Posts in nhatky

#456: Massage và anh chủ tiệm đẹp trai

Ở SG có một thú vui nho nhỏ là hay đi massage người khiếm thị. Tính ra thì đi từ hồi họ 70k/1 tiếng tới giờ là lên 100k/1 tiếng, hình như cũng 7 năm chứ chả ít.

Ấy thế mà cũng phải từng đấy năm mới tìm ra được người massage ưng ý. Không biết là mọi người thích massage sao chứ mình chỉ thích được sờ sờ nhẹ nhàng, vuốt vuốt ve ve thôi. Nhớ những lần đầu háo hức đi massage mà mỗi một lần được bóp thì tưởng tắc thở, có lúc bị quăng bên này quật bên kia, nhưng mà hèn đến nỗi 0 dám bảo cô massage bóp nó nhè nhẹ hơn, vì nghĩ là massage nó phải là như thế. Nhìn qua cái cô khách bên cạnh massage phải tới hai người, được bóp cật lực. Qua tấm rèm mờ thấy bóng của một chị massage còn trèo cả lên người ấn bò trườn như phim kinh dị, còn cô khách liên tục hét lên: “Đã quá đã quá, nữa đi. Nữa điiiiii….hự hự hự. Á á á…”. Còn ở giường bên kia thì thì thầm: “Ôi đúng rồi, đúng rồi, ấn nữa đi, YES YES…!!!” Làm tôi im thin thít 0 dám yêu cầu gì, trong đầu vô cùng cực kỳ thắc mắc rất là hay cơ thể mình mới là bất bình thường? Đoạn, cô massage ấn cho phát tôi la Ối lên. Cô ấy hỉ hả: “ĐÃ quá đúng 0?” Vâng, tôi đau thấy mặt trời chói lòa luôn đó mà mỗi lần thế các cô lại cứ tưởng là tôi “đã” lắm . Mỗi lần đi massage trở về nhà thì đầu tóc xoã xượi, thân thể bầm tím như vừa bị chồng bạo hành, có lúc không dám mặc áo hở vai vì cái tay tím rồi mắc công nhiều người hỏi lại phải nghĩ ra cái để trả lời =))

Ấy thế mà xong lại vẫn đi, lâu lâu lại thèm có ai sờ sờ bóp bóp mặc dù mỗi lần bị bóp là nghiến răng nghiến lợi, tốn cả cả lít nước mắt chứ chẳng ít!

Thế rồi!

Hôm đó quyết tâm mạnh dạn, đứng dõng dạc hết sức quyết đoán với cô massage mới (thử mãi từng cô một rồi mà =)):

“Chị phải BÓP THẬT NHẸ cho em”

“Rồi nhẹ sao?”

“Thì chị vuốt ve con chó thế nào thì vuốt em thế thôi”

Và thế là tất cả các cô massage đều như vỡ òa ra, thì ra là dễ hiểu như thế. (À thì là trước giờ cũng van xin các cô bóp cho nhẹ mà chắc xin hèn quá lại cộng thêm định nghĩa “nhẹ” của các cô nó ở đẳng cấp khác =))

Và từ lúc đó tôi đã hiểu cái câu con Gấu Mèo nhà tôi nó hay hát “Lan Quế Phường giờ này là tầm thường ở đây mới là thiên đường” nó là thế nào!

Ngày đầu tiên hồi xưa khi tôi đi massage bảo phải cởi hết cả áo cả quần (trừ quần sịp), Tôi Ơ ơ, ngại gần chết, ngượng gần chết. Thế mà bây giờ…bảo tôi cởi hết tôi cũng cởi, sờ đâu tôi cũng thích. Ngày trước sờ vào mông tôi tôi giật mình thấy phát ngại giờ tôi còn đề nghị “chỗ đấy mỏi nhất chị véo kỹ cho em” =)). Rồi từ từ tôi bảo cô massage là cô muốn sờ chỗ nào cũng được tuốt, chỗ nào em cũng mỏi =)).

Chắc trên đời tôi là khách ưa được sờ soạng nhẹ nhàng kiểu nhiều tình yêu chan chứa nhất. Có lúc bóp tôi nhẹ quá thấy cô massage ngáp ngáp, rồi cô ước: “Giá mỗi ngày có 10 khách như em thì có phải là chị hạnh phúc khỏe khoắn không =))”

Đi massage bình dân có cái hay mà nhiều người…không thích đó là được nghe buôn chuyện tập thể và nghe nhạc bolero remix non stop. Tôi nghe trộm được bao nhiu là chuyện, như là chuyện cô khách kia bị béo mông, đinh ninh rằng cứ day mông thì mông sẽ nhỏ đi. Nên cô tới và chọn ngay anh massage mắt tinh nhất (là vẫn còn dò đường nhìn được mờ mờ) để day mông. Cô đề nghị mỗi ngày day 2 tiếng cho đến ngày mông cô nhỏ lại thì thôi, mà phải day cật lực. Hậu quả là anh í sang chấn tinh thần đi đâu hai cái tay cũng trong tư thế day mông người ta nên chủ tiệm phải cho nghỉ ở nhà một thời gian hồi phục nhân phẩm. Rồi có cô đến tuổi hồi xuân tới massage cũng chỉ chọn massage nam, nằm ngửa ra cứ nhát lại đánh rơi cái khăn đắp ngực làm người ta cứ phải sờ soạng đi tìm khăn đắp lại cho khổ ghê là khổ…Tôi phải quyết tâm lấy được chồng trước khi tuổi đấy ập đến 0 lại tiêu hết tiền đi massage như vậy thì chết!

