Note: Cho những ai đọc entry này từ Feed của facebook – Click vào tiêu đề của cái note này, rồi bấm View Original Post để đọc tiếp!
13.
Tình muộn
Người ta có số phận không? Tôi luôn tự hỏi mình câu hỏi đó. Chuyện tôi sinh ra là bóng và vì thế phải bất hạnh, cô đơn suốt đời, không phải sự lựa chọn của tôi; nó là bẩm sinh, là “trời sinh ra thế”. Vậy thì rõ ràng có số phận rồi. Nhưng như vậy, vai trò của con người ở đâu? Chúng ta có thể làm được gì? Không lẽ chỉ vì khác người mà chúng tôi cứ phải vác mãi cây xương rồng số phận trên vai hay sao?
Không, cuộc đời có lẽ như một bức tranh. Với người đồng tính, nó là bức tranh tối màu, nhưng cũng có những mảng sáng hiếm hoi. Với riêng tôi, mọi khổ đau đều xuất phát từ tình cảm. Tôi hay ví tình cảm như bát nước: Thời tôi còn trẻ, sung sức, lãng mạn, bát nước ấy sôi sùng sục. Giờ đây khi tôi đã bước qua tuổi bốn mươi, trải qua bao mối tình đầy dằn vặt và đau khổ, bát nước ấy cũng nguội dần, nguội dần, và vì thế khổ đau cũng bớt. Bây giờ tôi sống đằm hơn và nhẹ nhàng hơn, bên một người mà tôi yêu mến, và người đó cũng yêu mến tôi. Không hoàn toàn là tình yêu điên rồ gắn với thú vui xác thịt như những mối tình tôi từng có, mà là một thứ tình cảm anh em bạn bè, nặng về nghĩa. Không có tương lai, không nhiều ràng buộc – bởi vì tôi tự xác định rằng trước sau người đó cũng không thuộc về tôi – nhưng chính vì thế mà tôi thấy thoải mái hơn, không còn những cảm xúc cực đoan như vui sướng, thèm khát, ghen tuông, tuyệt vọng và thù hận.
Người đó là em đấy, Dương ạ.
Nếu như cuộc đời tôi vốn chỉ toàn bất hạnh, có lúc nào may mắn thì đó chính là bây giờ, khi tôi có Dương, khi tôi đã công khai với tất cả mọi người biết tôi và không biết tôi, rằng tôi là người đồng tính, và khi tôi lấy hoạt động xã hội làm niềm vui.
k
Chuyện Dương đến với tôi thật tình cờ, như mọi mối tình trước đó. Nhưng khác với các mối tình kia, tôi không si mê Dương ngay từ đầu, không theo đuổi dữ dội, và chưa bao giờ điên loạn mất ăn mất ngủ vì Dương. Tôi không nghĩ ở cuối con đường tình mệt mỏi và cay đắng, tôi lại gặp Dương, như tôi hay đùa với mọi người – “về cuối đời, Lan lại gặp Điệp”. Chuyện tình của tôi với Dương chẳng có gì đáng nói, bởi vì nó không xảy ra xung đột gì cả, nó diễn ra êm ả và không giống một tình yêu đôi lứa. Nó là sự gắn bó nghĩa tình giữa hai anh em, hình như thế.
Tôi quen Dương đã lâu, từ thời còn chung sống với Nhân. Dương trẻ, sinh năm 1985, kém tôi tới mười tám tuổi. Dương là bạn Nhân, nếu có thể nói Nhân là người giới thiệu Dương cho tôi cũng đúng. Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là vào sinh nhật Nhân, tổ chức ở nhà tôi. Nhân và đám bạn của chúng tôi ngồi uống rượu, còn tôi lúi húi với công việc nấu nướng. Trong đám ấy có một cậu làm cùng Quang ở cửa hàng quần áo ngày trước, chính là Dương. Hắn người dân tộc Tày (bọn Nhân và Quang hay gọi đùa là “thằng tộc”), trắng trẻo, mặt mũi hiền lành, mắt một mí, trông hao hao người Tàu hay Hàn Quốc. Hồi ấy Dương còn ngây thơ, trẻ con, không vào uống rượu mà cứ chạy loăng quăng trong nhà trong bếp. Tôi trêu hắn: “Dương ơi, ra ôm anh đi này”. Tưởng đùa, thế mà hắn quay ra ôm tôi thật, vừa ôm vừa cười toe toét. Nhân ngoảnh lại nhìn thấy cũng cười bảo tôi: “Con vợ mình hôm nay lăng loàn quá nhỉ? Không tha cả thằng tộc à?”.
Về sau Dương cũng nhiều lần đến nhà tôi lúc rỗi việc, thăm tôi và Nhân. Chúng tôi hay mời hắn ở lại ăn cơm. Dương tính thật thà và tự nhiên nên ít từ chối. Mới quen Dương nhưng tôi đã cảm thấy hắn đứng đắn, đáng tin cậy. Thỉnh thoảng đi với Nhân có việc, tôi hay bảo Dương trông nhà hộ, thậm chí đã có lúc tôi thầm so sánh hắn với Nhân: “Chao ôi, giá như Nhân được tính nết như thằng bé này, có phải là mình đỡ khổ không?”. So sánh là vậy nhưng tôi không để ý đến Dương nhiều, vì tôi yêu Nhân. Thêm nữa, Dương lành quá, chất phác, ít nói nên cũng không có gì làm tôi chú ý. Tôi nghĩ Dương không có duyên với tôi, không hợp tính tôi.
Khi Nhân chia tay tôi để về hẳn Nam Định, tôi sa vào một cơn khủng hoảng tinh thần trầm trọng, kéo dài. Tôi suy sụp mất hơn một năm trời. Khi trái tim đã nguội, không còn đau đớn dằn vặt dữ dội như thời gian đầu nữa, là lúc tôi bắt đầu xác định mình sẽ cô đơn mãi mãi, phần vì không được ai yêu, phần vì không muốn yêu ai nữa để khỏi phải khổ. Thì một hôm Dương đến nhà tôi. Hắn không biết chuyện đổ vỡ giữa tôi với Nhân nên không có ý tới thăm an ủi. Hắn ít nói, ngồi một lúc rồi rụt rè trình bày thẳng vào vấn đề: “Em không có tiền về quê, em tiêu hết mất lương tháng rồi mà lại còn đang nợ tiền cơm nữa. Anh có tiền không, cho em vay về nhà, rồi hôm nào lĩnh lương em trả”. Hắn chẳng vay nhiều, có vài trăm nghìn bạc, mà vài trăm nghìn với tôi cũng không khó kiếm. Tôi đưa Dương vay ngay, lại chở hắn ra bến xe để về quê ở Yên Bái.
Bốn hôm sau Dương quay lại Hà Nội, gần như việc đầu tiên là đem tiền trả tôi. Tôi hơi ngạc nhiên, có chút cảm động, thầm nghĩ hóa ra Dương không hề lợi dụng mình, chắc chắn hắn là người tốt đây. Tôi từ chối: “Dương cầm lấy đi, anh cho em đấy”. Nhưng hắn gạt đi: “Không, vay là trả. Em có xin anh đâu”. Tôi càng hài lòng hơn nữa. Nhìn hắn trông cũng thư sinh, điềm đạm, ăn nói có vẻ rất lành tính. Nghĩ thương Dương nhà nghèo, lại quý hắn thật thà, không có ý lợi dụng một “con cóc vàng”, tôi bèn lấy xe chở hắn đi siêu thị chơi, mua tặng hắn ít bánh kẹo, thuốc đánh răng, khăn mặt, xà phòng thơm… – tôi biết Dương thiếu thốn lắm. Không ngờ Dương từ chối cả: “Em tưởng mua cho anh chứ mua cho em thì thôi. Những cái này em có, em vẫn còn mà”. Tôi quý hắn lắm vì cái tính thật thà, không tham lam ấy.
