Posts tagged 4love

#564: Chuyện một con điên trồng hoa dại

Khi một con điên trồng hoa dại…

Hà Nội sấm chớp đùng đùng xong rồi mưa rơi xuống nhanh như chảo chớp khiến đàn cún nhà tôi còn chưa cả kịp ngáp. Có lẽ vì quá oi bức nên mưa rơi như lũ cuốn đầy hận thù, à không, nói thế này thì là giọng phim thriller rồi. Có lẽ vì quá oi bức nên từng hạt mưa vội vã rơi xuống làm tan mềm lớp không khí ngột ngạt đang bị hâm nóng trong cái nắng như thiêu như đốt của mùa hè…(có vẻ romantic hơn).

Nhưng thôi, dù là thriller hay là romantic thì mưa gì mà mưa to thế, mưa lằm mưa lốn, và tôi đã phải vội vã sấp ngửa chạy lên gác, đầu đội nón, tay cầm ô, tìm đủ mọi cách tả xung hữu đột để làm thể nào kéo được 6 cái chậu cây mầm hoa dại đang oằn mình trong mưa lớn. Một tay ôm bình cây đầy yêu thương như ôm con chó, một tay nghẹo cổ cầm ô, nón rơi sụp vào mặt 0 nhìn thấy trời trăng. Mỗi bình cây phải vài ký xách bằng 1 tay, đem được chúng vào nơi an toàn thì người ướt rượt từ đầu đến chân rồi cũng 0 hiểu mình cần cái ô và nón làm cái mẹ gì. Mà mỗi bình cây chúng không phải là những chậu hoa bình thường, chúng là những chậu cây được gieo lên từ hạt hoa dại hồi ở bển tôi được bạn tặng cùng kèm lời nhắn: “Wish you a beautiful garden”. Vì đi lang thang chụp hình nhiều nên tôi biết được cái hoa dại Mỹ nó đẹp tới cỡ nào và lúc nào cũng mơ ước có một triền đồi nhỏ ven nhà ngập hoa dại. Nhưng đương nhiên triền đồi thì mơ gì đã có, giờ có mỗi nhà…của mẹ ở ké thôi. Mà điều kiện thời tiết của bên kia với thời tiết miền bắc này thì không có khúc nào nó khớp nhau hết á. Mặc dù cái vỏ bao bì của hộp hoa dại rất hùng hồn tuyên bố: “heat tolerance” – chịu được nắng nóng, nhiệt, những điều kiện thời tiết khắc nghiệt, vì nó là hoa dại mà. Nó tưởng nó là Mỹ thì nó ghê lắm, nhưng mà nó mà về Việt Nam này, với cái nắng nóng ẩm 50 độ này xong rồi bố thích là bố mưa cho nát người, đêm còn nóng hơn ngày, thì người còn lâm quang tèo nữa là cái hạt cây mỏng manh, kể cả made in Usa nhá!

Đợt 1 hăm hở gieo vào chậu. Chúng lên vùn vụt như rau mầm, nhưng mà bình thường trời Hà Nội đã không được nhiều thời gian nắng (vì ô nhiễm âm u nhiều quá), mà nhà trong ngõ thì lại càng ít nắng, rồi những cơn mưa bất tử ào ạt tràn tới thế là chúng cứ dài ngoằng ra tuyệt vọng tìm nắng, rồi thân ướt rượt ngỏm củ tỏi cũng nhanh như khi chúng mọc mầm.

Thế là cứ gieo thì lại chết. Gieo lại chết, nhanh không kịp ngáp. Khó khăn vô cùng. Mà cái thói đời 0 được thì phải làm bằng được =)).

Rồi mỗi đợt gieo thì sự kỳ công dành cho chúng lại càng tăng lên. Mỗi ngày bê chúng ra rồi lại bê chúng vào trung bình là 5 lần. Vì nắng ít và dịch chuyển rất nhanh nên cứ một vài tiếng lại khệ nệ bê 6 cái chậu đi ra hướng nắng. Đêm khuya sẽ bê lại vị trí nắng tới sớm nhất buổi sáng và chiều phải ra được điểm nắng cuối cùng trong nhà. Nói chung nắng ở đâu thì cun cút bê chậu ra chỗ đó. Mưa to quá là lại bê ngay vào trong mái che, chắn gió vì chỉ lỡ không vác kịp là nát hết sạch mầm cây. Đêm 4h sáng mà mưa khủng khiếp cũng chạy lên vác hết vào trong, 6h sáng tạnh mưa nắng sắp ra là lại vác ra lại.Hôm bữa trời nắng nhất từ đầu mùa, chạy lên không kịp một đám cây đã ngất xỉu chân tay đã èo uột hết rồi, lại phải cho lại vào chỗ râm mát, hô hấp nhân tạo, đến chiều tối mới thấy nó hồi hồi, làm hết cả hồn. Và không quên mỗi ngày trò chuyện với chúng, dặn dò nhớ phải cố gắng, chống chọi với mọi thế lực thù địch để được ra hoa, để tôi còn được chụp ảnh. Chúng cũng đã rất nỗ lực, cũng cố gắng, cuối cùng cũng một vài khóm nhỏ đã lên được màu xanh, vươn được thành cây rõ nét, cho dù số lượng tồn tại được còn lại sau khi gieo chắc chỉ còn 1/10. Mỗi cái cây vươn lên mỏng lét, mong manh vô cùng, chúng được tôi cẩn thận buộc thật nhẹ vào những cái que nhỏ để không bị gãy cành. Cả nhà tôi đều phải bó tay vì trong nhà có một con điên cũng thuộc dạng có số má. Mẹ thỉnh thoảng thở dài: “Sao con mình nó điên thế nhỉ?” Bố cũng thở dài: “Sao con mình nó điên thế nhỉ?” Đám em thở dài: “Sao chị mình nó điên thế nhỉ?”

Và…cuối cùng…hôm nay, tôi đã được thấy được những mầm hoa đầu tiên của một trong những loại hoa dại gieo xuống hiện ra rõ nét. Một cái cây tiếp theo cũng đang ra những bông hoa đầu tiên. Chúng bé xíu như hạt gạo í, và chỉ qua 2 ngày đã to và vươn cao lên nhìn rõ lắm rồi. Những loài hoa còn lại thì cây vẫn còn đang nhú, ít là đã lên được lá to. Trời ơi hạnh phúc vô bờ, con điên ngồi ngắm hoa và chó mỗi ngày rồi cười một mình không mệt mỏi.

Tuy nhiên, đang vô cùng lo lắng vì chuẩn bị phải vào nam đi bộ đội mất một vài tuần, cây này ai sẽ 5 lần một ngày đem ra nắng, 4h sáng chạy mưa, ai chăng dây chăng cột, ai ngồi nói chuyện với chúng đây…rồi đến lúc chúng ra hoa (nếu chúng sống được khi thiếu tôi) thì tôi không được ngắm được chụp… Tôi vừa thẽ thọt nói với mẹ, mẹ giúp con để ý mấy bình cây, thì thấy mặt mẹ rực lên rạng rỡ: “May quá, con điên nó sắp đi rồi, nó đi phát là mình lấy lại được…6 cái bình đựng cây để trồng cây khác rồi”. Trời ơi con điên nghe như sét đánh ngang tai…

Ồ vâng, ai mà ra cái tum nhà thấy đám cây èo uột nhú vài cái mầm trông khác gì cỏ dại ấy, hoa mà ra được thì chắc gì đẹp hơn hoa local, có thể cười chê tôi thối mắt thối mũi và phải gật gù đồng ý với bố mẹ và đàn chó của tôi rằng tôi là một con điên có số má. Nhưng mà…tôi mà 0 điên thì cuộc đời nó buồn cho bỏ mẹ!

Yêu cây và động vật thì là tôi cũng có số má từ bé rồi. Giờ thì mọi người đang cười tôi vì tôi tìm cách trồng được mấy cái cây hoa dại vớ vẩn, nhưng thực ra chúng là một phần kế hoạch cho một dự án nghệ thuật cực kỳ lớn và kỳ công gấp 1000 lần như thế này của tôi. Một kế hoạch mà trong đó sẽ bao gồm một dự án điện ảnh mà chắc chắn nó sẽ rất thú vị, rất khác người, nhưng mà phải rất điên thì mới có thể làm được. Chúng sẽ mất thời gian, nhiều công sức, tiền bạc, sẽ tiêu tốn nhiều nơ ron thần kinh và độ liều, nhưng mà điên thì sẽ làm được thôi! Điên thì cũng phải ra việc 😀. Và quan trọng là phải vui!

PS: Điên của tôi điên ngầm nhé. Chứ hổng phải là điên nhảy tưng tưng đâu, nên mọi người gặp tôi thì chỉ thấy tôi xinh và cười hiền mà thôi – tuyệt đối 0 làm hại ai bao giờ!

Mưa có vẻ tạnh rồi, giờ tôi lại vác cây ra ngoài đây.

Đấy, ảnh là mấy cái cây hoa dại của tôi đó, có lẫn một vài hạt hoa hướng dương và hoa cánh bướm vào mà bọn nó cũng không lên được thì phải. Nhưng mà không cần biết, chỉ cần biết bao công lao, cây đã sắp ra hoa…

(Cũng chưa rõ là hoa gì, nhưng có lên mạng google tìm thử, có vẻ như giống với cái ảnh đám hoa dại vàng tím xanh kia, có post ảnh kèm, xem có chuyên gia nào biết là hoa gì không?).

**************************
So, while I was in the US, I was given some bags of wild flowers seeds as a gift. Does not matter how harsh the weather conditions in the US are, the wild flowers are able to survive there pretty well, but it does not seem to be the case for them in Vietnam. I could have planted them in a cooler season but unfortunately this is the only season with the most sun. Hanoi does not have long hours of sun due to the cloudy air – probably resulted from pollutions. Also, places like my house which is located in a small alley, surrounded by taller houses – it is even harder to reach the sunlight.

In this summer weather of Hanoi, with the extreme humid heatwave and the sudden heavy rain, even the toughest local plants are struggle to survive, there are not high chances of those wild flowers to get adapted. And it was true – batches of seeds kept dying out eversince the seeds had just sprouted. I didn’t give up, I kept finding a way for them to grow better whenever a new batch of seed was planted.

