Posts in 0chilablog

#624: KHI CHÍNH CHÚNG TA ĐẨY NHANH CHÚNG TA TỚI NGÀY TẬN THẾ…

Định luật thứ nhất của động lực học (physics) là sự bảo toàn năng lượng, khi mọi năng lượng trong vũ trụ là cố định, chúng không bao giờ mất đi hay bị tiêu hủy, chỉ chuyển từ dạng này sang dạng khác. Nhưng Entropy – Đó là định luật thứ hai, nói về xu hương phân rã của thực thể, cả không gian và thời gian, mọi vật chất sẽ luôn bị phân tán không theo sự sắp xếp, mọi thứ trong vũ trụ này sẽ luôn theo chiều hướng nở rộng ra và phân rã, và đây là một quy trình không thể đảo ngược.

Muôn loài trên thế gian này, dù là con người hay toàn thể mọi điều trên trái đất, đều được sinh ra từ những hạt bụi của vũ trụ, nói văn hoa là từ những hạt bụi sao, nhưng nói theo sự kém lãng mạn thì bản chất là từ chất thải của vũ trụ. sau những trận supernovae. Cơ thể chúng ta cũng được tạo bởi những nguyên tố như là oxy, hydrogen, calcium, phosphorus, zinc, carbon, sulfur… cũng giống như hòn đá vô tri trên mặt đất kia cũng được tạo bởi oxygen, calcium, sodium, potassium, magnesium. Và theo như quy luật của Entropy thì rồi một ngày dù là cơ thể chúng ta hay là những hòn đá, những cái cây, những sắt thép bê tông, những loài động thực vật khác sẽ tan rã và lại trở về thành những nguyên tố hóa học, tan vào đất, vào gió, vào mây trời, tái sinh trong muôn loài và thậm chí bay ra vũ trụ rơi vào hay hình thành nên những hành tinh hay vì sao mới. Entropy là điều không thể tránh khỏi, muôn loài sẽ phải già đi, đồ dùng sẽ phải rệu rã, kim loại sẽ bị rỉ sét, băng sẽ tan và một ngày ngay mặt trời cũng sẽ bị nguội lạnh.

Có nghĩa là, sự tàn phá của thế gian này, đó là điều không thể tránh khỏi, đó đã là quy luật của vũ trụ. Thật trớ trêu là việc số lượng con người có mặt ngày càng nhiều trên trái đất này, vượt xa muôn loài khác và thống trị, xâm chiếm toàn bộ trái đất, chiếm cả nơi ở, môi trường, không khí, đồ ăn thức uống của các thành viên khác của trái đất, đó chính là một phần của entropy. Tức là sự đầy lên của con người khiến đẩy nhanh quá trình phân rã và phá hủy sự tồn tại của sự sống trên trái đất hóa ra là một sự tất yếu. “Trớ trêu” ở đây chính là loài người, loài được cho là có trí tuệ và thông minh nhất, nhưng họ đang dùng chính sự trí tuệ và thông minh ấy vào sự phá hủy sự sống của chính mình. Tưởng là năng lượng được bảo toàn, sinh từ dạng này sang dạng khác, sinh từ mông muội vô tri sang trí tuệ và sự thông minh nhưng thực ra không thoát khỏi quy luật thứ hai, trí tuệ và sự thông minh ấy lại chính là để sử dụng cho sự phá hủy. Sự sống trên trái đất thì mất thôi chứ trái đất thì không chết được, trái đất sẽ vẫn luôn ở đây, ít nhất là thêm vài tỉ năm nữa và nó sẽ còn reset nhiều lần, mỗi lần lại tạo ra một nền sự sống mới, những loài mới, những văn minh mới cho tới khi entropy lại khiến chúng bị tan rã.

Thế nên nếu nói là cứu trái đất thì trái đất sẽ cười cho đấy, phải nói là chúng ta cứu chúng ta chứ. Bão lũ, thiên tai, hỏa hoạn, sóng thần, động đất… đã là một phần đương nhiên của vũ trụ. Không sớm thì muộn chúng ta cũng tan rã, cũng sẽ bị tiêu diệt. Đến cả vũ trụ này cũng có ngày sẽ rơi vào hố đen, và thậm chí hố đen cũng một ngày tan rã nữa là. Nhưng có khác chăng, tự chính chúng ta đẩy nhanh chúng ta hơn tới sự tan rã, phá hủy. Những cơn bão sẽ vẫn đến, những trận sóng thần cũng sẽ vẫn đến, những ngọn núi lửa sẽ vẫn phun trào… nhưng chúng ta đã kịp phá rừng, lấp biển, san núi, những cơn bão và cơn sóng ấy sẽ được lắp thêm động cơ để tăng sức phá hủy lên hàng chục, hàng trăm, hàng nghìn lần. Đáng nhẽ vũ trụ cho chúng ta được 30 nghìn năm văn minh chẳng hạn, nhưng chưa tới 20 nghìn năm, chúng ta đã sử dụng hết quota rồi!

. “Save the earth” là một cụm từ hoàn toàn sai. Tự cứu lấy mình đi chứ trái đất nào cần con người. Mọi thứ mất cân bằng trên thế gian này đều làm cho entropy phi mã và sự tiêu diệt đến sẽ vô cùng nhanh, và hãy nhớ, điều này không thể bị đảo ngược!

Đây là một kiến thức khoa học, nghe có vẻ ở tầm vĩ mô, nhưng nó chính là cuộc sống của tôi và bạn, ngay chính bây giờ!

Hiện giờ, có quá nhiều sự phá hoại lớn đến từ một bộ phận con người và thường là phần lớn bộ phận con người còn lại sẽ phải chịu hậu quả. Nhưng thật tiếc là ví dụ như đi kêu gọi chính những nạn nhân ấy về việc nâng cao nhận thức, sự hiểu biết, chống đối lại những sự xâm phạm và phá hoại thì đa phần vẫn là những sự thờ ơ, khi mỗi người vẫn cho rằng đó là việc ở nơi nào đó không ảnh hưởng tới mình. Nếu không phải là một kết quả mang tính chất trực tiếp và rõ ràng, thì rất ít khi những bài học nào tỉnh ngộ được rút ra đủ để gây sự chú ý. Và đâu đó thì có những con người đấu tranh trong sự kiên trì mà đơn độc, nhưng nói chẳng ai nghe, thậm chí có khi còn bị chê cười! Thế nên cứu sao được khi chính mỗi người không tự cứu lấy mình? Giá ai cũng hiểu được về kiến thức của “hiệu ứng cánh bướm” nhỉ?

If not now, then when? If not you, then who?

