#173: Bóng – Phần 13

male-bodyscape, photo, hinh anh, upload, download

Tải hình ảnh về điện thoại di động, dtdd, download photo, SMS

(Đừng lo, tranh vẽ thôi mà!)

Trả lại giới tính cho em!

Hồi tôi còn nhỏ, thông tin trong xã hội thiếu thốn, chẳng ai hiểu đồng tính là thế nào, thậm chí chưa có khái niệm đó. Tôi nhớ người ta hay gọi chung những người đồng tính luyến ái bằng cụm từ “ái nam ái nữ”, hoặc “đồng cô”. Đồng cô trong mắt dư luận là một cái gì cực xấu xa, dị hợm: đàn ông nhưng ăn nói thẽ thọt, tác phong õng ẹo, ăn mặc lòe loẹt xanh đỏ tím vàng, tính tình ngoa ngoắt, đanh đá và đồng bóng, sáng nắng chiều mưa…

Tôi còn nhớ tôi đã sợ thế nào mỗi khi gặp ông “Sáu đồng cô”. Ông làm nghề buôn thịt ở chợ như mẹ tôi. Hồi ấy nhỏ quá, tôi không để ý xem ông có thích con trai không, chỉ thấy mọi người gọi ông là “lão đồng cô”. Ông Sáu hay ăn trầu, môi lúc nào cũng đỏ nước cốt trầu. Tính ông rất đáo để, ghê gớm kiểu đàn bà, chửi nhau cứ sa sả sa sả. Ông có gia đình đàng hoàng, một vợ và nhiều con, buôn bán khá phát tài. Thật ra ông cũng không bị ai hắt hủi, chỉ hay bị trêu cho phát khùng lên ngay giữa chợ. Về phần tôi, bây giờ nhớ lại, tôi cũng không hiểu tại sao tôi sợ ông đến thế, chắc vì biệt hiệu “lão Sáu đồng cô” mà mọi người gán cho ông gợi lên một cái gì ghê ghê, bí hiểm. Ngoài ra là ngoại hình của ông mỗi khi xuất hiện: quần áo nâu thụng thịnh, đôi môi hoen đỏ, mặt mày nhàu nát khó coi…

Bây giờ thì từ “đồng cô” thường dùng là để chỉ giới bóng lộ, người mang tâm hồn phụ nữ trong thể xác đàn ông. Tôi không còn sợ nữa mà chỉ thấy thương họ. Với tôi, họ là những người con gái lạc loài, khao khát là “trăm phần trăm phụ nữ” mà không thể nào đạt được. Cuộc đời những người con gái đó không một lần được ôm hoa về nhà chồng, mặc dù có bao giờ họ nghĩ họ không phải phái yếu đâu. Có bao nhiêu cô bóng lộ nhìn những chiếc váy cưới trắng muốt kia mà chạnh lòng? Bao nhiêu người từng mơ một lần được mặc váy cô dâu, ôm bó lay ơn hồng lên xe hoa?

Điểm khác biệt lớn về tâm lý giữa bóng kín và bóng lộ là ở đây: Bóng kín (như tôi) vẫn là đàn ông, nhưng chúng tôi yêu đàn ông; còn bóng lộ yêu đàn ông bởi vì họ nghĩ họ là phụ nữ, họ suy nghĩ như phụ nữ.1 Khát vọng được thống nhất giữa thể xác và tâm hồn dẫn họ đến việc làm phẫu thuật chuyển đổi giới tính. Một số phẫu thuật một nửa, nghĩa là bơm ngực nhưng vẫn giữ bộ phận sinh dục nam. Số khác thì phẫu thuật hoàn toàn cả trên cả dưới.

Quyết định của những chàng gay nhờ y học can thiệp để chuyển đổi giới tính có lẽ là đỉnh cao của sự thỏa mãn khát vọng làm phụ nữ. Không chấp nhận thân xác đàn ông, không dừng lại ở việc độn ngực, trang điểm, mặc đồ phụ nữ và làm một nghìn lẻ một cách khác để giải tỏa, họ đã đi tới quyết định cuối cùng, mãnh liệt nhất: xé toạc vỏ bọc nam giới để tự biến mình thành phụ nữ. Đó là hành động đoạt quyền tạo hóa.

