#140: Bóng – Phần 10

NHỮNG PHẦN TRƯỚC – CLICK

bong11, photo, hinh anh, upload, download

Nhiệm vụ bất khả thi
Cuộc đời tôi nếu cô đọng lại thành một từ, thì nó chỉ có thể là chữ “tình”. Cả đời mình, long đong lận đận, chìm chìm nổi nổi, cũng vì xoay quanh một chữ “tình”.
Nhưng cuộc đời vốn trớ trêu, cái kẻ dành cả đời mình đi tìm tình yêu, tìm một nửa khuyết để ghép vào cái nửa không lành lặn của chính bản thân hắn, đến dốc cuối của cuộc đời, mới nhận ra rằng người duy nhất yêu thương mình sâu nặng trong cuộc đời này, chính là mẹ.
Khi nhận ra thì đã muộn. Đứa con bất hiếu, dành cả cuộc đời để theo đuổi, đau khổ, yêu thương và chăm sóc những thằng đàn ông khác, đã chẳng dành sự chăm sóc cho người duy nhất dứt ruột yêu thương mình. Giờ nhận ra thì mẹ cũng đã mất rồi.
Mỗi khi nhớ lại cái thời khắc trước khi mẹ tôi qua đời, tôi lại thấy lòng mình đau đớn và ân hận. Vì cho đến phút cuối cuộc đời mình, mẹ vẫn phải lo lắng và đau khổ vì tôi. Và vì cho đến phút cuối đời của mẹ, tôi cũng chẳng thể làm được điều gì cho người. Điều lớn nhất và hầu như duy nhất mẹ trông chờ ở tôi, cũng như tôi có thể làm cho mẹ – đó là lập gia đình để mẹ có một người con dâu và có những đứa cháu, để mẹ được làm mẹ chồng và làm bà nội trước khi nhắm mắt xuôi tay. Cái điều tưởng chừng như quá đỗi đơn giản và tự nhiên mà hầu như đứa con trai nào cũng có thể làm cho bố mẹ mình… cái điều đó tôi lại không thể làm được.
Để rồi khi còn lại một mình giữa cuộc đời này, tôi làm bạn với cô đơn.
Người tình thì nhiều. Nhưng người tình luôn đến rồi lại ra đi. Chẳng ai đọng lại. Nhiều lúc thấy chữ “tình”, mà lại là “tình trai”, “tình gay”, tình của những người đồng tính với nhau sao quá cay đắng và phù du.
Vào những lúc thấy chữ “tình” cay đắng, những lúc cô đơn lên ngập lòng, những khi tết nhất người người tụ họp với gia đình, chỉ mình tôi cô đơn lẻ bóng, những lúc “soi bóng mình giữa tường trắng lặng câm”, tôi lại lẩn thẩn nghĩ lại toàn bộ cuộc đời mình và tự hỏi: Mọi chuyện sẽ như thế nào nếu tôi cưới một người phụ nữ – một ai đó trong số những người phụ nữ đã đi qua đời tôi. Chỉ cần thêm một chút may mắn và cơ hội là mọi chuyện có thể đã đi theo hướng hoàn toàn khác. Và như vậy, cuộc đời tôi đã có thể hòa vào dòng đời bình thường và trôi chảy như bao nhiêu người đàn ông khác.
Tôi đã từng nghĩ về chuyện lấy vợ. Có thể không thật trăn trở như những người bạn khác của tôi. Vì hình như tôi quá đắm say với các chàng trai, quá mải mê với các cuộc tình nên cũng chẳng còn mấy tâm sức để bận tâm nhiều về điều đó. Tuy nhiên, câu hỏi “cưới vợ hay không cưới vợ” thật sự trở đi trở lại trong đầu tôi nhiều lần.
Nó giống như một bài toán khó. Có lẽ nó là bài toán của cuộc đời. Nghĩa là không có đáp án đúng và đáp án sai. Chỉ có một đáp án duy nhất – đó là sự lựa chọn của chính chúng ta. Tuy nhiên, dường như lấy vợ không đủ sức nặng để khiến tôi đưa ra sự lựa chọn. Chỉ có một điều làm tôi suy nghĩ nhất khi nghĩ về những cơ hội tiến tới hôn nhân bị bỏ qua trong đời, đó là tôi không làm mẹ được vui lòng. Đáng lẽ vì mẹ, tôi nên lấy…
Nhưng, tôi không thể…
Tôi không thể sống trái với con người thật của mình. Lấy vợ có nghĩa là phải che giấu. Tôi sẽ phải giấu, giấu tiệt, giấu đến cùng. Bắt buộc phải giấu, dù muốn hay không, đó là tâm lý chung của tất cả những người đồng tính khi có gia đình. Cái bí mật ghê gớm ấy, không giữ nổi nữa thì đành chịu, chứ giấu được là phải giấu, đào sâu chôn chặt, sống để bụng chết mang theo.
Tôi không làm thế được. Tôi không thể sinh hoạt tình dục chỉ vì trách nhiệm, tôi không thể giả vờ yêu thương một người con gái chỉ để giữ hạnh phúc gia đình. Đó sẽ là một cực hình. Có lẽ lúc gần gũi vợ, tôi sẽ phải nhớ đến Hưng, Nhân, Deyanov bán vé tàu điện, hay là một thần tượng trong phim ảnh nào đó của mình – Tom Cruise, Brad Pitt, Leonardo DiCaprio… Giống như một người bạn tôi, sau khi cố lấy vợ để bịt miệng thiên hạ, đã phải treo ảnh chân dung chàng Jack của Titanic lên đầu giường để tạo cảm hứng khi quan hệ vợ chồng, tất nhiên là cô vợ không hiểu, cứ đinh ninh “anh ấy treo ảnh ở đấy là vì mình”.
Rồi sớm hay muộn, cái kim trong bọc cũng lòi ra. Cô ấy sẽ đau khổ biết bao nhiêu nếu biết sự thật. Dù không phát hiện ra thì cũng làm gì có hạnh phúc với một anh chồng hờ chỉ “đánh trận giả” như thế.
Tôi không thể sống như vậy được, tôi không thể là một người khác ngoài chính bản thân mình, tôi không thể làm khổ một người con gái chỉ để che đậy con người thật của mình.
Nhưng cũng có khi, tôi tự tưởng tượng ra một viễn cảnh, rằng tôi lấy vợ và một ngày cô ấy phát hiện ra tôi là gay. Tôi tưởng tượng ra cảnh mình van xin cô ấy thế này:
“Em! Anh không muốn lừa dối em. Anh lấy em là vì áp lực của gia đình. Em phải thông cảm, em nên thông cảm, anh cần em thông cảm với anh. Anh không muốn như thế. Đồng tính không phải là sự lựa chọn của anh. Em là người phụ nữ rất tuyệt vời, em rất đáng yêu. Nhưng sở thích thiên bẩm của anh lại không cho anh được như mọi người”.
“Em! Anh hứa với em, anh sẽ không để tình cảm của anh ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình đâu. Anh vẫn có trách nhiệm, và sau việc này, anh tự thấy mình càng phải có trách nhiệm hơn. Nếu em thương anh, xin hãy tôn trọng anh… Dù anh biết điều đó thật khó khăn với em, em đâu phải là thần thánh để có thể thông cảm cho anh về tất cả được”.
Thật sự, giải thích thì giải thích, dù có thuộc lòng thì tôi cũng thấy không chấp nhận được những lời lẽ của chính mình. Đến mình còn không thuyết phục được bản thân mình thì nói gì đến việc thuyết phục một cô vợ tương lai. Chính những người phụ nữ tìm đến tôi xin tư vấn, chính họ và nỗi đau không thể nói nên lời của họ đã thuyết phục tôi, khiến tôi không bao giờ dám mạo hiểm cuộc đời của chính mình và của một người phụ nữ nào đó trong canh bạc điên rồ này. Canh bạc mà có lẽ tới cuối tất cả đều trắng tay.

