Posts in nhatky

#468: Birthday Mommy

May be an image of child, standing and dog
May 18th – Sinh nhật Mẹ – người mẹ mắng mỏ tôi từ bé đến lớn từ trưa đến tối (vì sáng tôi bận ngủ rồi…)

Thực ra sinh nhật Mẹ nhưng nếu đàn chó nhà tôi mà biết nói thì bọn nó chắc chắn là bọn nói lời yêu thương nịnh hót nhiều nhất với Mẹ, vì bọn nó yêu Mẹ nhất nhà, quấn Mẹ nhất nhà. Chứ như bố tôi với chị em tôi thì nói câu gì là bị… mắng rồi, chưa kịp yêu với cả thương :)).

Cuộc sống của Mẹ bây giờ chỉ là chăm cái vườn nhỏ, tỉ mẩn đào đất gieo hạt, làm phân vi sinh, chơi với đàn chó 5 đứa, nấu cơm cho mấy bố con, dọn dẹp nhà cửa và tập khí công. Thế mà hết sạch ngày không còn lúc nào làm thêm cái gì cả. Nhưng bù lại chắc thế là một cuộc sống tuyệt vời, vì đêm về ngủ ngon, ngày chẳng phải lo nghĩ gì quá nhiều ngoài việc tới bữa nấu gì (cái đấy là đau đầu nhất rồi). Cho dù dịch bệnh hay bất cứ cái gì ngoài kia thì cũng vẫn có lương hưu không lo chết đói, chẳng nhu cầu cao sang xe cộ hàng hiệu. Con cái thì ngoài việc ế chồng ra thì cũng chẳng nợ nần ai, làm gì đau đầu hay tội phạm chích hút, gây hấn gì với xã hội. Nghĩ lại thì thấy đúng là một cuộc sống bình thường là một cuộc sống hạnh phúc nhất chứ còn gì!

Mẹ thì đúng là quá hạnh phúc rồi, muốn mắng ai thì mắng, dọn gì để đâu, quyết cái gì, nào ai dám cãi. Lại có cô con gái đáng yêu tuyệt vời như thế này, ngoài việc hay cãi lại như đổ mẻ và ế chồng ra thì được cái cãi nhiều lúc cũng đúng mới vui cửa vui nhà mà =)).

Một cuộc sống bình thường là một cuộc sống hạnh phúc nhất mà. Chỉ mong từ giờ Bố Mẹ có sức khỏe tốt, điền viên với khu vườn và đàn chó, đủ bữa cơm có thịt có cá có rau cho dù ngoài kia có dịch bệnh hay bão tố mưa giông, thế là quá đủ.

À chúc tuổi mới của Mẹ có cháu bế nhỉ ahihihi. Giờ người ta lại mong cái này nhất đấy :)).

Happy birthday to my beloved Mom – guess we are not the only ones who love her the most. See how much even the dogs love her that much too! 

May be an image of child and dog
May be an image of 1 person and dog
#468: Birthday Mommy

#467: Chuyện về Nhọ

May be an image of dog

Trưa đang ngồi rửa bát, gió hiu hiu từ vườn nhà. Chỗ ngồi rửa bát là sát cạnh nhà kho và nhà của đàn chó. Gió man mát bọn nó chui vào nằm ngủ trên mấy cái đệm rơm mẹ làm, mà sắp tới chắc nóng quá là đem đi cất hết cho.. mát hẳn.

Hai con chó lớn ở nhà là hai con chó ta, một thằng tên Nhọ, một thằng tên Phốc. Thằng Phốc còn lai tây tí ti chứ thằng Nhọ là giai Việt xịn. Còn đám ba mẹ con còn lại thì lai đủ thứ từ phốc cho đến poodle, lộn xà lộn xộn.

Hai thằng Nhọ và Phốc rất thích nằm ở cái góc cạnh sát ngay thùng rác, chỗ đó mẹ có để một cành khế to mẹ chặt từ vườn. Cành khế vừa đủ cao để bọn nó gối đầu. Hai thằng dù rất ghét nhau nhưng vì chỉ có một cành khế nên vẫn phải nằm bên nhau tình thân mến thân.

Thế rồi vì chỗ đấy cạnh thùng rác hay bị quét bẩn nên mẹ không cho hai thằng ra đấy nằm nữa. Bọn nó không tìm ra được thêm chỗ nào để gối đầu. Và hôm nay trong lúc tôi ngồi rửa bát tôi đã suýt ngất khi chứng kiến cảnh thằng Nhọ tỉ mẩn kiên trì ngồi cuộn lại một đầu túi rơm cho nó cao lên để nó nằm gối đầu. Lúc đầu còn nghĩ chắc nó khó ở gì mà tay chân cứ cào cào, nhưng khi nhìn thấy cảnh nó một tay cuộn một tay giữ cho khỏi bật ra rồi nhanh chóng đặt cái đầu lên giữ lại để gối thì tôi đã há hốc miệng vì nó thông minh hơn mọi sự tưởng tượng của tôi. Rất tiếc tay đang rửa bát, điện thoại thì trên gác không thì tôi đã phải quay chụp lại để khoe với cả thế giới nhà tôi có con chó nó khôn đến thế nào.

Tôi đã từng quay trộm được nó đứng lên mở cái cổng ra vào ngon lành như người, lúc bị phát hiện còn giả vờ nhìn lên trời. Chứng kiến nó bắc ghế trèo lên ghế rút từng cái áo may ô quần đùi của bố mẹ xuống để gặm chơi. Mặc dù chưa bao giờ thực sự được huấn luyện nhưng nó dường như hiểu mọi lời nói của người, bảo nằm là nằm, bảo đi vào là đi vào, bảo ra đây là ra đây. Nó thích được ôm mà vì người to như con ma lại chân tay bẩn nữa nên nó sợ làm bẩn chủ, nó sẽ nhảy sang cái tường bên cạnh, chân tay bấu víu cào cào cố gắng đứng vững để được mọi người ôm mà không làm bẩn ai. Mấy con chó con lai tây thì mũm mĩm xinh xắn hơn hẳn, lại bé nên hay được bế và nựng. Nó tự biết nó không được xinh như thế nên không bao giờ đòi bế, mà cứ thấy đàn đấy được vuốt ve là tự động đi ra chỗ khác ngồi, nó tự nhận nó là con ghẻ, bọn kia là con ruột vì nó cho rằng nó xấu hơn nên ít được khen xinh hơn. Bọn chó tây, nhất là hai em chó cái thì đanh đá cá cầy thôi rồi, bắt nạt gầm gừ nó suốt. Nó thì thừa sức cạp cho một phát là bọn đấy tiêu đời nhưng mà nó nhường hết nên mấy đứa đấy cũng hay nhờn ????. Có lúc quá đáng quá thỉnh thoảng ông cục lên chịu hết nổi là ông cũng dọa cho phát là bọn đấy cũng sun. Sự thật là tôi lại yêu thương nó nhất nhà, chỉ là… to quá bố ai mà bế với vuốt được. Đặc biệt, không ai dạy nhưng đi vệ sinh cực kỳ đúng chỗ, không bao giờ phải phiền lòng một chút nào về chuyện đó. Trong khi bọn kia thì đang làm tôi phát rồ vì bậy bạ vô tội vạ. Thỉnh thoảng nó cũng dỗi và tủi thân bỏ đi, nhất là khi hay chê nó răng hô (nó bị hô răng khổ tâm lắm :)), ăn cơm lần nào cũng phải để phần vài hạt ở mép), gọi lại nhất định không chịu quay lại, cứ tự mình nghĩ mình là con ghẻ như thế chứ.

Nói tới chuyện biết thân biết phận, nó được đem đến nhà lúc 2 tháng tuổi. Bố mẹ tôi thì luôn thích có con chó ta trong nhà, ít là giữ nhà là quá tốt. Hồi đó bố háo hức lắm vì cậu tôi hứa là nó là một con chó màu VÀNG. Xong tới nhà xỉn như đám tro tàn, nhìn màu vậy mà cậu vẫn cố cãi là nó màu vàng. Nhưng thôi không vàng thì cũng nuôi hết. Nó tự nhận nó là con nuôi từ lúc nó đến nhà. Nó biết nó không xinh bằng đám còn lại, nó luôn sợ bị cho đi. Nên nó đã chiến thắng tình cảm của cả nhà bằng cách cu te vô đối. Chưa từng thấy một con cún ta nào nó đáng yêu tới mức như vậy. Nó chũn chĩn, hiền như cục bột, bảo gì làm nấy, nhiều lúc còn thấy rõ nó cố tình đáng yêu để được yêu luôn đấy. 0 thể một ai có thể nghĩ sẽ đem nó đi đâu hết được, cho dù càng lớn nhan sắc càng đi xuống =)).

Thật sự có lúc tôi nghĩ nó là người luôn rồi đó!

Nó có tên Nhọ chỉ vì nó nhom nhem mà thực ra nhà tôi con nào tên cũng xấu, vì xấu cho nó dễ nuôi. Nó là loại chó mà hay được gọi là “chó cỏ”, chó Việt Nam thuần chủng (hoặc có thể lai tí ti đâu đó nhưng chắc ta vẫn là phần lớn), càng ngày càng ít được thành phố nuôi. Vì vừa không có chỗ, vừa hay bị cho là dữ và đương nhiên là vì… không xinh bằng bọn chó tây. Hơn cả, nếu nó bị xổng đi mất hoặc bị bắt trộm, bọn chó con kia chắc còn được bán lại đâu đó, chứ nó thì chắc chắn là lên đĩa. Thế nên tôi bao bọc nó nhất nhà, không bao giờ có chuyện cho nó ra khỏi vòng tay của mình và nhà mình, vì nó mà mất là chỉ có thành thịt chó. Mà nó cũng khôn lắm, có bữa mẹ vô tình để cổng mở, hai bố con thằng Phốc dắt tay nhau đi chơi làm tìm mướt mặt, nó không bén mảng ra dù đến cửa.

