MẸ SẼ ĐI ĐÂU?
Có những phim xem từ thủa còn ngây thơ cũng không hiểu lắm, hoặc là cũng chưa ngấm lắm, xem chỉ là xem thôi.
Thế mà tới cái tuổi này bỗng nhiên được xem lại, chỉ một phân đoạn ngắn thôi chẳng có đao to búa lớn, giật gân móc mắt nín thở hay những khuôn mặt nhựa điệu đà, mới restore lại được cảm giác làm phim nguyên bản đích thực nó là thế nào, để nhớ lại thủa vì sao bạn muốn được làm phim.
Được đi học làm phim và đang làm phim đấy, là “tỉnh” lắm đấy mà xem những đoạn phim này mà nó khóc trôi ngang với gió mưa ngoài cửa.
Một sớm Xmas, người mẹ ung thư giai đoạn cuối gọi cậu con trai ngây thơ vào phòng để tặng quà, cũng có lẽ là mùa Giáng Sinh cuối cùng. Mẹ tặng cho cậu một chiếc khăn choàng của một nhà ảo thuật làm quà Giáng Sinh. Cái cách mà người mẹ chuẩn bị tâm lý cho cậu bé về việc mình sắp đi xa nó tinh tế, sâu sắc, ngấm thấu đến tận tim.
“Con có biết một con sâu sau đó sẽ biến thành gì không?”
“Nó sẽ thành một con bướm”.
“Đúng rồi, thế con hãy nghĩ mẹ sẽ đang bay đi đâu đó, mà một ảo thuật gia thì biết nhiều điều bí mật lắm. Ta không nhìn thấy một điều gì đó, không có nghĩa là nó không ở đấy. Thế nên cứ tưởng như là mẹ đã đi mất, nhưng ảo thuật gia thì vẫn biết rất rõ mẹ đang ở đâu.”
“Thế thì… mẹ sẽ ở đâu?”
“Ở ngay đây này, ở ngay bên trong của ảo thuật gia này”.
“Thế con còn được nói chuyện với mẹ khi mẹ ở trong đó không?”
“Ôi luôn luôn, lúc nào cũng được nhé. Con sẽ không nghe thấy được giọng mẹ, nhưng sâu thẳm bên trong, con sẽ biết được mẹ đang nói gì”.
“Nhưng mà thế không đủ được”
“À, tất nhiên là không thể đủ rồi, Nó không phải là tất cả. Mà bọn mình ai cũng muốn có tất cả đúng không? Nhưng bọn mình sẽ luôn có một thứ, một thứ vĩ đại nhất mà bọn mình lúc nào cũng có được, con biết là gì không? Đấy là những giấc mơ! Lúc nào chúng ta cũng có thể gặp nhau ở trong những giấc mơ”
HÌnh ảnh ẩn dụ về món quà của một ảo thuật gia cho cậu bé tinh tế tới nhường nào. Một người ảo thuật gia biết rất nhiều bí mật mà người thường không thể biết. Mẹ vẫn luôn ở đây, và sẽ có cách kết nối được với mẹ, món quà sẽ làm cậu bé trở thành một ảo thuật gia, cậu sẽ đi qua những năm tháng tuổi thơ và lớn lên với những bí mật đó, là cái cách để vượt qua những nỗi đau tinh thần một nhẹ nhàng và bình yên nhất cho một đứa trẻ. Và cái triết lý “gặp nhau nơi sâu thẳm trong những giấc mơ” đấy, nó là một điều có thật!
Phim mình xem từ lúc tuổi teen tới giờ rồi, những phong cách làm phim nhẹ nhàng tinh tế này nó cũng ngấm vào mình từ nhỏ. Những đề tài rất đời, những câu chuyện tưởng như rất cũ, những phong cách làm phim rất đơn giản mà vô cùng tinh tế, sâu sắc bén ngọt thấm thía vào tận tâm can và tính giáo dục cực cao. Những bộ phim của thủa không lạm dụng kỹ thuật, đề tài giật gân, mà diễn xuất đỉnh cao của những khuôn mặt nguyên bản tuyệt đẹp, những câu thoại không thừa dủ chỉ nửa chữ, mà tính mỹ cảm và hình ảnh và ánh sáng luôn ở mức hoàn hảo một cách tự nhiên nhất.
Chỉ tiếc là lúc mình có cơ hội được đi học phim và làm phim, lại rơi vào lúc thế gian thay đổi quá nhanh, mọi thứ lộn xộn, màu mè, vội vàng, lạm dụng quá nhiều kỹ thuật. Những bộ phim này cứ chìm nghỉm dần trong thế giới đại đồng ồn ào vội vã. Đâu đó vẫn có những bộ phim về đề tài nhẹ nhàng thế này, cũng đem lại nhiều nước mắt cho người xem, nhưng mà thực sự để được tính sâu sắc nguyên bản và dễ chịu, không quá giáo điều, để khán giả tự ngấm và tĩnh lặng thế này, gần như không còn nữa, vì lớp khán giả mới cũng không đủ cả kiên nhẫn để xem một bộ phim nhẹ nhàng. Đến người Mỹ giờ cũng không làm lại được như thế này nhiều nữa.
Nhưng ở một khía cạnh khác, nó lại lên dây cót cho mình, vì đó sẽ vẫn là những thể loại phim mình theo đuổi. Mình vẫn tin một ngày, khi sự ồn ào vội vã tới một cái đỉnh nào đó, nó sẽ sớm quay trở lại và trân trọng những giá trị nguyên bản, những tinh túy bị lãng quên, sự chậm rãi và những điều đơn giản nhất!
(Trích phim Stepmom, đạo diễn: Chris Columbus. Sx năm 1998)