Since we don’t have lots of sunlight. Each day I move 6 containers of them at least 5 times to wherever the sun’s direction is. Late at night I move them back to the spot where it will be hit by the first sunglight in the morning. And since the rain is very harsh sometimes, even if it is 4 in the morning I would go into the rain to bring these plants into a safer spot, and then at 6 Am when it stops raining, the sun is coming back, I move them back again lol. I even talk to them everyday to encourage them to never give up 😀.

Then they started growing out, slowly, looking a bit weak but growing. Some still is dying out along the way but some is looking good. And the hard work deserves rewards – I start seeing the very first wild flowers coming out – tiny but precious and they bring me countless joys. Might be too much work or waste of time to some people – just trying to growing out some wild plants – but it’s all about the fun and the joy one creates on her own – does not matter what that is.

And here is a secret – these efforts of growing the wild flowers is a part of my very big and crazy movie project. It will take a lot of time and daring but I believe I can do it – just like how I tried that hard for those seeds to flower and I made it!

#hakindiary
#hakinblog
#nhatkydoitao

Ha Kin – Khi một con điên trồng hoa dại… Hà Nội sấm chớp đùng… | Facebook

No photo description available.

No photo description available.

No photo description available.

No photo description available.

 

#558: TÔI ĐÃ TRỞ THÀNH MỘT BÁC SĨ THÚ Y NHƯ THẾ NÀO.

Chuyện giờ mới kể.
Đúng lúc mình nước sôi lửa bỏng nhất công việc vì deadline dí đýt, chưa kể lại còn trục trặc kỹ thuật chỉ có chạy đi chạy lại cũng hết ngày. Thì!
6h sáng mới lết vào giường mà 8h sáng mẹ gọi ầm ĩ từ dưới nhà:
“Hà ơi, con gà của con bị con gì cắn chết rồi”!
Ngay lập tức, mình bật dậy. Bàng hoàng, không thốt nên lời. Lao ra ban công hỏi lại: “Nó bị làm sao?”
“Con gì cắn chết rồi, xuống mà chôn đi!”.
Thế là mình chực khóc ầm ĩ, xong mình bảo con sợ lắm con không muốn chôn. Nghĩ cảnh ôm con gà rồi chôn nó mình đã sợ hãi, không phải sợ vì nó là con gà chết, mà sợ cái cảm giác phải chia ly một con vật mình yêu thương. Mình đang bần thần không biết phải làm sao thì mẹ bảo thêm:
“Nó vẫn thoi thóp này, hay xuống xem thử xem còn cứu được không?”
Chẳng hiểu sao cái câu nói: “xem còn cứu được không” tự nhiên nó làm mình bừng tỉnh. Nếu nó còn sống dù chỉ là thoi thóp mình cũng quyết tâm phải thử cứu, cho dù lúc đó không biết phải làm sao.
Lao xuống dưới nhà như tên bắn, mẹ đang để con gà ở trong cái xô nhựa, nó trắng bợt, mắt đã giãn đồng tử, người nằm đơ ra thoi thóp thở nặng nhọc, máu me bê bết đầy người. Có lẽ không nói nó còn sống thì nhìn nó hoàn toàn là một con gà chết mới bị cắt tiết.
Cái điện thoại chết tiệt bao ngày không sao tự nhiên lúc đấy hết pin không thể google được cái gì. Vội vã gọi cho cậu bạn là bác sĩ thú y hỏi phải làm sao, đương nhiên bác sĩ bận có nghe máy ngay được đâu. Thế là cuống hết lên lầm bầm nghĩ phải làm gì phải làm gì. Rồi thì nghĩ làm gì thì chắc nó cũng như người thôi, vệ sinh vết thương, bông băng, sát trùng, kháng sinh… Thế là bắn đi mua cả bộ về nhà. Vừa hay bác sĩ trả lời, bảo chụp xem cái vết thương xem nào, đm cái điện thoại còn có 3%. Tay mình thì run, mà thật sự không dám vạch con gà ra xem vết thương sợ nó đau hay nhỡ làm gãy cổ gãy chân gì nó. Nhưng nhìn là biết nó bị cắn cổ be bét, máu cũng khắp nơi nên cũng không nhìn ra vết thương nó ở đâu nữa. Bạn bảo thôi có gì cứ rắc kháng sinh vào.
Thế là mình ngồi nghĩ cách cứu con gà. Người thì mệt rũ vì đã nhiều ngày căng thẳng làm việc ngủ không đủ. Mà giờ con gà thoi thóp thế kia không thể cứ để nó thế mà chết được. Thế là nào cồn, nào nước muối, bông băng, kháng sinh, mình vừa lau vừa lần mò cho nó. Nó gần như không còn tí sức sống gì, có luc thấy nó im thít cổ nghẹo oặt xuống mình đã nghĩ thôi rồi nó đi hẳn rồi. Vừa lau vừa thương nó và cũng 0 có quá nhiều hy vọng nó sẽ sống.
Lau máu khắp người, lông rụng tơi tả, mắt nó lờ đờ, đầy cả cái chậu máu. Mình thấy có vết thương rất lớn ở cổ,, cắn bay hết cả một mảng da, đoán có thể rắn hoặc chuột cắn nó và còn tha lôi nó đi khắp nơi thế này. Nghĩ mà thương nó trào nước mắt. Trước giờ cứ nghĩ nó sướng, một mình được cả cái giang sơn là khu vườn tha hồ tung tăng, chuẩn bị cho cả cái ổ góc vườn che mưa che nắng, khi nào thích về nằm ngủ. Cơm ngày 3 bữa. Mình 0 bao giờ nghĩ nếu là con chuột mà nó lại có thể cắn được cả con gà. Rắn thì lại càng chưa thấy bao giờ. Thực sự tới giờ cũng không chắc lắm là con gì đã cắn và tha lôi nó dã man như thế.
Lau sạch sẽ bằng nước muối, rồi cồn, rồi sát trùng, rồi rắc kháng sinh. Thế là cũng hết cả gần 2 tiếng đồng hồ. Nó ngồi cũng không vững, mình dựa nó vào trong cái giỏ lót rơm, nó ngáp ngáp vì có lẽ không thở được. Rồi giờ mình lại nhớ ra, nó không ăn được, giờ phải cho nó ăn thế nào.
Rồi nghĩ một lúc, mình ra hàng thuốc hỏi có bột ngũ cốc dinh dưỡng không, rồi mua xi lanh.
Đến tối, mình ra coi con gà (đã đậy rất cẩn thận), nó vẫn thở thoi thóp. Và cái này mới rồ người, trời bắt đầu đổ mưa tầm tã. Mà lại bắt đầu một đợt mưa dài cả tuần. Bao ngày bao tháng không sao rồi đúng lúc con gà gặp chuyện thì trời đổ mưa. Mà mình để nó trong chuồng ở vườn. Mỗi lần ra kiểm tra, mưa ướt như lột cho dù đã ô dù đầy đủ. Mà chưa kể, mình còn phải mang nó vào bếp để lau rửa vết thương, bơm đồ ăn, kháng sinh. Mỗi lần bê ra bê vào kiểm tra thì thôi cực khổ vì mưa gió.
Rồi mình bơm kháng sinh, pha ngũ cốc cho nó ăn. Bơm rất mệt rất khổ vì nó quá yếu, không mở được cả miệng, không cả nuốt được. Lúc đầu bơm chưa có kinh nghiệm còn làm nó sặc ra hết mình còn tưởng nó sặc chết mất rồi.
Thế là đúng lúc bận, mà lại là bận nhất từ đầu năm, đang phải làm ngày làm đêm. Trời thì mưa đéo ra cái quy luật thể thống cống rãnh gì. Mỗi ngày mình đã kiên nhẫn dành hơn 2 tiếng bơm rửa, cho con gà ăn, đút và bơm cho nó cực khó vì lúc nó yếu thì nó không nuốt được bơm nó ra ngoài hết, lúc nó khỏe hơn chút thì nó ngậm chặt miệng giãy dụa, bơm 10 thì phải ra ngoài một nửa. Bơm xong thì kiên nhẫn lau sạch người nó bê bết thuốc với nước ngũ cốc. Dành thời gian cho nó thì mình lại càng phải ngủ ít lại. Làm việc có lúc không thể minh mẫn nổi. Và đm, trời mưa, trời mưa.
Mẹ vẫn bảo chắc nó không sống nổi đâu. Mào nó nhạt không có tí màu nào thế kia. Nó vẫn nằm im và không thể cử động, người dựa hoàn toàn vào cái thành của hộp nhựa. Mình thì cứ kiên nhẫn bơm thuốc và ngũ cốc, ngũ cốc thì thực ra chỉ có nước vào là chính chứ không bơm được cái.
Nhớ đêm thứ 2, máy móc trục trặc phát rồ. Trong lúc chờ khởi động lại, mình lại chạy xuống đội mưa xem con gà sao rồi. Lúc đó là 2h sáng. Lúc ra chuồng nó không thấy con gà đâu. Mình tím tái hết cả người, nó đang quá yếu, nó có thể đi đâu được? Trời ơi lại con khốn nạn kia nó tha con gà đi mất rồi? Mình tìm nó khắp nơi, không thấy tăm tích gì. Trời thì mưa chết cha chết mẹ chỉ muốn chửi bậy. Rồi mãi cũng nhìn ra được nó đang lộn tùng phèo ở tít sâu sau cái chuồng, dính chặt vào giữa tường và cái lưới mẹ giăng. Mình thật sự không hiểu nổi tại sao nó lại bị đẩy ra đấy, sau mình nghĩ có thể nó lại bị con gì đó tấn công và nó đã cố dùng sức kiệt của nó để bỏ trốn ra đấy. Mưa quá thể mưa đầu óc mình thì kín đặc việc, mà phải là lúc việc mà thêm 1,2 tiếng cũng là quý ấy. Mình chỉ kịp đi tìm mấy tấm xốp quanh nhà lép nhép để đậy kín nó lại tránh bị con gì đột nhập. Vừa đậy vừa thương con gà chảy nước mắt. Chắc suốt thời gian ở vườn nó bị nhiều con bắt nạt lắm mà mình không biết.
Cấp tốc mình đặt mua cái chuồng gà. Rồi trong lúc chưa có chuồng gà mình cho nó tạm vào… chuồng chó. Đàn chó cứ phát rồ lên bu xung quanh vì: “Con này mày ở đâu ra mà chiếm chỗ của bọn tao?”.
Ngày thứ hai, thứ ba… mỗi ngày tỉnh dậy mình lại tim tập thình thịch xuống kiểm tra xem nó còn sống không. Nó vẫn thoi thóp, không thấy có nhiều tiến triển, miệng ngáp ngáp, mào trắng nhợt, và không thể nào đứng được, nó nhẹ bẫng như một con chim nhỏ. Mẹ bảo nó qua được ba ngày chắc nó sẽ sống. Nên tới ngày thứ ba mình dạy từ sớm để kiểm tra nó, tin tuyệt đối vào lời nói của mẹ. Cảm giác như đó là một cái đích để hy vọng. Xong rồi còn để ý nó vệ sinh được ra không nữa, thấy nó liên tục ra nước trắng nhợt nhạt, chắc là từ thuốc và ngũ cốc. Rồi đI hỏi bạn là gà nó đi ị đi tè thế nào, mới được học kiến thức ồ với à là gà nó đi ị và tè… cùng 1 lỗ, và cùng nhau luôn :)), tưởng nó ị mà là nó tè luôn đấy. Đường tiến lên làm bác sĩ thú ý học hỏi được nhiều thứ hay ghê =)).
Và dù bận rộn như thế, mình đã vẫn dành 2 tiếng kiên nhẫn mỗi ngày bơm, rửa, đút cho từng miếng nước, ngũ cốc… nó ngoi ngóp, cả nhà mình ai không ai mà 0 biết cái tính của mình, con gì trong nhà là mình phải chữa cho bằng được cho dù người ngoài nhìn vào thấy dở hơi lắm. Nó tiến triển rất chậm nên có lúc mình cũng không biết nó còn bình thường được nữa không. Đến ngày thứ 10 nó bắt đầu đứng được bước đầu tiên, mình thở khẽ: “Thế là có hy vọng rồi”. Đến ngày thứ 20, mình vẫn bơm rửa cho nó như vậy rất kiên trì, nó đã ăn được miếng bún đầu tiên, khi thấy nó đớp miếng bún, mình suýt khóc. “Thế chắc chắn là mày sống rồi đó!”, rồi nó bắt đầu đứng thẳng và đi lảo đảo được một đoạn dài. Cái mào đã hơi hồng hồng. Mình tự phục mình vì mình đã cứu sống được một con gà. À, chắc chắn là nhiều người cười ầm lên khi mình kể như vậy. Google cũng chẳng có nhiều thông tin về cứu gà, hỏi bác sĩ thú y cũng không biết quá nhiều. Người ta cứu chó cứu mèo mấy ai cứu gà mà nhiều kinh nghiệm. Mình có thể khẳng định với các bạn rằng con gà này vào nhà khác thì 100% đã bị chôn hoặc lên đĩa luôn hôm đó rồi. Cả nhà mình, cũng từ đây mà ai cũng thương và quan tâm con gà nhiều hơn, một phần vì thấy nó quá tội nghiệp, một phần vì thấy cái nỗ lực kinh khủng của mình để cứu nó. Ngày trước suốt ngày mẹ bảo mệt lắm không nuôi thêm con gà nữa đâu, cho đi đâu thì cho (nhà mình đã nuôi thì không có chuyện thịt), mình đấu tranh giữ bằng được con gà. Giờ thì mẹ còn chăm nó hơn cả mình, nào thóc nào rơm. Mình đi đâu cũng có bố mở chuồng đóng chuồng cho mỗi ngày thay mình.
Con gà cuối cùng cũng sống nhưng nó có bị sang chấn quá mạnh nên chỉ quanh quẩn ở chuồng không dám đi tha thẩn khắp vườn như trước nữa. Nhưng may mắn nó đã nhanh nhẹn, mào đỏ hồng hào.
Thế mà rồi mình chăm bẵm nó có lẽ hơi bị thái quá nên bây giờ nó đã bị mắc bệnh béo phì, đi lại rất khó khăn. Nó cứ ụt ịt ở một chỗ, không hoạt động. Lên mạng thì lại biết nó đã mắc chứng béo phì, giờ lại phải mau chóng nghĩ cách chữa nó không nó sẽ suy tạng mà chết. Muốn chữa béo phì phải cho ăn ít đi và bắt tập thể dục.
Nói tới đây muốn ngất quá…
À, kể thêm trong lúc chữa con gà, đã tốn bao nhiêu thời gian thì tiếp tục chó dở chứng. Con béo thì tiêu chảy, thằng ông ngoại nó thì hăng chơi lao đầu vào cái thớt 5 cân đè cho què chân. Thế là đút gà xong thì ra vái thằng béo để xin nó ngồi im đút thuốc tiêu chảy mà nó ngúng ngẩy thì thôi phát điên. Thằng ông ngoại thì phải đem đi chiếu chụp X-quang, rồi bó bột trong cơn mưa tầm tã. Vì không có thời gian nên phải đem ra gần nhà (mà chỗ này thì nhìn cũng 0 ổn cho lắm), y như rằng có quả anh thú y khi bó bột cho cháu nó thì bó luôn cả cái… dây xích vào cùng, nên sau lại phải tháo ra… tua lại từ đầu. Bác sĩ dặn về phải nhốt nó lại.
Thế rồi về nhà hớt hải hết gà và chó thì mới băng được 3 ngày, sáng dậy đã thấy quả dây băng chỉ là một đống vải vụn rớt ở bếp. Lại hớt hải đi băng lại, lại được anh thú y băng cho kiểu mới là băng luôn cả móng chân móng tay của cháu và đương nhiên về nhà cháu chỉ gặm cho 2 phát là nó tụt mẹ nó hết ra ngoài. Nhưng tới nước này thì tôi cũng đã lạy các cháu thôi các cháu muốn thế nào thì muốn, không tải nổi nữa rồi.
Rồi vừa ngồi xuống cái ghế ăn trưa thở hổn hển vì gà và chó thì lại nhận ra thằng Nhọ… đầu bị sưng lệch đi một bên, sưng rõ mồn một luôn. Lao ra sờ, nắn, chụp 1200 tấm ảnh để xem có đúng là nó bị lệch thật không thì càng chụp càng… lệch. Răng thì đã si ca vâu nửa hàm rồi giờ tai lệch hẳn một bên, nhìn 0 ra cái thể thống gì hết!
Trời ơi… tôi chỉ biết thốt lên.
Nhưng giờ tôi kể tiếp chuyện tôi đi chữa tiếp thằng Nhọ thế nào thì lại thành mẹ nó 20 trang nữa mất. Take a break đã!
Link ảnh:

#557: Câu chuyện buổi chiều quê

Sau khi được nghe dì dụ là sẽ có bữa ốc nhà làm các cô các dì khao nhân ngày rét nàng Bân ghé thăm. Người Hải Phòng quyết không lòng vòng nên dù đang ngắm hoa gạo đã vẫn lộn ngay về lại Hải Dương làm người Hải Dương ăn ốc. Giữa trời rét co ro ăn bát ốc nóng hổi mà các dì í pha nước chấm ngon và sành điệu ngỡ ngàng, bất ngờ là hơn đứt cả nước chấm ốc ở mấy quán ăn bữa giờ ( cứ nhìn bát nước chấm là các bạn hiểu). Nức mũi gừng sả, chua chua cay cay, gai bưởi nhể ốc sắc nhọn vừa tay. Trời về chiều rét ngọt, vừa ăn vừa sụt sịt, thêm tí bia cho bốc. Ốc chưa xong thêm nồi chè bưởi ụp vào bàn. Vừa ăn vừa nghe loa làng điểm tin và các dì các cô nói chuyện mà như chửi nhau ( kiểu quê tôi nó phải thế :)).
Ôi nghĩ sao tuyệt vời mình có quê, có các dì các cô các bác các cậu. Hồi bữa xem rất nhiều các chương trình “Như chưa hề có cuộc chia ly”, khóc ướt khăn vắt được cả ra nước, vì thương những con người hơn nửa đời người mà không biết gốc gác quê hương của mình. Xem để thấy mình thật may mắn và hạnh phúc.
Tuy nhiên buổi chiều quê đã suýt không được trọn vẹn. Khi hai dì cháu dắt díu nhau về nhà và phát hiện ra thằng Tây đã biến mất. Một phút sơ hở nó đã chuồn ra khỏi cổng lúc nào không biết và chưa về đã từ chiều. Một con chó vậy mà xổng vừa nguy hiểm vừa dễ bị bắt. Thế là suốt 2 tiếng đồng hồ cả nhà tỏa đi tìm khắp làng. Đi đến đâu là gào đến đấy: “Tây ơi” “Thằng Tây đâu?”. Cả nhà hét vang 5 ngôi làng 8 cánh đồng. Bà con ngơ ngác hỏi thằng Tây nào bị lạc sao? Cuối cùng, đành nước mắt ngắn dài đi về xác định là mất. Mình buồn thối ruột vì chưa kịp làm quen nó lâu. Còn nước còn tát vớt vát mở điện thoại lên tìm xem có hình nào của nó nguyên cây không định up lên các trang tìm chó. Đang viết cap lâm li bi đát thì nghe tiếng ai đó gọi dì hớt hải rồi thấy xe phóng đi cái vụt. Mình nín thở xem chuyện gì. Một lúc sau dì quay lại gô cổ thằng Tây kéo như kéo con bò. Vừa đi vừa mắng mỏ không ngớt lời váng cả cánh đồng đêm. Thì ra nó đã đi theo tiếng gọi con chim rồi ngồi chầu chực chờ gái trước cửa nhà người ta cả buổi chiều. May nhờ cả nhà đi đánh động nên có người báo tin. Có một hòn thôi mà máu lửa thế nhỉ?
Dì kể lúc tới nơi tìm nó, cách nhà cả 2km, dì hét lên, hai tay dang rộng ra: “Tây đâu? Có đúng là Tây không?”. Thì nó đang lội bùn gần đó nhào ra chạy về ôm chầm lấy dì. Con chó khổng lồ và cái dáng hùng dũng khiến mấy chị em phụ nữ gần đó nhìn thấy ngất xỉu, còn mấy anh đang ngồi quán nhậu ngay trước mặt thì rớt hết dớt dãi.
Tối muộn cũng ăn được bữa cơm. Lâu lắm rồi mới ăn cơm muộn thế. Vừa ăn dì vẫn vừa mắng không ngớt và kể lể chi tiết bao nhiêu tiền thuốc, tiền sữa Ensure, tiền đồ ăn mua cho lúc tiêu chảy, tốn kém thế mà mày dám bỏ tao đi 😂. Thằng Tây i ỉ í kiến í cò phân bua, mắt cụp tai cụp, xong rồi dì vừa cầm que ra lăn đùng ra giãy đành đạch nước mắt ngắn dài khóc rên chết cha chết mẹ. Đèo mẹ, nước mắt cá sấu thế nào cũng không ăn thua đâu vì khả năng sẽ bị vặt nốt viên bi sau trận này!
Giờ thì nó đã bị xích phạt, vẫn gào khóc thảm thiết, lâu lâu kèm một cái chửi đổng điếc cả tai.
Buổi tưởng thuật chiều quê của mình đến đây là hết 😅
Linh ảnh:

#556: CHỈ LÀ CÂU CHUYỆN CÁI CÂY…

Cuối cùng cũng tới ngày này dù chắc phải tuần nữa mới full bloom, giờ mới loading khoảng chừng 40% còn lại vẫn là nụ, nhưng không thể chờ muộn hơn để khoe :)).
Cây nhài leo thủa nào mình đi mua ven đường ở gần Trường đại học Nông nghiệp trong một cơn sang chấn tinh thần, sau 2 năm sang đất ra vườn và leo lên được tận tum, giờ nụ hoa nở kín từ dưới lên trên. Cảm giác một ngày lên tầng mở cửa ban công và nhìn ra một giàn hoa leo trắng xóa đẹp đến ngỡ ngàng, cứ như trong phim không bằng :)).
Cách đây 1 tháng lúc tất cả các cành cây đều ra những mầm lá xanh nhỏ tua tủa, mình nghĩ rằng chắc đó là mầm lá mới chứ không thể nào biết rằng đó chính là nụ hoa, vì làm sao có thể nhiều nụ hoa tới như vậy hết. Không lẽ cả cái cây có cả ngàn nụ hoa như thế sao? Ngoài ra nhà mình vốn thiếu nắng nên cũng không tự tin rằng có cây nào sẽ ra được nhiều hoa. Thế mà tới cái ngày nhận ra tất cả các cành cây đấy đều trổ thành nụ hoa thật sự thì hơi sốc nhẹ vì không lẽ mình sắp được nhìn một cái cây leo kín hoa hay chăng? Nhà mình mà cũng có thể ra được cái cây nhiều hoa như thế chăng?
Quay lại chuyện sang chấn tinh thần hôm đi mua cái cây này. Đó chính là ngày cách đây hơn 2 năm mẹ sơ sẩy mở cổng nên 2 con chó nhà mình lẻn ra ngoài dắt tay nhau đi chơi, trong đó con chó cái mới đẻ con được có 5 ngày còn đỏ hỏn. Mình hốt hoảng tột độ vừa vội vã đem bọn chó con đi tới trung tâm chăm thuê vừa cầu cứu khắp nơi tìm chó, mà đi một phát đi cả 2 con, là 2 bố con. Trong cơn hốt hoảng mình gọi cho Long bảo em đưa chị đi mua cây ngay và luôn không chị ngồi một chỗ chờ chó về thế này chị căng thẳng tinh thần quá. Mỗi lần stress là chỉ có đi mua cây hoặc chăm cây là mình thấy được dễ chịu hơn. Thế là hai chị em lọ mọ đèo nhau ra Đại học nông nghiệp. Lúc dừng ven đường mình hỏi cô bán hàng: “Có cây gì nó leo mà ra hoa được không?”. Cô ấy chỉ cho một loạt cây, rồi không biết sao mình chọn cái cây nhài leo này dù lúc đấy nó chỉ có 2,3 bông hoa trên cây và nhìn khá èo uột. Lúc còn đang thẫn thờ thì nhận được tin báo đã tìm được chó, tìm được đủ 2 con của nợ, ôi giời thế là tinh thần phấn chấn, mua thêm hẳn bao đất lôi xềnh xệch về :)).
Cái cây sau khi sang đất mất gần năm không vươn được lên cao vì vướng dưới cây khế, lại ít nắng. Một ngày mình bỗng phát hiện ra có một nhánh đang nỗ lực vươn cao mãnh liệt, nhưng vướng cây nên quấn mấy vòng vào cây khế không thoát được và cũng không lên cao được. Thế là mình bắc thang và thả dây từ trên cao xuống, rồi vắt cái cành vào. Thế rồi chỉ khoảng một thời gian ngắn sau, cái cành ấy vượt được ra khỏi 2 cây khế và bắt đầu thoát ra nắng vươn lên cao. Những bông hoa đầu tiên nó ra là ngay ban công tầng hai của phòng mình. Trước giờ vẫn mơ có hoa nở trước cửa phòng, nay nó đã thành sự thật. Rồi chỉ một nhánh cây ấy nó đẻ ra nhiều nhánh cây khác và bắt sang tất cả những cái dây mẹ treo từ trên tum xuống. Và rồi chỉ gần một năm, nó đã leo được lên tận tum. Cho đến hôm nay, nó tặng quà lại công chăm cây của hai mẹ con là nụ hoa chi chít từ gốc đến ngọn. Điều mà tới giờ mình vẫn còn ngỡ ngàng. Hoa lại còn thơm ơi là thơm nữa chứ!
Nhớ lúc ra những nụ xanh xanh mình ngỡ là nụ lá, mình còn nghĩ vu vơ, biết đâu một thời gian nữa hóa ra nó là nụ hoa nhỉ, ôi giời nếu mà là nụ hoa thì hoa từ dưới lên trên à. Nghĩ vậy thôi chứ sao có thể tin bọn nó một ngày là nụ hoa thật, cảm giác cứ như điều kỳ diệu vậy í!
Sáng dậy hoa hay rụng kín ở sân sau, hoa rơi đầy những chậu nước tưới cây của mẹ. Sáng mẹ cứ dậy quét sân mẹ lại lầm bầm :)), thế mà mình còn dặn mẹ đừng có vớt hoa ra khỏi chậu nước, để con ngủ dậy… chụp ảnh xong thì mẹ hãy tưới cây :)).
Trưa mình vác ghế ra ngồi ôm cằm ngắm cái cây say mê, xong khệ nệ ôm 3 cái máy ảnh đủ loại ra chụp chụp chụp, chụp mãi không thấy chán. Mình đang ngồi chờ tới ngày nó full bloom hẳn, chắc lúc đó còn đỉnh hơn thế này nhiều lần.
Thực ra muốn nhìn được cái cây đẹp nhất phải là từ… hàng xóm nhà mình nhìn sang. Nhưng rất tiếc là nhà hàng xóm mình sợ ánh sáng mặt trời bất kể xuân sang hạ tới đông về thu đi nên lúc nào cũng làm cái màn xanh lét che kín nhà, chỉ kéo lên lúc buổi tối. Cũng không biết lúc nào thì họ có ánh mặt trời vào trong nhà nữa. Trong khi ngược lại bên nhà mình thì phòng lúc nào cũng mở ban công đón gió và khí trời, cây cối kín đặc. Thì họ không cần ánh sáng mặt trời cũng không sao nhưng mà tức là mỗi lần chụp ảnh cái cây và vườn mình nhưng mấy tấm màn xanh nhà họ làm cái background của ảnh xấu bỏ mịa. Chụp ảnh né thế nào cũng không thoát khỏi mấy cái màu xanh le lét đấy, bực bội :)). 0 lẽ rút tiết kiệm mua cái rèm tre đèm đẹp sang đấy tặng nhờ họ dùng hộ cho em bên này chụp ảnh cho nó đẹp với. Mà chưa kể cái cây nhà mình đẹp thế mà không thèm kéo cái rèm lên mà nhìn :)). Trong khi mình muốn nhìn được cây nhà mình còn phải vẹo hết cả người. View nhà mình đẹp thế mà view bên kia xấu quá xấu, đời thật là không công bằng huhu.
Nói chung chỉ ai trồng cây và chăm cây, yêu cây mới hiểu được những cảm xúc sung sướng vì cây như thế này :)). Bằng chứng là viết bài về cái cây mà mình viết dài được như thế này đó các bạn :)).
Từ bé thơ mình đã ước sau này mình có một mảnh đất nhỏ để trồng cây như mình mơ ước. Sau lớn lên còn muốn mảnh đất thành cái studio để mình quay phim nữa. Thế mà đèo mẹ, mơ từ bé cho đến lớn, chưa kịp mần ăn được mảnh nào thì tới giờ phong trào nghe nhạc Đen Vâu trồng rau nuôi gà, bỏ phố về rừng được làm nông mà vẫn xinh vẫn trắng mộng mơ như Lý Tử Thất nó bùng phát dữ dội quá. Nhà nhà chán thành phố muốn được về quê nghỉ dưỡng trồng cây, mình còn bị ám ảnh bởi cụm từ cò đất: “Siêu phẩm nghỉ dưỡng”. Phong trào bùng phát dữ dội nên giá đất nó dữ dội theo, tới giờ cuối cùng mình mới tiết kiệm được ở mức mua được cái nóc nhà, ước mơ có mảnh đất làm phim và studio chắc là ngày càng xa vắng bà nó rồi =)).
Ơ nhưng mà cũng chẳng biết được, vì giờ nghe nói là những nàng Lý Tử Thất mộng mơ sau vài hồi mua đất với viễn cảnh trồng rau nuôi nhà ngôi nhà nhỏ xinh đang bắt đầu bán đất lại rầm rầm, vì sau phát hiện ra… thành phố chán mà về quê còn… chán hơn nhiều, và trồng cái cây… nó cực quá, đời quả thật không như là mơ :)). Thế nên mình lại có chút hy vọng, lại ngay ngắn ngồi chờ xem khi nào cơn fever đi qua biết đâu kiếm được mảnh nào :)).
Cơ mà trong lúc chờ không biết tới khi nào thì bố mẹ quyết định cho cải tổ lại mảnh vườn nhỏ sau nhà. Mình sẽ làm lại thành một căn nhà xinh cho mình và… chó ở, cùng một mảnh vườn be bé trồng những thứ mình thích. Mình trồng cây cực mát tay các bạn nhé, và cũng 0 ai chịu khó có thể một ngày 5 lần bê cây ra nắng, 3h sáng bê cây vào nhà khi mưa to, 5h sáng lại đem lại ra đón bình minh như mình đâu :)). Gọi là chịu khó cũng được, mà gọi là rảnh quá cũng được :)). Nhưng mà cứ rảnh rồi chờ tới ngày được thành quả thế này đi, thật là đáng í hê hê hê!
Ký tên: Hà Kin – cô gái yêu cây và chó vô đối!
Ảnh: Chụp vào mấy hôm nay bằng nhiều máy ảnh khác nhau

#528: Buổi đầu tiên ăn ốc của Tun

Nói là làm, bảo dẫn Tun đi ăn ốc là phải đi ăn ốc ngay.