P/S: Tôi đã từng có thắc mắc về mâu thuẫn giữa hai định luật. Nếu định luật thứ hai nói về sự nở rộng, luôn hỗn loạn và tan rã, để rồi 1 ngày vũ trụ cũng chấm dứt sự tồn tại, vậy thì những năng lượng được bảo toàn từ định luật thứ nhất kia đã đi đâu, đã bị chuyển hóa thành gì? Không lẽ tất cả đều lại biến thành năng lượng tối (dark matter? – thứ chi phối tới 85% hoạt động của vũ trụ). Thế xong nhận ra, à, muôn kiếp này con người sẽ không bao giờ trả lời được, thắc mắc làm gì cho mệt :D. Vì mọi quy luật hoạt động của vũ trụ vượt xa mọi trí tuệ và sự hiểu biết của loài người, xa tới mức sẽ không bao giờ có được bất cứ câu trả lời nào, và vũ trụ phải có tôn ti trât tự, nguyên tắc hoạt động của chính nó mà không thể cái gì cũng cho biết được. Nên chỉ có con người mới ảo tưởng rằng mình có thể thống trị được cả thế gian này, khi nào các bài học ngày càng dày, may ra chắc mới tỉnh tỉnh được chút nào chăng? I doubt it!

#623: NHỮNG CON SỐ CHẤN ĐỘNG VÀ CÂU CHUYỆN VỀ HƠN NỬA TRIỆU LIỆT SĨ CHƯA ĐƯỢC TRỞ VỀ NHÀ.

“Hết kháng chiến nếu con còn chưa về
Mẹ ơi vui lên, mẹ có đứa con anh hùng
Đem thanh xuân gieo tự do cho đất nước
Với con thế thôi, còn gì đẹp hơn?”

Trong không khí yêu nước và rộn ràng khắp muôn nơi, để mình chia sẻ với các bạn một câu chuyện.

BẠN CÓ BIẾT?

Chúng ta có tổng cộng 1.146.250 liệt sĩ trên cả nước. Trong đó chỉ riêng trong cuộc kháng chiến chống Mỹ, số liệt sĩ là 849.018, nhưng sau hơn 50 năm, hơn nửa số liệt sĩ này, VẪN CHƯA ĐƯỢC TÌM THẤY hoặc CHƯA ĐƯỢC ĐỊNH DANH để được trở về nhà đoàn tụ với người thân. Gần 850.000 liệt sĩ: vẫn còn hơn 200.000 hài cốt chưa được tìm thấy và hơn 300.000 hài cốt đã được quy tập nhưng CHƯA THỂ ĐỊNH DANH. Và hành trình ấy vẫn đang tiếp tục với bao nhiều khó khăn và gian nan.

Các gia đình của hàng trăm nghìn những liệt sĩ, những người lính đã mất tích trong chiến tranh này vẫn mòn mỏi chờ đợi được đón họ trở về với gia đình cho dù chiến tranh đã đi qua 50 năm.

Hòa bình thật là đẹp, cho dù nó không hoàn hảo với tất cả mọi người nhưng chắc chắn một điều rằng không có điều gì có thể dành cho tất cả mọi người. Nhưng hòa bình là điều vô cùng quý giá và phải biết bao xương máu của cha ông mới giành được lại, đôi lúc vì thế hệ sau được sống trong hòa bình lâu quá nên không nhớ hết và không thể hiểu được những mất mát của cả một dân tộc đã phải trải qua. Đương nhiên có cả mình trong đó!

Những ngày qua, không khí Yêu nước lên cao hừng hực với các bạn trẻ, mà cũng điều hiếm thấy từ nhiều thập kỷ qua, là cá nhân mình quan sát thấy như vậy. Có lẽ vào những dịp này, việc chia sẻ một vài con số “đặc biệt” có lẽ sẽ được chú ý hơn cả là vào những dịp khác, khi mà cơn “hào khí” qua đi, nhiều điều lại rơi vào lãng quên và lại không nhiều người quan tâm tới những ý nghĩa của chúng.

Rất nhiều những người lính đã bỏ mạng ở các chiến trường và vẫn nằm lại ở đó, còn không kịp cả được cho một nắm mộ ghi danh dù vội vàng để sau này sẽ được tìm thấy để trở về nhà. Và cả khi một số đã được tìm thấy, những xương cốt chỉ là những mảnh vụn đã hòa tan vào đất và nước, kể cả dùng những công nghệ khoa học DNA hiện đại nhất cũng khó lòng xác định được, thậm chí là không thể.

Và đâu đó trong hàng triệu người dân với không khí rực rỡ ngoài kia, vẫn là những sự nhói đau người cha người mẹ đã quá già để đón con trở về, những người thân chờ anh em của họ được đoàn tụ dù chỉ được gửi lời chào nhau qua những nén hương.

Hơn hai trăm nghìn hài cốt liệt sĩ vẫn chưa được tìm thấy. Ba trăm nghìn hài cốt đang chờ đợi sự đột phá của khoa học hiện đại để được đính danh, để được về với người thân, để được GHI DANH và NHỚ ƠN. Đó là người thân của biết bao nhiều gia đình. Đã có rất nhiều những người mẹ, người cha đã không chờ được tới ngày đón họ trở về.

Việc xác định được danh tính của những hài cốt liệt sĩ này chỉ có thể thông qua công nghệ DNA (hày là ADN trong văn phong tiếng Việt). Nhưng đây là một “nhiệm vụ” khó khăn và thách thức bậc nhất cho cả ngành khoa học thế giới ở lĩnh vực này. Quá nhiều khó khăn và thử thách.

1. Điều kiện thời tiết nhiệt đới gió mùa khiến xương cốt phân hủy rất nhanh và sâu, thời gian đã quá lâu. Với hơn 50 năm, DNA của người còn lẫn chung vào với các loài sinh vật, thực vật khác hoặc thậm chí đã bị phá hủy hoàn toàn.

2. Số lượng hài cốt quá lớn, và thậm chí còn lẫn lộn lẫn nhau nếu là những vụ hy sinh tập thể. Việc có thể xác định được danh tính cho từng mảnh xương bắt buộc phải dùng cả một hệ thống công nghệ cấp độ mass và rất hiện đại mới có khả năng xử lý được toàn bộ số lượng hài cốt ở cấp độ lớn này.

3. Hệ thống dữ liệu (database) đối chiếu dữ liệu để khớp DNA với người thân chưa đầy đủ trong điều kiện hoàn cảnh Việt Nam. Chưa kể, thời gian đã quá lâu, những người thân trực hệ của họ đã ra đi rất nhiều, buộc phải dùng công nghệ DNA thông qua khớp một phần DNA với những người họ hàng xa hơn. Công nghệ này khó khăn và phức tạp hơn rất nhiều lần.

Đó là 3 yếu tố khó khăn lớn nhất, thử thách bậc nhất với toàn bộ giới Khoa học pháp y toàn thế giới.