Nhiều người chê chó cỏ và thậm chí chỉ coi bọn nó như là một món ăn. Nhưng chắc thật sự tôi thấy có lẽ chó ta là một trong những loài chó thông minh nhất thế giới này. Trước giờ nhà tôi luôn nuôi chó ta, những con chó ấy nó khôn và tình cảm đến mức như tôi nghĩ bọn nó hiểu hết mọi thứ trên đời. Nhớ con chó ta ngày trước, lúc tôi đau bụng quằn quại ngồi dí góc sân nhà, nó chạy ra hốt hoảng, cứ chạy vòng vòng quay tôi liếm láp rồi đi tìm bố mẹ tôi kêu ầm ĩ cầu cứu, thương ơi là thương luôn đó. Đấy, còn mấy thằng chó tây, mỗi ngày chỉ đi hót nó ị bậy tôi cũng đuối luôn rồi chứ đợi đấy mà biết gọi cầu cứu (à là mấy con chó lai tây ngu ngốc nhà tôi thôi nhé =))

Cứ nghĩ con chó khôn như vậy, tình cảm như vậy, xong bị bắt sẽ là bị đập chết ăn thịt, rồi có người nhồm nhoàm cho được vào mồm ăn. Nghĩ đã thấy muốn ói!

Con chó nào nhà tôi hầu như cũng chết già, sống cuộc sống được yêu thương trọn vẹn.

Tôi là người yêu động vật, đặc biệt là chó mèo vì nó gắn với cả cuộc đời tôi. Nên chớ dại dột vào tranh cãi với tôi chuyện ăn thịt chó! Tôi cũng không mong chờ chuyện này chấm dứt được ngay bây giờ bởi nó đã thành truyền thống của một vài thế hệ rồi, nhưng tôi biết nó sẽ chấm dứt chỉ với khoảng 1,2 thế hệ nữa. Ví dụ đến đời con tôi, là đã chắc chắn khác rồi!

Tâm sự một buổi trưa bắt đầu vào hè –
#homesweethome 

#467: Chuyện về Nhọ

#466: Chuyện về Tũn

#466: Chuyện về Tũn

Bạn này tên Tũn, tức là từ lũn ta lũn tũn mà ra í. Vì lúc còn bé bạn xinh dã man, lúc đi cái mông cứ ngúng nguẩy, cái mặt đáng yêu tới mức hồi đăng ảnh bạn lên có bạn còn vào comment trước giờ ngoài con của bạn ấy là xinh nhất thế giới ra giờ mới thấy có một đứa khác nó có khuôn mặt đáng yêu ngây thơ như vậy hihi.

Tuy nhiên Tũn lớn dần thì bắt đầu dài ngoằng ra và… bớt xinh ra nhiều rồi. Nhưng Tũn được cái có điều đáng yêu vô đối đó là biết cười. Cười không phải là chỉ là thè lưỡi ra đâu, mà cái miệng nó hai bên mép kéo dài tới tận mang tai và nó kèm với ánh mắt nheo nheo nữa cơ. (Cười là còn phải đi kèm với ánh mắt nữa nhé). Tũn cười xinh là vậy nhưng mà lại có bộ răng chín sáu ba không, không biết vì sao cả nhà răng lơi đều cũng có hàng có lối mà một mình cái đứa hay cười nhất nhà thì răng lại xấu nhất (nhưng mà tự tin nhất). Thế nhưng người ta hay nói cái gì mà nó áp lên con người đều bị coi là không đẹp thì lên với động vật nó lại thành đáng yêu mới kỳ: từ răng lợi xiên xỏ, mắt lé, chân ngắn, béo mũm, mặt mũi hằm hằm…cứ lên động vật lại thành cu te mới kỳ :)) Mỗi lần Tũn cười nhe hàm răng say rượu lả lướt nghiêng mỗi nơi một bên là thấy nó yêu muốn chết. Là chắc chắn bạn phải cười lại với nó luôn đấy!

Bạn Tũn là mẹ của hai đứa giặc lai poodle mà suốt ngày ị bậy tớ kể hôm nọ đó. Tũn thì lại rất ngoan, đi vệ sinh đúng chỗ, không mặt dầy như hai đứa con, bảo Đi nào, là đứng dậy đi liền chứ không lần lữa như hai đứa kia, bảo càng đi thì ưỡn ẹo phải mắng tới 5 lần thì mới chịu nhấc cái mông dậy. Vừa đi vừa ngúng nguẩy xong miễn cưỡng chỉ muốn đá vào cái mông một phát. Đấy mẹ thế mà không bảo được hai đứa con :)).

Hồi Tũn mới đẻ con được có 5 ngày. Bố của Tũn (tức ông ngoại 2 đứa kia – nhà mình có đủ 3 thế hệ), rủ con gái trốn nhà đi chơi khi tranh thủ mẹ mình mở cổng dọn sân. Hai bố con dắt tay nhau dung dăng dung dẻ ra ngoài phố phồn hoa, Tũn như cô Tấm ở quê ra phố thị lần đầu hớn hở quên bà nó hết còn 3 đứa con đỏ hỏn đang nằm trong ổ khát sữa. Tũn lon ton chạy theo ông bố ham chơi, vú vẫn lủng lẳng, mắt sáng rực, cổ nghển lên đi theo lưng bố hít hà từng hàng quán ở chợ. Gặp ai Tũn cũng nhe răng cười, hai bố con đi chơi vui vẻ vô bờ. Và thế là báo hiệu cả nhà mình được một phen khốn khổ vì một phát biến mất hẳn hai con chó, mà đàn chó con 3 đứa mới được có 5 ngày đang khát sữa nheo nhóc, không biết sao mà sống bây giờ. Cả nhà đi lang thang khắp phố hỏi từng nhà, dán ảnh lên tường nhà, cột điện, trời thì nóng như nung. Vừa đi vừa nước mắt ngắn dài, không chừng không phải mất 2 con chó mà mất tới 5 con chó. Quá sốt ruột, mình chỉ còn cách bê đàn chó con đi tới một trung tâm chăm sóc nào đó xin nhờ chăm sóc hộ chó sơ sinh và cho bú sữa ngoài, chứ không cũng chết mất. Lúc đó tức hai bố con Tũn lòi ruột. Ông gì mà ham chơi, mẹ gì mà bỏ cả con thế bao giờ.  Mấy chị em tớ cũng đăng tin lên mấy hội nhóm Chó Mèo với hy vọng ai đó tìm thấy, ít là mong tìm thấy được Tũn chứ không dám mong tìm thấy cả 2 đứa.

Lúc đó đưa được đàn chó tới trung tâm chăm sóc, mua hết một đống sữa mất đống tiền. Rồi vì stress quá phải làm gì đó nên đi… mua cây :)).

Thế rồi trong lúc chọn cây thì thế nào thấy có bạn báo trên group đi tìm chủ cũ cho 2 con chó đang lang thang mua quà vặt trên phố :)). Nhìn thấy ảnh bạn chụp mà mình suýt ngất vì tóm được đủ cả 2 đứa luôn. Ngay lập tức em trai và mẹ mình chạy đi xin về, cảm ơn bạn ấy rối rít, gửi tiền cảm ơn bạn không nhận. Mấy bạn yêu chó ấy đáng yêu ghê luôn ấy. Nhà mình cũng không bao giờ nghĩ tìm được cả 2 đứa về. Chỉ sợ vào nồi luôn rồi í chứ.

Thế là mình mua cái cây xong thì lại… quay về trung tâm chăm sóc chó mèo và… xin lại đàn chó cùng ôm đống sữa to đùng về nhà :)).

Cái niềm vui tìm lại được chó, mà lại nhất là lúc đàn chó con cần mẹ, nó đúng là một niềm vui khủng khiếp luôn í. Lúc đấy tức Tũn ham chơi lắm mà thôi tha thứ cho hết, chắc hôm nay ra đường được mua bánh bao kẹo mút ăn cũng đủ vui rồi, chắc cũng có nhớ con nên về ôm con thắm thiết. Chỉ mỗi tội một cú ra đường đấy làm mình tốn mất của mình một đống tiền sữa, taxi, tiền…. mua cây và vài lít nơ ron thần kinh của cả nhà!

Từ nhỏ Tũn được thằng em mình  yêu nhất nên hay được bế vào lòng. Và giờ lớn đùng rồi cứ thấy thằng em là nhào tới trèo vào lòng, nằm im lim dim, không yêu không được.

Tớ từng ấn tượng về sự thông minh mà… ngớ ngẩn của Tũn. Vì Tũn tốt sữa, nuôi con khéo, đàn con béo nục ních và bám mẹ bú suốt ngày. Một thời gian thì Tũn thì ngán quá rồi, nhưng lại không nỡ bỏ con đói. Thế là có một lần tớ phát hiện ra vì sao cứ cho Tũn ăn mấy cục xương mà Tũn toàn ăn nhanh thế. Hoá ra Tũn… nhường cho con. Cứ mỗi lần cho đồ ăn ngon, mấy cục xương bự tổ chảng Tũn cũng tha về… ổ cho đàn con ăn. Mà mấy con chó con mới biết đứng chưa vững, mới biết bú chóp chép, răng đâu ra mà gặm xương. Nhưng dường như Tũn cảm thấy rất nhẹ người vì thôi… thế là tao cho bọn mày ăn rồi. Tha được cho bọn nó mấy cục xương (mà đủ 3 cục cho 3 đứa), Tũn yên tâm chạy đi chỗ khác trốn và nghỉ ngơi. May phát hiện kịp nên thỉnh thoảng vẫn phải nịnh Tũn vào cho con bú, vừa kết hợp cho cho bọn nó bú sữa ngoài không thì đàn chó có mà chết đói. Phải cái hôm mất tích kịp mua mấy hộp rồi =)).  3 em cún 1 con sau này gửi cho dì một bạn, bạn xinh nhất luôn (nhưng nghe nói cũng vẫn ỉa bậy thôi :)).

