Date Archives January 2025

#597: Chuyện ở phường khi đi làm giấy chứng nhận độc thân

Đi phường làm giấy tờ nhưng không biết xếp hàng thế nào vì dường như tất cả có thể lao lên cùng lúc mà mình thì chậm chạp thua là chắc. Bèn thẽ thọt hỏi bác bên cạnh là bác ơi xếp hàng thế nào. Bác bảo cứ ngồi đại đi khi nào… duyên tới nó sẽ tới. Rồi bác hỏi cần làm gì. Mình bảo cần làm giấy chứng nhận độc thân.

“À, để mua đất hay kết hôn?”

“À không ạ cháu…”

“À, ly dị à?” Bác rất nhanh trí

“Ồ không, cháu còn chưa kịp lấy ai sao ly dị”

“Thế làm gì nhỉ?”

“Cháu làm đề phòng thôi ạ. Cháu ế quá, nên cháu làm sẵn. Giờ hốt được ai cháu phải có sẵn giấy để kết hôn luôn chứ biết đâu phường làm chưa xong người ta đổi ý thì sao ạ. Còn đất thì biết đâu trúng xổ số bất ngờ…”

“Ồ, cẩn thận quá nhỉ”. Bác thốt lên

“Ồ, vâng, cháu cẩn thận lắm”.

Rồi mình lại thẽ thọt ngồi xuống chờ duyên được gọi. Mình hỏi bác đang ở đây làm gì.

“Đang chờ thằng con làm giấy tờ, nó cần gì còn… chạy đi photo cho nó”.

Rồi anh đó chạy ra, mẹ giúp con cái này, mẹ giúp con cái kia, mau lên mẹ. Bác ừ ừ đây đây mẹ làm cho.

Một lúc sau bác quay lại với tập giấy tờ photo các kiểu. Lúc này mình cũng ngồi điền gần xong giấy tờ và viết tờ cam kết thề có trăng sao và biển sâu là chưa từng bao giờ lấy chồng. Bác ghé hỏi:

“Thế giờ muốn lấy chồng hả?”

“Vâng, cháu vẫn nghĩ ạ”

“Thế hay lấy con bác đi, thằng này chưa có vợ này”

Mình chưa kịp trả lời thấy anh con lại gào lên:

“Mẹ về nhà lấy nốt cái hộ khẩu cũ ra đây cho con”.

Ấy chết, giờ anh có vợ chắc việc này của vợ anh. Thế là mình thẽ thọt:

“Dạ cháu đổi ý rồi ạ, cháu về bác nhé”.

Rồi mình lùi dần ra cửa. Tuy nhiên, nghe loáng thoáng anh kia nói chuyện với cán bộ phường: “Bán 3 mảnh thì điền 3 tờ hay thế nào…”

Ồ what, 3 mảnh á… hay lại đổi ý nhỉ… vừa có chồng vừa đỡ chờ trúng xổ số???? Haizz!!!

#hakindiary
#nhatkyhakin
#nhatkydoitao

Ảnh: là cũng vừa ngồi kể chuyện này cho bọn nó nghe xong. Đang chờ ý kiến lời khuyên nhưng bọn nó nghĩ lâu lắm.

