm sao cả. Thấy nó thở phào nhẹ nhõm đầy yêu thương. “Ôi, mừng quá, thế là không phải rửa bát rồi”. Đèo mẹ!
Cũng thở phào vì tiêm vaccine lần này cũng… không có gì thay đổi so với tất cả các lần tiêm vaccines khác trước giờ. Vậy là chứng thực được rằng vaccines cũng ok nhé ????
Thành quả phụ lớn nhất của buổi đi tiêm lần này là tìm được.. bạn sản xuất cho các dự án phim sắp tới của mình. Bữa giờ mình rất vất vả trong việc tìm được một bạn sản xuất hợp cạ và ưng ý, làm được việc. Thế là trong lúc ngồi chờ ở bệnh viện, một bạn hỏi: “Chị có bị dị ứng không?” Mình: “Chị dị ứng nhiều thứ lắm, kể cả người chị 0 thích chị cũng dị ứng, thế còn em?” “Em bị dị ứng thời tiết chị ạ. Nếu trời lạnh là em bị ngứa, cứ có ai… ôm em là em hết”. Và câu chuyện được tiếp tục… sau đó, mình đã tuyển được xong một bạn sản xuất! Mừng dã man ????!
P/S: Mình tiêm Astra nhé, đến ngày tiêm mới biết là được tiêm gì nhưng mình hoàn toàn không quan trọng là được tiêm loại gì đâu, đã quyết tiêm thì tiêm hết đi ????. Mình chỉ cần biết đấy là được… tiêm thật và có thay kim là được ???? (sorry mình bị paranoid chuyện thay kim). Nhớ bữa trước một lần mặc cái bộ bảo hộ vào có một lúc thôi giữa trưa nắng mà mình hoa mày chóng mặt rồi, nữa là những y bác sĩ, tình nguyện viên tuyến đầu phải mặc ngày đêm như vậy. Mình cảm thấy mình rất cần appreciate những gì mình được như bây giờ, mình được tới lượt tiêm là thấy quý lắm rồi! Mình cũng không tranh luận hay quan tâm bất kỳ ai tiêm bằng loại gì, ra sao. Tự mình đủ tri thức và common sense để tìm hiểu và có những kiến thức, quyết định cho bản thân chứ không theo những ý kiến theo trend!
Ảnh: Trên đường từ bệnh viện về, đi qua những con phố Hà Nội ngập nắng và vắng hoe. Nhìn vừa đẹp vừa buồn. Có một bác bơm xe đứng lang thang ven đường, nhìn thương quá, trời này thì làm gì có ai sẽ bơm xe được… nên dừng vội và lục được bao tiền lẻ đưa hết cho bác. Thật những ngày này… đôi lúc không dám nhìn dám nghĩ nữa…
May be an image of road, tree and street