Này mà tôi kể cho nghe một lý do nữa làm tôi dạo đây siêng đi massage nữa, đó là tự nhiên vào năm Covid thế nào lại lòi ra chủ tiệm mới (mặc dù mọi thứ từ cái tên tiệm thì vẫn y như cũ). Chủ cũ thì cũng là 1 người khiếm thị còn chủ mới lại là một cậu trai cao to đẹp trai, mắt sâu long lanh, cứ đứng ở bàn lễ tân nhìn khách tình ơi là tình. Lúc đầu tới mình nghĩ Ủa ủa giai ngon quá đi, nhưng mà xong lại thấy hơi tiếc tiếc vì có phải cậu í là khiếm thị không? Vì xung quanh gần như hơn 90% là khiếm thị à. Tôi rón rén vào hỏi giờ và giá, rồi đưa tiền, thấy mắt cậu ấy long lanh đếm tiền xoèn xoẹt, 0 chệch sai dù chỉ một nghìn đồng thì thôi chuẩn rồi có mà khiếm bằng mắt í =))

Lúc đó cũng chưa biết là chủ tiệm mới. Chỉ là lên buôn chuyện với mấy chị massage bảo khen ủa cậu lễ tân mới đẹp trai quá đi. Các chị bảo, chủ tiệm mới đó nhé! Ấy dà ấy dà…!!!!

Thế xong rồi khi đi về, cậu chủ mới đẹp trai bảo là chị add cái số Zalo tiệm vào, để mỗi lần tới gọi trước cho em đặt chị H, chị không phải chờ (vì chị massage ưa thích của mình là đắt khách lắm, bao lần tới 0 gọi là phải chờ mút mùa).

Ơ thế xong thế nào về nhà lại hóa ra là số của anh chủ tiệm đẹp trai luôn khổ ghê. Rồi giai đẹp dụ tôi mà đi nguyên tháng thì giảm hẳn cho 20%.

Và hết sức tỉnh táo, tôi đã nhắn lại: “Chị biết em rất đẹp trai, nhưng 0 dụ được chị đâu” (Tỉnh táo đến mức may thế 0 viết sai chữ “dụ”)

Chời tôi nhắn xong cái tin mà tôi tự hào về tôi quá các bạn ạ. Tôi đã dũng cảm 0 bị giai đẹp dụ, gì chứ giờ bảo tôi chi tiền là tự nhiên tôi tỉnh lắm, tính dùng mỹ nam kế dụ chị à xiii!!! =)).

Rồi tôi chợt nghĩ là chắc gì thằng cu đó là chủ tiệm thật, có khi nào được thuê cài vào, làm cho chị em phụ nữ điên đảo, rồi mỗi ngày cứ phải đi massage vì được giai đẹp nhắn tin như thế không? =)). Thời đại Covid giờ nhiều chiêu trò ai kinh doanh cũng thông minh ra nhiều lắm, 0 biết được thế nào mà lần í!

Nhưng có câu này tôi chốt với mọi người này: “A good massage sometimes is a lot better than sex”

Ảnh – selfie lúc vừa đi massage xong nè. Có cái cải tiến là từ ngày có chủ mới mỗi khách còn được phát thêm chai nước nữa chứ. Massage xong gặp giai đẹp mắt lúng liếng hứng khởi quá quyết định đi bộ về nhà thay vì đi xe ôm vì có hơn 1km, xong rồi thì…lạc đường, mà lại nhớ ra chân đi dép lê quá khổ, lại vừa mới bôi dầu xong….vừa đi mò đường, vừa khóc, vừa như muốn rớt cái chân ra khỏi dép huhu…

#Ilovesaigon

#saigondiary

#0chilablog

#nhatky

#454: Nhật ký xe ôm. 13. “Anh nhớ em”

Không biết vì sao cái bài này lại được nhiều người thích đến vậy. Ghét cái là bị mấy trang lớn mang content mình đi chôm mà 0 hỏi ý kiến đến một câu. Trước mắt là ghim mặt 1 phút Sài Gòn và Yeah1 TV. Yeah1 TV số likes còn tới 16k, trong khi các bài khác của bọn nó nhiều nhất vài trăm likes là hết cỡ. Đọc tới mấy đoạn comments chê nhạt với phí cuộc đời đèo mẹ muốn chửi nhau ghê. Đm nó nhạt thì còn cố vào đọc làm đếch gì, mà tao viết ra đâu phải đi phục vụ cho bọn mày mà phán với cả xét. Lại cứ phải thích là chuyện phải có đoạn xin số nhau, sến sẩm hay có khi là phải tới đoạn vào nhà nghỉ nó mới đủ đô cơ.

