Bạn tớ bảo (mấy bạn liền): Hà Kin bây giờ trong trắng ngây thơ quá, đâu rồi HK đanh đá và quyết liệt hồi 360 nữa chứ!
Haha, đúng rồi, sao dạo này mà “trong trắng ngây thơ”, công nhận khác hồi 360 thật. Nhưng cũng là một điều thú vị mà tự nhiên muốn viết!
Nhớ ngày nào 360 của tớ lúc nào cũng sôi sục, 0 viết bài nào thì thôi, viết bài nào “phản biện” là đông như kiến cỏ, tranh cãi căng thẳng. Phát đầu tiên là vụ các tình nguyện viên APEC. Một thời cơn lốc bức bối của các tình nguyện viên lan tràn điên đảo. Một Hà Kin toàn tranh ảnh đi chơi viết truyện hài (giống như bây giờ) nhảy vào làm một bài. Thế là thế trận thêm căng thẳng, rồi từ từ đi đến cân bằng. Gần như một mình mình chống lại mafia. Nghĩ lại thấy mình tài ghê, mà cũng từ đó mọi người bắt đầu biết tới blog HK. Đặc biệt là sau vụ được “lăng xê” sỉ nhục miễn phí trên báo Tuổi trẻ vì cái bài APEC. Mọi người lại càng vào hăng, và có người làm độc giả trung thành từ ngày đó đến giờ….đời thế mới nghịch lý!
Từ lúc đấy tớ bắt đầu có những trải nghiệm đầu tiên về sự thử thách bản thân trước dư luận và đối mặt với những sự hết sức phức tạp của xã hội mạng. Lần đầu tiên thấy có người vào chửi thậm tệ, rồi lôi cả bố cả mẹ mình ra mà chửi, rồi các thể loại đạo đức giả, khuyên bảo, dạy đời….Có lúc cũng nóng đầu ngùn ngụt và tức điên hết cả người vì sao có người ngu và vô học thế, nhưng mà giờ nghĩ lại mới thấy. Đời thế mới thú vị, vì học được bao nhiêu là thứ!
Rồi bắt đầu những vấn đề nổi bật cũng làm tớ ngứa ngáy. Như là vụ vùi dập lẫn nhau của những nhân vật đầy xì căng đan. Như là những bài báo độc ác……tới cả những vấn đề mà hàng ngày ai cũng gặp, ai cũng né tránh và đem lại rất nhiều bức xúc như vụ rao giảng sex trước hôn nhân, lấy chồng muộn hay sớm… Tớ cứ bực lên là tớ viết, blog cứ sôi sùng sục. Mỗi người một quan điểm, xã hội thì phức tạp, comments mỗi ngày hàng chục cái đủ các thể loại. Ở đâu có tranh luận ở đó có người Việt trẻ tuổi. Chẳng phải cái comments nào cũng vui, cũng ủng hộ. Phản đối là chuyện bình thường, nhưng cái cách phản đối và cái tư duy phản đối mới là cái vấn đề khiến tớ quan sát.
Đôi lúc tớ viết một bài viết, chỉ là để xem thiên hạ nghĩ gì, phản đối ra sao, một cách tự rèn luyện để hiểu tâm lý của cộng đồng. Xấu tốt thì đều là học cả, thậm chí phải đánh đổi bằng sự ức chế và bực mình, nhưng mà chắc chắn là học được cái gì đó. Trong đó lớn nhất là học được cái bản lĩnh đối mặt với dư luận để giữ chắc quan điểm của mình! Thứ nhì học được là: Xã hội này quá phức tạp và 0 bao giờ có thể làm vừa lòng được ai cả (mà 0 việc gì phải thế!).
Có những lúc những bài viết “phản biện” đầy ức chế của tớ còn bị lôi lên báo chí dè bỉu. Vẫn nhớ ngày nào báo An ninh thế giới còn có bài về những “ngôi sao ảo” kiểu Hà Kin, có câu kết đại loại: “Rồi số phận của những con người ảo tưởng này sẽ đi về đâu…”. Rồi hay cái vụ “đạo văn đạo thơ”, có những người kết luận rằng: “Sống mà 0 trung thực và đi lấy đồ của người khác thì sớm lụi tàn…”. Rồi những kết luận về những số phận ảo đầy rẫy, những lời “hy vọng” mình sớm “lụi tắt”. Hồi đó, tớ nhớ tớ bảo: Thời gian sẽ trả lời tất cả! Đôi co tới khi chán, thì cảm thấy sẽ là lãng phí thời gian và vô bổ! Tốt nhất là sống và chứng minh đi!