#596: Chuyện thanh niên Chống

Đây là cuộc hội thoại vô thưởng vô phạt tâm sự giữa tôi và vợ chồng thanh niên người Mông tên là Lý A Chống trong cái giá rét đầu năm của xứ Mù Cang Chải! Họ cũng là đội xe ôm chở tôi đi săn hoa tớ rày.
Tôi:
“Liệu có thể dẫn chị vào rừng để tìm xem các loại cây thực vật trên rừng được không? Chị còn muốn biết cái là ngón nó trông như thế nào. Có biết lá ngón không?”
Vợ Chống:
“Làm gì có gì mà chồng em không biết. Chống đã từng ăn lá ngón rồi đấy.”
Tôi (mắt tròn xoe):!!!
Chống:
“Em còn thử ngậm thuốc trừ sâu rồi cơ mà chị!”
Tôi (mắt tròn xoe): !!!
“Em chán đời quá hay là cuộc đời em đã xảy ra chuyện gì mà lại dại dột thế?”
Chống:
“Không chị, em sâu răng nên em ngậm thuốc trừ sâu cho sâu chết thôi”
Tôi (mắt tròn xoe): !!!
Vợ Chống:
“Em và mẹ chồng cũng bàn nhau là nó đã Tự Giác uống thuốc trừ sâu vậy chết thì chôn thôi. Cả đêm bọn em có ra sờ mũi thử xem còn thở không. Không thấy thở, thế nhưng nửa đêm tự nhiên bật dậy đi ra uống nước rồi lại nằm xuống tắt thở tiếp. Sáng hôm sau nó đi làm bình thường, thế là chưa chôn được.” Người vợ chép miệng chân thành!
Tôi (mắt tròn xoe):
“Thế rồi có khỏi sâu răng không?”
Chống:
“ Khỏi mạnh chứ chị. 6 năm rồi em chưa thấy đau lại.”
Tôi (mắt tròn xoe):
“ Thế rồi vì sao em phải ăn lá ngón?”
Chống:
“ Thì mình phải ăn để cho biết cái vị nó như thế nào mà người ta chết chứ chị? Em cũng đã sờ tay vào vào điện để xem điện giật như thế nào nữa rồi!”
Tôi (mắt tròn xoe): !!!
Chống (tiếp tục):
“Chứ không bây giờ người ta cứ hỏi mình là thế vị lá ngón như thế nào , điện giật nó như thế nào mình lại không biết đường mà trả lời!”
Tôi (mắt tròn xoe):
“Thế vị lá ngón nó thế nào? Điện giật nó thế nào?”
Chống:
“ Vị lá ngón thì nó đăng đắng ăn vào thì cái miệng của mình nó sẽ tê tê. Còn điện giật thì nếu sở lâu thì sẽ tê từ đầu đến chân, còn nếu sờ nhanh thì chỉ tê đầu ngón tay mà thôi.”
Trong một giây phút lùng bùng nào đấy, tiếng Kinh accent Mông khiến tôi đã nghe chữ “sờ lâu” thành “sờ lông”
Chống (tiếp tục):
“Ma em cũng thử đi tìm rồi. Người ta bảo ở nghĩa trang buổi đêm hay có ma, em đã phải đến tận nơi vào đêm khuya thò đầu vào bên trong mộ để tìm ma nhưng không thấy cái gì, chỉ có mỗi cái ảnh”.
Tôi (mắt tròn xoe): !!!
Chống tiếp tục:
“ Em không biết bơi, nhưng bữa nghe nói ở sông Hồng bơi thử có thể sẽ thấy cá sấu nên em cũng đã từ Mù Cang Chải mò ra sông Hồng bơi thử. Cũng bơi được một đoạn rồi phải quay lại mà chưa thấy cá sấu đâu. Tuy nhiên lúc đấy nếu có ai cho em 200 triệu, thì em sẽ vẫn sẵn sàng bơi từ bờ bên này sang bờ bên kia”
Tôi (mắt tròn xoe): !!!
Vợ Chống:
“Heroin Chống còn thử rồi cơ mà”
Chống:
“ Loại hồng ngon hơn loại trắng chị ạ. Ăn vào cứ phê phê lâng lâng, lại còn thêm ly bia nữa thì sung sướng không lối thoát”
Tôi (mắt tròn xoe): !!!
“Rồi đã thử mấy lần? Không sợ nghiện à?”
Chống:
“3 lần rồi. Thử thế thôi còn thử cái khác. Em còn thử nhiều thứ nữa mà không kể ra được.” Đoạn, Chống len lén liếc nhìn sang vợ.
Tôi ( mắt to mở lâu bắt đầu nhức mỏi):
“Thế giờ kể cái chưa thử đi”
Chống:
“Em chưa được đi máy bay. Mà được lái luôn thì càng tốt. Vì em thử lái cả xe tải với xe tăng rồi dù lúc đó đã không ai cho em lái…”
Bất chợt… tôi bèn sờ tay vợ Chống xem có thấy ấm không, thấy vẫn ấm. Tôi bèn hỏi:
“Vậy em có chắc là em hoàn toàn mới chỉ lấy một kiếp chồng tên Chống chứ không phải nhiều kiếp chồng rồi đều tên Chống chứ?”
Vợ Chống bỗng suy tư, chợt tỏ ra ngẫm nghĩ:
“Có khi nào không phải 1 đời chồng không nhỉ, để em xem lại… hmm…”
Ảnh: Chân dung Chống. Chống bạch tạng bẩm sinh. Tóc vàng, mắt xanh, da trắng. Đã từng đi lao động nhân công trong nắng gắt thử xem thế nào vì nghe người ta bảo bị bạch tạng mà ra nắng thì nguy hiểm lắm…
Không khuyến khích trải nghiệm như Chống nhé. Vì giờ không chắc tất cả các Chống trên là một hay là nhiều kiếp Chống đâu nhé! Vợ Chống đang chiêm nghiệm lại!

#595: Tin vào các Tổ chức hội đoàn để bán nhà!

Quả là một câu chuyện rất cần share.

Cũng là một câu chuyện điển hình cho việc nhiều người hay đặt câu hỏi cho mình rằng những dự án thiện nguyện rất ý nghĩa như vườn chim tại sao lại không reach out tới các tổ chức, các nhà hoạt động có tiếng để xin giúp đỡ? Xin thưa các bạn là mình mà đã làm một cái gì thì mình nghiên cứu rất kỹ và thử mọi options, mình cũng theo lâu một điều gì cũng nghĩa là cái gì các bạn gợi ý hay nghĩ ra được thì mình cũng đã nghĩ và đã thử hết rồi ạ!

Hồi mới đi học phim về Việt Nam, Mình rất hay được gợi ý apply làm phim cho một số các tổ chức NGOs, phim báo cáo, phim tuyên truyền. Mới về VN và cần tìm các cơ hội làm phim, mình rất nhiệt tình. Nhưng rất nhanh chóng, nó cho mình sự vỡ mộng ghê gớm. Mặc dù mình thấy quy trình làm việc thật là kỳ nhưng mình nghĩ chắc “kiểu VN ở đây nó thế”. Ví dụ như là đặt vấn đề, ngồi phỏng vấn mình về ý tưởng sẽ làm phim cho một dự án. Mà đề nghị mình về phải viết chi tiết ý tưởng, kịch bản, cả cách triển khai, chi tiết breakdown cả budget. Và cái cách nói chuyện thì cứ dường như là chắc chắn thuê mình đến nơi, cần ghi chi tiết ra để mà đi quay nữa mà thôi. Còn nếu từ chối không làm chi tiết thì họ sẽ nói luôn là “quy trình phải thế” mới cho nhận thầu được!

Có lúc một ngày đi phỏng vấn jobs ba nơi, về cắm mặt cắm mũi ý tưởng đồ, kịch bản đồ, budget đồ. Gửi xong thấy im mẹ nó hết. Qua cả lịch dự định quay từ lâu cũng thậm chí cả không một lời trả lời rằng bạn có nhận được thầu hay không. Họa hoằn mới có một cái thư trả lời là: “Bên chị có cung cấp được hóa A, hóa đơn B hay không, ekip cụ thể chị có sẵn không….” Những câu hỏi nghe đã rất lý do khó khăn. Mình từ đầu đâu giấu diếm mình đi làm với tư cách cá nhân, sao không deal thật kỹ trước đoạn gửi ý tưởng và kịch bản đi? Và rồi cũng không khó để biết sau đấy có đội khác đã quay, không chỉ là quay ngay trên ý tưởng và kế hoạch của mình, mà còn biết là đây là đội quay nhà đã quay nhiều năm nay rồi. Mỗi năm lại làm vài đợt tìm thầu như đúng rồi, có ý tưởng mới cứ thế quay theo khỏi phải nghĩ, catse báo giá đút túi ngon lành. Hẳn là NGOs, hẳn là tổ chức quốc tế! Hẳn là nhãn hàng nổi tiếng nhất nhì Việt Nam, thậm chí là nổi tiếng quốc tế!

