Chợt nhớ có một lần, nhìn trên mấy cành cây khẳng khiu, hình như có giọt nước đông lạnh, chỉ là…đó là cảm giác sắp chuyển đông ở một miền đất xa xôi có tuyết trắng.
Giờ mình có cảm giác đông cứng y như vậy, cóng buốt, tê chặt và dừng lại. Không có tuyết rơi, không có băng giá, chỉ có những cơn gió và những xương bàng khẳng khiu in trên căn nhà cổ cuối góc phố.
Nếu có bảo ai điên thì mình điên đấy. Nếu có chút máu điên sẽ tự đi lang thang hút gió trên những dãy phố dài loang loáng ánh điện, những bóng người hối hả bay nhanh như chim tìm đường trú rét. Qua mỗi cửa hàng sáng lóa là những cửa kính lấp loáng sơn xịt hình cây thông và tuyết rơi, cô bán hàng ngồi co ro ôm đầu gối. Nhìn cô ấy lạnh, mà sao không gian lại ấm áp, có lẽ do mình đang lập cập ngoài trời tối còn cô ấy có ánh đèn vàng ấm nóng phản chiếu qua bóng tuyết.
Gió thổi…tím lịm. Trời ơi sao Hà Nội lạnh là thế, chiếc ô tô dừng ven đường tỏa khói, cốc café trên bàn của một quán gần đó cũng đang tỏa khói, nồi phở đêm đang tỏa khói, chiếc quạt ngô nướng xoành xoạch trên than hồng tỏa khói, và tiếng nói của con người cũng đang tỏa khói.
Găng tay ư? Tất ư? Mũ bảo hiểm ư? Khăn dạ ư? Chưa đủ…phải cần có găng chạm găng, khăn chạm khăn, và hơi thở chạm nhau mới truyền đủ sự nóng bỏng xua hơi đêm buốt lạnh.
Lạnh…từng sợi bụi cũng mang theo hanh khô, những ngôi nhà rêu phủ thêm sậm màu và lạnh lùng như cuốn sâu vào lòng phố, ánh đèn mờ ảo, mắt buốt và tay đêm bất chợt rùng mình.
Về thôi…
Nhà ấm quá…giờ này đói…có lẽ hơi lạnh hút đi sinh khí khiến dạ dày ruộc rỗng….ăn thôi…ăn gì đây? Có thể…có thể là một gói mì tôm sống? Cũng hay đấy, giờ buốt giá thế này, chạy vào bếp, lấy gói mì tôm, bẻ vụn ra từng mảng nhỏ, rồi bóc gói ớt, hâm nóng gói tương và rắc lên gia vị cùng rau khô trộn đều, lắc lắc cho gia vị len lỏi qua những sợi mì giòn tan, bẻ từng miếng ăn, sao giống khoai tây chiên, lại giống bim bim, lại giống…mì sống chấm ớt, đủ chua, cay, mặn, ngọt…tiếng nhai khô vỡ …lúc lắc và thơm mùi ngon miệng, cảm giác mùa đông thật lạ.