Trong đời, những lúc tuyệt vọng quá vì không sao giữ được người mình yêu, tôi cũng đã có ý nghĩ thầm kín: Hay là mình sang Thái làm một lần cho rồi? Nhưng tần ngần một lúc, tôi lại thôi. Có lẽ ý nghĩ ấy chưa bao giờ đủ mạnh để trở thành một dự định làm tôi dằn vặt lâu. Thông thường, chỉ bóng lộ mới muốn làm phẫu thuật chuyển đổi. Còn với giới bóng kín, tôi hỏi 100 người thì phải tới 95 không thích, mà muốn cơ thể mình vẫn giữ nguyên là của đàn ông. Cũng lại là một điểm khác nữa giữa bóng kín và bóng lộ. Bóng kín có khuynh hướng nữ trong người, có thể thích để tóc dài, ăn mặc lòe loẹt xanh xanh đỏ đỏ, hoa lá cành. Nhưng họ không muốn trang điểm, phục sức, hay đi xa nhất là phẫu thuật cho thành giống phụ nữ. Bản thân tôi thích ăn mặc như một người đàn ông đỏm dáng, tức là tôn những nét đẹp của cơ thể lên, nhưng vẫn là đàn ông chứ không thành đàn bà.

Với giới bóng lộ, khát vọng làm phụ nữ quá lớn nên họ có thể chấp nhận tất cả. Trước hết là hàng chục lần phẫu thuật chỉnh sửa cơ thể. Bác sĩ sẽ lấy đi bộ phận sinh dục nam, rồi tiến hành khoét thẩm mỹ để tạo hình bộ phận sinh dục nữ. Ở phần trên, các phẫu thuật gia nhét những túi nước biển vào người rồi khâu lại cho giống bộ ngực phụ nữ. (Với những người muốn phẫu thuật thành nam giới thì ngược lại, bác sĩ sẽ phải cấy dương vật giả và xử lý “san phẳng” ngực). Rồi đến những tiểu phẫu gọt má, chỉnh hàm, làm lại lông mi lông mày, bơm silicôn vào mặt cho mặt đỡ xương xẩu vuông vức. Người khác thì bơm silicôn vào mông, đùi, đập bớt xương vai cho đôi vai xuôi hơn, mềm mại hơn. Cấy ghép râu nếu bệnh nhân muốn làm đàn ông, và tiêu diệt râu nếu muốn làm đàn bà. Bây giờ có sự trợ giúp của khoa học hiện đại, có lẽ sự đau đớn về thể xác không còn nhiều. Nhưng cũng không thể xóa đi ấn tượng khủng khiếp về hàng chục ca phẫu thuật phải trải qua.

Ngoài việc chịu đựng hàng chục ca mổ, những người cả gan đoạt quyền tạo hóa còn phải uống thuốc để điều chỉnh hoóc môn, suốt phần đời còn lại. “Phụ nữ” dùng estrogen để có làn da và thân hình mềm mại, giọng nói trong trẻo hơn, lông tay lông chân bớt phát triển. Còn “đàn ông” sử dụng testoterone để tạo cơ bắp và kích thích râu ria mọc. Nếu ngừng dùng thuốc, diện mạo của họ sẽ mau chóng biến dạng theo hướng “trở về thời xưa cũ” ngay. Hóa chất vào cơ thể nhiều như thế nên các transgender (người chuyển đổi giới tính) rất dễ bị tổn thọ. Theo lời bạn bè tôi, tại Thái Lan, những người chuyển đổi giới tính, sống thọ lắm cũng không quá 45 tuổi (họ thường bắt đầu giải phẫu lúc 30 tuổi). Còn nếu giải phẫu sớm hơn thì cũng sẽ chết nhanh hơn.