Thế nên giờ tao viết blog một mình, đéo phải phục vụ bọn cám hấp bọn mày!

Mọi thứ tao viết ra là để cho bản thân tao, và cho những yêu thích chia sẻ với tao!

(Có vài câu mà đanh đá quá =)).

Cậu trai xe ôm có một dòng chữ tiếng Hoa trên cổ, tôi rất tò mò và hỏi nghĩa là gì. Cậu ấy nói là không nói được, thế nên tôi chụp lại để về hỏi lại xem nghĩa là gì!

Thế xong rồi dọc đường đi (cũng xa), cậu ấy kể rằng mình là một sinh viên đại học năm cuối học tài chính, giờ đang không được thi nên là tranh thủ chạy xe ôm. Cậu ấy quê ở tận Đắc Lắc. Và câu chuyện loằng ngoằng một hồi thế nào tự nhiên cậu ấy có câu nói làm tôi tan chảy quá: “Em chỉ ước mơ có một cái nhà nhỏ, và ở đó CÓ THẬT NHIỀU CÂY”

Nói vậy xong là tôi muốn đem em í về nuôi quá. Mà 0 chắc là tôi nuôi em í hay là em í sẽ nuôi tôi.

Lúc chở tôi tới nhà, cậu ấy thốt lên: “Ủa chị ở đây hả?”

Rồi cậu ấy kể cho tôi nghe ngày trước ở đây “có một chị thích em lắm, nhưng mà em không có yêu lại chị ấy”.

Tôi hỏi ngay:

“Chị ấy thế nào? Ra sao? Biết đâu không chừng là chị Mai nhà chị =))”.

Thì cậu ấy kể là chị ấy hơn NHỮNG vài tuổi, làm nghề dược, yêu cậu mãi mà cậu 0 yêu lại. “Hây da, thế 0 phải là chị Mai nhà chị rồi, chị Mai nhà chị làm nghề váy cưới và giờ 50 tuổi rồi =))”.

Thế rồi bịn rịn quá mà nên xuống xe rồi vẫn còn cố nói chuyện với nhau. Cậu í khéo léo bỏ khẩu trang xuống để cho tôi biết là cậu ấy rất đẹp trai. Vâng ok fine, quả thật đẹp trai!. Chẳng lẽ tôi bắt về nuôi thật sự chứ!

Rồi lúc chuẩn bị chia tay rồi cậu ấy lại vẫn gọi lại:

“Thế chị có muốn biết cái chữ trên cổ em nghĩa là gì không? Nó có nghĩa là Anh Nhớ Em (các bạn kiểm tra xem có đúng không hay là tên kem đánh răng Colgate =)). Nó là một thời hơi ngu dại của em, giờ em hơi hối hận”.

“Ủa rồi sao chuyện gì đã xảy ra?”

“Em và cô ấy yêu nhau mà vì gia đình bạn ấy chỉ muốn bạn ấy yêu một anh bác sĩ, còn em chỉ là thằng sinh viên chưa có tương lai. Nên bạn ấy sợ mẹ buồn, nên đã yêu anh bác sĩ và bỏ em” (Câu chuyện dài tôi tóm tắt vậy thôi)

“Thế hình xăm của em có tên Hoa Hồng Huệ gì cụ thể không hay chỉ là Em chung chung thôi?

“Chỉ là Em thôi”

“Vậy thì sao em phải hối hận? Giờ yêu tiếp em mẹ nào mà chả được?”

Cậu ấy nhìn tôi đôi mắt long lanh. Má, đẹp trai thế này mà 0 giàu bằng bác sĩ thì gái cũng bỏ thôi, tội ghê! Thảo nào tôi đẹp vậy mà cũng vẫn ế! Tôi phải thả cho cậu ấy đi vì đứng nói chuyện với nhau cả 15 phút mà không chịu nhận cuốc tiếp theo.

Nếu có duyên gặp lại ở đất SG này chị sẽ bắt về nuôi, rồi đi trồng cây cho chị ồ kế?

#nhatkyxeom #nhatkysaigon

#453: Nhật ký xe ôm – 12. Y Sa

Tối nay lúc book xe thấy cái tên “Y Sa”, ủa ấn tượng phết, chắc hẳn là người dân tộc, người Chăm chăng?

Thấy xe tới nhanh quá còn chưa kịp đi từ trên nhà xuống, mà anh Y Sa hỉ hả cười tươi quá. Rồi anh í bảo: “Thấy giọng qua điện thoại dễ thương quá trời, nên phải phóng tới ngay để xem người nó thế nào =))” Anh í bảo đang ngồi nhậu tí với anh bạn, nghe giọng điện thoại lại mở loa lớn, anh bạn khen ngay ôi xồi ôi sao cái giọng bắc nó lại cưng thế là cưng.