#476: CÂU CHUYỆN CỦA MỘT NGƯỜI NHIỀU CẢM XÚC

CÂU CHUYỆN CỦA MỘT NGƯỜI NHIỀU CẢM XÚC
Vừa sinh nhật xong 11 tuổi thì tớ bước chân sang Mỹ, cũng là lần đầu tiên được đi nước ngoài. Lúc này, trời đang vào những ngày tháng lạnh nhất của mùa đông. Chưa từng bao giờ được nhìn thấy tuyết và cũng chưa từng bao giờ hiểu được cái rét đến tím lịm mọi giác quan của cơ thể đến như vậy.
Bước chân xuống sân bay, trời New York vừa trải qua một cơn bão tuyết nên lúc này mặt đất toàn băng giá, cả thành phố là một chiếc tủ lạnh khổng lồ. Lúc đó tớ thì bé tí tẹo tèo teo, gầy nhẳng, áo khoác và giầy đều mang từ Việt Nam nên chỉ sau 5 phút đứng ngoài trời là chân tay héo khô lại, người run cầm cập và lần đầu tiên trong đời biết tới một cái rét như thế, đến tận bây giờ vẫn hằn sâu vào ký ức không thể nào quên.
Khi đó, đứng trong một cửa hàng tiện lợi trên phố 34 gần nhà. Bên ngoài cửa kính là một cái cây trơ trụi lá chỉ còn toàn cành, nhưng chưa từng bao giờ thấy một cái cây đẹp tới như thế, bởi vì mỗi một cành cây là được bọc bởi một lớp băng trong suốt, nhìn như một cái cây thủy tinh khổng lồ óng ánh. Dưới tán cây là một nhân viên của cửa hàng đang đứng co ro hút thuốc vội vã, làn khói bay lên cao tan nhè nhẹ vào không gian. Tớ đứng ngắm say mê qua lớp cửa kính vì nó quá đẹp. Vẫn còn nhớ bản nhạc đang play lúc đó là: “I wanna know what love is, I wanna feel what love is, I know you can show me”. Âm nhạc, sự chuyển động của khói, cái lạnh của băng giá và cái cây óng ánh tạo ra một cảm xúc xúc động vô cùng khó tả. Một cách rất vô thức và hơi tuyệt vọng, tớ chỉ muốn làm thế nào mà lưu giữ lại được cái vẻ đẹp kỳ diệu như thế, không phải chỉ là nó đẹp, mà muốn lưu giữ được cả những cảm xúc vào giây phút ấy!
Có thể tớ đã không nhận ra nhưng những điều đó cứ xảy ra thường xuyên từ bé cho đến lớn. Hồi bé thì bị mắng mỏ suốt ngày khi cô giáo phê trong sổ đầu bài: “Tâm hồn luôn treo ngược cành cây”. Cái gì cũng có thể khen được, có thể xúc động được và đôi khi… hỏi nhiều câu hỏi quá làm chẳng ai muốn trả lời. Nghe một bản nhạc cũng tưởng tượng ra cả một câu chuyện. Nghe một câu chuyện cũng tưởng tượng ra một bộ phim. Xem một bộ phim luôn muốn được kể lại theo cách của mình. Nhìn một hình ảnh đẹp luôn thấy trái tim rung rinh… Nhưng giờ nhận ra, nó mới chính tạo ra mình ngày hôm nay, đơn giản mình là một con người của rất nhiều cảm xúc. Tử vi cũng bảo: “Cô này số làm nghệ thuật”. Thế cơ đấy!
Và đó là cảm xúc thì cho dù cuộc đời có sắp xếp thế nào, đi qua nhiều trải nghiệm cuối cùng một ngày cũng về đúng với bản chất và con người của mình. Thế rồi một ngày nhận ra mình được làm nghệ sĩ mà nghệ sĩ có chứng chỉ master hẳn hoi ????, cho dù đi học muộn hơn so với những bạn đồng lứa!
Cuộc đời cũng thực sự thay đổi khi lần đầu tiên được mượn một chiếc máy ảnh và bắt đầu khám phá ra hành trình có thể lưu giữ lại những hình ảnh đẹp mình nhìn thấy nó tuyệt diệu như thế nào, nhưng hơn cả, vẫn là lưu giữ được cả cảm xúc lúc đó nữa.
Ngày trước mình vẫn từng nghĩ rằng cần gì phải đi học nhiếp ảnh. Vì lúc tự chụp ảnh mình đã tự chụp ra được những tấm ảnh nhìn thích lắm rồi. Còn bố cục, ánh sáng, màu sắc các thứ, hỏi vài câu các vị tiền bối và tìm hiểu sách báo là được.
Nhưng rồi, mình thấy ảnh đẹp mình chụp được dễ lắm, nhưng mà hình như tới một lúc nào đó, mình không thể đi tiếp được. Kỹ thuật, bố cục, ánh sáng, đề tài… cũng đến thế thôi?
Thế là mình đi học nhiếp ảnh!
Và mình cứ ngỡ đi học nhiếp ảnh thầy sẽ dạy cho mình những thứ như là dùng cái máy thế nào, iso là gì, shutter speed là gì, aperture là gì, depth of field là gì… nhưng KHÔNG. Thầy bảo những thứ đó, sẽ tự học được khi practice. Cái mình cần học, đó là khai phá những cảm xúc của mình và cách truyền tải được ra những cảm xúc ấy cho người khác!
Buổi học thứ hai có một bài tập là, mỗi người sẽ mang đến lớp một tác phẩm nhiếp ảnh mình vừa chụp, sau đó in ra rồi treo lên tường, không ghi tên gì hết. Cả lớp sẽ cùng đứng coi và note ra tấm ảnh họ thích nhất, cùng lý do vì sao? Sẽ có một hai tấm ảnh được ưa thích nhất, sẽ có mỗi người thích một tấm ảnh cụ thể. Và đó cũng là lúc tớ nhận ra được thế giới kỳ diệu của cảm xúc, rằng không phải cứ một tấm ảnh bố cục nhìn rất chuẩn, ánh sáng rất nét, tương phản rất kỹ thuật, người mẫu rất xinh… mới là bức ảnh được mọi người thích nhất. Bức ảnh đẹp hay không, còn dựa vào mối liên hệ cá nhân của người xem ảnh với nội dung bức ảnh. Một cô mới làm mẹ sẽ luôn xúc động khi thấy hình ảnh về một đứa trẻ con. Một anh chàng thích xê dịch sẽ luôn thích một tấm ảnh về một cảnh quan xa xôi hay một nền văn hóa mới lạ nào đó, một người đang nhớ nhà sẽ cảm xúc với một tấm ảnh nhòe nhoẹt vào một buổi chiều tà trên một con đường về quê… Và nếu có một bức ảnh được nhiều người thích nhất, nó sẽ luôn có những yếu tố nào đó chạm được nhiều nhất vào những điểm chung của tất cả, có thể là một cái đẹp hoàn hảo với một bố cục tốt, nhưng có thể chỉ là một cảm xúc gợi nhớ tới một tuổi thơ ai cũng đã đi qua…
Thầy bảo: “Ảnh đẹp thì nhiều lắm, nhưng ảnh có cảm xúc chạm được và làm người xem nhớ lâu không có nhiều đâu…”
Một thế giới đã được mở ra, tớ đã unlock được thế giới rộng lớn không bao giờ hết của nhiếp ảnh, đó là không phải ở những yếu tố kỹ thuật hay đề tài nữa, đó là thế giới của cảm xúc. Và từ lúc đấy, nhiếp ảnh đã đi theo cuộc đời tớ tới tận bây giờ, mà chưa bao giờ cảm thấy ngán hay bế tắc vì cảm xúc lúc nào cũng luôn tự nhiên dâng đầy mỗi lần thấy một điều gì đó, có ngán thì là ngán do… cầm máy nặng thôi ????.
Thầy bảo: “Muốn một tấm ảnh đẹp thì phải tự cảm nhận được nó đẹp đầu tiên đã, hãy cảm nhận bằng chính cảm xúc của mình chứ không phải từ cảm xúc của người khác. Mình phải thấy đẹp trước tiên thì người khác mới thấy đẹp được”. Thế nên nếu ai mà hỏi tớ là: “Làm sao để có được một tấm ảnh đẹp?”. Thường mấy khi tớ không biết trả lời như thế nào! Đôi khi cả 10 người tụm chung vào chụp một góc nào đó, tớ cũng không bao giờ tham gia, tớ thích khám phá những thứ người khác không thấy được! Cái gì tớ cũng có thể thấy đẹp được, đến nỗi bạn tớ đi với tớ nhiều và bảo: “Giờ thấy cái cột điện nó cũng đẹp nữa”
Một tài năng nữa của một người làm nghệ thuật nói chung và của một người chụp ảnh nói riêng, đó là biết truyền tải được cảm xúc mình cảm nhận được sang cho người khác thông qua tác phẩm của mình. Đó là một điều cực khó và không có sách vở hay ai dạy được cho bạn ngoài chính cảm xúc và kinh nghiệm của bạn dẫn dắt. Những bức ảnh thành công đều nằm ở chính yếu tố này!
Thế nên để hỏi làm thế nào để có một bức ảnh đẹp? Thật khó trả lời, máy móc đắt đỏ có thể giúp cho bạn một phần về kỹ thuật để ví dụ có thể giúp cho bạn chụp được nhanh hơn, hình ảnh sắc nét hơn, độ xóa font tốt hơn nhưng chắc chắn nó không giúp bạn cảm nhận được thế nào là đẹp hay thế nào là cảm xúc nếu tự trong bạn không có khả năng ấy. Nếu bạn có cảm xúc và yêu cái đẹp bằng những cảm nhận riêng của mình, bạn có thể chụp cả đời không bao giờ chán và có thể chụp bằng bất cứ chiếc máy nào. Chắc là có nhiều chiếc máy ảnh xịn đang bị vất xó lắm đấy!
Nghệ thuật là đam mê mà, mà đam mê lại phải đến từ cảm xúc chứ!
Mặc dù được đi học cả ảnh và phim một cách bài bản. Nhưng tớ là người rất ít khi thích nói chuyện và bàn chuyện kỹ thuật cho dù ai nói kỹ thuật sai hay đúng thế nào là tớ cũng biết hết đấy ????. Nhưng với tớ kỹ thuật không phải là đề tài hấp dẫn, cảm xúc là thế giới tớ nhiều năng lượng và thích khám phá hơn. Và một trong những lý do tớ bị biased với chuyện hay nói kỹ thuật là… mấy người thích nói nhiều chuyện về kỹ thuật và những điều cao siêu thấy phần lớn tác phẩm của họ đều… xấu thật ahihi! Ngược lại, một số filmmakers rất high profile tớ được hân hạnh biết và quen, họ làm toàn những tác phẩm lớn nhưng mà chẳng mấy khi và bao giờ thấy họ nói về một vấn đề kỹ thuật nào, nhưng thỉnh thoảng nói chuyện bầu cử hơi nhiều nên cũng hơi mệt thôi ahahaha!
Vì tớ rất open với khái niệm “đẹp” nên với tớ một tấm ảnh đẹp không cứ là đến từ một cái tên có tiếng, ở những kỹ thuật chặt chẽ, hay tớ sẽ khuyên người này hay người kia “nên” thế nào là đẹp. Tớ có thể thấy một tấm ảnh đẹp ở bất kỳ đâu, của bất kỳ ai chụp, bằng bất cứ phương tiện máy móc gì và về bất cứ đề tài gì. Người khác không thấy đẹp tớ vẫn có thể thấy đẹp. Và tớ cũng tôn trọng cảm xúc của mỗi người khi họ chụp một tấm ảnh hay viết một tản văn. Nếu những thứ họ làm khiến họ có nhiều cảm xúc và họ thấy đẹp với chính cảm xúc của họ, thế là điều thành công nhất với ý nghĩa của “nghệ thuật” rồi! Đôi lúc mình làm là để cho mình cơ mà, đâu phải cứ là để vừa lòng thiên hạ? (À trừ khi đem đi bán thì nó khác ????).
Trong các kỹ năng tớ hay sử dụng là viết, chụp và quay phim. Thì có viết là thứ duy nhất tớ không được học kỹ haha. Cấp II, cấp III hầu như tớ không có học văn ở Việt Nam nên ngay cả những gì tớ viết đều là bản năng. Vì cảm xúc của tớ nhiều nên tớ viết cũng nhiều và… dài. Nhưng tớ luôn làm vì đó là cảm xúc của tớ đầu tiên! Tớ cũng là người của hai ngôn ngữ nên đôi lúc viết cũng bản năng và lộn xộn vì tư duy Anh Việt hơi lẫn lộn. Nhưng được cái là tớ ít khi sai chính tả (thanks to hồi cấp 1 được học Trưng Vương các thầy cô luyện rất kỹ và có mẹ là cảnh sát chính tả canh chừng ????).
Cấp II, cấp III hầu như không học văn thế mà sau viết blog lại có cuốn sách với ngôn chữ lả tả Anh Việt lẫn lộn vậy mà lại thành bestselling. Nhưng feedback tớ nhận được phần lớn không phải là ở kỹ năng ngôn từ của tớ, mà là cảm xúc của câu chuyện. Có lẽ đó là yếu tố khiến nó được gây chú ý tới như vậy chứ tớ… chưa bao giờ là một nhà văn nhé ????. Mà hú hồn nên từ hồi đó đến giờ chưa dám viết thêm cuốn nào ????. Nếu có cuốn nữa thì chỉ là khi tớ có cảm xúc, chứ tớ không thấy hot mà phải vội vàng ăn theo bất cứ cái gì!
Bây giờ là lúc tớ vận dụng tất cả các kỹ năng cảm xúc của mình để làm phim. Làm phim cần nhiều kỹ năng tổng hợp hơn nhiều là chỉ chụp một bức ảnh hay viết một câu chuyện. Cảm xúc, kỹ thuật, kinh nghiệm, sự may mắn, sự kiên trì… đó phải là một hành trình rất dài!
Tớ không biết là khi nào thì mình mới thành công và người ta mới biết đến đạo diễn Hà Kin, nhưng mà tớ cũng chẳng vội vàng gì. Vì hành trình để bơi lội và khám phá, sáng tạo trong cái thế giới cảm xúc của mình mới là điều thú vị nhất. “It’s not the destination but it’s the journey that matters”. 5 năm, 10 năm… cũng được. Cảm xúc là của mình, nên mình cứ tận hưởng thôi!
Và tớ sẽ có tiếp những câu chuyện về những cảm xúc với phim của mình trong tương lai ????
P/S: Bài này là còn chưa nhắc tới âm nhạc đó vì nếu không… dài quá. Âm nhạc cũng là một phần cảm xúc cực lớn với tớ. Mà để… viết bài khác nhé ahihi!
“I wanna know what love is
I want you to show me
I wanna feel what love is
I know you can show me”
Ảnh: Mái tóc bông xù của nàng thơ của tớ. Đi học hay đi đâu cũng bị bạn bè, người xung quanh chê là đội cả vườn ngô trên đầu, cứ phải quấn lại và luôn xấu hổ với mái tóc của mình cho đến khi tớ bảo: “Không, chị thấy mái tóc của em đẹp lắm, để chị chụp cho em xem”. Và thế là một phần của thế giới đều thấy rằng, mái tóc ấy đẹp làm sao!