Bố Tũn được mẹ giải cứu ở quê cũng không rõ giống gì nhưng rất hiền. Tũn thì lai với mẹ là một em chó phốc. Mẹ em thì đanh đá cá cầy vô lối. Nên Tũn tuy đáng yêu nhưng cũng vẫn có gien đanh đá. Bé nhỏ vậy nhưng giờ bà í là bá chủ, bắt nạt cả Nhọ, cả bố, cả hai đứa con (đứa xù xù vàng vàng và đứa đen sì mang thai giả mình từng kể í). Tũn thích nằm đâu là nằm đó, thích cho ai chơi cùng thì cho chơi cùng, thích cho ai ăn cùng thì cho ăn cùng :)). Thế mà ba thằng đàn ông và đứa con gái đều sợ dúm dó :)).

Mặc dù Tũn có lai với giống khác nhưng hình dáng của Tũn y hệt bố Tũn. Bố Tũn, tên là Phốc, suốt ngày có kiểu nằm phẹt cái bụng xuống đất và hai cái chân sau thuỗn ra. Tũn nằm y hệt. Không chỉ nằm, Phốc ngồi thế nào Tũn cũng ngồi y hệt như vậy. Tuy rằng có hai đứa con nhưng Tũn vẫn thân với bố Phốc nhất, suốt ngày nằm úp mặt vào đít bố ngủ. Hai đứa con thì Tũn vẫn biết là con, mỗi lần bọn nó bẩn hay nghịch Tũn vẫn ngồi liếm láp y như bọn nó hồi bé. Thường cả nhà rất hay tụm lại bên nhau quây quần.

Và cả cái gia đình này không chịu chơi với Nhọ – bạn chó ta mình cũng kể hôm bữa.

Công nhận là động vật thú vị ghê, và nhiều lúc chẳng khác con người chút gì. Nó cũng có những bản năng thú vị, về huyết thống, gia đình, dòng giống. Và chắc chắn tình cảm bọn nó cũng chắc gì kém gì bọn mình, chỉ là cách thể hiện của bọn nó khác mà thôi ;;)

Đây là Tũn nằm trong cái xẻng hót rác. Nhà yêu thương 0 để đói khát bẩn thỉu gì nhưng mà đứa thì thích canh thùng rác 24/7, đứa thì thích ngủ trong xẻng hót rác như thế. Thỉnh thoảng vẫn cho trèo lên lòng ngồi ôm, lại nhớ ra nó mới nằm ngủ trong cái xẻng hót rác, cũng giật mình ra phết =)) =))

May be an image of dog

 

 

 

#465: Chuyện về Mun…

Hôm nay mình kể cho các bạn nghe câu chuyện về con chó ở nhà mình, nhưng các bạn hứa không được cười ok?

Nó tên là Mun, nôm na nghĩa là “đen”. Lúc nó được đẻ ra, nó đen đến nỗi cả nhà tưởng chỉ có mỗi 2 thằng em nâu vàng của nó vì 0 hề nhìn thấy nó đâu. Bố nó màu be, mẹ nó màu vàng, tự nhiên lòi ra nó đen sì. 2 thằng em lông xoăn tít lai 50% poodle của bố, riêng mình nó xoăn đúng… cái đầu, còn toàn thân vừa đen vừa thẳng đuột ra, không ra cái thể thống cống rãnh thời trang gì hết.

Tuy xấu gái nhưng mà nhà tớ yêu thương đồng đều, đứa nào cũng được nói lời yêu thương, được phân phát đều xương. Nhưng của lắm tội xấu gái rồi 0 biết thế nào có cả tí xấu nết nữa, rất hay ị bậy, đái bậy, sủa bậy, rất đanh đá, hở ra là cắn trộm thằng em trai ú nần ngu ngu chỉ vì thằng đó hay được khen xinh.

Nó cũng là đứa ít được bế và nựng nhất nhà, 0 phải 0 yêu thương gì mà nó… quá bẩn. Cứ lại gần chưa kịp động vào người là đã lăn đùng ngã ngửa, hai chân dạng ra, bất kể chỗ đó đang bẩn hay sạch, có khi là chỗ chính nó vừa đái bậy xong. Bà í cứ lăn qua lăn lại, lau cho sạch cái sân vừa đái bậy thì thôi, bố thàng Tây có yêu chó nhất quả đất cũng 0 dám sờ vào.  Muốn yêu thương nó cũng khó khăn. Nó mà là người thì không chừng giờ chục đứa con với chục ông bồ khác nhau, bị cắt tóc bôi vôi không chừng í chứ.

Ít được ôm nhất còn kèm thêm nữa là ít được… chụp ảnh nhất nữa. Kể cả trời nắng ra chỗ nắng máy ảnh còn phải kích sáng hết cỡ mới nhìn được đâu là mắt đâu là mũi, chứ bình thường mà chui trong bếp thì tiệp hoàn toàn với màu của bếp, của cái thang gỗ, của cái xe đạp Thống Nhất, đống tủ gỗ cũ và đống sỉ than đen, có mà chụp nó bằng niềm tin.

Liều mà dẫn nó đi chơi buổi đêm thì xác định vừa đi phải vừa hét lên là Tôi đang vừa đi vừa nói chuyện với chó của tôi, xong tay phải có cái đèn pin chiếu vào nó cho mọi người thấy. Chứ 0 mọi người sẽ tưởng 1 là có vấn đề về tâm lý nói chuyện một mình, hai là đang nói chuyện với ma.

Tuy rằng khó khăn ôm ấp nó lắm chỉ vì nó quá bẩn. Nhưng mà không có nghĩa là 0 yêu thương nó, nó được đối xử ăn uống và bênh vực không khác gì tất cả bọn còn lai.

Rồi bác sĩ thú y nói là chó cái phải cho nó đẻ một lần để tốt cho sức khỏe. Mặc dù nhà đã 5 đứa quá tải lắm rồi, nhưng mẹ rất thương nó và bảo phải quyết cho nó lấy chồng 1 lần cho vừa biết mùi đời, vừa bảo vệ sức khỏe. Thế là tất bật đi tìm chồng cho nó, may sao được anh bác sĩ thú y giới thiệu cho một bạn. Mình có cảnh báo bạn í là Mun nhà mình nhát và dở hơi cám hấp lắm đấy. Bạn kia nói chị yên tâm, Coca nhà em rất chiến, sẽ xử được thôi. Rồi bạn í gửi ảnh Coca cho mình tuyển. Coca là một bạn poodle nho nhỏ xinh xinh, nhưng mà bất ngờ là chim to vượt bậc, . Lúc nhận được ảnh, nhìn ảnh con chó thôi mà mình cũng hốt hền giật mình!

Thế rồi công cuộc cho hai anh chị se duyên. Khổ thân nhà trai nhiệt tình đem sang tận nhà kết duyên mà Mun chạy chết cha chết mẹ, còn Coca chim to thì nhiệt tình sung mãn  nhảy ngang nhảy dọc, nhảy lên nhảy xuống, nhảy trượt Mun thì nhảy cả cây, nhảy cả vỉa hè, nhảy cả cánh cổng, nhảy cả dép lê. Một bầu đoàn chạy theo hỗ trợ đôi tình nhân mà không trúng phát nào. Chưa kể, 4 con còn lại thì bị nhốt sau cánh cửa sắt đứng xếp hàng ngay ngắn trố mắt rớt mồm xem show làm em Mun lại càng mất bình tĩnh. Mẹ còn đành phải lấy tấm vải phủ kín cái cửa để bọn nó khỏi xem được.

Sang tới 3 lần, Coca đã nhảy điểm danh không thiếu cái cây ngọn cỏ dép lê bánh xe nào ở sân rồi mà vẫn không trúng được em Mun. Cuối cùng phải nhờ nghệ nhân đến giải quyết. Nhanh gọn nhẹ, nghệ nhân trong vài nốt nhạc đã cho anh chị được nên duyên. Cả nhà thì bở hơi tai, nhưng vẫn cười hỉ hả thời phào vui vẻ.

Rồi mẹ được dặn là 0 được tắm nó 1 tháng này, không cho nô nghịch này, phải cho ăn nhiều trứng vịt lộn này… Má ôi bình thường 0 tắm 1 tháng là đã hôi lắm rồi mà em Mun 1 tháng 0 tắm thì chắc cả nhà phải cho nó đi cách ly quá. Rồi mẹ nhẹ nhàng không dám đụng chạm gì nó. Nó thoải mái ị, đái, chửi bậy tùm lum, nhiều lúc nó ỉa bậy 0 đúng chỗ đúng nơi giận đến tím ruột tím gan mẹ vẫn bảo: “0 được mắng nó nhé, nó giờ bầu bí không kiểm soát được ỉa đái đâu…” (ồ vâng thế nó có bầu từ lúc đẻ ra chăng?), lâu lâu nó lao tới mà bẩn mấy cũng phải vuốt ve vì sợ nó giận, nó trầm cảm. Riêng suất ăn của nó là phải đầy trứng vịt lộn, của ngon vật lạ bồi dưỡng.

Rồi tháng đầu thấy bụng nó chỉ to lên một chút xíu. Mẹ bảo chó phải gần hai tháng trở đi mới biết được. Nhà Coca lâu lâu nhắn hỏi có tin vui chưa? Mình nói chăc sắp rồi đó.

Rồi cuối cùng bụng nó cũng to dần lên. Một ngày mình ra sờ soạng nó rồi chạy vào nhà hỉ hả nói với mẹ: “Mẹ ơi, đúng là nó CHỬA rồi, tí nó to lên lắm mẹ ạ”. Mẹ bảo mẹ biết rồi.

