Blog

#556: CHỈ LÀ CÂU CHUYỆN CÁI CÂY…

Cuối cùng cũng tới ngày này dù chắc phải tuần nữa mới full bloom, giờ mới loading khoảng chừng 40% còn lại vẫn là nụ, nhưng không thể chờ muộn hơn để khoe :)).
Cây nhài leo thủa nào mình đi mua ven đường ở gần Trường đại học Nông nghiệp trong một cơn sang chấn tinh thần, sau 2 năm sang đất ra vườn và leo lên được tận tum, giờ nụ hoa nở kín từ dưới lên trên. Cảm giác một ngày lên tầng mở cửa ban công và nhìn ra một giàn hoa leo trắng xóa đẹp đến ngỡ ngàng, cứ như trong phim không bằng :)).
Cách đây 1 tháng lúc tất cả các cành cây đều ra những mầm lá xanh nhỏ tua tủa, mình nghĩ rằng chắc đó là mầm lá mới chứ không thể nào biết rằng đó chính là nụ hoa, vì làm sao có thể nhiều nụ hoa tới như vậy hết. Không lẽ cả cái cây có cả ngàn nụ hoa như thế sao? Ngoài ra nhà mình vốn thiếu nắng nên cũng không tự tin rằng có cây nào sẽ ra được nhiều hoa. Thế mà tới cái ngày nhận ra tất cả các cành cây đấy đều trổ thành nụ hoa thật sự thì hơi sốc nhẹ vì không lẽ mình sắp được nhìn một cái cây leo kín hoa hay chăng? Nhà mình mà cũng có thể ra được cái cây nhiều hoa như thế chăng?
Quay lại chuyện sang chấn tinh thần hôm đi mua cái cây này. Đó chính là ngày cách đây hơn 2 năm mẹ sơ sẩy mở cổng nên 2 con chó nhà mình lẻn ra ngoài dắt tay nhau đi chơi, trong đó con chó cái mới đẻ con được có 5 ngày còn đỏ hỏn. Mình hốt hoảng tột độ vừa vội vã đem bọn chó con đi tới trung tâm chăm thuê vừa cầu cứu khắp nơi tìm chó, mà đi một phát đi cả 2 con, là 2 bố con. Trong cơn hốt hoảng mình gọi cho Long bảo em đưa chị đi mua cây ngay và luôn không chị ngồi một chỗ chờ chó về thế này chị căng thẳng tinh thần quá. Mỗi lần stress là chỉ có đi mua cây hoặc chăm cây là mình thấy được dễ chịu hơn. Thế là hai chị em lọ mọ đèo nhau ra Đại học nông nghiệp. Lúc dừng ven đường mình hỏi cô bán hàng: “Có cây gì nó leo mà ra hoa được không?”. Cô ấy chỉ cho một loạt cây, rồi không biết sao mình chọn cái cây nhài leo này dù lúc đấy nó chỉ có 2,3 bông hoa trên cây và nhìn khá èo uột. Lúc còn đang thẫn thờ thì nhận được tin báo đã tìm được chó, tìm được đủ 2 con của nợ, ôi giời thế là tinh thần phấn chấn, mua thêm hẳn bao đất lôi xềnh xệch về :)).
Cái cây sau khi sang đất mất gần năm không vươn được lên cao vì vướng dưới cây khế, lại ít nắng. Một ngày mình bỗng phát hiện ra có một nhánh đang nỗ lực vươn cao mãnh liệt, nhưng vướng cây nên quấn mấy vòng vào cây khế không thoát được và cũng không lên cao được. Thế là mình bắc thang và thả dây từ trên cao xuống, rồi vắt cái cành vào. Thế rồi chỉ khoảng một thời gian ngắn sau, cái cành ấy vượt được ra khỏi 2 cây khế và bắt đầu thoát ra nắng vươn lên cao. Những bông hoa đầu tiên nó ra là ngay ban công tầng hai của phòng mình. Trước giờ vẫn mơ có hoa nở trước cửa phòng, nay nó đã thành sự thật. Rồi chỉ một nhánh cây ấy nó đẻ ra nhiều nhánh cây khác và bắt sang tất cả những cái dây mẹ treo từ trên tum xuống. Và rồi chỉ gần một năm, nó đã leo được lên tận tum. Cho đến hôm nay, nó tặng quà lại công chăm cây của hai mẹ con là nụ hoa chi chít từ gốc đến ngọn. Điều mà tới giờ mình vẫn còn ngỡ ngàng. Hoa lại còn thơm ơi là thơm nữa chứ!
Nhớ lúc ra những nụ xanh xanh mình ngỡ là nụ lá, mình còn nghĩ vu vơ, biết đâu một thời gian nữa hóa ra nó là nụ hoa nhỉ, ôi giời nếu mà là nụ hoa thì hoa từ dưới lên trên à. Nghĩ vậy thôi chứ sao có thể tin bọn nó một ngày là nụ hoa thật, cảm giác cứ như điều kỳ diệu vậy í!
Sáng dậy hoa hay rụng kín ở sân sau, hoa rơi đầy những chậu nước tưới cây của mẹ. Sáng mẹ cứ dậy quét sân mẹ lại lầm bầm :)), thế mà mình còn dặn mẹ đừng có vớt hoa ra khỏi chậu nước, để con ngủ dậy… chụp ảnh xong thì mẹ hãy tưới cây :)).
Trưa mình vác ghế ra ngồi ôm cằm ngắm cái cây say mê, xong khệ nệ ôm 3 cái máy ảnh đủ loại ra chụp chụp chụp, chụp mãi không thấy chán. Mình đang ngồi chờ tới ngày nó full bloom hẳn, chắc lúc đó còn đỉnh hơn thế này nhiều lần.
Thực ra muốn nhìn được cái cây đẹp nhất phải là từ… hàng xóm nhà mình nhìn sang. Nhưng rất tiếc là nhà hàng xóm mình sợ ánh sáng mặt trời bất kể xuân sang hạ tới đông về thu đi nên lúc nào cũng làm cái màn xanh lét che kín nhà, chỉ kéo lên lúc buổi tối. Cũng không biết lúc nào thì họ có ánh mặt trời vào trong nhà nữa. Trong khi ngược lại bên nhà mình thì phòng lúc nào cũng mở ban công đón gió và khí trời, cây cối kín đặc. Thì họ không cần ánh sáng mặt trời cũng không sao nhưng mà tức là mỗi lần chụp ảnh cái cây và vườn mình nhưng mấy tấm màn xanh nhà họ làm cái background của ảnh xấu bỏ mịa. Chụp ảnh né thế nào cũng không thoát khỏi mấy cái màu xanh le lét đấy, bực bội :)). 0 lẽ rút tiết kiệm mua cái rèm tre đèm đẹp sang đấy tặng nhờ họ dùng hộ cho em bên này chụp ảnh cho nó đẹp với. Mà chưa kể cái cây nhà mình đẹp thế mà không thèm kéo cái rèm lên mà nhìn :)). Trong khi mình muốn nhìn được cây nhà mình còn phải vẹo hết cả người. View nhà mình đẹp thế mà view bên kia xấu quá xấu, đời thật là không công bằng huhu.
Nói chung chỉ ai trồng cây và chăm cây, yêu cây mới hiểu được những cảm xúc sung sướng vì cây như thế này :)). Bằng chứng là viết bài về cái cây mà mình viết dài được như thế này đó các bạn :)).
Từ bé thơ mình đã ước sau này mình có một mảnh đất nhỏ để trồng cây như mình mơ ước. Sau lớn lên còn muốn mảnh đất thành cái studio để mình quay phim nữa. Thế mà đèo mẹ, mơ từ bé cho đến lớn, chưa kịp mần ăn được mảnh nào thì tới giờ phong trào nghe nhạc Đen Vâu trồng rau nuôi gà, bỏ phố về rừng được làm nông mà vẫn xinh vẫn trắng mộng mơ như Lý Tử Thất nó bùng phát dữ dội quá. Nhà nhà chán thành phố muốn được về quê nghỉ dưỡng trồng cây, mình còn bị ám ảnh bởi cụm từ cò đất: “Siêu phẩm nghỉ dưỡng”. Phong trào bùng phát dữ dội nên giá đất nó dữ dội theo, tới giờ cuối cùng mình mới tiết kiệm được ở mức mua được cái nóc nhà, ước mơ có mảnh đất làm phim và studio chắc là ngày càng xa vắng bà nó rồi =)).
Ơ nhưng mà cũng chẳng biết được, vì giờ nghe nói là những nàng Lý Tử Thất mộng mơ sau vài hồi mua đất với viễn cảnh trồng rau nuôi nhà ngôi nhà nhỏ xinh đang bắt đầu bán đất lại rầm rầm, vì sau phát hiện ra… thành phố chán mà về quê còn… chán hơn nhiều, và trồng cái cây… nó cực quá, đời quả thật không như là mơ :)). Thế nên mình lại có chút hy vọng, lại ngay ngắn ngồi chờ xem khi nào cơn fever đi qua biết đâu kiếm được mảnh nào :)).
Cơ mà trong lúc chờ không biết tới khi nào thì bố mẹ quyết định cho cải tổ lại mảnh vườn nhỏ sau nhà. Mình sẽ làm lại thành một căn nhà xinh cho mình và… chó ở, cùng một mảnh vườn be bé trồng những thứ mình thích. Mình trồng cây cực mát tay các bạn nhé, và cũng 0 ai chịu khó có thể một ngày 5 lần bê cây ra nắng, 3h sáng bê cây vào nhà khi mưa to, 5h sáng lại đem lại ra đón bình minh như mình đâu :)). Gọi là chịu khó cũng được, mà gọi là rảnh quá cũng được :)). Nhưng mà cứ rảnh rồi chờ tới ngày được thành quả thế này đi, thật là đáng í hê hê hê!
Ký tên: Hà Kin – cô gái yêu cây và chó vô đối!
Ảnh: Chụp vào mấy hôm nay bằng nhiều máy ảnh khác nhau