Rồi sau này khi tiến hành làm những công việc thiện nguyện, vì cộng đồng. Tới bây giờ, ABSOLUTELY chưa bao giờ nhận được 1 sự giúp đỡ nào của bất cứ hội đoàn, tổ chức nào, với toàn những cái tên gọi như: Bảo vệ phụ nữ, bảo vệ trẻ em, bảo vệ động vật, chống bạo lực gia đình, bảo vệ môi trường….!!!

Hẳn các bạn vẫn nhớ câu chuyện về anh Lợi và 2 đứa bé con lang thang chân đất, 12 tuổi chưa từng được một buổi đến trường, được ăn một bữa tử tế, được ở dưới một mái nhà ấm. Một người bố thì bạo lực, nghiện rượu, rối loạn lưỡng cực, hành hạ và đem 2 đứa con đi khắp nơi như là miếng mồi để thiên hạ thương cảm hỗ trợ cho chỉ bản thân anh ta. Mình đã hết sức nỗ lực hỗ trợ xe cộ, chỗ ở, việc làm. Mình điều tra tới tận xã, huyện, gia đình, từ Trà Vinh lên Lâm Đồng, làm việc với từ công an, hàng xóm. Mình viết đơn, liên lạc tới Hội Khuyến học, Hội bảo vệ trẻ ẹm từ cơ sở thấp nhất đến cao nhất có thể, liên hệ cả luật sư nổi tiếng về bảo vệ trẻ em. Và kết quả là gì? Chẳng nhận được một sự trả lời nào. Thậm chí túm cả một chị hội phụ nữ mình xin số bằng được và ngay gần họ, chị ta miễn cưỡng trả lời: “Vâng, để em xem”. Và đương nhiên không có một sự trả lời tiếp theo! Thế không phải họ bảo vệ 2 đứa trẻ con đó thì ai bây giờ?

2 đứa trẻ con biết chắc là cuộc đời sẽ bị chôn vùi, mình đành bất lực nhìn và cũng không biết phải làm thế nào. Các hội đoàn vẫn lấp lánh ánh sao.

Một người phụ nữ bị hành hạ, tống tiền, đánh đập thân tàn ma dại, ở cùng một cô con gái nhỏ tuổi teen vị chính bố ruột lạm dụng. Mình tìm cách giúp đỡ, mà ngay cả đưa chị ấy vào một cái “safe house” cho một tổ chức gọi là chuyên tiếp nhận và “bảo vệ” phụ nữ như thế này, rất là có tiếng. Nhưng mà chỉ một thời gian chính họ cũng phải bỏ chạy vì ở nơi đó họ không được giúp đỡ thật lòng, và cách thuyết phục, xử lý rất thiếu kỹ năng vê tâm lý học, khoa học, kỹ năng ứng xử với nạn nhân, những lời khuyên sáo rộng và thậm chí còn làm họ ngột ngạt thêm. Và kết quả rất nhiều các nạn nhân có khi vẫn còn quay lại cái máng lợn cũ nhà mình. Trong khi những tổ chức này thì tuyên truyền rất nổi, rất hay, với những hình thức màu mè hoa lá hẹ cành, màu xanh màu đỏ màu vàng màu hồng màu tím.

Nhà cậu bé Vàng Cường mà mình đã giúp đỡ đầu cả mấy năm nay. Mặc dù mình đã nhờ vả từ chính quyền địa phương lẫn các đoàn thể có thể như Mặt trận tổ quốc giúp tuyên truyền, để ý dùm gia đình đặc biệt này, thế mà rồi đứa bé 15 tuổi vừa lớn đã bị ép đi lấy chồng. Cũng lại chẳng làm cái gì được! Cũng chẳng có ai kiên quyết can thiệp! Thế là lại một cuộc đời của một đứa bé gái rơi tiếp vào vòng luẩn quẩn như số phận bi đát của mẹ nó. Khi mẹ nó đã không có được bất cứ một sự hỗ trợ, bảo vệ nào để dẫn tới cái kết thúc quá thương tâm!

Thậm chí cả một số trải nghiệm rất nhỏ như là, các tổ chức này còn tổ chức workshops, mời ông A bà B về dạy học, nào cho các nhà làm phim mới nổi, các nhà sản xuất âm thanh, các nhà…. Thế nhưng apply cũng đừng hòng bao giờ được vào lớp, và đương nhiên sau đó được biết những người được mời đi học cũng toàn đội nhà, người nhà… những người mà thậm chí còn chẳng theo ngành nghề, đi chỉ đơn giản vì nó là một cơ hội “free” của một tổ chức, còn người thực sự muốn cần muốn học thì lại chả đến lượt!

Còn cái vườn bác Hai. Tới giờ ngoài mình thực sự theo bác tới giờ ra, làm gì có ai? Mọi tổ chức đưa đơn, làm Proposal, sẵn sàng gặp mặt, nói chuyện, trình bày, nhưng xong đương nhiên thậm chí còn chẳng một lời trả lời để mắt. Cái lý do cái vườn “nhỏ quá” chẳng ai thèm quan tâm. Nhưng thực ra muốn thì sẽ có cách, làm thì cho nó to, thiếu cái gì thì bổ sung cái đó. Còn đã không muốn, 0 quan tâm thì chẳng có tổ chức, cá nhân nào để tâm cho được cả. Bởi vì cái vườn đấy nó không make noise, không tạo lợi ích truyền thông phông bạt được gì nhiều. Bảo vệ động vật à? Bảo vệ môi trường à? Bảo vệ phụ nữ à? Bảo vệ trẻ em à? Xời, trừ khi nó là cái gì gây được tiếng vang, có lợi ích rõ rệt để truyền thông, promote cho các tổ chức hội đoàn, thì tự nhiên nhỏ mấy mà chẳng to ra được!

