Posts tagged 0chilablog

#456: Massage và anh chủ tiệm đẹp trai

Ở SG có một thú vui nho nhỏ là hay đi massage người khiếm thị. Tính ra thì đi từ hồi họ 70k/1 tiếng tới giờ là lên 100k/1 tiếng, hình như cũng 7 năm chứ chả ít.

Ấy thế mà cũng phải từng đấy năm mới tìm ra được người massage ưng ý. Không biết là mọi người thích massage sao chứ mình chỉ thích được sờ sờ nhẹ nhàng, vuốt vuốt ve ve thôi. Nhớ những lần đầu háo hức đi massage mà mỗi một lần được bóp thì tưởng tắc thở, có lúc bị quăng bên này quật bên kia, nhưng mà hèn đến nỗi 0 dám bảo cô massage bóp nó nhè nhẹ hơn, vì nghĩ là massage nó phải là như thế. Nhìn qua cái cô khách bên cạnh massage phải tới hai người, được bóp cật lực. Qua tấm rèm mờ thấy bóng của một chị massage còn trèo cả lên người ấn bò trườn như phim kinh dị, còn cô khách liên tục hét lên: “Đã quá đã quá, nữa đi. Nữa điiiiii….hự hự hự. Á á á…”. Còn ở giường bên kia thì thì thầm: “Ôi đúng rồi, đúng rồi, ấn nữa đi, YES YES…!!!” Làm tôi im thin thít 0 dám yêu cầu gì, trong đầu vô cùng cực kỳ thắc mắc rất là hay cơ thể mình mới là bất bình thường? Đoạn, cô massage ấn cho phát tôi la Ối lên. Cô ấy hỉ hả: “ĐÃ quá đúng 0?” Vâng, tôi đau thấy mặt trời chói lòa luôn đó mà mỗi lần thế các cô lại cứ tưởng là tôi “đã” lắm . Mỗi lần đi massage trở về nhà thì đầu tóc xoã xượi, thân thể bầm tím như vừa bị chồng bạo hành, có lúc không dám mặc áo hở vai vì cái tay tím rồi mắc công nhiều người hỏi lại phải nghĩ ra cái để trả lời =))

Ấy thế mà xong lại vẫn đi, lâu lâu lại thèm có ai sờ sờ bóp bóp mặc dù mỗi lần bị bóp là nghiến răng nghiến lợi, tốn cả cả lít nước mắt chứ chẳng ít!

Thế rồi!

Hôm đó quyết tâm mạnh dạn, đứng dõng dạc hết sức quyết đoán với cô massage mới (thử mãi từng cô một rồi mà =)):

“Chị phải BÓP THẬT NHẸ cho em”

“Rồi nhẹ sao?”

“Thì chị vuốt ve con chó thế nào thì vuốt em thế thôi”

Và thế là tất cả các cô massage đều như vỡ òa ra, thì ra là dễ hiểu như thế. (À thì là trước giờ cũng van xin các cô bóp cho nhẹ mà chắc xin hèn quá lại cộng thêm định nghĩa “nhẹ” của các cô nó ở đẳng cấp khác =))

Và từ lúc đó tôi đã hiểu cái câu con Gấu Mèo nhà tôi nó hay hát “Lan Quế Phường giờ này là tầm thường ở đây mới là thiên đường” nó là thế nào!

Ngày đầu tiên hồi xưa khi tôi đi massage bảo phải cởi hết cả áo cả quần (trừ quần sịp), Tôi Ơ ơ, ngại gần chết, ngượng gần chết. Thế mà bây giờ…bảo tôi cởi hết tôi cũng cởi, sờ đâu tôi cũng thích. Ngày trước sờ vào mông tôi tôi giật mình thấy phát ngại giờ tôi còn đề nghị “chỗ đấy mỏi nhất chị véo kỹ cho em” =)). Rồi từ từ tôi bảo cô massage là cô muốn sờ chỗ nào cũng được tuốt, chỗ nào em cũng mỏi =)).