Thì anh í khen mình thì mình khen lại thôi =)). Mình nói cái tên Y Sa của anh hay quá xá. Anh í nói là anh í là người Chăm lai Việt đó, đây là tên Đạo Hồi của anh. Cái tên Y Sa ấn tượng thế nên mình nói anh í là thế anh cẩn thận nhé, duyên dáng vào, vì cái tên dễ nhớ thế này, cả nước xe ôm có khi mình anh tên Y Sa lái xe ôm thì sao. Rồi ngộ nhỡ làm gì phật lòng khách thì đi đâu mà thoát =)). Ủa công nhận anh Y Sa yêu đời.

Và hồi nói chuyện một lúc thì thấy sao anh yêu đời!

Chắc vì khen qua khen lại vui quá nên xe anh Sa cứ đi chậm dầm chậm dần, và anh say sưa kể về những đạo lý trong đạo Hồi. Mình hỏi một ngày anh phải lạy mấy lần? Anh nói 5 lần, mà thôi đang bận chạy xe kiếm tiền thì cứ…chạy cho xong đi đã rồi lạy lúc nào cũng được, Trời không trách đâu, đi kiếm tiền mưu sinh mà. Nó lại có sự hợp lý của nó chứ :D.

Những triết lý về đạo Hồi của anh rất hay, cũng là những góc nhìn hay về những niềm tin ở những Tôn giáo khác. Anh ấy nói đạo Hồi của anh theo cũng có nhiều triết lý giống đạo Phật, đó là tu nhiều tại tâm, hãy làm người lương thiện là được.

Rồi anh bảo giờ anh đang tập tu đến cảnh giới là anh không giận ai nữa cả, có gì anh sẽ mỉm cười cho qua. Mà có lẽ anh sống thế thật, vì từ lúc gặp anh là thấy anh tươi rói và yêu đời, xe lạng qua người bay lại anh vẫn mỉm cười, vẫn chậm rãi đáng yêu. Mà ai biết anh đã chạy một ngày bao nhiêu tiếng và vất vả thế nào, vậy mà vẫn tươi vậy, chắc chắn là nhờ triết lý sống đó rồi!

Xong mình bảo, thế thì em không sống được giống anh rồi. Em là tuỳ người cho qua, vẫn yêu vẫn ghét bình thường. 0 thích là phải ghét. Anh bảo ấy ấy đừng làm thế, cứ mỉm cười đi, rồi mỗi người sẽ phải chịu trách nhiệm với mọi hành động của mình.

Mình nghĩ thôi bỏ mẹ rồi mình 0 đạt được cảnh giới đó rồi. Mình bảo với anh là, có thể triết lý sống của anh giống với anh thôi chứ không có giống với em đâu =)). Ví dụ như quan điểm của em, có những người rất xấu tính, nhưng cứ bỏ qua họ thì họ sẽ gây thêm nhiều cái xấu đi hại nhiều người khác, cười là cười thế lào được =)). Mà nghề của em thì phải có yêu và ghét thì mới sáng tạo được. Anh tò mò hỏi Ủa thế nghề của em là nghề gì? Mình nói: Dạ nghề của em là Nghề làm đẹp cho đời ạ =)).

Mình có nỗ lực chia sẻ lại với anh là với em thì ngày nắng mãi thì phải có ngày mưa, mưa thì mới biết yêu ngày nắng. Đời phải có lúc gặp chuyện xấu để biết ghét biết giận, để nó thành động lực, bài học, và cho cả sự sáng tạo. Nhưng anh vẫn nỗ lực khuyên mình là hãy bỏ qua hết đi cho thanh thản, và anh kể một câu chuyện gì đó minh hoạ nhưng xong giờ quên xừ nó mất rồi =)). Tóm lại anh 0 lường được anh đang nói chuyện với một người rất là 0 bình thường, có độ hâm và ngang thượng thừa, nghĩ sao một đứa hâm như mình mà thấy ai ghét lại cười được =)) =)).

Cuối cùng kết lại mình chỉ biết nói với anh Sa: “Thôi anh ạ, anh cứ cười đi còn phần ghét của thế giới cứ để lại cho em cho thế giới nó cân bằng =)). Chứ ai gặp nhau giờ cũng cười thì chết =))”. Anh í nghe vậy 0 giận và vẫn nhẫn nại giải thích, cười xuề xoà luôn (vẫn cười). Ủa đúng thật, người ta đã đạt được cảnh giới đó thực sự rồi =)).

Trong cuộc nói chuyện của anh luôn lâu lâu lại xen câu khen: “Giọng em dễ thương thiệt luôn đó”.

Nói chuyện về niềm tin cuộc sống và tôn giáo nó dễ tranh cãi lắm. Nhưng mà mình với anh Y Sa thì cực kỳ vui vẻ nhé.