Thế mà giảm tuổi thọ vẫn còn là điều dễ chấp nhận để có thể đổi lấy niềm hạnh phúc được sống thật với con người mình. Tôi có người bạn cũng là dân chuyển đối giới tính, trước khi phẫu thuật, cô nói với bác sĩ tư vấn: “Em chỉ mong trở thành một người đàn bà, cho dù như thế em chỉ sống thêm một tháng cũng được. Em sẽ vẫn vui vẻ chấp nhận, miễn là được sống đúng mình”.

Họ muốn trở thành đàn bà để được đàn ông yêu. Muốn có tình yêu của đàn ông, họ phải đẹp hơn phụ nữ thật. Một người bạn tôi, Cindy Thái Tài, khi còn là đàn ông nặng trên tám mươi cân. Phẫu thuật xong cô phải khổ luyện rất nhiều: hút mỡ bụng, tập tành, ăn uống kiêng khem như người mẫu. Cô trở thành một phụ nữ sexy và đẹp mê hồn. Tôi tin rằng từ khi phẫu thuật, Cindy có điều kiện để được yêu hơn.

Phải nói là nhiều người sau khi phẫu thuật chuyển đổi giới tính đã trở thành những phụ nữ vô cùng quyến rũ, da mịn màng, cơ thể đẹp hơn phụ nữ thật nhiều. (Không tin, xin bạn cứ thử đến dự một buổi sinh hoạt của cộng đồng giới tính thứ ba. Bạn sẽ hoa mắt trước những cô gái cao ráo, da trắng, tóc dài mướt mượt, form cực chuẩn, chẳng kém gì siêu mẫu). Tuy nhiên, họ vẫn cứ là “hàng nhái của hàng hiệu” chứ không phải “hàng xịn”, vì họ không sinh con được. Thẳm sâu trong lòng những người chuyển đổi giới tính luôn có nỗi buồn của việc không thể nào trở thành phụ nữ thật, cũng không phải là đàn ông thật. Sau khi thoát xác đàn ông để trở thành đàn bà, transgender không thể đạt cao trào trong quan hệ tình dục. Họ chỉ lơ lửng ở giữa, bởi không còn xuất tinh được nữa. Một người sau khi làm phẫu thuật, từng ngậm ngùi tâm sự với tôi: “Anh ơi, chuyện em đi… chưa chắc đã là quyết định đúng đắn nhất của em đâu. Vì… vì anh đã nhìn thấy con gà sống mà bị thiến đi chưa? Em, chúng em là như thế đấy”. Tôi cảm nhận được nỗi buồn trong ánh mắt và giọng nói của cô. Nhưng cô vẫn còn may mắn là đã kiếm được bạn trai – một người nước ngoài đã có gia đình nên không còn quan trọng chuyện con cái. Thêm nữa, anh ta cũng là gay (bóng kín) nên rất thông cảm với cô vợ đã từng là đàn ông.

Sự thật chua chát là phẫu thuật không thể biến một anh đàn ông thành phụ nữ “xịn”. Kể cả giống phụ nữ y hệt đi chăng nữa, thì người chuyển đổi giới tính cũng không thể sinh con như phụ nữ được. Họ cũng không mong gắn bó cuộc đời với người đàn ông tử tế, thành đạt v.v… vì một lẽ dễ hiểu: Gia đình bên kia không một ai đồng ý với việc con mình lấy một người không có khả năng sinh nở. Với những người phụ nữ phẫu thuật để biến mình thành đàn ông, tình hình chẳng vui vẻ gì hơn. Vì đồ giả không thực hiện được chức năng thật.

Vậy mà, bất chấp tất cả, những con người ấy vẫn đoạt quyền tạo hóa để được sống đúng mình.