Chắc trên đời tôi là khách ưa được sờ soạng nhẹ nhàng kiểu nhiều tình yêu chan chứa nhất. Có lúc bóp tôi nhẹ quá thấy cô massage ngáp ngáp, rồi cô ước: “Giá mỗi ngày có 10 khách như em thì có phải là chị hạnh phúc khỏe khoắn không =))”

Đi massage bình dân có cái hay mà nhiều người…không thích đó là được nghe buôn chuyện tập thể và nghe nhạc bolero remix non stop. Tôi nghe trộm được bao nhiu là chuyện, như là chuyện cô khách kia bị béo mông, đinh ninh rằng cứ day mông thì mông sẽ nhỏ đi. Nên cô tới và chọn ngay anh massage mắt tinh nhất (là vẫn còn dò đường nhìn được mờ mờ) để day mông. Cô đề nghị mỗi ngày day 2 tiếng cho đến ngày mông cô nhỏ lại thì thôi, mà phải day cật lực. Hậu quả là anh í sang chấn tinh thần đi đâu hai cái tay cũng trong tư thế day mông người ta nên chủ tiệm phải cho nghỉ ở nhà một thời gian hồi phục nhân phẩm. Rồi có cô đến tuổi hồi xuân tới massage cũng chỉ chọn massage nam, nằm ngửa ra cứ nhát lại đánh rơi cái khăn đắp ngực làm người ta cứ phải sờ soạng đi tìm khăn đắp lại cho khổ ghê là khổ…Tôi phải quyết tâm lấy được chồng trước khi tuổi đấy ập đến 0 lại tiêu hết tiền đi massage như vậy thì chết!

Này mà tôi kể cho nghe một lý do nữa làm tôi dạo đây siêng đi massage nữa, đó là tự nhiên vào năm Covid thế nào lại lòi ra chủ tiệm mới (mặc dù mọi thứ từ cái tên tiệm thì vẫn y như cũ). Chủ cũ thì cũng là 1 người khiếm thị còn chủ mới lại là một cậu trai cao to đẹp trai, mắt sâu long lanh, cứ đứng ở bàn lễ tân nhìn khách tình ơi là tình. Lúc đầu tới mình nghĩ Ủa ủa giai ngon quá đi, nhưng mà xong lại thấy hơi tiếc tiếc vì có phải cậu í là khiếm thị không? Vì xung quanh gần như hơn 90% là khiếm thị à. Tôi rón rén vào hỏi giờ và giá, rồi đưa tiền, thấy mắt cậu ấy long lanh đếm tiền xoèn xoẹt, 0 chệch sai dù chỉ một nghìn đồng thì thôi chuẩn rồi có mà khiếm bằng mắt í =))

Lúc đó cũng chưa biết là chủ tiệm mới. Chỉ là lên buôn chuyện với mấy chị massage bảo khen ủa cậu lễ tân mới đẹp trai quá đi. Các chị bảo, chủ tiệm mới đó nhé! Ấy dà ấy dà…!!!!

Thế xong rồi khi đi về, cậu chủ mới đẹp trai bảo là chị add cái số Zalo tiệm vào, để mỗi lần tới gọi trước cho em đặt chị H, chị không phải chờ (vì chị massage ưa thích của mình là đắt khách lắm, bao lần tới 0 gọi là phải chờ mút mùa).

Ơ thế xong thế nào về nhà lại hóa ra là số của anh chủ tiệm đẹp trai luôn khổ ghê. Rồi giai đẹp dụ tôi mà đi nguyên tháng thì giảm hẳn cho 20%.

Và hết sức tỉnh táo, tôi đã nhắn lại: “Chị biết em rất đẹp trai, nhưng 0 dụ được chị đâu” (Tỉnh táo đến mức may thế 0 viết sai chữ “dụ”)

Chời tôi nhắn xong cái tin mà tôi tự hào về tôi quá các bạn ạ. Tôi đã dũng cảm 0 bị giai đẹp dụ, gì chứ giờ bảo tôi chi tiền là tự nhiên tôi tỉnh lắm, tính dùng mỹ nam kế dụ chị à xiii!!! =)).

Rồi tôi chợt nghĩ là chắc gì thằng cu đó là chủ tiệm thật, có khi nào được thuê cài vào, làm cho chị em phụ nữ điên đảo, rồi mỗi ngày cứ phải đi massage vì được giai đẹp nhắn tin như thế không? =)). Thời đại Covid giờ nhiều chiêu trò ai kinh doanh cũng thông minh ra nhiều lắm, 0 biết được thế nào mà lần í!

