Posts in nhatky

#490: Thằng béo bị tiêu chảy

 

No photo description available.

Thằng béo mầm ở nhà tự nhiên lăn ra tiêu chảy. Nhà có 5 thằng nên phải trích xuất camera mò mẫm để tìm ra thủ phạm. Đá đít cho bao phen vì ăn bậy ăn bạ, lục thùng rác, chui vào nhà ăn vụng rồi biết ngay có ngày cũng phải gánh hậu quả.

Mình bị ám ảnh bọn chó tiêu chảy vì không chữa nhanh là dễ chết. Trước giờ mình không ở nhà thì thôi chứ ở nhà là không đứa nào bệnh tật mà mình không chăm không chữa. Có lúc ngồi hàng tiếng mớm từng tí sữa tí thuốc một. Mình mắc bệnh soi vặt, trong nhà bất cứ là chó hay người mà có biểu hiện gì không bình thường là mình biết ngay. Hôm nay bố đi ngủ sớm hơn mọi ngày? Hôm nay sao mẹ lại lên gác sớm? Sao mắt bố sưng sưng? Mẹ trông hơi mệt? Tay mẹ vừa làm gì mà để đứt tay thế kia? Mình soi nhiều quá nên rất hay bị chửi là trầm trọng hóa vấn đề, nhưng sự thật là sau đó y như rằng phải vào viện khám, mà nghe lời mình đi sớm thì đã chữa xong từ lâu rồi.

Chó mèo cũng thế, thấy nó không quẫy đuôi, tới giờ không ra chầu chực, tới bữa không ăn và mỗi ngày đi hót phân mà thấy bất thường là truy cho ra bằng được và chữa ngay không để lâu. Bị chứng rối loạn lo âu nó cũng có cái tốt của nó =)) =)).

Xác định thời buổi lockdown không thể để ai ốm đau vì giờ không thể đi đâu mà chữa. Phải tự mình cứu mình!

Tiêu chảy thì cũng không quá khó chữa. Bác sĩ thú y bảo phải cho nhịn ăn một ngày và cho men tiêu hóa, men vi sinh. Quả thật con chó béo mầm ham ăn nhìn tội thế kia mà bắt không cho ăn thì xót quá là xót. Thế là đến bữa phải nhốt nó vào chuồng rồi để cơm cho 4 con còn lại ở một nơi thật xa khuất mắt để nó không nhìn thấy cho đỡ thắc mắc. Lúc đầu nó hốt hoảng không hiểu chuyện gì, nhưng hồi sau nó lại giở bài nạn nhân hóa, tội nghiệp hóa, đau khổ hóa bằng cách nằm rạp xuống, đầu dí chặt đến méo xẹo vào thành lồng, mắt long lanh nước, hai tay thõng thượt như thể đời nó đến đấy là chấm dứt. Mẹ nhìn thương y rằng sốt ruột: “Hay cho một miếng bánh mì đi?” Thế là mình lại gào lên: “Để giết nó à?”. Mẹ hãi quá nên đi vội vàng, không quên vừa đi vẫn vừa lầm bầm tội nghiệp quá tội nghiệp quá. Đấy, cũng vì “tội nghiệp quá” và cái chiêu bài giả điên khiêng tủ lạnh thương lắm tội lắm mà bao lần làm mẹ mủi lòng cứ cho ăn lung tung rồi đừng hỏi vì sao lại bầu trời lại xanh dưới đất tanh bành từng làn tiêu chảy! (Bạn cũng khỏi phải thắc mắc vì sao nó béo nhất nhà, nó đóng kịch hay hơn trên TV đó)

Nhưng cho nhịn xót không mệt mỏi bằng việc đấu tranh một ngày cho hai lần bơm thuốc. Mỗi lần bơm thuốc là phải ngồi xoa, ngồi nịnh, ngồi hát, hứa hẹn với nó một nghìn điều để có thể nhét được cái xi lanh bơm thuốc vào mồm nó. “Ngoan nào rồi hết dịch mình ra sông chơi nhé?” “Ngoan rồi mai cho ăn toàn thịt này”, “Ngoan khỏi rồi tha hồ uống sữa này” “Ngoan rồi tha hồ cho vào nhà ăn vụng này” Nhưng nó lắc đầu quầy quậy, răng cắn chặt, lấy hai tay năm ngón đẩy mình ra đàng hoàng như hồi người yêu chia tay mình vại đó =)). Phải cho uống thuốc ba ngày liền mà mới tới ngày thứ hai mình nản lòng chiến sĩ quá. Ngày đầu đút thuốc còn dễ mà tới ngày hai nó đã bắt đầu tiến hóa, nó trốn kỹ như mả tổ, làm mình chổng mông chui bò vào mạng nhện với bụi bặm góc bếp để moi móc nó ra. Vừa ôm vừa vuốt vừa nịnh, nhét thuốc mà răng nó cắn chặt như người anh hùng chung thủy với dân tộc quyết không khai một lời với quân xâm lược. Vừa bơm thuốc vừa chỉ muốn tát vào cái mông ụch ịch của nó, vừa thiếu điều lạy nó cho nó bớt lì luôn á!!!!!!!!!!!

Hết ngày hai nó đã bắt đầu được ăn và có vẻ cơn tiêu chảy đã đi qua. Đèo mẹ, thế mà cái mặt nhơn nhơn lên, người ta nỗ lực cứu chữa cho bớt bệnh đã không biết cảm ơn thì thôi lại còn ngúng ngẩy hờn dỗi. Ra vườn hái cho ba lạng giềng bây giờ.

Còn ngày mai đút thuốc nữa, mai dễ nó tiến hóa tới mức trèo lên cây trốn cho mà xem. Lại làm tối nay phải tập trèo cây trước!

#homesweethome
#hakingarden

#489: “Thiết yếu”

May be an image of 1 person and outdoors
Trong “the Good doctor”, khi bác sĩ tự kỷ Shaun Murphy bị điều chuyển sang làm pathologist (nhà nghiên cứu bệnh học?), thay vì được làm bác sĩ phẫu thuật vì lý do cậu không biết cách giao tiếp với bệnh nhân. Shaun đã gần như phát điên và suy sụp vì cậu chỉ muốn làm bác sĩ phẫu thuật, cho dù ai cũng nói với cậu rằng có làm pathologist thì vẫn là bác sĩ và vẫn là mục đích cuối cùng là cứu người. Nhưng không ai hiểu được rằng có những thứ với người ngoài nó là điều có thể thỏa hiệp được và không phải là “big deal” nhưng với một cá nhân nó có thể là lý tưởng sống và mục đích tối thượng phải theo đuổi bằng được của họ. Nếu không thực hiện được, họ sống không bằng chết!
Khi Magic Johnson ở đỉnh cao của sự nghiệp NBA thì phát hiện ra bị mắc HIV. Cả thế giới hoàn toàn sụp đổ với Magic, bạn bè thân xa lánh, những con người luôn tụ vui trong ánh hào quang lấp lánh của truyền thông và tiệu rượu với Magic bỗng nhiên tỏ ra không quen biết, thậm chí nói xấu. Lúc đó, người không ngờ tới bên MJ, an ủi anh và hiểu cho anh nhất, lại chính là đối thủ bóng rổ truyền kiếp Larry Bird, người mà trong suốt sự nghiệp cầu thủ lừng lẫy huyền thoại của cả hai, là đối thủ chưa bao giờ đội trời chung và tranh đấu với nhau trên từng cm của sân bóng, thậm chí phải dùng hai chữ “kẻ thù” thì mới phù hợp. Larry Bird – cậu thủ bóng rổ huyền thoại, cực kỳ ít nói, không bao giờ chia sẻ và thể hiện tình cảm với bất cứ ai lại là người đầu tiên gọi điện an ủi MJ và là người thực sự “broken heart” cho MJ. Thật kỳ lạ vì đối thủ của mình gặp nạn nhưng sao Larry lại đau khổ tới như thế? Đó là vì Larry đã nói: “Thiên hạ có thể nghĩ rằng Magic đang đau khổ vì anh ấy sẽ chết và ai cũng sợ gần anh ấy vì cái virus gớm ghiếc, nhưng không ai hiểu được rằng anh ấy không đau khổ vì anh ấy sẽ chết, anh ấy đau khổ vì người ta sẽ lấy đi điều quan trọng nhất của cuộc đời anh ấy: đó là bóng rổ”. Và hơn ai hết Larry hiểu được rằng nếu cuộc đời mình mà lấy đi mất bóng rổ, thì cuộc đời sẽ còn lại ý nghĩa gì? Lúc này, nó không còn là chuyện thắng thua nữa, nó là “empathy”, nó là chuyện cảm thông với nỗi lòng của người khác, rằng có những thứ còn đáng sợ hơn là cái chết. Và không phải ai cũng hiểu điều đó.
Chắc mọi người cũng không quên phim “Vị đắng tình yêu”, từ thủa những năm đầu 90’s, đã kể về câu chuyện một nghệ sĩ piano mà được đàn là niềm vui sống của cô ấy, nếu phải lựa chọn giữa chuyện phải chữa bệnh nhưng không được chơi đàn với việc được chơi đàn nhưng có thể phải chết, thì cô ấy vẫn lựa chọn chơi đàn. Có lẽ bộ phim từ thời đấy nhiều người cho rằng nhảm nhí, nhưng đó lại là điều đáng ngạc nhiên về tư duy hiện đại và tinh tế của biên kịch và đạo diễn đi trước thời đại, khi hiểu rằng: có những đam mê, mong ước, khát vọng, mục tiêu, được sống là mình, đó mới là được sống một cuộc đời đúng nghĩa, bất kể là cuộc sống đấy là ngắn hay dài.
Có một số mấy ví dụ nho nhỏ hơn, ví dụ mấy câu chuyện gần đây về việc “thiết yếu”. Đồ “thiết yếu” cho dù có được định nghĩa trên văn bản ra cũng không bao giờ là đủ. Sự thật về cái gọi là “thiết yêu” thực chất ra nó khá là vô cùng và không phải ai cũng hiểu hết rằng có những đồ là “thiết yếu” với người này nhưng chưa chắc đã là “thiết yếu” với người khác. Người ta vẫn nghĩ rằng “thiết yếu” được định nghĩa rõ ràng bằng những định dạng cụ thể, và vẫn hướng tới việc “thiết yếu” mục đích là để “tồn tại”. Để “tồn tại” ở đây là lương thực, thực phẩm, nhu yếu phẩm sinh hoạt bản thân, đủ không bị đói, bị khát, bị lạnh, bị nóng, miễn sống là được. “Thiết yếu” được hiểu phần nhiều là “physically” nhiều hơn là “mentally”. Thế nên sẽ có chuyện rằng, tại sao một đứa bé sống chết phải được đi chữa cho con mèo sắp hấp hối? ĐIều đó không ảnh hưởng tới sự “tồn tại” mạng sống của con người nên không thể coi là thiết yếu. Tại sao phải “ăn bánh mì” khi mà ngoài bánh mì ra vẫn còn cơm? Không có bánh mì có cơm thì cũng vẫn tồn tại mà. Tại sao lại cần mua tủ lạnh trong thời dịch vì tủ lạnh là đồ điện tử không phải thực phẩm, không có tủ lạnh cũng sao mà chết đói được (cho dù quên bố nó mất là tủ lạnh là nơi chứa thức ăn). Hay thậm chí có chị bị bắt lại ra đường mua bao cao su vì đó cũng không phải là “thiết yếu”, vì không có bao cao su cũng đâu mà chết được… Đương nhiên đó là những câu chuyện cũng hơi nực cười và đã bị mọi người phản đối cho tơi tả. Nhưng nó thực ra lộ ra một vấn đề khá sâu thẳm trong lòng những quan niệm xã hội về cái gọi là thiết yếu với cuộc sống của mỗi người. Nếu mọi người cứ được giáo dục rằng chỉ những thứ “physically” như thế kia mới được coi là thiết yếu để tồn tại thì chắc chắn sẽ còn những câu chuyện chặn người đi chữa cho động vật, đi mua bánh mì, đi mua bao cao su, đi mua tủ lạnh như vậy vì cho rằng chúng không liên quan đến chuyện sống còn của mỗi người. Con mèo sắp chết nó đúng là chẳng làm cho ai bị ảnh hưởng tới sự “tồn tại” cả, nhưng với chủ nhân của con mèo đó, nó sẽ đau đớn vô cùng về mặt tâm lý, sự tức giận và biết đâu thành một vết hằn hận thù trong ký ức của cô cậu bé đó khi lớn lên. Với nhiều người, thú cưng của ai đó chỉ là một con vật, và con vật chỉ là để nuôi, không phải để yêu thương như người nên với họ chữa một con vật không phải là thiết yếu. Nhưng với chủ nhân của con vật đó, họ có thể yêu thương và coi đó chẳng khác gì một thành viên trong gia đình, việc được cứu sống con vật của họ cũng không khác gì việc phải cứu sống một thành viên của gia đình. Nỗi đau mất một con vật, nó có thể đau đớn không khác gì nỗi đau mất đi một người thân. Gạo thì nhiều nên đi ăn bánh mì vào lúc “không cần thiết” thì thật là buồn cười, nhưng mà lúc đó người ta đang quá đói không có cơm ăn thì sao? Lúc đó ăn một miếng bánh mì khiến họ vui, thỏa cơn thèm và làm cho công việc của họ tốt và hiệu quả hơn thì sao…? Anh có thể chỉ ăn cơm mỗi ngày và ghét ăn bánh mì, anh cảm thấy cả đời không ăn bánh mì cũng chả sao nhưng với nhiều người họ chỉ muốn và chỉ có thể ăn được bánh mì thì sao…?
Có những chứng bệnh tâm lý mà xã hội và cũng không có văn bản nào có thể định nghĩa rõ ràng được thế nào là “thiết yếu” đối với họ. Có người sẽ phải chơi đàn 10 tiếng một ngày, bỗng nhiên cây đàn của họ đứt dây, họ sẽ buộc phải đi mua dây về để chơi đàn tiếp nếu không thì sẽ bị phát điên. Có những người bị OCD về dọn dẹp, vệ sinh, khử mùi… hoặc thậm chí không chịu nổi nếu cái cánh cửa bỗng nhiên bị lệch không thể được sửa, nếu họ không kịp mua được cái đinh vít hoặc chai xịt rửa đúng lúc thì họ cũng sẽ phát điên thậm chí trầm cảm… Có những người sẽ buộc phải nói chuyện với một ai đó, nhìn thấy một ai đó, nếu không họ sẽ bị sang chấn tâm lý… Thế giới tâm lý về chuyện “thiết yếu” vô cùng rộng lớn và đôi lúc rất khó hiểu. Mới chừng nghe vài ví dụ bạn đang nghĩ “dở hơi à”, giờ lo sống đi đã chứ, nhưng mặt khác bạn cũng sẽ rất bất ngờ khi biết rằng nó không hề chỉ là vài ví dụ dở hơi và thiểu số như bạn nghĩ, rất đông người đang bị như vậy, nhưng vì những trạng thái tâm lý như vậy không được để ý và nhiều người đủ kiến thức để hiểu chúng, dẫn tới việc chúng không được quan tâm đúng nghĩa và thậm chí còn bị chê cười, vào với những người làm nhiệm vụ quản lý xã hội khi họ không được giáo dục đúng và hiểu thì sẽ dẫn tới những hậu quả như chúng ta đang được thấy. Tâm lý đôi lúc nó là bệnh không thể chữa hoặc bị mắng chửi mà thay đổi được, hoặc nó là bản chất từ khi bạn sinh ra đã là thế. Bạn sinh ra đã có những tính cách, khả năng nhất định. Bạn sinh ra với một giới tính đã được ấn định cho dù cơ thể của bạn có đúng với giới tính ấy hay không. Sự thiết yếu nó phụ thuộc và tâm lý sinh tồn và mong muốn của bạn, chứ không hẳn là từ người khác.
Có thể rất nhiều trong chúng ta đã quen với việc chúng ta muốn được trở thành một người thế này, nhưng bố mẹ hay những người xung quanh muốn bạn trở thành một người khác. Bạn muốn làm một ca sĩ cơ, nhưng bố mẹ muốn bạn là một kỹ sư. Bạn muốn được vẽ và thành một họa sĩ nhưng bố mẹ bạn muốn bạn phải thành một bác sĩ. Bạn muốn được từ bỏ tất cả để được đi khắp thế giới và lang thang sống một cuộc sống hippy nhưng bố mẹ bạn muốn bạn nên lấy chồng sinh con và có một công việc thật ổn định trong một cơ quan nào đó và cứ thế cho đến hết cuộc đời. Bạn muốn được phẫu thuật để được trở thành một người phụ nữ khi cơ thể bạn là cấu tạo nam giới, và khi tất cả can ngăn vì phẫu thuật có thể sẽ khiến bạn rút ngắn cuộc đời hoặc thậm chí chết trên bàn mổ… Bố mẹ hay xung quanh sẽ bảo bạn, tại sao bạn phải đi lang thang sống bờ bụi làm gì cho khổ? Trong khi bạn chỉ cần đi làm ổn định từ sáng đến tối, cuối tháng nhận lương không phải lo nghĩ gì? Tại sao bạn đi làm cái nghề xướng ca vô loài làm gì, trong khi đi làm kỹ sư, vừa nhiều tiền ổn định, vừa “trí tuệ” và đáng tự hào hơn bao nhiêu. Bạn không thể học giỏi toán bạn chỉ giỏi vẽ nhưng làm họa sĩ thì kiếm được mấy đồng trong khi làm bác sĩ thì giàu nứt đố đổ vách… Nhưng mà tin chắc rằng bố mẹ hay bất cứ ai khuyên bạn như vậy họ không thể hiểu được những niềm vui và sự “khoái cảm” của bạn là thế nào khi bạn được đi lang thang ngắm nhìn thế giới để thấy cuộc đời đáng sống, khi bạn được nhắm mắt lại và cất giọng hát tuyệt vời bẩm sinh bạn có, khi bạn hoàn thiện xong một bức tranh bạn mất cả tháng để vẽ. Và với những người chỉ mong được một lần được sống với đúng giới tính của mình, thậm chí nếu phải rút đi 10 năm cuộc sống họ cũng sẵn sàng đánh đổi… Và ngược lại, khi bạn luôn phải sống theo những định nghĩa “thiết yếu” của người khác, cũng sẽ không ai hiểu được sự ức chế trong lòng bạn, sự chịu đựng cố gắng gồng mình phải làm những điều bạn không muốn làm hoặc không có nhiều khả năng để làm, những hy sinh sâu thẳm khi bạn phải từ bỏ ước mơ, tài năng, tình yêu, ý tưởng của bản thân… những cảm giác này cho dù bạn có thành công thế nào với lựa chọn khác trong cuộc sống sau này thì chúng sẽ vãn luôn luôn ở đó và chỉ chực chờ sẽ có lúc bùng ra, chúng cũng thường hay đi kèm với những sự hối tiếc day dứt… và có những người cứ chết dần chết mòn trong những sự ức chế và hối tiếc ấy…
Nhưng những người mà thực sự dũng cảm để chứng minh cái “thiết yếu” của mình và không sống theo sự “thiết yếu” của người khác vẫn là thiểu số trong xã hội. Đám đông vẫn đi theo một sự sắp xếp nhất định đã được định nghĩa sẵn bởi phụ huynh, bởi xã hội, bởi truyền thông. Đó là những điều mà rất nhiều năm qua tớ đã được nghe và chứng kiến không biết bao nhiêu câu chuyện, kể cả từ những người bạn thân nhất của mình. Tớ được nghe những câu chuyện ấy nhiều, vì có lúc với họ, tớ là một ví dụ mà họ rất mơ ước được một lần thay đổi! Có lúc tớ giúp được một vài người bằng cách truyền cảm hứng cho họ, nhưng có những lúc, không thể giúp gì được ngoài việc lắng nghe những gặm nhấm nỗi lòng của họ cứ ăn mòn họ dần theo năm tháng…
Nhớ hồi đó, khi tớ còn làm việc trong Bộ Ngoại Giao. Mỗi sáng sẽ phải có mặt lúc 7h sáng để học những bài học đầu tiên làm “cán bộ”, như là pha nước uống trà cho các bác. Thỉnh thoảng muốn có một chuyến đi chơi xa đâu đó nhưng sẽ chỉ có duy nhất hai ngày cuối tuần. Thỉnh thoảng muốn mặc cái áo lệch vai, cái quần bò xộc xệch và giữ được cái khuyên mũi cho thật thoải mái mà không thể khi đi làm. Thỉnh thoảng muốn viết này viết nọ vui vui một tí, xõa một tí, chửi bậy một tí nhưng mà phải hạn chế phát ngôn… Thế là đó là lúc tớ nhận ra: “This is not my life”. Cho dù đó là một công việc rất tốt, ổn định, bố mẹ yên tâm và tự hào. Nhưng tớ đành từ bỏ, khi làm buổi “hòa giải” cuối cùng với cơ quan về việc vì sao vừa đi làm mà lại bỏ một công việc tốt và có nhiều tương lai như vậy, phải chăng tớ chê công việc đó hay không có ý chí phấn đấu ư? Tớ có nói với các cô chú rằng, đây chắc chắn là một công việc tốt với rất nhiều bạn trẻ khác, với nhiều người khác, nhưng đó là thế giới tớ không thuộc về. Tớ cần một thế giới mà tớ được tự do được sống là mình, sử dụng tài năng và cá tính của mình cho những công việc khác phù hợp hơn. Và cái được gọi là sống cho mình với công việc khác đó mà nhiều phụ huynh nghe thì tức lòi kèn hoặc cười chê cho thối mũi, đó là một công việc không ổn định với chiếc máy ảnh, nay đây mai đó, lúc sớm mai lúc khuya khoắt, trên người có khi vác hàng chục ký đồ oằn hết cả lưng hay say xe đứ đừ đứng không nổi. Thế nhưng mà tớ lại thấy thế mới được ngủ ngon mỗi ngày, được cười mỗi ngày, và được chạm đến sự hạnh phúc tột độ khi xong một tác phẩm hay một hành trình nào đó.
Câu chuyện về sự “thiết yếu” chắc chắn là một câu chuyện phức tạp. Nó phức tạp nên đôi lúc sẽ phải chấp nhận rằng sẽ không phải ai cũng hiểu mình hay xã hội sẽ hiểu mình. Có những chuyện sẽ rất là vô lý và vẫn phải chấp nhận để chúng tồn tại. Nhưng hơn cả vẫn là mình phải hiểu bản thân mình, và mình sẽ phải lựa chọn rằng mình có muốn sống cho mình hay không, hay sẽ luôn sống cho người khác. Sự lựa chọn đó thì chỉ có bản thân bạn làm được thôi, không ai sẽ hiểu được để làm thay cho bạn cả, và mọi sự lựa chọn sẽ đều phải đánh đổi, chúng ta không thể nào có tất cả!
Mấy ví dụ “thiết yếu” thời chống dịch tớ kể trên chỉ là ví dụ của tớ về việc những quan niệm trong xã hội về những thứ được gọi là “cần thiết với người này” nhưng chưa chắc là “cần thiết với người khác” từ các cấp độ khác nhau mà thôi. Chưa chắc những con người “vô lý” ấy đã ác hay ngu, họ cũng là một sản phẩm của sự giáo dục và quan điểm xã hội. Và thực ra ngồi nhà phán (như tớ nè) thì đúng là cũng dễ, chứ giữa thời buổi phức tạp này, cũng chẳng biết thế nào mà lần để định nghĩa và hành xử thế nào cho chính xác, cho hợp tình hợp lý và an toàn. Chỉ là với mỗi một sự việc xảy ra, mình nghĩ rằng mình sẽ học được điều gì đó, hiểu ra thêm được điều gì đó, và đôi lúc biết thông cảm hơn, vậy thôi!
May be an image of one or more people, people standing and outdoors