Cách đây 1 tuần, tớ nhận được một cái thư trong inbox facebook: “Hi chị, lâu rồi mới thấy chị. Có biết chị từ hồi 360, thấy hồi đó chị dữ dằn quá, những gì chị thể hiện cũng ảo nữa. Không ngờ hôm nay vẫn thấy chị nổi lềnh phềnh trên facebook. Thật may cho chị, nhờ có mấy tấm ảnh chụp kéo lại. Chị cứ phải gồng mình mãi thế này đến bao giờ?”
Mặc dù tớ không bao giờ trả lời những lá thư ấy. Inbox bây giờ đã chạm ngưỡng hơn một nghìn cái thư unread và no replied. Nhưng với tớ là một lá thư thú vị, bởi vì để thấy có những con người đang nhìn và nghĩ về mình bằng những ánh mắt khác, cái nhìn khác. Họ thấy mình ảo, và cho dù thế nào đi chăng nữa thì họ cũng 0 bao giờ “phục mình”. Nhưng lại bằng một góc nhìn lạc quan khác, thì thấy rằng, có những giá trị của mình mà dù có ghét mấy cũng 0 thể nào phủ nhận được. Và cái thời gian sẽ trả lời của mình, cho tới hôm nay, đã có thể coi là thành công! Số phận tớ đang đi về đâu, những gì tớ thể hiện, ai nhìn cũng thấy. Nó còn đi xa nữa, rất xa! Tớ tự tin lắm đấy nhé!
Vấn đề về việc mọi người đang nhìn tớ sống ảo thế nào, rất thú vị, tớ sẽ làm một bài “phản biện” riêng. Chỉ cần các bạn biết rằng, phản đối, yêu, hâm mộ, ghét…thậm chí là một cái comment hay phản ứng rất nhạt, tớ đều có quan sát. Tớ quan sát nhiều tới mức, có những bài viết tớ hầu như đoán được gần hết phản ứng của những người đọc, tớ “chặn đầu chặn đuôi” mọi ý kiến từ bài phản bác từ trong bài viết chính của mình. Thậm chí tớ còn biết được là có người sẽ 0 đọc và sẽ phản ứng thế nào! Haha, và comments cũng từ đấy ngày càng ít đi nữa nhé! Lúc nào tớ cũng có một vài nỗi khổ lớn khi viết xong một bài viết: NÓI LẮM THẾ! LÀM ƠN ĐỌC VÀ HIỂU CHO ĐÚNG Ý BÀI CỦA TÔI! Và NGHĨ XA HƠN MỘT CHÚT ĐI!
Nói đến đây thì tớ đã sang một điểm mới. Tớ đang đi vào quan sát, chứ 0 còn nhảy lên chồm chồm cãi lại, bức xúc và liên tục viết những bài viết như trước đây nữa. Đó cũng là một cái cho thấy mình lớn lên! Nhưng các bạn biết một điều nhé, tớ vẫn tức giận, vẫn khó chịu như bình thường, tớ không bao giờ cho mình mất đi cái cảm giác ấy. Bởi vì tức giận và khó chịu là một mặt rất quan trọng trong những cảm xúc ta có. Có những sự tức giận và khó chịu là động lực rất lớn, để mình cố gắng hơn, để cho “bọn mày biết mặt”…và tất nhiên 0 ai vui mãi được, 0 buồn, 0 giận, thì sao biết vui và hạnh phúc là gì? Hơn nữa, sống 0 biết vui hay buồn, thì sẽ thành người ba phải, nhạt nhẽo! Rất nhạt! Tớ cực ghét loại người ba phải! Cái sự “trưởng thành” của sự tức giận bình thường như trước kia, đó là biết độ giận, biết phải giận ai, biết phải làm gì với cái giận của mình, và biết khi nào biến sự tức giận thành động lực!