Sau đó chúng tôi chơi với nhau như hai người bạn, đúng hơn là như hai anh em vì tôi hơn Dương những mười tám tuổi. Thỉnh thoảng tôi có nói với hắn, cũng như một ông anh nói với cậu em: “Hay là em về ở với anh? Anh em mình nương tựa vào nhau. Anh coi em như thằng em ấy, kể cả em có người yêu rồi cũng không sao vì em là em anh mà, có phải tình nhân như anh với Nhân đâu”. Nhưng Dương không đồng ý, cho mãi đến khi hắn hết hạn hợp đồng làm bảo vệ cho cửa hàng quần áo nọ. Trong lúc chờ ký hợp đồng mới, không tiện về quê, hắn đành đến nhà tôi ở nhờ một tuần.
Trong vòng một tuần ấy, tôi đưa Dương đi chơi nhiều nơi cho biết đó biết đây. Hắn là con một người Tày ở Yên Bái, thoát ly xuống Hà Nội học nghề vệ sĩ rồi về làm bảo vệ cho một cửa hàng quần áo trên phố Huế. Hắn tuy không biết nói tiếng Tày, thật sự là đã mất gốc Tày, nhưng vẫn giữ cái ngây thơ, thậm chí ngờ nghệch của người dân tộc. Ở Hà Nội đã lâu mà hắn chưa từng đi chơi đâu, và chắc là sẽ chẳng đi đâu nếu không có tôi. Tôi đưa hắn đi thăm thành cổ Hà Nội, phủ Tây Hồ, Bách Thảo, công viên Thống Nhất, vườn thú Thủ Lệ… Hôm tới Thủ Lệ có cả Quang (bạn Nhân và tôi ngày trước) đi cùng. Dương thích chí lắm, leo trèo nhảy nhót như con khỉ con, rõ ngây thơ. Quang cười bảo tôi: “Cái thằng bé này như là ở trên rừng về ấy anh Dũng nhỉ? Nhìn nó cứ ngơ ngơ, trông kìa!”. Dương cầm gói mít khô, ăn một miếng lại tuồn cho con khỉ trong chuồng một miếng. Khỉ chê không lấy, hắn quay sang đưa mẩu mít thừa cho Quang: “Này, anh Quang ăn đi này!”. Quang cười phá lên: “Bố tao cũng chẳng dám. Mày cho khỉ ăn xong lại đưa tao à?”.
Dương cũng cười:
– Anh tưởng khỉ không biết ăn à? Đây này, ăn đây này. Đấy, anh thấy chưa, nó ăn nhiều hơn cả anh!
Hắn cười tít, đôi mắt một mí long lanh. Từ Dương toát lên một vẻ ngây thơ trong sáng lạ lùng. Tôi nhìn hắn, thầm nghĩ: “Ôi, mình thích thằng này rồi. Mình thích cái tính của nó”.
Làm ở cửa hàng thời trang nhưng Dương chỉ thích quần áo đứng đắn giản dị, cứ hoa hòe hoa sói là hắn không mặc. Tôi thấy đó là biểu hiện của một người tốt với tôi, mặc dù cũng phải thừa nhận là Dương lành quá đâm ra nhạt, hắn chẳng thích cái gì rõ nét, chẳng có nhu cầu gì to tát, chẳng bao giờ bàn tán về phụ nữ theo kiểu “cô này xinh, cô kia xấu” v.v… Như thế gọi là đứng đắn cũng được, mà gọi là đơn giản cũng được, tôi nghĩ vậy.
Hết một tuần, Dương đi làm trở lại, hẹn tối về nhà tôi ngủ. Cả ngày hôm ấy tôi cứ bồn chồn, sợ có gì thay đổi, hắn sẽ ngủ lại cửa hàng. Tôi không thèm khát hắn như đã từng si mê Nhân hay Hưng bảy màu, nhưng tôi vẫn muốn có hắn ở bên hơn là sống một mình quạnh quẽ trong ngôi nhà hai tầng gác. Đêm đó, Dương đã về với tôi. Nhìn thấy bóng hắn ở cửa, tôi cảm thấy sao ấm lòng đến thế, như có một niềm an ủi rất lớn. Sau này tôi mới biết, Dương biết rõ tôi là pêđê, từng ghen tuông đánh lộn điên cuồng với Nhân, nhưng lạ lùng thay, hắn không sợ, không ghê tởm lảng tránh, cũng không tìm cách lợi dụng. Hắn muốn đến với tôi thật sự chỉ như một người em kết nghĩa, hai anh em dựa vào nhau mà sống: Tôi giúp hắn về vật chất, hắn giúp tôi về tinh thần, để tôi bớt cô đơn hiu quạnh.
Những ngày mới đi làm trở lại, Dương cũng ngại chuyện đến tai người ở cửa hàng. Hắn không dám mặc quần áo mới, không dám đi đôi giày tôi mới mua tặng, sợ cửa hàng nghi. Tôi bảo hắn nếu ai hỏi thì cứ nói hắn ở nhờ người cô tên là Mỵ, nhà cô có mỗi hai mẹ con nên muốn nuôi thêm hắn. Thật ra Mỵ là chị gái tôi, đúng là chị chỉ có hai mẹ con với nhau thật. Tôi cũng dặn chị: “Thằng Dương ở với em nhưng nói tránh ra là với chị, có ai hỏi thì chị cứ vâng dạ rồi hẹn sẽ nhắn lại cháu nó”. Tuy nhiên, Dương chỉ giấu mọi người một thời gian, về sau hắn công khai chuyện sống cùng với tôi, rất tự nhiên, thoải mái. Cho đến bây giờ vẫn vậy.
“Có những niềm riêng làm sao nói hết”
Nhớ lại những ngày đầu bên nhau, tôi đến buồn cười vì Dương nhẹ nhàng quá, ngoan ngoãn quá, đúng là cậu em trai của anh Dũng gái. Nhiều lúc tôi muốn gọi hắn là mình xưng tôi cho âu yếm, mà không dám, sợ Dương ngượng. Cũng không dám trêu chọc gì, nhỡ hắn tự ái. Rồi một lần không nén được đòi hỏi của bản năng, tôi tìm cách quan hệ với Dương. Ban đầu Dương cũng chống cự, gạt tay tôi ra, nhưng cuối cùng lại để yên, có thể vì hắn không thật sự hiểu điều gì đang diễn ra. Sau đó, có vẻ giận tôi, hắn bỏ ra một góc ngồi thu lu. Tôi thương Dương quá – hình như hắn không biết gì cả. Tôi ôm vai hắn, an ủi: “Tôi không bắt Dương phải thế, vì Dương là đàn ông. Tôi không muốn bắt tội Dương đâu”. Dương lặng im không nói, không lắc không gật, nhưng cũng không có những phản ứng quyết liệt như là chửi mắng tôi hay bỏ đi ngay lập tức. Hắn vẫn ở lại, và sau đó, nhiều đêm chúng tôi cũng có quan hệ. Hình như Dương quen dần. Rồi dần dà chuyển từ xưng hô “anh”, “em” sang “mình” và “tôi”. Dĩ nhiên, khi có mặt người thứ ba chưa biết chuyện, thì chúng tôi lại xưng hô “anh”, “em”. Bằng cảm nhận và kinh nghiệm “phát sóng”, “bắt tín hiệu” của người đồng tính, tôi biết Dương là một người đàn ông rất nam tính. Thế nhưng, cho đến bây giờ, dù đã ở với nhau được hai năm, nếu ai bảo tôi định nghĩa chính xác tình cảm mà Dương dành cho tôi, tôi thật sự vẫn không trả lời được. Khó biết lắm.