Nhưng có câu này tôi chốt với mọi người này: “A good massage sometimes is a lot better than sex”

Ảnh – selfie lúc vừa đi massage xong nè. Có cái cải tiến là từ ngày có chủ mới mỗi khách còn được phát thêm chai nước nữa chứ. Massage xong gặp giai đẹp mắt lúng liếng hứng khởi quá quyết định đi bộ về nhà thay vì đi xe ôm vì có hơn 1km, xong rồi thì…lạc đường, mà lại nhớ ra chân đi dép lê quá khổ, lại vừa mới bôi dầu xong….vừa đi mò đường, vừa khóc, vừa như muốn rớt cái chân ra khỏi dép huhu…

#Ilovesaigon

#saigondiary

#0chilablog

#nhatky

#455: Chiều Đà Lạt – Thằng bé và con chó trắng

(Viết xong thấy sướng quá, vì phải viết thôi 0 bao nhiêu điều đáng yêu nó cứ quên hết à!!!!)

Trời đã hơi về chiều, cũng 0 đi được đâu xa để chụp ảnh nên quyết định sẽ đi bộ quanh cái homestay ở Đà Lạt để thong dong. Ở đây có mấy con dốc nho nhỏ, nhà rất xinh, những con đường be bé với những hàng cây trồng trước cửa nhà rất yêu, thậm chí có cả một cái hàng rào đầy kín cà chua bi đỏ rực, nhìn đã thấy thèm ừng ực mà 0 dám hái ăn sợ lăn đùng ra thì bỏ mịa =))

Xong, chỉ tiêu là hôm nay phải đi làm quen được chó của khắp hàng xóm. Lúc đầu 1 con nó đi theo, một hồi 2 con, rồi 3 con. Rồi bọn nó đi theo cả đàn sau lưng lòng thòng rồng rắn. Con to đùng đen ngòm, theo sát bên cạnh là một con trắng bóc bé tí. Còn một con khác gầy nhẳng đi sau thì vừa đi vừa chửi om sòm. Rồi một hồi vài đứa nữa.

Đang đi dở thì có thằng bé nó phóng xe vụt qua. Nó phóng một vòng rồi nó lại phóng lại vòng nữa, nó soi mình từ trước ra sau. Rồi nó rất tự nhiên: “Con chào cô ạ”. Ủa thằng này hay, nhìn cô thế này mà nó chào tiếng Việt cứ như là cô nó thì là nó hơi bị tinh tế đó. Rồi nó hỏi là cô đang đi chụp hình chó ạ? Tôi bảo là Uh con ở đây à? Nếu con ở đây con gọi chó cả vùng này ra làm bạn cho cô chụp được không?

Nó dõng dạc:

– Được cô!!! Cô đi theo con!

Tôi đã linh cảm được nó cùng tần sóng với mình. Và thế là tôi tò tò đi theo thằng bé ấy. Đi đến đâu nó chỉ từng nhà một và miêu tả đặc điểm từng con chó nhà đó.

“ Con nhà này màu vàng đen, nó bị lé đó cô”

“Con đang nằm ngủ góc kia kìa cô, nó nhỏ mà nó dữ lắm cô, nó tụt quần con rồi đó. Cái con to to này nó hiền lắm cô, cô xách tai nó được đó…”

“Con đó xinh không cô? Nó xinh nhưng mà nó hay ỉa bậy lắm đó cô…”

“Nhà này có hai con nè, nhưng mà một con là…con mèo…” (???)

“Con này to nhất ở đây đó cô, nó to nhưng nó bị ngu đó cô”

…..

Rồi một hồi ngẩng lên thấy chó đã bu xung quanh. Nó bảo:

“Rồi đó, cô chụp đi”

Cả đàn chó chạy vào hôn hít tôi đến xù đầu ướt áo, cậu bé nhìn tôi đầy hạnh phúc vì như thể nó vừa làm được việc gì tuyệt vời lắm, rõ là nó cùng tần sóng với tôi. Vì không đâu trên đời kiếm được cái cô nào dở hơi biết bơi như thế này mà lại làm nó hạnh phúc thế?

Rồi nó buồn buồn bảo:

– Nhà con cũng có con chó mà bị người ta bắt mất rồi, nó vợt ngay trước cửa nhà con đó cô nè.

– Ủa vậy hả, rồi giờ con có nuôi thêm con nào nữa không? Nãy giờ con chó trắng cứ theo cô cháu mình cô tưởng là chó của con?

– Dạ chưa cô ạ.

Rồi tôi tiếp tục hành trình là đi chụp những cái nhà xinh xinh có nhiều cây hai ven đường. Thằng bé cũng lũn tũn dắt xe đi theo cùng con chó trắng. Nó hỏi là giờ tôi muốn chụp gì nữa. Tôi nói tôi muốn được chụp những cái nhà đẹp và có nhiều cây. Trước mặt là một cái nhà rất đẹp, cây cối và hoa um tùm ven hàng rào, nhưng có vẻ bỏ hoang hơi lâu. Tôi giờ máy lên chụp, nó bảo:

“Cô ơi nhà đó nhiều cây đẹp mà có MA đó cô”.