#488: Cú điện thoại và cái quần

Nguyên văn một cuộc nói chuyện qua điện thoại vừa xong từ một số lạ
– Alo, HÀ hả? (chữ Hà hét rất to)
– À…vâng…mà xin lỗi ai… (đang thấy hơi là lạ)
– Thế em đã LẤY CÁI QUẦN chưa? (cắt ngang)
– Dạ cái gì ạ? Cái quần ạ? Quần nào ạ?
– Cái quần em đặt anh bữa ni đọ?
– Dạ em đặt anh ạ? Cái nào nhỉ? Cỡ to hay nhỏ anh nhỉ? Em bây giờ chắc là phải số to bởi vì…
– Thì làm theo số em đo đọ. Sạu mươi, bạy mươi, tạm mươi đọ (cắt ngay dường như anh 0 muốn nghe trình bày, và nói thêm một tràng nữa về cái quần đó mà thực sự Hà nghe Hà hiểu Hà chết liền)
– Dạ anh nói gì em không hiểu ạ. Anh có thể…hát lên được không ạ? Hát lên thì thường là em hiểu ạ
– EM LẤY CÁI QUẦN BỮA NI CHƯA? (anh hát theo điệu bài Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa)
– À dạ em chưa lấy ạ. Mà cái quần nào í anh nhỉ?
– À xin lỗi chết rồi lộn số . (Tít tít)
À tổ sư thì ra là nhầm máy, chứ không lẽ số đo của mình là sạu mươi bạy mươi tạm mươi? Thế người mình hình tam giác à? Hay nghe lộn nhỉ? Mà cũng không biết có phải là cái quần thật không nhỉ? Hay là đang nói cái gì khác? Là mình phiên dịch lại câu chuyện thế thôi. Mình thề mình chưa hề đi đo may cái quần nào trong thời gian gần đây.
Sự thật có những lúc có những chuyện xảy ra với Hà Hà không giải thích được các bạn ạ.
PS; Số có đuôi 76 ạ. Có là số ai may quần mà quen Hà ở đây không ạ? Và nếu thực sự Hà có đặt quần của anh mà quên lấy thì mong anh liên lạc lại để Hà lấy quần ạ. Cảm ơn anh ạ.

#478: “Con muốn dây khoai lang”

May be an image of outdoors and tree
Chuyện kể là mình thấy nhà người ta có củ khoai lang để trong cái cốc thủy tinh ra dây lá để trang trí rất là xinh. Nhân tiện mẹ đang mua khoai giải cứu ngập hết sân, mình về cong mông chọn chọn được củ xinh xinh cũng bắt chước cho vào cái bát để dưới gầm bàn. Ngày nào cũng ra ngay ngắn ngồi chờ xem có thấy nó mọc mầm lên không. Ai dè cả tháng trôi qua cái củ khoai vẫn nguyên dạng, cũng không biết nó là cái khoai gì mà trâu bò đến thế.
Mẹ chắc thỉnh thoảng đứng lấp ló từ phía xa nhìn ngó mình đầy thương cảm. Nên mẹ bí mật đi gieo mấy củ ra vườn cho nó… nhanh lên lá. Rồi một ngày đẹp trời mẹ ném cho mình một cái chậu cây đã lên lá, nói rằng, khoai đấy, đi mà trang trí.
Mình lại còn õng ẹo nói là, cơ mà thích nó kiểu kiểu không phải trồng mà để không tự ra lá kiểu cool ngầu cơ, để có thể để trong phòng ngồi ngắm khi làm việc. Mẹ lẳng lặng đòi lại cái chậu cây đem đi đâu không rõ.
Rồi.. điều tiếp theo bạn biết là khi bạn mở rộng to cái ban công của bạn đón gió trời thì bạn bỗng giật mình cái bốp khi thấy một dải dây lá khoai to tổ bố giăng ngang qua cửa sổ phòng. Và mẹ hỏi bạn: “Hài lòng chưa?”
Ồ, mẹ bạn chơi lớn kiếm hẳn loại khoai xịn leo cây lá to giăng giây xuyên ban công cho bạn để bạn thỏa mong ước được ngồi trong phòng mà tha hồ nhìn thấy lá khoai… nhiều khi ước mơ bạn be bé mà mẹ bạn làm cho nó to quá bạn theo không có kịp!
Ở một diễn biến khác, vì tình hình dịch giã thằng em trai ở nhà không được đi cắt tóc nên tóc đã dài đến mũi. Sáng nay bật dậy thấy nhà có chút xôn xao. Bố liên tục khen bằng chất giọng an ủi nhưng hơi kém độ dày: “Cũng đẹp mà, có sao đâu.. khá hơn bố ngày xưa cắt rồi…”, bố nói nhưng có vẻ chính bố cũng không tin lắm lời nói của bố. Còn mẹ thì bảo: “Ơ, cắt được đấy chứ, đẹp đấy chứ…”. Còn mình thì câm nín sau khi nhìn thấy thằng em quay đầu lại. Thật không thể tưởng tượng lại có một cái nồi úp lên đầu như thế, mà lại còn là nồi méo chắc do nấu cháy nên bị chảy nữa cơ. Như vậy mà mẹ có thể khen? Nhưng khi mình còn chưa kịp hiểu vì sao mẹ khen thì đã thấy mẹ hét lên kinh hãi: “Trời ơi… xấu quá”. Ồ, thì ra là nãy giờ mẹ mới chỉ nhìn thấy… đằng sau gáy!
Tác phẩm đó là của cô em dâu. Cô chống chế cho tài năng cắt tóc của mình là: thôi cắt thế cho nó đỡ… đẹp trai. Ồ vâng, cả nhà đều tin điều đó! Thằng em cũng đẹp trai quá rồi mà khổ lắm!
Nhà có con chó béo mầm tham ăn lúc nào cũng ngoe nguẩy đuôi ngồi trước cửa nhà hóng đồ ăn lúc cả nhà ăn cơm. Hôm nay bỗng nhiên biến mất dạng, cả nhà đi tìm thấy trốn tịt ở trong góc bếp, gọi thế nào cũng không ra, nhất định không ra là không ra. Mọi người không hiểu là xảy ra sang chấn gì?
Hôm qua mẹ có chút hạt giống trồng cây quý lắm mới được hàng xóm cho, đang ngâm trong cái bát với khăn giấy ẩm để chiều gieo thì mẹ tìm mãi không thấy đâu. Mẹ tra hỏi từng người là vất hạt giống của mẹ đi đâu, không ai trả lời được. Mẹ ấm ức nghi ngờ hết thảy cho đến khi phát hiện ra có vài vết giấy ăn còn sót lại bên cạnh con chó béo mầm đấy. Thì ra nó đã lén vào nhà ăn trộm hạt giống, hạt thì nó không có ăn nhưng chắc chắn là vì nó thèm nhai cái đống giấy ăn đấy. Mẹ tức lòi mắt!
Tối mẹ lên mạng kể chuyện bêu riếu nó để xả tức, sẵn tiện vu vơ biết đâu hàng xóm đọc thấy mà lại thương tình cho lại hạt… may quá hàng xóm thế nào lại tình cờ đọc được cơ, nên hôm nay lại có hạt treo ở cửa!
Cả ngày hôm nay không thấy nó thò đầu ra. Mọi người đang cố gắng phân tích xem là nó ức chế chuyện mẹ lên mạng bêu riếu nó, hay có thể vì sáng nay nó nhìn thấy mái tóc của thằng em mình?
Thực sự bí ẩn quá… không biết giải đáp thế nào…
(Vừa viết vừa ngắm dây khoai)
Told my mom I really liked the sprouted potato in a bowl, it makes beautiful decoration for the room. I’d like to do my editing with some pretty plants like that around. Then the next thing you know, your mom gave you a giant string of potato leaves strung across your balcony. She asked: “Are you happy now?”
Be careful what you wish for!