Dương có yêu tôi không?
Có những điều thật khó nói. Bạn đã bao giờ trải qua cảm giác này khi yêu chưa? Bạn không dám hỏi người bạn yêu về tình cảm của anh ta/ cô ta dành cho mình, vì bạn sợ phải nghe câu trả lời phủ định. Bạn sợ bị tổn thương.
Với Dương, tôi không chỉ sợ bị tổn thương, mà còn không muốn hỏi những câu để Dương phải cảm thấy khó xử và khó trả lời. Tôi hiểu lắm, Dương đang hy sinh tuổi thanh xuân của hắn cho tôi. Tuổi 20-25 là thời gian đẹp nhất của đời người, mà hắn lại dành cho “anh Dũng gái”. Cứ cho là tôi đã chu cấp đầy đủ cho hắn về mặt vật chất, nhưng tinh thần thì sao? Dương phải giấu tất cả gia đình, bạn bè cũ về chuyện giữa hắn với tôi. Hắn hạn chế đi chơi với những đứa bạn cũ hiện cũng đang kiếm sống ở Hà Nội. Mỗi lần có người thân từ Yên Bái xuống Hà Nội, hắn đều tránh mặt hoặc nếu có gặp thì không cho đến nhà tôi. Không một ai trong gia đình, họ hàng, bạn bè, người quen của Dương biết hắn đang ở cùng một người đồng tính. Bố mẹ Dương đinh ninh tôi với hắn là hai anh em kết nghĩa. Có lần cùng về quê nhà với Dương, tôi đã hoảng sợ hỏi thầm hắn:
– Nếu ông bà biết… mình với tôi… thì sao?
Dương ngập ngừng mấy giây rồi nói nhỏ:
– Em không biết nữa. Bố mẹ em mà biết, chắc chết mất. Thôi thì cứ giấu đi cho nó lành.
Dương ơi, tôi biết em đang dành cho tôi những năm tháng đẹp nhất của đời em. Thân phận tôi được hưởng như thế là quá nhiều rồi, còn ước ao gì hơn nữa? So với các cuộc tình trước của tôi, bây giờ tôi hạnh phúc lắm. Ngày xưa, cuộc tình nào của tôi cũng có nước mắt, thậm chí có cả máu – những giọt máu đỏ thẫm trên nền gạch trắng khi tôi cắt tay tự tử – chẳng bao giờ tôi quên. Mất mát, hy sinh, tổn thương, chịu đựng… đủ thứ. Giờ gặp được một người gần gụi, thông cảm, sẻ chia, chẳng còn phải đau đầu nhức óc nữa, tôi sung sướng lắm rồi.
Lâu dần, giữa tôi và Dương như có một thỏa thuận ngầm rằng không ai hỏi ai về tình cảm của người kia dành cho mình. Cả với người ngoài nữa, nếu có ai thắc mắc: “Dương yêu anh Dũng không?”, chắc Dương cũng sẽ không trả lời. Hắn không nói ra tình cảm của hắn bao giờ. Chỉ duy nhất một lần, Dương bảo tôi: “Dũng yên tâm đi, tôi luôn biết tôi là ai và tôi nên sống với ai chứ”. Câu nói rất lạ, tôi không giải mã được ý nghĩ gì ẩn đằng sau đó.
Nhưng một điều mà chắc chắn tôi hiểu, là Dương rất tốt với tôi. Lòng tốt của hắn thể hiện ở những việc thật nhỏ, như là lần nào về quê thăm nhà, tới nơi rồi, hắn cũng gọi điện về Hà Nội cho tôi. Hắn biết tôi lo cho hắn mỗi lần đi xe máy vượt đường trường từ Hà Nội về tận Yên Bái. Ở với Dương, tôi chưa bao giờ phải đau đầu canh gác hay tối mắt tối mũi vì ghen tuông, mặc dù cái tính hay ghen và đa nghi Tào Tháo thì có giết chết, dân gay như tôi vẫn không tẩy rửa được. Tôi không yêu Dương điên cuồng như với Hưng và Nhân, nhưng trong thâm tâm, tôi không muốn cùng một lúc chia sẻ hắn với ai; nếu hắn chia tay tôi hẳn để về quê lập gia đình thì lại là chuyện khác. Biết sao được, trong tình cảm, con người thường ích kỷ, nhất là gay – có thể không si mê người ta nhưng vẫn muốn người ta yêu thương và gắn bó với mình, để thỏa mãn cái thiếu thốn tình cảm bấy lâu. Dù vậy, Dương chẳng làm gì để tôi phải ngờ vực, ghen tuông. Hắn cư xử rất đàng hoàng, đi đâu làm gì đều thông báo với tôi. Hồi mới ở cùng, một lần bán tín bán nghi, tôi rình nấp ở gần cửa hàng nơi hắn làm bảo vệ, xem Dương có trò chuyện với phụ nữ không. Buổi tối hắn về, tôi choáng người khi nghe Dương nói bóng gió: “Hôm nay tôi để ý thấy ở mép tường có một thằng đứng thò đầu ra nhìn tôi đấy Dũng ạ”. Tôi phát sợ. Sao mắt hắn tinh thế nhỉ? Tuy nhiên, Dương chỉ cười mà không nói gì thêm.
Tôi đi làm công tác cộng đồng, được cấp một bộ dàn máy vi tính. Tối về, thấy Dương ngồi ngắm nghía bàn phím, tôi làm ra vẻ tự nhiên hỏi:
– Dương có chat không ấy nhỉ?
Dương ậm ừ:
– Có. Thời buổi này ai chẳng chat.
Tôi giật giọng:
– Này, nói cái gì thế? Không được chat nữa nghe chưa? Chat hư người.
Dương cười hì hì:
– Tôi đùa thế thôi chứ có biết chat đâu, đã chat bao giờ đâu.
– Thế cửa hàng có máy vi tính không?
– Không. Không có.
