Phần 1 đã lên và tớ đã nhận được một vài phản hồi đầu tiên, đặc biệt mọi người chịu khó click Like nhiều vậy nên tớ sẽ post tiếp phần II liền, hehe.
Những phản hồi đầu tiên tuy có người thích có người góp ý nhưng lại nảy sinh những suy nghĩ rất hay.
Thứ nhất, trước khi up lên bản tiếng Anh. Với sự hiểu biết và theo dõi của tớ bấy lâu nay, tớ có một cảm giác rất chắc chắn rằng. Tớ mà up lên sẽ có người (cho dù có là đọc hết hay không, hoặc họ mặc định sẵn trong đầu tâm lý như vậy), rằng văn dịch từ Việt ra Anh, của một người Việt. Chắc chắn là PHẢI có vấn đề. Và vì một khi đã đọc bản tiếng Việt rồi, nên khi đọc tương tự sang ngôn ngữ khác, chắc chắn là đều phải cố gồng cho nó “giống nhau”, hay nôm na là “word by word”. Và vì tâm lý vậy nên đọc đâu rồi họ cũng sẽ thấy câu văn và từ ngữ không phù hợp và cho rằng “0 phải tây” nó thế. Những trải nghiệm như thế này tớ theo dõi và trải qua vài lần. Chẳng hạn như hồi lâu tớ đăng một bài viết y học thường thức lên blog, của bác sĩ giỏi đàng hoàng, nhưng có người đinh ninh rằng đó là…tớ viết nên đã bắt bẻ cả những thứ cơ bản nhất trong bài viết vì nghĩ rằng tớ không biết gì. Và để, nói thẳng ra là để khoe kiến thức của họ (chỉ có điều nó thành kệch cỡm thôi)
Điều hiển nhiên là, tớ chắc chắn sẽ dịch có nhiều sai sót và bị “Việt” hóa rất nhiều. Điều đó không thể nào tránh khỏi, và chắc chắn nhiều lỗi lắm. Tuy nhiên, tớ sẽ cố gắng và hạn chế, tìm người giúp đỡ đến mức có thể. Bản mà tớ up lên đây cho các bạn (mà khả năng còn vài bản do một vài người nữa sửa và viết lại) là bản đã được qua người Mỹ (có thân thiện với tâm lý người Việt và hay viết kịch bản) đã sửa lại. Ít nhất họ cố gắng phải theo như yêu cầu của tớ: 1. Sửa lại theo tâm lý của người nói tiếng Anh đọc, những từ ngữ câu văn cách dùng mà phong cách tiếng Anh sử dụng nếu tớ dùng sai. 2. Sửa nhưng giữ nguyên phong cách văn phong “đặc biệt” của tớ, cho dù nó là tiếng Anh thì cũng là phong cách tiếng Anh riêng của tớ. Không thể nào sửa ra bản tiếng Anh mà lại viết thành một kiểu văn học theo phong cách văn học hàn lâm hay gì gì đó được. Cho dù sẽ có chỗ chưa chuẩn (người Việt tiếng Việt cũng còn chưa chuẩn mà), nhưng mà tớ chắc chắn tin tưởng họ hơn là những góp ý của người Việt, đặc biệt là trong cách sử dụng từ ngữ. Mà điều này tớ cũng dự liệu được, bởi vì ngay khi tớ viết tiếng Việt, rất nhiều người cũng chê bai cái thứ tiếng Việt của tớ là “dễ dãi” và rẻ tiền, không có tính chất “văn học”. Nhưng mà…hiệu quả của nó thì sao? Lại chẳng thấy mấy người bàn đến. Và tớ cứ viết thế đấy. Thế nên tớ nói để các bạn hiểu rằng, đó là phong cách của tớ và đừng nên góp ý về điều đó, vì tớ sẽ không thay đổi đâu. Bạn không chấp nhận thì tớ đành chịu!
Điều thứ hai nữa, NYLS đã được khá nhiều người đọc và có người đã có một thời say mê vì nó và đem lại dấu ấn, kỷ niệm với một số người khác. Qua những messages, thư từ của ba năm qua, tớ đủ hiểu nó đã khiến rất nhiều người vừa đọc vừa có những sự tưởng tượng, mơ mộng, những cảm giác đẹp, vui, buồn, hờn ghen….vì nó. Vậy nên, khi đọc qua bản tiếng Anh, sẽ có khá nhiều người thất vọng vì nó không đem lại cho bạn những cảm giác như vậy nữa, và một vài người cho rằng đó có thể là lỗi…tiếng Anh? Hay dịch chưa tới?