Nếu các bạn tìm hiểu về luật và cách vận hành của rất nhiều tổ chức phi chính phủ, tổ chức từ thiện, đều sẽ biết rằng, rất nhiều các tổ chức được thành lập vì 2 mục đích chính: Lách thuế và Hợp pháp hóa tiền bất hợp pháp. Nôm na dân dã là Trốn Thuế và Rửa Tiền. Và cả một mục đích thứ ba là mang tính chất chính trị hóa để gây sức ép (đặc biệt là các thể loại mang danh movements). Những đội này đều đươc hậu thuẫn bởi tài phiệt, tập đoàn, chính phủ…. Nên luôn được ưu tiên, luôn trong “grey areas”. Tiền bạc thì bao la, dự án thì phấp phới, chỉ có mỗi hiệu quả và sản phẩm thì qua kinh khủng mà thôi, nhưng mà cũng chẳng ai làm gì được hay ai dám động vào. Những hoạt động màu mè nào thuê celebs bảo vệ rừng, cây xanh, động vật, mặc hồng mặc cam, chạy tới chạy lui, concerts thời trang đồ, music movies đồ… với những sự lòe loẹt phông bạt, các sản phẩm media thì vô cùng tệ hại về chất lượng và chưa bao giờ có một tính chất hiệu quả cho việc thực hiện các mục đích mà họ thực sự đề ra như cái tên gọi tổ chức của họ. Sản phẩm tệ bởi vì tiền rót xuống thì rất nhiều và tiền vào sản phẩm thì chỉ còn cái móng tay. Và họ thì cho rằng họ bất khả xâm phạm!

Vì “bất khả xâm phạm” nên đâm ra các nạn nhân thấp cổ bé họng, bị ăn cắp chất xám, bị bắt nạt lại cứ đâm ra phải “hèn” không dám lên tiếng. Thói xấu và ảo tưởng sức mạnh lại càng lộng hành!

Bạn Hương bảo “sao chị ngầu thế”, em bóc còn chưa nói thẳng tên tổ chức ra chị vào nói hộ thay em vậy 😊)). Mình nói thật mình chẳng nhớ mặt nhớ tên bất cứ ai mà họ đã gây phốt ra với mình, chả có tư thù cá nhân với bất kỳ ai trong các hội nhóm này. Nhưng mà mình cũng chẳng sợ chẳng ngại ai, bởi vì mình sống rất đàng hoàng, làm cái gì cũng xuất phát từ tâm và tấm lòng, làm có trách nhiệm, làm tới cùng. Chưa tơ hào của ai bất cứ một đồng cắc. Tự lương tâm và ý nguyện trong sạch, và mình là người nói là làm, làm được việc. Tiền bạc mình kiếm, sức lao động mình làm cũng không phải nhờ vả ai, phải sống vì dư luận, phông bạt hay cộng đồng. Nên mình chả phải ngán ai, ngại ai. Ngược lại, đội phông bạt, đội đạo đức giả, đội dối trá lúc nào mà chả phải giấu, phải ngại mình, phải ghét mình. Nên tâm lý của người đàng hoàng là cứ đàng hoàng, chỉ có bọn không có tâm và khuất tất mới phải ngại. Mình ghét sự đạo đức giả, cực kỳ ghét. Nên ai mà cố tỏ ra phông bạt với dối trá với mình là mình phản ứng rất mạnh. Điển hình chính là mấy câu chuyện trên mình vừa kể với các bạn.

Đương nhiên không thể có chuyện vơ đũa cả nắm được vì mình đã được gặp và đã, đang làm việc với một số tổ chức, cơ quan, hội đoàn (mặc dù các vấn đề “kỳ kỳ” vẫn rất rõ ràng) nhưng sở dĩ mình vẫn làm việc được, bởi may rằng trong các tổ chức ấy vẫn có người có tâm, rất có tâm, kiên quyết chống chọi để được làm những điều họ cho là đứng đắn như mục đích ban đầu họ tham gia vào các tổ chức này. Và nhờ có họ, mình vẫn còn chút niềm tin vào một số hội nhóm, tổ chức ngoài kia để có thể làm việc cùng và được thực sự làm điều tử tế. Bởi vì nói gì thì nói, một mình mình làm sao làm được bao nhiêu điều, một mình mình đâu cứu được cả thế giới. Vẫn phải có chỗ dựa dù vẫn đang tìm mướt mải!

Mình vẫn luôn mong, chờ, được may mắn gặp những tổ chức, hội đoàn thực sự tử tế để lấy lại được niềm tin, được làm việc cùng với họ.

Chứ còn với những trải nghiệm xấu bữa giờ, mình chỉ có 1 từ là: “Đéo”! Tin vào hội nhóm để bán nhà à!

Chia sẻ với các bạn câu chuyện bạn Huong Dang với tổ chức UN women đồ, tổ chức phụ nữ cứ gọi là lớn nhất thế giới đấy, mà còn làm ăn thế này, ăn cắp ăn trộm ý tưởng của người khác và ngang nhiên coi thường người ta thế này, quả thật… với mình không quá ngạc nhiên. Bữa xem mấy clips tuyên truyền của họ, mình cũng đã suýt ngất vì tại sao có thể làm thiếu có tâm và quá kém chuyên nghiệp, không hiểu nổi cái thông điệp “bình đẳng giới” với “chống bạo lực giới” vân vân mây mây được truyền tải thiếu chuyên nghiệp và tệ tới mức như thế! Thực sự!

Mình sẽ gửi link bài của Hương ở comment cho các bạn hóng full câu chuyện!

(1) Ha Kin – Quả là một câu chuyện rất cần share. Cũng là một câu… | Facebook

#594: 𝐓Ộ𝐈 𝐏𝐇Ạ𝐌 𝐕À 𝐍Ạ𝐍 𝐍𝐇Â𝐍 𝐁Ị 𝐗Â𝐌 𝐇Ạ𝐈 𝐓Ì𝐍𝐇 𝐃Ụ𝐂: 𝐍𝐇Ữ𝐍𝐆 Đ𝐈Ề𝐔 CƠ BẢN 𝐁Ạ𝐍 𝐍Ê𝐍 𝐁𝐈Ế𝐓!