#477: Tiêm vaccine

KỂ CHUYỆN TIÊM VACCINE
Tới giờ là đã gần 36 tiếng sau tiêm vaccine rồi mà không có bất kỳ một phản ứng phụ nào, còn chẳng nhớ là mình được tiêm tay nào luôn í chứ ????. Thế là phải nhắn tin hỏi nhờ bạn là bác sĩ đi hỏi giúp bạn bạn í là bác sĩ chuyên vaccine xem thế là thế nào, tốt hay là xấu. Cũng đấu tranh mãi xem có nên nhắn hỏi anh người yêu cũ đẹp trai đã từng chuyên nghiên cứu vaccines trong phòng lab không để giải tỏa thắc mắc =)).
Cuối cùng được nghe kết luận là không có biểu hiện gì là hoàn toàn bình thường, thậm chí có thể nói là do cơ thể khá tốt, đề kháng vẫn được sản xuất, chẳng qua mỗi người có những biểu hiện khác nhau mà thôi.
Mặc dù mình là một người pro vaccine và từ bé đến lớn là được tiêm đầy đủ vaccines hết, nhưng mà lần này sự thật là mình đã phải rất đấu tranh để xin đăng ký tiêm (bây giờ) hay không bởi vì cơ địa mình có một số sự đặc biệt khó lường, mà vaccine Covid hiện giờ vẫn có thể coi là vẫn đang được developed. Vốn dĩ định ở lì nhà cho tới khi được nghe thấy những số liệu tốt hơn về vaccine thì mới đi tiêm nhưng vì công việc của mình đang dang dở và đặc tính công việc bắt buộc phải travel và tiếp xúc nhiều người, cộng thêm ở nhà có người nhà trên 65 tuổi nên thôi mình quyết định liều đăng ký tiêm. Tới gần ngày được thông báo tới lượt tiêm rồi mà mình vẫn trăn trở đấu tranh dữ dội là nên đi hay không.
Cơ địa mình có một đặc điểm là đề kháng rất mạnh. Từ bé cho tới lớn chưa từng bao giờ bị lây bất kỳ một bệnh truyền nhiễm nào. Những bệnh như cảm cúm, đau mắt đỏ, sốt xuất huyết, viêm gan B… là (trộm vía) chưa bao giờ bị dính hay lây từ ai. Có những lúc toàn bộ cả nhà, hàng xóm, cả lớp học hay tóm lại là bốn xung quanh đều dính một dịch bệnh nào đó, như là cảm cúm với đau mắt đỏ mà chỉ có mỗi mình mình không bị làm sao, cứ thẩn thơ ngồi chơi một mình. Nhớ có lúc chưa đủ 10 tuổi mà cả nhà ốm liểng xiểng có mình mình khỏe phải nấu cơm nhóm than tổ ong cho cả nhà. Mà lúc đấy biết mỗi món rau luộc, trứng luộc, thịt luộc, mẹ ăn vài hôm có ốm lắm cũng phải khỏe lại mà bò dậy nấu món mới ????.
Nhưng đặc biệt cơ địa mình là cơ địa dị ứng. Dị ứng rất khó lường, khi nào vui thì nó dị ứng cho, lúc cùng món đấy thoải mái chả sao cả lúc ăn vài miếng đã sưng xỉa mặt mày. Thậm chí có một kiểu dị ứng lạ đời là không thích ai mà cứ phải tiếp xúc hay nói chuyện lâu với họ là cả người đỏ ngứa hết cả lên =))
Tóm lại là chỉ có tự mình làm mình ốm thôi chứ không ai làm mình ốm được ????. Mà mình thì hay làm mình ốm lắm ????
Trước giờ khi tiêm bất cứ vaccine về chưa bao giờ bị bất cứ một biểu hiện phụ nào cả, nhưng mà khi đi khám tổng quát thì chỉ số kháng thể luôn cực kỳ cao, ví dụ riêng chỉ số kháng thể viêm gan B của mình lần cuối test là cao gấp gần 300 lần so với phạm vi những chỉ số bình thường.
Tuy nhiên vì cơ thể có kháng thể mạnh như thế nên đâm ra lại sợ những loại vaccines hay virus còn mới quá. Vì sẽ dẫn tới 2 trường hợp: Một là không bao giờ sợ bị lây nhiễm, hai là nếu dính thì sẽ rất nguy hiểm, vì cơ thể mà kháng mạnh quá là tự mình giết mình. Nhưng mình đâu biết mình sẽ thế nào, chưa kể vẫn có thể làm carrier nữa, nên thôi vẫn cứ phải tiêm cho yên tâm! Mình cũng có consult một vài bạn bè là bác sĩ nhưng ca mình chắc hơi lạ nên bác sĩ cũng không chắc cái gì cả. Ngày mình đi tiêm là cả nhà mình cũng đau tim lắm!
Nhưng quả thật tới bệnh viện thì sợ hãi thật. Trong bệnh viện có điều hòa, cả trăm người đứng xếp hàng tiêm mà mọi người không ai chịu đứng giãn cách cả, mình có muốn giãn cách người ta cũng 0 giãn cách với mình, đứng xa xa cách hàng tí là bị chen hàng ngay. Xong rồi có đoạn điền giấy tờ thông tin mà có một cái bút chuyền tay nhau hàng chục người, thấy là nổi gai ốc. Lúc xếp hàng thấy đông và hãi quá mình đứng ra ngoài sân giữa nắng nóng 40 độ C vì sợ rin rít người và điều hòa nhưng rồi về sau đứng cả tiếng phát hiện ra không bao giờ… tới lượt, vì từng đoàn người tới tiêm đông như trẩy hội liên tục. Thế là dù không muốn bạn cũng vẫn buộc phải chen lại vào bên trong để chờ được đến lượt tiêm.
Lúc chờ được tiêm thì lâu với giấy tờ thủ tục mà đến lúc vào tiêm thì nhanh tới mức mình thề với các bạn mình 0 biết là mình được tiêm lúc nào luôn. Mình sẽ phải đi một dọc 5 cái bàn, bàn khai báo, bàn khám tim, bàn khám huyết áp, bàn tiêm, bàn theo dõi… Mà nhanh tới mức mình đi qua cái bàn nào là bàn tiêm mình cũng không biết. Mình chỉ nhớ tới một cái bàn có cô y tá chìa cho coi cái xi lanh tiêm và nói cái gì đó nhanh lắm lùng bùng, bảo xắn tay áo lên, vừa xắn lên cô bảo cầm cái bông này dí vào tay rồi chỉ mình sang bàn tiếp theo. Lúc mình lấy bông dí vào tay mình tưởng là đang khử trùng để sang bàn tiếp theo tiêm. Sang bàn tiếp theo thấy cô y tá bảo chị vào hội trường ngồi… theo dõi sau tiêm. Mình bảo: “Ủa… tiêm rồi hả?”. Cả bàn ngẩng mặt lên nhìn mình như thể mình mới rớt từ trên sao Hỏa xuống.
Mọi việc xảy ra nhanh quá đến nỗi vào ngồi trong cái hội trường cả trăm người cũng đang ngồi chờ mình vẫn ngơ ngác không biết đây là đâu và tôi là ai. Mình bỏ cái bông ra xem tay có vết gì không thì chỉ thấy một chấm nhỏ xíu như là có vết máu. Ủa sao tiêm lúc nào vậy má? Tiêm mà không một chút cảm giác gì luôn, thậm chí đâm vào tay lúc nào cũng không biết. Vì quá lo lắng không biết là mình… được tiêm chưa, mình nhờ một người bạn đi tiêm cùng đi ra ngồi gần chỗ cô y tá nọ theo dõi dùm xem có phải cô ấy đang… tiêm thật không hay số mình đen cô ấy trượt mình =)). Và được kết luận là có… tiêm thật, có điều cô ấy là cao thủ võ lâm, tiêm nhanh và gấp 3 lần những y tá khác. Và có vẻ cô đã luyện được thành công Nhất Dương Chỉ vì cô bắn một phát là trúng huyệt và rất nhanh nên anh em võ lâm đều ra đi êm ái và đầy… nghi ngờ lẫn ngơ ngác…
Ngồi hơn 30 phút thấy bà con bắt đầu có người hơi liểng xiểng thì mình còn chẳng nhớ là đã được tiêm… tay bên nào. Lúc được gọi tên ra theo dõi để đi về, mình hỏi y tá là: “Ủa, nếu không thấy có vấn đề gì thì có… bị làm sao không?” Thì y tá gắt: “Chị hỏi chị bị làm sao em còn trả lời được chứ chị nói chị không bị làm sao thì sao em trả lời…?”. Má, chắc đông quá nên dễ giận ghê ????.
Mình có chút paranoid vì tiếp xúc gần người khác nên ôm cái chai xịt disinfectant xịt mù mịt. Trước khi ra khỏi bệnh viện vào nhà vệ sinh rửa tay trắng bóng cả lên.
Về đến nhà, cả nhà ngồi nhìn chằm chằm xem có bị làm sao không. Vào phòng nằm tí mà nhát bố đập cửa, nhát mẹ đập cửa. Mình nghe nói là về nó phải sốt tí, tay chân đau nhức tí thì mới gọi là vaccine hiệu quả. Thế là mình ngoan ngoãn lên giường ngay ngắn nằm đếm đồng hồ… chờ sốt với chờ đau. Xong chờ mãi mà chẳng thấy cái gì!
Trưa xuống nhà, thấy thằng em đứng lấp ló ngay cầu thang hỏi đầy quan tâm: “Rồi, có bị sao không? Có thấy gì không?” Mình bảo chẳng bị làm sao cả. Thấy nó thở phào nhẹ nhõm đầy yêu thương. “Ôi, mừng quá, thế là không phải rửa bát rồi”. Đèo mẹ!
Cũng thở phào vì tiêm vaccine lần này cũng… không có gì thay đổi so với tất cả các lần tiêm vaccines khác trước giờ. Vậy là chứng thực được rằng vaccines cũng ok nhé ????
Thành quả phụ lớn nhất của buổi đi tiêm lần này là tìm được.. bạn sản xuất cho các dự án phim sắp tới của mình. Bữa giờ mình rất vất vả trong việc tìm được một bạn sản xuất hợp cạ và ưng ý, làm được việc. Thế là trong lúc ngồi chờ ở bệnh viện, một bạn hỏi: “Chị có bị dị ứng không?” Mình: “Chị dị ứng nhiều thứ lắm, kể cả người chị 0 thích chị cũng dị ứng, thế còn em?” “Em bị dị ứng thời tiết chị ạ. Nếu trời lạnh là em bị ngứa, cứ có ai… ôm em là em hết”. Và câu chuyện được tiếp tục… sau đó, mình đã tuyển được xong một bạn sản xuất! Mừng dã man ????!
P/S: Mình tiêm Astra nhé, đến ngày tiêm mới biết là được tiêm gì nhưng mình hoàn toàn không quan trọng là được tiêm loại gì đâu, đã quyết tiêm thì tiêm hết đi ????. Mình chỉ cần biết đấy là được… tiêm thật và có thay kim là được ???? (sorry mình bị paranoid chuyện thay kim). Nhớ bữa trước một lần mặc cái bộ bảo hộ vào có một lúc thôi giữa trưa nắng mà mình hoa mày chóng mặt rồi, nữa là những y bác sĩ, tình nguyện viên tuyến đầu phải mặc ngày đêm như vậy. Mình cảm thấy mình rất cần appreciate những gì mình được như bây giờ, mình được tới lượt tiêm là thấy quý lắm rồi! Mình cũng không tranh luận hay quan tâm bất kỳ ai tiêm bằng loại gì, ra sao. Tự mình đủ tri thức và common sense để tìm hiểu và có những kiến thức, quyết định cho bản thân chứ không theo những ý kiến theo trend!
Ảnh: Trên đường từ bệnh viện về, đi qua những con phố Hà Nội ngập nắng và vắng hoe. Nhìn vừa đẹp vừa buồn. Có một bác bơm xe đứng lang thang ven đường, nhìn thương quá, trời này thì làm gì có ai sẽ bơm xe được… nên dừng vội và lục được bao tiền lẻ đưa hết cho bác. Thật những ngày này… đôi lúc không dám nhìn dám nghĩ nữa…
May be an image of road, tree and street

#476: CÂU CHUYỆN CỦA MỘT NGƯỜI NHIỀU CẢM XÚC

CÂU CHUYỆN CỦA MỘT NGƯỜI NHIỀU CẢM XÚC
Vừa sinh nhật xong 11 tuổi thì tớ bước chân sang Mỹ, cũng là lần đầu tiên được đi nước ngoài. Lúc này, trời đang vào những ngày tháng lạnh nhất của mùa đông. Chưa từng bao giờ được nhìn thấy tuyết và cũng chưa từng bao giờ hiểu được cái rét đến tím lịm mọi giác quan của cơ thể đến như vậy.
Bước chân xuống sân bay, trời New York vừa trải qua một cơn bão tuyết nên lúc này mặt đất toàn băng giá, cả thành phố là một chiếc tủ lạnh khổng lồ. Lúc đó tớ thì bé tí tẹo tèo teo, gầy nhẳng, áo khoác và giầy đều mang từ Việt Nam nên chỉ sau 5 phút đứng ngoài trời là chân tay héo khô lại, người run cầm cập và lần đầu tiên trong đời biết tới một cái rét như thế, đến tận bây giờ vẫn hằn sâu vào ký ức không thể nào quên.
Khi đó, đứng trong một cửa hàng tiện lợi trên phố 34 gần nhà. Bên ngoài cửa kính là một cái cây trơ trụi lá chỉ còn toàn cành, nhưng chưa từng bao giờ thấy một cái cây đẹp tới như thế, bởi vì mỗi một cành cây là được bọc bởi một lớp băng trong suốt, nhìn như một cái cây thủy tinh khổng lồ óng ánh. Dưới tán cây là một nhân viên của cửa hàng đang đứng co ro hút thuốc vội vã, làn khói bay lên cao tan nhè nhẹ vào không gian. Tớ đứng ngắm say mê qua lớp cửa kính vì nó quá đẹp. Vẫn còn nhớ bản nhạc đang play lúc đó là: “I wanna know what love is, I wanna feel what love is, I know you can show me”. Âm nhạc, sự chuyển động của khói, cái lạnh của băng giá và cái cây óng ánh tạo ra một cảm xúc xúc động vô cùng khó tả. Một cách rất vô thức và hơi tuyệt vọng, tớ chỉ muốn làm thế nào mà lưu giữ lại được cái vẻ đẹp kỳ diệu như thế, không phải chỉ là nó đẹp, mà muốn lưu giữ được cả những cảm xúc vào giây phút ấy!
Có thể tớ đã không nhận ra nhưng những điều đó cứ xảy ra thường xuyên từ bé cho đến lớn. Hồi bé thì bị mắng mỏ suốt ngày khi cô giáo phê trong sổ đầu bài: “Tâm hồn luôn treo ngược cành cây”. Cái gì cũng có thể khen được, có thể xúc động được và đôi khi… hỏi nhiều câu hỏi quá làm chẳng ai muốn trả lời. Nghe một bản nhạc cũng tưởng tượng ra cả một câu chuyện. Nghe một câu chuyện cũng tưởng tượng ra một bộ phim. Xem một bộ phim luôn muốn được kể lại theo cách của mình. Nhìn một hình ảnh đẹp luôn thấy trái tim rung rinh… Nhưng giờ nhận ra, nó mới chính tạo ra mình ngày hôm nay, đơn giản mình là một con người của rất nhiều cảm xúc. Tử vi cũng bảo: “Cô này số làm nghệ thuật”. Thế cơ đấy!
Và đó là cảm xúc thì cho dù cuộc đời có sắp xếp thế nào, đi qua nhiều trải nghiệm cuối cùng một ngày cũng về đúng với bản chất và con người của mình. Thế rồi một ngày nhận ra mình được làm nghệ sĩ mà nghệ sĩ có chứng chỉ master hẳn hoi ????, cho dù đi học muộn hơn so với những bạn đồng lứa!
Cuộc đời cũng thực sự thay đổi khi lần đầu tiên được mượn một chiếc máy ảnh và bắt đầu khám phá ra hành trình có thể lưu giữ lại những hình ảnh đẹp mình nhìn thấy nó tuyệt diệu như thế nào, nhưng hơn cả, vẫn là lưu giữ được cả cảm xúc lúc đó nữa.
Ngày trước mình vẫn từng nghĩ rằng cần gì phải đi học nhiếp ảnh. Vì lúc tự chụp ảnh mình đã tự chụp ra được những tấm ảnh nhìn thích lắm rồi. Còn bố cục, ánh sáng, màu sắc các thứ, hỏi vài câu các vị tiền bối và tìm hiểu sách báo là được.
Nhưng rồi, mình thấy ảnh đẹp mình chụp được dễ lắm, nhưng mà hình như tới một lúc nào đó, mình không thể đi tiếp được. Kỹ thuật, bố cục, ánh sáng, đề tài… cũng đến thế thôi?
Thế là mình đi học nhiếp ảnh!
Và mình cứ ngỡ đi học nhiếp ảnh thầy sẽ dạy cho mình những thứ như là dùng cái máy thế nào, iso là gì, shutter speed là gì, aperture là gì, depth of field là gì… nhưng KHÔNG. Thầy bảo những thứ đó, sẽ tự học được khi practice. Cái mình cần học, đó là khai phá những cảm xúc của mình và cách truyền tải được ra những cảm xúc ấy cho người khác!
Buổi học thứ hai có một bài tập là, mỗi người sẽ mang đến lớp một tác phẩm nhiếp ảnh mình vừa chụp, sau đó in ra rồi treo lên tường, không ghi tên gì hết. Cả lớp sẽ cùng đứng coi và note ra tấm ảnh họ thích nhất, cùng lý do vì sao? Sẽ có một hai tấm ảnh được ưa thích nhất, sẽ có mỗi người thích một tấm ảnh cụ thể. Và đó cũng là lúc tớ nhận ra được thế giới kỳ diệu của cảm xúc, rằng không phải cứ một tấm ảnh bố cục nhìn rất chuẩn, ánh sáng rất nét, tương phản rất kỹ thuật, người mẫu rất xinh… mới là bức ảnh được mọi người thích nhất. Bức ảnh đẹp hay không, còn dựa vào mối liên hệ cá nhân của người xem ảnh với nội dung bức ảnh. Một cô mới làm mẹ sẽ luôn xúc động khi thấy hình ảnh về một đứa trẻ con. Một anh chàng thích xê dịch sẽ luôn thích một tấm ảnh về một cảnh quan xa xôi hay một nền văn hóa mới lạ nào đó, một người đang nhớ nhà sẽ cảm xúc với một tấm ảnh nhòe nhoẹt vào một buổi chiều tà trên một con đường về quê… Và nếu có một bức ảnh được nhiều người thích nhất, nó sẽ luôn có những yếu tố nào đó chạm được nhiều nhất vào những điểm chung của tất cả, có thể là một cái đẹp hoàn hảo với một bố cục tốt, nhưng có thể chỉ là một cảm xúc gợi nhớ tới một tuổi thơ ai cũng đã đi qua…
Thầy bảo: “Ảnh đẹp thì nhiều lắm, nhưng ảnh có cảm xúc chạm được và làm người xem nhớ lâu không có nhiều đâu…”
Một thế giới đã được mở ra, tớ đã unlock được thế giới rộng lớn không bao giờ hết của nhiếp ảnh, đó là không phải ở những yếu tố kỹ thuật hay đề tài nữa, đó là thế giới của cảm xúc. Và từ lúc đấy, nhiếp ảnh đã đi theo cuộc đời tớ tới tận bây giờ, mà chưa bao giờ cảm thấy ngán hay bế tắc vì cảm xúc lúc nào cũng luôn tự nhiên dâng đầy mỗi lần thấy một điều gì đó, có ngán thì là ngán do… cầm máy nặng thôi ????.
Thầy bảo: “Muốn một tấm ảnh đẹp thì phải tự cảm nhận được nó đẹp đầu tiên đã, hãy cảm nhận bằng chính cảm xúc của mình chứ không phải từ cảm xúc của người khác. Mình phải thấy đẹp trước tiên thì người khác mới thấy đẹp được”. Thế nên nếu ai mà hỏi tớ là: “Làm sao để có được một tấm ảnh đẹp?”. Thường mấy khi tớ không biết trả lời như thế nào! Đôi khi cả 10 người tụm chung vào chụp một góc nào đó, tớ cũng không bao giờ tham gia, tớ thích khám phá những thứ người khác không thấy được! Cái gì tớ cũng có thể thấy đẹp được, đến nỗi bạn tớ đi với tớ nhiều và bảo: “Giờ thấy cái cột điện nó cũng đẹp nữa”
Một tài năng nữa của một người làm nghệ thuật nói chung và của một người chụp ảnh nói riêng, đó là biết truyền tải được cảm xúc mình cảm nhận được sang cho người khác thông qua tác phẩm của mình. Đó là một điều cực khó và không có sách vở hay ai dạy được cho bạn ngoài chính cảm xúc và kinh nghiệm của bạn dẫn dắt. Những bức ảnh thành công đều nằm ở chính yếu tố này!
Thế nên để hỏi làm thế nào để có một bức ảnh đẹp? Thật khó trả lời, máy móc đắt đỏ có thể giúp cho bạn một phần về kỹ thuật để ví dụ có thể giúp cho bạn chụp được nhanh hơn, hình ảnh sắc nét hơn, độ xóa font tốt hơn nhưng chắc chắn nó không giúp bạn cảm nhận được thế nào là đẹp hay thế nào là cảm xúc nếu tự trong bạn không có khả năng ấy. Nếu bạn có cảm xúc và yêu cái đẹp bằng những cảm nhận riêng của mình, bạn có thể chụp cả đời không bao giờ chán và có thể chụp bằng bất cứ chiếc máy nào. Chắc là có nhiều chiếc máy ảnh xịn đang bị vất xó lắm đấy!
Nghệ thuật là đam mê mà, mà đam mê lại phải đến từ cảm xúc chứ!
Mặc dù được đi học cả ảnh và phim một cách bài bản. Nhưng tớ là người rất ít khi thích nói chuyện và bàn chuyện kỹ thuật cho dù ai nói kỹ thuật sai hay đúng thế nào là tớ cũng biết hết đấy ????. Nhưng với tớ kỹ thuật không phải là đề tài hấp dẫn, cảm xúc là thế giới tớ nhiều năng lượng và thích khám phá hơn. Và một trong những lý do tớ bị biased với chuyện hay nói kỹ thuật là… mấy người thích nói nhiều chuyện về kỹ thuật và những điều cao siêu thấy phần lớn tác phẩm của họ đều… xấu thật ahihi! Ngược lại, một số filmmakers rất high profile tớ được hân hạnh biết và quen, họ làm toàn những tác phẩm lớn nhưng mà chẳng mấy khi và bao giờ thấy họ nói về một vấn đề kỹ thuật nào, nhưng thỉnh thoảng nói chuyện bầu cử hơi nhiều nên cũng hơi mệt thôi ahahaha!
Vì tớ rất open với khái niệm “đẹp” nên với tớ một tấm ảnh đẹp không cứ là đến từ một cái tên có tiếng, ở những kỹ thuật chặt chẽ, hay tớ sẽ khuyên người này hay người kia “nên” thế nào là đẹp. Tớ có thể thấy một tấm ảnh đẹp ở bất kỳ đâu, của bất kỳ ai chụp, bằng bất cứ phương tiện máy móc gì và về bất cứ đề tài gì. Người khác không thấy đẹp tớ vẫn có thể thấy đẹp. Và tớ cũng tôn trọng cảm xúc của mỗi người khi họ chụp một tấm ảnh hay viết một tản văn. Nếu những thứ họ làm khiến họ có nhiều cảm xúc và họ thấy đẹp với chính cảm xúc của họ, thế là điều thành công nhất với ý nghĩa của “nghệ thuật” rồi! Đôi lúc mình làm là để cho mình cơ mà, đâu phải cứ là để vừa lòng thiên hạ? (À trừ khi đem đi bán thì nó khác ????).
Trong các kỹ năng tớ hay sử dụng là viết, chụp và quay phim. Thì có viết là thứ duy nhất tớ không được học kỹ haha. Cấp II, cấp III hầu như tớ không có học văn ở Việt Nam nên ngay cả những gì tớ viết đều là bản năng. Vì cảm xúc của tớ nhiều nên tớ viết cũng nhiều và… dài. Nhưng tớ luôn làm vì đó là cảm xúc của tớ đầu tiên! Tớ cũng là người của hai ngôn ngữ nên đôi lúc viết cũng bản năng và lộn xộn vì tư duy Anh Việt hơi lẫn lộn. Nhưng được cái là tớ ít khi sai chính tả (thanks to hồi cấp 1 được học Trưng Vương các thầy cô luyện rất kỹ và có mẹ là cảnh sát chính tả canh chừng ????).
Cấp II, cấp III hầu như không học văn thế mà sau viết blog lại có cuốn sách với ngôn chữ lả tả Anh Việt lẫn lộn vậy mà lại thành bestselling. Nhưng feedback tớ nhận được phần lớn không phải là ở kỹ năng ngôn từ của tớ, mà là cảm xúc của câu chuyện. Có lẽ đó là yếu tố khiến nó được gây chú ý tới như vậy chứ tớ… chưa bao giờ là một nhà văn nhé ????. Mà hú hồn nên từ hồi đó đến giờ chưa dám viết thêm cuốn nào ????. Nếu có cuốn nữa thì chỉ là khi tớ có cảm xúc, chứ tớ không thấy hot mà phải vội vàng ăn theo bất cứ cái gì!
Bây giờ là lúc tớ vận dụng tất cả các kỹ năng cảm xúc của mình để làm phim. Làm phim cần nhiều kỹ năng tổng hợp hơn nhiều là chỉ chụp một bức ảnh hay viết một câu chuyện. Cảm xúc, kỹ thuật, kinh nghiệm, sự may mắn, sự kiên trì… đó phải là một hành trình rất dài!
Tớ không biết là khi nào thì mình mới thành công và người ta mới biết đến đạo diễn Hà Kin, nhưng mà tớ cũng chẳng vội vàng gì. Vì hành trình để bơi lội và khám phá, sáng tạo trong cái thế giới cảm xúc của mình mới là điều thú vị nhất. “It’s not the destination but it’s the journey that matters”. 5 năm, 10 năm… cũng được. Cảm xúc là của mình, nên mình cứ tận hưởng thôi!
Và tớ sẽ có tiếp những câu chuyện về những cảm xúc với phim của mình trong tương lai ????
P/S: Bài này là còn chưa nhắc tới âm nhạc đó vì nếu không… dài quá. Âm nhạc cũng là một phần cảm xúc cực lớn với tớ. Mà để… viết bài khác nhé ahihi!
“I wanna know what love is
I want you to show me
I wanna feel what love is
I know you can show me”
Ảnh: Mái tóc bông xù của nàng thơ của tớ. Đi học hay đi đâu cũng bị bạn bè, người xung quanh chê là đội cả vườn ngô trên đầu, cứ phải quấn lại và luôn xấu hổ với mái tóc của mình cho đến khi tớ bảo: “Không, chị thấy mái tóc của em đẹp lắm, để chị chụp cho em xem”. Và thế là một phần của thế giới đều thấy rằng, mái tóc ấy đẹp làm sao!