#472: Đền sầu riêng

May be an image of text that says 'NC NCGN Vừa nhận dc chị ơi Về đâu Về nhà em đi Trá quá rồi. Mai tính... tính...hixzz Xin lỗi em'

Chuyện là thế này!

 

Cách đây chắc 2 tuần gì đấy vì lên một cơn thèm sầu riêng bất thình lình mà lại muốn thử sầu riêng của chị Thùy Anh nên phải lên mạng đi tìm đồng minh ở HN  để có dịp ship cùng.

 

Bình thường chị ít khi bán nguyên trái, chỉ bán đã bóc quả vì trái rất chi là hên xui, chưa kể bổ được quả sầu riêng nhiều người sứt đầu mẻ trán nên chị cứ bổ ra thơm ngon thì mới ship cho nó lành. Nhưng mà ngoại trừ có cánh cửa Đô rê mon ra thôi chứ sầu mà bóc sẵn gửi ra bắc thì tới nơi làm rượu là vừa. Vì sợ hàng đi lâu nên chị làm một đợt liều ra bắc, vừa gửi chị vừa hổn hển bảo không biết trái mở ra nó vấn đề gì không và chị chỉ dám gửi trái hơi xanh tí không dám gửi chín cho yên tâm.

 

Nói chung là phép thử hết xem số ai đen số ai đỏ :)). Ai dè số tôi đen vẫn hoàn đen thôi. Phải trúng mấy quả xanh quá nên là ngồi nhìn nó chầu nguyên tuần nó không chín cho, nó chỉ úa tàn dần dần mà lúc tôi bổ được cái quả ra thì miếng sầu riêng chỉ để đi ném nhau. Một nửa hàng ra HN thì ai số đỏ ngon nức mũi khen ngất lịm, ai team đen như tôi thì ngồi khóc tu tu. À quên có bạn Như tôi thì không đen lắm, nhưng cũng không… ăn được. Vì trái xanh thế chưa kịp chín bạn đã gọt để lấy hạt chơi đồ hàng rồi =)).

 

Tóm lại là tôi chỉ ức vì đang thèm mà không được ăn và số đen mãi không đỏ thôi chứ tôi không hề giận gì chị. Vì chắc chắn là chẳng ai lại muốn đi bán cái quả sầu riêng không ngon cả. Ai mà chả muốn khách ăn xong lăn đùng ra giãy đành đạch thét lên Ôi sao sầu ngon thế. Chưa kể chị Thùy Anh tôi còn mong manh dễ vỡ, trái tim đa sầu đa cảm nữa, nên vừa chê sầu của chị mà chị khóc cho ba ngày ba đêm sưng húp hết cả mắt =)) (Ủa cái này thậm xưng tí chứ ai lại khóc thế xấu gái bỏ mịa =)).

 

Xong tôi cũng lờ đi vui vẻ bàn chuyện khác như là vụ đi xây hàng rào cho bác Hai Chìa để chị bớt áy náy nghĩ ngợi. Có gì được trả lương tôi lại đặt đợt sầu mới =)). Ai dè chị í nhất định không chịu là không chịu. Chị í bảo sầu chị í ngon dã man tàn bạo vô nhưn đạo như vậy không thể nào để mang tiếng oan được. Tôi đã bảo là không sao đâu, khi nào tính cách nào ship hiệu quả nhất để đỡ phải ship qua đường hên xui thế này. Chị bảo còn là vì tôi quảng cáo chị cho bao nhiêu người nữa mà họ ăn phải quả sầu không ngon thì mang tiếng cả tôi ra. Tôi lại bảo ủa không ai nghĩ gì đâu thôi thời buổi khó khăn chị vui vẻ yêu đời lên =)).

 

Thế mà cuối cùng chị í nhất định không chịu. Nghe nói chị tức quá nên về quê trèo cây rách quần rách áo hái được mấy chục ký sầu thật ngon rồi kéo lên thành phố, ngồi cặm cụi bổ ra phải chọn múi ngon nhất đóng hộp, tìm mọi cách hỏi han khắp nơi bằng đường hàng không để gửi ra Hà Nội đền. Chị đền cho hết tất cả những ai vừa rồi kêu sầu chị xanh để dằn mặt =)). Chị còn bền bỉ tới mức ngày đầu tiên ra sân bay hỏi không được hôm sau đúng toàn thành lock down chị vẫn hỏi chuyển được kịp sầu lên máy bay bay ra HN.

 

Sầu ra đến HN là hơn 12h đêm. Cậu bé ship sầu đi Vespa hôm bữa lại phóng Vespa lên tận… sân bay ngồi chầu trực đón sầu như đón nguyên thủ rồi lại phóng chở về, đến nhà chắc cũng phải 2,3h sáng. Rồi hôm sau đi từng nhà… đền sầu. Phải đền bằng được thì thôi, mang đến tận nhà đền!

 

Tôi không kịp ở nhà đón sầu. Tối về đến nhà thì thấy cả mấy hộp sầu chị đền chi tôi chỉ còn… mùi hương thoang thoảng. Hỏi mẹ sầu đâu mẹ bảo tôi đang hỏi cái gì thế, không ngửi thấy mùi gì. Mắt mẹ ngây thơ ngồi ôm cún bảo không biết sầu nào hết! Cuối cùng thì tôi đã điều tra ra mẹ tôi chưa từng được ăn sầu nào ngon như thế trong đời, mẹ ngồi mở hộp chén đến phồng mang trợn má và nghe nói cả nhà phải lao vào trèo lên để ngăn cản mẹ ăn ít thôi kẻo nóng, ngọt quá và… không ai dám gần!

 

Mẹ tôi siêu khó tính thế mà cuối cùng còn phải khen sầu riêng đến thế. Tới khúc này tôi nể chị Thùy Anh, chị phải chứng minh bằng được chị bán sầu ngon và chị là người bán hàng cực kỳ tử tế đàng hoàng. Chị đền cho cả bạn Như của tôi cho dù bạn Như tôi là hôm đó bổ trượt =)).

 

Bây giờ cả hội bữa giờ ăn phải quả sầu xanh ấm ức giờ im thít hết không ai dam ho he câu nào. Tôi thì được ăn được miếng sầu hột ngon ngất lịm người mẹ thương tôi nền phần cho một khúc (sầu hầu như chẳng ai bán nhưng mà ngon nhất trong các loại sầu, chị Thùy Anh trèo cây rách quần hái riêng cho tôi, cả vườn chị có 3 cây thôi đấy).

Rồi chị Thùy Anh chứng minh chị là người cực kỳ tử tế chưa đủ lại đến phiên bạn Như tôi nhận hàng đền cũng cứ lăn ra giãy đành đạch nói không thể thế được, phải trả tiền, thời buổi khó khăn cứ đi đền thế sống bằng gì, than thở vì sao chị Thùy Anh lại… tốt thế? Chị Thùy Anh thì bảo thôi chị không lấy tiền đâu… Rồi đấy các chị cứ đẩy qua đẩy lại. Tôi chỉ biết thờ dài là tại sao những người bạn thân của tôi đều… dở hơi cám hấp đến như vậy được! Mệt mỏi ghê!