𝐓Ộ𝐈 𝐏𝐇Ạ𝐌 𝐕À 𝐍Ạ𝐍 𝐍𝐇Â𝐍 𝐁Ị 𝐗Â𝐌 𝐇Ạ𝐈 𝐓Ì𝐍𝐇 𝐃Ụ𝐂: 𝐍𝐇Ữ𝐍𝐆 Đ𝐈Ề𝐔 CƠ BẢN 𝐁Ạ𝐍 𝐍Ê𝐍 𝐁𝐈Ế𝐓!

Note: “Tội phạm tình dục” bao gồm “xâm hại TD”, “quấy rồi TD”, “tấn công TD”… nói chung

Một số sự thật bạn nên, hay là bắt buộc phải hiểu về tội phạm tình dục/tấn công tình dục và tâm lý nạn nhân đó là:

𝐈. ̲𝐕Ề 𝐓Í𝐍𝐇 𝐓Â𝐌 𝐋Ý/𝐁Ệ𝐍𝐇 𝐋Ý 𝐇Ọ𝐂:

1. Sự tổn thương tâm sinh lý của nạn nhân bị tấn công/xâm hại tình dục là một trong những loại tổn thương mang 𝐭í𝐧𝐡 𝐜𝐡ấ𝐭 𝐩𝐡á 𝐡ủ𝐲 𝐥ớ𝐧 𝐧𝐡ấ𝐭 đối với một con người. Nó có thể theo nạn nhân đến cuối cuộc đời, chảy âm ỉ trong lòng như nham thạch. Tùy vào hoàn cảnh, bản lĩnh tâm lý, môi trường và sự may mắn của mỗi người mà nạn nhân có thể vượt qua hay không là khác nhau. Nhưng có những nạn nhân thậm chí lại trở thành kẻ lạm dụng người khác do sự phá hủy từ chính việc là nạn nhân. Sự đau đớn tủi nhục không chỉ ở nạn nhân mà còn với người thân của họ, mức độ nhiều khi không hề kém cạnh, thậm chí còn bùng nổ hơn cả chính nạn nhân.

2. Chừng nào kẻ thủ ác còn nhơn nhơn thì nỗi đau đớn tủi nhục và căm hận trong lòng nạn nhân còn sẽ không bao giờ mất đi, cho dù là thời gian có bao lâu đi chăng nữa. Vậy nên, đây cũng là loại tội phạm được một số nơi đề xuất ở mức án tử hình, vì đôi khi cả cái chêt và sự trừng phạt cao nhất của pháp luật cũng chưa chắc làm nguôi ngoai được nỗi đau của nạn nhân và người thân của họ. Vậy nên không nên ngạc nhiên khi cả mấy chục năm sau, nạn nhân vẫn mang nỗi hận rất lớn trong lòng mỗi khi bị khơi gợi lại nỗi đau.

3. Sự vượt qua cú sốc tinh thần của mỗi nạn nhân là toàn khác nhau, tùy thuộc vào tâm sinh lý, sự tự chữa lành, hoàn cảnh, môi trường gia đình và xã hội, thời thế, nhận thức mỗi người khác nhau. Và với nhiều người nỗi đau luôn âm ỉ trong lòng không bao giờ mất đi, nên không có gì đáng ngạc nhiên khi sau nhiều ngày nhiều tháng, nhiều năm, thậm chí một vài chục năm sau nạn nhân mới lên tiếng, và họ vẫn mang nỗi phẫn uất giữ nguyên trong lòng như chuyện mới từ hôm qua. Thời thế khác nhau, nhận thức của xã hội và bản thân mỗi người cũng đã thay đổi nhiều, ngày nay nhiều người đã dũng cảm để lên tiếng nhiều hơn dù là chuyện của quá khứ đã rất xa! Nên ngày xưa họ không dám lên tiếng, thì bây giờ họ lên tiếng. Đừng ngạc nhiên vì điều đó!

4. Các nạn nhân hay có tâm lý về sự đổ lỗi cho bản thân. Cho rằng lúc đó tại sao mình không phản kháng lại tốt hơn? Tại sao mình lại hớ hênh để chuyện đó xảy ra? Cho rằng tại sao mình đã không dám lên tiếng? Tại sao mình lại thiếu hiểu biết? Trong mọi trường hợp, hãy hiểu rằng. Khi bạn đã là điểm ngắm, là con mồi của kẻ hiếp dâm, thì nghĩa là bạn đang ở các hoàn cảnh dễ bị tổn thương, thiếu sự đề phòng và tự vệ kém nhất. Lúc đó, không một ai có thể chống đối hay làm được “tốt hơn” được cả!

5. Các nạn nhân khi xảy ra chuyện cũng rất dễ bị mắc bẫy, bị thao túng tâm lý do hoàn cảnh đặc biệt không muốn bị mang tiếng là bị hiếp dâm, áp lực từ gia đình, xã hội. Tâm sinh lý lúc này cũng đang rất rối loạn. Có rất nhiều bẫy bị giăng ra như dụ tiền bạc, dụ nhận có mối quan hệ tình cảm, những sự hứa hẹn… nhưng thực chất chỉ để làm bằng chứng cho các nạn nhân sau này sẽ há miệng mắc quai. Mà nạn nhân thì luôn dễ bị gài bẫy và bị tấn công hơn.

6. Sự lên tiếng của nạn nhân cần phải được trân trọng và ủng hộ: Dẫu biết rằng một tội phạm tấn công tình dục trót lọt không có sự tố cáo sẽ tiếp tục dẫn tới các nạn nhân tiếp theo. Nhưng không ai bắt bất cứ một nạn nhân nào phải có trách nhiệm lên tiếng, để bảo vệ hay tố cáo thay cho những nạn nhân khác, vì sự tổn thương, hoàn cảnh, tâm sinh lý của mỗi nạn nhân là khác nhau. Tuy nhiên, tất cả nên hiểu rằng, nếu một nạn nhân lên tiếng, đó là điều vô cùng tốt đẹp và cần khuyến khích, không phải là điều để bị dè bỉu hay chỉ trích. Bởi vì nhờ những tiếng nói đó mà rất nhiều nạn nhân khác sẽ được giải tỏa và sẽ phòng chống được cho các nạn nhân tương lai. Nếu bạn ngăn chặn và chỉ trích, coi thường những sự lên tiếng này, tư cách và nhận thức của bạn không khác gì một kẻ hiếp dâm!