Kể từ sau chiến tranh, đã có rất nhiều nỗ lực từ chính phủ để có thể tìm kiếm hài cốt và định danh được các hài cốt liệt sĩ để mang họ trở về với gia đình nhưng gặp muôn ngàn khó khăn, khó khăn từ việc tìm kiếm cho tới tìm được rồi có được công nghệ để định danh. Và những năm tháng qua, đã và đang có rất nhiều những con người thầm lặng quyết tâm đến cùng để biến những điều không thể thành có thể. Với sự hỗ trợ và hợp tác của cả hai bên chính phủ Mỹ và Việt Nam, thông qua những Chương trình về Hòa giải và Khắc phục hậu quả chiến tranh, những nhà khoa học hàng đầu thế giới về DNA đã tới Việt Nam, cùng bắt tay với những nhà khoa học Việt Nam miệt mài trong phòng lab để nghiên cứu ra những công nghệ và hệ thống dữ liệu hiện đại nhất để một ngày những mảnh xương ấy được có tên có tuổi và được trở về nhà trong vòng tay của người thân. Nếu thành công, không chỉ cả triệu gia đình được đón những người thân của họ trở về nhà, mà còn là bước đột phá vô cùng quan trọng cho ngành khoa học pháp y toàn thế giới. Bởi vì nếu có thể định danh được những mẫu vật đã bị phân hủy DNA nặng tới cỡ này, thì có thể ứng dụng được rất nhiều vào khoa học tội phạm, khoa học nghiên cứu sinh học cổ đại. Có lẽ rất nhiều bí ẩn, những vụ án lạnh (cold cases) có khi của cả hàng thế kỷ trước cũng có thể có lời giải đáp. Và chắc chắn, công nghệ ấy cũng sẽ được chia sẻ để giúp tìm kiếm cả những liệt sĩ là những người lính của “bên kia chiến tuyến”.

Trong trung tâm Giám định giám định DNA (CDI) ở Hà Nội, nơi diễn ra trực tiếp các hoạt động nghiên cứu công nghệ DNA giải trình gene thế hệ mới, có một căn phòng lớn, là phòng thờ của những liệt sĩ vô danh. Những nhà khoa học hàng đầu thế giới, có người hoàn toàn còn không rõ tâm linh là gì và cũng không tin, nhưng từ khi họ bắt đầu dự án, họ đã luôn tới kính cẩn thắp những nén hương và cầu xin những lời phù hộ.

Và tất cả vẫn đang lao động miệt mài, họ vẫn thầm lặng làm những công việc của mình, mà những công việc ấy, thật mong một ngày họ thật xứng đáng được ghi danh, bất kể có là người Việt hay không.

Những ngày này, những bài hát về hòa bình vang lên khắp ngõ ngách và báo đài. Mấy nay nghe có lời bài hát:

“Hết kháng chiến nếu con còn chưa về
Mẹ ơi vui lên, mẹ có đứa con anh hùng
Đem thanh xuân gieo tự do cho đất nước
Với con thế thôi, còn gì đẹp hơn?”

Thi ca lãng mạn và dịu nhẹ vậy thôi, nhưng mẹ sẽ không bao giờ vui được khi con còn chưa về, dù khi con về chỉ còn là một nắm xương bé nhỏ đã phơi trong đất trong mưa qua bao tháng bao năm. Nhưng một ngày, chắc chắn sẽ có người mang những đứa con anh hùng ấy trở về cho mẹ, cho cha.

À, bài hát thì rất cảm động rồi, hòa bình chắc chắn là đẹp rồi, nhưng chỉ nhắc rằng, ngoài kia nỗi đau chiến tranh vẫn còn âm ỉ day trong lòng biết bao nhiêu con người, bao nhiêu gia đình, và những điều bạn nên biết, và những điều đừng quên nhé!

Còn rất nhiều những nỗi đau hậu chiến khác đang ngày đêm cần được khắc phục, quan tâm nhiều hơn từ cộng đồng, xã hội, như là những tháo gỡ bom mìn, những số phận con người không lành lặn trở về từ chiến tranh, những nạn nhân của chất độc da cam… và cũng đang có rất nhiều những con người thầm lặng đã và đang “viết tiếp câu chuyện hòa bình”, đang nỗ lực hết mình để xoa dịu được một phần nào những nỗi đau lớn lao này.

Mong một ngày, mình sẽ kể được câu chuyện DNA này cho tất cả. Please pray!

Fun fact: Các nhà khoa học đang miệt mài nghiên cứu trong phòng lab, đặc biệt ở giai đoạn đầu, đều rất nhiều (nếu không nói là phần lớn) là phụ nữ: những cô gái Việt Nam bé nhỏ đáng yêu còn rất trẻ và có những đôi mắt thông minh sáng rực!

#622: Chuyện trước mũi xe đạp

Chuyện kinh dị ngắn gọn trước mũi xe đạp của tôi sáng nay:
Hai người phụ nữ đứng tuổi chỉ tay vào mặt nhau.
Bà A:
“Đuỵt mẹ cái loại bà chồng chết lâu năm mà còn bày đặt tư vấn tình cảm cho người khác, bà im mẹ nó mồm đi”!
Bà B, trừng mắt, tay dí ngược lại mặt bà B:
“Ừ đấy chồng tao chết lâu rồi nhưng ít ra lúc nào tao cũng biết chồng tao đang ở đâu, đéo như loại chồng sống như mày thế chồng mày đang ở đâu?”.
Xe đạp của tôi: !!!!
À về nhà rồi tôi cũng mới biết họ là thông gia!

#621: Chả hiểu thế nào…

Mở điện thoại ra để tìm số liên lạc đi massage. Thấy trong danh bạ có 1 số là: “Massage Buoi”. Bỗng nhiên thấy vô cùng bối rối, trời ơi là mình có cái số này từ lúc nào? Cái này là cái gì Đây là ai và tôi là đâu? Ai đó mượn điện thoại của mình rồi chẳng may nhìn thấy cái contact này thì sao? Mình có nhu cầu này ư? Hay là ai đã lén cài vào điện thoại của mình?
Vào phần tin nhấn thấy chưa từng liên lạc nhau. Đúng là bị lén cài vào máy rồi. Mà tại sao lại là massage b…, có mát phải là l… à mà thôi…
Thực sự đã rất bối rối, ngại ngùng, loay hoay bứt tóc vò tai cho đến khi chợt nhớ ra Ôi thôi bỏ mẹ rồi hôm nọ chị gội đầu gần nhà cho số massage của tiệm người khiếm thị trên đường Bưởi, mà thói lười save lại ngắn gọn càng nhiều càng tốt không cả cài dấu. Xong lại được cái nữa là save xong là quên tiệt. Save “anh Long” là giờ mở máy ra mười mấy anh Long không biết Long nào là Long this Long nào là Long that…
Nhân tiện cho hỏi ai có số của bạn nào chuyên cân màu màn hình không? Hồi trước hỏi được một bạn rồi, tên là Tùng. Mà giờ coi danh bạ 12 Tùng liền không biết Tùng nào là Tùng đang đi cân màu màn hình…
Hứa sẽ bớt lười để không bối rối ngại ngùng như ngày hôm nay nữa. Đừng giữa sân bấm số mà ngại hết cả cái sân, ngại cả hàng cây, ngại luôn cả 5 thằng đệ…
Giờ thì đi massage buoi đây!

#620: Nhật ký xe ôm: OÁNH GHEN

Cảnh báo: Văn trần thuật, từ ngữ chân thành. Ai thuần phong mỹ tục thì lặng yên đừng lằng nhằng nhé 😊).

OÁNH GHEN!

Lần này quẹt, xe ôm tới nhanh chưa từng có. Tôi mới vừa book đã thấy gần tới, còn chưa cả kịp ra khỏi nhà đi tới chỗ hẹn. (Bình thường tôi toàn ra đứng sẵn ở ngoài chờ xe vì nhà tôi trong ngõ, phiền xe tìm nó mệt).