 

Rồi giờ Như ăn sầu riêng xong chắc cũng ngất lịm rồi!

 

Tôi thì tin chắc một phen đi đặt sầu thế này với chị Thùy Anh mà chị phải đền như thế này là chị lỗ siêu to khổng lồ luôn (à quên không giới thiệu thêm là sầu chị í còn là sầu organic không thuốc nhé)! Thế nên tôi là tôi… không khuyến khích phải làm thế lần sau nhé. Để ít nữa làm hẳn một đợt mới, lần này đặt hẳn qua đường hàng không cho chắc vậy. Bạn nào muốn thử sầu riêng của chị ngon tới dã man tàn bạo thế nào thì có thể đặt trực tiếp với chị. Thực ra tôi ăn uống cực kỳ khó tính mà tôi còn phải khen thì các bạn cứ thử đi tôi tự tin cho các bạn đặt sầu của chị í luôn đấy :)). 0 ngon 0 tử tế làm gì có chuyện tôi phải viết cả một cái bài viết thế này khen sầu riêng của chị í đâu!

 

Cuối cùng thì… những người như chị Thùy Anh của tôi. Mặc dù chị í là bạn thân của tôi nhưng tôi cũng ước giá mà xã hội ngoài kia có thêm nhiều người như chị í. Lúc nào cũng có lương tâm, có trách nhiệm và phải giải quyết bằng được nếu thấy chưa ổn. Thật, giá mà cò nhiều người như thế thì tốt biết bao nhiêu!

 

Có thì là tôi còn được người ta trả nợ tiền sớm để lấy chồng nữa chứ! Tôi mà nợ ai cái gì một tí là tôi đã ăn uống không ngon rồi phải trả ngay í chứ, giống chị Thùy Anh í :)).

 

Ai thích đặt sầu, bơ, hay rau cỏ, văn thơ và cả… giọng hát của chị Thùy Anh thì cứ nhắn cho chị í, vào page Vườn Của Thùy nhé! Được cái sầu ngon mà hát thì cũng hay :))

 

 

 

#470: Làm gì khi bạn thèm sầu riêng?

Khi bạn thèm sầu riêng…

May be an image of motorcycle and scooter

 

Hôm nọ chỉ vì một giấc mơ làm nhà hàng xóm với hoa hậu Hồng Kông Lý Gia Hân và nhà cô ta có cây sầu riêng chĩa sang nhà thôi mà ngủ dậy miếng sầu riêng (chưa được ăn nhưng mà trong mơ nói là ngon lắm đó) nó in rịt trong đầu. Đi tưới cây, đi châm cứu, ngồi ăn cơm, ngồi dựng phim… miếng sầu riêng nó cứ lơ lửng khôn nguôi…

Bức mình quá quyết tâm chơi lớn đặt sầu riêng sạch từ Madagul từ nhà chị Thùy Anh ra HN. Tại chị nói dưới 10kg thì chị không ship nên lên mạng xem anh em bạn bè ai muốn ăn cùng chị còn ship ra HN.

Post cái bài phong long thế thôi mà một hồi tin nhắn và comment gửi về ngồi đếm đã ngót nghét… gần trăm ký sầu riêng. Suýt thì ngất và mới chỉ đến người thứ ba hỏi muốn ship sầu riêng cùng tôi đã bị tẩu hỏa nhập ma, đọc tin người này trả lời người kia. Có chị bảo mình là em cứ ship đi rồi có gì “chị bảo chồng chị ra lấy”. Thì lại tưởng là một bạn khác đang xưng em chat với mình, đúng lúc đang nói chuyện chưa biết cầm sầu riêng về chia cho mọi người thế nào với em ấy, thế là tin nhắn lộn xộn mình đọc nhiều quá hoa mắt, mình trả lời chị ấy đầy khó hiểu và… hờn dỗi là: “Ủa chị đã lấy chồng đâu mà chị có chồng ra lấy sầu riêng?” =))

Chị ấy thì kiểu: (????)

Còn mình một hồi thì phát hiện ra mình đã bị lú. Vội vã xin lỗi chị í và nói rằng em tưởng bạn kia nói với em, chứ chị… có chồng rồi thì chị cứ thoải mái bảo chồng chị đến lấy nhé =)).

Sau khi cảm thấy bỏ mẹ mình 0 có năng khiếu nhận hàng online đâu nên sợ quá vội vã xin hết mọi người có gì… nói thẳng với chị Thùy Anh. Có gì sầu ra đây mình giúp ship đi thôi, tại cũng không ngờ đăng có bài post mà có 1 ngày cả trăm ký. Thế là chị Thùy Anh phải tự xử và gửi số điện thoại cho mọi người đặt. Nghe nói có chị nào đó còn máu quá 6h45 phút sáng đã gọi cho chị Thùy Anh hỏi đặt… sầu riêng ra HN, làm sớm mai quá chị TA nghe xong vẫn ngơ ngác không hiểu tôi là đây và ai là đâu.

Sau khi chuyển sang chị Thùy Anh thì số đặt hàng ngót xuống còn… 60 ký (mà mình vốn chỉ định xin được 10 ký cho ra HN thôi =)), coi bộ mình quảng cáo có duyên phết :)), Rồi, bây giờ tới tiết mục là 60 ký mà sầu tới bến xe thì… lấy kiểu gì? Lúc đấy mình lại sợ hãi tiếp tập hai và không biết phải làm thế nào, mà trời HN mùa này tới nơi lấy 60kg thì âm vang khắp phố phường…

Chị Thùy Anh may là đã tìm được ship sầu ra HN bằng tàu hỏa. Mà tàu đi nhanh quá chị còn chưa kịp thông báo cho mọi người… cách ăn sầu riêng thì sầu đã tới nơi. Vì mình không chạy được xe để chở được 60kg sầu riêng nên nhờ cậu bạn chạy ra lấy sầu riêng dùm ở ga. Và nhờ bạn đi ship dùm mọi người luôn, có gì mọi người trả ship cho bạn ấy.

Mình bảo xung quanh mình ít có ai mà lại ít hâm :)). Cậu chàng hăm hở ra sân ga lấy 60 ký sầu riêng bằng xe… Vespa. Cậu í chở về nhà mình đầu tiên, rồi dỡ ra tính đi ship cho mọi người. Nhìn cái xe Vespa ship sầu mình cũng ớ hết cả thằng người :))

Nhưng mà… sau khi thấy cái xe này thì thôi mình cũng khuyên cậu đặt grab thôi =)). Người ở Hà Đông người thì ở Gia Lâm =)). Tiền đi ship sầu riêng chắc không bằng tiền đổ xăng xe :)). Đã thế cậu trai lòng khòng tóc dài loằng ngoằng còn tiết lộ em… ăn chay. Nên sức lực có hạn =)).

Và rồi grab một nửa một nửa cậu tranh thủ đường về ship cho các bạn. Nên hôm nay bạn nào nhận được Vespa tới nhà ship môt quả sầu riêng tận Bảo Lộc thì thấy là chuyện này.. chỉ có thể liên quan đến Hà Kin à nha =)).

Rồi, tiết mục gây sốc cuối ngày là sầu riêng ship cho bạn Như của tôi. Vì sầu riêng ra sớm hơn dự tính nên trái vẫn còn xanh và phải dự định để vài ngày. Mà chắc vì háo hức mong chờ quá bạn Như đã nói cô giúp việc mở luôn ăn luôn. Và thế là đã có một màn bổ sầu riêng đi vào lòng đất. Khi sầu riêng được… gọt vỏ và chặt đôi =)). Cái hạt cũng đứt làm đôi luôn, vỏ được vặt gai sạch sẽ =)) và đương nhiên xanh thế thì sao mà ăn. Khi những bức ảnh bổ sầu riêng này được gửi cho chị Thùy Anh thì chị í đã bị sang chấn tinh thần hốt hoảng gọi điện ầm ĩ. Chị hỏi là: “Ủa bạn em là… người nước ngoài hả?” Rồi chị khóc vì… tiếc quả sầu riêng, chị vừa khóc vừa mắng tại sao lại bổ quả sầu riêng như thế trời ơi chị ngất mất. Mình bảo ủa sao chị mắng em có phải em bổ sầu riêng đâu =)). Thế là phải cho số bạn Như để đôi bên giãi bày, mình bảo chị TA là bạn í nói được tiếng Việt, còn nói giọng miền nam í chứ không phải người nước ngoài bổ sầu riêng đâu =)).