#555: KHÔNG THỂ GIÚP ĐƯỢC!

KHÔNG THỂ GIÚP ĐƯỢC!
 
Có một sự thật rất đáng buồn thế này. Có những người rất nghèo, rất tội, chúng ta rất muốn giúp. Nhưng thật sự… không thể giúp được, không có cách nào giúp được!
 
Thực sự cuộc sống này cũng rất thiếu công bằng và nhiều người cũng rất ác, vô tâm. Nhưng người tốt, tử tế cũng rất là nhiều. Người thực lòng cũng rất là nhiều. Nhưng không phải lúc nào muốn giúp mà cũng giúp được.
 
Bây giờ ta chỉ nói về cái nghèo. Có những hoàn cảnh rất tội, nhiều người đều không thể cầm lòng để tìm cách giúp đỡ được họ. Nhưng rồi một lúc họ nhận ra: phải như thế nào mà họ cũng mãi nghèo mãi khổ như thế? Đành rằng vì hoàn cảnh kém may mắn, vì thất học, vì cuộc đời xô đẩy. Nhưng thật sự rất nhiều người không có ý chí để vươn lên, để quyết tâm thay đổi, để biết chấp nhận giúp đỡ, còn thiếu thật thà, hay tự ái vặt… Ta không trách họ vì họ như vậy, vì nếu họ sinh ra đã bị cuộc đời rèn luyện ra như vậy và không có truyền thống về ý chí, sự lanh lẹ từ gốc, tư duy đã không thể phát triển thì việc họ thành vậy là đương nhiên. Ta chỉ biết buồn và thốt lên rằng ta không thể giúp, không cách nào giúp được cả. Đôi lúc thấy tội vậy đó mà đành phải bất lực! Có những sự giúp đỡ cần phải chung tay của cả xã hội, chính quyền. Nhưng cái sự chung tay đó nó hơi bị hoang đường trong thời đại này!
 
Mà những đối tượng này, giúp bằng tiền là cách giúp hại họ nhanh nhất. Tiền bao nhiêu cũng sẽ tiêu trong chốc lát, làm những điều lãng phí, ngắn hạn, sa đà. Dù nhìn họ tội lắm đấy, nhưng có khi cầm cục tiền là đi mua thuốc, mua rượu, mua xe, mua đồ… Tiêu hết xong lại đói, con lại vẫn nheo nhóc, lại vẫn vòng luẩn quẩn của nghèo và đói. Mà bắt cho đi học, đi làm 2 ngày là đã lại chán, lại bỏ. Sáng vừa khuyên quyết tâm tu chí, đi làm, chiều đã lại lết trên bàn nhậu!
 
Hôm bữa xem Superstore, có chi tiết hôm đó cả siêu thị gần Noel thuê thêm người làm việc vụ mùa vì đông khách. Ông quản lý quyết định thuê người thông qua một chương trình gọi là: “The last chance”, thuê những người đang muốn “làm lại cuộc đời”, những người đã từng vấp ngã, nghiện ngập, cần được cơ hội tái hòa nhập với cộng đồng và mong cộng đồng đón nhận. Jonah – Anh chàng nhân viên ở siêu thị không biết họ được thuê từ chương trình đó nên chơi một trò cá cược với bạn đồng nghiệp để xem mấy người làm vụ mùa đó ai bị đuổi việc nhanh nhất. Là vì những người đó làm việc cũng quá tệ. Thế rồi cũng đuổi được một người, Jonah thắng được $200. Đang hỉ hả thì mới biết người vừa bị đuổi là ở chương trình “the last chance”, đây vốn là cơ hội cuối cho họ được lao động và làm việc tử tế. Jonah hối hận quá bèn chạy theo cái người bị đuổi, thấy anh ta đói khát nhếch nhác ngồi buồn thiu trong cái xe rách. Jonah thương quá và quyết định đưa toàn bộ $200 thắng cuộc cho người này. Jonah nhẹ người, nở nụ cười hạnh phúc khi quay lưng đi. Nhưng rồi Jonah nghe được đoạn điện thoại của anh chàng kia đang gọi cho ai đó: “Này mày, $200 thì mua được bao nhiêu đá để đập nhỉ?” (ma túy đá). Jonah chỉ biết thở dài, lẳng lặng bước tiếp.
 
Một đoạn phim vậy thôi mà nói lên cả một hiện tượng day dứt của xã hội. Có bạn nào xem bộ tài liệu “The first and the last”, nói về ngày đầu tiên và ngày cuối cùng của những người bị bắt vào trại tạm giam. Ngày đầu tiên bị bắt là muôn hình vạn trạng các loại tội, phần lớn là đánh nhau, lừa đảo, gây rối, nhiều nhất là sở hữu ma túy…. Ai vào đây ngày đầu cũng hoang mang, sợ hãi, hốt hoảng, thề sống thề chết tôi sai lầm, tôi hối hận quá, thật kinh khủng, tôi phải tu chí để ra nhanh. Rồi ngày cuối, ai cũng đã học được bài học của mình, ai cũng thấu hiểu tội lỗi của mình, ai cũng quyết tâm làm lại từ đầu. Nhưng rồi chỉ một thời gian sau, họ đã lại quay trở lại trại. Có người ra vào đến cả hàng chục lần. Xem đoạn một người đàn ông nghiện rượu đã mấy chục năm của cuộc đời, chỉ sống bằng rượu, lang thang đầu đường xó chợ, xin từng đồng để uống rượu, nhếch nhác, thê thảm. Ra vào trại tạm giam như nhà riêng. Phỏng vấn ngày cuối ông ta ở trong trại, quả thật một cuộc đời cay đắng. Tuy rằng họ nghiện rượu, tệ hại, nhưng hoàn cảnh họ được sinh ra quá tồi tệ, sâu thẳm trong mỗi con người ấy vẫn luôn khao khát được làm một “người bình thường”, được sống đàng hoàng tử tế. Họ luôn có cái suy nghĩ quyết tâm đó ở trong đầu nhưng đương nhiên họ không thể nào làm được. Bản chất lại đưa họ về với nghiện ngập, với đầu đường xó chợ, sống một cuộc đời đói khát như vậy cho tới chết.
 
Ở Los Angeles: Dịch ra chính là “thành phố của những thiên thần”, cả một vùng downtown sang trọng của một trong những thành phố giàu có xa hoa nhất nước Mỹ là la liệt người vô gia cư, nhiều như trại tập trung. Nhìn họ thê thảm làm sao, đói khát, rách nát, ngơ ngẩn, không thể nào kìm lòng. Nhưng mà họ là những người mà “không thể ai giúp được”. Không phải chính phủ không cho họ chỗ ăn, chỗ ở. Nếu đói thì chẳng thế nào mà đói được, nếu rét quá lạnh quá cần vẫn có shelter, thậm chí bệnh tật vẫn có thể được khám. Nhưng sao họ vẫn lang thang khổ sở như vậy? Là vì có cho họ chỗ ăn họ cũng chưa chắc thích, có cho họ chỗ ở họ cũng chưa chắc chịu ở. Họ cũng 0 thích bị kìm kẹp, nghe lời. Rất rất nhiều những con người ấy bị bệnh tâm thần, bị tàn phá bởi ma túy. Có yêu thương, giúp đỡ cỡ nào rồi thì họ cũng bỏ trốn về sống với thế giới tệ hại đó của họ mà thôi!
 