Xe ôm tới nơi quần áo xộc xệch, mũ bảo hiểm vẹo vẹo mặt mũi xơ xác, nhưng lại cười rất tươi. Tôi đùa đùa cợt nhả:

“Mới đi đánh ghen về à mà hổn hển thế?”

Xe ôm giật tung người, mắt trồi ra:

“Ơ, sao chị biết?”

Tôi:

“Ủa? Ơ? Ủa thật luôn?”

Sau 10 giây tôi ú ớ vì không ngờ đùa mà thật rồi mắt tôi sáng quắc, nhảy vọt lên xe, hất hàm, háo hức (và đương nhiên không quên mở điện thoại bật ghi âm =)):

“Từ đầu như nào?”

XO, vào đề luôn, chắc cũng chỉ chờ có người hỏi:

“Ôi chị ơi đời này MÔNG NUNG như một trò đùa. Nãy em tới đón khách em bít cái gì đâu, thấy tới nơi có 2 chị đang đứng đó thập thò trước cửa cái nhà kia. Em vừa dừng nại hỏi đón chị nào thì một chị bảo nà: “Ơ bỏ mẹ cái thằng này gầy quá”. Em tưởng chị í đùa em nà không có sức chở chị ấy nên em bảo nà em gầy nhưng em chạy hơi bị KHỎE các chị cứ yên tâm. Thế nà chị í bảo là ô kê thế được, thế nếu em khỏe thì giờ chị nhờ thuê em đứng đây canh giúp chị ấy sắp có người ra, chị ấy sẽ trả hẳn 1 triệu. Em mãi chả hiểu các các chị ấy nói cái gì, em chỉ nghe thấy mỗi từ 1 triệu thôi, em cứ hỏi nại nà em phải nàm cái gì ạ, chị nào đi ạ? Núc đấy em cũng hơi sợ đấy vì không biết nà cái gì mà nại thuê tới 1 triệu, nhỡ bảo chở hàng cấm hay nàm gì phạm pháp nguy hiểm thì em không nhận. Em hỏi trông cái gì ạ, em phải nàm gì ạ thì cửa mở thế nà hai chị í nao vào gào nên ầm ĩ, cứ “địt mẹ mày ra đây, mày ra đây, hôm nay tao cho đăng xuất cả đôi bọn mày. Tao thề đúng 49 ngày nữa cho đôi bên gia đình nàm cỗ”. Ối giời thì ra nà đánh ghen em vừa nghe thấy thế em sợ quá quay đít vội định chuồn thì một chị nao ra kéo em nại bảo nà không được đi, ra giữ cái thằng kia cho chị ấy. Ôi em sợ quá run cầm cập mà chị í khỏe quá nôi được cả em với xe vào nại nuôn.”

Tôi (be like: *&^%%$$#@!)

XO (tiếp tục)

“Xong rồi ông kia cứ hất hất cái tay ra, ôi giời chửi nhau căng đét nuôn. Cứ địt địt mẹ mẹ u đầu nhức óc, cứ thằng hãm nồn con phò phạch. Hai bên cứ địt qua địt nại em thì không biết chị nào với chị nào và phải nàm gì. 2 chị kia tranh nhau chửi ông này. Một chị cứ nấy mũ bảo hiểm nao vào đập ông kia bốp bốp em thấy căng quá thế nà vào can thì bị chị còn nại giật ra chửi: “Ơ cái địt mẹ mày giữ nó cho bọn tao đánh chứ”. Thế nà chị ấy dí tay em vào ôm ông kia em chưa kịp phản ứng gì, em cũng ôm, nhưng mà bà í toàn đánh vào người em vì ông kia giãy quá. Mà núc giữ ông í bà kia cứ bảo địt mẹ mày đi phò mày nây nậu cho tao thằng khốn nạn, em cứ sợ họ cũng nây sang em”.

Tôi (nghe chưa ra):

“Lây cái gì?”

XO:

“NẬU í, bệnh NẬU í chị”

Tôi:

“À, à, nậu nậu, nhưng em có đi phò như ông í đâu mà sợ lây?”

XO:

“Ôi thôi biết từ đầu đã tránh cho nành, ai bít nó nây kiểu gì đâu” (bỏ mẹ, còn không biết nậu nây kiểu gì, nguy hỉm quá =)).

Tôi (nhìn thấy áo của xe ôm rách cả mảng)

“Thế là là rách hết cả áo vì bị đánh ghen đây à?”

XO

“À không áo này rách nà vì núc em định đỡ mấy quả TẨM QUẤT của ông kia cho bà chị này thì áo em cài nuôn vào cái mắc cài nhẫn đeo của tay bà í nó vướng tay bà í thế nà ông kia đấm trúng mặt bà í nảo đảo nuôn, thế nà bà í chửi cả nò nhà ông kia nẫn nò nhà em nên. À mà chị ơi cái nhẫn bà í XỊN cực, nó cào toạc cả áo em mà em vẫn thấy cái hột ấy còn nguyên, kim cương nà chắc”

Tôi (lúc này là nhịn cười lắm rồi):

“Thế là quân ta gây thương tích cho quân mình à?”

XO:

“Vầng, thì em GẦY mà, em bằng nửa người ông kia nẫn bà chị kia í, trầu bò húc nhau ruồi muỗi chết. Thực ra em cũng cố can ngăn họ ấy chứ, thấy cũng tội tội, phụ nữ mà PHẢI KHỔ VỀ ĐÀN ÔNG THẾ nhỉ. EM MÀ NÀ BÀ ẤY em thèm đéo gì cho khổ, có CÁI NHẪN ĐẤY sống đủ khỏe rồi”

Tôi, đã không thể kiềm chế:

“HA HA HA HA HA HA HA HA”
“Thế xong rồi như nào thì kết thúc, có bắt được cả em bồ kia không?”

XO:

“Ối giời núc đầu căng nắm chị, ông kia bị NỘT hết ra, nột cả áo cả quần, bồ chắc trốn trong nhà em không thấy vì 1 chị cứ nhăm nhăm quay video chắc nó sợ bị nên mạng. Xong ông kia trốn được vào nhà khóa cửa bảo nà gọi công an tới. Mà kể ra đánh ghen nó cũng VUI chị ạ, cũng thấy tức tức, tự nhiên cũng hùng hổ bênh vực 2 chị gái, CỨ NHƯ đánh ghen cho người nhà. Em thấy ông kia cũng có vẻ ngại cả em. Xong rồi hai chị kia có vẻ mệt bảo thôi quay được video rồi tung hê nên, em cũng bảo thôi em phải đi đây mất cả tiếng ở đây rồi. Hai chị ấy cũng tử tế nắm, thấy áo em rách quá mới cả em bị đấm nhiều quá mà toàn các chị ấy đấm nà chính nên bảo thôi cho cho thêm tiền bù nuôn cho cái áo. Thế nà nục hết túi còn 1 triệu 725 nghìn cho em hết nuôn. Em bảo thôi em không nấy đâu, em nấy 200 nghìn mua cái áo thôi mà hai chị không chịu, bảo nà mày không nhận tao đấm mày vỡ mặt tiếp bây giờ, em sợ quá nên nhận chị ạ”.