Và cuối cùng chị Thùy Anh sang chấn quá nên phải làm vội cái clip chỉ cách ăn và bổ sầu riêng đúng cách. Chị bảo hàng ra nhanh quá chưa kịp sản xuất tập phim bổ sầu riêng hướng dẫn cho mọi người nên mong mọi người hãy bình tĩnh =)).

Còn mình thì sau khi thấy bạn Như gọt vỏ bổ quả sầu riêng thì bài học hãi quá nên giờ chỉ dám ngồi ngắm quả sầu riêng, thèm gần chết mà không dám gọt vỏ ăn =)). Sợ bổ ra nó vẫn xanh lè vừa 0 được ăn rồi chị Thùy Anh lại sang chấn tinh thần lần nữa chị ấy bỏ nghề bán sầu riêng thì nguy =)).

(Toàn bộ tâm sự này được đánh trên điện thoại trong lúc ngồi ngắm quả sầu riêng mà… chưa được ăn :(). Tại chị Thùy Anh bảo nó chưa thơm thì chưa được bổ… mà hít nãy giờ gai sứt hết cả mũi chưa thấy gì huhu

Khi nào ăn được sẽ review nhá :))

Mà bực cái cô Lý Gia Hân ghê…

#nhatkyhakin

#hakindiary

 

#467: Chuyện về Nhọ

May be an image of dog

Trưa đang ngồi rửa bát, gió hiu hiu từ vườn nhà. Chỗ ngồi rửa bát là sát cạnh nhà kho và nhà của đàn chó. Gió man mát bọn nó chui vào nằm ngủ trên mấy cái đệm rơm mẹ làm, mà sắp tới chắc nóng quá là đem đi cất hết cho.. mát hẳn.

Hai con chó lớn ở nhà là hai con chó ta, một thằng tên Nhọ, một thằng tên Phốc. Thằng Phốc còn lai tây tí ti chứ thằng Nhọ là giai Việt xịn. Còn đám ba mẹ con còn lại thì lai đủ thứ từ phốc cho đến poodle, lộn xà lộn xộn.

Hai thằng Nhọ và Phốc rất thích nằm ở cái góc cạnh sát ngay thùng rác, chỗ đó mẹ có để một cành khế to mẹ chặt từ vườn. Cành khế vừa đủ cao để bọn nó gối đầu. Hai thằng dù rất ghét nhau nhưng vì chỉ có một cành khế nên vẫn phải nằm bên nhau tình thân mến thân.

Thế rồi vì chỗ đấy cạnh thùng rác hay bị quét bẩn nên mẹ không cho hai thằng ra đấy nằm nữa. Bọn nó không tìm ra được thêm chỗ nào để gối đầu. Và hôm nay trong lúc tôi ngồi rửa bát tôi đã suýt ngất khi chứng kiến cảnh thằng Nhọ tỉ mẩn kiên trì ngồi cuộn lại một đầu túi rơm cho nó cao lên để nó nằm gối đầu. Lúc đầu còn nghĩ chắc nó khó ở gì mà tay chân cứ cào cào, nhưng khi nhìn thấy cảnh nó một tay cuộn một tay giữ cho khỏi bật ra rồi nhanh chóng đặt cái đầu lên giữ lại để gối thì tôi đã há hốc miệng vì nó thông minh hơn mọi sự tưởng tượng của tôi. Rất tiếc tay đang rửa bát, điện thoại thì trên gác không thì tôi đã phải quay chụp lại để khoe với cả thế giới nhà tôi có con chó nó khôn đến thế nào.

Tôi đã từng quay trộm được nó đứng lên mở cái cổng ra vào ngon lành như người, lúc bị phát hiện còn giả vờ nhìn lên trời. Chứng kiến nó bắc ghế trèo lên ghế rút từng cái áo may ô quần đùi của bố mẹ xuống để gặm chơi. Mặc dù chưa bao giờ thực sự được huấn luyện nhưng nó dường như hiểu mọi lời nói của người, bảo nằm là nằm, bảo đi vào là đi vào, bảo ra đây là ra đây. Nó thích được ôm mà vì người to như con ma lại chân tay bẩn nữa nên nó sợ làm bẩn chủ, nó sẽ nhảy sang cái tường bên cạnh, chân tay bấu víu cào cào cố gắng đứng vững để được mọi người ôm mà không làm bẩn ai. Mấy con chó con lai tây thì mũm mĩm xinh xắn hơn hẳn, lại bé nên hay được bế và nựng. Nó tự biết nó không được xinh như thế nên không bao giờ đòi bế, mà cứ thấy đàn đấy được vuốt ve là tự động đi ra chỗ khác ngồi, nó tự nhận nó là con ghẻ, bọn kia là con ruột vì nó cho rằng nó xấu hơn nên ít được khen xinh hơn. Bọn chó tây, nhất là hai em chó cái thì đanh đá cá cầy thôi rồi, bắt nạt gầm gừ nó suốt. Nó thì thừa sức cạp cho một phát là bọn đấy tiêu đời nhưng mà nó nhường hết nên mấy đứa đấy cũng hay nhờn ????. Có lúc quá đáng quá thỉnh thoảng ông cục lên chịu hết nổi là ông cũng dọa cho phát là bọn đấy cũng sun. Sự thật là tôi lại yêu thương nó nhất nhà, chỉ là… to quá bố ai mà bế với vuốt được. Đặc biệt, không ai dạy nhưng đi vệ sinh cực kỳ đúng chỗ, không bao giờ phải phiền lòng một chút nào về chuyện đó. Trong khi bọn kia thì đang làm tôi phát rồ vì bậy bạ vô tội vạ. Thỉnh thoảng nó cũng dỗi và tủi thân bỏ đi, nhất là khi hay chê nó răng hô (nó bị hô răng khổ tâm lắm :)), ăn cơm lần nào cũng phải để phần vài hạt ở mép), gọi lại nhất định không chịu quay lại, cứ tự mình nghĩ mình là con ghẻ như thế chứ.

Nói tới chuyện biết thân biết phận, nó được đem đến nhà lúc 2 tháng tuổi. Bố mẹ tôi thì luôn thích có con chó ta trong nhà, ít là giữ nhà là quá tốt. Hồi đó bố háo hức lắm vì cậu tôi hứa là nó là một con chó màu VÀNG. Xong tới nhà xỉn như đám tro tàn, nhìn màu vậy mà cậu vẫn cố cãi là nó màu vàng. Nhưng thôi không vàng thì cũng nuôi hết. Nó tự nhận nó là con nuôi từ lúc nó đến nhà. Nó biết nó không xinh bằng đám còn lại, nó luôn sợ bị cho đi. Nên nó đã chiến thắng tình cảm của cả nhà bằng cách cu te vô đối. Chưa từng thấy một con cún ta nào nó đáng yêu tới mức như vậy. Nó chũn chĩn, hiền như cục bột, bảo gì làm nấy, nhiều lúc còn thấy rõ nó cố tình đáng yêu để được yêu luôn đấy. 0 thể một ai có thể nghĩ sẽ đem nó đi đâu hết được, cho dù càng lớn nhan sắc càng đi xuống =)).

Thật sự có lúc tôi nghĩ nó là người luôn rồi đó!

Nó có tên Nhọ chỉ vì nó nhom nhem mà thực ra nhà tôi con nào tên cũng xấu, vì xấu cho nó dễ nuôi. Nó là loại chó mà hay được gọi là “chó cỏ”, chó Việt Nam thuần chủng (hoặc có thể lai tí ti đâu đó nhưng chắc ta vẫn là phần lớn), càng ngày càng ít được thành phố nuôi. Vì vừa không có chỗ, vừa hay bị cho là dữ và đương nhiên là vì… không xinh bằng bọn chó tây. Hơn cả, nếu nó bị xổng đi mất hoặc bị bắt trộm, bọn chó con kia chắc còn được bán lại đâu đó, chứ nó thì chắc chắn là lên đĩa. Thế nên tôi bao bọc nó nhất nhà, không bao giờ có chuyện cho nó ra khỏi vòng tay của mình và nhà mình, vì nó mà mất là chỉ có thành thịt chó. Mà nó cũng khôn lắm, có bữa mẹ vô tình để cổng mở, hai bố con thằng Phốc dắt tay nhau đi chơi làm tìm mướt mặt, nó không bén mảng ra dù đến cửa.