7. Đây không phải là loại hình nạn nhân mà ai cũng vui vẻ hay sung sướng, bất chấp để tự hào khoe khoang, vạch ra cho cả thiên hạ biết. Nhất là với những người đã có gia đình, con cái ổn định sau nhiều năm. Nên trừ khi người đó có vấn đề về bệnh tâm lý, hay được rất nhiều tiền/lợi ích cực lớn, mà rất nhiều tiền hay lơi ích nhưng cũng phải có tâm sinh lý bất thường, bất chấp (sociopath), thì mới coi đó là công cụ để vùi dập, tố cáo người khác, kêu gào lên cho cả thiên hạ biết thằng đó đã hiếp tôi. Nên nếu ai coi nạn nhân tố cáo vì họ hận tình/mưu đồ nhưng không có tính logic cụ thể với mỗi trường hợp thì hãy thận trọng trong lời tố cáo, chỉ trích của mình, và hãy xem xét lại xem tư duy của mình cũng có đang bị lệch lạc hay không (nếu còn ở dạng tự biết được).

8a. Nạn nhân tình dục là bao gồm 𝐦ọ𝐢 𝐠𝐢ớ𝐢 𝐭í𝐧𝐡, 𝐦ọ𝐢 𝐥ứ𝐚 𝐭𝐮ổ𝐢, không chỉ là trẻ em gái hay phụ nữ.

8b. Xâm hại/tấn công tình dục có thể diễn ra dưới 𝐫ấ𝐭 𝐧𝐡𝐢ề𝐮 𝐡ì𝐧𝐡 𝐭𝐡ứ𝐜 𝐤𝐡á𝐜 𝐧𝐡𝐚𝐮: tác động vật lý hay tâm lý, trong hay là ngoài.

9. Đặc thù đây là một loại tội phạm 𝐫ấ𝐭 𝐤𝐡ố𝐧 𝐧ạ𝐧 𝐯à 𝐧𝐡ụ𝐜 𝐧𝐡ã, nên việc đồng thuận, bao che hay ủng hộ và hùa theo loại tội phạm này có 3 trường hợp:. 1 là vì bị thao túng tâm lý, vì những lợi ích cụ thể, hay bị đe dọa khiến buộc phải đi trái với lương tâm, bất chấp luân thường đạo lý và dư luận để hùa theo hay bao che cho kẻ thủ ác. 2 là hệ đồng phạm. Tức là chính bản thân bọn chúng cũng có tư tưởng hiếp dâm, đổ lỗi tại nạn nhân, có những hoạt động tương tự hoặc thậm chí nhận thức rằng đó là việc “cũng bình thường”, vì chúng cũng làm thế và không thấy sai (hệ psychopath). Thứ ba là sự kém hiểu biết về pháp luật, tâm sinh lý, và nhận thức xã hội về loại tội phạm này. Họ rơi vào các thành phần bị giáo dục kém, lệch lạc, không hiểu tâm sinh lý của người khác, thích nói cho sướng mồm, thỏa mãn sự ngu dốt và kém hiểu biết, lệch lạc của bản thân.

10. Đây là loại tội phạm khi vào tù lại bị chính những kẻ tội phạm khác khinh bỉ nhất, đặc biệt là loại hiếp dâm trẻ em (Pedophilia). Những đối tượng này rất hay bị hiếp dâm lại chính bởi các tù nhân khác, vì loai hiếp dâm là một trong những thể loại tội phạm hèn hạ mà ngay chính những kẻ tội phạm khác còn căm ghét. Và việc bị hiếp khiến cho chúng một phần hiểu việc bị xâm phạm thân thể người khác nó đau đớn và nhục nhã tới thế nào.

11. Kẻ hiếp dâm/tấn công tình dục không thể ăn năn hối cải: Đây là một dạng 𝐩𝐬𝐲𝐜𝐡𝐨𝐩𝐚𝐭𝐡/𝐬𝐨𝐜𝐢𝐨𝐩𝐚𝐭𝐡/𝐧𝐚𝐫𝐜𝐢𝐬𝐬𝐢𝐬𝐭. Chúng 𝐤𝐡ô𝐧𝐠 𝐭𝐡ể 𝐭𝐡𝐚𝐲 đổ𝐢 𝐡𝐚𝐲 𝐡ố𝐢 𝐥ỗ𝐢i. Chúng bị những rối loạn về tâm sinh lý do lỗi gene di truyền/do hoàn cảnh giáo dục hay bị lạm dụng khi lớn lên. Nhưng phần lớn là do bị lệch lạc về tâm sinh lý, đó đã là một dạng bản năng mà chính bản thân bọn chúng cũng không thể kiềm chế được. Chúng không có sự cảm thông hay hiểu được nỗi đau của nạn nhân, chúng chỉ cần biết thỏa mãn được phần bản năng. Vậy nên về cơ bản không hy vọng về việc chúng có thể hối cải, thay đổi. Dù có bị nhốt tù hay trừng phạt bao nhiêu năm thì có những kẻ vừa được ra tù buổi sáng sau 20 năm bị nhốt buổi chiều đã phải lao ra đường tìm kiếm con mồi để cưỡng hiếp. Không bao giờ có khái niệm chúng chỉ lạm dụng tình dục duy nhất một nạn nhân trong đời. Chẳng qua những nạn nhân còn lại không thể lên tiếng/không dám lên tiếng/không được lắng nghe/chưa được tìm thấy mà thôi. Đó cũng là những lý do vì sao loại tội phạm này khi ra tù và thả vào cộng đồng phải đeo thiết bị theo dõi và thông báo chặt chẽ, rộng rãi cho toàn thể những người sinh sống và làm việc ở gần các đối tượng này. Cho rằng kẻ hiếp dâm có thể thay đổi, hối lỗi… là một trong những suy nghĩ ngây thơ và thiếu hiểu biết nhất. Và vô tình vì thế mà gián tiếp khiến gây ra các nạn nhân tiếp theo. Loại tội phạm này, là phải cảnh giác chúng cả cuộc đời, và chúng diễn kịch, vỏ bọc cực hay!