Gần đây nhất cũng có thêm phim “The hatchet wielding hitchhiker” nói về Kai, một anh chàng vô gia cư lang thang bỗng nhiên nổi tiếng vì dám dũng cảm lao vào cầm rìu bổ một người đàn ông da trắng đang đánh đập phụ nữ và một người da đen vì ông này phân biệt chủng tộc. Bỗng chốc anh ta nổi tiếng khắp nước Mỹ, các tv shows, dân mạng cuồng lên muốn truy tìm anh này, muốn giúp đỡ, thương yêu, thậm chí cho cơ hội thành triệu phú luôn. Nhưng cơ hội đến là thế, cuối cùng Kai vẫn chỉ thích là một kẻ lang thang, đầu đường cuối chợ, nghiện ngập, vẫn cư xử nhiều hành động khiến nản lòng người muốn giúp đỡ và thương yêu mình. Cuối cùng cái kết là trở thành một kẻ giết người và vào tù cho đến hết đời. Và người ta xong cũng nhận ra, Kai vốn dĩ là một người bị tự kỷ tăng động, nhưng lại không xuất phát từ một gia đình được giáo dục tử tế, được yêu thương, nên có muốn giúp cỡ nào, thì cũng sẽ vẫn là một cái kết cục như vậy thôi!
 
Có rất nhiều lý do khiến những con người này bị “self-damaged”: nguồn gốc không may mắn, sự nghiện ngập, sự thiếu ý chí, sự bị bạo hành khiến tâm sinh lý tổn thương, sự thiếu giáo dục dẫn tới thiếu hiểu biết, sự tự ái, sự mất lòng tin với xã hội, sự lười biếng…. rất nhiều. Nên đôi lúc thấy tội khủng khiếp, còn nghĩ rằng sao cả xã hội lại không giúp đỡ họ như thế, nhưng đến khi chính bạn muốn giúp, bạn mới hiểu là thì ra giúp không có được!
 
Hôm qua chia sẻ với các bạn về hiện tượng tâm lý của người tài giỏi, rất giàu mà không có lương tâm. Hôm nay lại là bài chia sẻ về người rất nghèo rất khổ, nhưng không phải muốn giúp tử tế mà dễ dàng. Để các bạn thêm đồng cảm, thêm hiểu về rất nhiều số phận quanh mình. Mọi thứ quanh mình không phải lúc nào cũng là trắng và đen. Giỏi thì nghĩa là tốt, khổ thì có thể giúp. Không đơn giản là thế!
 
Làm từ thiện mà tử tế và đúng cách thì cực kỳ khó, và phải rất kiên nhẫn, rất hiểu biết, thậm chí có lúc phải dùng biện pháp mạnh mới may ra có hy vọng cứu được. Còn làm từ thiện, giúp mà sai cách, sai đối tượng, thì sẽ khiến cho hậu quả tệ hại gấp trăm lần là không giúp. Trong các loại giúp đỡ cho những đối tượng này, giúp bằng tiền là loại giúp dễ nhất nhưng dễ gây hại nhiều nhất!
 
Và cũng nên hiểu một điều rằng. Có những điều ở cuộc đời này, rất tội, rất buồn, nhưng chúng ta đành chấp nhận cũng không thể làm gì mà giúp được!
 
Ảnh: Kai của “The hatchet wielding hitchhiker”

#535: TÀI GIỎI LÀ MỘT MÓN QUÀ HAY LÀ MỘT LỜI NGUYỀN?