Tóm lại câu chuyện cũng 0 có gì, mà mình cũng thấy thú vị khi được nghe về những góc nhìn tôn giáo khác miễn là 0 cuồng quá. Và cũng thấy đáng yêu khi họ “practice what they preach”, và họ có cái nhìn rất quyết tâm và chân thành từ chính niềm tin của họ. Mỗi tội anh cười hơi nhiều quá và chạy xe 20km/1h tới tiệc thì người ta ăn gần xong rồi =)).

Lúc xuống xe, anh Sa gửi cho mình những lời chúc tốt đẹp. Anh chúc mình năm mới thật nhiều sức khoẻ, gặp ít người để ghét và tiếp tục làm đẹp cho đời =)).

Mình bảo anh anh chúc em lấy chồng được không anh? Anh bảo Ủa vậy hả? Anh 4 con rồi đó nhé! Hâyda, đấy thấy chưa, có khi cứ sống như anh giờ cũng bình yên, có 4 đứa con rồi 0 chừng, chứ 0 giờ đến chồng còn phải mong chúc có =)), sân si quá làm gì :D.

#nhatkyxeom

#nhatkysaigon

#452: HAPPY NEW YEAR

Hình như đúng nguyên cái năm Covid vừa xong mình 0 có viết chữ nào. Nói thật là đến lúc phải viết phải viết rồi.

Bởi vì mình đang nhận ra trí nhớ mình đang bị giảm sút tệ hại. Càng ngày việc nhớ được mặt người, tên người, từ gì kho khó, con số, tình tiết, sự kiện…càng trở nên khó khăn. Những câu chuyện, những chuyến đi với bao nhiêu kiều kỳ thú giờ nhớ lại khó khăn quá, thậm chí có lẽ đã quên tiệt đi mất.

Ồ thật buồn cười là việc quên mặt người và tên người hoá ra là một bệnh thật sự. Và đương nhiên 0 phải ai cũng hiểu điều đó, nên mới có cái chuyện buồn cười là gặp phải mấy anh chị luôn nghĩ rằng mình là VIP , ai cũng phải nhớ mình nịnh mình, thấy họ là phải chào mà mình thì chả nhớ mặt, lướt qua lạnh lùng 0 chào lấy một câu, thế là bị ghét cho chết mẹ, hẳn là phải remove facebook và phải unfriend. Thôi thật, mệt lắm. Đời có mấy mà phải sống thế cho mệt mỏi, 0 thích trong đời nhau cứ cho qua, đầu đã quá nhiều thứ phải nghĩ rồi!

Bây giờ phải tự mình thúc đít mình mà viết. Viết cho mình thôi 0 cho ai cả. Có lẽ vì cái trí nhớ ngắn hạn của mình thế này mà cũng có bao nhiêu việc lớn mình không có làm được. Ngày trước mình cứ nghĩ một ngày mình sẽ làm được điều gì to lớn lắm, nhưng mà thôi bây giờ sống an yên có lẽ là tốt nhất!

Hôm nay là ngày đầu năm mới (viết xong là sang bố nó ngày khác rồi). Hôm nay có chuyện gì đặc biệt nhỉ?

Cũng chẳng có gì đặc biệt ngoài việc đi thử gội đầu massage chị Mai hay đi, ai dè bị chém cho tới cả trăm nghìn trong khi chị í gội hết có 55k. Lúc vào gội lại cứ nghĩ rằng chị Mai đã gọi điện trước nên họ biết mình là bạn chị Mai. Ai dè có vẻ không phải vậy. Hôm nay mới thấm cái chuyện là nhìn giống người nước ngoài và nói giọng bắc sẽ có lúc nguy hiểm tới như thế nào. Giống người nước ngoài thì cũng thích, chẳng ai messup với mình, nhưng tới quả trả tiền thì nó oải phết. Thực ra đi rồi thì thôi cũng chẳng giận gì, chỉ tiếc cho họ thôi. Nếu họ cứ làm đúng giá và làm một cái service tử tế một tí (đi massage gội đầu mà đầu 0 massage miếng nào, bóp chân bóp tay vài miếng rất lấy lệ :), có lẽ họ đã có thêm 1 khách rất thường xuyên và rất thơm thảo trong tiền tips (phong cách Mỹ mà =)). Nhưng mà xong rồi 100k và chỉ có 100k ngày hôm nay đó thôi!

Trên đường đi bộ về thấy người hát rong bị mù đang vừa đàn chiếc guitar điện vừa dò từng bước trên phố xá vun vút người, sau lưng đẹo cái loa rất nặng, đằng trước ôm cây đàn và vài thứ lặt vặt để bán. Móc túi có 10k nhét vội vào tay anh í. Thấy cái bóng lết dưới phố cứ đi dò dẫm ngược đường, xe cứ vun vút lao, chạnh lòng quá.