475: AGAINST THE WIND – CHO NHỮNG AI ĐANG CHẠY NGƯỢC GIÓ

AGAINST THE WIND – CHO NHỮNG AI ĐANG CHẠY NGƯỢC GIÓ

https://d29ci68ykuu27r.cloudfront.net/items/19424481/cover_images/cover-large_file.png

Xem lại Forrest Gump sau nhiều năm và chợt lặng đi khi nhớ ra tới đoạn chạy ở Monument Valley, khi mà Forrest Gump đầu bù tóc rối chạy trên con đường sa mạc thăm thẳm với một đoàn người rồng rắn phía sau, nhạc nền là bài hát Against the wind của Bob Seger.

Đó là bài hát đã luôn bật trong những ngày khi lái xe lang thang khắp nước Mỹ một mình với chiếc ô tô cũ mèm, tiếng bánh xe chạy còn to hơn cả tiếng còi và trên xe là cả một căn phòng nhỏ với đàn, sách vở, chăn chiếu, đồ quay phim và cả con gấu bông. Đó cũng là những ngày khi chưa biết nơi đến tiếp theo sẽ chính xác là đâu và mình sẽ ở đó bao nhiêu lâu, những ngày cả gia đình và bạn bè cũng không biết mình đã đến nơi nào, đang làm gì. Những sự chờ đợi sau những cuộc phỏng vấn, những câu trả lời từ những dự án phim… Chỉ biết, đó là những ngày cần phải đi!

Chiếc xe đã quá cũ, chỉ có play được đĩa CD và thậm chí còn không bắt được cả radio. Thế nên hành trang trên xe luôn là cả chục cái đĩa CD đã burn ra những bài hát mình thích nghe. Thỉnh thoảng, khi tới những thị trấn nhỏ xa xôi, có một niềm vui nhỏ là đi vào những cửa hàng đồ cũ bán đồ như cho, sẽ có những chiếc CDs xịn một thời nổi tiếng có giá chỉ 50 cents một chiếc. Vào mua đĩa CD có khi vớ được một món đồ cổ nào đó rất quý, chẳng hạn như là một bộ quần áo đã có từ những năm 50’s, của một cụ già nào đó đã dọn garage nhà trước khi ra đi. À, mình không ngại đồ cũ hay đồ của người đã mất, mình trân trọng giá trị lịch sử của chúng!

Có thể nhiều bạn không biết đến bài hát này vì nó đã là một bài hát rất cũ và không phải dạng giai điệu catchy dễ dàng cũng như lời bài hát dễ hiểu như những bài hát kinh điển bạn đã từng nghe. Đây không phải là một bài nhạc chỉ để bắt tai nghe cho vui với bạn bè. Đây là một bài hát mà người ta yêu nó và thấm nó chỉ khi nghe một mình: không chỉ là với giai điệu, câu từ, mà với những hoài niệm cuộc sống và những day dứt cuộc đời đã và đang trải qua, mà chỉ khi tới một độ tuổi nào đó bạn mới thấu hiểu. Càng có tuổi, càng trải qua nhiều sóng gió của cuộc đời người ta sẽ càng thấy mê say Against the wind của Bob Seger. Đó là điều làm nên sự timeless của bài hát. Timless là một thứ mà người ta sẽ càng ngày sẽ chỉ càng thấy nó hay theo thời gian vì sự dạn dày của cuộc sống mới khiến họ hiểu hết và đồng cảm được với tác phẩm, như bộ phim Forrest Gump vậy!

Mỗi lần lái xe băng qua những con đường xa dài hun hút, hai bên có khi là những khu công nghiệp, có khi là núi đồi, có khi là đồng cỏ, có khi là sa mạc bao la. Đường dài rộng và xa, những chiếc xe tải khổng lồ hút gió nếu liều vượt qua có thể bị quấn vào bất cứ lúc nào. Chiếc xe của tớ thì cọc cạch, đông cơ yếu mà phải nặng oằn mình để vươn nhanh. Những lúc ấy không có tiếng nhạc nào hợp hơn được cất lên hơn Against the wind:

“Against the wind
We were runnin’ against the wind
We were young and strong, we were runnin’ against the wind”

Những cơn gió sa mạc có khi đến cả trăm dặm một giờ, mỗi lần vượt qua xe tải là một lần thấy mình vĩ đại. Nhưng đúng là sau nghĩ lại với cái xe ấy mà xuyên bang từ đồng bằng lên núi đồi băng qua mưa giông và bão tuyết đi ngược gió như vậy thì đúng là mình cũng… vĩ đại thật. Đôi lúc liều mà thành vĩ đại, Bob cũng nói vậy đó :D.

Bài hát được play rất nhiều lần trên xe vì tớ dành riêng Bog Seger cho một đĩa CD. “Against the wind”, “Turn the page”, “Like a rock”… chắc là những bài hát được nghe nhiều nhất dọc đường đi và trong tất cả các chuyến roadtrips. Những cung đường xa thẳm mà nghe tiếng hát của Bob Seger, hay của Tracy Chapman, thì nó không chỉ là một bản nhạc để xoa dịu tinh thần và cho mình bớt buồn tẻ, mà những lời hát còn như một người bạn, đang kể chuyện và đồng hành với mình. Chỉ khi bạn đi một mình và cô đơn trên những con đường như Forrest Gump vẫn chạy, bạn mới thấm hết được những bài hát có nhiều giá trị hoài niệm cuộc sống như “Against the wind”.

“Against the wind” – Nghĩa rất chân thành là “ngược gió”. Khi tình yêu đầu đời với tên một cô gái được bắt đầu kể chuyện với một giai điệu day dứt, là người ta sẽ hiểu đây sẽ là một cuộc đời với nhiều hối tiếc. Những ai đã đi qua hoang dại của tuổi trẻ, chạy đua với thời gian, sống nhanh vội vàng với những chuyến đi, những deadlines, những mối quan hệ phù phiếm, bỏ lỡ tình yêu, nổi loạn phá vỡ những lẽ thường của cuộc sống cùng những ngày tháng vô định nhưng lại muốn tìm một nơi là nhà để trở về… thì sẽ càng thấm Against the wind mỗi khi họ già đi và nhìn lại cuộc đời mình. Gió càng thổi mạnh thì càng chạy ngược gió để được nổi loạn và muốn khẳng định bản thân. Những vấp ngã đuối sức sau những cơn gió mạnh mang lại cho họ những năm tháng để trưởng thành, nhưng càng trưởng thành và thông tuệ, người ta lại càng hối tiếc những điều đã đi qua. “Wish I didn’t know now what I didn’t know then”. Câu hát thấm vào tim và nổi tiếng nhất bài hát. “Ước gì giờ tôi đã không biết những điều tôi đã từng không biết”.  Đôi lúc bạn ước bạn vẫn ngây ngô và ngông cuồng như ngày xưa, để vẫn liều mình chạy một chiếc xe cọc cạch ngược những cơn gió băng qua xe tải… Nhưng thời gian là vô tình, cho dù không muốn nhưng bạn vẫn phải lớn lên và già đi, bạn vẫn nhận ra những điều mà bạn buộc phải biết, đề rồi bạn chợt nhận ra chúng làm bạn hối tiếc. Rồi điều trớ trêu là, khi càng hối tiếc, bạn lại càng vẫn tiếp tục chạy ngược gió và không biết khi nào mới ngưng được. Có lẽ đến một lúc sẽ chấp nhận rằng, cuộc đời bạn sẽ vốn luôn là vậy!

Nếu giờ có hỏi tớ hiểu hết được bài hát không, chắc là chưa. Điều cảm nhận được rõ nhất bây giờ là “appreciation” với một tác phẩm sâu sắc như vậy. Chỉ biết là qua mỗi chuyến đi, mỗi khi già hơn thêm một chút, lại thấy bài hát hay hơn nữa, thấm hơn nữa, vì mỗi lúc như vậy mới trải nghiệm thêm được một chút ít của cuộc sống để có thể hiểu được những triết lý và tâm sự ở trong đấy!

Tớ mê những giọng hát mộc như của Bob Seger. Nếu bạn nghe “Against the wind”, bạn sẽ thấy từ giai điệu, giọng hát, ca từ… nó đều đến từ bản năng, là chảy ra từ máu và hơi thở. Bạn sẽ hiểu rằng nếu không phải là một người sinh ra với âm nhạc chảy trong huyết quản và trải qua biết bao thăng trầm của cuộc sống với những cảm xúc chân thành, thì sẽ không bao giờ có được những tuyệt phẩm như thế. Nghe Bob hát với những day dứt khôn nguôi trong từng tiếng khàn nhả chữ thô mộc, ta như không phải chỉ là nghe một bài hát, ta đang nghe lời tâm sự của bố vào một buổi chiều tà. Khi viên mặt trời tròn vo đang tan dần đi trong ly Chardonnay bố uống, bố bắt đầu kể cho bạn nghe câu chuyện về cuộc đời mình và câu chuyện ấy mang đầy những hoài niệm và nuối tiếc bằng những tiếng thở dài. Và rồi hối tiếc nào cũng sẽ đi bay theo ánh hoàng hôn đang khuất dần sau những rặng núi đá…

Chắc ai cũng có những “against the wind” riêng trong playlist của mình, những bài hát mà mỗi năm tháng qua đi lại hiểu chúng nhiều hơn và lại thấy yêu chúng hơn biết bao nhiêu!

Thỉnh thoảng, tới một tuổi nào đó, nghe một bài hát từ rất xưa bỗng nhiên rơi nước mắt và bắt đầu nghĩ về những tháng ngày đã qua của cuộc đời mình. “Sometimes, you just listen to a song, and you cry, for no particular reasons, do you know?”. Lời ông cụ lom khom đứng bán Wendy’s khi tớ ghé qua mua đồ và lẩm bẩm vài câu hát của Bob.

Nếu hỏi list bài hát đi roadtrip của tớ là gì thì sẽ là ngập “Against the wind”, “Turn the page” của Bob Seger; “Fast car”, “Give me one reasons”… của Tracy Chapman; “Father and son”, “Cats in the cradle” của Cat Stevens… rồi “Ironic” của Alanis Morrisette, và gần đây nữa là “Riding to New York” của Passenger… Chúng đều là những bài hát kể về những hành trình, những tình yêu với những hối tiếc, nhưng đều là những hối tiếc khiến bạn phải bật khóc vì chúng quá đẹp, và ai cũng sẽ thấy một phần của đời mình trong đó… chúng luôn hợp cho những chuyến đi xa và cô đơn.

“I stood proud, I stood tall
High above it all
I still believed in my dreams”

Hậu quả của bài viết này là tại Forrest Gump đấy!