TÀI GIỎI LÀ MỘT MÓN QUÀ HAY LÀ MỘT LỜI NGUYỀN?
Người ta hay nói, trong tù có 2 loại đối tượng này là nhiều nhất: Loại dốt, ngu, ác và loại rất giỏi, rất tài năng, nhưng cũng rất… ngu và ác! Đặc biệt, hai loại đối tượng này đều ở mức độ “extreme”, tức là vượt ra ngoài tiêu chuẩn của những người “bình thường”.
Loại một có lẽ không cần phải nói nhiều. Cái nghèo cái dốt, cái ngu cái ác là điều tạo ra tội phạm là đã quá rõ ràng. Nhưng điều đôi khi mọi người không nghĩ tới là có những con người rất thông minh, rất tài năng, nhưng không có nghĩa là tài năng và trí thông minh của họ sẽ chỉ để dùng cho những việc đáng tự hào, việc đàng hoàng, giúp ích cho cuộc đời. Mà rất tiếc lại sử dụng những tài năng của họ vào việc lừa lọc, dối trá, bất chấp. Và vì họ có tài năng và trí thông minh nên những gì họ tạo dựng và lừa dối được đều ở mức độ rất cao. Không tài giỏi sao được khi có thể lừa được tiền bạc nhiều như núi. Không giỏi thì sao làm thủ lĩnh của bao nhiêu con người, công trình, không giỏi sao có thể một mình tấn công, chơi đùa với cả một hệ thống pháp luật, xã hội…
Nhưng có một điểm rất khó hiểu về những đối tượng này là họ tuy tài giỏi như vậy nhưng lại không biết được điểm dừng cho những tội ác của mình. Đây có thể coi là một loại bệnh tâm lý chứ không còn thuộc về trí tuệ nữa. Chúng ta đều hiểu dù có tài giỏi đến mấy thì làm điều tội lỗi mà không biết dừng thì không thể nào che giấu được mãi mãi. Nhưng không biết vì lý do gì họ không bao giờ cảm thấy là đủ, và sẵn sàng trắng trợn phủi tay khi sự việc đã xong mà coi thường hậu quả. Thực ra những con người này khi đi tấn công những con mồi của mình, nếu là lừa đảo, thường rất tài giỏi trong việc chọn lựa ra đối tượng mà họ cho rằng “rồi sẽ chẳng làm gì được” họ. Cộng thêm sự rất tự tin về khả năng vỏ bọc, sự tài giỏi của mình trong việc luôn đứng trên pháp luật, ai cũng ngu, “không ai khôn bằng mình”. Vụ gần đây rất nổi tiếng mà đều thành phim tài liệu như là “Inventing Anna”, một cô gái bình thường nhưng lại có khả năng lừa lọc được bao nhiêu giới siêu giàu, hay câu chuyện về nữ triệu phú tự thân Theranos Elizabeth Holmes, người có khả năng lừa và gọi vốn hàng chục triệu đô từ các công ty công nghệ hàng đầu cho một công ty ảo có khả năng xét nghiệm từ máu thần tốc. Một công ty hoàn toàn là lừa đảo không một dấu hiệu hoạt động thực sự nhưng vẫn trở thành một hiện tượng trong giới khoa học và số tiền được đầu tư là khổng lồ, là bạn phải biết Theranos tài giỏi đến mức nào. Người ta sẽ thắc mắc là sao nó có thể giấu được mãi, ăn tiền hay đầu tư được mãi mà không thể dừng lại? Đương nhiên rồi thì cũng tới đoạn các chị cũng đi tù và mọi việc vỡ lở. Nhưng vì họ quá tự tin về sự tài giỏi và khả năng của mình đã hại lại chính họ. Và thường cái kết luôn là thế! Đấy chính là cái “ngu” của loại người này!
Tiếng Việt mình hay có cụm từ “táng tận lương tâm” hay “máu lạnh”. Thiếu lương tâm thực chất ra chính là một loại khiếm khuyết trong não bộ chứ không phải là chuyện “muốn là có”. Người có lương tâm thường không thể hiểu được loại đối tượng này. Tiếng Anh có mô tả về 2 loại đối tượng mà dễ gây ra tội ác nhiều nhất, đó là “Sociopath” và “Psychopath”. Mình sẽ làm riêng một bài phân tích về đề tài này. Sociopath và Psyopath đều có điểm chung là làm điều sai không chớp mắt, không thấy lương tâm cắn rứt, dù người thân nhất, yêu thương mình nhất cũng sẵn sàng lừa, giết, hãm hại. Người nghèo nhất khổ nhất ngoài đường cũng sẵn sàng cướp của họ. Điều khác biệt lớn nhất giữa 2 đối tượng này là sociopath thì còn biết điều mình làm là sai và nhiều là do hoàn cảnh xô đẩy, còn psychopath thì sẽ là dã man nhất, hoàn toàn không có lương tâm nào, nó là do sự khiếm khuyết trong não bộ, là một loại khiếm khuyết tâm lý bẩm sinh và có mang tính chất di truyền. Socio và Psycho lại đều rất giỏi trong khả năng đóng kịch, điều khiển tâm lý người khác, cực giỏi là khác, lại cũng rất thông minh nữa. Mà biết đấy, đã giỏi, đã thông minh, đóng kịch giỏi mà lại không có lương tâm nữa, thì đó là loại đối tượng nguy hiểm nhất của cuộc sống, vì bọn nó có thể làm tất cả những điều kinh khủng nhất mà không sợ hãi, không bị cắn rứt. Bạn cũng đừng hy vọng họ có lương tâm mặc dù họ diễn hay y như có. Họ cũng không thể ăn năn hối cải, vì đây đã là khiếm khuyết não bộ. Cái này hoàn toàn là kiến thức khoa học mà các bạn nên biết. Ngoài ra, nó có tính chất di truyền. Nên chuyện cha mẹ, mà con cái cũng táng tận lương tâm là điều rất không đáng ngạc nhiên. Chắc gần đây nhất bạn nghe được về câu chuyện người mẫu Hong Kong Thái Thiên Phượng bị phân xác kinh khủng hơn cả phim kinh dị bởi cả gia đình chồng cũ!
Sociopath và Psychopath có vô cùng nhiều trong xã hội, và hầu như phần lớn dân số không hiểu hết được những con người này hay thậm chí hiểu được chính họ. Họ diễn kịch cũng rất giỏi, họ ở bốn xung quanh chúng ta và đen đủi bất cứ ai trong chúng ta cũng có thể là nạn nhân của họ. Hai đối tượng này nắm giữ rất nhiều những vị trí lớn trong xã hội, như giới CEO, nghệ sĩ, y khoa, KOLs, bán hàng… họ rất giỏi, rất thông minh, rất tài năng, nhưng luôn ác và bất chấp. Nó có thể không đúng với tất cả mọi người nhưng có một sự thật rằng cuộc sống này muốn thật giàu, vị trí cao, bạn phải ác, phải biết bất chấp và trơ trẽn. Vì đặc thù sự khiếm khuyết về lương tâm nên họ khác biệt với những con người rất tài giỏi mà có tâm thiện là người giỏi và có tâm thường… nghèo hơn rất nhiều 😃, và họ luôn biết có điểm dừng!
Không phải lúc nào sinh ra với một khả năng tài giỏi nào đó, một trí thông minh cũng là một “blessing”, đó đôi khi chính là một sự nguyền rủa: a curse. Nếu bạn nào có xem bộ phim tài liệu Murder Among the Momons, kể về Mark Hofmann, một người Mỹ có khả năng chế tác đồ giả cổ tinh vi tới mức kể cả những nhà khoa học kiểm định hàng đầu của FBI cũng không phân biệt được. Vì quá tài giỏi nên Mark sử dụng khả năng này để lừa đảo, giết người, điều khiển xã hội. Vì ghét đạo Mormons, Mark làm giả ra cả cái Salamander Letter được cho là viết vào năm 1830 bởi Martin Harris, với nội dung do Mark tự tạo ra để khiến cả tôn giáo Mormons thực hành và tin sái cổ, nhưng với Mark thực chất chỉ là một cú chơi khăm cho hệ thống nhà thờ LDS. Mark có tài trong rất nhiều đồ chế tạo và chế tác, đặc biệt ưa thích chế tạo bom. Ông ta đã khiến cho hai người chết vì những quả bom của mình và là một trong những ca nổ bom nổi tiếng nhất nước Mỹ. Việc điều khiển cả một hệ thống xã hội, luật pháp và cả tôn giáo bằng tài năng của mình quá dễ dàng khiến ông tả không thể ngừng được tội lỗi của mình. Những người quen biết Mark đều vô cùng tức giận với Mark khi biết sự thật nhưng đồng thời họ không kìm lòng được trước sự tài năng khủng khiếp của ông ta. Và cũng phải tiếc rẻ khi tài năng ấy không được sử dụng để làm điều tử tế. Bản thân Mark cũng đã vô cùng mệt mỏi với “lời nguyền” mình được nhận, ông ta là một dạng sociopath điển hình. Đến ngay khi vào tù, Mark vẫn tạo ra được những cực phẩm. Cuối cùng, ông ta cũng không chịu nổi chính bản thân mình, Mark đã dùng trí thông minh của mình để tự ngăn lại chính mình, đó là tự nằm đè lên tay mình nhiều ngày liền, để cái tay đó không được lưu thông máu, dẫn tới bị liệt hoặc hoại tử, rồi ông ta sẽ không sử dụng tay của mình để tiếp tục làm điều tội lỗi nữa. Không phải Mark cắn rứt lương tâm hay ăn năn hối cải vì Mark là một sociopath. Đơn giản ông ta đã quá mệt mỏi vì tài năng và sự tham lam của mình chỉ đem lại cho ông ta những cái kết tệ hại về cuối cùng, Dù đã có lúc rất giàu có, rất nhiều sự ảnh hưởng, được trọng vọng nhưng cuối cùng phải mòn hết phần đời còn lại tàn tạ trong ngục tù.
Vậy nên, dù không có lương tâm thì cũng nên nghĩ tới một điểm dừng, nên biết mệt mỏi, vì thế nào thì cái kết cũng rất tệ, thậm chí rất bi thảm, và KHÔNG THỂ TRÁNH KHỎI! Được khen thông minh, tài giỏi, không có nghĩa lúc nào cũng là điều tốt đâu!
Đối tượng này gây ra nhiều tổn hại, lừa lọc, đặc biệt nhắm tới người tử tế, đàng hoàng. Nhưng thực ra một khi đã xác định được bọn nó đúng loại gì, thì cũng không khó để đối phó và tiêu diệt. Tham mãi, lừa mãi, che trời mãi sao mà được! Chạy đằng giời!
Ngu quá cũng khổ, thông minh quá cũng khổ. Cuộc đời này làm người bình thường nhất, không bao giờ đi lừa ai cả, là hạnh phúc nhất đó các bạn biết không?
Ảnh: Mark Hofmann khi bị bắt năm 1985

#534: Thu Mạnh đi ăn ốc

Phải công nhận nếu nói là một hình ảnh người phụ nữ trẻ lâu là thế nào thì đó chính là chị bán ốc. Cả 20 năm ăn ốc của chị í, chị í giờ đã là bà nội rồi mà khuôn mặt vóc dáng vẫn y nguyên, Ngày xưa mình gọi là cô, giờ mình gọi là chị lúc nào không biết. Một mình gánh cả hàng ốc to mỗi tối vô cùng vất vả mà da vẫn mịn, dáng vẫn thon, chẳng có tí nếp nhăn nào, tóc cũng không bạc. Chị bảo chị còn chẳng biết dưỡng da là cái gì. Nên mình vẫn nghĩ, trẻ lâu nó là gen rồi, mỹ phẩm xịn có khi là liệu pháp tinh thần thôi :))
Ngồi ăn ốc mà có thằng bé con trước mặt nó đứng nhảy chồm chồm. Mẹ nó ngồi đằng trước quay lưng lại ăn ngon lành. Thằng bé cho mình cái cảm giác bất an kinh khủng vì nó vừa nhảy vừa ngó hai bên đường và chực chờ để lao ra giữa đường bất cứ lúc nào. Xe cộ đi lại tuy trong ngõ nhưng cứ vùn vụt như vội về nhà đi đẻ, mà nó cứ thập thò, mẹ nó thì vẫn bình tĩnh quay lưng ngồi nhể ốc. Má, không phải con mình mà mình sốt ruột thế, chỉ sợ nó lao vào mấy cái xe. Mẹ nó lâu lâu quát: “Đứng im đấy”. Nó đóng băng được 1 giây rồi nó lại haka dance tiếp. Chắc sau phải con mình mình phải xích nó vào người quá chứ sao bình tĩnh như những người mẹ này được :)).
Rồi thằng bé lao vút qua đường, xe thì phóng vụt qua. Mọi người được thể ối giời ơi. Mẹ nó mới gào lên: “Tùng Anh, quay lại đây”.
Chị bán ốc bảo: “Tùng Anh hay Tuấn Anh nhỉ?”.
Mẹ nó bảo: “Em đổi tên thành Tùng Anh rồi chị ạ, cho nó vững vàng như cây Tùng, anh dũng anh minh chị ạ”.
Giải thích dứt lời cây tùng ngã cái oạch, khóc ré lên. Mẹ nó lại thở dài nhể nốt ốc đợi cây tùng tự đứng dậy.
Rồi lúc mình về. Chị bán ốc bảo: “Hôm nay Hà ăn ốc sớm hơn mọi ngày hả em?”. Mình bảo em cũng đổi tên rồi chị ạ. “Rồi em đổi tên gì?”. “Em đổi tên thành THU MẠNH rồi ạ”. “Sao tên nam tính thế?”.
“À, Mạnh là để cho mạnh mẽ hơn í ạ. Mạnh để nhiều sức khỏe, mạnh mẽ để nhiều năng lượng làm việc với rất nhiều việc bị bỏ bom, mạnh mẽ để đòi được nợ, mạnh mẽ để lấy được chồng í ạ”.
“Ồ, tên ý nghĩa quá nhỉ?”.
Rồi chị chào mình: “Thế mai lại ra ăn ốc tiếp nhé Mạnh”.
Rồi đấy, buột mồm đổi tên xong về nhà mò mãi FB nó nhất định không cho đổi Ha Kin thành Thu Mạnh. Nó fix tên Ha Kin rồi 😞
Chuyện linh tinh ăn ốc về, Thu Mạnh lại ngồi dựng tiếp đây!