Cho dù đó là lỗi tiếng Anh hay dịch chưa tới. Thì xét về góc độ tâm lý thông thường. Điều này là quá rõ hiển nhiên. Cho dù bạn có đọc một tác phẩm bằng tiếng Việt, đọc lại bằng tiếng Việt, nó cũng không thể cho bạn được cái cảm xúc như bạn đọc lúc lần đầu tiên. Chứ chưa nói tới việc bạn đọc một tác phẩm bằng ngôn ngữ không phải bằng tiếng mẹ đẻ của mình, lại còn đã đọc rồi nữa. Vậy nên bạn đừng và không nên có yêu cầu hay mong muốn rằng khi đọc bản tiếng Anh sẽ có cảm xúc phải y nguyên như tiếng Việt, phải có sự háo hức như bản tiếng Việt. Nếu có sự háo hức và cảm xúc đó, thì cũng không phải dành cho bạn, mà sẽ dành cho những người nào lần đầu đọc nó.
Bạn hãy hiểu và nhớ rằng. Lý do tớ dịch bản này ra tiếng Anh không phải chỉ để dành cho những độc giả NYLS trước đây. Mà vì tớ dành cho những người hoàn toàn mới, không thể nói được tiếng Việt được đọc nó. NYLS sẽ có một cuộc sống riêng đối với những người ấy. Bản tiếng Anh của tớ cũng chẳng phải cụ thể chỉ để dành cho mỗi người Mỹ đọc. Nó là bất kỳ người nào, dân tộc nào mà có thể hiểu được tiếng Anh này. Mà mỗi dân tộc, con người, văn hóa khác nhau, họ sẽ có những cảm xúc khác nhau. Và cũng như người Việt đọc tiếng Việt, họ sẽ có người say mê, người ghét bỏ!
Vậy nếu bản tiếng Anh mà bạn, một độc giả của NYLS trước đây có làm cho bạn cảm thấy không vừa lòng, thì cũng nhớ rằng, đối tượng nó nhằm tới không phải là dành cho bạn. Còn tất nhiên, những ai mà đã đọc rồi và muốn đọc lại một bản tiếng Anh để coi nó như là một “điều thú vị khác” cho NYLS họ vốn đã biết đến thì không có gì phải bàn cãi hết!
Những gì tớ up xin nhắc lại là chỉ demo, nếu bạn có góp ý cứ góp ý. Không ai từ chối để cho nó hay hơn cả. Có điều, trước khi góp ý, bạn thử suy nghĩ kỹ hơn một chút về vấn đề tâm lý xem sao nhé? Sự góp ý của bạn có phải là thực chất hay không? Và hãy đọc những phản hồi của những độc giả khác -những người đọc lầu đầu tiên. Góp ý chứ đừng yêu cầu!
Mà thế bây giờ mới tới phần II, đường còn dài, đừng vồ vập và đánh giá quá vội nhé!
NEW YORK LOVE STORY
By
Ha Kin
Translated by Hà Kin and Curtis Norris
CHAPTER 2
“Hi.” His friend-making greeting started with a smile, and of course I was “hi,” too.
I was both happy and confused. At the moment, the thought kept going through my mind, “Hurry, make friends, quick! Don’t miss the chance. Catch him. Catch him.”
The more closely I looked, the more I was impressed by his rough, manly look (even with lighter whiskers than the first time I saw him). Even now I can only imagine how red my face must have been, or how stupid I must have appeared.
Of course, the next question, not unexpectedly was, “Haven’t I seen you somewhere? You look so familiar!” I answered, “I do have the same feeling. I’ve seen you somewhere.”
What the hell was “somewhere?” I knew exactly where, and I felt he did too. It was my pride again that made me pretend to be a person who did not care enough to remember, but I knew I couldn’t hide my true feelings. We both smiled as if to say, “Yeah, I know where I saw you.”
“You have very special eyes! They have strong energy,” he said.
“Really? Why?”
“Because they hurt me,” he said.