“Từ nay tôi là phụ nữ”

Trung đã tự kìm nén, áp chế những khao khát bên trong, cho tới ngày quyết định “phải sống đúng mình”. Gom góp, tích trữ đủ tiền sau nhiều năm lăn lộn thương trường, đến năm 2006, cô quyết định sang Thái làm phẫu thuật chuyển đổi. Cô giấu tất cả bạn bè quyết định, giấu cả tôi. Như sau này Trung giải thích, đấy là vì cô muốn tạo cho mọi người và cả chính mình một sự bất ngờ thú vị. Tuy nhiên, tôi cũng nghĩ còn một lý do nữa mà Trung không tiết lộ, là nỗi sợ “nói trước bước không qua”, nhỡ phẫu thuật gặp rủi ro, có bề gì thì biết thế nào?

Dù vậy, trong những ngày chuẩn bị lên đường, Trung vui lắm, niềm vui tỏa ra từ nét cười sáng bừng. Tôi ngạc nhiên, tưởng hắn làm ăn vào cầu hay lại có tình yêu nào mới. Sau mới biết đó là niềm vui của sự chờ đợi một cuộc đời hạnh phúc đang đến gần.

Gần một năm trời, công cuộc tu tạo mới kết thúc. Phẫu thuật xong rồi, Trung như lột xác. Từ nay Lê Trung là Lệ Chung. Bao nhiêu năm kìm nén rồi, bây giờ Trung mới thật sự là Chung và có quyền sống như mơ ước của mình. Vì thế mà Trung điệu. Điệu cho hả. Điệu cho bõ. Điệu cho thỏa mãn cái niềm khao khát bấy lâu của mình. Nghiêng vai, vuốt tóc, chớp mắt, nhíu mày, nhăn mũi, cười nụ chúm chím… Trung điệu chảy nước ra, điệu nhũn nhùn nhùn đến hơn cả phụ nữ.

Trong cơn sung sướng đến điên người khi cuộc đời được mở sang trang mới, có những lúc Trung như lên đồng. Gặp anh xe ôm, Trung mở bung áo ra… khoe ngực. Anh chàng xe ôm sợ quá rồ ga bỏ chạy. Tôi phải chạy bổ ra ôm lấy Trung, lôi vào nhà, ôn tồn căn dặn: “Giời ơi là giời, gái ơi là gái. Bây giờ dì là con gái rồi, phải giữ ý tứ chứ sao lại lõa ra thế?”. Trung ngượng, cười ngỏn ngoẻn.

Vài tháng sau những ca tiểu phẫu cuối cùng, Trung xúng xính váy đầm, cùng tôi đi dự đám cưới D., một người bạn chuyển đổi giới tính. Chú rể người gốc nông thôn, hiền lành, ngoan, yêu cô dâu D. qua một mối tình sét đánh. Dĩ nhiên là anh biết và thông cảm hoàn toàn với chuyện của cô. D. mặc váy cưới lóng lánh hạt cườm và kim tuyến, mặt rực hồng màu son phấn, nụ cười luôn nở trên môi. Bờ vai trần vẫn còn dấu vết của cơ bắp đàn ông, nhưng chắc D. không nhận thấy điều đó, nên cô vẫn rất tự tin, cái tự tin của một người phụ nữ sexy. Lại có vẻ gì bẽn lẽn, e lệ như một cô dâu đích thực trong ngày vu quy. Trung và tôi ngồi cười nói rôm rả với các thực khách cùng mâm. Tôi để ý thỉnh thoảng Trung lại liếc mắt nhìn về phía đôi uyên ương. Có lúc, cô không rời mắt khỏi tà váy trắng của D. Kể cũng lạ, tôi không thấy Trung công khai đưa hết gã trai này đến gã trai khác về nhà mình ở nữa kể từ khi cô lột xác thành phụ nữ. Phải chăng, sau bao nhiêu mối tình một năm, một tháng, một tuần, thậm chí một đêm, cuối cùng cô đã muốn có con ong đậu lại với bông hồng?

Đám cưới rất đông, vui. Chúng tôi gặp cả mẹ chú rể – một bà già nông dân chất phác thuần hậu. Bà cụ hào hứng: “Cô dâu xinh không? Nó nhiều hơn thằng N. nhà tôi vài tuổi nhưng mà tốt lắm, ngoan lắm. Cuối năm nay là tôi có cháu bế rồi”. Cả bàn tiệc lặng ngắt.