Đúng thực là tôi vẫn muốn hạn chế sự tiếp xúc của Dương với người ngoài. Tôi cũng không thích để Dương dùng điện thoại di động. Chit chat, điện thoại di động, hai thứ ấy như cánh cổng đưa người ta đến thế giới bên ngoài. Cổng tre, cổng gỗ, cổng cẩm thạch hay cổng điện tử, gì cũng là cổng cả, tôi chẳng muốn mở. Tôi sợ Dương gặp bạn tốt thì không sao, nhỡ không may hắn giao du với đứa nào xấu bụng, chúng nói ra nói vào, khích bác, rồi lại khổ cho tôi. Kinh nghiệm tương tự với Nhân, tôi đã nếm quá đủ. Bạn Nhân có những đứa chỉ chăm chăm chọc ngoáy: “Này, thằng pêđê nhà mày cho mày ăn uống thế này đấy à?”, hoặc “Sao không bảo nó lên đời con di động của mày đi?”, “Bắt nó phải mua cho mày cái xe tử tế mà đi chứ?” v.v…
Nhưng Dương biết ý lắm. Hắn biết tính tôi cả ghen nên hành xử rất đứng đắn và không nói dối tôi bao giờ, càng không chơi bời lêu lổng. Ngày ngày đi làm về, hắn dọn dẹp nhà cửa cùng tôi, giặt giũ, nấu nướng, việc gì cũng cùng làm, rất êm ả, nhẹ nhàng. Hắn ăn uống giản dị, mặc cũng vậy, thế nào cũng được. Mỗi ngày tôi đưa tiền cho hắn ăn cơm ở chỗ làm, đến cuối tháng lĩnh lương hắn lại đưa hết tiền cho tôi. Lương bảo vệ cũng thấp, chưa tới hai triệu đồng, tôi thường không tiêu mà cất riêng cho hắn lâu lâu gửi về nhà một lần.
Dương không bao giờ đòi hỏi tôi phải đi mua sắm những thứ đồ đắt tiền như hàng điện tử, đồ trang sức, mỹ phẩm v.v… Với Nhân, tôi mua dây chuyền, đồng hồ, xe máy tặng, hắn còn dùng, chứ với Dương, hắn thậm chí chẳng ngó ngàng đến. Tôi mua tivi mới, bảo Dương gửi chiếc LG cũ về quê cho bố mẹ, hắn cũng gạt: “Thôi, đem bán đi, gửi về làm gì cho lách cách, nhà tôi có rồi”. Tôi chẳng tiếc Dương thứ gì: bộ loa đài, đầu đĩa DVD, nồi cơm điện, quạt điện, xe máy v.v…, hắn phải gàn tôi nhiều lần.
Dương thông cảm với tôi một cách sâu sắc. Chuyện giữa hắn với tôi, Dương giấu gia đình và bạn bè cũ của hắn, còn với những người khác, hắn công khai rằng hắn đang sống với tôi – một gã bóng. Trước mặt bạn bè, hắn gọi tôi “gái ơi” không chút ngại ngùng. Nhiều người gọi chúng tôi là “hai vợ chồng”, hắn cũng chẳng lấy thế làm bực mình, xấu hổ hay thậm chí nhục nhã. Có lẽ hắn quen rồi, hay vì một lý do nào khác? Bản chất Dương là vậy: tốt lành, đơn giản. Đơn giản đến mức có thể nghĩ hắn nhạt. Dương chẳng thích cái gì rõ rệt, chẳng đòi hỏi vòi vĩnh tôi cái gì. Ngày ngày đi làm về, hắn chỉ thích ngủ. Buổi tối, thỉnh thoảng hai anh em mới đi cafe hoặc vào quán cóc ngồi uống trà, hút điếu Vina. Chẳng mấy khi chúng tôi đi chơi xa hay shopping cùng nhau, vì tôi thích mua sắm còn Dương thì không. Còn sở thích cải lương của tôi thì rõ ràng là Dương không chia sẻ, tuy nhiên hắn cũng không phản đối chuyện tôi bật băng bật đĩa nghe, xem. Chẳng bao giờ hắn có ý kiến gì. Dương là người đơn giản, nhưng chính vì thế mà sống với hắn tôi thấy thanh thản. Đàn ông đơn giản thì dễ sống, chứ cứ nặng nề suy nghĩ thì làm khổ phụ nữ lắm.
Càng quý Dương thêm vì tính đứng đắn của hắn, mặc dù tính cách ấy có thể xuất phát từ bản chất hiền lành, ít nói và ít nghĩ ngợi. Mấy đứa đồng tính bạn tôi rất bực Dương vì mỗi lần chúng đến nhà tôi chơi, Dương chỉ đưa cốc nước mời rồi ngồi im, hỏi câu nào nói nhát gừng câu ấy, không chuyện trò gì với chúng cả. Bọn táo tợn mò đến nhà lúc tôi đi vắng để tán tỉnh Dương, hắn nằm ngủ trên gác, thò đầu ra bảo: “Anh Dũng không có nhà” rồi đóng cửa, vào phòng ngủ tiếp. Được cái, bản thân tôi bây giờ cũng không ghen tuông đến lòi mắt ra như hồi trai trẻ nữa. Đến một độ tuổi nào đó, nhu cầu tình dục của con người giảm xuống – con lắc dao động mãi rồi cũng phải về điểm cân bằng, năng lượng đâu mà lắc lư mãi được? Tôi không còn những đêm thèm muốn đàn ông đến sôi sục như ngày trước, cái thời mà khao khát càng càng bị dồn nén thì lại càng mãnh liệt hơn. Bây giờ, nếu Dương đi chơi, hẹn hò với phụ nữ, chắc tôi cũng phải cố chấp nhận chuyện đó như một lẽ bình thường: Dương là đàn ông, Dương phải yêu đàn bà. Giá ngày trước, với Nhân, tôi cũng nghĩ được như thế mà không cấm đoán gì hắn, thì có lẽ đã hạn chế được những đổ vỡ, mất mát.
Dương rất ủng hộ tôi làm công tác xã hội. Mỗi buổi sinh hoạt văn nghệ, biểu diễn thời trang tôi tham gia, đều có Dương ngồi ở hàng ghế khán giả cổ vũ. Tôi bước đi trên sân khấu, trong ánh đèn rực sáng, luôn nhìn thấy Dương phía dưới, đôi mắt một mí như đang cười hiền lành. Hắn còn bảo vệ tôi những khi có mâu thuẫn, hiểu nhầm, xích mích ở H.Đ. Chẳng hạn một lần chúng tôi tổ chức chương trình biểu diễn ca nhạc – thời trang phòng chống AIDS. Tám giờ tối biểu diễn mà có người tám giờ rưỡi mới đủng đỉnh đến, và tất cả đều không tự trang điểm, mặc dù tôi đã dặn rát cổ bỏng họng từ trước từ trước. Phải một mình trang điểm cho cả mười mấy người, vừa đói vừa mệt, bực quá, tôi gắt: “Sao kém ý thức thế nhỉ? Không ai đánh nổi một cái mặt à? Lại còn đến muộn nữa”. Đang cơn nóng giận, tôi còn nói thêm nhiều câu nặng nề hơn. Đại diện nhà tài trợ và một số cơ quan đoàn thể lục tục bỏ về. Chị N. trách tôi tổ chức kém. Lời ong tiếng ve cũng bắt đầu lao xao: “Cô ơi cô, anh Dũng khinh người lắm, anh ấy bảo bọn cháu là bọn óc đậu phụ, anh ấy mắng bọn cháu ngu…”. Giữa lúc ấy thì Dương lên tiếng: “Các anh chị có oan không, tôi hỏi? Không ai xúc phạm các anh chị cả. Anh Dũng anh ấy làm việc tận tụy, nhịn đói để đến đấy sớm, đói gần ngất nhé. Các anh chị không tôn trọng mình thì cũng phải biết tôn trọng anh Dũng chứ”. Thế là tất cả im. Không ai dám nói gì nữa. Không ngờ bình thường Dương ít nói là thế mà khi cần lại có thể lên tiếng mạnh mẽ đến thế, vì tôi. Tự nhiên tôi thấy hãnh diện trước mặt các bạn đồng giới.