Nhiều người chê chó cỏ và thậm chí chỉ coi bọn nó như là một món ăn. Nhưng chắc thật sự tôi thấy có lẽ chó ta là một trong những loài chó thông minh nhất thế giới này. Trước giờ nhà tôi luôn nuôi chó ta, những con chó ấy nó khôn và tình cảm đến mức như tôi nghĩ bọn nó hiểu hết mọi thứ trên đời. Nhớ con chó ta ngày trước, lúc tôi đau bụng quằn quại ngồi dí góc sân nhà, nó chạy ra hốt hoảng, cứ chạy vòng vòng quay tôi liếm láp rồi đi tìm bố mẹ tôi kêu ầm ĩ cầu cứu, thương ơi là thương luôn đó. Đấy, còn mấy thằng chó tây, mỗi ngày chỉ đi hót nó ị bậy tôi cũng đuối luôn rồi chứ đợi đấy mà biết gọi cầu cứu (à là mấy con chó lai tây ngu ngốc nhà tôi thôi nhé =))

Cứ nghĩ con chó khôn như vậy, tình cảm như vậy, xong bị bắt sẽ là bị đập chết ăn thịt, rồi có người nhồm nhoàm cho được vào mồm ăn. Nghĩ đã thấy muốn ói!

Con chó nào nhà tôi hầu như cũng chết già, sống cuộc sống được yêu thương trọn vẹn.

Tôi là người yêu động vật, đặc biệt là chó mèo vì nó gắn với cả cuộc đời tôi. Nên chớ dại dột vào tranh cãi với tôi chuyện ăn thịt chó! Tôi cũng không mong chờ chuyện này chấm dứt được ngay bây giờ bởi nó đã thành truyền thống của một vài thế hệ rồi, nhưng tôi biết nó sẽ chấm dứt chỉ với khoảng 1,2 thế hệ nữa. Ví dụ đến đời con tôi, là đã chắc chắn khác rồi!

Tâm sự một buổi trưa bắt đầu vào hè –
#homesweethome 

#467: Chuyện về Nhọ

#465: Chuyện về Mun…

Hôm nay mình kể cho các bạn nghe câu chuyện về con chó ở nhà mình, nhưng các bạn hứa không được cười ok?

Nó tên là Mun, nôm na nghĩa là “đen”. Lúc nó được đẻ ra, nó đen đến nỗi cả nhà tưởng chỉ có mỗi 2 thằng em nâu vàng của nó vì 0 hề nhìn thấy nó đâu. Bố nó màu be, mẹ nó màu vàng, tự nhiên lòi ra nó đen sì. 2 thằng em lông xoăn tít lai 50% poodle của bố, riêng mình nó xoăn đúng… cái đầu, còn toàn thân vừa đen vừa thẳng đuột ra, không ra cái thể thống cống rãnh thời trang gì hết.

Tuy xấu gái nhưng mà nhà tớ yêu thương đồng đều, đứa nào cũng được nói lời yêu thương, được phân phát đều xương. Nhưng của lắm tội xấu gái rồi 0 biết thế nào có cả tí xấu nết nữa, rất hay ị bậy, đái bậy, sủa bậy, rất đanh đá, hở ra là cắn trộm thằng em trai ú nần ngu ngu chỉ vì thằng đó hay được khen xinh.

Nó cũng là đứa ít được bế và nựng nhất nhà, 0 phải 0 yêu thương gì mà nó… quá bẩn. Cứ lại gần chưa kịp động vào người là đã lăn đùng ngã ngửa, hai chân dạng ra, bất kể chỗ đó đang bẩn hay sạch, có khi là chỗ chính nó vừa đái bậy xong. Bà í cứ lăn qua lăn lại, lau cho sạch cái sân vừa đái bậy thì thôi, bố thàng Tây có yêu chó nhất quả đất cũng 0 dám sờ vào.  Muốn yêu thương nó cũng khó khăn. Nó mà là người thì không chừng giờ chục đứa con với chục ông bồ khác nhau, bị cắt tóc bôi vôi không chừng í chứ.

Ít được ôm nhất còn kèm thêm nữa là ít được… chụp ảnh nhất nữa. Kể cả trời nắng ra chỗ nắng máy ảnh còn phải kích sáng hết cỡ mới nhìn được đâu là mắt đâu là mũi, chứ bình thường mà chui trong bếp thì tiệp hoàn toàn với màu của bếp, của cái thang gỗ, của cái xe đạp Thống Nhất, đống tủ gỗ cũ và đống sỉ than đen, có mà chụp nó bằng niềm tin.

Liều mà dẫn nó đi chơi buổi đêm thì xác định vừa đi phải vừa hét lên là Tôi đang vừa đi vừa nói chuyện với chó của tôi, xong tay phải có cái đèn pin chiếu vào nó cho mọi người thấy. Chứ 0 mọi người sẽ tưởng 1 là có vấn đề về tâm lý nói chuyện một mình, hai là đang nói chuyện với ma.

Tuy rằng khó khăn ôm ấp nó lắm chỉ vì nó quá bẩn. Nhưng mà không có nghĩa là 0 yêu thương nó, nó được đối xử ăn uống và bênh vực không khác gì tất cả bọn còn lai.

Rồi bác sĩ thú y nói là chó cái phải cho nó đẻ một lần để tốt cho sức khỏe. Mặc dù nhà đã 5 đứa quá tải lắm rồi, nhưng mẹ rất thương nó và bảo phải quyết cho nó lấy chồng 1 lần cho vừa biết mùi đời, vừa bảo vệ sức khỏe. Thế là tất bật đi tìm chồng cho nó, may sao được anh bác sĩ thú y giới thiệu cho một bạn. Mình có cảnh báo bạn í là Mun nhà mình nhát và dở hơi cám hấp lắm đấy. Bạn kia nói chị yên tâm, Coca nhà em rất chiến, sẽ xử được thôi. Rồi bạn í gửi ảnh Coca cho mình tuyển. Coca là một bạn poodle nho nhỏ xinh xinh, nhưng mà bất ngờ là chim to vượt bậc, . Lúc nhận được ảnh, nhìn ảnh con chó thôi mà mình cũng hốt hền giật mình!

Thế rồi công cuộc cho hai anh chị se duyên. Khổ thân nhà trai nhiệt tình đem sang tận nhà kết duyên mà Mun chạy chết cha chết mẹ, còn Coca chim to thì nhiệt tình sung mãn  nhảy ngang nhảy dọc, nhảy lên nhảy xuống, nhảy trượt Mun thì nhảy cả cây, nhảy cả vỉa hè, nhảy cả cánh cổng, nhảy cả dép lê. Một bầu đoàn chạy theo hỗ trợ đôi tình nhân mà không trúng phát nào. Chưa kể, 4 con còn lại thì bị nhốt sau cánh cửa sắt đứng xếp hàng ngay ngắn trố mắt rớt mồm xem show làm em Mun lại càng mất bình tĩnh. Mẹ còn đành phải lấy tấm vải phủ kín cái cửa để bọn nó khỏi xem được.

Sang tới 3 lần, Coca đã nhảy điểm danh không thiếu cái cây ngọn cỏ dép lê bánh xe nào ở sân rồi mà vẫn không trúng được em Mun. Cuối cùng phải nhờ nghệ nhân đến giải quyết. Nhanh gọn nhẹ, nghệ nhân trong vài nốt nhạc đã cho anh chị được nên duyên. Cả nhà thì bở hơi tai, nhưng vẫn cười hỉ hả thời phào vui vẻ.

Rồi mẹ được dặn là 0 được tắm nó 1 tháng này, không cho nô nghịch này, phải cho ăn nhiều trứng vịt lộn này… Má ôi bình thường 0 tắm 1 tháng là đã hôi lắm rồi mà em Mun 1 tháng 0 tắm thì chắc cả nhà phải cho nó đi cách ly quá. Rồi mẹ nhẹ nhàng không dám đụng chạm gì nó. Nó thoải mái ị, đái, chửi bậy tùm lum, nhiều lúc nó ỉa bậy 0 đúng chỗ đúng nơi giận đến tím ruột tím gan mẹ vẫn bảo: “0 được mắng nó nhé, nó giờ bầu bí không kiểm soát được ỉa đái đâu…” (ồ vâng thế nó có bầu từ lúc đẻ ra chăng?), lâu lâu nó lao tới mà bẩn mấy cũng phải vuốt ve vì sợ nó giận, nó trầm cảm. Riêng suất ăn của nó là phải đầy trứng vịt lộn, của ngon vật lạ bồi dưỡng.