Tôi cúi vội mặt xuống. Thương bạn tôi quá, thương cả bà mẹ chồng của cô nữa. Thảo nào mà tôi thấy đám cưới diễn ra tuy linh đình nhưng vẫn có phần vội vã. Có lẽ hai vợ chồng vội vàng kết hôn để ngộ nhỡ cái bí mật tày trời kia có lộ ra thì gia đình chú rể sẽ bị đặt vào thế đã rồi. Lúc đó, bà cụ này sẽ thế nào? Nhưng ngẩng lên, nhìn bóng D. thấp thoáng xa xa trong bộ váy cưới lộng lẫy, tôi lại thấy tủi thân tủi phận: Dẫu gì D. cũng đã thỏa nguyện ước, tìm được một người đàn ông thật sự thông cảm và chấp nhận chia sẻ cuộc đời với cô. Giả sử sau này họ có chia tay, hay (nói dại) D. không thọ – như là hậu quả của thuốc nội tiết tố và hàng chục ca phẫu thuật vượt quyền tạo hóa – cô cũng có thể mỉm cười vì đã một lần trong đời được mặc áo cưới lên xe hoa. Còn tôi?

Nhìn trộm, tôi thấy mắt Trung hình như loang loáng ướt. Cả Trung nữa. Trung cũng mơ một lần được mặc váy cô dâu biết bao! Nhưng chẳng ai trong chúng tôi mong một ngày có cháu bế.

Bây giờ thì D. sống hạnh phúc bên chồng. Trung chưa lấy ai nhưng những gì thể hiện ra bên ngoài cho thấy Trung đang hạnh phúc, ít nhất cũng thoải mái vì “hồn” với “xác” đã hòa hợp. Tôi không biết cô có còn giữ thói quen đêm khuya thanh vắng, đeo nhẫn vào cả mười ngón tay rồi chui xuống hầm nhà nhảy múa hát ca một mình không. Chắc là không, giờ Trung đã có thể giống phụ nữ như cô mong muốn suốt bao năm rồi còn gì. Trung hay cười lắm, nói chuyện với ai cô cũng giữ trên môi nụ cười hiền dịu như một cô gái Hà thành lịch lãm. Chỉ có tôi nhận thấy đôi mắt chải mascara cong vút kia vẫn sâu thẳm nỗi buồn.

(Visited 19 times, 1 visits today)
Subscribe
Notify of
guest

6 Comments
Oldest
Newest Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments
Hue Linh
Hue Linh
15 years ago

Thanks Kin.

nhuanh
nhuanh
15 years ago

sao họ sinh ra lại khổ thế?thế mới biết chúng ta là những con người may mắn

namanh
namanh
15 years ago

Co’ le can co phan biet ro hon giua transsexual va gay cung nhu cac kieu khac. Gender la cai nguoi ta identify, chu khong phai cu 2 nguoi dan ong cung thich dan ong thi se giong nhau, chi khac la lo. (public) hay kin(khong public).

Ha Kin
Ha Kin
15 years ago

Cảm ơn đã đọc truyện và để lại ý kiến 😉

BachHo
BachHo
15 years ago

chuyển đổi từ nam sang nữ, đàn ông chỉ thoả mãn được về tinh thần là được làm vợ đúng nghĩa chứ không thể thoả mãn, đây cũng là nõi khổ lớn… híc…
mình thì chẳng thích ai phỉa chuyển đổi cả
ước gì tất cả được sống với chính mình
.. không còn phân biệt … 🙁

nguyencaonguyen
nguyencaonguyen
15 years ago

Cu song het cuoc doi cua ban,lam nhung ji ban thich….do la hanh fuc,chu ko fai co vo con la hanh fuc ,ko vo con ja dinh la bat hanh….cac bui roi cung tro ve cac bui…moi 1 con nguoi chi co 1 cuoc doi ma thoi…1 lan song ma thoi….