Hóa ra hôm nay là buổi ăn ốc luộc đầu đời của cháu. May quá có cô Kin kịp cập nhật những thú vui tuổi teen (theo kiểu thời các cô) cho cháu :)). Chắc cô còn cập nhật thêm nhiều 😀

Đó là một quán ốc nằm trong cái ngõ Trung Liệt bé xíu chỉ vừa hai cái xe máy tránh nhau. Mặt trước thì bé nhưng lại có cái sân sau nhà khá rộng. Trên tường của quán có những bài báo, câu chuyện nho nhỏ. Bác bán ốc, tóc bạc loe hoe, mặc quần đùi áo may ô kẻ ngồi xem diu tub trước cửa nhà. Ai mà dừng trước mặt bác là bác hỏi: “Mấy bát?”.

Chưa ăn ốc bao giờ nên tay cháu khều ốc run lẩy bẩy trong khi tay cô đã thành nghệ nhân. Cô khều được 10 con ốc cháu vẫn đang loay hoay móc chưa xong một con. Cô liên tục hỏi ngon không, nước chấm phải cho sả, ớt, gừng, quất vào thế này thế này. Cháu gật lia lịa, cháu ít nói nhưng cô mặc định rằng cháu thích :)). Món này ngon thế mà sao cháu có thể không thích được :)). Thế nào con gái Hà Nội mà giờ mới biết ăn ốc luộc là lào????

Mà mình cũng 0 nhớ ra ngày xưa mình được ăn ốc luộc thế nào nhỉ, chỉ nhớ được ăn từ bé. Tiềm thức luôn là những quán ốc vỉa hè, đầu ngõ, ven đường, chỉ có mỗi món ốc luộc thôi mà lúc nào cũng thòm thèm, ngày nào ăn cũng được.

Trong lúc ngồi nhìn cháu nó loay hoay khều ốc thì nhìn lên tường nhà. Bỗng chợt nhìn thấy cái ảnh bác bán ốc kéo đàn violon. Mà cái dáng kéo đàn này, cái ngón tay này nhìn biết luôn là người chơi đàn xịn chứ không phải làm màu. Nhìn sang một góc khác thấy có bài giới thiệu tường tận về một nghệ sĩ violin bán ốc. Thế là mình ồ lên, thì ra quái nhân ngồi bán ốc chứ đùa à. Đoạn, mình bèn quay lại định hỏi bác thì thấy bác đang cầm cái ca nước và cái bàn chải đánh răng đứng ra trước cửa… đánh răng. Ủa, mới 8 rưỡi, ốc bán chưa xong đã sắp đi ngủ rồi á?

Bác đánh răng xong đi vào, khách vẫn vào, bác hét lên: “To nữa đê” (1 bát ốc to nữa cho khách).

Rồi mình gọi bác khiến bác giật mình:

“Bác Sỹ”. (là tên bác trong bài báo trên tường mình đã kịp đọc :))

Bác:

!!!!????

Mình:

“Bác kéo vi ô lông hả?”

Và dường như chắc bác chờ đợi lâu lắm rồi để có người hỏi, bác đi thẳng vào vấn đề luôn:

“Đây, để tôi vào lấy đàn kéo cho mấy bài”.

Còn chưa kịp nói gì cả :)).

Và bất chấp khách vẫn vào bác bỏ đấy để đi lấy đàn luôn và ngay. 3 phút sau bác quay lại với cái đàn trên tay. Vừa mở đàn vừa kể say sưa chuyện ngày xưa có cái đàn 200 đồng (trên cái hình dán trên tường) mà bị khách ăn ốc vào đá vào rớt một miếng hỏng đàn, giờ phải chơi cái đàn rẻ tiền có 2 triệu.

Cái đàn cũ 200 đồng mà mua vào năm 75. Bác tính lúc đó 2 hào một bát ốc. 1 đồng được 5 bát ốc. Thế tưởng tượng xem 200 đồng thì là bao nhiêu bát ốc cho một cái đàn violin? Đấy, cứ thế mà tính xem. Mình giờ chưa tính ra 😀, nhưng đàn thế là đắt tiền là chắc rồi :)).

Bác bảo bác đàn toàn mùa xuân nhé. Đầu tiên là Mùa xuân đầu tiên, rồi đến Làng lúa làng hoa. Mặc dù đang ăn ốc nhưng mình cũng ngưng hết để ngồi nghe và quay lại. Chị Hoa bảo: “Bạn này mà quay là về bạn review quán ốc của bác hay lắm đấy”. Bác bảo: “Ôi xồi cần gì đầy người review rồi”. Mình bảo: “Cháu quay vì cháu yêu nghệ sĩ thôi ạ”.

Bác bảo, nghệ sĩ tới đây ăn đông lắm. Thế rồi, bác mở điện thoại ra khoe: Đây, hôm nọ nhạc sĩ Giáng Son còn tới đây ăn đây này. Trong ảnh thấy chị Son đi ăn với bao nhiêu là anh. Thì ra chị đó đã đi ăn ốc mảnh mà không hề rủ tôi.

Rồi nhân tiện nói chuyện nghệ sĩ, tôi buột mồm hỏi:

“Thế bác có biết ban nhạc Bức Tường không?”

Mắt bác sáng rực

“Ôi sao không biết, tôi thích thằng Trần Lập cực kỳ luôn. Thích lắm”.

Thế là mình chỉ vào chị Hoa và Tun:

“Thế đây là vợ anh Lập và đây là con gái anh Lập này”

Thế là bác bật dậy nói lắp bắp:

“Ôi tôi thích cái bài, cái bài, cái bài, cái bài, cái bài, cái bài, cái bài, cái bài…. cái bài gì mà trèo trèo í nhỉ”

Một thanh niên gần đó khi nghe thấy Trần Lập cũng đã xôn xao nãy giờ, vội bắt sóng quay lại đỡ lời cho bác:

“Bài, bài Đường lên đỉnh Olympia đấy”

“Ờ ờ đấy đấy”.

Cháu Tun cũng tũn ra xem bài Olympia là bài nào. Hình như bài đó bố cháu chưa kịp sáng tác!

Tôi liếc liếc phím lại cho bác:

“Đường đến ngày vinh quang” ạ.

Và từ lúc đấy, bác ngồi say sưa kể chuyện về rừng cây, đời người cho mấy chị em cô cháu được nghe. Không quên xin được chụp chung tấm hình với hai mẹ con. Thanh niên Olympia nhanh chóng làm thợ ảnh. Bác nhắc nhở là nhớ chụp bán thân đừng lấy quần đùi của bác.

Bác vừa kéo đàn, vừa say sưa kể chuyện nghệ thuật. Tuy nhiên, khách vừa đứng dậy bảo tính tiền cho cháu là bác đổi tông tính tiền nhanh hơn Ây Ai. Giữa các câu chuyện nghệ thuật của một thời oanh liệt luôn kèm theo một đoạn rap: “1 nem 1 to 1 nhỏ 1 đĩa xoài củ đậu…”

Tun buổi ăn ốc đầu đời mà lại có trải nghiệm hơn hẳn người thường thế này. Có ai vừa được ăn ốc luộc vừa được nghe vi ô lông bao giờ không ạ? Lúc về có hỏi Tun thấy vui không. Tun gật đầu vui lắm. “Con cũng bất ngờ ghê, vì khi nhắc đến bố, từ người già đến người trẻ ai cũng biết và dành nhiều tình cảm yêu quý cho bố như thế”.

Có lẽ những người mới tới ăn ốc thì 100 người khả năng 99 rưỡi không ai để ý những gì dán trên tường ấy. Cũng chỉ biết một ông bán ốc quần đùi áo may ô hét rất to đón khách tính tiền rất nhanh ngồi cửa. Nhưng công nhận, chỉ để ý một chút xíu thôi, là phát hiện ra bao điều kỳ thú của cuộc sống rồi. Cũng có thể mình bệnh nghề nghiệp, làm phim là phải nhạy cảm với cuộc sống này!

Nhưng chắc bác cũng nổi tiếng cả xóm này rồi!

Và cuối cùng mình xin nói rằng ốc nhà bác hơi bị ngon. Không dưng nằm trong cái ngõ bé xíu này mà người ta cũng phải mất công mà đi tới. Như nghệ sĩ Giáng Son còn biết mà đi ăn mảnh không rủ mình cơ mà? Mình cũng đành phải đi ăn mảnh lại thôi!!!

Đấy, Hà Nội cái kiểu của mình nó đáng yêu như thế á! Nhưng phải biết cách và phải đi với đúng người :)).