Cảm động quá mỗi lần Dương đi làm về thấy tôi mệt, hắn sà vào giường, sờ trán xem có nóng không: “Đã uống thuốc chưa? Mệt lắm không? Uống thuốc để tôi đi mua nhé?”. Người tình trước của tôi, Nhân, mỗi tháng đòi về nhà một lần, chứ Dương thì phải một năm mới về một đôi lần. Thậm chí chính tôi còn phải giục hắn về thăm gia đình. Lần nào hắn cũng trả lời: “Thôi, bố mẹ vẫn khỏe, làm ăn yên ổn. Tôi cứ ở dưới này, gọi điện về là được rồi”. Được cái gia đình Dương cũng khá giả, ít nhất là so với Nhân. Bố hắn tiếng là người dân tộc nhưng không biết nói tiếng Tày, không ở nhà sàn, buôn bán rất thạo. Nhà ông có máy xát lúa, lại có đất đai khá rộng, hai cái ao. Bố mẹ và anh em Dương làm nghề thu mua thóc lúa và xay xát thuê, trồng rừng, như ở Yên Bái là đủ sống tốt.
Dương như một làn gió mới, làm tôi cân bằng lại. Sau những năm tháng mê muội trong yêu đương, tôi mất lòng tin vào con người. Trong tôi chỉ còn lại nỗi buồn và hận. Tôi hận đời, hận người, cứ nghĩ mình ăn ở hết lòng hết dạ với Hưng, với Nhân, mà sao chúng như không có tim, không có tình cảm? “Làm sao em biết bia đá không đau?”1 – đến bia đá còn biết đau khi bị tình phụ, mà chúng chẳng hề lay chuyển. Nhưng bây giờ có Dương rồi, tôi sống bình tâm hơn và hiểu được nhiều hơn, những điều mà khi còn trong mê cung tình ái, tôi không thể ngộ ra.
Bao giờ đến ngày chia tay?
Tôi gặp Dương khi tóc đã đốm bạc, mắt phải đeo kính lão nhẹ, tuổi đã gần đến đầu bốn. Có phải vì thế mà nhu cầu tình cảm và cả tình dục trong tôi không còn nhiều nữa? Cũng có thể một phần nguyên nhân của sự “tắt lửa lòng” là do tôi đã ra công khai. Từ ngày chính thức cho mọi người biết về tình trạng giới tính của bản thân, tôi không còn phải yêu đương vụng trộm giấu giếm nữa. Lẽ thường là ăn vụng bao giờ cũng ngon, còn khi đã được ăn chính thức, no nê thừa mứa ra, thì người ta chẳng thèm nữa. Tôi không yêu Dương nồng cháy, mãnh liệt như đã từng trải qua trong các mối tình trước: anh bán vé tàu điện, Hưng, Nhân, và vô số cuộc tình chớp nhoáng. Mọi sự diễn ra bình bình, êm ả. Đôi khi tôi thầm tiếc, giá tôi gặp Dương sớm hơn, hoặc là giá những người yêu trước của tôi đều như Dương, thì những năm tuổi trẻ của tôi đã hạnh phúc biết bao nhiêu. Nhưng nói là nói vậy, tôi vẫn hiểu rằng tìm được một người như Dương ở đất này hơi khó. Có một bạn tình tử tế, đứng đắn, đàng hoàng như thế, tôi còn mơ mộng gì nữa? Và cũng vì thế, tuy không thật sự yêu Dương đắm đuối, nhưng tôi không bao giờ nghĩ đến chuyện tìm kiếm một mối quan hệ khác, dẫu chỉ để cho vui. Phụ tình thì tình phụ. Tôi không thể nghĩ đến người nào khác ngoài Dương, bởi khi đó tôi sẽ có cảm giác mình mắc lỗi với Dương. Tôi phải dừng lại, dừng tất cả những cuộc tình một đêm một thoáng trăng hoa lại. Cứ tưởng tượng cảnh Dương ở nhà chờ tôi, còn tôi thì ngủ vụng trộm với người đàn ông khác ở khách sạn, thì thấy tội đó thật đáng để voi giày ngựa xéo.
Và chúng tôi sống bên nhau thanh bình, yên ả. Tôi hay đùa: “Không ngờ cuối đời Lan lại gặp Điệp, Điệp gặp Lan thế này, Dương ạ”. Từ năm 2004 đến nay, thấm thoắt đã bốn năm. Đây là mối tình kéo dài nhất và yên ổn nhất của tôi.
Nhưng, bạn biết không, ngay cả những lúc hạnh phúc nhất, tôi vẫn hiểu rằng cuộc tình này của chúng tôi sẽ không thể kéo dài mãi mãi cho đến lúc cả hai cùng “đầu bạc răng long” như người ta thường nói. Cuộc đời tôi – cuộc đời của một kẻ đồng tính – không bao giờ là chuyện cổ tích. Câu chuyện cổ sẽ kết thúc khi Dương lấy vợ, mà điều đó sẽ phải đến thôi, tôi ý thức được nó lắm. Tôi đã xác định sẵn rằng Dương chỉ có thể ở với tôi thêm hai, ba năm nữa là cùng thôi. Năm nay hắn hăm ba rồi.
Khi ngày chia tay đến, tôi sẽ buồn hay không? Có chứ, không thể nào không buồn được vì đó cũng là một sự mất mát, và nói gì thì nói, tôi vẫn muốn thời gian tôi ở bên Dương như thế này kéo dài càng nhiều càng tốt. Nhưng tôi tin rằng nỗi buồn một mai kia sẽ đến nhẹ nhàng, không gây ra khủng hoảng, không làm tôi mất thăng bằng. Bởi vì tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận nó rồi. Ông bà ta xưa có câu “Thờn bơn chịu chết một bề”, đúng là tâm lý của tôi hiện nay. Tôi đã có tuổi, đã qua giai đoạn bồng bột đam mê và ham muốn, cũng đã nếm đủ mùi hạnh phúc ngọt ngào lẫn bất hạnh đắng cay, và quan trọng nhất là tôi đã biết chấp nhận số phận.