#533: Không phải lúc nào được quà cũng vui đâu nhé

Này, tớ bảo, 0 phải lúc nào nhận được quà bất ngờ cũng vui đâu nhé 😃.
Vừa click vào FB của một bạn có share cái hình chụp của mình. Bên dưới có một cái comment: “Em này chụp ảnh đẹp nhưng tính cách có vấn đề lắm”. Bạn kia trả lời: “Hihi, sao ạ? Anh quen cơ à?”. Anh trả lời: “Chuyện dài lắm, ngắm ảnh em ấy thôi chứ đừng chơi”
Đéo mẹ làm lại phải lội vào xem anh là ai. Ôi giồi ôi tưởng ai, thì ra là 1 người bạn cũ, hóa ra anh unfriend mình từ thủa nào rồi mà 0 biết, dễ phải mấy năm rồi.
Thì câu chuyện “dài” là… cũng 0 quen anh í lắm. Nhưng anh hay khen ảnh đẹp nè, hay rủ đi chơi nè, anh nói chuyện mà cứ dí cái người anh vào người khác, lời nào cũng galant ong bướm bay rập rờn, mà anh có vợ và 3 con rồi í. Anh còn hay tỏ ra giàu có vì làm CEO (CEO cái gì thì 0 có nhớ =)).
Thế rồi bất ngờ một ngày anh bảo anh muốn có quà tặng mình, mà chắc chắn là mình sẽ thích lắm. Quà rất có tính chất “nghệ thuật”. Tặng vì quý nhau và vì yêu mến tài năng của mình thoy chứ hông vì dịp gì. 0 thân thiết gì mà tự nhiên tặng quà nghệ thuật thế thì quý quá. Thế là làm mình ngay ngắn ngồi chờ suốt ngày hôm đấy.
Rồi bọn mình ra quán cafe ngồi, anh cầm theo một cái gì đó trông như một tấm poster khá lớn. Mình hăm hở hồi hộp, mong chờ được mở món quà nghệ thuật. Mắt anh long lanh (của lắm tội anh cũng đẹp trai, lại có lúm đồng tiền).
Rồi khi mình bóc món quà ra mình thật sự… bối rối vì không biết phải phản ứng sao cho nó đúng. Món quà là một tấm tranh vẽ chân dung… anh, hình như cũng phải khổ cỡ A2. Tranh vẽ khá đẹp nhưng hơi chi tiết theo phong cách… truyền thần, còn có cả lúm đồng tiền chúm chím.. Đèo mẹ mình lắp ba lắp bắp không biết nói gì… mà thế nó lại thành cứ như xúc động mới bỏ mẹ.
Anh bảo:
“Đẹp không? Họa sĩ xịn vẽ đấy. 15 triệu tấm này đấy”
Mình:
“Wow… là… anh tặng em ạ?”
Anh:
“Anh nghĩ là em sẽ rất thích, treo trong phòng riêng cạnh giá sách đẹp lắm đấy”.
Mình:
“Ủa không có khung hả anh?”
Anh:
“Anh nghĩ em tự chọn khung cho vừa ý em, anh không biết khung nào em thích”.
Lúc đấy thì mình tức lắm, vì mình nghĩ anh có tặng thêm cái khung ít là mình còn dùng được cái khung cho đống tranh nhà mình hoặc khung xịn còn đi bán được. Anh lo lắng 0 biết mình thích khung nào nhưng anh biết chắc là mình thích bức tranh chân dung của anh!!! Mình bèn bảo mình 0 nhận được món quà này vì nó đắt quá. Chưa ai tặng mình món quà nào trị giá tới 15 triệu đồng trong cuộc đời nên thôi anh mang về treo phòng ngủ ở nhà hợp lý hơn 😅. Anh bảo không anh quý mình lắm anh mới tặng chứ nghĩ sao anh đi tặng một món quà “có ý nghĩa hết sức đặc biệt với bản thân anh” cho mình như vậy?.
Món quà được đẩy qua đẩy lại. Mình nhất định không lấy là không lấy (lúc đấy mà tặng kèm cái khung thì có lấy =)), lấy lý do là quà đắt tiền quá 0 dám nhận 😂.
Thế là anh giận, mặt đỏ tía tai, giận quá mất luôn cả lúm đồng tiền buồn ghê. Trước khi ra về, anh bảo: “Anh thử lòng em thôi”. (ĐM tới giờ vẫn 0 hiểu câu đó ý là gì)
Anh giận tới mức mấy lần trước anh có giành trả tiền cafe cho lần này anh 0 giành trả luôn =)). Mình lại đi cùng đứa em họ mà đúng hôm nó uống đồ đắt tiền bực mình ghê 😞
Trên đường về đứa em bảo: “Anh này đẹp trai mà tính cách có vấn đề ghê chị nhỉ”.
Không ngờ hôm nay anh nói mình câu y hệt. Thì ra chúng ta đều là những người tính cách có vấn đề theo những định nghĩa của nhau =)) =))
Chuyện xảy ra 7 năm trước rồi, anh giận lâu quá =)).
Nghĩ lại tiếc ghê, nhận quà của anh có khi giờ bán đấu giá lại cho anh để có tiền làm phim không?
P/S: Nhân tiện nhắn anh (anh có đọc FB HK là chắc), công nhận hồi đó anh đẹp trai thiệt, lúm đồng tiền cứ đung đưa, nên là thấy thỉnh thoảng anh “có vấn đề” lắm nhưng vẫn nói chuyện với anh đấy chứ =)) =)).

#532: Đen như Hà Kin?

Memories báo cái ảnh này, bỗng thở dài đến thượt. Ồ công nhận 0 ai đen hơn mình, hay là… như mình.

Đó là một hành trình cực khổ vì… đen bất đắc dĩ, chỉ vì mọi thứ xảy ra đều vào sai thời điểm. Như là… thất lạc hành lý mà đen cái là lần đầu tiên có ý định nhét cả máy tính vào trong đó (và gần hết chuyến đi này hàng không vẫn báo chưa tìm thấy chỉ vì đang mùa laid off thiếu nhân viên), rồi visa Mỹ hết hạn nhưng vẫn quyết liều đi vì chuyến đi săn nhật thức toàn phần được tài trợ bởi NASA có một không hai, giờ mà đợi renew visa thì chẳng có dịp lịch sử nào bao giờ nữa. Rồi lại liều đi xin visa quay lại Mỹ ngay trên đất Argentina (theo đúng nguyên tắc là phải về lại VN xin visa Mỹ chứ 0 ai cho xin ở nước thứ ba như thế này). Quyết định này cực kỳ liều lĩnh vì đang ở thời Trump nhập cư rất căng thằng, ngay lúc mình đang ở Argentina này là ở JFK đang deport và đuổi về hàng ngàn người nhập cư, có người có visa tới sân bay rồi còn bị đuổi về. Tới Argentina phải đi xin visa ngay, nhưng hộ chiếu để lại sứ quán Mỹ rồi thì 0 có hộ chiếu để bay tiếp hành trình được. 12h đêm vẫn đứng chờ ở sứ quán để được làm giấy thông hành khẩn cấp 5h sáng bay vì hôm đó sứ quán rất bận… Rồi thì bạn đồng hành chỉ vì quá buồn ị phải xuống giữa đường nên đang ị thì phát hiện ra để quên điện thoại trên taxi, thế là quần chưa kịp kéo lên đã bắt vội một cái taxi khác và có một hành trình một buổi tối 3 tiếng đồng hồ để rượt đuổi cái taxi kia… tìm lại điện thoại…. ông đó dùng đt của mình tìm Find my phone, roaming quá trời về sau bill điện thoại cả trăm đô.