#nhatkyhakin
#nhatkyhanoi
#hakindiary
#nhatkydoitao

#526: Trời nồm đi ăn trứng ngải cứu thôi

Chính ra cái trời nồm này dù nhiều người khiếp hãi nhưng mà đi ăn vặt nó lại ngon ra phết. Từ trước Tết tới giờ còn chưa được ăn ốc, thèm đĩa ốc nóng quá chừng te tái rủ được bạn Châu đi vào chợ Thành Công ăn ốc ăn chè. Tìm mãi không ra hàng ốc, thì ra ốc phải qua rằm mới bán, tôi thật không biết là tại sao tại sao tại sao phải kiêng???????. Cái cảm giác đang thèm ăn bát ốc nóng mà tới nơi không thấy xong còn bảo lâu mới bán eo ôi nó tức phụt khói. Thế thì đành phải ăn chè. Quán chè có duy nhất một cái ghế dài ngồi, ngồi sì sụp chen lấn với mấy bạn trẻ khác trong cái chợ tối đèn tù mù ẩm ướt ối giời chắc chỉ người Hà Nôi quen ăn vặt mới chịu được. Nhưng nó là những thứ thú vị chắc sau này tôi làm phim về Hà Nội là phải có!
Bạn Châu thì lúc nào đi ăn cũng phải đòi ăn món trứng gà ngải cứu. Cái món ấy nó rất đơn giản: trứng gà đập với lá ngải cứu, làm bát nước mắm quất chua chua thêm vài lát ớt lát tỏi mà xong ăn vào lúc xế chiều nhất là chiều mùa đông thì mấy chị em cứ xoắn tít thò lò lên. Tuy nhiên mình lại rất ít ăn món này, lý do là vì toàn ăn vào giờ trước giờ ăn cơm, về nhà còn phải ăn cơm với phụ huynh. Nhưng mấy chị em thì ăn thay bữa tối luôn vì bọn nó sợ béo nhưng mình thì sợ đếch gì :)). Mình 0 ăn vì nó no quá nó ngang dạ thôi. Tuy nhiên bù lại mình… ăn nộm ăn nem :)).
Cái mẹt bán trứng và rổ rau ấy mà cô ruột mình ở quê cũng bán mấy chục năm nay, chắt chiu tiết kiệm từng đồng để nuôi cả nhà đấy.
Mùa này nhất định phải đi ăn vặt buổi chiều các cậu ạ. Nó nồm lổm ngổm da mặt mướt mát mặc quần áo trèo vào chăn mà cứ như cái chăn chuẩn bị vắt được nước 😀. Nhưng ngồi ăn cái gì nóng hổi thì nó lại rất là hợp.
Kể chuyện ăn vặt vớ vẩn vậy thôi chủ yếu là để khoe bà cụ bán trứng gật gù khen tôi xinh gái nức nở. Vừa hôm trước đi vườn hoa (một mình) ngồi ngắm hoa được vợ chồng anh chủ vườn hoa ra tấm tắc khen xinh. Xong rồi hôm sau nữa đi bệnh viện khám bệnh thì được bác sĩ sờ nắn (kiểm tra sức khỏe) rồi nhấm nháy: “xinh gái phết nhể hí hí” (bác cười hí hí). Đó là điều rất kỳ lạ bởi vì nguyên ba ngày đó tôi đều ở tình trạng đầu bù tóc rối ăn mặc lôi thôi luộm thuộm mặt mũi lem nhem. À bác sĩ có thêm câu là: “… nhưng mà nhìn thiếu ngủ lắm”. Bác tinh ghê, sao biết xinh gái nhưng suốt ngày phải đi đòi nợ hay vậy?
Bà cụ bán trứng cứ ngồi nhìn tôi cười tủm tỉm sau khi khen tôi xinh, giống Tây, không biết có giỏi tiếng Việt không =)). Còn bạn Châu tôi, với cái giọng lảnh lót mà mỗi lần cất tiếng thì cả chợ đều nghe thấy: “Ối giời ơi bà ơi, nó XINH nhưng mà nó LÁO lắm bà ạ. Nó chửi bậy như ranh, nó giỏi tiếng Việt lắm!”.
Cái đèo mẹ!
Vừa ăn bát nộm vừa nghẹn. Đã đầu bù tóc rối thì chớ.
Nhưng có thể… đầu tù bóc rối trời lồm, thỉnh thoảng hay ĐM, thiếu ngủ vì đòi nợ. Có khi thế lại làm mình xinh gái thì xao????

#522: Tôi yêu Tết

Có người thích Tết, có người không thích Tết, có người chẳng yêu chẳng ghét Tết. Thì cũng là bình thường thôi. Vì hoàn cảnh mỗi người một khác. Có người Tết đến được thảnh thơi, đi chơi, được thưởng. Có người Tết đến được đoàn tụ gia đình, được gặp những người thân yêu. Có người Tết đến thì phải tối mắt tối mũi dọn dẹp, cúng bái, lễ nghi thấy mệt. Có người đang làm ăn ngon lành thì bỗng dưng Tết đến lại phải chờ đợi, nhưng cũng có người cả năm nhờ được Tết mà kiếm được ít tiền…
Tết còn là ở trong kỉ niệm và tàng thức của mỗi người. Có nhiều người lúc nào cũng yêu Tết, là vì những kỳ ức đẹp với gia đình, quê hương tổ tiên. Tết là hình ảnh của những bông hoa đào nở, mùi lá cỏ già thơm nức để tắm đêm 30, của những buổi thức thâu đêm háo hức trông nồi bánh chưng của những đứa trẻ con, của mùi hương trầm mẹ thắp bay thoang thoảng trong đêm mưa xuân gió lạnh, của tiếng cô dì chú bác chúc ông bà năm mới thêm thật nhiều sức khỏe, của sự háo hức mong chờ những phong bao mừng tuổi… và với tôi là cả tiếng mẹ mắng vì làm không đúng ý mẹ khi giúp mẹ dọn dẹp chuẩn bị cho những ngày tất niên.
Đã có nhiều Tết tôi lang thang nơi nào đó, đi học, đi làm và không ăn Tết với gia đình và tất nhiên cũng chẳng cảm nhận được chút nào của Tết nếu lúc đó ở một nơi rất xa và trong một nền văn hóa khác. Nhưng có lẽ chính vì thế lại càng thấy quý Tết. Quý những giây phút gia đình được tụ tập với nhau và chỉ nói với nhau những lời vui vẻ, quý cái không gian rực rỡ của hoa cỏ và càng đi xa sẽ càng thấy quý những gì thuộc về đặc trưng văn hóa của dân tộc mình. Điều này chắc không cần phải nói nhiều, bất kỳ ai xa xứ sẽ đều hiểu. Hồi ở Little Saigon, tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy không khí Tết của người Việt ở đây còn đậm đặc hơn cả khi còn ở Việt Nam mặc dù cho tới trước năm nay thì đó vốn chỉ là những ngày làm việc bình thường trên đất Mỹ (năm nay Cali đã công nhận Tết Âm lịch cũng là một holiday chính thức của bang. Trong khi ở xứ mình nhiều người đòi bỏ Tết thì Tây nó lại bắt đầu công nhận Tết rồi đó!). Rất nhiều người Việt ở đây nhộn nhịp sắm áo dài, gói bánh chưng, mua hoa đào mua quất, đưa con cái đi các lễ hội… dường như họ rất nỗ lực trong việc lưu giữ lại văn hóa truyền thống của quê nhà trên quê hương thứ hai của họ. Điều này rất dễ hiểu, vì thứ nhất càng ở trong một nền văn hóa đa dạng tổng hợp, người ta càng ý thức được nét riêng và sự tự hào về đặc trưng riêng văn hóa của chính mình. Không có nét đặc trưng dân tộc riêng thì sẽ chỉ là một công dân mờ nhạt trong một thế giới đại đồng. Thứ hai, nhịp sinh hoạt bỗng nhiên được trở lại như thời Tết của ngày xưa. Khi mà cả năm làm việc tất bật, bận rộn, chỉ khi Tết đến mới có thời gian và lý do để làm những điều mà chỉ có Tết mới có. Khác với ở VN, có những điều ngày xưa chỉ Tết mới có thì giờ có quanh năm, cuộc sống cũng đủ đầy và dễ dàng nên đôi khi Tết đến mọi thứ nó lại bình thường quá. Còn ở nước ngoài, một ngày nghỉ đôi khi không đơn giản, thời gian là tiền và rất quý. Nên nếu có được một khoảng thời gian quý giá là Tết, họ sẽ tranh thủ tận dụng để làm những điều như dạy các con gói bánh chưng, diện áo dài, đưa các con đi các lễ hội Tết mà mỗi năm chỉ tổ chức một lần, rồi đến thăm người thân, bạn bè. Người Việt ở đâu thì khi thăm nhau vào dịp Tết vẫn luôn quý hơn ngày thường, mà ngày thường cũng chẳng có thời gian mà đến nhà nhau.
Thế nên tôi nhận ra từ xưa là để yêu Tết, yêu văn hóa truyền thống của mình, yêu những gì thân thương của nơi mình sinh ra, người ta nên đi đâu đó thật xa một thời gian, sống ở những nền văn hóa khác nhau, nhưng phải thêm điều kiện tất yếu là cởi mở quan điểm và góc nhìn cuộc sống, thì có thể lúc đấy mới yêu Tết được. Mà yêu ở đây không phải là chuyện cứ phải ngồi xuống gói bánh chưng, dọn nhà è cổ, phải loằng ngoằng lễ nghi gì cho mệt. Yêu ở đây có khi chỉ là cần tận hưởng cái không khí của Tết, ngắm nhìn Tết và… không chửi Tết :)).
Tôi yêu Tết vì có quá nhiều lý do, cho dù đến Tết tôi cũng… có làm gì đâu . Tôi có những cái Tết đáng yêu tuyệt vời với ông bà, gia đình. Tôi yêu hoa đào, tôi thích cái lạnh của mưa xuân, tôi thích nụ cười của bố mẹ khi được tôi mừng tuổi. Tôi không mấy khi ăn bánh chưng nhưng tôi tuyệt đối yêu mến cái bánh đó trên mâm cúng Tết. Tôi cũng biết không phải ai cũng may mắn được như mình để hiểu và yêu Tết được như vậy. Như trên có nói, mỗi người một hoàn cảnh, một trải nghiệm nên họ yêu ghét Tết là bình thường. Chỉ là, đôi khi nếu có thể, nếu 0 thích nó, cho mình một vài trải nghiệm khác biệt rồi quay lại, để biết đâu cũng sẽ hiểu và yêu nó thì sao ;;). Muốn yêu cũng phải hiểu, và cũng phải học cách để yêu đấy!
Tôi chỉ rất không thích những người kêu gọi bỏ Tết hoặc mỉa mai lễ nghi, chê bai từ cái bánh chưng. Người ta hô hào đòi bỏ Tết vì những lý do ở yếu tố con người, lý do kinh tế, lý do giống TQ…. Tôi thì chỉ thấy rằng chẳng Tết nào có tội, Tết mà trì trệ là do sự giáo dục kém ở phần con người, đã lười thì không có Tết vẫn lười và ý thức vẫn kém, chỉ có một nền giáo dục tốt mới thay đổi được tất cả mà cái đó thì…. Còn không có lý do kinh tế tiền bạc nào mà được quyền ưu tiên và bỏ đi văn hóa, truyền thống lễ nghi, di sản cả nghìn năm của một dân tộc. Chắc giờ sống chỉ cần tiền là đủ, nên là núi đã phá, rừng đã phá, biển đã phá, giờ Tết cũng đòi phá nốt cho đủ lý do phát triển kinh tế :)). Vụ không muốn giống TQ thì thôi… bỏ qua đi vì nhiều người bài Tàu đến mất hết cả lý trí!
Đặc biệt trong một năm qua khi được trải nghiệm trong việc đi tìm, lưu giữ lại một phần dù chỉ rất nhỏ một vài nét văn hóa truyền thống của Việt Nam. Tôi bất ngờ vì có quá nhiều điều quý giá, độc đáo và hay ho vô cùng, quá đáng tự hào với thế giới này mà không được quan tâm, bảo tồn, có những thứ đã mất đi hoàn toàn không có cách gì hồi phục, xót đến thắt ruột. Một mình tôi hay thêm cả vài chục bạn trẻ nữa cũng chẳng làm được gì cả, vì nó là việc của cả một xã hội.
Có thể rồi một ngày những thế hệ sau lớn lên cũng không còn lưu giữ hay mặn mà gì với Tết truyền thống nữa, lúc đó chẳng cần hô hào bỏ có khi nó cũng tự hết. Nhưng hãy để nó tự hết theo sự vận hành của tự nhiên và thời đại. Còn bây giờ, còn Tết, thì sẽ còn rất nhiều những người yêu mến nó, học cách yêu nó, chứ không thời buổi này, đêm 30 bật Netflix lên ngồi cày mấy bộ Hàn sướt mướt thì cũng thành một đêm như bao đêm khác thôi.
Tết là theo lịch Âm, tức là lịch trồng trọt. Một đất nước nông nghiệp thì phải tôn thờ lịch trồng trọt và canh tác nhờ lịch trồng trọt.
Tết cũng ở trong tiềm thức, trong lòng của cả biết bao nhiêu thế hệ. Đó là điều chẳng ai có thể cấm hay đòi bỏ được hết!
Cũng không biết còn bao nhiêu cái Tết nữa với bố mẹ, với ông bà, với cái nhà cũ ở quê. Năm nào mẹ cũng làm một cái mâm cúng rất to ở sân nhà, có con gà, có bánh chưng, tôi chưa bao giờ động chân động tay làm cả. Nhưng có thể mai kia khi bố mẹ không còn nữa, lúc đấy tôi sẽ tự khắc có ý thức làm, tự động làm những điều mà Tết nào mẹ cũng làm dù lúc đó mình đang ở bất cứ đâu trên trái đất này…
(Tâm sự đêm 30 Tết của một người yêu Tết).
Ảnh: Những nụ cười rạng rỡ, tụ tập vui vẻ thế này của mẹ và các dì, các em, cũng nhờ Tết mà có đấy!
Fun facts: Saturday (Saturn – ngày của sao Thổ ), Sunday (Sun – ngày của Mặt trời), Monday (Moon – ngày của Mặt trăng). Trước đây Mặt Trăng là ngày đầu tiên của tuần, từ sau khi đổi sang Gregorian calendar thờ Mặt trời thì Sunday là ngày đầu tiên, Monday thành ngày thứ hai. Lịch dương thường liên quan và gắn với tôn giáo của phương tây, lịch âm liên quan đến trồng trọt, nông nghiệp của người châu Á. Mỗi lịch đều có ý nghĩa và liên quan mật thiết đến văn hóa, cuộc sống, thậm chí sự tồn tại của mỗi dân tộc!
CHÚC TẾT TẤT CẢ MỌI NGƯỜI. CHÚC MỌI NGƯỜI MỘT NĂM CON MÈO THẬT NHIỀU SỨC KHỎE VÀ NIỀM VUI.