Sự tỉnh ngộ của con người là một cái gì đấy rất lạ. Nó có thể không đến sau bao nhiêu năm, bất chấp những lời khuyên nhủ, tư vấn, thậm chí năn nỉ, của bao nhiêu người. Nhưng nó lại thình lình đến vào một thời điểm nào đó trong đời ta mà chẳng hiểu là do tác động từ đâu. Giống như là một sự tự ngộ ra vậy. Tôi nhớ khi tôi yêu Hưng bảy màu, bạn bè tôi ai cũng ghét Hưng, ghét lây cả tôi vì sự mê muội. Ai cũng can, và tôi biết rằng họ nói đúng, nhưng không hiểu sao tôi không sao dứt ra khỏi mối tình với kẻ bạc bẽo đó được. Đến khi tôi yêu Nhân, sự điên rồ lại lặp lại. Ngay đến Quang cũng phải thở dài: “Anh Dũng ơi, sao anh khổ thế? Em chứng kiến suốt đời anh, anh chỉ chạy theo người khác, khổ vì người khác. Anh sống cho anh đi, anh lo cho bản thân anh đi chứ. Em thấy anh khổ cực đến mức độ này rồi mà vẫn chịu được, không hiểu anh nghĩ gì nữa”. Chị Kim, hàng xóm nhà tôi, thì bảo: “Dũng ơi, em xem thế nào chứ. Em với thằng Nhân chửi bố chửi mẹ nhau, mày tao chi tớ với nhau không ra làm sao cả. Em mất hết cả thể diện, danh dự. Bạn bè hàng xóm trông vào người ta coi thường cho đấy”. Tôi chỉ vâng vâng dạ dạ. Đến cái lần tôi bịa chuyện Nhân bị tai nạn giao thông, làm cả nhà hắn kinh hoảng, chị Kim lại lật đật sang tận nhà tôi khuyên nhủ:
– Dũng ạ, thôi bây giờ cũng phải tỉnh ra dần đi chứ, chẳng lẽ cứ u mê mãi thế này? Từ trước đến nay em yêu bao nhiêu thằng con trai rồi, lịch sử cứ lặp đi lặp lại. Em định trượt theo vết xe đổ đấy à?
Tôi hiểu chị nói đúng, nhưng tôi nào có “định” đâu. Lúc đó tôi đã thấy cay đắng lắm rồi: Gần bốn chục tuổi đầu, chẳng làm được cái gì, cả đời chạy theo đàn ông, mà cứ mỗi người bỏ đi thì lại để lại trong lòng tôi một vết sẹo sâu. Dù vô tình hay cố ý, họ đều gây tổn thương cho tôi, hút hết trí não sinh lực của tôi. Biết vậy, biết là phải chấm dứt cơn u mê kéo dài, phải xác định cho mình một tương lai rõ ràng, nhưng tôi vẫn không sao làm được. Có lẽ phải đến một lúc nào đấy, con người ta mới đột nhiên bừng tỉnh, tự ngộ ra được đường đi đúng đắn cho cuộc đời mình; còn trước đó mọi lời khuyên nhủ của người xung quanh và những tiếng ừ hữ, hô quyết tâm của mình đều trôi tuột đi như nước đổ lá khoai cả.
Với tôi, cái thời điểm tôi thức tỉnh đã đến quá muộn, khi tôi đã trải qua bao nhiêu năm tuổi trẻ lặn ngụp trong những mối tình không lối thoát. Dù sao, muộn vẫn còn hơn không, tôi ngộ ra mọi chuyện sau khi tôi đã gặp Dương, và nhờ thế cuộc chung sống của tôi và Dương diễn ra yên lành, không còn những cơn ghen tuông bệnh hoạn, những trận đánh đấm loạn đường loạn phố. Bây giờ, lòng tôi nguội hẳn. Tôi không còn những ngộ nhận, mơ ước như ngày xưa rằng sẽ có một ngày tôi gặp được hoàng tử đích thực của cuộc đời, hay là cứ sống với một ai đó thật tình cảm, lâu dài thì rồi họ sẽ gắn bó với mình. Than ôi, mộng tưởng hão huyền. Thực tế làm gì có chuyện ấy, không bao giờ! Người đồng tính sinh ra là để cô đơn. Có những người bạn tôi, kể cả khi nhắm mắt nhắm mũi lấy vợ, sinh con đẻ cái, gia đình đông đúc, họ cũng vẫn cô đơn, cô đơn ngay trong chính gia đình mình. Người vợ thì bất hạnh – dĩ nhiên, ai có thể bù đắp được cho trái tim của người phụ nữ sống bên chồng mà không được chồng yêu thương. Bạn tôi có người bảo: “Năm nay tôi lên chức ông ngoại rồi đấy Dũng ạ, mà tôi vẫn chẳng bỏ được tình yêu với giai. Tủi nhục quá. Cứ phải giấu giếm, kìm hãm thế này suốt đời”. Như một sợi dây đàn càng căng thì lúc bật càng mạnh, những người bạn tôi khi đã không thể chặn được nỗi khao khát và sự cô đơn thì sẽ bùng nổ. Điều đó giải thích cho hiện tượng nhiều người đàn ông đứng tuổi, có gia đình đàng hoàng tử tế, bỗng dưng đùng một cái bỏ tất cả để chạy theo một mối tình trai của mình. Vì trách nhiệm với gia đình dòng tộc, họ đã hoàn thành rồi, nên lúc đó sẽ là lúc giải tỏa, hay nói đúng hơn: không thể kìm nén nổi nữa.
Tôi đã xác định rõ ràng rằng mình sẽ cô đơn, số kiếp của một người đồng tính là thế. Tôi sẽ vui vẻ chứng kiến việc Dương chia tay tôi để đến với gia đình riêng của Dương, có vợ có con như mọi người đàn ông bình thường khác. Tôi sẽ vẫn giữ mối liên hệ tình cảm, tình nghĩa với Nhân, với Dương. Sẽ can đảm sống những ngày tháng tuổi già trong ngôi nhà cổ hai tầng ở ngõ Hàng Bè này. Sẽ chấp nhận “lấy cháu làm con”, lấy công việc xã hội làm nguồn vui. Chẳng thể nào khác được.
Người đồng tính chúng tôi không có lỗi. Đó không phải là sự lựa chọn của chúng tôi. Xin đừng ghét bỏ, đừng kỳ thị chúng tôi vì một hiện tượng tự nhiên, bẩm sinh. Chúng tôi sinh ra là kẻ lạc loài, phải chịu sống cái phận của kẻ lạc loài. Tôi đã xác định được như vậy, kể như là hạnh phúc lắm rồi. Nhưng khi mới tập làm quen với ý nghĩ “chấp nhận sự cô đơn”, tôi vẫn khóc thầm, rồi gục đầu trước bàn thờ mẹ mà nức nở. Nhưng mẹ tôi đã đi vào cõi xa rồi. Chỉ có tấm ảnh trên bàn thờ nhìn tôi rưng rưng.
Bây giờ tôi sống với Dương. Dẫu biết rằng sẽ không có ngày mai, nhưng tôi không nặng nề nhiều về chuyện đó. Dẫu sao tôi cũng cảm ơn cuộc đời đã cho tôi gặp Dương. Dương không thuộc về tôi mãi mãi, nhưng trong đời chỉ cần gặp được một người như thế đã là may mắn lắm.
“Tình cho nhau môi ấm, một lần là trăm năm”
Đời tôi có niềm đam mê lớn là cải lương và nhạc trữ tình. Tôi mê giọng hát ngọt như mía lùi của những nghệ sĩ – ngôi sao Phùng Há, Út Trà Ôn, Bạch Tuyết, Lệ Thủy, Minh Vương, Kim Tử Long… và những vở kinh điển như Dạ cổ hoài lang, Thiếu phụ Nam Xương, Kiều Nguyệt Nga, Tiếng trống Mê Linh v.v… Nhạc trữ tình, tôi thích âm nhạc tiền chiến và cả nhạc Sài Gòn cũ. Tôi đặc biệt hay nghe và nhớ những bài hát với giai điệu và ca từ tuyệt đẹp của hai nhạc sĩ Phạm Duy, Trịnh Công Sơn. Ca từ nhạc Trịnh đặc biệt phản ánh đúng tâm trạng của con người trong tình yêu, đủ các cung bậc yêu thương, hạnh phúc khi yêu, đau buồn, tuyệt vọng khi bị phụ bạc…
“… Tình yêu như đốt sáng
con tim tật nguyền.