Tôi:

“HA HA HA đỉnh quá. Mà toàn về phe địch thế mà vẫn được nhận thưởng à? Sao có người tử tế thế được”

XO:

“Ôi đùa chị, dách áo toạc người vì 2 bên cùng đấm em thế thì cũng phải bồi thường cho em chứ. Mà nãy em vẫn đội mũ bảo hiểm trên đầu mà mấy nần bị cái dây đeo cổ nó thít cả cổ suýt tắc thở nè nưỡi nuôn!!!”

Tôi:

“HA HA HA HA. Ủa mà sao có tới cả gần 2 triệu rồi mà vẫn còn cố chạy làm gì, về nhà mua cái áo mới rồi nghỉ ngơi đi chứ, ăn chục quả đấm được cuốc xe 2,3 ngày rồi còn gì?”

XO:

“Nà mới GẦN 2 triệu thôi chị, em PHẢI CHẠY ĐỦ 2 triệu. Vì SỐ NẺ EM BỊ KHÓ CHỊU í ạ”.

Tôi, ngẫm nghĩ một lúc:

“Chốc qua hàng hoa quả cho chị mua ít hoa quả chị cúng nhé”

XO gật đầu:

“À sắp mùng 1 chị nhỉ, vô tư chị nhé, em cố chạy đủ hôm nay được 2 triệu mai em nghỉ DƯỠNG THƯƠNG, chị mua gì em cũng chiều”.

Rồi xong tôi chợt nhớ ra. Sáng nay tôi nghe loáng thoáng ở xa có tiếng cãi chửi nhau dữ dội lắm, mà thấy xe ôm đón mình gần ngay nhà. Hay có khi nào…

Tôi:

“Ê, phải đánh ghen cũng gần chỗ đón chị không?”

XO:

“Vâng, ngay gần đấy chị, Em đánh ghen xong là em nhận cuốc ra đón chị nuôn mà”.

Tôi:

“Đi thẳng luôn à? Là không dừng ở đâu vệ sinh vì vãi đái quá à”

XO, cười khùng khục:

“Đón chị nuôn đó, sợ chó gì đâu, cũng vui mà, MẤY KHI ĐƯỢC ĐI ĐÁNH GHEN”

Tôi:

“À, chị hỏi vì nãy giờ chị THẤY KHÓA QUẦN EM CHƯA KÉO”

XO (giật mình nhìn xuống)

“Ơ, thôi chết rồi, ơ, thôi chết rồi chị ơi, thế SÁNG GIỜ EM QUÊN CHƯA KÉO rồi”

Đoạn, loạng quạng né né vào lề đường kéo vội lên. Mồm lẩm bẩm bỏ mẹ thế cả sáng đánh ghen mình nại chưa kéo khóa quần, rồi trách tôi là thế mà chị thấy từ đầu không bảo em để em TƠ HƠ thế đi suốt phố không.

Tôi:

“Thì tơ hơ cả sáng rồi còn gì để mất nữa. Mới cả chị tưởng nó là một phần của câu chuyện đánh ghen?”

XO, bất ngờ Ơ rê ka:

“Ôi thôi rồi, EM ĐÃ HIỂU RỒI, hiểu vì sao hai chị kia tin tưởng em đánh ghen còn ông kia thì cứ ngại em rồi…khóa quần em chưa khóa thế này HỌ TƯỞNG EM BIẾN THÁI ối giời ơi…”

Và xe ôm than thở khóc lóc, nãy giờ kể chuyện bị đấm không sao mà nhắc chuyện quên kéo cái khóa quần thì tâm trạng lại thảm thít thế.

Tôi (an ủi):

“Thôi, không sao, dù sao cũng được 2 triệu và sắp có áo mới mà, đời người ai chả có lúc quên kéo khóa quần”.

XO:

“À, mà số em sao í, nần trước người ta cũng gọi em tới chạy xe nhưng nại thành thuê em giữ thang để chặt cây chị ạ. Xong đi tong đôi DÉP NÀO em mới mua vì trượt chân”. (Ủa phải mẹ tôi quẹt xe không =)).

Xuống xe, tôi cầm túi hoa quả đi khoảng 2 bước rồi quay lại nói xe ôm:

“Em ngồi ngay ngắn đấy cho chị được không?”

Xe ôm:

“Chị nàm gì chị? Chị định chụp ảnh em à, chị đừng có mà chụp ảnh em đấy, còn đang sợ nãy bị quay nên mạng đây”

Tôi:

“Không, chị nạy em thôi. Chị có sẵn hoa quả đây rồi…”

Và cứ thế, tôi cười cho nguyên chiều cho tới đêm khuya…

Chuyện từ mấy hôm trước mà tìm mãi 0 ra cái điện thoại chụp cái ảnh áo rách để minh họa kể cho các bạn nghe (chụp bằng điện thoại backup vì điện thoại chính dùng để ghi âm rồi 😊).

À, xe ôm đích thực Hải Dương quê tôi, thân thương nắm nuôn 😊).

#nhatkyxeom

#619: Nhật ký xe ôm: Sáu cái hoa tay

6 CÁI HOA TAY

Đèn đỏ, đường đông như kiến. Lấp ló vỉa hè phía trước một cái ghế đỏ và một thằng mèo rất chill đang ngồi trọn ghế phán xét từng người qua lại. Lâu lâu cho chân cho tay lên gãi gãi tí ra vẻ phong cách, phán xét dăm hồi nó hay nhe răng cười khẩy, bọn người chúng mày bon chen gì khổ thế nhỉ, như ông ngồi đây tới bữa có đứa chìa cho ăn, buồn có đứa chìa cái ghế ra cho ngồi, một đời an yên để soi mói mà không bị oánh giá nhân cách.

Tóm lại là thằng mèo đó rất chill và tôi rất mong muốn được tới gần chụp cái chân dung an yên bố láo của nó nhưng mà trước mặt là lớp lớp tầng tầng người. Tôi bèn bảo xe ôm là có cách nào em chen lên phía trên cho chị chụp ảnh thằng mồn lèo kia không. Tôi hỏi đại vậy thôi chứ cũng biết là cái yêu cầu giữa lúc đông đúc thế này quả là vô lý. Ấy vậy mà xe ôm dõng dạc: “ĐƯỢC CHỊ!”. Thế là anh chàng oằn người loạng choạng tìm đủ mọi cách để xin xích lên từng tí một để len lên càng gần được thằng mèo càng tốt, cậu chàng làm tôi bất ngờ vì sự nhiệt tình này quá. Lúc này tôi còn luống cuồng lắm luôn vì cái điện thoại Iphone 17 (trừ 10) mấy chục G của tôi đã hết bà nó dung lượng không cả nổi làm nào đủ chỗ chụp thêm được tấm ảnh. Trong 1 phút xe ôm bon chen đó tôi đành phải xóa hy sinh mấy tấm ảnh chụp bâng quơ phố phường trước đó.