#520: My followers

Năm ngoái, có bạn quảng cáo bán likes với followers, nhắn tin công ty đang khuyến mại. Bạn nhắn mình một tràng rồi thêm câu này mới bực ứa nước mắt: “Hiện tại bên em thấy chị đang có lượng followers khá cao, chị có muốn MUA THÊM không ạ?”
Dù sao thì nhiều người cũng ngạc nhiên tại sao một người mà mỗi bài chỉ vài chục tới trăm likes là hết, có bài được 5 cái likes, posts thì toàn chuyện vô thưởng vô phạt mà sao cũng mấy chục nghìn followers thì cũng đáng nghi :)). Cơ mà đến món chân gà sả ớt còn lâu lâu mới có tiền mua về gặm thì tiền đâu ra mà mua Người theo dõi =)).
Chắc phải 4,5 năm nay lượng “người theo dõi” của mình chẳng tăng lên tẹo nào, thậm chí còn giảm đi chút chút. Nhưng tất cả số lượng người theo dõi bây giờ đều gần như giữ nguyên vậy, rất nhiều là độc giả từ thủa blog 360 và từ “Chuyện tình New York” cho tới tận bây giờ. Họ không phải là những người ồn ào follow rồi unfollow theo sự kiện chỉ sau 1 đêm. Độc giả, người theo dõi mình theo mình nhận biết đa phần là dân trí thức, hài hước, mộng mơ, yêu cái đẹp, đáng iu :)). Nên một khi họ đã thích và quan tâm tới những bức ảnh, những câu chuyện vô thưởng vô phạt của mình thì họ sẽ ở lại và cùng chia sẻ với mình, blog của mình và sẽ trở thành người bạn của họ mỗi ngày. Rồi một ngày nhận ra ê tính ra follow cả hơn gần 20 năm rồi đấy, có bạn còn thuộc lòng cả mấy câu chuyện chó mèo của mình luôn nữa hihi. À mà đặc biệt mấy người này còn lười comment, likes, shares… tuy nhiên mình làm gì thì ai cũng biết 😀. Tuy rằng mình không nhớ hay biết hết được các bạn, nhưng mình nói rằng mình luôn trân trọng sự theo dõi và chia sẻ của các bạn với mình suốt bao nhiêu năm tháng qua. Nói gì thì nói, viết ra cái gì có người cười hay khóc cùng. Chụp ra cái ảnh có người khen đẹp, thì cũng vui hết cả thằng người chứ đúng không? 😀 À mình đặc biệt iu những bạn không chê mình viết dài bao giờ :)).
Mình đặc biệt chẳng bao giờ có trò unfriend cho dù list số lượng bạn và biết thật sự chắc chỉ ở con số một vài chục. Lý do rất lớn là vì… không có thời gian. Mình cũng 0 có trí nhớ tốt nhớ mặt nhớ tên mà ngồi mò ai với ai để remove. Cũng không quan trọng ai phải like hay comment, tương tác với nhau, mình cũng lười đi tương tác bỏ mẹ đi được. Có người nhiều khi chẳng bao giờ comment hay like gì nhưng khi có việc họ lại là những người ủng hộ những việc mình làm, donate cho bác Hai Chìa chẳng hạn. Muốn lọc friendlist thì đơn giản thôi. Lâu lâu làm một vài posts chửi bọn ấu dâm, cuồng giáo, ăn thịt chó, bọn “làm hại các vùng đất”… tự nhiên thấy friendlist ngót đi là ngon ngay :)). Như hôm nọ chửi thằng cha nhà báo nhà thơ hiếp dâm phụ nữ mà friendlist ngót đi được vài người, lại chả nhẹ cả người vì quét được “bạn chung” như thế trong “friendlist”. Dù chỉ là title trên FB nhưng cũng 0 muốn làm “friends” với đám người vậy! Mà còn ai 0 thích unfriend mình thì kệ thôi, có remove mà mình cũng chẳng biết đấy là ai và người đấy có quan trọng với mình không thì chẳng là cái vấn đề gì!
Còn vì sao nhiều năm qua số lượng người theo dõi hầu như không tăng lên thì cũng không có gì ngạc nhiên. Vì mình chẳng làm cái gì ồn ào cả. Chắc chuyện giờ mới dám tâm sự. Mình là người sợ ồn ào, sợ đám đông. Đợt “Chuyện tình New York” bỗng nhiên cảm giác cứ như ai cũng biết mình, ra chợ mua rau đi tất 2 màu khác nhau về cũng đã có người bình phẩm trên diễn đàn… văn học. Thế là mình sợ quá, không dám viết cuốn nào nữa, không dám lên báo, tv dù được mời nhiều vô kể. Kiên quyết không chạy theo trend, phát ngôn gây sốc, ăn theo bất cứ cái gì và bất cứ ai. Nổi tiếng với mình không có nghĩa lý gì cả. Mình chỉ muốn làm cái mình thích, viết cái mình thích viết, chơi với người đáng yêu tốt bụng. Ra phố mặc quần thủng đít không ai thèm quan tâm, thế là bình yên!
Tuy nhiên… =)). Tử vi báo sớm muộn gì mình cũng nổi tiếng, 0 muốn nổi nó cũng nổi. Số mình cũng lạ, cái gì mình sợ thì cái đó nó ập đến. Mình say xe, sợ đi xa vác nặng, thế đếch nào phải cầm cái máy ảnh lê khắp hơn nửa quả đất sụn cả xương. Sợ ồn ào nhưng mà viết mỗi cuốn sách mà tự nhiên nó ồn ào. Sợ nổi tiếng nhưng làm đúng cái nghề mà 0 nổi tiếng thì nghĩa là… vứt vào sọt rác. Giờ làm phim mà không nổi tiếng thì nghĩa là phim kém quá 0 ai thèm xem còn gì =)). Mà xong không muốn vác nặng, không muốn ồn ào, không muốn nổi tiếng. Nhưng làm phim thì sao mà 0 vác nặng được, làm phim mà 0 ồn ào với nổi tiếng thì sao… có tiền mà làm phim được. Giờ phải nổi tiếng thì mới có tiền nghe chưa?
By the way, mình đã từng ước mỗi bạn follower cho mình 1 đô mình cũng có gần trăm nghìn đô rồi =)). Nhưng ước thì lại không có, phải chê mới có =)).
Năm mới, mình rất cần tiền để tu sửa lại cái nhà ông bà ở quê, làm lại cái sân. Trồng thêm cây đào trước cổng. Năm nay mình sẽ chê tiền, chê nổi tiếng xem sao =)).
(Tâm sự của một blogger thời mạng xã hội =)).