Người bán rong mù, đằng trước ôm cây đàn, đằng sau là cái loa

Bước chân lên vỉa hè ngẩng lên là một cậu xe ôm rất trẻ đang ngồi dựng xe trên vỉa hè, chân đi đôi dép tổ ong rách. Thấy mắt cậu í ngước lên ngân ngấn, có điều gì đó thật là tủi thân. Y như rằng! Cậu ấy kéo cái quần lên, cái đầu gối đỏ rần ướt đầy máu, chắc là vừa bị té ở đâu đó rất nặng. Cũng không rõ là tự té hay là bị ai đâm, nhưng đúng là rất tủi thân, thấy cậu ấy lại kéo quần xuống và ngồi mò mò một cái túi ni lông, không biết có phải túi thuốc không. 0 biết một ngày rồi kiếm được bao đồng chạy xe, mà chắc chân đau thế và phải mua thuốc là tốn kém rồi :(.

Đi bộ đi ăn tối, lại thấy có cụ ông tóc bạc phơ nằm ở dưới cái cột điện. Mà mấy hôm nay Sài Gòn lạnh phết, ngồi trong nhà mà còn phải đóng hết cửa lại không thì cũng phải khoác cái áo khoác to. Nằm giữa trời gió co ro này chắc chắn là rét. Mỗi ngày đi trên đường về là thấy nhiều lắm, mà mình biết làm thế nào bây giờ mà giúp?

Vào trong cửa hàng ăn xong bát mì, quyết định mua thêm một suất dimsum nữa đem ra cho ông cụ. Dù gì cũng là ngày đầu năm mới rồi mà!

Nói chung cái bệnh thương người hay suy nghĩ làm khổ cái thân phết. Nhưng thôi tính người sinh ra vậy rồi thì chịu đi. Khi nào 1 ngày mình thật là giàu, hoặc ít là có khả năng gì đó, mình sẽ làm cái gì đó cho lòng thấy được thanh thản!

Chúc mừng năm mới cái nhỉ!!!

Hà Kin, please chăm viết blog điiiiiiiiiii!

#448: Nhật ký xe ôm – 11. Tử tế thì 0 sợ ế

Tất tả ở bến xe, về lại Hà Nội vào đúng cái giờ đông đúc lại giờ xe ôm đi..ăn tối nên mãi mới bắt được cái xe. Đói quá mua miếng bánh mì và chai nước đứng chờ các anh xe ôm ăn tối xong qua đón.

Xe ôm chạy tới đỡ giỏ gà giỏ rau rồi hỏi han

“Chị mới đi đâu ạ?”

Tôi

“Chị mới ở quê lên”

Xe ôm

“Thế mà nhìn chị SÀNH ĐIỆU phết”

OK fine

Rồi xe ôm vừa chở vừa hỏi han tiếp

“Chị lên thành phố làm gì ạ?”

Tôi

“Chị đi tìm việc em ạ”

Xe ôm

“Chị định làm nghề gì ạ?”

Tôi

“Chị chả biết làm được gì em ơi. Chị thất nghiệp lâu quá, mà chị cũng lười nữa nên toàn ở nhà thôi”

Xe ôm

“UỒI ÔI thế thì chị ăn tiêu mỗi ngày thế nào? Không đi làm thì chết đói chị ơi”

Tôi

“Chị ăn bánh mì nước lọc mỗi ngày là được rồi. Cứ ăn một miếng bánh uống một ngụm nước bánh nở ra thế là no. Nói chung chị 0 có nhiều nhu cầu, lười làm thì ăn ít tiêu ít thôi”

Đoạn, tôi giơ cái túi bánh mì và nước lọc lên chứng minh luôn.

Xe ôm (bắt đầu thấy có vẻ ái ngại dùm tôi)

“Chị kiếm cái xe chạy grab như em cũng được”

Tôi

“Ôi nghề này đâu phải đơn giản, chị 0 đủ sức mà chạy í em ạ”.

Xe ôm

“Ôi chị sợ gì, quen hết, mà em thấy DA CHỊ CŨNG ĐEN RỒI, MẤT GÌ ĐÂU”

OK fine

Rồi xuống xe, tôi vẫn cho thêm xe ôm tiền boa vì quãng đường xa và vất vả.

Xe ôm ngậm ngùi

“Chị đã không có việc rồi còn cho em thêm ạ, chị tốt quá ạ. Mà, em biết vì sao chị không đi làm mà chị vẫn có bánh mì với nước lọc thế kia để ăn rồi ạ”

Tôi

“Sao sao?”

Xe ôm

“Vì cứ là người TỬ TẾ thì kiểu gì cũng không bao giờ sợ chết đói đâu ạ”.

OK fine!