Rồi tháng đầu thấy bụng nó chỉ to lên một chút xíu. Mẹ bảo chó phải gần hai tháng trở đi mới biết được. Nhà Coca lâu lâu nhắn hỏi có tin vui chưa? Mình nói chăc sắp rồi đó.

Rồi cuối cùng bụng nó cũng to dần lên. Một ngày mình ra sờ soạng nó rồi chạy vào nhà hỉ hả nói với mẹ: “Mẹ ơi, đúng là nó CHỬA rồi, tí nó to lên lắm mẹ ạ”. Mẹ bảo mẹ biết rồi.

Bụng to nhưng mà vẫn chạy nhảy ầm ầm, tăng động như một con điên làm mình với mẹ mình xót ơi là xót, chỉ sợ nó liều mình sảy thai thì bỏ mẹ. Mấy con khác mà cứ lại gần xí xớn động vào nó là bị đuổi xua đuổi vì sợ chị động thai. Nói chung nó là nữ hoàng, nó là công chúa, nó là gái đẹp, nó là trứng mỏng…

Mẹ đếm lịch từng ngày và nói dự sinh chắc khoảng 1 tuần nữa. Chó bao giờ cũng đẻ trong khoảng từ 2 tháng tới 2 tháng 10 ngày, như là người là cũng chỉ 9 tháng 10 ngày là maximum í. Rồi mẹ mất mấy ngày hì hục dọn chuồng, lau rửa, tạo cảnh quan hẳn một góc xinh đẹp ở sân, che chắn cẩn thận để chờ ngày nó đẻ thì cho nó ra ở riêng cho khỏi bị làm phiền, lại được nghỉ dưỡng. Rồi cả nhà cùng ngồi đếm lịch…

Rồi 1 tuần trôi qua, rồi 10 ngày trôi qua… thấy bụng nó vẫn to, tí vẫn lủng lẳng, mình thấy cũng hơi bất an có gì đó 0 ổn ổn, nhưng mà rõ là chim thằng Coca vừa to vừa khỏe thế thì trượt đi đâu được? Mới cả bụng cũng to lên mà?  Nhưng mà chờ mãi vẫn thấy có mẹ gì là sắp đẻ con hết. Thế là mẹ con mình lại phải lên mạng… google.

1 trong những search nhiều nhất về chó đẻ là liệu chó có thể chửa tới… 3 tháng được không =))? Ồ vâng thì ra mẹ con mình 0 phải là nạn nhân duy nhất của tình trạng… chó mang thai giả. Các nguyên nhân của chó mang thai giả bao gồm tình trạng thụ tinh không thành công nhưng vẫn dẫn tới thay đổi nội tiết trong cơ thể nên khiến trông như có thai, nguyên nhân thứ hai là… chủ mong quá nên nó chửa giả cho chủ thỏa mãn sự mong chờ =)). Hoặc cũng có thể với chó nhà mình có cả nguyên nhân thứ ba nữa là nó tự thay đổi cơ thể để lừa đảo mẹ con mình. Nó đã có 2 tháng của ỉa đái khắp mọi nơi mà 0 ai dám làm gì, cũng là 2 tháng nuốt ức vào lòng đi hót cứt mà 0 dám mắng 1 con chó của cả nhà, rồi cắn bất kỳ con chó nào nó thích mà 0 bị trừng phạt, được ăn hàng chục quả trứng vịt lộn  và được yêu thương vuốt ve nhiều hơn bình thường mặc dù mỗi lần vuốt xong là đi tong một bộ quần áo mới giặt.

Giờ thì khi bị bại lộ bụng nó lại từ từ… nhỏ lại, tí cũng bé tí lại. Tao nhìn mà tao tức á.

Giờ ỉa bậy là bị oánh rồi.

Bị con chó nó lừa cho, ức thật ức chứ! À mà mình cũng học thêm được bài học nữa là… không phải cứ chim to thì là chắc trúng nhé. Đèo mẹ!

#homesweethome

#hakindiary

#nhatkydoitao

#nhatkyHakin

#462: Một ngày mùa đông có niềm vui

Buồn cười cái là có khi sắp sang hè đến nơi rồi mình vẫn cứ gọi Hà Nội mùa này là mùa đông. Không biết sao mình luôn nghĩ Hà Nội chỉ có mùa hè và mùa đông thôi. Vì là 2 cái mùa nóng đến 0 thể quên và rét 0 thể nào 0 nhớ. Mà cứ thấy cây cối còn trơ trọi, phố xá cứ trầm trầm buồn buồn, mình vẫn nghĩ nó hợp là mùa đông hơn.
Sáng nay có cái hẹn nhầm, nhưng lại thành hay. Vì được đi vòng vòng mấy khu tập thể cũ ở đường Phạm Ngọc Thạch. Lâu lắm rồi 0 quay lại đây, từ cái thời ăn chân gà Mỹ Miều hồi học đại học. Hôm nay trời mát dễ chịu ghê, không bị nồm, không bị nóng quá hay lạnh, mọi thứ đều rất vừa phải, không phải quạt, không phải sưởi. Ra phố mát, nó lại hợp với cái mood của mấy khu tập thể cũ như thế chứ.

Xong thế nào làm buổi ngồi cafe dầm dề từ giữa HN đến cuối HN. Nhưng nếu nói lý do gì để viết blog hôm nay thì chắc phải là buổi nói chuyện với Trang, cô bé học chung từ hồi đại học, cũng là vợ cậu bạn học cùng khóa của mình luôn. Hồi đại học chẳng chơi với Trang mấy, cũng chẳng chơi với Thanh chồng của Trang mấy, nhưng lúc nào cũng cực kỳ ngưỡng mộ giọng hát hay khủng khiếp của Trang. Nói chung có gì đó nó duyên dáng tài hoa kinh khủng, mình là gái còn mê, nữa là bạn Thanh. Ít chơi vậy thôi nhưng mà biết hết, để ý hết.
Thế xong cuộc đời cũng rẽ mỗi người một hướng, mình lệch hẳn pha với tất cả các bạn đi học đồng lứa, mặc dù cũng từng là cán bộ Ngoại Giao rồi í. Nhưng thế nào càng về sau thì lại càng reconnect lại những người bạn đại học, có những bạn mình còn chưa nói chuyện mấy, và nhận thấy các bạn đều thật tốt và rất yêu mến mình. (Tuy 0 nói chuyện với nhau mấy nhưng mình lại là người hoạt động hơi high profile ở lĩnh vực nghệ thuật và trên mạng xã hội nên các bạn đều follow cả). Và không ngờ những người bạn ấy lại là những người trực tiếp support mình cả về vật chất lẫn tinh thần cho sự nghiệp vẫn còn ở giai đoạn vất vả của mình. Họ nói họ muốn ủng hộ mình để ra những sản phẩm “làm đẹp cho đời”, và để đỡ “uổng phí một tài năng”. Tính mình thì cũng hơi bị dở hơi nữa, rất ngại reach out mọi người, ngại hỏi sự giúp đỡ về công việc, ngại nói với thiên hạ mình muốn gì, ví dụ là muốn… kiếm tiền. Đôi lúc nhiều người không biết mình còn tưởng mình là rich kid và 0 phải cái gì cũng nhận. Và đương nhiên có những điều cũng khó nói về công việc người ngoài cũng 0 hiểu hết được là vì sao mình… hâm thế. (Cái này đáng nhẽ là phải nên chia sẻ í ahihi).

Hôm nay ngồi 4 tiếng nói chuyện với Trang, mình nói say sưa tới mức về nhà khản hết cả giọng. Cái điều nói say sưa ấy nó rất là… phê, là bởi vì mình đang được giãi bày với người rất hiểu cái philosophy và tư duy của mình. (Đấy là điều mình rất thích ở những bạn hồi học đại học cùng mình, các bạn đều rất tân tiến, hiện đại và hầu như tất cả đều là những người rất thành đạt trong cuộc sống). Lý do Trang muốn gặp mình chỉ là muốn hỏi… Chị đang làm gì nhỉ? Chị đang ở đâu? Em thấy chị rất talents nhưng em đang nhận ra sự uổng phí nào đó. Và biết đâu chị em mình có thể hợp tác được gì, em giúp được gì chị thì sao?