Lên được gần tới nơi kịp bấm được tấm ảnh nhòe nhoẹt cái thằng mèo thì đen xanh phải đi tiếp. Tôi chưa kịp cảm ơn xe ôm vì sao bạn lại nhiệt tình chen lên bất chấp những ánh mắt soi mói và khó chịu mình mẩy của mọi người xung quanh chỉ để cho tôi nhìn được rõ thằng mèo, thì xe ôm đã hỏi luôn:

“Chị cũng thích chó mèo ạ?”

Tôi:

“Không thích”

XO:

“Ơ, em tưởng…”

Tôi:

“Mà yêu bọn nó, yêu hơn người”

XO (cười phá lên):

“À đấy em biết ngay”

Tôi:

“Em cũng thích bọn nó đúng không?”

XO:

“Cũng yêu chứ chị, em là BÁC SĨ THÚ Y mà’

Tôi (5 s bối rối):

“Rồi sao giờ đi chạy xe, nhỡ bọn nó cần cấp cứu thì sao?”

XO:

“Em bác sĩ thú y mà làm cho nhà nước, theo giờ hành chính, tận Bình Dương cơ ạ. Nay nghỉ thì phải tranh thủ chạy xe thôi”

Tôi:

“Thú y nhà nước luôn á? Chạy từ Bình Dương lên đây chạy xe ôm cơ à?”

XO:

“Vâng, ở quê chó mèo ốm cũng phải theo giờ hành chính thôi chị”

Tôi:

“Thế em làm thú y em làm nhiều con vật khác nhau không? Như trâu bò chẳng hạn? Chắc nhà nước thì làm nhiều trâu bò?”

XO:

“Cũng có, nhưng bọn đó thì em ít phải làm hơn. Em chủ yếu chó mèo. Mấy con trâu bò phải phóng lao vào nó. Mà em phóng bọn nó mấy lần rồi không trúng nó toàn trúng em thôi nên em xỉu có khi bọn nó tỉnh còn chữa cho em. Mà nếu em phóng lao không trúng nó, cũng không trúng em thì bọn nó sẽ quay lại đá em lòi ruột, mắc công bác sĩ thú y khác lại phải chữa cho em. Nên nói chung là, em… chủ yếu chó mèo thôi”

Giọng nói của xe ôm vô cùng thật thà chân thành.

Tôi:

“Em phóng lao thế nào mà lại trúng ngược lại em hay vậy? Em có mấy hoa tay?”

XO:

“Em có 6”

Tôi:

“Thôi rồi bỏ mẹ rồi, chị cũng 6 hoa tay. Thảo nào chị nghe em kể chuyện quen thế. Hồi trước chị cũng ước mơ làm bác sĩ lắm đấy, nhưng mấy lần chị đã uống nhầm thuốc tiêu chảy là thuốc dị ứng rồi nên thấy chắc theo nghề không ổn lắm…. chí ít em còn làm được nghề…”.

XO:

“À đây không phải nghề em mong muốn đâu, em muốn được làm nghề sửa chữa ô tô cơ. Nhưng nhà em ngăn cản quá”.

Tôi:

“Ơ, mình thích làm nghề thì mình làm chứ, sao phải theo ý của người khác, họ có sống thay mình đâu.”

XO:

“Là vì người nhà em bảo là em mà đi làm nghề sửa chữa ô tô thì em vặn được cái bánh xe ra thì chắc em cũng vặn được mấy cái xương sườn của em ra luôn”.

Tôi:

“À, 6 cái hoa tay…”

XO:

“Vâng, 6 cái hoa tay đấy…”

Tôi:

“Em có hay đánh vỡ bát đĩa không?”

XO:

“Khoảng 30 cái bát 20 cái đĩa rồi chị”

Tôi:

“Trời ơi, chị vỡ 50 cái bát 40 cái đĩa. Chị hơn tuổi em nên chắc chị vỡ nhiều hơn em…”

XO:

“Có khi thế nên bọn mình yêu chó mèo chị nhỉ?”

Tôi:

“Ờ”

Chúng tôi vẫn không rõ được logic của việc 6 cái hoa tay, đánh vỡ bát đĩa nó liên quan gì tới chuyện yêu chó mèo nhưng thế nào đó chúng tôi rất gật gù vì cứ thấy nó đúng đúng logic kiểu gì í.

Tôi tranh thủ hỏi bạn xem thằng Nhọ nhà tôi viêm tai mãn tính, suốt ngày mặt lệch dẹo hết cả thằng người. Cho tiêm kháng sinh bao phen, lau tai, thú y ra vào liên tục sửa chữa mà vài hôm đẹp trai tai mắt cân bằng không được lâu lại cánh xụp cánh xòe tiếp, hết sức bất lực. Bạn ngay lập tức tư vấn cho tôi lau sạch bằng nước muối, nhỏ thuốc tím, “đem nó ra nắng phơi, không thì sấy khô”, cứ kiên trì 2 tuần là sẽ khỏi. Đừng cho kháng sinh nữa.

Kiến thức đã được tiếp thu, chỉ là tôi chưa nghĩ ra với 6 hoa tay làm sao đem nổi thằng Nhọ 20 kg ra phơi nắng hay sấy khô thế nào thôi, vì tôi rất sợ đứa sẽ bị phơi và sấy khô là tôi chứ có khi nó vào trong nhà nằm!

Xe ôm còn đi qua xin mua mấy cái “bánh dép” tối về làm quà cho con. Tôi cứ tưởng cái bánh dép là tên một loại bánh hóa ra nó hình những cái dép xinh xinh thật luôn á, chắc trẻ con thích lắm!

Xuống xe còn phát hiện ra cậu chàng hình như đi dép lê của vợ đi chạy xe. Bạn bảo em lên thành phố mà mở phòng khám được vì tuy em 6 hoa tay (=))) nhưng em kinh nghiệm chữa chó mèo cả mười mấy năm, có khi em sống khỏe ấy chứ lương bác sĩ thú y ở quê hẻo lắm. Nhưng vì vợ làm giáo viên ở quê nên thôi không muốn di chuyển, một túp lều tranh hai trái tim vàng. Lâu lâu rời túp lều đi lên thành phố chạy xe ôm gặp mấy chị khách 6 hoa tay dở hơi giống mình thế là vui roài 😀.

#nhatkyxeom
#nhatkySaigon

#618: Nhật ký xe ôm: Tại sao không cho tôi hát?

Đêm hôm đi về khuya xe ôm vừa chở vừa hát rống lên rất yêu đời những câu hát tình yêu man mác buồn. Bạn không nghe sai đâu, những câu hát man mác buồn nhưng thần thái rất tươi vui. Ví dụ “yêu nhau trong đớn đau hằn sâu trong thịt da ô yeah, hự hự”. Mà một hồi tôi nhận ra toàn nhạc Hoa lời Việt đúng thể loại tôi thích. Thế rồi xe ôm hát tới đâu tôi ư ử theo đến đấy. Xe ôm hơi ngoái ngoái ra sau nhìn tôi:

“Í chị chị, chị để em hát thôi chị đừng hát theo”

Tôi, vô cùng hụt hẫng vì đúng đoạn tôi thích cớ gì không cho tôi hát theo? Đã thế tôi còn đúng lời hơn cậu ta nữa.