#justformyself

#tâmsựđêmphia

 

#474: FORREST GUMP – ĐỜI NGƯỜI CÓ MẤY LẦN 10 NĂM CHO MỘT BỘ PHIM

1. “Life is like a box of chocolates. You never know what you’re gonna get”. Nếu cuộc đời là một sự bí ẩn và khó lường như một hộp socola…
“Life is like a box of chocolates. You never know what you’re gonna get”. Câu nói kinh điển của Forrest Gump trên chiếc ghế đá công viên cũng chính là câu chuyện của đoàn làm phim Forrest Gump ngoài đời. Khi bộ phim ba chìm bảy nổi, trải qua đủ mọi gian truân cùng nhiều cung bậc của cảm xúc với những kết quả không ai có thể ngờ tới từ khi bắt đầu.
Có thể có bạn chưa hiểu được ý nghĩa câu nói kinh điển này. Vì văn hóa của mình ít khi được ăn socola hay được mở những hộp socola được tặng làm quà. Mỗi một hộp socola khi mở ra, sẽ có rất nhiều loại socola khác nhau trong đấy, với nhiều hình thù, nhiều thành phần nhân và cả hương vị khác nhau, thậm chí có lúc phải bóc ra hết từng lớp giấy bạc và ăn mới biết chúng khác nhau thế nào. Nên nếu lấy đại một viên, bạn sẽ không thể biết chắc chắn viên ấy có mùi vị hay nhân gì. Và câu chuyện để Forrest Gump ra đời cũng như việc chọn đại những viên socola, đã phụ thuộc vào sự lăn lóc của may mắn và số phận như vậy đó!
Forrest Gump là tên một cuốn tiểu thuyết của nhà báo Winston Groom (1943 – 2020). Ông kể rằng ngày nhỏ, ở vùng quê nghèo miền nam xa xôi ở Alabama, được bố kể cho nghe câu chuyện về một cậu bé bị ngớ ngẩn, luôn luôn bị những đứa trẻ con xung quanh bắt nạt và bị coi là vô dụng. Thế rồi một ngày, mẹ mua cho cậu bé một cây đàn piano. Khi vừa ngồi vào cây đàn, cậu bé bỗng nhiên có thể chơi đàn giỏi như một thiên tài. Mọi người không thể hiểu được rốt cuộc cậu là một thằng bé bị ngớ ngẩn hay là một thiên tài khác người?
Vào những năm 60’s,70’s, là thời kỳ nhiều biến động lịch sử của nước Mỹ với chiến tranh, biểu tình, hippy, ám sát, rock and roll… Winston chợt nảy ra một ý tưởng: Tại sao không lấy hình tượng một con người ngớ ngẩn như thế trở thành một anh hùng của thời đại này? Ý tưởng thôi thúc Winston khiến ông mỗi ngày say mê với những quan sát cuộc sống, ngày qua ngày, những chiếc notes đầy dần và vào năm 1986, cuốn sách Forrest Gump ra đời.
Lúc đó, nó là một tác phẩm… flop. Toàn nước Mỹ chỉ bán được 30.000 bản và không để lại bất kỳ dấu ấn gì đặc biệt. Cuốn sách sau đó có được một số người cảm thấy tiềm năng và thử viết lại thành kịch bản nhưng có lẽ cốt truyện chưa quá sâu và đặc sắc, lại đậm nhiều chất văn hóa chính trị lịch sử dễ gây xung đột và quan điểm với nhiều người nên tất cả chỉ là những bản nháp cho vui. Forrest Gump lúc này là là một câu chuyện drama và khá tăm tối. Trong số những người quan tâm tình cờ tới cuốn sách có Wendy Finerman, một nhà sản xuất phim độc lập. Bà rất thích câu chuyện và thử biến nó thành một bản kịch bản với nhân vật Forrest Gump là một người bị hội chứng Savant, và gửi đi nhiều nơi, trong đó có cả những studio lớn như Warner Bros, nhưng chẳng bao giờ nhận được hồi đáp.
Kevin Johns – lúc này đang là người chuyên lọc và chọn kịch bản mỗi ngày để chọn ra tác phẩm nào có thể sản xuất cho hãng Warner Bros. Cũng giống như “a box of chocolates”, mỗi ngày ông sẽ có một cái hộp to đùng chứa đủ các cuốn kịch bản khác nhau và ông chỉ có thể nhắm mắt chọn đại mỗi ngày 2 cuốn để đọc và với số lượng kịch bản rất nhiều gửi về hàng ngày, đôi lúc vớ được một kịch bản hay đó là sự may mắn và còn phụ thuộc vào… tâm trạng và gu ngày hôm đó nữa. Kịch bản Forrest Gump chắc đã ở trong thùng nhiều năm rồi, và ngày hôm đó Kevin đã nhón tay lấy đại ra để đọc. Ngay lập tức, ông đã thấy trái tim mình rung động, ông đặc biệt thích tình tiết cậu bé Forrest “crush” cô bé Jenny thủa nhỏ. Ông nói cũng vào cùng thời gian đó khi ông còn là cậu bé, cũng đã có crush với một cô bé cùng trường như vậy. Cả tuổi thơ và thanh xuân bỗng ngập về thật nhiều cảm xúc!
Kevin rất hứng thú và rất muốn gửi lên cho sếp duyệt khám phá của mình mặc dù lúc này trong lòng ông vẫn cảm thấy có điều gì đó vẫn chưa ổn với kịch bản, nhưng ở đâu đó lấp lánh một câu chuyện cực kỳ thú vị, nhân văn và có gì đó đặc biệt rất khó tả. Ông và Wendy Finerman (người gửi kịch bản sang Warner Bros) rất hào hứng và rất nỗ lực để xin được cấp ngân sách làm phim. Tuy nhiên, “đen” sao, năm đó (1988), bộ phim Rainman do Dustin Hoffman thủ vai dựa trên câu chuyện có thật về Kim Peek, một thiên tài bị mắc hội chứng Savant, đã đoạt được nhiều giải thưởng trong đó có giải thưởng quan trọng nhất là giải Oscar. Forrest Gump chưa kịp thai nghén thì Warner Bros dẹp cái bẹp, với lý do: Một Rainman với tuýp nhân vật bị Savant Syndrome thế là quá đủ rồi, mà cũng làm sao mà vượt qua được Rainman nữa! Một lý do bị từ chối vô cùng lãng xẹt!
Một lần nữa, kịch bản phim quay trở lại vào trong cái hộp.
Tưởng như Forrest Gump sẽ mãi mãi nằm yên trong cái hộp đó thì một thời gian sau Kevin… chuyển chỗ làm. Ông đã chuyển từ Warner Bros đi sang làm cho Paramount. Sang vị trí mới và công ty mới, Kevin được lên chức giám đốc điều hành nên khả năng được thực hiện những tác phẩm ông mong muốn dễ dàng hơn. Forrest Gump vẫn quẩn quanh trong lòng, nên đây là lúc ông lại mở lại cái hộp và mang trở lại kịch bản lên trên bàn làm việc.
Wendy, cô producer say mê kịch bản Forrest Gump từ thủa ban đầu và là người đã luôn có niềm tin mãnh liệt với ý tưởng này lúc nào cũng vẫn tìm đủ mọi cách để có thể thực hiện được bộ phim. Lúc này, cô đang chuẩn bị sản xuất bộ phim Postman, với mong muốn Tom Hanks sẽ đóng vai chính và người chấp bút kịch bản là biên kịch vô cùng tài năng Eric Roth. Ai dè Kevin Costner nhảy vào tranh vai của Tom Hanks và cũng đẩy luôn đội của cô ra khỏi phim. Bộ ba tài năng Wendy, Tom Hanks và Eric Roth bỗng nhiên bơ vơ vì họ đang có biết bao điều muốn làm với nhau. Tuy nhiên Wendy không hề buồn, bởi vì cô nghĩ đó là lúc cô quay lại với Forrest Gump, thứ mà cô vẫn luôn đau đáu trong lòng như Kevin Johns.
Vì kịch bản hiện tại của Forrest Gump lúc này đang còn rất nhiều lợn cợn và có điều gì đó vẫn thấy “not right yet”, cô bèn thử hỏi biên kịch Eric Roth xem ông có hứng thú không, sẵn tiện vừa đang thất nghiệp vì bị thằng cha Kevin Costner đuổi việc. Ai dè chỉ lướt qua vài dòng của cuốn sách, vị biên kịch tài năng đã gật đầu cái rụp. Họ thì thầm với Tom Hanks, lúc này đã là một ngôi sao có tiếng, để góp một tiếng khi đem ý tưởng đi pitch cho ông chủ Paramount. Lúc này Tom Hanks cũng chưa hiểu đầu cua tai nheo của cái kịch bản tròn méo thế nào, chỉ được nghe hứa hẹn là “hay lắm, tuyệt vời lắm, anh đóng thì là đỉnh nhất rồi, thôi anh đồng ý giúp đi”. Thế là Tom Hanks cũng gật đầu giúp.
Kevin Johns dẫn bộ ba lên pitch với ông chủ Paramount. Họ hồi hộp lo lắng vì đã nhiều năm kịch bản bị đá qua đá lại như quả bóng và không ai quan tâm rồi, liệu lần này có Tom Hanks mọi việc có tốt hơn không? Tom Hanks thì không biết phải pitch vai diễn của mình thế nào vì còn chưa hiểu là kịch bản nói về cái gì. Họ xúi Tom: “Lên pitch cứ hài hước hết cỡ vào, hài bỏ mẹ thật lực vào”. Trong khi câu chuyện gốc lúc này vẫn là dark drama, chẳng có chút gì hài hước. Ấy vậy mà Tom Hanks đã làm cho ông chủ Paramount phấn khích đến nỗi: “OK, thế thì muốn khi nào quay?”. Mọi người bị choáng váng vì không ngờ lại dễ tới mức như thế, Wendy còn phải xua tay phanh vội: “Ôi ôi từ từ vì còn phải… viết kịch bản cái đã”.
Và thế là, được một cái đèn xanh bật lên cho tương lai của Forrest Gump. Eric Roth bắt đầu quá trình viết say mê của mình. Ông thay đổi rất nhiều câu chuyện gốc và chuyển đổi nhiều tình tiết, nhiều câu nói mà sau đó đã thành những phân đoạn và câu nói kinh điển. Trong truyện gốc, câu nói: “Being an idiot is no box of chocolates” (làm một kẻ khờ dại chẳng bao giờ là một món quà) đã được ông sửa lại thành: ““Life is like a box of chocolate, you never know what you’re gonna get”. Câu nói được nói bằng cái giọng deep south ngờ nghệch của Forrest lại nghe như một câu thơ, đã trở nên kinh điển vì gây xúc động không biết cho bao nhiêu con người, vì cuộc đời là những ngã rẽ khó lường, những điều bạn sẽ chẳng bao giờ ngờ tới, nhưng mà đó mới chính là cuộc đời. Mẹ Eric cũng hay có câu nói: “Handsome is as handsome does” , ông bèn đem câu đó vào kịch bản thành: “Stupid is as stupid does”. Câu nói này có nghĩa rằng đừng phán xét một người dựa trên vẻ bề ngoài, mà bằng hành động của người đó, nó được đổi thành “stupid” và được thốt lên từ miệng một cậu bé bị coi là “stupid” mà nghe chẳng stupid một chút nào, nó thể hiện một sự chân thành và chính xác đến tột độ ý nghĩa của câu nói, mà không phải cần thêm bất cứ sự diễn giải dài dòng nào. Khi viết lại kịch bản, Tom Hanks đã được định sẵn là Forrest Gump, nên Eric đã có sẵn một hình mẫu để phát triển nhân vật. Có thể nói, nhân vật Forrest sinh ra là để dành cho Tom Hanks, từ thủa ban đầu!
Sau nhiều tháng chỉnh sửa để cảm thấy khi nào nó bớt “sai sai” thì thôi, tưởng sắp bắt đầu bấm máy được rồi. Ai dè kịch bản gần xong thì anh chủ Paramount… nghỉ việc, chuyển qua một chị chủ mới: Sherry Lansing. Mọi người lại run cầm cập vì không biết chị chủ mới có chịu không, vì lại phải pitch lại từ đầu, mà mới là rất hay bị ghét cũ. Chị Sherry Lansing, chủ mới của Paramount lại còn nổi tiếng là đỏng đảnh và khó chiều!
Tuy nhiên, có lẽ vì kịch bản mới quá xuất sắc nên chị Sherry đã thông qua cho ngân sách 55 triệu đô. Tuy không phải là cao lắm như mong ước (vì câu chuyện nhiều yếu tố lịch sử nên chắc chắn khá tốn kém). Mọi người vẫn hỉ hả hạnh phúc vì cuộc cách mạng này!
Nhưng tới giờ lại đau đầu để tìm diễn viên và… đạo diễn. Đội Kevin và Wendy rất thích Robert Zemeckis, một đạo diễn nổi tiếng là hơi điên điên và khác người nhưng lại sẵn sàng làm những điều gì mới mẻ. Nhưng với budget này thì e rằng hơi khó vì lúc này Robert đang khá high profile. Nghĩ sao budget vậy mà mời đạo diễn của Back to the Future? (bộ phim kinh điển gây địa chấn và đi qua hết tuổi thơ của 8x, 9x). Rồi họ không thấy ai hợp đóng vai mẹ Forrest hơn là Sally Field, mà phim nào trước đó Tom Hanks và Sally vừa đóng vai… tình nhân hôn nhau đắm đuối xong, giờ đóng vai mẹ con quả thật kỳ hơn cả lạ kỳ. Thích mà lại còn ít tiền nhưng mà vì thích nên cứ… nhích. Ấy vậy mà còn chưa kịp hỏi giá các anh chị bao nhiêu, Robert Zemekis đồng ý không cần chớp mắt, có lẽ gặp đúng người điên tài năng level cao nên đã ngay lập tức nhìn ra được sự tiềm năng và một thế giới bao la để thể hiện ở cái kịch bản. Sally thì cũng không thành vấn đề, phim trước hôn môi thì thôi phim này hôn… trán cũng được, vai diễn hay thế này có điên mà từ chối!
Nhưng rồi nghĩ là vị trí khó nhất tìm được hết rồi mà gần đến ngày quay vai tưởng không đến nỗi nhất là vai Forrest lúc bé lại vẫn… chưa tìm ra. Forrest không phải là một nhân vật bình thường, đó là một đứa bé bị ngớ ngẩn, ngây ngô. Kiếm một đứa trẻ con đủ tinh tế và khôn ngoan để đóng ngây ngô ư? Quá khó, vì ngây ngô là ở cái thần thái. Nhưng ngây ngô thật thì khó mà… đóng phim được. Đoàn như nước sôi lửa bỏng vì tìm hoài không ra mà ngày quay đã sắp cận kề!
Lúc này, ở miền quê xa xôi ở Mississippi: Michael Conner, một cậu bé nhà quê đang ngồi trước cửa nhà thì được mẹ gọi ra đọc cho một mẩu tin quảng cáo tìm diễn viên. Sẵn tiện cũng chẳng có việc gì làm lại chưa được đi máy bay bao giờ, cậu bé nhà quê tò tò đi theo mẹ tới Memphis để cast.. Vừa bước chân vào phòng cast, về ngây ngô ngớ ngẩn thuần túy, chưa từng diễn xuất và cái giọng nhà quê miền nam đặc sệt của Michael đã khiến casting director đứng bật dậy suýt khóc. “Thằng bé Forrest Gump đây rồi”, mọi người vui mừng rớt nước mắt.
Câu chuyện thú vị về Michael đó là cậu bé ngây ngô có “thần thái” luôn chứ không cần phải cố diễn mà ra. Nhưng ngây ngô lại vừa đủ mang lại sự tự nhiên thuần túy phù hợp với vai diễn chứ không phải là của một diễn viên không biết diễn (cho dù Michael chưa từng diễn xuất bao giờ). Chính vì những biểu cảm ngớ ngẩn thuần túy đáng yêu chân thành ấy, và đặc biệt cái giọng miền nam nhà quê đặc sệt ấy đã khiến cả Robert và Tom vô cùng được inspired và thích thú.
Ban đầu, Tom Hanks vốn dĩ sẽ không hề có cái giọng nói nhà quê rằn rặt đó mà sẽ theo lẽ thường tình nói với cái giọng “quốc ngữ” dễ nghe nhất. Nhưng khi gặp được Michael, anh quyết định học theo từ giọng nói đến mọi cử chỉ, dáng vẻ ngây ngô của cậu bé. Tom quan sát Michael cực kỹ lưỡng, luôn tự hỏi với dáng vẻ này khi Forrest lớn lên thì sẽ thế nào. Và có thể nói, sự xuất hiện của Michael đã làm nên cá tính và hình bóng nhân vật xuất sắc của Forrest khi lớn lên, và trở thành một vai diễn iconic để đời cho Hanks và là thứ làm nên linh hồn cho bộ phim. Nếu không phải có những vị đạo diễn tinh tế và những diễn viên tài năng xuất chúng như Tom, có lẽ chưa chắc đã có được những sự thay đổi kỳ diệu như thế.
Bộ phim cũng góp phần phát hiện ra một tài năng kinh điển, đó là việc tìm ra được Haley Joel Osment, cậu bé đóng vai con trai của Forrest. Chỉ không lâu sau đó, Haley tỏa sáng trong The Sixth Sense và là diễn viên trẻ thử hai trong lịch sử được đề cử giải Oscar (người trẻ nhất là Tatum O’Neal, đoạt giải năm 10 tuổi). Việc phát hiện ra Haley cũng rất tình cờ. Đó là khi cô casting director đang nằm nghỉ ở khách sạn và xem được một mẩu quảng cáo Pizza Hut mà Haley xuất hiện chưa tới một giây!
Cuộc đời nó cứ khó lường như hộp socola vậy đó!
2. Và cơn điên của người đạo diễn… against all odds to make a masterpiece!
Với một budget có 55 triệu đô, mà bối cảnh câu chuyện lại trải dài qua nhiều thập kỷ, lại đúng thời kỳ lịch sử biến động, diễn viên quần chúng lại vô cùng đông đúc. Bài toán đau đầu với đội Production Designers và đội sản xuất. Cuối cùng, họ tìm được một địa điểm lý tưởng nhất ở Beaufort, South Carolina để quay phim. Nơi đây có đủ khung cảnh của một vùng nhà quê Alabama, nhưng vẫn có cánh đồng, mấy cây dừa cậy cọ để làm… Việt Nam. Thế là kế hoạch là nửa phố bên này là nhà của Forrest Gump, phía xa xa khu rừng để cho Forrest chạy, còn bên kia đường có cánh đồng ngô thì để làm… Việt Nam. Thật là tiện lợi!
Rồi, lại như những viên socola khó lường. Cứ ngỡ sau gần một thập kỷ, bộ phim đã có thể bắt đầu quay, thì bỗng nhiên chị Sherry, giám đốc của Paramount bị một cơn panic attack sau khi… đọc lại kịch bản và lên cơn kẹt xỉ. Chị gọi điện cho đoàn và đòi cắt giảm ngân sách xuống hẳn… 10 triệu đô. Nghĩa là lúc này chỉ còn có 45 triệu đô. Nghĩ sao 45 triệu đô mà quay được cả mấy thập kỷ, sang Việt Nam, tới Washington, về lại Alabama, gặp Elvis, gặp Kennedy, gặp John Lennon…? Sherry bảo, bọn mày rườm rà quá, bỏ hết cái trại tôm với cửa hàng bán tôm đi, bỏ hết Việt Nam, đi, bỏ hết các cảnh chạy đi, bỏ hết, bỏ hết…