Đó câu chuyện chỉ là tâm sự về những philosophy làm nghề và những khó khăn của mình mà thôi. Nhưng mà cái mình cảm nhận và trân trọng được là những nỗ lực muốn được reach out với mình và mong muốn giúp đỡ mình của Trang, của Thanh, cả việc muốn hỗ trợ tiền bạc để mình có thể phần nào hoàn thiện được cái phim Ơ kìa nữa (0 thì lâu quá rồi mình 0 yên tâm move on được sang những dự án khác).

Mình về nhà và cũng nhấc mông lên biết gửi Porfolios cho người ta để đi “bán” mình. Sao mình lười thế nhỉ? Lại còn tính hay ngại nữa? Mọi người cũng muốn biết mình thế nào và ở đâu, và muốn được mình cống hiến mà? Trong khi giờ mình chỉ muốn có mảnh đất làm cái nhà, trồng hoa, nuôi gà, chụp ảnh, viết ý tưởng… mà giờ 0 đi làm thì đâu ra cái nhà? 😀
Đấy, đôi lúc lười viết blog lắm mà có những ngày phải kể lại để lưu giữ rằng. Có những ngày mình vui tới như thế!

#461: Một ngày làm nông dân với kỹ sư nông nghiệp Vinamit

Chắc 5, 10 năm trước thôi chuyện bỏ thành phố về quê làm nông dân vẫn còn là điều kỳ lạ. Thành phố dù chật mấy, có khi chục mét vuông chen chúc nhưng có lẽ nếu cho họ lựa chọn ở như vậy hay về lại quê với ruộng đồng, cây cối, thì phần lớn có khi vẫn chọn chục mét vuông ấy. Đấy là còn chưa nói tới việc các bạn trẻ vẫn ưu tiên được đi học những trường đại học “thời thượng” như là kinh tế, y tế…hơn là đi học để trở lại làm nông. Thế nhưng hóa ra ngày càng có nhiều bạn trẻ có sự say mê với cây cối hơn bọn mình tưởng, các bạn ấy sẵn sàng bỏ thành phố để đi tới những nơi mà các bạn ấy có thể làm nông dân, được trồng cây, nghiên cứu về cây, về đất, được thậm chí sáng tạo ra những loại nông phẩm mới. Mà cái hay là những kỹ sư nông nghiệp trẻ này luôn muốn hướng tới việc nghiên cứu ra những nông sản sạch, sạch và ngon. Chẳng phải người thành phố như bọn mình chợt nhận ra ở thời đại này có khi đang là những điều ngày càng cấp bách sống còn đó sao?


Tớ thì để ý tới cái nghề kỹ sư nông nghiệp từ lâu lắm rồi, bản thân tớ cũng là một người mê cây, thích trồng cây mặc dù sợ rắn rết, chuột, bị dị ứng với đủ thứ từ côn trùng tới phấn hoa. Chắc ai chơi với tớ đểu biết mỗi lần tớ mà cứ nhào vào vườn tược với rừng rú là kè kè chục chai thuốc chống muỗi và thuốc…dị ứng, và phải đảm bảo là phải đi với ai đó để trong trường hợp nhìn thấy con rắn ngất xỉu còn có người…bê ra ngoài =)).

Mà thích thì phải nhích thôi. Nên là giờ đang vo ve đi làm bạn, xin làm quen và tò tò đi theo mỗi lần được xem nông dân với kỹ sư nông nghiệp… có gì vui :D. Tớ thì không phải nghiên cứu họ để theo nghề kỹ sư nông nghiệp (vì tớ vốn 0 thông minh ở lĩnh vực khoa học kỹ thuật, nhìn mặt tớ nghĩ sao tớ làm được kỹ sư hả các cậu). Nhưng tớ có một triệu câu hỏi muốn hỏi, một triệu điều tò mò muốn biết, về cây, về đất, về cuộc sống của một người nông dân hay của một người làm nông nghiệp là như thế nào. Còn nếu nói nó có liên quan đến công việc phim ảnh sáng tác tớ đang làm không thì nói luôn nó liên quan trực tiếp. Tớ luôn muốn hiểu về cây, để tạo ra một cái cảnh quan, một nơi cho riêng tớ để tớ được sáng tác. Và các bạn không biết chứ mỗi lần đến một nơi thật xinh đẹp với hoa, lá, quả, thiên nhiên, là lúc tớ nghĩ ra được bao nhiêu là ý tưởng. Còn nói về cuộc sống của một người nông dân, của một người kỹ sư nông nghiệp, thì as a film-maker, họ là một thế giới của sặc sỡ chất liệu và kiến thức. 0 biết chứ tớ thấy mấy cô mấy cậu kỹ sư nông nghiệp rất là charming và hấp dẫn, đều là những nhân vật sẽ rất hay! Ở họ có sự “rustic” thô mộc, khỏe khoắn của một người nông dân, nhưng lại vẫn rất hiểu biết, lém lỉnh của một trí thức, thậm chí của một nhà khoa học.

Gần đây nhất thì tớ may mắn được đi theo đoàn các bạn kỹ sư nông nghiệp trẻ của Vinamit để xem một ngày làm nông dân của họ là thế nào. Triết lý của chú Lâm Viên – founder của Vinamit là: “Nông nghiệp vì sự sống”. Nghĩa là nông nghiệp bây giờ không phải chỉ là việc chạy đua sản lượng, ăn để tồn tại. Nó còn phải sạch, phải ngon, nó để phục vụ cho một cuộc sống tốt đẹp hơn. Tớ phải đi bằng được xem coi có đúng vậy không đó =)). Nhưng sau khi thấy cách các bạn kỹ sư trẻ thật sự đam mê, say sưa với công việc, cách họ được dạy lại từ các bậc tiền bối với những triết lý rất nhân văn và văn minh, và khi nhìn thấy hàng chục ngàn quả mít được bọc cẩn thận từng quả cho khỏi sâu bọ chứ nhất định không để xịt thuốc thì… tớ ok rồi đấy =))

Các bạn ấy cũng thể hiện cái sự “sạch” của mình bằng cách ra vườn tự xử luống lương thực thực phẩm của chính họ trồng về tự nấu tự ăn ngon lành. Gắp cái miếng rau sống còn tươi nguyên chỉ cần rũ qua nước bỏ vào miệng mà không phải suy nghĩ một chút gì về việc nó có độc hại hay không, cuộc sống thế là nhất rồi chứ còn muốn thế nào?

Đây chỉ là một trong những nông trại của Vinamit. Nói chung tới nơi thấy cái tòa nhà văn phòng nhìn y chang một cái building phong cách industrialized của một nơi nào đó như ở Mỹ, rất chất và rất chuẩn, thì bạn biết là gu của họ không phải bình thường rồi đó. Bật mí với các bạn là tớ rất hay để ý tới gu kiến trúc của người chủ của bất kỳ công trình hay sản phẩm gì, dù là gu văn phòng, gu công ty hay nhà của họ. Vì nó phản chiếu rất nhiều về triết lý sản phẩm hay cuộc sống của họ. Mà các bạn xem ảnh thì cũng thấy đấy. Làm nông dân đã được ăn đồ sạch, làm bạn với cỏ cây, nhưng chỗ ở cũng phải đẹp và có gu như thế nhé 😉

 

Các bạn ấy còn trẻ lắm luôn, ai cũng có đam mê với hừng hực năng lượng í. Được bao lâu thì không biết nhưng nhìn là đủ được inspired rồi :)). Các bạn có khi mặt vẫn còn lấm tấm mụn như đang tuổi dậy thì, nhưng mà…kệ, đội nắng đội mưa, chẳng cần son phấn, chẳng cần phải keo kiếc trau chuốt gì cho mệt. Ở thành phố đèo mẹ như mình có lần đi kiểm tra răng thôi cũng phải tốn thời gian đánh mấy lớp son tới nơi bác sĩ xịt cho một phát bay sạch chẳng còn miếng gì =)). Thế nên chưa biết đứa nào sống vui sống khỏe hơn đứa nào =)).

Nói chung hành trình xin đi làm bạn với cỏ cây, với người nông dân, với các bạn kỹ sư còn là một hành trình dài… và có rất nhiều kế hoạch cho nó. Rồi các bạn sẽ thấy 😉
Ai thích cỏ cây, là kỹ sư nông nghiệp, thích có bạn mới như mình nè thì làm quen ngay nhé =)). À đặc biệt còn đang tìm bạn nào thích và có thể đóng phim được đấy ;). Nhào dzô đi!

#nongnghiepvisusong