Bụng to nhưng mà vẫn chạy nhảy ầm ầm, tăng động như một con điên làm mình với mẹ mình xót ơi là xót, chỉ sợ nó liều mình sảy thai thì bỏ mẹ. Mấy con khác mà cứ lại gần xí xớn động vào nó là bị đuổi xua đuổi vì sợ chị động thai. Nói chung nó là nữ hoàng, nó là công chúa, nó là gái đẹp, nó là trứng mỏng…

Mẹ đếm lịch từng ngày và nói dự sinh chắc khoảng 1 tuần nữa. Chó bao giờ cũng đẻ trong khoảng từ 2 tháng tới 2 tháng 10 ngày, như là người là cũng chỉ 9 tháng 10 ngày là maximum í. Rồi mẹ mất mấy ngày hì hục dọn chuồng, lau rửa, tạo cảnh quan hẳn một góc xinh đẹp ở sân, che chắn cẩn thận để chờ ngày nó đẻ thì cho nó ra ở riêng cho khỏi bị làm phiền, lại được nghỉ dưỡng. Rồi cả nhà cùng ngồi đếm lịch…

Rồi 1 tuần trôi qua, rồi 10 ngày trôi qua… thấy bụng nó vẫn to, tí vẫn lủng lẳng, mình thấy cũng hơi bất an có gì đó 0 ổn ổn, nhưng mà rõ là chim thằng Coca vừa to vừa khỏe thế thì trượt đi đâu được? Mới cả bụng cũng to lên mà?  Nhưng mà chờ mãi vẫn thấy có mẹ gì là sắp đẻ con hết. Thế là mẹ con mình lại phải lên mạng… google.

1 trong những search nhiều nhất về chó đẻ là liệu chó có thể chửa tới… 3 tháng được không =))? Ồ vâng thì ra mẹ con mình 0 phải là nạn nhân duy nhất của tình trạng… chó mang thai giả. Các nguyên nhân của chó mang thai giả bao gồm tình trạng thụ tinh không thành công nhưng vẫn dẫn tới thay đổi nội tiết trong cơ thể nên khiến trông như có thai, nguyên nhân thứ hai là… chủ mong quá nên nó chửa giả cho chủ thỏa mãn sự mong chờ =)). Hoặc cũng có thể với chó nhà mình có cả nguyên nhân thứ ba nữa là nó tự thay đổi cơ thể để lừa đảo mẹ con mình. Nó đã có 2 tháng của ỉa đái khắp mọi nơi mà 0 ai dám làm gì, cũng là 2 tháng nuốt ức vào lòng đi hót cứt mà 0 dám mắng 1 con chó của cả nhà, rồi cắn bất kỳ con chó nào nó thích mà 0 bị trừng phạt, được ăn hàng chục quả trứng vịt lộn  và được yêu thương vuốt ve nhiều hơn bình thường mặc dù mỗi lần vuốt xong là đi tong một bộ quần áo mới giặt.

Giờ thì khi bị bại lộ bụng nó lại từ từ… nhỏ lại, tí cũng bé tí lại. Tao nhìn mà tao tức á.

Giờ ỉa bậy là bị oánh rồi.

Bị con chó nó lừa cho, ức thật ức chứ! À mà mình cũng học thêm được bài học nữa là… không phải cứ chim to thì là chắc trúng nhé. Đèo mẹ!

#homesweethome

#hakindiary

#nhatkydoitao

#nhatkyHakin

#463: Khi xe ôm chở tôi mà… quên mất tôi

Lâu phết rồi mới lại có dịp kể chuyện xe ôm. Lý do là dạo gần đây toàn xin đi được theo ké hết người này người nọ. Thế mà trời trở rét phát là bị bỏ bom hết 0 đứa nào chở nên lại xe ôm muôn năm thôi.

Cậu xe ôm hôm nay có đôi mắt rất là đẹp, cứ ươn ướt, lông mày rậm, lông mi dài (nhìn được mỗi mắt 0 thấy mồm miệng vì khẩu trang tiếc ghê =))). Lại còn cao ráo nữa, định bụng hôm nay bắt xe ôm thế này là ngon rồi.
Ế nhưng mà không hiểu cứ thấy mắt ướt long lanh là cứ thấy nó… có cảm giác bất an thế nào í các cậu ạ.

Cậu í không nói chuyện gì cả, lặng lẽ lên xe, lặng lẽ nổ máy, lặng lẽ phóng đi. Thấy đẹp trai ghê mún bắt chuyện quá mà không nói gì thì thôi tôi lủi thủi ngồi sau ngắm phố phường vậy. Cậu í có vẻ không biết đường lắm nên vừa đi vừa mở điện thoại tìm đường (hay làm gì đó) liên tục. Xong rồi xe tấp vào vỉa hè, cậu giở điện thoại ra vuốt vuốt sờ sờ. Bình thường xe ôm hay tấp vào đường tìm đường nên tôi cũng không thắc mắc gì, cậu này cũng không nói năng gì nên tôi cũng chẳng hỏi. Tôi cũng mở điện thoại nhắn tin, chăm chú nhắn tin vì có mấy vụ 8 chuyện đang tới hồi gây cấn…
Thế rồi… nhắn một hồi mê mải tôi chợt nhận ra xe vẫn chưa đi, chắc phải dễ 5 phút đã trôi qua, tôi sắp lại đến muộn tới nơi. Tôi buộc phải cất giọng giao lưu:

“Em ơi xe bị sao à?”

Và các bạn tin không? Tôi vừa cất giọng hỏi thì bạn ấy giật mình cái đùng làm tôi cũng rung cả người theo =)). Cậu ấy ngoái lại nhìn tôi như thế tôi vừa rớt ở trên trời rớt xuống phía sau xe của cậu ấy.

Tôi nghiêng người nhìn cậu ấy.

Cậu ấy nghiêng người nhìn lại tôi…

20 giây im lặng nhìn nhau

“À dạ không ạ, em có chút chuyện. Đây em đi đây ạ”. Rồi cậu ấy luống cuống nổ máy đi.

Lúc đó tôi quả thực bối rối vì không rõ là mình nên phản ứng sao, chẳng lẽ lại bực mình vì xe ôm đang chở khách tự nhiên lại “có chút chuyện” như thế được. Nhưng ở một khía cạnh khác thì tôi thấy cậu này 0 bình thường cho lắm vì rõ là hình như cậu ấy đã quên mẹ nó mất là đang chở tôi phía sau. Thắc mắc quá thế là tôi lại phải bắt chuyện, giọng có chút mỉa mai:

“Ủa em em quên chị đang ngồi đằng sau à?”

Cậu ấy cong người quay lại nhìn tôi vẹo cả xe, chắc là lần nhìn thật sự từ lúc tôi ngồi lên xe tới giờ. Cái cách cậu ấy nhìn tôi như thể muốn khẳng định chắc chắn là tôi là người, và có thật, đang ngồi trên xe cậu ấy.

Tôi nghĩ tôi đã hỏi mỉa mai thôi ai dè cậu ấy trả lời… thật:

“Dạ em xin lỗi chị, em… quên thật ạ”

Ủa tôi bắt đầu thấy hơi bực mình rồi đấy nhé, tôi lù lù nguyên cây thế này, đi chở khách kiếm tiền mà quên luôn cả khách cả tiền là sao?

“Sao em có thể quên được, em bị dở hơi à?”

“Dạ vâng chị nói đúng rồi ạ, em đang bị… dở hơi chị ơi. Em xin lỗi ạ, em đang THẤT TÌNH, đầu óc em đang không ổn lắm. Chị thông cảm cho em nhé”

Ôi giồi ôi nghe xong cũng suýt muốn thất tình theo cậu ấy. Đèo mẹ mắt đẹp cao to thế này mà bị thất tình, thảo nào mắt cứ ươn ướt. Đéo được, đàn ông đa sầu đa cảm là đéo được. Thất tình thôi mà, làm gì ghê gớm thế? Sao có thể quên cả tôi? Tôi thấy bị tổn thương quá trời 🙁

“Ủa bị đá hả?” Tôi chợt hỏi một câu hết sức vô duyên.

Cậu ấy không trả lời.

“Bị đá hả?” Tôi hỏi tiếp

Cậu ấy lại không trả lời.

“Ê, bị bồ đá hả?” Tôi hét to lên.

Cậu ấy lại giật mình quay lại.

“Dạ dạ… dạ vâng kiểu thế ạ…”

Đèo mẹ, tôi lại nghĩ thầm. Đẹp trai mà hâm bỏ mẹ thế này thì bị đá là đúng quá rồi còn gì nữa. Nếu là trong phim thì đoạn cuối phim là tôi sẽ vặt cái khẩu trang ấy ra để coi toàn bộ mặt xem đẹp trai cỡ nào mà bị hâm thế?

Lúc xuống xe lục túi trả tiền, tôi định xấu tính trả thù đứa thất tình nói là tôi cũng quên tiền ở nhà rồi 0 có tiền trả đâu, mà thấy cái đôi mắt rũ rượi ấy thôi tôi lại chẳng muốn đùa.

Tôi chép miệng:

“Thôi về nghỉ ngơi đi chứ thất tình đi chở khách quên mẹ nó cả khách thế này nguy hiểm quá. Về nhà nằm nghỉ một ngày đi cho tỉnh táo. Về nằm ngủ thì 0 tốn tiền ăn cơm đâu cũng bớt được tiền bữa cơm. Đời không có em này còn em khác mà nhưng mà bỏ quên khách sau xe là dễ bị ăn đập lắm đấy biết phỏng?”
Bỗng nhiên đôi mắt cậu ấy đanh lại, hết luôn dáng vóc của mít ướt long lanh:

” Nhưng nếu người yêu chị bỏ đi mà còn nợ chị một khoản tiền lớn thì chị có ĐAU LÒNG không ạ?”

Ồ vâng, lúc đó tôi đã chỉ biết lặng lẽ trả tiền và bớt lèm bèm hơn hẳn, rồi lặng lẽ đi vào trong quán không dám nói gì thêm hết, 0 chỉ đau lòng, còn đau tim, đau chân, đau tay, đau lục phủ ngũ tạng luôn í chứ… phải là tôi thì chắc tự nhiên mắt cũng sẽ long lanh ươn ướt như cậu ấy thôi… có khi tôi còn quên cả cái xe ấy chứ quên khách đã là gì…

Muộn mẹ nó 10 phút… may mà bạn tôi 0 bao giờ chửi tôi… hoặc có chửi chắc toàn chửi sau lưng!