Nó làm tôi suýt rơi máy ảnh, tôi hỏi ma như nào? Ở đâu ra? Nó nói là mỗi lần nó gõ cái cột sắt bên kia đường thì cái cửa bên này đường nó…rung, là có ma đó. Nói dứt lời nó ra gõ cái cột lia lịa, tôi cũng căng mắt ra xem cái cửa bên này nó có rung không mà 0 thấy cái gì cả. Nó bảo: “Ủa cô trời gió to nó mới rung cô ạ”. À ok cháu!

Rồi tôi nhìn sang bên kia đường, ôi bụi hoa dã quỳ đẹp quá đẹp. Tôi thốt lên:

“Đẹp quá”

Nó hỏi:

“Đẹp gì cô?”

“Bụi hoa dã quỳ kia kìa”

Nó nhíu mày:

“Ủa chỗ đó đẹp nhưng mà nhiều CỨT lắm cô”

“Cứt chó hả?”

“Dạ cứt tổng hợp, cả gà và người luôn đó”.

OK, tính tôi thì lại cứ hay tưởng tượng. Nó cứ nói phát là tôi lại tưởng tượng mất hết cả lãng mạn khổ ghê là khổ!

Thằng bé nói thôi có trò này hay hơn này, con có thể cua xe rất điệu nghệ cô nhé. Nói rồi nó phóng xe lên rồi cua lại xoẹt thấy toé lửa cả cái bánh xe, rồi nhìn tôi đầy tự hào như thể đang đi gây ấn tượng cua gái, mắt cứ gọi là long lanh.

“Ủa lúc nãy con nói xe này là của bạn con hả? Con cua thế hỏng xe bạn con thì sao?”

“À đâu là con nói cái xe ở cái nhà có con chó hay ỉa bậy lúc nãy cơ. Còn xe này là của con mà”

“À xe con à, thế thì con…phá tiếp đi”

Nó cười mỉm gật gù, “cô hay phết”, nó chẹp chẹp. Rồi tôi có ý định là muốn mượn cái xe nó chạy thử rồi nó lấy điện thoại chụp ảnh cho tôi. Nó bảo:

“Ủa không được đâu cô ơi, cô đi xe con là xe con nó LỦNG đó”

Hừm, nó làm tôi ngẫm nghĩ quá, vì nó 0 biết là người bắc như tôi mà nghe thấy mấy từ như là “LỦNG” với “LỘT” là nó tượng hình lắm lắm con biết 0? Nhưng mà rồi nói thế thôi nó vẫn cho tôi đi thử, mà xe lùn quá, ngồi xổm được mà đạp 0 có được!

Rồi tôi đi xa hơn lên trên phía đồi trên cao. Thằng bé dừng lại 0 dám đi theo, tôi hỏi có đi theo cô nữa không. Nó nói không được, vì sợ bị bắt cóc.

“Ủa thế chơi với cô người lạ nãy giờ mà con 0 sợ bị cô bắt à?”

“Dạ nhìn cô là biết cô không bắt được ai rồi cô, có khi con còn bắt được cô í chứ”

Ủa má, nó làm tôi thấy lo lắng quá. Không lẽ nhìn tôi lại ngây thơ hồn nhiên đến đứa trẻ con cũng bắt được như vậy seo?

Con chó trắng nó cứ chạy theo tôi không ngừng, nó theo lên tận trên dốc cao nơi xe cộ qua lại vun vút luôn. Tôi vừa sợ nó bị đâm xe vừa sọ nó bị bắt, cứ đuổi nó về nhà nó không chịu về. Thế là đành để nó đi cho nó quấn chân, cứ như chủ với chó đi chơi không bằng. Mà không có cách nào chụp được nó, nó chỉ cho tôi được đi bên cạnh, chứ chụp là nó quay đít đi chỗ khác.

Đi được nửa đường thấy có tiếng xe phanh kít sau lưng, quay lại là thằng bé. Chắc nó liều mình lại bám theo tôi đi chơi. Tôi bảo ủa ba mẹ biết oánh cho bây giờ. Nó bảo thôi 0 sao có gì bị bắt thì cô cũng bị bắt cùng với nó 0 sao cả (????)

Rồi nó hỏi giờ cô muốn chụp gì?

Tôi nói ước mơ là giờ cô muốn chụp được con chó trắng kia.