Tóm lại là nhiều quá kể không hết. Sóng gió tới mức mình 0 đêm nào ngủ được quá 3 tiếng vì quá mệt. Rồi cái ảnh này là lúc chụp được ở Walmart ở cái thị trấn xa xôi nhất của Nam Mỹ. Mừng hút chết vì lâu lắm rồi không được ăn rau, ăn trái, được nhìn thấy… Walmart. Người Việt nước mắm mà phải ăn đi ăn lại đồ thịt thà phô mai sắp bị táo bón tới nơi rồi.

Đứng trước cửa Walmart hú hét hạnh phúc, mãi cũng có cái gì nó vui chứ? Xong rồi lúc đi vào lao vào khu rau củ và trái cây, thì… tức phụt khói tràn máu. Vì dường như siêu thị vừa trải qua một trận cướp, mà cay là nó chỉ cướp đúng rau củ và trái cây, cái mà tao thích thôi. Không mua nổi kể cả 1 quả táo, quả chuối tử tế, các bạn có tin không? Đen hơn con chó mực cọ đít vào nhọ nồi bị rơi xuống cống.

Khi thấy cảnh 0 còn cả 1 quả chuối tử tế để ăn, tao đã hết lên bằng tiếng Việt giữa đất Nam Mỹ: ‘Tổ sư bố bọn mày, huhu”. Nguyên văn!

Về sau hỏi thì được biết bữa đó thị trấn đang lễ hội rau củ quả gì đó, cái đèo con mè!

Những chuyến đi của Hà Kin là viết được rất nhiều cuốn sách. Nhưng vì quá lười nên đang chờ AI viết hộ!

Là còn chưa kể chuyến đi Nam Mỹ 7 năm trước đó còn bị bắt làm con tin nữa đó! Thôi cái đó cũng chờ AI kể lại dùm cho!

À giờ đi làm từ thiện còn đen cơ mà, đèo mẹ!

#hakinjourneys
#hakindiary

#531: Nhật ký xe ôm: Đồ lười biếng!

Bắt xe ôm vào giờ cao điểm đường đông là rất dễ nghe những lời cằn nhằn của các anh xế. Mà đường về nhà thì kiểu gì cũng phải qua một đoạn siêu tắc.
Xong, trước khi trèo lên xe tôi có chỉ anh chàng xe ôm là đi mé mé đoạn này thì nó sẽ bớt bị tắc. Thấy mặt anh hơi căng thẳng nhưng anh cũng bảo để thử xem nào.
Ai dè số đen quá, cuối cùng cái đoạn đấy cũng tắc, chắc tại ai cũng nghĩ đoạn kia tắc nên chui về đây. Tôi thở dài, thấy cũng hơi áy náy nên cũng lầm bầm nói một mình: “Mọi ngày chỗ này có tắc đâu nhỉ?”. Thế thôi mà xe ôm hét lên:
“Đã bảo đường tắc không đi nhanh được nói gì nói nhiều thế?”
Tôi đứng hình mất một giây, má sao dám quát gì ghê gớm thế nhỉ. Có ai nói câu nào mà hét lên như vậy láo phết. Bực bội ghê. Thế là tôi ghé lên bảo:
“Ai nói gì nhiều gì đâu mà phải gắt lên như vậy?”
Tài xế vẫn gắt lên:
“Lần sau muốn đi thì gọi sớm đi, sao cứ cái giờ tắc đường thì đòi, giờ ai mà chiều cho được”
Thế là tôi bắt đầu tăng xông:
“Ê người ta đi có chuyện chứ phải muốn lúc nào đi thì đi? 0 thích thì lần sau đừng có nhận cuốc. Ai ép?”
Xe ôm:
“Đi kiếm tiền vất vả bỏ mẹ, đường thì đông tắc muốn về là về được à?”
Tôi đang định chửi lên tông thì thấy xe ôm đã chặn lời:
“Thôi thôi đéo nói nhiều, giặt đống quần áo đấy đi đã, lười đéo chịu được. Đéo chiều được giờ này. Tự xử đi!”
Tôi bỗng nhiên im bặt, ủa sao xe ôm biết tôi còn đống quần áo giờ này ở nhà chưa giặt? Sao anh ta biết tôi lười? Một cảm giác hết sức creepy dâng tràn. Tuy nhiên trong lòng tôi thì vô cùng bực bội. Lúc đấy tức lắm rồi, nên tôi định kéo áo bảo thả xuống tôi thuê xe khác. Thế rồi thấy xe ôm hơi ngoái lại nhìn tôi dịu dàng:
“Chị chị vừa định nói với em cái gì ạ?”
“Thế có muốn chở tiếp không sao nãy giờ chửi kinh thế? 0 muốn chở thì nói một câu còn xuống xe”
Xe ôm bỗng hơi giật mình:
“Ủa chị chị, em vừa chửi… vợ em, chị tưởng em nói chị ạ? Í chết em xin lỗi. Nó cứ đòi em về chở nó cùng đi ăn đám cưới mà 0 gọi sớm giờ này thì về bằng mắt. Đến nơi thì cô dâu chú rể vào động mẹ nó phòng rồi í chứ ạ”
À thì ra là vậy, thật sự đến bây giờ tôi vẫn không nhớ ra trên đời có một thứ công nghệ được gọi là tai nghe bluetooth. 0 biết bao nhiêu phen tôi thấy người ta cứ ngồi cạnh tôi mà như nói chuyện với tôi và tôi cũng trả lời lại nhiệt tình, xong cứ hỏi Hả hả cái gì cơ liên tục, cho tới khi người ta phải bảo tôi là có ai nói chuyện với chị đâu mà chị cứ Hả. Xấu hổ ghê luôn đấy!
Anh xe ôm sau đó say sưa tâm sự chuyện anh đang gom tiền để mở một quán cafe và không muốn chạy mãi như thế này vì vất vả, trong khi vợ ở nhà thì lười… anh ta nói rất nhiều mà tự nhiên xong tôi sợ không dám nói chuyện lại cứ ậm ừ vì lo 0 biết khúc nào là anh đang nói với tôi khúc nào là anh đang nói với bluetooth…
Xuống xe rồi tôi có hỏi là vợ anh ở nhà lười giặt quần áo lắm hả? Anh bảo: “Lười vãi đái chị ạ, có đống quần áo của 2 vợ chồng với 2 đứa con mà BA NGÀY NAY chưa giặt”.
Tôi tím tái mặt mày, ủa sao trùng hợp quần áo tôi để máy ba ngày nay chưa giặt hay vậy. Rồi tôi đang chuẩn bị đi thì anh chốt nốt câu: “Em thấy chị có cái tóc giống vợ em phết”.
Tôi nhất định quay đi không tương tác lại. Tôi tin là anh ta lại nói chuyện bluetooth với ai đó chứ 0 phải nói với tôi rồi… sợ quá thôi…
Về nhà là phải giặt quần áo ngay và luôn đấy!
Ảnh: Tóc hôm anh xe ôm nói giống vợ anh đây. Chắc chắn là 0 thể, tưởng có được cái tóc này mà dễ à, hừm!