#446: Nhật ký xe ôm – 9. Lãng mạn như chiều hoàng hôn Hồ Tây

Ngồi rình hoàng hôn Hồ Tây mà nó lặn mất vào những đám mây xa xăm.
Đành book xe về trước khi muỗi bay tới từng đàn từ xa thẳm
Nhưng xe vừa nhận thì mặt trời bỗng tuồn ra nồng thắm
Thế là vội vã vượt qua con đường xe dài dằng dặc.
Chạy về phía bên hồ và chụp lia lịa không chớp mắt.
Chú xe ôm tìm tới và hỏi, chụp xong chưa? Tôi trả lời: “Dạ sắp sắp”
Chú bảo: “Ôi vô tư đi, cứ chụp cho tới khi mặt trời tắt
Chú sẽ đứng đây và đợi chờ trong im lặng”
“Thật tuyệt vời”, tôi nghĩ thầm: “Chú cũng cổ vũ nghệ thuật chăng?”
Và yên tâm, tôi chụp ngang chụp dọc, đảm bảo rằng góc chụp phải đẹp nhất
Lâu lâu quay lại xem chú còn ở đấy cũng ngắm mặt trời không?
Nhưng bất ngờ, chú đang đứng quay mông
Ơ kìa cháu tưởng chú cũng yêu nghệ thuật lắm?
Vừa chạy ra chú lại xua: “Chụp đi cho hết “phim” hẳn
Vì còn 3 điếu thuốc nữa chú hút nốt là xong”
Và tôi còn biết vì sao chú quay mông
Vì phía bên kia đường có 2 cô sếch xì quá
Cổ áo thì đã rộng lại còn cúi xuống đường nhặt lá
À thì ra mỗi người có một gu nghệ thuật ạ
Kết thúc câu chuyện là chú ấy sau đó đã chở tôi về nhà!
Và tôi có một series ảnh đẹp bao la
Cảm ơn chú xe ôm nhá

(Hết chuyện)

Ảnh: Chú xe ôm kiên nhẫn chờ đợi trong im lặng nên có cơ hội chụp được cả khi mặt trời lặn sát xuống dưới, lúc này mới thấy có cả một dãy núi to ở phía xa. Nghe nói là Ba Vì

#445: Nhật ký xe ôm – 8. Xe ôm hay là ma?

Ê còn ai còn thức 0 kể chuyện này cho mà nghe.

1h đêm đi xe ôm qua một khúc, tự nhiên thấy xe ôm lạng tay lái nghiêng đi, rồi quay lại nói mình: “Suýt thì đâm vào”.

Xong mình nghe lùng bùng không rõ là anh xe ôm nói là đâm vào cái gì bởi vì bốn xung quanh hoàn toàn không một bóng người, vắng hoe, chỉ có ánh đèn đường vàng vọt, một ngọn gió cũng chả thổi qua.

Mình hỏi: Đâm cái gì ạ?
XO: Có hai người ở đây nhưng họ chạy đi rồi
(gai ốc mình nổi đầy mình)
Mình: Ủa ai ạ?
XO: Là hai người âm, nhưng họ đi rồi.

Dứt đoạn anh cũng kéo tay áo lên cho coi gai ốc anh nổi rần rần.

XO: Thực ra lúc nào cũng có người âm xung quanh, là nhìn được hay không thôi. Phải có duyên.

Anh nói thực ra tỉnh bơ, chả có vẻ gì dọa nạt hay trêu chọc gì mình cả, và giọng cũng rất chân thành. Lúc anh ấy thốt lên né xe y chang một người né chướng ngại vật thật sự.

Anh ấy cũng chả nói gì suốt dọc đường về. Im lặng, trả tiền rồi tạm biệt thôi, không phải truyên truyền hay dọa nạt!

Về rồi còn có người gọi ơ chị ơi chị đặt xe về đâu ạ sao em tìm mãi chị 0 thấy. Mình thì bảo ủa có người vừa đón về rồi cơ mà? Thật sự là vãi đái ra quần! Nhưng mà có vẻ là lỗi apps thôi, là mình nghĩ thế…

Tâm linh có những điều thật khó nói, nó không xảy đến với tất cả mọi người nên không phải ai cũng tin.

PS: Để mình giải thích thêm một chi tiết. Là cái người gọi xe ôm cho mình chị ơi chị ở đâu í là cái người gọi tới đón mình từ lúc đầu cơ, xong vì mình 0 có khả năng phân biệt được giọng nói nên cái anh tới đón mình mình cứ tưởng là cái người đó nên trèo tít lên xe, mà hỏi về đúng điểm về. Đi về rồi mới thấy người kia gọi hỏi lại là sao tìm mãi chị 0 thấy (vì quãng đường cũng 0 xa nên về đến nhà cũng nhanh). Nên điều này mình 0 giải thích được apps lỗi thế nào nhé. Vì anh kia cũng đúng là hành trình mình đặt về nhà lúc kết thúc!
Nhưng về nhà thì mở app không hề thấy anh kia đâu chỉ thấy bạn đón hụt phải hủy cho bạn ấy!

#444: Nhật ký xe ôm – 7. Em thấy hay hay ạ

Hôm nay tự nhiên mò ra cái váy thấy hay hay, hình như từ hồi về VN chưa mặc. Lâu lâu muốn thay đổi nên mặc luôn.

Xe ôm đến

Định trèo lên xe. Xe ôm hỏi

“Chị định ngồi thế nào ạ em còn CHUẨN Bị TINH THẦN?”