Nói dứt lời là nó vất cái xe đạp ra đấy rồi chạy đuổi theo con chó. Con chó bỏ chạy chết cha chết mẹ. Mà rồi tôi cũng lại chạy theo bọn nó. Và rồi con chó nó chạy vào từng đường, đến từng nhà, sủa từng người thì thằng bé cũng chạy từng nhà từng đường theo ôm để tôi chụp được. Mấy cô cháu và chó chạy vào tận cả nhà người ta chụp ảnh như đúng rồi, làm náo loạn hết cả góc phố bình yên. Tôi cũng đến phục vì không ngờ cũng có thằng bé và con chó nó bị hâm thành băng đảng cùng với tôi như thế này.

#455: Chiều Đà Lạt – Thằng bé và con chó trắng
Đây là xông vào nhà người ta như đúng rồi đó :))

Trời sập xuống rất nhanh và bọn tôi lôi con chó đi về. Hoá ra nhà thằng bé ngay đó, là cái nhà chắc nhìn nghèo nhất nhì xóm. Ba nó gọi nó về mau lên. Tôi chào nó, mà hỏi tên mấy lần giờ tôi vẫn quên tên nó. Nó chào tôi rất ngoan về nhà.

Tôi vừa chào nó thì đâm đầu vào cột và chân thọt xuống cống vì cái tội cứ hếch mắt lên nhìn con chim đằng trước. Con chó trắng chạy tới rối rít hỏi han xem tôi bị làm sao. Thằng bé cũng nhìn thấy chạy vội ra:  

“Ủa cô sao không cô?”

“Giúp cô với. Lấy cho cô cái gương với” Tôi gọi cấp cứu.

Nó vội vội vàng vàng chạy vào nhà lấy cái gương ra, lóng ngóng đưa cho tôi ý chừng xem tôi xử lý vết thương với cái gương như thế nào. Rồi nó hỏi:

“Cô sứt hết quần với trán rồi kìa cô. Cô cần gương làm gì ạ? Cô cần băng không?”

“À cô cần gương để xem cô té vậy cô có bị…xấu không”.

“Có nha cô”. Nó nói rồi vuốt cái tóc tanh bành của tôi ra khỏi trán, cái tay mềm mềm nựng nựng thương ghê. Mà xong chợt nhớ ra lúc nãy nó có ôm con chó lúc nó vừa ị xong để tôi chụp ảnh, tay còn ôm nguyên cái đít con chó luôn í, giờ lại vuốt tóc tôi nè!

Và bọn tôi chia tay để tôi về kịp trước khi trời quá tối tôi lại hếch mắt vấp ngã lần nữa, tối quá thì tôi còn 0 nhìn được tôi có xấu hay 0 nữa, mà tôi chỉ có 1 cái quần chuyến đi này thôi!

Hẹn ngày khi nào quay lại “Mùa”, tôi lại lên thăm thằng bé và con chó trắng, có khi bọn tôi thành lập ban nhạc không chừng. Và lần này tôi sẽ mang theo 2 cái quần!

Những chiếc ảnh trên là cô chụp cháu cháu chụp cô đó :)).

#nhatkyhakin

#bloghakin

#0chilablog

#412: Những bức ảnh chụp bằng đầu đọc DVD

  (Trích từ sách: Không chỉ là blog, mà còn…) ( Đồng một cent này).   Uhm, cứ đắn đó suy nghĩ mãi xem có nên viết câu chuyện này không? Sợ lại đầu độc một số các cháu bé và gây tội lỗi với một số….phụ huynh. Nhưng mà chậc lưỡi, gì chứ, đâu phải là tớ đầu têu, là tờ báo mạng lớn nhất Việt Nam đầu têu đó chứ… Câu chuyện bắt đầu từ một bài báo trong mục Vi tính của Vnexpress. Lúc đầu chỉ là… Read More

Read More

#293: Món quà dành tặng cho “0 chỉ là blog…”

Tớ vẫn đang phân vân xem có nên tái bản “0 chỉ là blog…” hay không, lý do tái bản là vì tớ muốn sửa lại một số lỗi typing trong sách, và cả một số tấm ảnh in sai profile màu nữa. Vì những bài viết trong cuốn sách đều lấy lại từ blog, nên có rất nhiều lỗi đánh sai dấu sửa không hết, mà thực ra sửa cũng hết rồi. Tại bản đi in bị nhầm, không phải là bản sửa cuối. Nhưng mà tớ lại vừa…không… Read More