“Sao không cho hát?”

XO:

“Em đang thất tình. Em chỉ muốn được nghe tiếng hát của em thôi”

Ô hay, cậu ta chưa bao giờ hỏi tôi có muốn nghe tiếng hát cậu ta hay không. Ủa mà vui vậy thì là thất tình đó hả?

“Nhưng chị cũng đang thất tiền, chị cũng muốn nghe tiếng hát của chị” Tôi hằm hè ăn thua.

XO:

“Chị bị sao?”

Tôi:

“Thất tiền”

XO:

“Tiền?”

Tôi:

“TIỀN”

XO:

“Tiền sao buồn bằng tình?”

Tôi:

“Không à, ok được rồi”

Xe ôm yên tâm hát tiếp.
Rồi tới bài: “Chuyện tình ngày xưa đã úa tàn”. Tôi chồm lên: “Vườn hồng úa tàn chứ”

XO:

“CHUYỆN TÌNH!!!”

Tôi:

“VƯỜN HỒNG!!!”

XO:

“CHUYỆN TÌNH!!!”

Tôi:

“VƯỜN HỒNG!!!”

Một hồi không ai chịu ai bọn tôi dừng ngay giữa đường để gú gồ xem chuyện tình hay vườn hổng úa tàn. Kết quả là vườn hồng bị tàn nhé. (Nhắc hồng mới nhớ nhà có túi hồng Tuyền cho chưa kịp ăn.)

XO vô cùng hậm hực đi tiếp, thế nào chuyển qua bài “Phai dấu cuộc tình” ối giời ơi đúng bài tủ của tôi. Thế là tôi quyết tâm phải dấu theo bất chấp sự ngúng nguẩy hờn giận vl của xe ôm.

XO, hát đang dở ngưng lại nguẩy một cái:

“Sao chị nhây quá vậy? Chị không thương người thất tình à?”

Tôi:

“Không. Vì em không thương người thất tiền. Mà chị thấy em yêu đời mà!”

XO

“Là em CƠ ĐỊA VUI chữ trong lòng em ÚA TÀN lắm”

Tôi

“Chị cơ địa NHÂY thôi chứ chị có muốn hát chen với em đâu” (thực ra là muốn lắm)

XO, dừng đèn đỏ giậm chân xuống một cái, cười hắt ra, hát rống lên:

“Nị hèng leng lụi ngọ còn len chảy Lại la lại la thùng ngọ chen cố lao thẳng lao thẳng ư ư…” (đại loại thế)

Tôi câm nín, ú ớ. Cái đèo mẹ tôi không hát theo được. Mà cái gì lao thẳng í nhỉ đang đèn đỏ mà nhỉ. Bài này tôi cũng không biết.

Mắc hát quá mà tôi chỉ muốn hát theo xe ôm thôi, tôi không muốn hát bài khác hay theo ai khác.
Nhưng từ lúc đấy xe ôm không hát từ nào tôi theo được cả.

Tôi chỉ biết là lá la la theo bất kể bài nào. Cậu ta càng hát to tôi cũng la la to theo cao trào, thỉnh thoảng tiện ồ de theo cho hợp cái cơ địa vui của xe ôm. Thỉnh thoảng tôi thấy giữa các câu hát thủng xẻng lao chảo của xe ôm có tiếng thở dài.

Tới nơi mà tôi cũng chưa xuống xe ngay được bởi vì bài hát chưa kết thúc. Phải 30s kết bài tôi la theo hết mới xuống khỏi xe trả mũ. Xe ôm cũng phải hát đủ thì mới thôi!

Tôi:

“Cuốc xe này không lấy tiền nhé”

XO:

“Ủa sao được chị?”

Tôi:

“Nãy giờ em tìm cách không cho chị hát, chị muốn em hiểu nỗi đau của người thất tiền là người ta cũng muốn hát như thế nào”

XO

“Trời ơi cuốc xe 89 ngàn chị không trả em sống làm sao?”

Tôi:

“Nãy bảo thất tiền không buồn bằng thất tình mà. Thất tình còn hát được thì thất tiền sống tốt. Không sao đâu!”

XO:

“Thế chị đi mà hát karaoke”

Tôi:

“Thất tiền mà đâu ra tiền mà karaoke!!”

Vâng combat thêm dăm câu nữa là bọn tôi rủ nhau đi hát karaoke bỏ mẹ.

Tôi vẫn trả tiền chứ, còn thêm tiền đêm hôm khuya khoắt đàng hoàng. Tôi cơ địa nhây thôi chứ bên trong lòng tôi hơi bị thương người. Chỉ có thiên hạ không thương tôi thôi!

Mà về nhà tôi vẫn ấm ức á! Tại sao không cho tôi hát?

Có lớp dạy hát tiếng Hoa không nhỉ?

#nhatkyxeom
#nhatjysaigon

#617: Nhật ký xe ôm: Mọi việc đều có thể được giải thích!

Mọi việc đều có thể được giải thích!

Nay vừa lên xe cậu xe ôm bé tí gầy nhẳng đã lịch sự xin phép xíu qua cây xăng cho em xuống đổ xăng. Đương nhiên tôi đồng ý.

Cây xăng đông quá, các màu áo xanh vàng cũng tấp nập đứng xếp hàng dài dằng dặc. Tôi thấy có vẻ lâu nên đứng ra mặt đường để chờ, đứng ngắm cây ngắm người lâu lâu mở điện thoại nhắn tin.

Một lúc sau xe ôm ra lại đứng đón. Tôi trèo lên xe đi tiếp.

Xe ôm:

“Chị ạ?”

Tôi:

“Uh, đổ đầy rồi hả? Chờ cũng lâu phết nhỉ?”

XO:

“Vâng, giờ nào nó cũng đông thế chờ mệt phết”

Tôi:

“Giờ xe này đầy bình nhiêu tiền?”

XO

“Gần trăm đấy, ngày trước em đổ hết có chưa đến 60k”

Rồi xe ôm bấm bấm app. Tôi thì cắm mặt điện thoại nhắn tin tiếp.

XO:

“Chị, chị… định đi đâu ạ?”

Tôi(@@)

“Ơ, mất địa chỉ à hay thế nào?”

XO (@@):

“Ơ chị cho em địa chỉ rồi ạ?”

Tôi:

“Ơ”

XO:

“Ơ”

Và sau 1 phút tôi mới hiểu ra vấn đề là tôi đang trên một cái xe ôm lạ hoắc. Dáng này cũng gầy nhẳng y hệt nhưng tôi nhận ra là nhờ để ý xe này đang có một cái mũ bảo hiểm khác vẫn treo trên xe.

Vâng tôi ngại quá ngại lun, từ từ nhẹ nhàng tụt ra khỏi xe gãi mũ gãi tai. Xe ôm cũng gãi tai gãi mũ bảo là em cũng đoán là chị nhầm xe mà thấy chị nói chuyện hỏi han thân thiện quá nên em cũng… mủi lòng, còn định chở luôn.