#518: THẰNG TÂY

Thằng Tây

“Thằng Tây” là tên đầy đủ của nó, họ Thằng tên Tây. Nên có gọi thì phải gọi là: Con Thằng Tây đâu rồi?

Không biết vì sao hồi vác nó về nó lại chỉ có 1 cục dái, cũng chưa cho đi thử mùi đời bao giờ nên 0 rõ nó có làm ăn cơm cháo gì không nhưng dì bảo có khi là khỏi phải dao kéo gì, chắc nó tự động làm công thôi. Kể cũng tiện.

Nó ghét tất cả ai tới nhà chơi vì đồng nghĩa với việc nó sẽ bị xích lại. Nó sẽ đứng nó chửi người ta cho té tát, người ta đứng nấp cỡ nào nó cũng phải nghển lên nhìn cho bằng được để chửi. Mình tới nó gào từ đầu ngõ mặc dù nhà này là nhà mẹ tao dì tao chứ nhà nó đếch đâu. Mình quen mồm mắng nó như mắng 5 thằng đệ nhà mình:

“Mày sủa vừa thôi không tao lấy kéo cắt nốt cục kia của mày đi chứ ở đấy mà sủa”

Nó im thít, mồm há hốc vì quá sốc. Xong mình chưa kịp hỉ hả thì ối giời ơi nó tổng tiến công khóc lóc gào thét giãy đành đạch ra lăn lộn làm dì mình phải chạy ra cầm cái que bảo có thôi ngay không. Nó uất ức ngoạm bố lấy cả que, rồi lườm mình cháy tóc.

Chắc phạm húy, còn có một cục quý như thế mà dọa cắt. Rồi thế này sau nó nhất định không làm bạn với mình thì buồn lắm. Giờ phải làm sao xin lỗi nó giờ? Lấy một cục lắp thêm cho nó? Lấy ở đâu? 🙁

My aunt’s Deutscher Schäferhund. Won’t make friends with me no matter how hard I tried 🙁

Cái góc sân xinh đẹp đầy hoa này mà nó 0 cho mình bước chân vào 🙁

Đang bị dạy dỗ nhưng cái mặt biết là 0 phục rồi! Mắt vẫn liếc ai đó :))

À lấy que dọa à? Lại chả ngoạm cả que cho

Cho dì xin cái que với gặm gì chắc thế

Tuy nhiên vẫn phải làm kiểu để làm pô ảnh cho ngọt

Dì ơi Hà nó đòi cắt d ái con

Nhà còn em này, là dì ruột của con béo, con của thằng Phốc nhà mình

 

 

#nhatkydoitao
#nhatkyhakin
#hakindiary
#homesweethome

#517: Về quê giỗ bà

Hôm nay về quê giáp Tết nên xe khách đông nghịt. Đông thì cũng không sao cơ mà ngồi trúng cạnh một chị gái thiếu thốn tình cảm. Không biết vì lý do gì mà chỗ chị ngồi không hết chị lèn chặt người chị ép mình vào cửa sổ. Rồi chị tựa đầu lên vai mình như đôi tình nhân mới cưới. Mà tính mình thì rất sợ gần gũi người lạ, sợ bị động chạm bất kể giai hay gái, sợ bị ai ngồi quá gần, còn tựa vào người mình nhất là thời buổi Covid này là mình dễ bị panic attack 😅. Tuy nhiên vì mình hiền lành và lịch sự mà 😅, nên mình nhẹ nhàng đẩy chị í ra và thấy kỳ quá kỳ. Mà người chị í nặng trịch đẩy nhẹ không nhúc nhích đành phải đẩy mạnh. Chị í giật mình nhìn mình rồi chỉ nhích có tí tẹo ra và sau 2 phút lại đâu đóng đấy, đầu lại tựa lên vai mình còn chặt chẽ tình cảm hơn lúc nãy. Mình lại đẩy phát nữa vì đã mỏi và khó chịu lắm rồi. Chị lại nghển lên nhìn mình ý là: “em yêu, em làm sao thế?”
Rồi mình hỏi chị:
“Ủa chị Hoa à?”
Chị ngơ ngác mất mấy giây khi thấy mình bắt chuyện với chị.
“Em hỏi chị à?”
“Vâng, chị Hoa đúng không?”
“Không chị tên Oanh không phải tên Hoa”
“À dạ không phải chị Hoa ạ? Em lại cứ tưởng chị em mình quen nhau”
Sau 1 phút chị Oanh cũng có vẻ tỉnh ngủ và đã hiểu ra vấn đề nên đã ngồi lui về vị trí của chị. Mình thì thật không rõ chị buồn ngủ quá sà cả vào mình không hay chị chỉ là một người phụ nữ quá hồn nhiên nghĩ ai ngồi cạnh cũng tựa đầu vào được. Mình thì cũng không hẹp hỏi gì cho tựa vai, nhưng… phải là anh Nu cơ 😅
Lâu lắm mới về quê vì dịch và quá bận. Cầm cái máy về định bụng chụp quê đón Tết. Ai dè mới khi nào những mái ngói cây đào bờ xôi ruộng mật qua có 1 năm mà bay sạch không còn gì. Cánh đồng mênh mang giờ đã thành khu đô thị phân lô bán nền, cò đất ngồi la liệt đầy đường từng tập sổ đỏ bán đất như bán rau. Dì chở mẹ bằng xe máy đi qua mà anh chị em cò đất lao ra chặn xe như đi Ngũ Xá ăn phở cuốn. Mình và ông cậu đi xe đạp nên… không ai thèm mời =)).
Đi khắp làng quê ngõ xóm chẳng còn cái mái ngói nào cho mà chụp tấm ảnh quê. Cuối cùng nhận ra căn nhà cấp 4 nghèo duy nhất còn lại chính là… nhà mình. Nó còn đến giờ là vì mình. Với người quê thì đó là căn nhà đã quá cũ nát không thể chấp nhận được, lọt thỏm giữa bê tông nông thôn mới. Tuy nhiên mình đã lăn xả vào đòi giữ lại, lăn theo đúng nghĩa đen là ngồi giữa sân ăn vạ và hứa sẽ tiết kiệm tiền sau về chỉnh sửa lại, nhưng phải giữ nguyên cái thần thái và kiến trúc này, sẽ lợp lại mái ngói. Cả nhà hốt hền phải chấp nhận không mình vạ ra đấy thì cũng không ai yên. Mẹ mình và các dì ngồi tụ tập thở dài nói với nhau: “thì nhà có con hâm dở thế phải chấp nhận thôi chứ biết làm thế nào?”
Đương nhiên là sẽ rất nhiều người không thấy được cái nhà cũ nát này có gì mà hay ho, có những điều cũng không cần phải hiểu kệ mình đi :)). Tuy nhiên tới giờ cũng bắt đầu lo lắng vì mãi chưa có tiền sửa nhà 🥹
Dì trồng trước cửa nhà bao nhiêu là hoa hồng thơm ơi là thơm. Tiếc là sau 2 ngày mưa nó tàn rụng gần hết. Nhà có cây đào cổ thụ mỗi lần ra hoa rực hết cả một góc làng. Trái cây đang trĩu trịt tha hồ hái ăn quả nào cũng ngon.
Trước cửa dì xích một thằng béc giê to đùng, sủa luôn mồm. Dì đặt tên nó là: “Thằng Tây”. Thằng Tây không quen ai hết, ai nó cũng gào thét và giật đùng đùng. Mình muốn đi quanh vườn chụp ảnh mà nó như con ma cứ nhát lại là cho phát làm mình không hết cơn giật mình. May mà xích cũng chắc nhưng vẫn không đi lại được thoải mái. Thế là dì bảo để dì nhốt Thằng Tây lại vào chuồng cho dễ đi. Tuy nhiên dì nói mình đi vào góc vườn quây cái chuồng gà lại đứng im trong đấy để dì thả nó ra mới bắt được lại vào chuồng.
Mình ngoan ngoãn đi vào đứng chờ. Dì vừa thả nó ra nó chạy như bão tố mưa sa, rồi dì đuổi theo nó bắt vào chuồng. Tuy nhiên Thằng Tây ngu gì mà nghe lời. Nó bỏ chạy, dì đuổi theo. Hai bên rượt đuổi gay cấn mình không dám ho he bước chân ra khỏi cánh cửa chuồng nửa bước. Rồi dì bất lực đuối quá dì bảo: “ Mệt quá, dì chịu rồi, thôi chịu khó đứng đấy nhé!”
Và thế là chiều quê của mình được kết bằng tình cảnh người dì ruột của mình đã quyết định thả chó và nhốt mình lại. Lúc mình được thả ra thì trời đã tối, chỉ chụp được mấy cái ảnh này thôi huhuhu
Thằng Tây
Từ ngoài cổng vào trong nhà ông. Đã nguyên thế này chắc hơn nửa thế kỷ rồi
Cây đào
Dì bảo đây là cây Sống đời, vất cái cọng cây ra nó cũng sống. Đây mọc trên nóc nhà mà nở hoa rực rỡ ghê thật