Bỏ hết, bỏ hết cho người, nên bỏ luôn cả mắt môi nụ cười của đạo diễn. Robert Zemeckis, đạo diễn lúc này tức lòi mắt, hơn ai hết, một bộ phim mà phải bỏ đi bao nhiêu tình tiết và tâm huyết như vậy thì cái phim còn cái mẹ gì? Producer với đạo diễn hay bị lệch nhau là vì thế. Producer vốn chỉ nghĩ tới việc làm sao tiết kiệm tiền tốt nhất có thể, còn đạo diễn thì đã có đầy đủ những lý do và ý tưởng trong đầu họ để biết những gì là cần thiết cho giá trị nghệ thuật và ý nghĩa của tác phẩm. Mà hai bên không hiểu được nhau, thì đó luôn là một thảm họa.
Rob nhất định không chịu thương lượng. Quá tức giận, Sherry bảo, giảm 10 triệu đô, hoặc là khỏi làm phim!
Thế là động vào máu điên của anh. Rob bảo, đã thế… tao và Tom bỏ tiền túi của tao bù vào quay đấy cho sáng mắt ra!
Và sau những trận đánh nhau tòe mỏ vậy, thì phim cuối cùng cũng… được quay!
Nhưng tiền chưa phải là vấn đề đau đầu nhất với Producer. Buổi quay đầu tiên với Tom Hanks, khi anh cất cái giọng deep south quê mùa nhừa nhựa hiếm khó có tìm trước giờ trên màn ảnh như vậy lên và những thước phim này được gửi về cho chị Sherry duyệt thì chị lại tiếp tục tăng xông. Chị lăn ra giãy đành đạch và nói Tom không thể nào lại đi nói cái giọng quê mùa như thế lên phim được. Lên phim là phải đẹp phải thơ chứ ai lại nói cái giọng lờ nờ iem như thế được? Chị bảo không được là không được.
Đạo diễn xông cũng theo lên cùng chị và gào lên: “Bố cứ làm đấy, kệ mẹ bọn mày”. Nguyên văn của anh là: “Fuck the studio” (Studio chính là Paramount của chị Sherry).
Và thế là anh cứ quay như thế đấy, chị cũng trót bỏ tiền rồi, trời không chịu đất thì đất phải chịu trời thôi. Robert là đạo diễn nổi tiếng khác người và khó tính, máu điên lúc nào cũng hừng hực. Đôi lúc mọi người làm việc theo mà cũng khó lường và cũng không chắc những thứ khác người và quá mới, ý tưởng quái dị và không theo lẽ thường tình ấy của ông có “work” hay không? Họ chỉ biết làm và chờ đợi xem kết quả là như thế nào. Đôi lúc đạo diễn cũng “bay” quá mà đoàn thì ai cũng sợ, ông đứng ra chỉ chỏ yêu cầu một hồi, cả đoàn gật đầu lia lịa ra vẻ hiểu lắm ok lắm, mà đạo diễn vừa khuất dạng là cả crew xúm vào mặt xanh lét: “Ủa, thế giờ… phải làm thế nào?”
Vì ít tiền nên một số cảnh quay sẽ chỉ thực hiện được một lần duy nhất mà thôi. Ví dụ cảnh quay bom Napalm nổ tại Việt Nam. Tài chính sẽ chỉ cho thực hiện một cú nổ duy nhất (nổ thật, vì lúc này chưa phải là thời của digital effect). Tất cả từng cái cây ngọn cỏ nổ cũng phải đúng vị trí chắc chắn. Diễn viên tập chay tập đi tập lại đến mệt nhoài, DP căng thẳng rải thảm máy quay khắp các góc để đảm bảo không được góc này thì phải được góc khác. Mọi người căng thẳng tột độ. Và rồi khoảnh khắc quyết định nổ bom cũng xong, lúc này mọi người mới phát hiện ra… không thấy đạo diễn đâu. Thì ra vì quá lo sợ 1 take không thể ăn đủ với một perfectionist và người đòi hỏi như Robert, ông í đã trốn tiệt đi một góc ngồi… nhắm mắt!
Và vì đạo diễn quá khó tính, khác người, perfectionist, mà tiền thì… ít nên cả crew lẫn Producer ở nhà luôn trong tình trạng căng não đầu bù tóc rối. Thế rồi vì không yên tâm, họ cử giám sát tới đoàn phim chỉ để kiểm soát độ “bay” và phần chi tiêu tài chính của đoàn. Michelle Manning, người được cử tới giám sát, sau này kể lại, bà bị ghét tới cùng cực chỉ vì cứ lởn vởn xung quanh đoàn phim. Chắc ai on set cũng hiểu cái cảm giác ngồi quay phim mà sản xuất hay… chủ nhà cứ ngồi đấy nhìn mình chằm chằm thì không có thoải mái làm được cái việc gì hết. Michelle bị ghét như tội phạm ghét… cảnh sát. Bà cứ lởn vởn gần chỗ đạo diễn làm việc là bị đạo diễn chửi và đuổi, nhiều lúc thấy mà nhục. Bà kể lại, có lần, cả đoàn đang ngồi ăn trong quán ăn, bà ăn lủi thủi một góc ngồi… ngó, bị đạo diễn nhìn thấy. Thế là ông lao ra chửi và đuổi, cả đoàn phim nghển cổ lên nhìn khiến bà không có chỗ mà chui.
Nhưng điều đáng yêu là… dù bị buộc theo lệnh sếp đi giám sát đoàn phim thế thôi nhưng trong lòng thì bà rất mê kịch bản phim và luôn ngấm ngầm thông đồng và giả điếc cho những lần “vi phạm” của đoàn.
Khi bộ phim đi vào phần kết, chỉ còn một sequence duy nhất để hoàn thiện nữa thôi, đó là sequence chạy vòng quanh nước Mỹ. Lúc này thì tiền cũng đã hết bố nó rồi. Sherry đương nhiên nói rằng sẽ không thể thông qua bất cứ đồng nào cho cảnh quay này và cương quyết loại bỏ sequence này. Một lần nữa, Rob lại bảo: “Fuck the studio”, và Michelle, cũng lại giả vờ giả điếc và thông đồng với đoàn để quay bí mật không để sếp biết. Tiến độ quay rất gấp rút vì phải đi khắp nước Mỹ. Có ngày phải bay 2 lần tới hai bang khác nhau, mượn cả em trai của Tom làm diễn viên đóng thế quay nơi khác cho kịp thời gian. Quay được gần xong còn mỗi cảnh kinh điển cuối cùng thôi thì… Sherry phát hiện ra. Thế là xông chị lại tăng vọt lên trời. Mà cảnh chạy cuối này phải là cảnh chạy ở Monument Valley (Utah) hoành tráng thì mới chịu, giữa sa mạc bao la rộng lớn cùng đoàn extras hàng chục con người, vô cùng tốn kém. Chị nghẹn lời bảo thế mày quay đại ở cái góc sa mạc nào ở California được không? Ủa sao mà được ????, hãy nhìn vẻ đẹp của Monument Valley đi, làm sao mà lấy đại trứng cá chép để thay cho trứng cá hồi được? Robert lại bảo, bố tự bỏ tiền bố quay. Và chỉ riêng cái cảnh chạy cuối này thôi mà đạo diễn và diễn viên chính lại phải móc ra hơn nửa triệu đô để hoàn thiện!.
Và độ điên của đạo diễn nó chưa dừng tại đây. Tới giờ, sau khi quay xong là tới đoạn… hậu kỳ. Nhớ rằng lúc này là before digital, chưa có kỹ thuật công nghệ nhiều cho điện ảnh và khái niệm tấm màn xanh còn vô cùng mới mẻ. Bộ phim chẳng có người ngoài hành tinh, siêu anh hùng hay quái vật gì cả mà lại cần hơi bị nhiều kỹ xảo. Khi quay, Robert luôn quay theo kiểu… cứ quay đi rồi tính. “Fix it in post”. Nhưng mà có lẽ vì điên thế thì mới nảy sinh ra các giải pháp phục vụ cho cái điên của anh và sau đấy chúng lại thành cuộc cách mạng công nghệ cho hậu kỳ điện ảnh. Hình ảnh anh trung úy Dan bị mất đôi chân sử dụng tấm màn xanh được làm mượt và thật đến nỗi khi phim phát hành xong câu hỏi được hỏi nhiều nhất là Gary (diễn viên đóng vai Trung úy Dan) có mất chân thật không? Rồi những cảnh bắt tay bắt chân với các vị tổng thống, biểu diễn cùng Elvis… được làm nuột và đẹp tới mức bộ phim đã được đoạt giải Oscar cho phần kỹ xảo. Mà lúc này, mọi thử nghiệm này đều là còn ở thủa sơ khai và thí nghiệm. Thế nhưng Robert đã làm được bằng cái sự điên và niềm tin mãnh liệt của mình.
Với một budget thấp và phải tự bỏ tiền túi ra, vậy mà soundtrack của Forrest Gump lại là soundtrack được coi là đỉnh nhất trong mọi thời đại. Lý do là lúc đó khi dựng phim, ý tưởng của Rob là muốn feature được toàn bộ những bài hit kinh điển nhất của nước Mỹ và chỉ của người Mỹ ở trong phim. Nhưng mà… tiền đâu ra mà mua bản quyền? Sherry thì nhất định là không rồi. Thế là Rob nói với chú dựng, ông cứ ném hết những bài đấy vào phim cho tôi, cứ dựng xong ra cái bản nháp đi, rồi gửi cho họ, họ chịu ưng bản nào cũng là tốt rồi! Chú dựng thì lại thích quá, được mời như cởi tấm lòng, cứ toàn những bài hay nhất, high profile nhất chú ném vào, và kết quả là chú ném tới hơn 30 bài hát kinh điển vào một bộ phim, thử hỏi chứ… ai mà mua nổi cho đủ?
Ấy nhưng lần nữa, cuộc đời là một hộp sô cô la… khi sếp xem xong bản dựng đầu tiên, sếp đã khóc tu tu và thôi sếp… mua hết toàn bộ số nhạc đó luôn, thậm chí có bản còn được gửi tặng vì nhạc của họ vào phim khiến họ còn cảm thấy như là một vinh hạnh nữa đó. Kết quả dẫn tới là bộ phim “nghèo” mà lại có được soundtrack hoành tráng vĩ đại nhất trong tất cả các soundtrack phim từ trước tới giờ!
Và rồi…
Bộ phim sau đó đã đứng thứ ba về doanh thu trong lịch sử các phim ăn khách nhất thời bây giờ. Robert và Tom mỗi người bỏ túi hơn 60 triệu đô, bõ công đầu tư lúc ban đầu. Nhưng hơn cả, những cơn mưa giải thưởng danh giá nhất trút xuống. Lần thứ hai liên tiếp trong hai năm, Tom Hanks đoạt thêm giải Oscar (năm trước vì AIDS mà được Oscar cho “Philadelphia” thì năm nay vì ngớ ngẩn mà cũng lại được Oscar), có lẽ Tom Hank là người ngán nhận được giải Oscar nhất trong các diễn viên vì ông nhận được quá nhiều!
Forrest Gump ra đời, mang lại một cơn địa chấn trong lòng khán giả Mỹ và cả thế giới. Đó là bộ phim mà ai yêu vô cùng yêu mà ai không thích thì cũng… vô cùng không thích. Chúng kể lại cả một thời thanh xuân và cả một thời kỳ lịch sử đầy biến động của nước Mỹ, tất cả được thu gọn lại qua cuộc đời của một anh chàng Forrest Gump ngớ ngẩn. Yêu hay ghét nó, còn cả phụ thuộc vào thời điểm bạn xem nó. Như Tom Hanks từng nói trong lần kỉ niệm 25 năm tuổi của Forrest Gump: “Đó là một bộ phim điên rồ, độc nhất vô nhị không còn gì phải bàn cãi. Đó là một bộ phim mà những khoảnh khắc ý nghĩa nhất có hợp lý hay không đều phụ thuộc vào thời điểm bạn xem nó”. Câu chuyện của Forrest Gump nó phong phú tới mức mỗi một thời kỳ, một giai đoạn, mỗi người xem sẽ cảm thấy những thông điệp, quan điểm khác nhau, các thế hệ cũng cảm nhận khác nhau và lúc nào cũng luôn tìm ra được mọi điều thú vị hay ý nghĩa, cảm xúc trong từng câu nói, phân cảnh hay một khuôn hình của bộ phim.
Bộ phim mang đặc sệt chất Mỹ, văn hóa Mỹ, con người Mỹ, lịch sử Mỹ. Nhưng điều tài giỏi của biên kịch, người đạo diễn, người dựng phim và tất cả những ai làm ra bộ phim đó: đó là đã tóm gọn lại tất cả những yếu tố ấy trong cuộc đời một nhật vật, mà lại còn là một nhân vật khác người. Nhưng nó lại chạm đến trái tim và lòng yêu nước, kỉ niệm thanh xuân của biết bao nhiêu thế hệ đã trải qua những khoảng thời gian lịch sử ấy. Và điều tài giỏi hơn nữa, nó đem văn hóa, lịch sử, con người Mỹ ra cả thế giới, từ local ra universal, để ai cũng hiểu câu chuyện, chứ không phải chỉ là người Mỹ bạn mới hiểu được những câu chuyện và triết lý trong đó. Đó có thể nói chính là đỉnh cao của một nhà làm phim và không phải ai cũng có thể đủ tinh tế mà làm được!
Gary Sinise, diễn viên đóng vai Trung úy Dan bị cụt chân trong phim. Cho dù đã không đoạt được giải Oscar cho vai diễn của mình, nhưng vai diễn lại mang về cho ông những điều ý nghĩa còn hơn cả thế. Hiệp hội cựu chiến binh đã mời Gary tới diễn thuyết với mục đích ủng hộ, hỗ trợ và truyền cảm hứng cho những cựu chiến binh đã chiến đấu và hy sinh một phần cuộc đời và thân thể họ để bảo vệ tổ quốc. Buổi gặp gỡ đã xúc động và ý nghĩa đến nỗi từ sau đó ông đã lập ra Gary Sinise Foundation, quỹ ủng hộ những cựu chiến binh đã chiến đấu vì đất nước và mang lại rất nhiều sự giúp đỡ tích cực và tài chính lẫn tâm lý cho họ. Với Gary, đó là điều ý nghĩa nhất mà vai diễn đã mang lại cho cuộc đời ông!
Bộ phim này thành công được tới mức như vậy là do có sự tổng hòa của những tài năng kiệt xuất may mắn được tụ lại với nhau. Thiếu bất cứ một nhân tố gì cũng chưa chắc có thể làm ra được một tác phẩm xuất chúng như vậy. Nếu không phải là một biên kịch quá tài giỏi, hiểu biết, làm sao có thể cải tạo ra được một nhân vật thú vị tới như vậy? Nếu không phải những producers có lòng tin tuyệt đời và kiên trì cả chục năm trời kiên quyết tìm đường đi cho Forrest Gump thì làm sao bộ phim có cơ hội được quay? Nếu không phải một Tom Hanks quá tài năng, tinh tế thì làm sao mang đến một Forrest Gump kinh điển trong lịch sử điện ảnh tới như vậy? Nếu không phải là một đạo diễn vừa điên, vừa kiên quyết, vừa đầy tự tin để against all odds kiên quyết thực hiện được tới cùng ý tưởng của mình thì làm sao bộ phim có thể sẽ chỉn chu tới được mức như thế? Nếu không phải là những nhà dựng phim và kỹ xảo quá xuất sắc, sẵn sàng làm thử cái mới thì sao có ra được những thước phim lịch sử như vậy? Và cuối cùng, cả một đoàn phim cũng sẵn sàng điên theo đạo diễn và có lòng tin tuyệt đối với đạo diễn, thì bộ phim mới có thể hoàn thiện. Thiếu đi bất cứ những nhân tố gì đều khiến cho bộ phim khó lòng mà hoàn hảo. Thế nên một bộ phim vĩ đại vẫn phải từ những cá nhân và cả một tập thể xuất sắc kết hợp. Cá nhân xuất sắc là người có thể dẫn dắt được cả một tập thể đấy cùng những người bạn đồng hành tài giỏi và chung chí hướng với mình!
Mặc dù bộ phim gặp phải vô vàn khó khăn, nhưng dường như cách sắp xếp của vũ trụ là tạo ra những khó khăn ấy là để chọn lọc ra được những cá nhân xuất sắc ấy được đến bên nhau, và những chướng ngại vật chỉ để tăng thêm tính sáng tạo và sự quyết tâm để họ chứng minh bản thân và tài năng của họ được tỏa sáng.
Thế nên, câu chuyện về hành trình để Forrest Gump ra đời là một câu chuyện mà khiến tớ thấy xúc động vô cùng khi được nghe kể lại. Nó là một câu chuyện vô cùng inspiring, encouraging với những người đang trên bước đường sự nghiệp làm phim như mình. Ai những thủa ban đầu, trừ khi quá may mắn vì có điều kiện về kinh tế, mối quan hệ, cơ hội… mà sẽ chẳng phải trải qua những chuyện bị từ chối, bị nghi ngờ khả năng, bị bế tắc, bị đổ bể khi mong muốn được thực hiện những tác phẩm của mình. Nếu vẫn còn bị từ chối thì cũng chưa chắc là vì bạn quá kém, ý tưởng của bạn quá tệ, tác phẩm của bạn chưa quá hay, có thể là vì bạn vẫn chưa đủ may để gặp được người nhìn ra bạn, chưa may mắn để tìm được những người bạn đồng hành ưng ý với bạn. Làm phim là một nghề vất vả và phải rất kiên trì về ý chí, phụ thuộc vào may mắn, nên điều đáng sợ là nếu bị chột ý chí thì rất dễ buông xuôi. Đương nhiên nếu làm để tồn tại và để cho vui là một chuyện, nhưng làm phim vì bạn nghĩ bạn có khả năng, bạn muốn được kể lại những câu chuyện của mình bằng sự say mê và tài năng của mình, kiên trì theo đường đã chọn, tin vào bản thân mình, thì đó là một câu chuyện hoàn toàn khác, bạn sẽ rất sợ discouragement. Phải vững tin, tin vào bản thân mình, kiên trì, kiên trì, và kiên trì! Có thể vũ trụ sẽ có một kế hoạch dành riêng cho bạn!
Mọi sự thành công vĩ đại đều không phải lúc nào cũng là một con đường trải đầy hoa hồng!
Nếu một tác phẩm vĩ đại như Forrest Gump (và rất nhiều tác phẩm kinh điển khác như Home Alone, Pretty Woman, Back to the future, the God Father…) đều đã từng bị xếp xó, bị từ chối, bị nghi ngờ, bị từng bỏ quên… thì cuộc đời này chắc chắn sẽ luôn có cơ hội cho bất kỳ ai, chỉ là bạn sẽ phải kiên trì và chờ… may mắn thôi, nothing is the end of the world!
Ảnh: Cảnh chạy cuối của Forrest Gump ở Monument Valley, Utah, tốn tới hơi nửa triệu đô của đạo diễn Robert Zemekis và Tom Hanks.
Bổ sung nguồn thông tin: Thông tin của câu chuyện hậu trường phim là từ series phim tài liệu “The movies that made us” về những bộ phim Mỹ thanh xuân kinh điển 7x,8x, 9x trên Netflix mọi người nhé!