Tình lên êm đềm,
vội vàng nhưng chóng quên,
rộn ràng nhưng biến nhanh.
Tình cho nhau môi ấm,
một lần là trăm năm”.1
Deyanov, Lâm, Hưng, Nhân, Dương, và tất cả những gương mặt người tình khác đã đi qua cuộc đời tôi… Tôi sẽ không bao giờ quên họ. Chắc chắn họ cũng không bao giờ quên tôi. Sống với nhau một ngày cũng nên nghĩa, huống chi tôi và họ đã gắn bó và có với nhau bao kỷ niệm. Đúng là “tình cho nhau môi ấm, một lần là trăm năm”.
Sau khi chia tay, chúng tôi vẫn giữ quan hệ bạn bè. Chỉ trừ với Deyanov. Tôi không bao giờ còn gặp lại anh nữa. Từ hôm Deyanov đến nhà tôi báo tin lấy vợ, tôi tránh mặt anh. Những năm tám mươi ấy, cả nước còn nghèo, không điện thoại, không xe gắn máy, gặp gỡ rất khó khăn. Tôi chỉ nghe nói về sau, vợ chồng Deyanov và mẹ anh chuyển từ khu ổ chuột Thanh Nhàn về một nơi ổ chuột khác đâu như ở Vĩnh Tuy. Nhà cũ của anh thì tôi chịu hẳn, không thể tìm ra được nữa. Khu vực Thanh Nhàn, Trần Khát Chân, Đông Kim Ngưu giờ đã thay đổi quá nhiều, chẳng còn lưu lại dấu vết gì của một thời. Đúng là vật đổi sao dời. Anh vẫn làm nhân viên Công ty Xe điện Hà Nội cho đến năm 1991 khi xe điện ngừng hoạt động. Không biết Deyanov đi đâu về đâu sau đó. Đến giờ thì tôi có cảm giác rằng anh đã chết, vì nếu còn sống thể nào anh chẳng tìm đến nhà tôi ít nhất một lần – hồi đó anh thương tôi lắm mà, chúng tôi từng vạ vật bên nhau cả ngày trời.
Hình ảnh Deyanov đọng lại trong ký ức tôi giờ cũng nhạt nhòa. Gần ba chục năm rồi còn gì. Nét duy nhất tôi nhớ trên gương mặt anh là đôi mắt to, hơi sâu, đượm buồn. Có lần vào mạng, tình cờ xem được vài bức ảnh của diễn viên từng đóng vai Deyanov trong phim Trên từng cây số, tôi nhắm mắt, cố hình dung lại gương mặt “Deyanov bán vé tàu điện” của tôi, nhưng không tài nào nhớ nổi. Bây giờ nếu trời thương cho tôi gặp lại anh và giả dụ tôi có nhận ra anh, chắc cũng chỉ bởi đôi mắt ấy.
Thủ trưởng của tôi thời quân ngũ, Ngọc, sắp về hưu. Anh và vợ con ở Vĩnh Yên, thỉnh thoảng có dịp đi ngang qua đó tôi vẫn ghé nhà anh chơi (một lần đi cùng Dương trên đường từ nhà Dương về Hà Nội). Gặp nhau, bao giờ chúng tôi cũng rất vui vẻ, trò chuyện hàn huyên sôi nổi và nhất là đã nhìn thẳng được vào mắt nhau mà không bị cảm giác ngượng ngùng làm cho xa cách. Không ai nhắc lại chuyện ngày xưa tôi từng thích Ngọc, từng nằm ngủ cạnh anh, ôm ấp và vuốt ve thủ trưởng. Con anh – thằng nhóc ngày nào còn bé tí, bướng như ranh, đi lẫm chẫm bị “dì Dũng” cầm roi vụt thẳng cánh vào chân – giờ lớn tướng, đang học đại học. Buồn cười thật, nhìn nó bây giờ, tôi cứ nghe văng vẳng bên tai những câu tôi tranh thủ quát nó ngày xưa lúc bố nó đi vắng. May quá, nó không nhận ra tôi, không nhớ tôi là cái anh lính mặt đen dữ tướng, một buổi trưa trên con dốc Tam Đảo đầy nắng, đã vừa quất nó, vừa quát: “Mày đi bộ đi. Tao ghét mày”.
Hồi tôi yêu Ngọc, anh đâu có biết. Còn giờ gặp lại, anh đã biết tình cảm tôi dành cho anh ngày đó, nhưng lại không biết một điều khác trong tâm lý tôi lúc này: Nhìn anh, tôi kinh hãi cảm thấy sức tàn phá của thời gian thật khủng khiếp. Năm xưa anh đẹp oai hùng bao nhiêu trong bộ quân phục màu lính, thì nay trông anh tàn tạ bấy nhiêu. Cũng phải thôi, khi ấy anh còn trẻ, ở trong quân ngũ, ăn uống điều độ, vận động nhiều. Còn giờ đây, Ngọc già xọm đi (ngoài năm mươi rồi còn gì), mặt mày nhăn nheo, tóc bạc, bụng phệ. Tôi ngắm anh bây giờ, nhớ lại hình ảnh cân đối và cường tráng của thủ trưởng Ngọc ngày trước mà bùi ngùi, sợ thời gian và xót xa nghĩ tới bản thân. Tôi hình dung ra mình mười năm nữa, cũng xập xệ, “phai tàn nhan sắc” như thế, và còn đáng buồn hơn thế – cô đơn lủi thủi trong căn nhà hai tầng ở ngõ nhỏ trên phố Hàng Bè này. Không hiểu, tự hình dung ra trước tương lai, thì đến lúc mọi sự diễn ra đúng như thế, tôi có bớt buồn chán mà chịu đựng được mọi thay đổi nghiệt ngã hay không? Chắc là sẽ chịu được thôi, phải cố mà chịu, ai cưỡng lại được tự nhiên?
Tôi cũng vẫn duy trì quan hệ bạn bè với Hoàng Lâm. Lâm đã lấy vợ, có một con, hiện anh là giáo viên thể dục, dạy đại học. Lâm béo ra nhiều, không còn giữ được phom người của thời trai trẻ. Thỉnh thoảng chúng tôi rủ nhau ra quán nước cà phê cà pháo. Có nhắc lại chuyện xưa thì cũng chỉ để cười cho vui. “Hồi ấy, ông tránh tôi như tránh hủi ấy Lâm ạ. Bây giờ thì thôi chứ hồi ấy, tôi tức lắm đấy”. “Không tránh, để anh lấn tới thì em lấy vợ làm sao được?”.