XO:

“Có gì đâu ạ. Chị dám lên thì em dám chở ạ!”

Rồi lúc này tôi mới bừng tỉnh nãy giờ phải gần 10p rồi thế xe ôm bản gốc của tôi đang ở đâu sao không đón tôi. Vội vàng mở app thấy xe vẫn đang trong hành trình và đang đi băng băng, nhưng tôi không biết gọi ở đâu vì không có số.

Đang loay hoay mặt đỏ tía tai tính book app khác thì khoảng 3 phút sau xe đỗ lại, mặt cũng nhớn nhác.

XO:

“Ối giời ơi ơn giời chị đây rồi, hú hồn”

Tôi:

“Ủa, em đi đâu đấy?”

XO, cười nịnh vô cùng ngại ngùng:

“Em… quên đón lại chị ạ. Em cứ phóng thẳng đi, thế nào em cứ đang nghĩ em mới đang đi đón. Em xin lỗi chị nhé, hoan hỉ hoan hỉ chị nhá”

Tôi, nghẹn hết cả tim gan ruột rà.

“Vẫn còn nhớ ra quay lại đón cơ à, suýt đi xe khác đây!!!”

XO:

“Dạ vâng, đang đi nhìn xuống không thấy cái mũ đâu mới nhớ ra. Phải quay lại đón chị ngay kẻo… mất cái mũ ạ!”

Và tôi!!!!!! I mean…

Giờ tôi cũng đã hiểu vì sao Hoàng xe ôm hôm kia sợ ma vì tới nơi quay lại sau lưng không thấy khách đâu!

Mọi việc đều có thể giải thích! Bí ẩn xe ôm chở ma đã tỏ tường zồi!

P/S: Tôi không có khả năng nhớ mặt người nên mặc áo xe ôm vào là tất cả đều là anh em sinh đôi. Mà trần đời cũng mới có được combo khách và xe ôm như chúng tôi!

#nhatkyxeom

#616: Nhật ký xe ôm: Khốn lạn

Ngồi xe ôm cứ thấy lái xe nhúc nhích có vẻ có gì đó không thoải mái. Xong rồi dường như đến một lúc đã không thể chịu được nữa bèn dừng cái phịch nhảy xuống, chân ríu cả lại và tuôn một tràng

“Em xin lỗi chị nhiều nhưng mà thực sự em không chịu nổi nữa. Không biết con muỗi mất dậy nào nó đốt vào mông em mà không biết nó đốt lúc nào chị ạ. Chân tay mặt mũi thò hết ra thế này mà nó không đốt nó phải chui vào trong sâu đốt thế này làm gì cho nó khổ, mà đéo hiểu nó chui đường nào, KHỐN LẠN thật sự…

Vừa nói vừa gãi xoẹt xoẹt, vừa gãi vừa di qua lớp quần như thể cái quần cũng hết sức khốn nạn vì quá dày không đủ thỏa mãn cơn ngứa. Cơn ngứa dường như biến thế giới xung quanh của anh cũng biến mẹ nó thành con muỗi.

Sau khi có vẻ đã qua được mốc thoả mãn cơn đỉnh điểm anh dường như mới bừng tỉnh và cuống cuồng trèo lại lên xe xin lỗi rối rít

“Dạ chị thông cảm cho em nhé, con muỗi nó khốn lạn quá chứ có ai muốn đứng giữa đường giữa chợ gãi mông như thế đâu ạ. Ngại quá ạ chị thông cảm cho em nhé. Mà em vẫn ngứa quá ạ, gãi qua quần nó không chạm được vào da nó không hết cơn được chị ạ…”

Thế là tôi đành phải an ủi kể chuyện cho anh qua cơn ngứa không anh lại dừng nữa thì đi gặp bác sĩ muộn mất

Tôi

“À thôi chuyện bình thường mà, muỗi đốt thì ngứa tí hết thôi chứ có nhiều người còn bị mụn mọc ở đít không ngồi được mà chạy xe í chứ…Đời người ai chả có lúc bị muỗi đốt ở mông mụn mọc ở đít khoá quần quên kéo…”

Xe ôm

“À à ôi giời mọc mụn ở mông em kể cho chị nghe chuyện cái thời em học đại học chỉ ăn mì tôm xong một năm thì bị mụn mọc 6 tháng…”

Và cho đến khi tôi đến được chỗ hẹn thì được nghe kể chuyện full trải nghiệm mụn mọc ở mông nó thế nào, cách chữa trị và những bài học kinh nghiệm…

Tuy nhiên cũng nhờ thế mà cơn ngứa khốn lạn đã được quên hẳn và kịp gặp hẹn bác sĩ…

Bài học rút ra ở buổi đi xe ôm hôm nay là đừng ăn nhiều mì tôm quá và cảnh báo dù quần áo rất kín thì loại muỗi khốn lạn vẫn chui vào mông đốt được nhé!

#nhatkyxeom
#khốnlạn

#615: Nhật ký xe ôm: Chị Ha ạ? Em là Hoàng

Chuyện kinh dị xe ôm nửa đêm

Lên xe

XO:

“Chị Ha ạ? Em là Hoàng”

Tôi:

“Uh chào Hoàng”

XO:

“Chị nói to tên em được không ạ?”

Tôi:

“CHÀO HOÀNG!!”

XO:

“Tốt rồi ạ”

Một lúc sau

XO:

“Chị còn ở đó không?”

Tôi (ủa?)

“Chị đi đâu được hả Hoàng?”

XO:

“À, tốt rồi.”

Gần về đến nơi

XO

“Chị gọi tên em được không ạ?”

Tôi:

“Gì vậy Hoàng?”

XO:

“À tốt rồi”

Xuống xe, tôi thắc mắc:

“Hoàng muốn khách phải nhớ tên mình à Hoàng?”

Thấy xe ôm thở hắt ra kiểu nhẹ người trong ánh đèn khuya vàng vọt:

“À em chỉ muốn đảm bảo là em chở chị là NGƯỜI có thật thôi ạ. Tại hôm qua em chở khách buổi đêm thế nào mà lúc tới nơi nhìn sau không thấy có ai trên xe luôn í. Em hãi từ hôm qua đến giờ…”

Tôi khựng lại. Nhìn Hoàng chăm chú, rồi tôi lùi dần vào chỗ tối:

“Chị cũng không tồn tại đâu… thế nên cuốc này không tính tiền nhé Hoàng…”

Xe ôm hốt hoảng

“Ơ chị Ha, chị Ha…”

Và tôi lủi dần trong bóng tối nơi không có đèn… tiếng Ha của Hoàng vẫn vang lên thảm thít… rồi tôi mất hút… tôi không tồn tại…

Doạ chị Ha à :))

Ơ mà… có khi nào Hoàng kể thật không nhỉ, lại quỵt oan cuốc xe… 🙄

P/S: Ha là tên trên app của tôi, tôi lười điền dấu. Uhm mà cũng đúng trần đời làm gì có người tên Ha… =))

P/S2: Đương nhiên tôi vẫn trà tiền vì tôi trả thẻ mà hic

#nhatkyxeom