Một người như tôi mà người ta có thể bỏ quên sau xe… thì cũng 0 tầm thường đâu. Hóa ra thất tiền nó đáng sợ hơn thất tình nhiều thế cơ các cậu ạ…

(Ảnh chỉ có tính chất minh họa vì hôm nay quên 0 chụp lưng =)). Đấy, xinh gái đáng yêu trong gió mùa HN thế này mà xe ôm nó có thể quên… )

#nhatkyxeom
#nhatkyhanoi
#nhatkydoitao
#THẤTTIỀN

#462: Một ngày mùa đông có niềm vui

Buồn cười cái là có khi sắp sang hè đến nơi rồi mình vẫn cứ gọi Hà Nội mùa này là mùa đông. Không biết sao mình luôn nghĩ Hà Nội chỉ có mùa hè và mùa đông thôi. Vì là 2 cái mùa nóng đến 0 thể quên và rét 0 thể nào 0 nhớ. Mà cứ thấy cây cối còn trơ trọi, phố xá cứ trầm trầm buồn buồn, mình vẫn nghĩ nó hợp là mùa đông hơn.
Sáng nay có cái hẹn nhầm, nhưng lại thành hay. Vì được đi vòng vòng mấy khu tập thể cũ ở đường Phạm Ngọc Thạch. Lâu lắm rồi 0 quay lại đây, từ cái thời ăn chân gà Mỹ Miều hồi học đại học. Hôm nay trời mát dễ chịu ghê, không bị nồm, không bị nóng quá hay lạnh, mọi thứ đều rất vừa phải, không phải quạt, không phải sưởi. Ra phố mát, nó lại hợp với cái mood của mấy khu tập thể cũ như thế chứ.

Xong thế nào làm buổi ngồi cafe dầm dề từ giữa HN đến cuối HN. Nhưng nếu nói lý do gì để viết blog hôm nay thì chắc phải là buổi nói chuyện với Trang, cô bé học chung từ hồi đại học, cũng là vợ cậu bạn học cùng khóa của mình luôn. Hồi đại học chẳng chơi với Trang mấy, cũng chẳng chơi với Thanh chồng của Trang mấy, nhưng lúc nào cũng cực kỳ ngưỡng mộ giọng hát hay khủng khiếp của Trang. Nói chung có gì đó nó duyên dáng tài hoa kinh khủng, mình là gái còn mê, nữa là bạn Thanh. Ít chơi vậy thôi nhưng mà biết hết, để ý hết.
Thế xong cuộc đời cũng rẽ mỗi người một hướng, mình lệch hẳn pha với tất cả các bạn đi học đồng lứa, mặc dù cũng từng là cán bộ Ngoại Giao rồi í. Nhưng thế nào càng về sau thì lại càng reconnect lại những người bạn đại học, có những bạn mình còn chưa nói chuyện mấy, và nhận thấy các bạn đều thật tốt và rất yêu mến mình. (Tuy 0 nói chuyện với nhau mấy nhưng mình lại là người hoạt động hơi high profile ở lĩnh vực nghệ thuật và trên mạng xã hội nên các bạn đều follow cả). Và không ngờ những người bạn ấy lại là những người trực tiếp support mình cả về vật chất lẫn tinh thần cho sự nghiệp vẫn còn ở giai đoạn vất vả của mình. Họ nói họ muốn ủng hộ mình để ra những sản phẩm “làm đẹp cho đời”, và để đỡ “uổng phí một tài năng”. Tính mình thì cũng hơi bị dở hơi nữa, rất ngại reach out mọi người, ngại hỏi sự giúp đỡ về công việc, ngại nói với thiên hạ mình muốn gì, ví dụ là muốn… kiếm tiền. Đôi lúc nhiều người không biết mình còn tưởng mình là rich kid và 0 phải cái gì cũng nhận. Và đương nhiên có những điều cũng khó nói về công việc người ngoài cũng 0 hiểu hết được là vì sao mình… hâm thế. (Cái này đáng nhẽ là phải nên chia sẻ í ahihi).

Hôm nay ngồi 4 tiếng nói chuyện với Trang, mình nói say sưa tới mức về nhà khản hết cả giọng. Cái điều nói say sưa ấy nó rất là… phê, là bởi vì mình đang được giãi bày với người rất hiểu cái philosophy và tư duy của mình. (Đấy là điều mình rất thích ở những bạn hồi học đại học cùng mình, các bạn đều rất tân tiến, hiện đại và hầu như tất cả đều là những người rất thành đạt trong cuộc sống). Lý do Trang muốn gặp mình chỉ là muốn hỏi… Chị đang làm gì nhỉ? Chị đang ở đâu? Em thấy chị rất talents nhưng em đang nhận ra sự uổng phí nào đó. Và biết đâu chị em mình có thể hợp tác được gì, em giúp được gì chị thì sao?

Đó câu chuyện chỉ là tâm sự về những philosophy làm nghề và những khó khăn của mình mà thôi. Nhưng mà cái mình cảm nhận và trân trọng được là những nỗ lực muốn được reach out với mình và mong muốn giúp đỡ mình của Trang, của Thanh, cả việc muốn hỗ trợ tiền bạc để mình có thể phần nào hoàn thiện được cái phim Ơ kìa nữa (0 thì lâu quá rồi mình 0 yên tâm move on được sang những dự án khác).

Mình về nhà và cũng nhấc mông lên biết gửi Porfolios cho người ta để đi “bán” mình. Sao mình lười thế nhỉ? Lại còn tính hay ngại nữa? Mọi người cũng muốn biết mình thế nào và ở đâu, và muốn được mình cống hiến mà? Trong khi giờ mình chỉ muốn có mảnh đất làm cái nhà, trồng hoa, nuôi gà, chụp ảnh, viết ý tưởng… mà giờ 0 đi làm thì đâu ra cái nhà? 😀
Đấy, đôi lúc lười viết blog lắm mà có những ngày phải kể lại để lưu giữ rằng. Có những ngày mình vui tới như thế!

#461: Một ngày làm nông dân với kỹ sư nông nghiệp Vinamit

Chắc 5, 10 năm trước thôi chuyện bỏ thành phố về quê làm nông dân vẫn còn là điều kỳ lạ. Thành phố dù chật mấy, có khi chục mét vuông chen chúc nhưng có lẽ nếu cho họ lựa chọn ở như vậy hay về lại quê với ruộng đồng, cây cối, thì phần lớn có khi vẫn chọn chục mét vuông ấy. Đấy là còn chưa nói tới việc các bạn trẻ vẫn ưu tiên được đi học những trường đại học “thời thượng” như là kinh tế, y tế…hơn là đi học để trở lại làm nông. Thế nhưng hóa ra ngày càng có nhiều bạn trẻ có sự say mê với cây cối hơn bọn mình tưởng, các bạn ấy sẵn sàng bỏ thành phố để đi tới những nơi mà các bạn ấy có thể làm nông dân, được trồng cây, nghiên cứu về cây, về đất, được thậm chí sáng tạo ra những loại nông phẩm mới. Mà cái hay là những kỹ sư nông nghiệp trẻ này luôn muốn hướng tới việc nghiên cứu ra những nông sản sạch, sạch và ngon. Chẳng phải người thành phố như bọn mình chợt nhận ra ở thời đại này có khi đang là những điều ngày càng cấp bách sống còn đó sao?


Tớ thì để ý tới cái nghề kỹ sư nông nghiệp từ lâu lắm rồi, bản thân tớ cũng là một người mê cây, thích trồng cây mặc dù sợ rắn rết, chuột, bị dị ứng với đủ thứ từ côn trùng tới phấn hoa. Chắc ai chơi với tớ đểu biết mỗi lần tớ mà cứ nhào vào vườn tược với rừng rú là kè kè chục chai thuốc chống muỗi và thuốc…dị ứng, và phải đảm bảo là phải đi với ai đó để trong trường hợp nhìn thấy con rắn ngất xỉu còn có người…bê ra ngoài =)).

Mà thích thì phải nhích thôi. Nên là giờ đang vo ve đi làm bạn, xin làm quen và tò tò đi theo mỗi lần được xem nông dân với kỹ sư nông nghiệp… có gì vui :D. Tớ thì không phải nghiên cứu họ để theo nghề kỹ sư nông nghiệp (vì tớ vốn 0 thông minh ở lĩnh vực khoa học kỹ thuật, nhìn mặt tớ nghĩ sao tớ làm được kỹ sư hả các cậu). Nhưng tớ có một triệu câu hỏi muốn hỏi, một triệu điều tò mò muốn biết, về cây, về đất, về cuộc sống của một người nông dân hay của một người làm nông nghiệp là như thế nào. Còn nếu nói nó có liên quan đến công việc phim ảnh sáng tác tớ đang làm không thì nói luôn nó liên quan trực tiếp. Tớ luôn muốn hiểu về cây, để tạo ra một cái cảnh quan, một nơi cho riêng tớ để tớ được sáng tác. Và các bạn không biết chứ mỗi lần đến một nơi thật xinh đẹp với hoa, lá, quả, thiên nhiên, là lúc tớ nghĩ ra được bao nhiêu là ý tưởng. Còn nói về cuộc sống của một người nông dân, của một người kỹ sư nông nghiệp, thì as a film-maker, họ là một thế giới của sặc sỡ chất liệu và kiến thức. 0 biết chứ tớ thấy mấy cô mấy cậu kỹ sư nông nghiệp rất là charming và hấp dẫn, đều là những nhân vật sẽ rất hay! Ở họ có sự “rustic” thô mộc, khỏe khoắn của một người nông dân, nhưng lại vẫn rất hiểu biết, lém lỉnh của một trí thức, thậm chí của một nhà khoa học.