Gần đây tớ viết rất ít những bài bình luận, 0 phải vì xã hội chả còn gì để nói, hết xì căng đan nữa. Xã hội lúc nào cũng đầy củ chuối, con người lúc nào cũng đầy người dở hơi ăn cám hấp, nạn đạo đức giả khuyên bảo nhức nhối. Mà là bởi vì tớ…bận và tớ đang tập trung làm những điều mà tớ ấp ủ. Tớ cần lòng mình tĩnh tâm và trong sạch một vài chút thì tớ mới làm được những thứ tớ muốn làm. Hơn nữa, những thứ hay ho tớ thấy và có muốn được chia sẻ sao mà nhiều thế, nên mỗi lần nghĩ phải viết một bài gì đó biện luận, tớ lại lựa chọn bằng một câu chuyện du lịch thú vị còn hơn!
Vậy nên, tạm thời tớ bình yên một vài chút. Xong rồi, tớ sẽ xen kẽ những bài du lịch, chuyện thú vị, ảnh đẹp, là những bài chửi bới mấy củ chuối à nhe, he he he he!
Khi nào tớ trở lại, là lúc các bạn sẽ lại thấy một vài thứ mới của Hà Kin. Rất mới, hay với các bạn hay 0 tớ 0 biết, nhưng rất hay với tớ. Và điều quan trọng nhất là, tớ làm được cái tớ thích!
Chờ nhé. Tớ có ý tưởng và tớ sẽ làm! Thời gian sẽ trả lời!
Grandmas, pray for me!
(Show ảnh của ngày bình yên, sau khi sáng tác ra một thể loại PS ảnh mới: “Hà Kin đi trong tranh” , hehehe!)
Ngày bình yên…
He\’s a good boy, loves his mama
Loves Jesus and America too
He\’s a good boy, crazy \’bout Elvis
Loves horses and his girlfriend too
It\’s a long day livin\’ in Reseda
There\’s a freeway runnin\’ through the yard
And I\’m a bad girl, \’cause I don\’t even miss him
I\’m a bad girl for breakin\’ his heart
And I\’m free, free fallin\’ fallin\’
And I\’m free, free fallin\’ fallin\’
All the vampires walkin\’ through the valley
They move west down Ventura Boulevard
And all the bad boys are standing in the shadows
All the good girls are home with broken hearts
And I\’m free, free fallin\’ fallin\’
And I\’m free, free fallin\’ fallin\’
free fallin\’ now I\’m
free fallin\’ now I\’m
free fallin\’ now I\’m
free fallin\’ now I\’m
free fallin\’ now I\’m
free fallin\’ now I\’m
free fallin\’ now I\’m
free fallin\’
I wanna glide down over Mulholland
I wanna write his, his name in the sky
Gonna free fall out into nothin\’
Oh I wanna leave this world for awhile
free, free fallin\’ fallin\’
And I\’m free, free fallin\’
And I\’m free, free fallin\’
And I\’m free, free fallin\’
free fallin\’
free fallin\’
Rất đúng đó chị, cứ để thời gian sẽ trả lời. Hơi đâu đi đôi co với những người ghen ăn tức ở thiếu hiểu biết thiếu tầm nhìn chứ!
Đúng là đi trong tranh thật. Đẹp mê hồn 🙂
“Chẳng may” chị chụp ảnh đẹp, lại còn hát hay và viết vẫn hay nữa chứ. Quá là may cho chị đấy chị Hà Kin ạ! Em còn thấy chị may cái nữa kéo lại: NỤ CƯỜI. Em chưa thấy ai có nụ cười mà làm mình có thể vui và hạnh phúc đến như thế mỗi lần nhìn thấy. Nụ cười chị đẹp quá…May cho chị…
Ngay những ngày đầu đọc 360 của Kin mình đã nghĩ bạn thật biết cách đánh bóng hình ảnh. Từ đó mình luôn theo dõi những trang viết của Kin, đón nhận mà không phán xét những trải nghiệm, giải bày của cảm xúc, những bức ảnh… Có thể một lúc nào đó “ghen tị” với một Hakin lớn lên trong một môi trường đầy đủ, được tạo điều kiện để phát huy tốt năng lực để thành công và làm được nhiều điều mình muốn; và dần dần mình nhận ra cái mà Hakin đã làm được hơn nhiều người là dám nghĩ dám làm và sống khát khao.