#473: THE GOOD DOCTOR – Người tự kỷ, cũng biết yêu và được yêu!

THE GOOD DOCTOR – Người tự kỷ, cũng biết yêu và được yêu!

Choáng với thành tích của nam diễn viên luôn thủ vai thiên tài

Từ bữa Queen’s Gambit đến giờ thì mới có bộ thứ hai ngồi cày cuốc tới sáng để xem như vậy. Thực ra phim hay thì nhiều nhưng mà đang muốn dành bớt thời gian để dựng xong một đống dự án nên rất giả vờ hạn chế coi như không biết mấy cái phim nó cứ khêu gợi trước mắt (vì “giả vờ” nên là đầu nói không xem đâu nhưng tay vẫn mở Netflix ra đó =))).

Thấy Netflix nó cứ dí cái tên phim “The Good Doctor” vào mặt mình nhưng thấy phim Hàn nên không xem, hông phải kỳ thị chi cả mà nếu phim Hàn mà nói tiếng Hàn thì không vừa xem vừa… làm việc khác được =)). Còn phim có lồng tiếng Anh hay nói tiếng Anh thì còn vừa làm vừa nghe được (tại có mấy cái màn hình lận ????). Xong bữa lại thấy xuất hiện thêm “The Good Doctor” bản nữa mà không phải Hàn, lần này nó cho nặng đô hơn để dụ mình bằng được bằng cách trích đoạn mở đầu phim mà chỉ vì trót ngưng giữa hiệp dựng ngẩng mặt lên uống nước thôi mà xem thấy… thế là trời hỡi rụng bông hoa gạo dính luôn ngải xem, rồi ngồi dí với cái màn hình từ đó đến giờ không kịp làm tiếp dự án đang dựng dang dở (mà phải mãi tự mình tét mông mình mới khởi động được). Tức ghê là tức, tức vô cùng cực kỳ rất!

Nói chung là phim với mỗi người hay hay dở đểu rất là subjective. Ngoài phụ thuộc vào gu, thời điểm xem, nó còn liên quan rất nhiều đến trải nghiệm cá nhân, có những phim mà khán giả xem xong thấy được một phần ký ức trong đó hay câu chuyện của mình trong đó, thế nên họ sẽ say mê bộ phim đó hơn những người khác.

Tuy nhiên, trước tiên phải nói về cái gọi là… vì sao một diễn viên hay có thể khiến cho bộ phim hấp dẫn và làm cho người ta xúc động đến thế. Diễn viên hay hay dở đôi lúc cũng khó mà định nghĩa bằng miêu tả rõ ràng vì còn phụ thuộc nhiều yếu tố, nhưng diễn viên mà có duyên, “charming”, thì thực sự chỉ cần một cái ánh mắt của họ thôi cũng làm cho khán giả thấy rung động mãnh liệt thì chẳng cần phải nói gì nhiều. Đó chắc chắn là một diễn viên quá giỏi! Thế nên mới bảo, cái phim này mình bị dụ chỉ vì cái intro có ánh mắt làm người ta vừa xem đã bị chết chìm trong đấy.

Thực ra thì khi bắt đầu xem, vì cái ánh mắt nam chính đấy mà tò mò phải xem ngay (và tớ thì đặc biệt thích những phim về thiên tài, trí thông minh, superpower), lúc xem một lúc thì hơi bị khó chịu vì có một cảm giác thì đó nó cứ… sai sai. Ngoài sự duyên dáng của nam chính ra thì khi bắt đầu xuất hiện các vai phụ có một cảm giác đang rớt vào một phim phong cách soap drama kiểu Mexico lai Mỹ và câu chuyện mở đầu khá cliché, tức là một người tài giỏi mà kỳ lạ thì sẽ phài trải qua rất nhiều chướng ngại vật thì mới được chứng minh năng lực. Mấy anh bác sĩ đủ da màu, Mexico, vai u thịt bắp cao ráo dáng mẫu thì y chang mấy phim dài kỳ chỉ đặc biệt dành riêng cho các bà nội trợ. Tình tiết có nhiều sự ngẫu nhiên vô lý rất pha phong cách Hàn Xẻng và thỉnh thoảng chèn một quả slow motion với nhạc sến đệm vào xem thấy… bực mình. Nhưng kỳ lạ là không ngưng xem được vì cảm giác đúng kiểu tất cả chỉ làm nền để cho khán giả chờ đợi được sự xuất hiện của nam chính. Mà mỗi lần anh í xuất hiện thì là lại chống cằm.. để ngắm. Thật mấy khi enjoy được những màn diễn xuất đỉnh cao như thế này, sự duyên dáng ấy không biết miêu tả bằng gì cho hết ahihi!

Khi xem đến intro của tập 2 và hiện ra dòng giới thiệu: “Dựa trên bản gốc của Hàn” thì cuối cùng mình đã hiểu ra cái sai sai thấy bữa giờ nó là gì. Hóa ra bản này là bản remake từ bản The Good Doctor của Hàn nó dụ mình nãy giờ. Tò mò coi thử một chút bản Hàn thì xong thấy… chán hẳn. Trước giờ chưa bao giờ phủ nhận là Hàn có nhiều kịch bản rất hay nhưng phong cách diễn xuất truyền hình kiểu Hàn thì rất mệt mỏi và không hợp gu của tớ, nhất là lúc mấy em gái mà ngồi nói cứ gào thết lên nhâu nhẩu còn mấy anh trai thì cứ cắm cảu xong tay chân đập đầu người khác mắt trợn ngược lên là ôi thôi sợ lắm!

Được biết Producer của phim là anh Daniel Kim đã từng produced bộ Lost và Hawii Five O đều là những bộ thành công đình đám của Mỹ, anh là người Mỹ gốc Hàn. Nên cũng không có gì ngạc nhiên khi nó là một remake của Hàn. Nhưng may mắn là càng về sau thì phim càng ngày càng đỡ hơn và có vẻ như thoát hẳn gần hết không còn gì là Hàn. Từ lúc đó xem dễ chịu hẳn hơn. Mà có Hàn hay không thì chỉ cần một anh diễn viên như nam chính thế này thì cũng ngồi xem cho hết. Diễn viên hay đôi khi chấp hết tất cả là đây!

Cũng đang thời dịch chắc phần lớn bác sĩ còn đang đi chống dịch nên không có dịp xem phim này chứ mà xem chắc trèo lên cái đầu TV đòi bẻ TV vì tức quá. Các bác sĩ trong phim ai cũng tài giỏi xuất chúng toàn diện, bệnh gì cũng mổ, từ não cho đến lục phủ ngũ tạng cho đến tận chân, từ cắt dây thần kinh cho đến cắt tinh hoàn hay 2 giây nắn xong khớp hàm, chỉ cần bác sĩ đẹp trai là mổ được hết. Mỗi lần nam chính mà tư duy chẩn đoán về bệnh của bệnh nhân là bắt đầu các hằng đẳng thức chạy 3D vèo vèo, hình ảnh các dây thần kinh loằng ngoằng như mê trận, các từ vựng bay ngang bay dọc… nhưng mà khán giả chẳng mấy ai bận tâm để ý những thứ đó vì có hiểu cái đếch gì đâu mà hiểu, biên kịch và đội 3D cũng chắc gì hiểu, nhưng cái đó không quan trọng, vì mỗi lần sự tư duy trí tuệ ấy hiện ra là khán giả lại ngất ngây với khuôn mặt ngây ngô và đôi mắt xanh biếc đang tập trung suy nghĩ của bác sĩ Shaun. Chỉ nhìn anh ấy ngước mắt lên trời suy nghĩ thôi mà tym cũng rớt ra ngoài!

Tuy rằng cậu bác sĩ Shaun trong phim là một thiên tài và nhìn bệnh với một trí tuệ siêu việt để đoán bệnh nhanh chóng nhưng mà với một người Việt Nam như mình thì chỉ phục vì bác sĩ… diễn hay quá thôi. Trong phim thì chuyên môn đỉnh cao và hấp dẫn vậy chứ mình thì thấy là cái này phải gọi bác sĩ Việt Nam bằng cụ. Bác sĩ Việt Nam thì chẳng cần mắt xanh biếc với hằng hà bất đẳng thức công thức tính toán làm gì cho mệt. Bệnh nhân tới trước cửa gãi mông sờ má hắt xì là bác biết được bệnh luôn và chẳng mấy khi đoán sai. Đơn giản ở bển mỗi lần đi chữa bệnh thì phải hẹn trước 2 thập kỷ, chạy 1000 cái tests lúc lòi được kết quả thì cũng hết bệnh hoặc chết bố nó rồi. Còn ở Việt Nam, bệnh nhân thích là nhích, hắt xì là đã phải gặp bác sĩ, bác sĩ khám nhiều tới mức nhìn mặt bệnh nhân đôi khi cũng biết luôn tên bệnh rồi :)).

Xem phim thì mình thắc mắc là không biết dàn cast phụ diễn không đến nỗi hay vì Freddie Highmore diễn quá hay và quá xuất chúng nên ai diễn cạnh Freddie cũng thành mờ nhạt. Nếu bạn muốn hiểu một diễn viên mà chỉ ánh mắt cũng làm người ta tan chảy là như thế nào thì cứ bật phim lên mà xem sẽ hiểu luôn. Khi xem thì tớ thấy có hai diễn viên diễn trội hẳn ngoài vài bác sĩ Shaun thì còn có cô bác sĩ Claire diễn cũng rất hay và chân thật. Tớ cứ có cảm giác trình độ của họ vượt quá những người còn lại. Sau google thì phát hiện ra đó là hai diễn viên… người Anh. Người Anh giả giọng Mỹ. Thế là mình lại phải gật gù: “No wonder why…”. Diễn viên Mỹ thì có this có that nhưng quả thật mấy diễn viên Anh ở mức độ chung thì tớ đều phải công nhận họ diễn thực sự đỉnh và rất đồng đều. Trong một phim Mỹ thường hay có diễn viên tốt diễn viên dở nhưng xem mấy phim Anh thì kể cả diễn viên phụ nhất họ diễn cũng rất hay. Hmm, quả thật cái gì cũng có lý do của nó… Tớ vẫn nghĩ Producer cast vai bác sĩ Shaun này có dựa trên hình mẫu của Sheldon trong Big Bang Theory (tức là cả về phần ngoại hình chắc có chun chút liên quan).

Freddie Highmore rõ ràng không phải là một anh mặt mũi góc cạnh cao ráo cơ bắp 6 múi nhưng mà ánh mắt sâu biếc ấy, cái khuôn mặt ngây thơ ấy, sự tức giận và hờn dỗi ấy thì vô cùng sexy và quyến rũ. Sự xuất sắc của Freddie khi đóng vai người bác sĩ tự kỷ ấy nó khiến mọi người không chỉ khâm phục vì tài năng tinh tế, mà vì nó chân thật khi nó chạm đến những khán giả có những trải nghiệm cá nhân với người tự kỷ hoặc… gần như vậy.

Đúng vậy, bộ phim đã chạm đến cảm xúc rất quyết liệt của tớ. Vì nó gợi nhớ lại cho tớ cả một trời ký ức và những kỉ niệm đẹp với bạn trai cũ của mình. Tớ từng có một anh bạn trai người Mỹ gốc Nhật, một nhà khoa học kiêm một nghệ sĩ chơi đàn và lĩnh vực nào anh ấy cũng xuất sắc. Thời gian đầu quen nhau cũng khá khó khăn vì chẳng bao giờ thấy anh ấy chủ động nói chuyện, mặc dù ai cũng biết anh ấy rất thông minh và tài năng và rất… đẹp trai. Đó là một người mà bạn nghĩ rằng họ sẽ chẳng để ý đến mình, rất hay xấu hổ, rất khó nói chuyện và có thì chỉ là mình ngồi nói nhưng họ sẽ chẳng mấy khi nói lại nhưng lại có một sự gì đó rất… quyến rũ khó cưỡng lại. Điều kỳ lạ là cho dù họ rất “nhạt”, rất khó nói chuyện, rất khó hiểu, nhưng mà có rất nhiều người muốn làm bạn với họ, và với một số chị em phụ nữ, nhất là tính cách hơi mạnh mẽ một chút, thì lại thấy những người như vậy có điều gì đó rất duyên, rất bí ẩn, vừa muốn gần, vừa muốn được quan tâm mà lại vừa… ghét vì không được quan tâm lại. Cái cảm giác này Freddie làm tốt nhân vật của mình đến nỗi khán giả xem phim cho dù có chưa gặp những người như vậy cũng sẽ vẫn hiểu được luôn những điều tớ vừa nói!

Lúc đó, mình cũng là một trong những cô như thế, từng nghĩ mình phải làm bạn bằng được, mình… thích mấy người như vậy, nó ít nhiều vừa giống vừa khác với cá tính của mình. Tớ là một người khá thích đi đây đó, tò mò về mọi thứ, thỉnh thoảng thích gặp người này người kia nhưng lại sợ ồn ào, sợ đông mối quan hệ và chỉ thích một anh người yêu là của riêng mình mà thôi ????.

Khi xem the Good Doctor, những đoạn miêu tả mối quan hệ của bác sĩ Shaun và cô hàng xóm Lea đã nhiều lần làm tớ suýt khóc và động lòng vì những kỉ niệm cũ. Chuyến đi của cô Lea dẫn Shaun đi “hận đời” để trải nghiệm những điều thật khác hay cái dáng cực kỳ awkward anh Shaun cho cô Lea ôm lần đầu tiên giống y chang như câu chuyện của tớ vậy, Sao cái sự ngại ngùng cũng giống, cách nói chuyện cũng giống, cái sự lúng túng cũng giống, cái sự tức giận cũng giống… nó giống đến nghẹt thở luôn đó, cảm giác như họ đang làm về câu chuyện của mình.

Chỉ sau 1 năm quen nhau tớ mới hiểu dần được rằng anh ấy có chứng Asperger, một dạng tự kỷ nhưng ở cấp độ nhẹ và ở dạng thông minh bất thường (nhiều thiên tài như Einstein, Van Gogh cũng Asperger đấy). Bác sĩ Shaun ở trong phim này theo như tớ cảm nhận là dựa trên tính cách của một người Asperger dạng thiên tài. Hồi đó còn suốt ngày đi tìm hiểu văn hóa Nhật và thấy bọn trai Nhật cũng… kỳ thật, vẫn nghĩ kiểu đàn ông Nhật (tuy rằng đã rất Mỹ hóa rồi) nó là một loại quốc tính như vậy. Nhưng về sau khi tìm hiểu nhiều hơn về Asperger và khi gia đình tiết lộ thì mình đã hiểu hơn về bạn trai của mình, và mối quan hệ cũng có rất nhiều thay đổi. Thay đổi ở đây không chỉ là mối quan hệ giữa hai người, mà còn là thay đổi rất nhiều điều trong tư duy cuộc sống.

Những người bị Asperger họ rất thông minh, có sự tập trung cực khủng khiếp (nhờ thế nên chắc thiên tài á), họ cũng có rất nhiều tình cảm nhưng họ có logic định nghĩa về tình cảm theo kiểu của riêng họ, đôi lúc họ không hiểu được vì sao người khác lại giận, lại vui, vì sao thiên hạ không hài lòng, và họ cũng không biết cách thể hiện cảm xúc bên trong của họ ra ngoài như thế nào, hoặc có người thì không kiểm soát được cảm xúc của mình! Nhưng không có nghĩa là bên trong họ không có nhiều tình cảm!

Trong phim, bác sĩ Glassman, người cưu mang Shaun từ nhỏ và dẫn dắt anh trở thành một bác sĩ thiên tài. Ông là một bác sĩ về thần kinh học và ít nhiều rất hiểu về tính cách tự kỷ của Shaun vì đã theo cậu từ bé đến lớn, nhưng ông lại mắc một sai lầm nghiêm trọng khi quá lo lắng và bao bọc cho Shaun và nghĩ rằng điều đó là tốt cho cậu ấy. Sự quan tâm thái quá đã khiến cho Shaun phải bỏ chạy: Đó là điển hình của :“too much love will kill you”. Hồi đó tớ cũng thấy bạn trai mình kỳ ghê, sao chẳng bao giờ nhắn nói nhớ mình, hỏi thăm mình. Cả tháng mà ở xa chắc chắn được 1 cái tin hỏi thăm và trả lời nhát gừng, mà toàn phải là mình hỏi thăm suốt. Mình cứ chủ động đòi hỏi điều này điều nọ giống như một người bạn trai bình thường khác và rất quan tâm nếu anh không vui, anh có gì buồn, mà không nhận ra có lúc sự quan tâm của mình làm anh ấy bị áp lực. Nhưng từ khi hiểu một chút về Asperger, mối quan hệ thay đổi. Mình không còn buồn nếu anh ấy không nhắn tin, không giận khi hỏi thăm không thấy anh ấy trả lời, không ngại khi bạn bè mình gặp anh chỉ cười và ít khi bắt chuyện lại. Nhớ hồi đó mình đem anh về Việt Nam bạn xúm vào khen đẹp trai mà ít nói thế, còn bố mẹ thì hụt hẫng vì sao thấy “thằng rể tương lai” này chẳng thân thiện gì cả. Mình chỉ bảo, tại anh hiền thôi mà!