12. Các nạn nhân (trừ nhiều người theo đạo, không có điều kiện phá thai, áp lực gia đình, xã hội…) nếu bị dính bầu đều hầu như không muốn có con với chúng. Vì thứ nhất không ai muốn có con với kẻ đã hãm hiếp mình. Thứ hai, xét về bệnh lý học thì chúng đều mang những gene di truyền bị lỗi về tâm lý (mental health), và chúng có thể pass on lên những đứa trẻ là con chúng, tiếp tục sinh ra những con người bị lỗi hệ gene tâm lý.

̲𝐈𝐈. 𝐕Ề 𝐓Í𝐍𝐇 𝐗Ã 𝐇Ộ𝐈/𝐋𝐔Ậ𝐓 𝐏𝐇Á𝐏:

13. Đây là loại tội phạm có đặc tính khó xác định phân xử nhất trong các loại tội phạm. Tiếng Anh hay có cụm từ: “𝘩𝘦 𝘴𝘢𝘪𝘥 – 𝘴𝘩𝘦 𝘴𝘢𝘪𝘥”. Tức là nạn nhân nói một câu chuyện, kẻ hiếp dâm nói một câu chuyện. Kẻ hiếp dâm luôn nhận rằng đó là “tình dục đồng thuận”, thậm chí còn rêu rao có mối quan hệ tình cảm với nạn nhân. Việc một sự việc quan hệ tình dục diễn ra rất khó để xác định đồng thuận hay không do không thể có được bằng chứng vật lý dễ dàng từ loại tội phạm này hay ai ở đó mà quan sát cả. Đặc biệt bây giờ, khi có thêm những loại thuốc hiếp dâm/kích dục như 𝐆𝐇𝐁 (𝐠𝐚𝐦𝐦𝐚-𝐡𝐲𝐝𝐫𝐨𝐱𝐲𝐛𝐮𝐭𝐲𝐫𝐢𝐜 𝐚𝐜𝐢𝐝), 𝐑𝐨𝐡𝐲𝐩𝐧𝐨𝐥… Thuốc có thể ngấm vào đồ ăn thức uống, không mùi, không vị, khiến nạn nhân hoàn toàn mất tỉnh táo như thể say rượu hay bị choáng. Những loại thuốc thế hệ mới thậm chí không thể nào tìm thấy trong nồng độ máu chỉ sau 4 giờ. Nên nạn nhân nếu tỉnh dậy cũng không kịp đi giám định. Các nạn nhân cũng rất dễ bị thao túng tâm lý nên đôi khi bị lừa, mắc bẫy khiến họ há miệng mắc quai để biện hộ cho chính mình.

14. Đặc biệt ở 𝐧𝐡ữ𝐧𝐠 𝐧ướ𝐜 đ𝐚𝐧𝐠 𝐩𝐡á𝐭 𝐭𝐫𝐢ể𝐧, sự nhận biết của loại tội phạm này trong dân trí, kể cả ở đối tượng hành pháp cũng còn rất thấp. Nạn nhân khi bị xâm hại không đủ kiến thức để biết mình phải làm gì, báo ai, giám định thế nào, chưa kể sợ hãi gia đình, người thân biết chuyện. Ngay cả khi họ tới các cơ quan công quyền cũng không có đủ cán bộ hiểu biết về tâm sinh lý để biết hỗ trợ đúng lúc, đúng việc. Thậm chí thay vì đứng về phía nạn nhân, để tránh rắc rối (vì như đã nói đây là tội phạm rất khó điều tra), còn được khuyên nạn nhân nên bỏ qua hoặc tìm cách điều hướng nạn nhân để họ không còn bằng chứng để kiện cáo (ví dụ cho thông tin xử lý sai để mất đi thời điểm vàng có thể giám định). Đặc biệt nếu kẻ bị tố cáo có chức có quyền, có uy hơn nạn nhân thì vụ việc sẽ bị chìm đi rất nhanh chóng.

15. Các nước đang phát triển là thiên đường cho bọn tội phạm tình dục bệnh hoạn. đặc biệt các đối tượng ấu dâm từ các nước phát triển nơi bọn chúng khó có đất manh động dễ dàng. Bởi vì những nơi đây sự nghèo đói và nhận thức kém về xâm hại tình dục là miếng mồi béo bở. Các hình phạt lỏng lẻo, thậm chí còn không đủ điều luật cho nạn nhân bị hiếp dâm. Tính sĩ diện, thiếu nhận thức của cộng đồng, gia đình khiến cho nạn nhân không dám lên tiếng hoặc không được bảo vệ. Rất nhiều các gia đình còn hồn nhiên giao con nhỏ cho “Tây” trông vì cho rằng Tây thì sẽ an toàn, Tây là văn minh, Tây là tất cả! Trẻ em và phụ nữ lang thang đường phố là những nạn nhân bị xâm hại nhiều nhất, vì không ai bảo vệ hay quan tâm đến họ.

16. Sự kém hiểu biết về loại tội phạm này thể hiện trong hệ thống pháp luật. (Ví dụ như VN chưa có hệ thống Luật chặt chẽ để bảo vệ nạn nhân tình dục. Việc một nạn nhân bị tấn công xâm hại có khi cũng chỉ có mức phạt 200k). Các nạn nhân cũng không được các cán bộ/nhân viên an ninh có nghiệp vụ tốt để bảo vệ, xử lý.