#530: Review phim Va len thai

Sau khi đã càn quét không còn sót lại 1 bộ phim tài liệu tội phạm nào trên Netflix thì nhận thấy cần phải thay đổi không khí chuyển qua hài hay action gì đó cho đời tươi sáng trở lại. Cái trailer của phim Bridgerton đập vào mặt ngày đêm, chưa kể mấy báo lá cải (mà lại hay đọc mới khổ) suốt ngày quăng mấy bài PR cảnh nóng cảnh nóng, lại còn là cảnh nóng bạo liệt lắm lắm, nghe nói phang nhau rung bàn rung ghế, từ sân ra vườn, từ trên giá sách xuống dưới gầm giường… đã định không xem rồi vì phàm cứ cái gì nó PR thái quá là ghét và coi cái trailer nhạt nhẽo đã 0 muốn xem. Nhưng mà khi đọc được cái câu PR: “là phim xem nhiều nhất nhì trong lịch sử nền tảng phim trực tuyến” thì bốp cái mình bảo: “That’s it, phải xem, không thì đến bao giờ mới làm được phim như thiên hạ? Phải xem thiên hạ nó thích gì chứ” :)). Dù sao thì anh giai nam chính nhìn cũng ngọt nước!
Xong rồi công nhận là xem đến đâu hoang mang đến đấy. Đầu tiên là chờ đợi… cảnh nóng. Kiên nhẫn cần cù xem mẹ nó đến tận tập 5 vẫn 0 thấy quả nào nóng với lạnh, cảm thấy không thể xem được nữa thì một bài báo bật ra (chắc nó đoán được) nói là phải từ tập 5… trở đi mới bắt đầu các cảnh nóng, đèo mẹ thế là lại phải xem tiếp xem nó có đủ nóng bằng nước đun sôi ngâm chân mỗi ngày không (ngày nào cũng đun mà ngày nào cũng bỏng). Rồi càng xem càng hoang mang vì tưởng đang xem một phim truyền hình Hàn Quốc rẻ tiền điển hình chưa xem đã biết kết cục, kết hợp đông tây kim cổ với một chút lãng mạn Kim Dung, một chút lê thê Đài Loan, một chút quằn quại Ấn Độ, khác mỗi cái là lắp mặt da đen da trắng thay vì mặt da vàng cùng vài cảnh quất nhau ngập mông với ngực mà châu Á hèn không dám cho vào phim mà thôi. Rồi một loạt các thông điệp về nữ quyền nam quyền, phong kiến, hủ tục… dày đặc kết hợp, thậm chí cả giới tính, xem chóng hết cả mặt, còn căng hơn cả xem phim tội phạm. Để thể hiện sự công bằng về chủng tộc cho phù hợp với thời đại mới, phim còn nhân ái xen kẽ các màu da từ da đen đến da vàng mặc trang phục quý tộc Anh đi qua đi lại (chứ ai lại làm phim về Anh thế kỷ 18 19 lại chỉ có da trắng mặc đồ quý tộc? =)), y chang kiểu để cho công bằng chủng tộc nên ví dụ làm phim về thời Mãn Thanh sẽ phải cho vài anh Tây trắng Tây đen cạo trọc nửa đầu tết tóc sau lưng đứng rao bán bánh bao đèn lồng cho công chúa hoàng tử chạy qua chạy lại. Có những thứ mấy người hiểu không? Nó là THẦN THÁI, THẦN THÁI, THẦN THÁI, chứ 0 phải vác bộ quần áo lên là thành quý tộc và cho nó công bằng chủng tộc!!!!!!!! Thôi nói chuyện này… trong phim mệt lắm =)). Thời đại của political correct mà :)).
Đấy thế đèo nào mà vẫn xem hết phim để viết bài review đó các bạn =)). Phim tổng hợp mọi hợp chủng quốc, mọi vấn đề thức thời từ nữ quyền tới giới tính, chủng tộc. Cảnh nóng cũng phải interacial sex nó mới hót chứ trắng với trắng ôm nhau nhạt lắm rồi . Plot phim cóp từ miền đông sang miền Tây, từ Busan Hàn Quốc tới Cáp Nhĩ Tân Trung Quốc, từ Đài Bắc sang Kolkata Ấn Độ, được thể hiện bởi các anh chị từ trắng sứ Anh Quốc tới đen giòn Nigeria. Nhưng là dù thông điệp gì màu da tuýt tiếc plot liếc gì thì tất cả cũng chỉ để dẫn tới cái đích cuối cùng là làm lý do cho cặp nam nữ được phang nhau cho hết cảnh đẹp với ánh sáng trong phim mà thôi. Thế thì 0 cả thế giới xem thì ai xem?
Mà công nhận xem xong nó cũng thư thái tinh thần, nhớ được cái mông bóng nảy của anh Simon, chả phải nghĩ ngợi hay bị paranoid như xem xong phim tội phạm =)) (Mỗi lần xem xong 1 bộ tội phạm là lại đi xuống dưới nhà mở khóa ra để… khóa lại. Khóa xong đi lên trên gác đóng từng cái chốt, chốt chán lại đi 1 vòng… chốt lại =)). Đêm lên giường mở security camera nhìn chằm chằm =)).
Tôi hứa là ai mà rủ tôi làm mấy cái phim như thế này là… tôi đi làm liền =)). Cả thế giới xem gu nó đã tới thế này cơ mà ? Netflix mà thuê tôi vị trí gì tôi nhận hết, kể cả là việc nằm rạp dưới chân giường giữ cho chân giường không lung lay khi diễn cảnh quật nhau cũng ok luôn, hứa sẽ giữ thật chặt, hoặc thích nhất là việc mỗi lần xong 1 shot cảnh nóng lấy cái khăn tắm nhào tới đắp cho nam chính chẳng hạn.
Xem phim và thích là một chuyện, làm phim lại là chuyện khác nhé, ok? =))
Happy Valentine mọi người, xem ngay đi cho nó lãng mạn :))

#529: Tại sao hôm nay hoa cúng lại đắt thế?

Trưa, đang ngồi ăn bát bún dọc mùng thì thấy bác chủ quán hớt hải chạy về. Trời lạnh mà thấy bác hổn hển mồ hôi, mắt vẫn còn ánh lên sự kinh hãi như vừa có chuyện gì xảy ra đâu đó. Cô con gái bác đang ngồi làm bát bún ngước lên nhìn bố xem bị làm sao mà phải hoảng hốt cỡ thế. Bác bảo: “Kinh hoàng, kinh hoàng con ơi”. “Sao sao?” “Có rằm tháng Giêng thôi mà hôm nay hoa đắt móc ruột móc gan ra. Bán bao bát bún cho vừa mấy bông hoa”.
Bác vừa ngồi vừa thở, tay ôm bó hoa hồng chục bông trên người. Bác có vẻ không hiểu vì sao mới có đây thôi mà bây giờ cuộc đời nó lại thay đổi nhanh tới thế như là bó hoa hồng mới hôm qua 3 nghìn một bông giờ đã 10 nghìn một bông =)). Thật nhanh trí, mình à lên: “Cháu biết rồi bác ơi, hôm nay là ngày Va len thai đấy”. Cả cô con gái lẫn bác đều ồ lên ơ đúng rồi nhỉ. Rồi mình lại lèm bèm: “À thì ai bảo bác chơi sang quá, hoa hồng hôm nay người ta tặng nhau tình iu bác lại chơi cả 10 bông để đi cúng Rằm tháng Giêng đã lào”. Em Ngọc ngồi cạnh nhìn mình kiểu gợi ý: “Đáng nhẽ thì mua hoa cúc thôi chị nhỉ”:)).
Bác thở dài hiu hắt, tại hôm nay được bác gái giao việc đi chợ mua đồ cúng nên đâu đã nào hay hoa hồng có đắt thì còn… hoa cúc 😀.
Rồi bác lại thốt lên thắc mắc: “Ơ nhưng mà sao hôm nay gà cũng những 500k một con cơ mà? Cúng thì cúng chứ sao đắt thế? Thế giờ Va len thai bọn nó cũng tặng cả gà cho nhau à?”
Tới quả này thì mình phải dừng bún lại để gu gồ. Không có nhiều thông tin lắm. Thế các bạn cho hỏi giờ yêu nhau có tặng nhau gà không mà gà tới 500k một con vào ngày Va len thai để bác bán bún của mình hoảng hốt tới thế ạ?
Chiều về nhà thì lại nghe tiếp được hàng xóm vọng sang. Tiếng bà mẹ mắng thằng con tuổi teen vang khắp 10 căn nhà 15 căn phố. “Con bà mày hoa tao mua để cúng mà mày rút mẹ nó mấy bông để đi tặng gái à? Hoa tao phải mua số lẻ để cúng cho đủ chứ thế thì giờ còn vài bông này tao cúng cái đầu mày à? Mày đem ngay đủ hoa trả lại cho tao”.
Thằng con thì gào lên: “Tặng rồi giờ đòi thế lào được mà đòi. Mẹ cúng tạm đi chứ. Con không đòi được đâu!”
Thế là bà mẹ lại xồn xồn lên, hai mẹ con cãi nhau hăng máu rồi một lúc thấy im im không rõ là con đã phải chịu mẹ hay mẹ đã phải chịu con. Nhưng khả năng là hôm nay trên thế gian có một vài bó hoa đã được xé lẻ một nửa tặng tình yêu ngọt ngào một nửa cho lên bàn thờ.
Rằm Tháng Giêng lại trúng ngay Va len thai thế này. Ít có là ác ghê :))
Ảnh: Chụp trộm được bó hoa hồng Va len thai kiêm cúng Rằm Tháng Giêng của bác bán bún. Tính bảo bác thôi hay bác lỡ mua chục bông hồng rồi thì hay giờ đừng cúng nữa để… tặng bác gái đi. Rồi giờ ra mua chục bông cúc thay cũng được? Cơ mà nói lại sợ bị giựt tóc nên thôi góp ý chi chuyện nhà người ta :)).
Thế hôm nay bạn mua hoa hồng hay hoa cúc?
Kỉ niệm ngày rằm tháng giêng trùng Va len thai (2022)

#528: Buổi đầu tiên ăn ốc của Tun

Nói là làm, bảo dẫn Tun đi ăn ốc là phải đi ăn ốc ngay.