Gần đây nhất thì tớ may mắn được đi theo đoàn các bạn kỹ sư nông nghiệp trẻ của Vinamit để xem một ngày làm nông dân của họ là thế nào. Triết lý của chú Lâm Viên – founder của Vinamit là: “Nông nghiệp vì sự sống”. Nghĩa là nông nghiệp bây giờ không phải chỉ là việc chạy đua sản lượng, ăn để tồn tại. Nó còn phải sạch, phải ngon, nó để phục vụ cho một cuộc sống tốt đẹp hơn. Tớ phải đi bằng được xem coi có đúng vậy không đó =)). Nhưng sau khi thấy cách các bạn kỹ sư trẻ thật sự đam mê, say sưa với công việc, cách họ được dạy lại từ các bậc tiền bối với những triết lý rất nhân văn và văn minh, và khi nhìn thấy hàng chục ngàn quả mít được bọc cẩn thận từng quả cho khỏi sâu bọ chứ nhất định không để xịt thuốc thì… tớ ok rồi đấy =))

Các bạn ấy cũng thể hiện cái sự “sạch” của mình bằng cách ra vườn tự xử luống lương thực thực phẩm của chính họ trồng về tự nấu tự ăn ngon lành. Gắp cái miếng rau sống còn tươi nguyên chỉ cần rũ qua nước bỏ vào miệng mà không phải suy nghĩ một chút gì về việc nó có độc hại hay không, cuộc sống thế là nhất rồi chứ còn muốn thế nào?

Đây chỉ là một trong những nông trại của Vinamit. Nói chung tới nơi thấy cái tòa nhà văn phòng nhìn y chang một cái building phong cách industrialized của một nơi nào đó như ở Mỹ, rất chất và rất chuẩn, thì bạn biết là gu của họ không phải bình thường rồi đó. Bật mí với các bạn là tớ rất hay để ý tới gu kiến trúc của người chủ của bất kỳ công trình hay sản phẩm gì, dù là gu văn phòng, gu công ty hay nhà của họ. Vì nó phản chiếu rất nhiều về triết lý sản phẩm hay cuộc sống của họ. Mà các bạn xem ảnh thì cũng thấy đấy. Làm nông dân đã được ăn đồ sạch, làm bạn với cỏ cây, nhưng chỗ ở cũng phải đẹp và có gu như thế nhé 😉

 

Các bạn ấy còn trẻ lắm luôn, ai cũng có đam mê với hừng hực năng lượng í. Được bao lâu thì không biết nhưng nhìn là đủ được inspired rồi :)). Các bạn có khi mặt vẫn còn lấm tấm mụn như đang tuổi dậy thì, nhưng mà…kệ, đội nắng đội mưa, chẳng cần son phấn, chẳng cần phải keo kiếc trau chuốt gì cho mệt. Ở thành phố đèo mẹ như mình có lần đi kiểm tra răng thôi cũng phải tốn thời gian đánh mấy lớp son tới nơi bác sĩ xịt cho một phát bay sạch chẳng còn miếng gì =)). Thế nên chưa biết đứa nào sống vui sống khỏe hơn đứa nào =)).

Nói chung hành trình xin đi làm bạn với cỏ cây, với người nông dân, với các bạn kỹ sư còn là một hành trình dài… và có rất nhiều kế hoạch cho nó. Rồi các bạn sẽ thấy 😉
Ai thích cỏ cây, là kỹ sư nông nghiệp, thích có bạn mới như mình nè thì làm quen ngay nhé =)). À đặc biệt còn đang tìm bạn nào thích và có thể đóng phim được đấy ;). Nhào dzô đi!

#nongnghiepvisusong

#459: “Tội”

Con bé tên Tội. Giờ đã được 2 tuổi.
Vì sao nó tên là Tội? Tớ hỏi mấy cô Phật tử hay tới chùa đang chơi quấn quít với nó như thế. Các cô bảo, là vì “Nó tội quá mà”.
Bữa người ta đem Tội bỏ vào chùa, còn đỏ hỏn và bé tí tẹo tèo teo. Chùa hơi nhỏ, Tội cũng còn bé quá nên mỗi lần sủa là váng lên khắp hết cả. Mà Tội lại sủa nhiều và nghịch phá trời gầm, đồ gì của các sư thầy Tội cũng gặm hết, chưa kể ị tè lung tung cả, mọi người tới tụng kinh cũng dính đòn. Các thầy cũng không biết xử sao với Tội nữa nên nghĩ cách lại đành đem cho ai nuôi thôi chứ các thầy cũng đuối. Nhưng có một thầy hay chăm Tội nhất thì thương quá nhất định không chịu cho đi, thầy bảo thôi đưa nó đi thì…đưa thầy đi luôn. Thầy nhận bị đuổi khỏi chùa chứ nhất định không bỏ Tội. Cái tên Tội cũng vì thế được đặt vì nó chỉ là con chó con lăn lóc, ai cũng thương mà 0 biết phải làm sao với nó. Nhưng sư thầy lại thương quá không nỡ đuổi ai đi hết. Đành phải nghĩ cách là làm sao nuôi Tội và để Tội ở nơi xa nhất, tít trên lầu, hạn chế cho xuống dưới phá phách và sủa. Ấy thế mà rồi năm tháng cũng qua, Tội cũng đã lớn dần lên, và Tội cũng đã chiến thắng tình cảm của tất cả mọi người từ lúc nào không hay, từ sư thầy cho đến các Phật tử. Tội bắt chuột rất giỏi, làm bảo vệ rất tốt, lại rất tình cảm với các thầy. Nhưng mà cũng ghê phết đấy, ai vào chùa mà cứ láo liên thập thò rồi lấy đồ gì ở chùa ra không hỏi ý kiến Tội là Tội sủa to hơn cả báo động ô tô.
Giờ không thể nào không có Tội được, các thầy ngồi học bài tụng kinh Tội cũng phải ngồi cạnh, thậm chí luồn vào lòng xin tình yêu. Giờ Tội đã được xuống nhà, đi khắp nơi, vào từng phòng, tâm sự với từng người. Mà cũng vì tò mò thế nên bữa Tội có mò vào phòng nào chứa đồ hóa chất hay gì đó bị acid đổ vào chân bị bỏng, làm các thầy và mọi người phải gom mất một đống tiền đi chữa, mất ăn mất ngủ vì Tội. Giờ thì Tội chừa lắm rồi.
Các cô Phật tử hay tới chùa lau dọn nấu nướng chăm chùa thì yêu Tội vô điều kiện. Tội cũng nghiễm nhiên là thú cưng của muôn người, rất được nuông chiều. Thỉnh thoảng người ta donate quần áo từ thiện, đồ nào quá cũ và rách không mặc được nữa là Tôi lại được mặc ké, mấy hôm đêm Sài Gòn rét thế nào thì Tội vẫn ấm cái bụng.
Bữa tới Chùa đã muộn, Tội chạy ra chào rối rít như thể bạn thân lâu lắm mới tới chơi. Bình thường tới sớm mà đông Phật tử thì Tội hay bị để sau nhà nên hôm nay mới thấy Tội được chạy ra. Mấy cô bảo là Cẩn thận nhé thỉnh thoảng chưa quen nó gừ đấy, nó sợ mình lấy đồ ở Chùa ra mà. Nó thân thiện thế mà nó quen nó mới cho vuốt thôi. Thế là thích lắm mà không có dám vuốt. Xong lúc đang nằm rạp xuống vái cầu an, Tội lao ra nằm chình ình xuống trước mặt ngoe nguẩy đuôi làm mình không có cách nào cúi đầu xuống, bèn tò mò vuốt vuốt thử, ai dè Tội sung sướng chứ chả gừ miếng nào. Thế rồi ra sân chùa, nàng dính chặt vào người mình như đã quen một nghìn năm. Thôi cũng chẳng sợ nữa ngồi ôm luôn. Tội được dịp lao tới ôm chặt lấy hôn hít, có vẻ mới được tắm thơm lừng nữa chứ. Các cô các chị xôn xao bảo ủa sao nó lại thích con bé này thế nhỉ, kỳ lạ quá. Một chị khen chắc là do mình đẹp gái ahihi, chị kia bảo trời Tội là gái mà Tội mê gái quá vậy :))
Chùa đã tới giờ đóng cửa phải về rồi mà Tội vẫn đi theo quấn chân quấn tay. Các chị vẫn ngạc nhiên là chưa thấy ai nó lại thân thiện như thế như là với mình. Tớ bảo chắc là vì nó biết ở nhà em (tận ngoài bắc) là có tới 5 đứa đó mấy chị =)). Nó đang đụng phải Trùm yêu chó đã nào :)).
Đi chùa tớ rất hay để cầu an và sức khỏe. Chả mong gì ngoài mong sức khỏe và an vui cho cả nhà. Gặp Tội xong, trên đường về đã thấy lòng bình an rồi ????.
Doggy was adopted by the Temple when it was just a little tiny puppy without mom. Some random people just put it there. As a puppy, she barked and chewed almost everything she could in the temple, everywhere was her restroom. The monks even though loved her very much but didn’t know how to keep her there without her being too annoying. The Temple Abbot considered an option to put her into adoption again. But one of the monks who loved her so much that he decided if the doggy left he would too. “Tội”, doggy’s name, it means “poor little thing”. Tội then decided to be kept in the back yard of the temple and must stay up stair. Time has passed by, Tội has grownup and people don’t know when she has won everybody’s heart. Tội is now allowed to go to the front of the Temple and is “working” as a bodyguard. She would bark if you take anything out from the temple. She’s a great rat catcher. She’s been a favorite little thing of all the monks and prayers.
I came to the temple pretty late when it was about to close. But I had some time to play with Tội. People love her but she’s not super friendly with everyone (well, hey, she’s a “guard” remember?). But when I got there she was extremely happy and greeted me like we the best friends who haven’t met for a long time. The people at the temple was surprised with how friendly and attached she was to me. I told them, it’s because I’m a great dog lover, I’m sure she knows it too!

#458: TIỀN hay là LIỀN?