Có thể bạn nghĩ rằng mối quan hệ như thế thì buồn chán lắm. Nhưng hóa ra không hề, nếu nói chân thành thì có lẽ đó là một trong những mối quan hệ bình yên, dễ chịu, ngọt ngào và cả bền lâu nhất mà tớ từng có. Tớ học được cách tôn trọng cảm xúc của người khác và cách thể hiện tình cảm của mỗi người sẽ không giống nhau hay như mình mong muốn và sẽ biết chấp nhận điều đó. Anh ấy chẳng bao giờ sẽ nói: “Ủa kem hết rồi em muốn anh đi mua không?” Mà sẽ lẳng lặng đi mua về dù là 12h đêm kem vừa hết và biết chắc tớ sẽ rất hay ăn vào giờ đó, và anh sẽ mua chính xác loại kem tớ thích nhất. Nếu tớ ngủ lăn lóc không dậy nổi mà chiều đó có một công việc quan trọng, chắc chắn anh ấy đã tự tìm điện thoại để sạc cho tớ đầy đủ, kể cả cục sạc dự phòng. Biết tớ hay quên anh ấy sẽ luôn đặt những thứ quan trọng đấy ở chỗ dễ nhìn nhất để tớ ra khỏi nhà có nhớ mà cầm đi. Mặc dù chẳng bao giờ nói lời yêu thương sến súa nhưng mà nếu bỗng dưng nhận được cái tin nhắn: “I miss you”, là tớ hiểu rằng lúc đó anh ấy đang thực sự rất nhớ mình và tình cảm ấy chẳng kém mãnh liệt hơn bất cứ một anh người yêu nào của ai khác trên thế gian này. Thế giới của tớ làm nhiều việc khá ồn ào và tớ thích đi lang thang. Thế giới của anh ấy tĩnh lặng hơn rất nhiều, chỉ có khoa học và âm nhạc. Nhưng khi bọn tớ nhập vào với nhau nó lại thành một mối quan hệ thú vị. Tớ hay dụ anh làm một số điều “why not” và vượt ra khỏi bản thân và suy nghĩ của mình (giống cô Lea với Shaun vậy) và đôi lúc khiến anh ấy rất thích thú vì được vượt ra khỏi cái comfort zone của mình. Còn anh cho tớ một thế giới rất tĩnh lặng, đầy yên tâm và bình yên. Tớ chẳng bao giờ phải phiền lòng vì giờ này người yêu mình đang ở xa đang đi với ai, có cặp kè với ai không, đang làm gì sau lưng mình không… ! Tớ nhận ra tớ rất cần một anh người yêu như vậy. Thế giới ngoài kia kia ồn ào quá rồi, về với một anh người yêu lặng yên, dịu dàng, chân thành và.. ít nói. Đó là một điều thật tuyệt vời!

Nhưng cũng giống như bác sĩ Glassman và những người xung quanh của Shaun. Cho dù đều rất yêu thương Shaun và luôn lo sợ Shaun sẽ cô đơn, nếu cứ cố tìm cách để được ở bên cạnh họ và để được họ quan tâm hay để được quan tâm đến họ, đó sẽ là sai lầm. Tới một lúc nào đó, người ta sẽ hiểu những người như Shaun, như anh người yêu tớ, hay cả như Einstein hay Van Gogh (ủa 0 cố tình toàn khoe thiên tài tôi tại toàn biết mấy người ấy à ????). Cách tốt nhất để họ hạnh phúc và thể hiện tình yêu chân thành với họ đó là để cho họ sống một mình và là họ. Gồng mình lên để hiểu người khác và phải làm hài lòng người khác đã là một gánh nặng tâm lý rất mệt mỏi đối với họ. Hãy cứ lặng yên và để họ sống trong chính thế giới của mình. “If you love him, just let him go”. Tới một lúc nào đó, không phải vì bạn không còn yêu người ta nữa, hay là người ta không có yêu bạn nữa, nhưng để cho họ ra đi lại là cách tốt nhất. Bạn cũng đừng nghĩ rằng ồ sao buồn thế? Không, không buồn đâu, mỗi người sinh ra họ có những tính cách của riêng họ rồi, được sống là chính mình sẽ là điều hạnh phúc nhất!

Mối quan hệ kéo dài, rất dễ chịu (với tớ), gia đình anh ấy thì vô cùng tuyệt vời. Nhưng mà tới lúc phải buông tay thì vẫn phải buông tay, có những điều mà người ngoài sẽ không thể nào hiểu được hết. Thế nên khi xem Freddie diễn vai bác sĩ Shaun và trừ hết những tình tiết thậm xưng cool ngầu ra, thì có rất nhiều điều rất chân thành, gợi nhớ rất nhiều cảm xúc có thật đã trải qua. Có lẽ một vai diễn thành công và để đời thì chỉ cần chạm được đến đúng cảm xúc của khán giả một cách thân thực như thế là đã là sự nghiệp đã đủ để thỏa mãn. Chưa kể, tớ không chỉ là một khán giả, tớ còn là một người làm phim, sự cảm nhận còn khó tính gấp nhiều lần!

Một trong những thứ mà tớ khá thích ở The Good Doctor, đó là ngoại trừ những tình tiết khá bốc phét trong phim (which is fine – it’s a movie), thì cách xây dựng về thiên tài cũng rất “human”, không lúc nào cũng cứu được cả thế giới như Superman hay luôn bách chiến bách thắng như Queen’s gambit. Đó là thiên tài cũng mắc sai lầm, cũng biết chấp nhận lỗi sai của mình, cho dù có khác người đến mấy cũng vẫn là… con người. Tớ cũng thích cách nhân vật trong phim được xây dựng không mưu mô xảo quyệt hay đấu đá nhau mệt mỏi. Sự hấp dẫn của câu chuyện đến từ những bài học cuộc sống giữa con người với con người, học hỏi từ những lỗi lầm và cùng nhận ra những cách đúng để yêu thương nhau. Người tự kỷ, cũng biết yêu và được yêu!

Lâu rồi mới xem một phim mà đêm về nằm mơ tới anh nam chính như thế chứ. Hihi. Phim này có thể nhiều người thích nhiều người không, có những câu chuyện về y khoa có thể bạn đã từng trải qua khi tới bệnh viện sẽ khiến bạn phải xúc động. Còn riêng với tớ thì với tư cách là một người làm phim, tớ ngưỡng mộ diễn xuất của nam diễn viên chính, sự dẫn dắt câu chuyện hấp dẫn khiến khán giả không thể ngừng xem. Còn với tư cách là một khán giả, thì nó gợi cho tớ rất nhiều cảm xúc chân thành về những kỉ niệm mà mình đã trải qua và đương nhiên là do… mê trai rồi ahihi.

Tớ không chắc tớ sẽ cày hết cả bộ, có khi xem 1,2 seasons là thôi vì còn phải… làm việc khác. Nhưng đôi khi xem thấy nó hay và ngưng ở đó là đủ. Với tính cách nhân vật này mà khai thác lâu mà không nhiều thay đổi cũng dễ dẫn tới mệt mỏi và căng thẳng. Cũng chỉ cần xem một bộ phim nào đó cho dù ngắn, mà mang đến thật nhiều cung bậc cảm xúc và say mê nhân vật chính thế là… đủ vui rồi!

Cơ mà, bác sĩ trong phim hay vậy, bệnh gì cũng chữa. Nên đang chờ season nào có Covid bác sĩ mổ bay được cả Covid là chắc chắn tớ sẽ xem =)).

Xem một số video phỏng vấn Freddie Highmore ngoài đời. Thấy vẫn duyên dáng và thông minh ghê gớm, lại rất khiêm tốn cho dù nói được cả 5 thứ tiếng. Có lẽ chắc người ta cũng phải tố chất bên trong thế nào thì họ mới ra được vai diễn của họ như thế. Thế là lại càng yêu hơn, khổ ghê!

Thôi, coi như cho mấy ngày để nhớ về người yêu cũ. Nhưng không buồn, chỉ xúc động thôi!

Vì nhiều tình tiết kỹ thuật trong phim đều tỏ ra nguy hiểm, từ chuyên môn cứ xoắn xuýt vào nhau nghe bập bùng như lửa trại cháy đêm khuya. Nên lần đầu tiên một phim nói tiếng Anh mà mình phải chuyển qua sub Việt, mà ngồi xem sub Việt được 10 phút vẫn… chẳng hiểu cái mẹ gì thế nên lại chuyển lại tiếng Anh mới thấy yên tâm. Người mà bilingual song ngữ như tớ bị một chứng OCD đó là rất sợ bị nghe thấy… dịch sai nghĩa. Hai ngôn ngữ của tớ là song song, khi nghe tiếng Anh thì hiểu theo đúng chính chất ngôn ngữ và văn hóa của tiếng Anh còn khi sang Việt là chỉ Việt chứ không tư duy Việt qua Anh và ngược lại. À thực ra tư duy từ Việt sang Anh thì tớ có thỉnh thoảng vì có một số từ qua tiếng Anh biểu đạt dễ dàng hơn. Tiếng Anh nói một đằng mà dịch ra tiếng Việt một nẻo là tớ hay bị ức chế =)). Đứng lo, nó chỉ là một dạng OCD thôi tớ không làm hại ai đâu :)).

Tớ thì review phim vì cảm xúc chứ không vì mục đích quảng cáo hay kêu ai cũng xem đi xem đi hay lắm, vì tớ thấy hay chắc gì các bạn thấy hay.

Nhưng dù sao thì tớ nghĩ rằng… sẽ nhiều bạn thích phim này đấy. Tranh thủ dịch mà cày đi các bạn hihi!

P/S: À còn 1 ý kiến nữa, không thích cái tên phim “The Good Doctor”, chắc vì lấy từ tên bản dịch gốc tiếng Hàn, nhưng nghe nó bị nhạt quá. Nếu 0 phải vì đoạn intro phim quá hay như thế thì cái tên này là không click xem rồi đó :)).

#472: Đền sầu riêng

May be an image of text that says 'NC NCGN Vừa nhận dc chị ơi Về đâu Về nhà em đi Trá quá rồi. Mai tính... tính...hixzz Xin lỗi em'

Chuyện là thế này!

 

Cách đây chắc 2 tuần gì đấy vì lên một cơn thèm sầu riêng bất thình lình mà lại muốn thử sầu riêng của chị Thùy Anh nên phải lên mạng đi tìm đồng minh ở HN  để có dịp ship cùng.

 

Bình thường chị ít khi bán nguyên trái, chỉ bán đã bóc quả vì trái rất chi là hên xui, chưa kể bổ được quả sầu riêng nhiều người sứt đầu mẻ trán nên chị cứ bổ ra thơm ngon thì mới ship cho nó lành. Nhưng mà ngoại trừ có cánh cửa Đô rê mon ra thôi chứ sầu mà bóc sẵn gửi ra bắc thì tới nơi làm rượu là vừa. Vì sợ hàng đi lâu nên chị làm một đợt liều ra bắc, vừa gửi chị vừa hổn hển bảo không biết trái mở ra nó vấn đề gì không và chị chỉ dám gửi trái hơi xanh tí không dám gửi chín cho yên tâm.

 

Nói chung là phép thử hết xem số ai đen số ai đỏ :)). Ai dè số tôi đen vẫn hoàn đen thôi. Phải trúng mấy quả xanh quá nên là ngồi nhìn nó chầu nguyên tuần nó không chín cho, nó chỉ úa tàn dần dần mà lúc tôi bổ được cái quả ra thì miếng sầu riêng chỉ để đi ném nhau. Một nửa hàng ra HN thì ai số đỏ ngon nức mũi khen ngất lịm, ai team đen như tôi thì ngồi khóc tu tu. À quên có bạn Như tôi thì không đen lắm, nhưng cũng không… ăn được. Vì trái xanh thế chưa kịp chín bạn đã gọt để lấy hạt chơi đồ hàng rồi =)).

 

Tóm lại là tôi chỉ ức vì đang thèm mà không được ăn và số đen mãi không đỏ thôi chứ tôi không hề giận gì chị. Vì chắc chắn là chẳng ai lại muốn đi bán cái quả sầu riêng không ngon cả. Ai mà chả muốn khách ăn xong lăn đùng ra giãy đành đạch thét lên Ôi sao sầu ngon thế. Chưa kể chị Thùy Anh tôi còn mong manh dễ vỡ, trái tim đa sầu đa cảm nữa, nên vừa chê sầu của chị mà chị khóc cho ba ngày ba đêm sưng húp hết cả mắt =)) (Ủa cái này thậm xưng tí chứ ai lại khóc thế xấu gái bỏ mịa =)).

 

Xong tôi cũng lờ đi vui vẻ bàn chuyện khác như là vụ đi xây hàng rào cho bác Hai Chìa để chị bớt áy náy nghĩ ngợi. Có gì được trả lương tôi lại đặt đợt sầu mới =)). Ai dè chị í nhất định không chịu là không chịu. Chị í bảo sầu chị í ngon dã man tàn bạo vô nhưn đạo như vậy không thể nào để mang tiếng oan được. Tôi đã bảo là không sao đâu, khi nào tính cách nào ship hiệu quả nhất để đỡ phải ship qua đường hên xui thế này. Chị bảo còn là vì tôi quảng cáo chị cho bao nhiêu người nữa mà họ ăn phải quả sầu không ngon thì mang tiếng cả tôi ra. Tôi lại bảo ủa không ai nghĩ gì đâu thôi thời buổi khó khăn chị vui vẻ yêu đời lên =)).

 

Thế mà cuối cùng chị í nhất định không chịu. Nghe nói chị tức quá nên về quê trèo cây rách quần rách áo hái được mấy chục ký sầu thật ngon rồi kéo lên thành phố, ngồi cặm cụi bổ ra phải chọn múi ngon nhất đóng hộp, tìm mọi cách hỏi han khắp nơi bằng đường hàng không để gửi ra Hà Nội đền. Chị đền cho hết tất cả những ai vừa rồi kêu sầu chị xanh để dằn mặt =)). Chị còn bền bỉ tới mức ngày đầu tiên ra sân bay hỏi không được hôm sau đúng toàn thành lock down chị vẫn hỏi chuyển được kịp sầu lên máy bay bay ra HN.

 

Sầu ra đến HN là hơn 12h đêm. Cậu bé ship sầu đi Vespa hôm bữa lại phóng Vespa lên tận… sân bay ngồi chầu trực đón sầu như đón nguyên thủ rồi lại phóng chở về, đến nhà chắc cũng phải 2,3h sáng. Rồi hôm sau đi từng nhà… đền sầu. Phải đền bằng được thì thôi, mang đến tận nhà đền!

 

Tôi không kịp ở nhà đón sầu. Tối về đến nhà thì thấy cả mấy hộp sầu chị đền chi tôi chỉ còn… mùi hương thoang thoảng. Hỏi mẹ sầu đâu mẹ bảo tôi đang hỏi cái gì thế, không ngửi thấy mùi gì. Mắt mẹ ngây thơ ngồi ôm cún bảo không biết sầu nào hết! Cuối cùng thì tôi đã điều tra ra mẹ tôi chưa từng được ăn sầu nào ngon như thế trong đời, mẹ ngồi mở hộp chén đến phồng mang trợn má và nghe nói cả nhà phải lao vào trèo lên để ngăn cản mẹ ăn ít thôi kẻo nóng, ngọt quá và… không ai dám gần!

 

Mẹ tôi siêu khó tính thế mà cuối cùng còn phải khen sầu riêng đến thế. Tới khúc này tôi nể chị Thùy Anh, chị phải chứng minh bằng được chị bán sầu ngon và chị là người bán hàng cực kỳ tử tế đàng hoàng. Chị đền cho cả bạn Như của tôi cho dù bạn Như tôi là hôm đó bổ trượt =)).

 

Bây giờ cả hội bữa giờ ăn phải quả sầu xanh ấm ức giờ im thít hết không ai dam ho he câu nào. Tôi thì được ăn được miếng sầu hột ngon ngất lịm người mẹ thương tôi nền phần cho một khúc (sầu hầu như chẳng ai bán nhưng mà ngon nhất trong các loại sầu, chị Thùy Anh trèo cây rách quần hái riêng cho tôi, cả vườn chị có 3 cây thôi đấy).

Rồi chị Thùy Anh chứng minh chị là người cực kỳ tử tế chưa đủ lại đến phiên bạn Như tôi nhận hàng đền cũng cứ lăn ra giãy đành đạch nói không thể thế được, phải trả tiền, thời buổi khó khăn cứ đi đền thế sống bằng gì, than thở vì sao chị Thùy Anh lại… tốt thế? Chị Thùy Anh thì bảo thôi chị không lấy tiền đâu… Rồi đấy các chị cứ đẩy qua đẩy lại. Tôi chỉ biết thờ dài là tại sao những người bạn thân của tôi đều… dở hơi cám hấp đến như vậy được! Mệt mỏi ghê!

 

Rồi giờ Như ăn sầu riêng xong chắc cũng ngất lịm rồi!

 

Tôi thì tin chắc một phen đi đặt sầu thế này với chị Thùy Anh mà chị phải đền như thế này là chị lỗ siêu to khổng lồ luôn (à quên không giới thiệu thêm là sầu chị í còn là sầu organic không thuốc nhé)! Thế nên tôi là tôi… không khuyến khích phải làm thế lần sau nhé. Để ít nữa làm hẳn một đợt mới, lần này đặt hẳn qua đường hàng không cho chắc vậy. Bạn nào muốn thử sầu riêng của chị ngon tới dã man tàn bạo thế nào thì có thể đặt trực tiếp với chị. Thực ra tôi ăn uống cực kỳ khó tính mà tôi còn phải khen thì các bạn cứ thử đi tôi tự tin cho các bạn đặt sầu của chị í luôn đấy :)). 0 ngon 0 tử tế làm gì có chuyện tôi phải viết cả một cái bài viết thế này khen sầu riêng của chị í đâu!

 

Cuối cùng thì… những người như chị Thùy Anh của tôi. Mặc dù chị í là bạn thân của tôi nhưng tôi cũng ước giá mà xã hội ngoài kia có thêm nhiều người như chị í. Lúc nào cũng có lương tâm, có trách nhiệm và phải giải quyết bằng được nếu thấy chưa ổn. Thật, giá mà cò nhiều người như thế thì tốt biết bao nhiêu!

 

Có thì là tôi còn được người ta trả nợ tiền sớm để lấy chồng nữa chứ! Tôi mà nợ ai cái gì một tí là tôi đã ăn uống không ngon rồi phải trả ngay í chứ, giống chị Thùy Anh í :)).

 

Ai thích đặt sầu, bơ, hay rau cỏ, văn thơ và cả… giọng hát của chị Thùy Anh thì cứ nhắn cho chị í, vào page Vườn Của Thùy nhé! Được cái sầu ngon mà hát thì cũng hay :))