Giờ chui vào chăn, ngồi ôm laptop, xem phim và ôm bé mèo xinh đẹp mũm mĩm, mặc kệ ngoài kia gió vẫn bay đập cành lá vào ven cửa sổ, mặc kệ vẫn còn hoa sữa muộn đang cố thơm nốt chút hương còn sót lại…
Và chỉ một lúc nữa thôi…khi tiếng guitar vọng lại trong đêm…ta sẽ sưởi ấm cho ta…trái tim và bàn tay lại ấm nóng…
1. Khúc mùa đông
Mùa đông về trên những ngón tay thon
Và ủ phấn trong má hồng thiếu nữ
Ta chợt quên những lời trách cứ
Mỗi đông về lại như thấy bao dung… Mỗi đông về lại như thấy thân thương
Những nụ cười ưu tư thiếu nắng
Trái tim nhỏ có một ngày trầm lắng
Nét bút ta bỗng viết một tên ngườiVà như thể một nỗi nhớ khôn nguôi
Cây bàng đỏ nhắc lời hò hẹn
Ta đã dặn lòng rằng không đến
Lại thấy buồn khi quán vắng người quenCửa mùa đông giờ đã cài then
Ai đứng đợi phía bên ngoài nỗi nhớ
Đàn nhà ai phím vừa lên dang dở
Khúc mùa đông da diết, lặng thầm…
Cà phê cuối ngõ
Cuối ngõ ấy là quán cà phê quen
Anh đã tin vì uống cà phê mà mắt em nâu đến thế
Vì viên đá tròn xinh
Vì bông hoa be bé
Mà nụ cười em trong hơnCuối ngõ ấy anh vẫn tìm nỗi cô đơn
Khi anh nhìn trong mắt em và không thấy mình trong đó
Cà phê nâu, màu môi em đo đỏ
Nỗi thất vọng màu gì, em có biết không?Cuối ngõ ấy có bao người mà em nói thật đông
Anh chỉ thấy toàn người lạ
Người lạ thì chẳng là gì cả
Thế giới thu vào một mái tóc em Cuối ngõ ấy anh đã tìm được một thói quen
Một thói quen dễ thương giữa chật chội cuộc đời và bộn bề toan tính
Chỉ cần em và buổi chiều thanh tịnh
Một ly nâu đủ ấm áp nụ cười Cuối ngõ ấy anh đã tìm thấy một góc nhỏ cuộc đời
Anh đã trao, dẫu em không nhận
Mua` đông
Tưởng có thể dối mình thêm chút nữa
Ở ngoài kia
Gió bấc hanh màu
Em quàng khăn gói mùa trong túi áo
Mùa đông này mình quên nhau…
Tưởng có thể chịu rét được thật lâu
Nhưng em vẫn nắm tay mình quá chặt
Cà phê đen như màu mắt
Ai đem nỗi buồn thả dưới đáy ly?
Giá mà
Dối mình được – thật nhiều khi
Chắc mùa đông không chỉ là lạnh giá
Em quàng khăn gói mùa về đem trả
Một chút buồn theo gió xuống mép sông
(Thơ ăn cắp, Bi Mập tặng!)
Hankin, Bác đọc truyện này thấy những người xa quê hương mới thấy nhớ nhà. Hà nhớ HN lắm phải không? nhất là mùa đông sắp tới nữa rồi. Chừng nào hai chị em về lại NY, chồ Bác ở
lá đã bắt đầu đổi mầu rồi. Vài tuần nừa chắc là đẹp lắm, khi nào về tới NY thĩ cho bác hay.
@Bác Yến: Cháu đang hồi hộp nghĩ tới việc mùa thu sẽ được chụp ảnh ở chỗ bác, ôi chắc đẹp lắm lắm, aaaaaaaaaaah
Chị đọc thấy nhớ nhà quá, nhất là cái vụ bẻ vụn mì tôm ăn ý, không có khác gì hết. Lúc chị đi cũng 1 valy toàn mì tôm là mì tôm.
Thanks em đã viết 1 bài thật hay và xúc động!
@Chi Nga: Nhớ vậy về đi ;;)
Tháng 12 chị về này. Mong về Hà Nội để nghe gió sông Hồng thổi, để thương áo len cài vội…
@chi Nga: Có khi mình gặp nhau đó nhỉ?
c, lúc nào cũng vậy, đọc văn c là e lại có cảm giác thật lạ, thấy iu cuộc sống hơn, thấy cuộc sống đẹp hơn, mặc dù đôi lần là c vik về những nỗi bất hạnh, vì khi đó, e bik rằng, cuộc sống có nhìu góc nhìn, và dù là góc nhìn tối hay sáng, cuộc sống vẫn thật đẹp và đáng để tận hưởng, để trải nghiệm, cảm ơn c thật nhìu, iu c…