Từ quận 5 sang Gò Vấp là một quãng đường xe ôm dài, và cuốc được định giá 70 nghìn đồng. Đó là ngày chủ nhật!
Tới đón là một cậu trai trẻ xinh xinh, có vẻ đang yêu đời nên vừa chở vừa kể về những góc cây ghế đá công viên với tình yêu xanh mượt trong những buổi nắng trưa Sài Gòn.
Hơi nhiều mối tình, nhiều ghế đá nhiều góc phố công viên và quá nhiều rặng cây nên kể một hồi lộn bà nó đường. Thế là tôi và cậu ấy phải cùng hợp sức tìm đường, ủa mà Gò Vấp nghe nói đi tới đây là phải đi phượt và khám phá, chứ làm gì mà tìm được theo tên đường.
Rồi trên đường đang đi mò đường thì xe lướt qua một cửa tiệm nhỏ, trời khá nắng gắt nên cái biển hiệu ven đường hơi loang loáng. Xe vụt qua tôi nhìn thấy cái biển có dòng chữ: “Chụp ảnh lấy TIỀN”. Tôi thắc mắc bảo ủa đương nhiên là chụp ảnh lấy tiền rồi, nghề của tôi mà lại =)). Tôi lầm bầm, không lẽ ông này giống mình thỉnh thoảng phải nhắc người ta là chụp ảnh là phải trả tiền sao =)). Bạn xe ôm thấy tôi lầm bầm tưởng thắc mắc gì bạn ấy nên hỏi Chị nói cái gì thế.
Tôi bảo là tôi nhìn thấy cái biển là “Chụp ảnh lấy TIỀN”, không lẽ mở dịch vụ ra lại còn phải nhắc người ta là phải trả tiền? Bạn ấy phá lên bảo, không đó là chụp ảnh lấy LIỀN, chứ làm gì có tiền, chắc là chị trưa nắng hoa mày chóng mặt nhìn lộn rồi. Tôi bảo không chắc chắn tôi không nhìn nhầm, đấy là TIỀN, cậu ấy bảo không, đấy là LIỀN.
Thế là bọn tôi vừa ngồi trên xe vừa tìm đường hối hả mà vừa luôn miệng tranh cãi là tiền hay là liền. Mà không đứa nào chịu đứa nào hết, tôi hoàn toàn tin vào sự chính xác của đôi mắt vừa đẹp vừa tinh tường của mình =)). Cãi nhau một hồi đuối quá cậu ấy phanh xe cái kít, và nói: Thôi giờ cãi nhau mệt quá, em với chị quay lại đó xem nó là TIỀN hay là LIỀN.
Ô đã muộn bỏ mẹ lên được rồi lại còn quay lại để xem ai thắng ai thua. Thế là tôi…đồng ý ngay. Chứ làm sao mà chịu được là tôi nhìn lộn. Đèo mẹ cậu í tưởng chỉ mình cậu ấy bị hâm à? Rồi bọn tôi cá cược là nếu mà tôi thắng thì tôi phải trả thêm tiền xe đi lại nãy giờ còn nếu thua thì cậu ấy không lấy tiền cuốc xe này. Thế là hai thằng con hâm của bọn tôi quyết là phải quay lại đi tìm cái biển đó. Rồi xe quay đầu lại hăm hở đi, nhưng rồi nhanh chóng bọn tôi nhận ra là giờ quay là quay…đi đâu. Bởi vì cả tôi và cậu ấy đều chả nhớ cái đoạn đó nó nằm ở đâu. Giờ hỏi tôi nó ở góc đường rặng cây nào thì hỏi mẹ nó cái đầu gối có khi nó còn biết ở đâu. Nhưng cậu í hừng hực khí thế quyết tâm là tôi sai mà tôi thì cũng rất tò mò muốn biết là tôi nhìn nhầm hay không nhầm. 0 lẽ dạo này ít nhìn trai mắt tôi lại kém đi nhiều đến thế?
Và thế là bọn tôi phải chơi cái trò là tua lại vừa rồi qua rặng cây góc phố nào nhìn quen quen để đi lùi lại lùi lại. Mà tôi đi xong một phát là quên mẹ nó rồi làm sao biết cái cây nào giống cái cây nào. Thế nhưng mà chúng tôi vẫn đi, lâu lâu thấy lạ lại lộn lại cho đến khi nào thấy quen thì thôi. Vừa đi cứ như vừa truy tìm manh mối vụ án nghiêm trọng lắm. Nếu vào khoảnh khắc đó trên thế gian này có người cần định nghĩa là thế nào là một lũ hâm thì họ có thể tìm đến ngay bọn tôi.
Và rồi tôi đã nhận ra rặng cây của cái nhà đó, sở dĩ tôi nhớ vì tôi là fan cuồng của hoa giấy và đặc biệt mặt người tên người tôi không nhớ nhưng cây hoa giấy ở góc phố nào tôi cũng nhận diện được (chó cũng thế, tôi giỏi nhận mặt chó lắm thế mới tài). Và nhớ là trước cửa nhà đó có một con chó mặt tịt đang ngủ căng phồng cái bụng.
Con chó vẫn nằm đó, chúng tôi lao đầu tới và kìa, cái biển ghi rất rõ: “Chụp ảnh lấy TIỀN”.
Cậu xe ôm liên mồm: “Ơ? Liền chứ sao Tiền? Chụp thì phải lấy tiền rồi mà?”. Bọn tôi ngó nghiêng xem có ai để hỏi về cái biển vì thấy có mỗi con chó vẫn nằm trương phồng cái bụng múp míp không thèm mảy may quan tâm. Cái tiệm thì vắng tanh không thấy ai để hỏi. Cậu xe ôm sốt ruột chạy ra một cậu chàng trẻ trẻ đang ngồi ở gần đó hỏi là sao cái biển này lại là…lấy tiền =)). Cậu trai nọ mắt giương to nhìn chúng tôi và kiên quyết từ chối hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Từ trong hẻm đi ra một bác có tuổi, bác tò mò hỏi chuyện gì. Chúng tôi hỏi chủ tiệm là ai. Bác bảo chủ tiệm đang nghỉ trưa, để gọi. Dứt lời bác gọi ầm lên: “Điệp ơi có khách tới chụp ảnh kìa”. Ủa ngại quá giờ chủ tiệm ra mà 0 chụp ảnh cũng ngại phết nhỉ?
Rồi Điệp cũng ra, tôi cứ tưởng phụ nữ nhưng hóa ra là một chú đã có tuổi, bụng hơi bự. Chắc bình thường đặt cái máy ảnh lên bụng đó cũng đỡ mệt vai biết bao nhiêu.
Rồi cậu xe ôm còn nhanh nhảu hơn tôi, chạy ra hỏi là sao chú có cái biển kỳ vậy, đáng nhẽ phải là lấy liền chứ. Chú Điệp thì có vẻ hơi phiền đang buồn ngủ tự nhiên hóa ra không phải khách chụp ảnh. Nhưng chú cũng giải thích, nguyên văn:
“À bữa làm lại cái biển mới biển cũ bị ve chai hốt đi rồi. Mà bữa thằng làm biển nó xỉn đó, nó làm lộn chữ Liền thành chữ Tiền đó”
“Ủa lộn sao không sửa lại chú?” Xe ôm thắc mắc
“Thì có lúc nào nó không xin đâu sao mà sửa?”
Tôi và xe ôm cùng im lặng một lúc vì có lẽ vẫn ở trong mode của Tôi là ai và đây là đâu.
Dứt đoạn, chú Điệp đi ra đem cái biển vào trong nhà vì thấy có vẻ hơi phiền, tự nhiên có người đâu đến nhào tới hỏi, mà chú nhìn tôi ước lượng không chừng tôi còn là người nước ngoài í chứ.
Rồi xe ôm tự lầm bầm an ủi:
“Mà thôi cũng đúng, chụp thì phải lấy tiền đúng rồi”.
Uh đấy, có mỗi đơn giản thế mà phải nghĩ nhiều mệt thế =)). Nghe từ đầu có phải là không bị thua cái cuốc xe không?
Thế rồi tôi phải nhanh chóng đi tiếp vì đã hẹn muộn quá rồi, lại còn hẹn người già nữa. Cái biển đi nhanh quá mà chú Điệp cũng hơi buồn bực nên lên xe rồi tôi mới nhớ ra chưa xin chụp ảnh lại cái biển để minh họa cho câu chuyện này. Lúc đó hăng quá mà.
Vừa đi cậu xe vừa tấm tắc khen tôi mắt tinh tường. Cậu không biết tôi làm thợ ảnh có gì lạ lướt qua đời tôi mà tôi lại bỏ qua =)). Tôi thì tỏ ra áy náy vì nãy giờ cả tiếng rưỡi đồng hồ cái cuốc xe mà còn…bị thua. Ấy thế mà cậu ấy lại rất vui vẻ nói là không…vui mà =)). Mới cả chở tôi xong cậu cũng về ngủ, chứ hôm nay cậu cũng không chạy tiếp nữa. Cậu ấy chỉ chạy cuối tuần còn trong tuần còn đi học làm sinh viên, vẫn còn đang độ tuổi rặng cây góc phố.
Rồi tới nơi, tôi nói thế thôi chứ làm gì có chuyện tôi không trả tiền. Tôi đưa hẳn cho cậu ấy 100 nghìn. Ai dè một cơn dở hơi lại lên, cậu ấy nhất định không nhận là không nhận, nói là đàn ông quân tử thua là phải chấp nhận “trừng phạt”. Tôi lại cũng nhất định là nhận đi chứ không nãy giờ gần 2 tiếng đồng hồ chỉ tiền xăng cũng tốn rồi. Thế là cứ đẩy qua đẩy lại lên chắc 10 phút nữa, chủ nhà ra đón cũng thấy ngán bọn tôi. Một đứa thì không là không, đứa kia thì nhận ngay đi…Cuối cùng với sự trợ giúp của chủ nhà cậu ấy lại tiếp tục gục ngã chịu thua tôi và đồng ý nhận 100k.
Xe nổ máy đi rồi tôi hét lên: “Ê rặng cây góc phố gì thì lúc nào cũng phải thua phụ nữ nghe rõ chưa?” Cậu ấy gật lia gật lịa.
Tôi muốn xin cái biển của Điệp về nhà để giăng trước cửa nhà lắm luôn,  các bạn có biết một người chụp ảnh như tôi cần cái biển ấy đến chừng nào 0? :)). 0 ít là cũng xin contact của anh thợ biển hay say xỉn nọ. Giờ tiếc quá tôi 0 tài nào nhớ nổi cái con đường đấy nó ở đâu huhu…
(P/S: Cũng không nhớ cái biển là “Chụp ảnh” hay là “Chụp hình” nữa vì trong đầu mình là mọi thứ là “ảnh” ????)