Tôi

“À thì ngồi bình thường thôi có gì đâu mà phải căng thẳng”

Xong rồi tôi tự tin định trèo lên ngồi như người ta mặc quần thôi. Tôi không có thói quen mặc váy mà phải ngồi nghiêng.

Nhưng có vẻ…tôi quên mất váy này đi ô tô thì được mà không đủ độ…. dạng cho xe máy. Một hồi loay hoay vất vả. Lái xe nghiêng cả xe xuống cho tôi trèo lên mà không được. Khuôn mặt tôi bớt dần sự tự tin.

Lái xe (ái ngại)

“Không ổn rồi chị ạ. Không XOÈ được rồi. Chị ngồi nghiêng tạm vậy nhé”

Nói rồi nghiêng xe cái bụp để tôi trèo lên.

Rồi lầm bầm

“Đấy biết ngay mà. Mình đã CHUẨN BỊ TINH THẦN RỒI”

Rồi lái xe vừa đi vừa hát rất yêu đời cho dù ngồi nghiêng khá là loạng choạng

Tôi

“Tinh thần yêu đời quá nhỉ”

Lái xe

“Vâng, em thấy HAY HAY ạ”

Tôi

“Sao hay?”

Lái xe

“Dạ cảm giác cứ như mình có VỢ xong rồi mình đang chở vợ ĐI ĐẺ í ạ”

!!!!!

Thế típs như nào?

#443: Nhật ký xe ôm – 6. Lụ cười

Xe ôm (thấy mình lóc cóc đi bộ ra):
– Ô nhà chị ở đâu mà phải đi bộ ra đây? Chị cứ nhắn em địa chỉ là em tới tận nơi đón cơ mà?

Tôi
– À tại ngõ ngách quá khó tìm nên thôi chị đi bộ ra luôn trung tâm cho em dễ đón

Xe ôm
– Ồ không, lần sau chị không phải làm thế nữa nhé. Chị chỉ cần nói địa chỉ, em sẽ có mặt tận cửa. Em á, trừ…TẦNG HAI thì em không đón được chị thôi chứ dù chị ở bất kỳ đâu miễn chị CHẠM ĐẤT là em đón được chị.

Tôi
– Ồ thế thì em đón chị hơi khó đấy vì mẹ chị vẫn bảo chị là “chân con gái tôi không bao giờ chạm đất…”

Xe ôm
– Ồ không sao, chỉ cần đón được chị, chị mà bay em sẽ BAY THEO CHỊ

Một lúc sau xuống xe

Tôi
– Trời nóng thế này chạy xe vất vả nhỉ

Xe ôm
– Ồ không, em chạy một tuần ba buổi thôi. Thời gian còn lại em đi làm đầu bếp ạ. Mà chạy không mệt vì em được đem LIỀM VUI đến cho mọi người.

Tôi (gật gù)
– À hay đấy, chị rất thích thái độ tích cực của em. Thế giới cần nhiều hơn nữa những người vừa biết nấu ăn vừa biết đem liềm vui đến cho muôn nhà như em.

Xe ôm
– Ồ vâng, dạ đây của chị hết hai mươi nghìn tiền xe ôm. Còn lại những lụ cười của em thì miễn phí chị nhé.

À hay quá, để tao cười cho mấy phát nữa. Yêu thế béo má cho phát giờ. Và PS là những lụ cười ấy đã được boa hơi mạnh!

#442: Nhật ký xe ôm – 5. Chị có yêu đời không ạ?

Đang đi tự nhiên lái xe hỏi:

“Chị có yêu đời không ạ?”

HK: “Cũng ok em ạ”

Xo: “Thế là có hay là không?”

HK: “Thì cho là có, sao hỏi vậy?”

Xo: “Thế chị có thất tình bao giờ chưa? Làm thế nào để yêu đời khi đang thất tình?”

HK: “À thất tình nghe nói mệt lắm, chị mới 20 tuổi thôi nên cũng chưa có nhiều bạn trai. Thế em thất tình sao?”

Xo: “Uồi ôi chị 20 tuổi á? Trẻ quá nhỉ. Em thấy lúc đón chị mặt chị ĐẦN THỐI em tưởng chị đang buồn tình”

HK: “à kinh nhỉ quan tâm quá…”

XO: “À tại nhà em bán thuốc gia truyền đông y í ạ, có loại THUỐC NGỦ thảo dược hay lắm. Uống vào ngủ ngon yêu đời lắm ạ. Hôm bữa có chị kia thất tình đòi QUYÊN SINH mặt cũng đần ra như thế uống xong giờ yêu đời lắm ạ, có tình mới luôn rồi í ạ. Chị thử xem nhé? Chị CÒN TRẺ mà”

Haizz giờ điện thoại có thêm contact “xe ôm bán thuốc yêu đời”

Còn lúc đần thối trong lúc chờ xe là trúng lúc đang tính tiền lo nhân sự và thiết bị phim và đang bị sốc nhẹ vì…nhiều tiền quá…

Dù sao cũng đã có nguồn thuốc …