Read More

#280: Chuyện hôm nay, Zúa và Pentax K2000

Hôm nay sáng ra check mail. Thấy email từ lãnh sự Anh nói đã chấp nhận cho visa rồi, hộ chiếu cũng đang trên đường quay trở về nhà rồi mới ghê.  Sở dĩ quả accept visa này khiến mình choáng váng là vì, nó NHANH KỶ LỤC. Ngay trong quy định của lãnh sự Anh, kể từ ngày nhận hộ chiếu, thì sớm nhất là 5 ngày, muộn nhất là 2 tuần họ mới có câu trả lời. Và họ 0 chấp nhận phỏng vấn, chỉ chấp nhận nhận… Read More

Read More

#272: 0 chỉ là blog – Free PR

KHÔNG CHỈ LÀ BLOG, MÀ CÒN…NHỮNG CÂU CHUYỆN LIÊN QUAN!  CLICK Topic này bắt đầu từ mẩu chat giữa tớ và Thủy Bông. Tự nhiên bạn Thủy chạy vào và nói là, bây giờ mới bắt đầu đọc sách và thấy yêu tớ hơn rất nhiều, nói chung là bạn ấy nói câu gì đó rất yêu thương, đầy xúc động mà…của nợ, tớ quên 0 save message archive nên 0…chụp lại được làm bằng chứng. Nhưng may là, dường như bạn ấy không đã mấy lời yêu thương đó,… Read More

Read More

264: Ký tặng sách ở TP HCM – Phần 2

( Tiếp theo phần trước) KHÔNG CHỈ LÀ BLOG, MÀ CÒN…NHỮNG CÂU CHUYỆN LIÊN QUAN!  CLICK Thế là tớ ngơ ngác, rơi cả bánh ra khỏi miệng bảo: “Ơ, chương trình nào? Mà chương trình của mình có bị lẫn với chương trình của bạn ca sĩ Quốc Hùng kia không?” (Tại tớ nghĩ, trưng cái biển to thế kia, chắc chốc bạn Hùng sẽ tới í). Tớ thì có suy nghĩ rất hai lúa là, tớ ngồi ở cái bàn uống nước đó để giao lưu có được không?… Read More

Read More

#263: Ký tặng sách ở TP HCM – Phần 1

KHÔNG CHỈ LÀ BLOG, MÀ CÒN…NHỮNG CÂU CHUYỆN LIÊN QUAN!  CLICK Vậy nhé, buổi Hà Nội đã xong, mình kể tiếp buổi Sài Gòn cho các bạn nghe này!!! Nói chung, sở dĩ buổi ở Hà Nội có vui và rôm rả hơn là bởi vì do buổi ở Hà Nội tổ chức sau, nên mình có kinh nghiệm hơn ở khoản…đi mời. Buổi ở SG, tớ có tập làm thử một cái mời event trên facebook, nhưng về sau tá hỏa vì không thể bấm được tới 5000 cái… Read More

Read More

#262: Cái kết của buổi ra mắt sách ở Hà Nội

(Cậu bé này, cũng ở trong sách đấy, có ai đọc mà nhận ra không?) Free Fallin’ By Hà Kin Free-falling-re2.mp3 And all the bad boys are standing in the shadows And the good girls are home with broken hearts… KHÔNG CHỈ LÀ BLOG, MÀ CÒN…NHỮNG CÂU CHUYỆN LIÊN QUAN!  CLICK Bây giờ là gần 6h sáng, ngủ mê mệt chả theo giờ giấc nào cả. Jetlag một phần thôi. Một phần là bị 2 cú sốc lớn trong một buổi sáng, nên mệt mỏi và căng thẳng. Nhưng giờ,… Read More

Read More

#261: Ra mắt sách “0 chỉ là blog…” tại Hà Nội – Phần II

(Ảnh cóp nhặt từ các bạn tag trên fb) KHÔNG CHỈ LÀ BLOG, MÀ CÒN…NHỮNG CÂU CHUYỆN LIÊN QUAN!  CLICK Nói chung là tớ viết entry thứ hai này trong tình trạng khá chi là buồn ngủ, vừa buồn ngủ vừa háo hức coi ảnh và video, thành quả 2 tháng lang thang bụi đời ở nhà (thề là giờ tớ mới được xem lại ảnh tớ chụp). Nhưng giờ, trước khi tớ lại chuẩn bị vài chuyến bụi đời xa xôi khác, tớ sẽ tranh thủ chăm chỉ viết… Read More

Read More