#457: Vì sao mọi người thích So Y Tiết?

Nhân chuyện nhìn thấy anh chàng So Y Tiết được mặc quần áo rất celeb và bảnh bao đi dự sự kiện lớn. Lại muốn viết một vài tâm sự.  (Ủa ai không biết Y Tiết thì google ngay nhé :D)

Câu chuyện biết về anh chàng So Y Tiết này hết sức bất ngờ và…xa lạ. Khi mà chẳng thấy báo chí nào ở Việt Nam nhắc tới Y Tiết và đương nhiên cũng chưa từng bao giờ nghe thấy tên bạn í bao giờ. Thế rồi một ngày bạn ở bên Mỹ hỏi có biết Y Tiết không? Lúc đó nghe cái tên mình còn cãi chắc 0 phải là người Việt Nam rồi. Anh í nói là sao gần đây nghe thấy hiện tượng này ở bển, đến ngôi sao nổi tiếng cũng remix lại nhạc của cậu này, mà nghe nói đó chỉ là một anh chàng dân tộc nghèo xa xôi tận Việt Nam. Anh bảo bài hát vớ va vớ vẩn thì phải,giọng hát thì chẳng có cái gì, nói chung giờ không thể hiểu nổi gu của thiên hạ. Mà nghe nói là một số ngôi sao nổi tiếng tầm cỡ có số má còn suốt ngày share lại mấy cái clips của Y Tiết.

Xong tớ cũng tò mò đi tìm anh chàng xem đó là ai, cũng thấy dễ thương, mà giờ thì tớ cũng không ngạc nhiên vì bất cứ hiện tượng gì bỗng nhiên nổi tiếng nữa cả, cũng chẳng buồn thắc mắc.

Thế rồi…chỉ mấy ngày sau, anh bạn tớ bỗng nhiên gật gù: “Giờ anh hiểu vì sao mọi người thích Y Tiết rồi đấy”. Rồi anh í gửi cho tớ một loạt links bài hát của Y Tiết, miệng không ngừng ngâm nga cái câu hát: “I love peaches, I love you”. Mà cả cái bài hát của Y Tiết có đúng câu hát đấy thôi. Rồi anh vừa hát theo vừa lúc lắc cái đầu, thấy anh đáng yêu dễ sợ. Anh bảo nghe xong Y Tiết tự nhiên thấy một ngày sáng sủa dễ thương hơn, cho dù tin về bầu cử và chứng khoán thì nó vẫn tệ như mọi ngày thôi. Và bọn tớ cùng ngồi nghĩ xem vì sao mọi người lại thích Y Tiết tới như thế? Sao chính anh í cũng bị Y Tiết thuyết phục lúc nào không hay?

Y Tiết nói phần lớn fans của Y Tiết là người nước ngoài, đương nhiên kiểu ngây ngô dạng này thì chưa thể là gu của người Việt được nên fans Việt của anh chắc chắn là ít rồi. Nhưng cứ nghĩ mà xem, nếu cách đây vài năm, chục năm, nếu có 1 Y Tiết như vậy thì có lẽ người nước ngoài cũng chưa chắc quan tâm. Nhưng những năm tháng gần đây, khi xã hội ngày càng phức tạp, nhiều vấn đề, mọi thứ dù rất nhỏ và đơn giản bỗng nhiên cũng trở nên rất to tát, người ta có thể mổ xẻ và trầm trọng mọi thứ trên trần gian, kể cả đó là câu chuyện cổ tích, truyện dân gian cho tới một cái liếc nhìn của một vị lãnh đạo. Bệnh dịch, chiến tranh, biểu tình, văn minh lên quá cao cái gì cũng là “big deal”, quá nhiều tầng lớp của sự sống ảo và giả dối. Con người tự bản thân sống với cái mạng xã hội đã trở nên quá phức tạp lúc nào không hay. Rồi một ngày rất nhiều người nhận ra có khi một điều gì đó thật ngây thơ, hồn nhiên và chân thật sẽ khiến một vài phút giây trong cuộc sống của họ trong trẻo và bình tâm trở lại. Anh bạn tớ khi suốt ngày sắp phát rồ vì phải đọc đủ thứ tin về bệnh dịch, bầu cử, biểu tình. Chẳng ai làm gì chỉ đọc tin cũng làm một ngày bực bội, chứng khoán thì trồi sụt, bỗng nhiên được nghe một vài câu hát vu vơ của một anh chăn bò đâu đó xa xôi tận Việt Nam lại thấy vui vui trong lòng, một vài giai điệu lặp đi lặp lại nhưng mà lại rất catchy và có thể hát theo cả ngày không chán. “I love peaches I love you”, mặc dù có lúc từ “peaches” phát âm hơi sai sai hơi bậy bậy tí thế nhưng mà thế nó lại đáng yêu. Đôi lúc khi xung quanh đen tối quá, đọc phải quá nhiều thứ mệt mỏi, thời đại của media cứ phải tiêu cực thì mới nhiều likes và shares thì những điều trong trẻo như Y Tiết lại cứu rỗi nhiều tâm hồn bực bội và khiến cho nhiều người nhận ra vẫn còn một thế giới hồn nhiên đâu đó ngoài kia. (À nhưng ngay đến như Y Tiết đương nhiên cũng không tránh khỏi những lời nhận xét và bình luận cay nghiệt. Nhưng mà…”kệ thôi” (Y Tiết nói thế).

Không chỉ Y Tiết, có rất nhiều câu chuyện tương tự như Y Tiết đôi lúc rất “silly” lại trở thành hiện tượng khiến điên đảo thiên hạ. Chẳng hạn như clip anh giai vừa cầm bình nước trái cây to đùng vừa đi skateboard tự sướng và lip sinc trên nền bài hát “Dream” của Fleetwood Mac. Một bài hát kinh điển đã từ những năm 70’s. Bỗng nhiên clip went viral, mọi người xem đi xem đi xem lại cái clip và tự cười với nhau cho dù hầu như nó chẳng có một cái nội dung gì. Bỗng nhiên bài “Dream” được nghe khắp mọi nơi, bài hát được mua trực tuyến ở mức độ kỷ lục, còn hơn cả thời nó nổi nhất. Hãng nước trái cây bán đắt như tôm tươi còn anh giai nọ thì có cả triệu người follow trên Instagram và mỗi ngày anh chỉ việc up một cái clip ngắn “ngớ ngẩn” nội dung gần như nhau nhưng mà mọi người vẫn theo dõi anh ta đều như một celeb đích thực.

Làm…phim cũng thế. Trong khi mọi người đang đi tìm đủ thứ phức tạp, câu chuyện phức tạp, kỹ xảo phức tạp ngoài kia để làm ra những bộ phim phức tạp. Mình lại ước được xem những bộ phim thật đơn giản, kể về những điều thật đơn giản, không cần đến bất cứ một cái kỹ xảo hay màu sắc lòe loẹt gì. À nhưng mà mình cũng nhận ra để làm được những điều thật đơn giản mà vẫn thật hay và vẫn chạm được vào trái tim của triệu người thì điều đầu tiên: có lẽ phải thoát khỏi cái thế giới phức tạp này, như Y Tiết trước đã!

Có những thứ nó không phải là hay hay không hay, mà là nó có khi là một thứ mọi người “cần” vào những lúc nào đó. Có lẽ cuộc sống không nên chỉ bó buộc sự yêu thích bằng mỗi việc “hay”, “không hay”, “xinh” hay “xấu” nhỉ.

Chẳng hiểu sao dù gì thì mình vẫn thấy một cái bad feeling khi một Y Tiết bỗng nhiên nổi tiếng mà nhiều người lại tâng bốc, tìm cách khai thác hoặc lợi dụng Y Tiết, theo những cách mà chính họ còn không hiểu được vì sao Y Tiết được nổi tiếng như thế. Kiểu Y Tiết thì không bao giờ trở thành một trào lưu yêu thích viral theo gu của người Việt mình cho dù cả thế giới có thích Y Tiết haha. Chắc chắn tới giờ đầy người vẫn chẳng hiểu vì sao Y Tiết nổi tiếng ở ngoài kia. Nhưng mà cái cách ăn theo bằng định nghĩa sự “nổi tiếng” là phải khoác lên sự bảnh bao mang hình dáng celeb cho dù 0 hiểu được bản chất được việc vì sao người ta nổi tiếng thì nó đúng là “bad feeling” thật đó.

À để cho dễ hiểu về cái ý nói trên. Chuyện của Y Tiết làm cho tớ nghĩ tới một ví dụ tương đồng. Khi con người ta du lịch tới một vùng đất và họ rất thích vì vùng đất ấy có những bãi biển hoang sơ thật trong xanh, hay những rừng thông lâu năm lấp lánh mát rượi trong ánh mặt trời sớm mai, vì cái không khí mát lành dù giữa trưa hè…nhưng sau đó người ta xây kín nhà cửa, resorts, khách sạn giăng kín cái sự hoang sơ trong xanh đấy, phá hết rừng thông, đem cả thành phố về đuổi đi cái không khí mát lành của núi rừng. Và thế là giờ cũng 0 ai biết người ta còn đến cái mảnh đất đấy để làm gì nữa, vì cái lý do để người ta đến chính là cái bị phá đi vì sự tham lam, ngu dốt, sự trọc phú của đám nhà giàu và thiếu ý thức.

Y Tiết nổi tiếng vì sự hồn nhiên, chân thật, đáng yêu. Y Tiết cũng rất happy với đi chăn trâu mỗi ngày, đủ tiền ăn và xây cái nhà vệ sinh lớn nhất thị trấn cho dì dượng là vui rồi. Chứ giờ lại đem Y Tiết đi event, mặc quần áo bảnh bao đồ, rồi 0 chừng gameshow, đóng phim, Y Tiết bỗng chốc lại trở thành 1 thể loại celeb quá tầm thường và nhan nhản với khoảng 200 triệu người như thế ngoài kia…! Chắc là chẳng có gì mà cứ giữ hồn nhiên và chân thành mãi được trong cái xã hội quá phức tạp này! (Đấy 0 nghĩ phức tạp 0 được khổ ghê á!)