Chẳng hiểu những người kia nghĩ gì về chị mà họ nói vậy. Những gì em đọc được trên blog và khi gặp chị trong buổi ra mắt sách đều cảm nhận chị rất thật, rất chân thành. Khi nghe những bài chị hát như ” Em đi giữa biển vàng” , ” bài học đầu tiên”, ” i’ve never been to me”thì cảm nhận chị rất yêu quê hương, yêu đồng lúa, yêu thầy cô bằng một tình cảm rất thật và khi em nghe em cũng yêu luôn cả chị hii. Luôn chờ ngày chị trở về…
Cảm ơn Kin đã chia sẻ! Cảm ơn vì mạng ảo đã cho chúng tớ biết tới những giá trị rất thật của Kin: những chuyến đi, câu chuyện và những bức hình tuyệt vời của Kin và cảm ơn Kin vì đã bản lĩnh không vì những lời nhận xét thiển cận và ghanh ghét đó mà rời xa chúng tớ ^^
P/S: Kin đang sống một cuộc đời rất đáng sống! Thích lắm í
Co nhung nguoi muon noi tieng kieu “ao” cua HaKin cung khong duoc nen ho tu an ui minh y ma!!!Yeu HaKin ghe
Hey u!painful eyes!:)- Cau nay cau dau tien ma chi comt tren 360 day, em con nho ko?:D. Em tam thoi dong blog de chuan bi cho su quay tro lai an tuong…chi ung ho nhiet liet…waiting for U!:x!Ah con nua may cai anh doc dao wa ah!
Em thích cái cách sống và luôn hết mình vì những điều mình thích, thích cái cá tính riêng của chị, thấy nó đẹp và ngưỡng mộ! Thi thoảng buồn, em lại vào đây để sốc lại tinh thần, hi. Chúc chị sẽ mãi đẹp với tính cách này chị nhé
hay nhỉ! Đúng là nhìn như đang ở trong tranh vẽ, chỉ có người là thật! Còn về quan điểm của Kin, tớ hiểu K rồi, và sẽ không bất ngờ trước những gì Kin sẽ thể hiện nữa! Chờ tới lúc Kin quay trở lại với những bất ngờ thú vị! :X
Em hát hay quá.Chị nghe em hát nhiều lần rồi nhưng vẫn thấy gai người.Viết nhiều nữa em nhé.Mỗi khi có entry mới thấy vui ghê!
Chị đọc yahoo360 của em từ khi CTNY ra được vài kỳ đầu tiên.Cảm giác lúc ấy hồi hộp mong chờ kinh khủng.Mỗi ngày lượn vào blog của em vài chuc lần chờ đọc phần mới.Bây giờ vẫn giữ thói quen vài ngày vào một lần,thấy cái ảnh nào khoái thì lấy làm Desktop background ngắm cả ngày.Dõi theo nụ cười của em.
(ơ hay sao hôm nay mình lắm lời thế nhỉ?)
Em thích đọc blog của chị, những gì chị viết, chị nghĩ, chị làm đều thú vị. Tiếp tục nhé.
chưa bao giờ viết cm cho chị,mặc dù theo dõi chị từ 360 đến nay,vẫn theo dõi chị hàng tuần ^^ vì có lẽ đôi khi thế giới ảo chỉ cần quan sát,và không cần nói nhiều, nhưng vẫn luôn ngưỡng mộ chị,bằng 1 cách nào đó,cố gắng chị nhé, và còn rất nhiều người ủng hộ chị,cả những sản phẩm cá tính của chị nữa,chúc chị luôn khoẻ để có thể còn tranh luận ^^
thanks…
có nhiều khi mình cảm thấy rất bùn, mà dạo này nỗi bùn đó lại càng làm cho cs của mình chán nản, nhưng đọc blog của HaKin giup mình thấy mình cần phải sống hết mình hơn nữa…tks nhìu nhìu
Chị Kin! Chị hát hay quá. Em được tặng CTNY với một lời chúc ngọt ngào, và quả thực là nó rất ngọt ngào. Biết CTNY rồi mới vô nét tìm chị. Choáng thật sự! Đúng là một nụ cười đầy nắng!
chi dien qua!!!
mot su dien that dang khat khao
em yeu may kai anh kinh khung like like 😡