17. Do tính chất của việc các nạn nhân không dám lên tiếng, chia sẻ với người thân, bạn bè. Tỉ lệ thực sự các nạn nhân bị xâm hại dám tố cáo hay công khai là rất thấp tới mức không thể thống kê. Nên rất nhiều người cho rằng “đó là chuyện ở đâu xa”, không phải là chuyện gần mình. Nên họ có thể rất hồn nhiên đổ lỗi, chỉ trích, nói lời xúc phạm, khinh bỉ tới các nạn nhân mà không biết rằng chuyện này có thể xảy ra với bất cứ ai, với chính họ hay người thân của họ. Và chắc gì chính người thân của mình có đang là nạn nhân hay không và vì chính sự thiếu hiểu biết, ác miệng của họ mà khiến người thân của họ không thể chia sẻ với họ và đang phải chịu những tủi nhục trong lòng. Những nạn nhân như vậy, có sự bất hạnh gấp đôi. Vậy nên khi buông lời chỉ trích những nạn nhân bị xâm hại tình dục, hãy cẩn trọng về hậu quả từ lời nói của chính mình.

18. LÊN TIẾNG LÀ THÀNH TỰU LỚN NHẤT: Do tính chất của loại tội phạm này rất khó xác định để xử lý, nạn nhân lại dễ bị thao túng tâm lý và dễ bị mắc bẫy, bị gây áp lực, yếu mềm về tinh thần. Pháp luật và nghiệp vụ nhiều quốc gia như Việt Nam, còn lỏng lẻo, kém hiểu biết. Nên rất nhiều trường hợp pháp luật không thể nào xử lý và các nạn nhân chỉ biết kêu cứu, uất ức trong sự cô đơn, im lặng của xã hội, pháp luật. Nhưng thực ra với loại tội phạm này, thành tựu lớn nhất và ý nghĩa nhất mà ít nhất mỗi nạn nhân có thể làm được đó là lên tiếng tố cáo. Có thể không thể tống chúng được vào tù, nhưng cũng đã đủ mang sự nhục nhã tới muôn đời muôn kiếp. Dù có giàu có, thành đạt tới cỡ nào thì mác hiếp dâm sẽ mang theo cả đời, và tương tự như các nạn nhân, nếu nỗi đau lan cả sang người thân của họ thì với kẻ hiếp dâm: vợ con, bố mẹ, người thân của chúng cũng mang theo mọi sự nhục nhã mà nó đã gây ra suốt cả đời!

(𝘊ò𝘯 𝘵𝘪ế𝘱).

Các bạn hãy chịu khó xem bộ tội phạm kinh điển Law and Order của Mỹ. Đó là một bộ phim truyền hình rất tốt về tuyên truyền về loại tội phạm này, giúp nâng cao nhận thức của rất nhiều người về tội phạm tấn công tình dục, cả tâm sinh lý, kiến thức xã hội, pháp luật. Hãy nhớ rằng đây là loại tội ác mà có thể xảy ra với bất kỳ ai, với bất cứ độ tuổi nào, giới tính nào, có thể với chính người thân của bạn mà bạn đang không biết. Và sự phá hủy tâm sinh lý của nó là vô cùng khủng khiếp!

Nên hãy thận trọng khi phát ngôn về các nạn nhân bị tấn công tình dục!

Trộm vía, may mắn. Tôi chưa từng là một nạn nhân của việc xâm hại tình dục. Nhưng đó còn là một phần rất lớn bởi tôi được trang bị kiến thức về tâm sinh lý, biết được bảo vệ bản thân từ nhỏ. Và giờ đây khi là một người làm phim tài liệu, có cơ hội quan sát, lắng nghe rất nhiều câu chuyện của các nạn nhân trực tiếp và nghiên cứu các tài liệu, đủ trang bị những kiến thức và nhận thức cơ bản để có được sự cảm thông, hiểu biết tới các nạn nhân, dù đôi lúc chỉ là phần nào.

Tôi mong nhiều hơn nữa những sự lên tiếng để tránh thêm những nạn nhân cho tương lai và thay đổi nhận thức xã hội, pháp luật!

Bài này tôi mới tóm tắt thôi đó! Đừng chê dài, đọc đi! Và sẽ còn được post lại nhiều lần!

Facebook

#593: Nhật ký xe ôm: Cú xe ôm cuối năm

Chuyện xe ôm ngắn gọn chiều cuối năm:
3 xe ôm sát cạnh nhau buôn rôm rả:
Xe A:
-Chạy kịp không anh? Em ôm không xuể có lúc chở 3 khách cùng lúc cho nhanh.
Xe B:
– 3 khách là gì. Tôi chạy hết sạch pin còn phải dùng cả pin con thỏ để hỗ trợ để kịp đi đón khách đây này.
Xe C với sang:
– Các chú thua anh hết. Anh còn 1 mình chạy 2 xe cùng lúc, điện thoại nổ cuốc nhiều còn cháy đen sì đây!
Tôi (co người lại):
– … sao tự nhiên rét thế nhỉ?
Vâng, đó là cuộc hội thoại chớp nhoáng trong lúc chờ đèn đỏ. Hôm nay là ngày cuối cùng của năm, tôi đã phải chờ hơn 40 phút để có được cuốc xe quý này cùng với số tiền đã tăng lên gấp đôi. Mà vớ được xe thế này mừng quá rồi. Người ta còn phải chạy một mình 2 xe thế kia mà còn không đủ lượng cung kia kìa!
Xuống xe, tôi hỏi xe ôm:
– Chốc nghỉ đi xem pháo hoa không?
XO:
– Pháo hoa gì tầm này, tranh thủ ít xế thì cày thôi chị.
Xong rồi đêm về nhiều tiền sẽ được vợ hôn chị ạ. Bọn em có pháo hoa của bọn em chứ!
Ôi xồi ôi, không hiểu ý pháo hoa riêng tư đấy nghĩa là gì lắm nhưng mà tự nhiên nghĩ ngày cuối cùng của năm thế này là đáng yêu rồi. Cần gì to tát :))
Chúc cả nhà năm mới thật vui nhé!
https://www.facebook.com/hakinkin/posts/10160419438865940