Hóa ra hôm nay là buổi ăn ốc luộc đầu đời của cháu. May quá có cô Kin kịp cập nhật những thú vui tuổi teen (theo kiểu thời các cô) cho cháu :)). Chắc cô còn cập nhật thêm nhiều 😀

Đó là một quán ốc nằm trong cái ngõ Trung Liệt bé xíu chỉ vừa hai cái xe máy tránh nhau. Mặt trước thì bé nhưng lại có cái sân sau nhà khá rộng. Trên tường của quán có những bài báo, câu chuyện nho nhỏ. Bác bán ốc, tóc bạc loe hoe, mặc quần đùi áo may ô kẻ ngồi xem diu tub trước cửa nhà. Ai mà dừng trước mặt bác là bác hỏi: “Mấy bát?”.

Chưa ăn ốc bao giờ nên tay cháu khều ốc run lẩy bẩy trong khi tay cô đã thành nghệ nhân. Cô khều được 10 con ốc cháu vẫn đang loay hoay móc chưa xong một con. Cô liên tục hỏi ngon không, nước chấm phải cho sả, ớt, gừng, quất vào thế này thế này. Cháu gật lia lịa, cháu ít nói nhưng cô mặc định rằng cháu thích :)). Món này ngon thế mà sao cháu có thể không thích được :)). Thế nào con gái Hà Nội mà giờ mới biết ăn ốc luộc là lào????

Mà mình cũng 0 nhớ ra ngày xưa mình được ăn ốc luộc thế nào nhỉ, chỉ nhớ được ăn từ bé. Tiềm thức luôn là những quán ốc vỉa hè, đầu ngõ, ven đường, chỉ có mỗi món ốc luộc thôi mà lúc nào cũng thòm thèm, ngày nào ăn cũng được.

Trong lúc ngồi nhìn cháu nó loay hoay khều ốc thì nhìn lên tường nhà. Bỗng chợt nhìn thấy cái ảnh bác bán ốc kéo đàn violon. Mà cái dáng kéo đàn này, cái ngón tay này nhìn biết luôn là người chơi đàn xịn chứ không phải làm màu. Nhìn sang một góc khác thấy có bài giới thiệu tường tận về một nghệ sĩ violin bán ốc. Thế là mình ồ lên, thì ra quái nhân ngồi bán ốc chứ đùa à. Đoạn, mình bèn quay lại định hỏi bác thì thấy bác đang cầm cái ca nước và cái bàn chải đánh răng đứng ra trước cửa… đánh răng. Ủa, mới 8 rưỡi, ốc bán chưa xong đã sắp đi ngủ rồi á?

Bác đánh răng xong đi vào, khách vẫn vào, bác hét lên: “To nữa đê” (1 bát ốc to nữa cho khách).

Rồi mình gọi bác khiến bác giật mình:

“Bác Sỹ”. (là tên bác trong bài báo trên tường mình đã kịp đọc :))

Bác:

!!!!????

Mình:

“Bác kéo vi ô lông hả?”

Và dường như chắc bác chờ đợi lâu lắm rồi để có người hỏi, bác đi thẳng vào vấn đề luôn:

“Đây, để tôi vào lấy đàn kéo cho mấy bài”.

Còn chưa kịp nói gì cả :)).

Và bất chấp khách vẫn vào bác bỏ đấy để đi lấy đàn luôn và ngay. 3 phút sau bác quay lại với cái đàn trên tay. Vừa mở đàn vừa kể say sưa chuyện ngày xưa có cái đàn 200 đồng (trên cái hình dán trên tường) mà bị khách ăn ốc vào đá vào rớt một miếng hỏng đàn, giờ phải chơi cái đàn rẻ tiền có 2 triệu.

Cái đàn cũ 200 đồng mà mua vào năm 75. Bác tính lúc đó 2 hào một bát ốc. 1 đồng được 5 bát ốc. Thế tưởng tượng xem 200 đồng thì là bao nhiêu bát ốc cho một cái đàn violin? Đấy, cứ thế mà tính xem. Mình giờ chưa tính ra 😀, nhưng đàn thế là đắt tiền là chắc rồi :)).

Bác bảo bác đàn toàn mùa xuân nhé. Đầu tiên là Mùa xuân đầu tiên, rồi đến Làng lúa làng hoa. Mặc dù đang ăn ốc nhưng mình cũng ngưng hết để ngồi nghe và quay lại. Chị Hoa bảo: “Bạn này mà quay là về bạn review quán ốc của bác hay lắm đấy”. Bác bảo: “Ôi xồi cần gì đầy người review rồi”. Mình bảo: “Cháu quay vì cháu yêu nghệ sĩ thôi ạ”.

Bác bảo, nghệ sĩ tới đây ăn đông lắm. Thế rồi, bác mở điện thoại ra khoe: Đây, hôm nọ nhạc sĩ Giáng Son còn tới đây ăn đây này. Trong ảnh thấy chị Son đi ăn với bao nhiêu là anh. Thì ra chị đó đã đi ăn ốc mảnh mà không hề rủ tôi.

Rồi nhân tiện nói chuyện nghệ sĩ, tôi buột mồm hỏi:

“Thế bác có biết ban nhạc Bức Tường không?”

Mắt bác sáng rực

“Ôi sao không biết, tôi thích thằng Trần Lập cực kỳ luôn. Thích lắm”.

Thế là mình chỉ vào chị Hoa và Tun:

“Thế đây là vợ anh Lập và đây là con gái anh Lập này”

Thế là bác bật dậy nói lắp bắp:

“Ôi tôi thích cái bài, cái bài, cái bài, cái bài, cái bài, cái bài, cái bài, cái bài…. cái bài gì mà trèo trèo í nhỉ”

Một thanh niên gần đó khi nghe thấy Trần Lập cũng đã xôn xao nãy giờ, vội bắt sóng quay lại đỡ lời cho bác:

“Bài, bài Đường lên đỉnh Olympia đấy”

“Ờ ờ đấy đấy”.

Cháu Tun cũng tũn ra xem bài Olympia là bài nào. Hình như bài đó bố cháu chưa kịp sáng tác!

Tôi liếc liếc phím lại cho bác:

“Đường đến ngày vinh quang” ạ.

Và từ lúc đấy, bác ngồi say sưa kể chuyện về rừng cây, đời người cho mấy chị em cô cháu được nghe. Không quên xin được chụp chung tấm hình với hai mẹ con. Thanh niên Olympia nhanh chóng làm thợ ảnh. Bác nhắc nhở là nhớ chụp bán thân đừng lấy quần đùi của bác.

Bác vừa kéo đàn, vừa say sưa kể chuyện nghệ thuật. Tuy nhiên, khách vừa đứng dậy bảo tính tiền cho cháu là bác đổi tông tính tiền nhanh hơn Ây Ai. Giữa các câu chuyện nghệ thuật của một thời oanh liệt luôn kèm theo một đoạn rap: “1 nem 1 to 1 nhỏ 1 đĩa xoài củ đậu…”

Tun buổi ăn ốc đầu đời mà lại có trải nghiệm hơn hẳn người thường thế này. Có ai vừa được ăn ốc luộc vừa được nghe vi ô lông bao giờ không ạ? Lúc về có hỏi Tun thấy vui không. Tun gật đầu vui lắm. “Con cũng bất ngờ ghê, vì khi nhắc đến bố, từ người già đến người trẻ ai cũng biết và dành nhiều tình cảm yêu quý cho bố như thế”.

Có lẽ những người mới tới ăn ốc thì 100 người khả năng 99 rưỡi không ai để ý những gì dán trên tường ấy. Cũng chỉ biết một ông bán ốc quần đùi áo may ô hét rất to đón khách tính tiền rất nhanh ngồi cửa. Nhưng công nhận, chỉ để ý một chút xíu thôi, là phát hiện ra bao điều kỳ thú của cuộc sống rồi. Cũng có thể mình bệnh nghề nghiệp, làm phim là phải nhạy cảm với cuộc sống này!

Nhưng chắc bác cũng nổi tiếng cả xóm này rồi!

Và cuối cùng mình xin nói rằng ốc nhà bác hơi bị ngon. Không dưng nằm trong cái ngõ bé xíu này mà người ta cũng phải mất công mà đi tới. Như nghệ sĩ Giáng Son còn biết mà đi ăn mảnh không rủ mình cơ mà? Mình cũng đành phải đi ăn mảnh lại thôi!!!

Đấy, Hà Nội cái kiểu của mình nó đáng yêu như thế á! Nhưng phải biết cách và phải đi với đúng người :)).

#nhatkyhakin
#nhatkyhanoi
#hakindiary
#nhatkydoitao