That bolt of electricity flashed through my body again. I’ve always known I have special eyes, but I rarely use their “energy” for private purposes such as…glancing at men. From that moment I realized my eyes had a most useful purpose. Maybe my eyes made him become attracted to me. Who knows? I didn’t mean to use them that way.
“Hurt you?” I asked. “How come?”
“Tell you what,” he said, “You shouldn’t look directly into other people’s eyes. You’d hurt them, you know!”
“Why? It sounds terrible!” I said, feeling my pride being wounded a bit.
“You hurt me,” he said again.
This brought back my smile and I said happily, “Now you blame me for your pain?”
“Yes, I do.”
This restored my pride in a good way, and I felt so happy because the person I had been thinking about was also thinking about me, and here was this fated chance to meet him again. Yes, fate (and perhaps my eyes?) had brought us together once more.
As we rattled along inside the subway, he asked, “May I know what country you are from? Were you born here?”
Oh, damn, I thought. I hadn’t had the chance to ask him where he came from first. He beat me to it. That meant that he was full of curiosity, just as I was. To understand his question maybe you should know something about my appearance. There are many different looks in Asia. Chinese, Korean, Japanese, Philippine, Indonesian girls all look different from each other, generally. I am Vietnamese, which is another look, but I am unusual because my skin tans dark, I have a large mouth with full lips, and big brown eyes that take on strange variations of color in different lights (or emotions). In short, I don’t look like anybody but myself. It is always fun when someone tries to guess where I come from. Most get it wrong.
“Chinese?” he guessed. “No, can’t be. Philippines? Nah. Thailand? Maybe….no….”
He stood there trying to guess my nationality and that made me laugh like a little child. I was laughing and feeling proud, but I suddenly became anxious because my stop was not far away. Then I decided that wherever he got off, that was where I would get off too. I was on my way to doctor’s appointment and I had no cell phone, but my mind was made up.
The train passed my stop and I dared to ask him where he was getting off. He asked me the same question. It was kind of embarrassing. I couldn’t tell him that we had already passed my stop. I thought about lying, about telling him that I was just riding around, but that would have sounded crazy. For one thing, it was snowing heavily outside and was so cold, hazy and damp that only a nut would go riding about the subway on such a day. I was saved when he said he would be getting off in two more stops. He had a lunch appointment with a “partner.”
I did not know what his job was, and since I never told him where I came from he didn’t tell me what his “race” was either. There was a possibility that he was not born in the US because he had a Spanish accent. He also had strong Asian features, including thick eyebrows and the whiskers that seemed Japanese.
In the remaining time on the train, I noticed he had a characteristic that I would never forget and which I love remembering even to this day. Whenever he talked, he would lower his head, squeeze his eyebrows, and smile. For me it had a breath-taking attraction. I felt I was talking to an unbelievably attractive man.
Too soon, his stop was ahead and I became a little panicked. Should I get off with him? Should I ask for his phone number? Does he have a girlfriend (of course, he does). How crazy I wanted to ask him, but I had never done such things before. I started feeling truly crazy, and finally clicked my tongue in decision. With this man, with this so rare opportunity I would give myself the privilege of going crazy before this man.
And perhaps my decision was right, because from that point on I began a period of my life that was full of love and storms.
Hi chi, I’m in love already. I’ll be back tomorrow for chapt 3!
Hi,
It’s a cool experience for me with the English version. What could I say? :)). Already read the Vietnamese version long time ago in VN, now read the Eng.version abroad, quite different impression but both evoke in me amusement n feelings of love.
Very good translation I could say ;)). To be more exact, I think it’s not just a translation, it’s the beautiful story written again in Eng.
I’ll buy one English version if u bother to publish n wud be great if one CD also attached as with the Vietnamese version.
All the best!
H.A
Thank you Hong Anh and Hoai Anh for your encouragements. I have always wished my English version can keep up my bloggy writing style, as it was (in a way) in Vietnamese. Once you told me you could feel it, this makes me happy!
I sent some first parts to some non-Vietnamese people to read and I got great feedback. They are forcing me to finish the whole story. That’s the reason for me to post some on my blog today. Will publish them on my English blog for broader readers!
About the book, I am not sure but I’ll do some experiments first before that could happen. A CD attached, oh yeah, maybe, or something else no less cooler?!
damm hate to admit i like this part 2:( after bad experience with part 1. I hope this story will be filmed soon.
I’m loving it already :”>. A very nice work that you’ve done!!