Mối tình đơn phương của tôi với Lâm có một số cái đầu tiên: Lần đầu tiên tôi hôn một người đàn ông. Lần đầu tiên tôi có quan hệ tình dục với đàn ông. Lần đầu tiên tôi biết thế nào là điên vì tình, với sự cố uống rượu say, cởi hết quần áo nằm lăn ra đường gào khóc gọi tên người yêu, gọi mẹ. Rồi bị lảng tránh, bị hắt hủi… Sự yêu đương của tôi với Lâm đúng là theo tinh thần câu thơ của thi sĩ Xuân Diệu: “Tôi khờ khạo lắm, ngu ngơ lắm. Chỉ biết yêu thôi, chẳng biết gì”. Tôi cứ lao vào yêu Lâm điên dại như thiêu thân lao vào bóng đèn nóng sáng, mà chẳng hề ý thức được mình có cái gì để thu hút Lâm, hay nói cách khác, chẳng có một “chiêu”, một “bài vở”, “mánh khóe” nào cả. Sau Lâm, tôi mới bắt đầu biết cách tán tỉnh hơn. Gọi là tán tỉnh thì không hẳn đúng: Kể từ khi cuộc tình dại khờ với Lâm tan vỡ, tôi mới nhận ra vị thế thua thiệt của mình so với phụ nữ, và hiểu ra rằng để quyến rũ đàn ông, tôi không còn cách nào hơn là phải biết mình, biết người. Tôi phải tìm đến những người cần tôi, tôi phải mang lại cho họ cái mà họ cần. Nếu không thì chẳng có cách nào để một thằng gay như tôi chiếm được thể xác và may ra, trái tim, của một người đàn ông cả.
Từ sau khi mất Lâm, tôi đã yêu thêm nhiều đàn ông khác và quên hẳn bóng hình của chàng “Lý Tiểu Long” một thuở. Có thể chính điều đó khiến tâm lý của cả hai chúng tôi đều nhẹ nhàng, thoải mái hơn. Tôi không còn muốn giành lấy Lâm, còn Lâm không còn muốn tránh mặt tôi. Lần đầu tiên gặp lại sau cả thời gian dài xa cách là khi tôi đang ngồi ở quán café quen thuộc với một cô bạn cũng biết Lâm. Cô ta gọi điện thoại cho Lâm, rủ ra uống nước cho vui. Không hiểu linh tính thế nào mà ở đầu dây bên kia, Lâm đột ngột hỏi:
– Có… có Dũng ở đấy phải không?
– Có. Sao anh biết? Anh ngại à?
– Không. Ngại quái gì.
Thế là Lâm ra. Tôi nhìn thấy Lâm từ xa. Vóc người hơi đẫy ra. Vẫn gương mặt ấy, mũi dọc dừa và đôi mắt thăm thẳm, ánh nhìn của Lý Tiểu Long. Nhưng tôi lạ lùng nhận thấy mình không còn cảm giác gì hết. Tim tôi không đập rộn lên và mặt không bừng sáng lên vì một nụ cười vui sướng như ngày nào nhìn thấy Lâm từ xa đi tới nữa. Tôi bình thản. Lòng nhẹ nhàng như khi gặp lại một người bạn cũ, tuy quý mến nhưng không thân thiết lắm, sau bao nhiêu năm xa cách.
Giờ thì Lâm biết rõ tôi là người đồng tính rồi, nói theo ngôn ngữ của dân bóng, tôi “lõa” quá, “nặng nghiệp” quá rồi, thay đổi làm sao được. Nên chẳng bao giờ Lâm nhắc lại lời khuyên tôi năm xưa: “Anh Dũng, anh dừng lại đi, anh phải tìm con gái mà yêu đi” nữa. Cũng không ai nhắc lại chuyện đó, sợ làm người kia ngượng. Nếu vô tình nói ra điều gì có thể gợi lại vụ yêu đương năm xưa, thì phải ngay lập tức khỏa lấp bằng những câu đùa.
Tài nghiện – người tình một đêm của tôi – đã lấy vợ. Thật không hiểu sao hắn nghiện nặng thế mà vẫn có người phụ nữ muốn nương cuộc đời của mình vào hắn. Thật tâm hắn chẳng có ý định cai. Cũng chẳng biết Tài làm nghề gì, có đủ tiền nuôi vợ và chích hút hay không. Tôi và hắn thi thoảng lại gặp nhau tình cờ trong đám bạn, mỗi khi cả hội kéo nhau đi chơi đâu đó. Chẳng thằng nào hỏi thăm thằng kia lấy một lời. Chắc hắn ghét tôi “bỏ rơi” hắn, còn tôi thấy vừa xấu hổ vừa thương bản thân vì đã khát tình đến mức bập cả vào một thằng nghiện. Dù vậy, tôi chẳng trách mình. Làm sao cưỡng lại tình cảm được, một khi đã trót yêu? Huống chi Tài đẹp trai thế (bây giờ hắn vẫn đẹp), đẹp lãng tử, đúng cái gu của một kẻ mơ mộng như tôi.
Hưng bảy màu vẫn dật dờ kiếm sống ở Hà Nội. Một đôi lần tôi trông thấy hắn lang thang trên vỉa hè, mặt thờ thẫn, không biết đang đi đâu. Dân quán nước gần đó bảo Hưng chưa vợ con gì, nghiện ma túy đã hai năm nay. “Lại còn thế nữa” – tôi thầm nghĩ – “May quá hồi ở với mình, nó chưa nghiện, chứ không thì tiền mình vào tay nó như gió vào nhà trống”. Hắn tránh mặt tôi, nhác thấy bóng tôi từ xa xa là đã vội lảng. Tôi cũng chẳng cố tìm gặp Hưng làm gì, tiền cho hắn vay coi như là biếu không. Thâm tâm tôi thương Hưng: Hoàn cảnh như thế, chắc hắn khó mà ngóc đầu lên được. Âu cũng là cái giá phải trả cho một kiếp người. Thôi thì may mà hắn không (hay là chưa?) sa vào con đường tội lỗi.
Nhân trở về Nam Định, lấy vợ, sinh con. Hai vợ chồng sống đúng cuộc đời bình dị của một gia đình nông thôn điển hình ở một nơi đang đô thị hóa: có khoảnh ruộng nhỏ thuê người cấy cày, một cửa hiệu tạp hóa bán từ lọ dưa cà muối, bó hương muỗi đến cái kem đậu xanh tự làm bằng cách pha bột đậu xanh bỏ ngăn đá tủ lạnh… Nhà không giàu nứt đổ đổ vách nhưng cũng đủ tivi, cassette, xe máy cho hai vợ chồng chạy chợ; ở nông thôn như vậy là khá giả. Tết nhất hoặc vào dịp nghỉ lễ, Nhân vẫn lên Hà Nội chơi thăm tôi, mang cho tôi khi cân gạo, lúc đòn bánh. Có năm nhà ăn Tết to, hắn còn đem biếu tôi một con ngan béo. Nhân là người duy nhất vẫn gọi tôi là “mình”, xưng “tôi” như thời hai đứa còn ở với nhau, và thỉnh thoảng (nghĩa là trước khi tôi có Dương), chúng tôi vẫn quan hệ với nhau… như hồi ấy. Cũng phải thừa nhận, cho đến giờ phút này, tôi vẫn yêu Nhân và sẽ rất hạnh phúc nếu được ở cùng Nhân. Tình yêu là thế, không thể giải thích được vì sao lại có một bóng hình cứ ám ảnh ta mãi mãi. Người ta bảo, sau khi đã lập gia đình, phần đông đàn ông và phụ nữ vẫn tiếp tục ôm giữ trong tim hình ảnh một người tình mà anh ta/ cô ta không với tới, không sở hữu được. Phải chăng tôi cũng thế? Nhân sẽ mãi mãi là người tình trong mộng của tôi.
Cam thay nhe nhang va thanh than. Vui cho a!