9.
Tự thú của một giây

“Ngày tháng nào đã ra đi khi ta còn ngồi lại
Cuộc tình nào đã ra khơi ta còn mãi nơi đây
Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ.
Ôi, những dòng sông nhỏ. Lời hẹn thề là những cơn mưa…”1
Tôi vẫn gọi họ là những dòng sông nhỏ – những người tình mà tôi từng gặp. Bao nhiêu gương mặt là bấy nhiêu kỷ niệm vui buồn. Khổ đau hay hạnh phúc, rồi cũng đến lúc những mối tình ấy đi khỏi đời tôi, để lại sự trống rỗng tới kiệt cùng. Như những con sông, dần cuốn hết phù sa theo dòng chảy.
Ngoài những cuộc tình đắm đuối với Hưng, với Nhân, tôi còn trải qua không biết bao nhiêu mối tình thoảng qua. Dù ngắn dù dài, đó vẫn là những mối tình một đêm trong suy nghĩ. Bởi khi đêm trôi qua và ngày mới đến, mối tình ấy cũng dần biến mất và chẳng để lại chút gì, thậm chí là tiếng vọng.
Phải chăng tôi là người không sâu sắc, tôi yêu đương nông cạn và hời hợt, nên tình cảm chỉ mạnh mẽ, bùng lên một thời gian rồi lại biến thành nhạt nhẽo?
Phải chăng cộng đồng giới tính thứ ba là thế: đa tình, đa sầu, đa cảm. Và đa dâm nữa, dưới con mắt khắt khe của một số người?
Chẳng riêng tôi, đa phần những người đồng tính nam mà tôi biết đều “lặn ngụp tình trường” như vậy. Kể cả khi đang sống cùng ai đó rồi, chúng tôi vẫn dễ bồ bịch vụng trộm, để rồi lại mang tiếng “cả thèm chóng chán”. Thật khó giải thích điều ấy.
Có lẽ, như chúng tôi thường lý luận với nhau: “Nhà dì thích cá kho thịt kho nhất, cơ mà một năm trời, bữa ăn toàn cá kho với thịt kho thì chịu nổi không?”. Trong quan hệ tình cảm (và cả tình dục), chúng tôi thích cái mới và chóng chán những gì đã thành một thói quen nhàm chán. Rồi, từ bản tính đa cảm của gay, chúng tôi rất dễ rung động và yêu. Nhiều khi chúng tôi mê mẩn một người đàn ông vì những lý do rất đơn giản như đôi mắt một mí rất phương Đông, nước da nâu, thân hình chắc khỏe, hoặc nhiều hơn nữa là cách nói chuyện có duyên, hấp dẫn.
Và một điều khác nữa: Nhu cầu tình dục của người đồng tính khi ở độ tuổi sung sức là khá mạnh. Có lẽ một phần điều ấy bắt nguồn từ những ức chế kéo dài suốt từ thời thơ ấu. Khi có dịp ngồi với nhau, câu chuyện của người đồng tính thường xuyên “quay tới, quay lui” về chủ đề sex và sở thích với nam giới. (Tất nhiên, không phải tất cả gay đều như vậy. Cũng như người bình thường: nếu điềm đạm, trầm tĩnh hoặc có học thức cao thì thường kiểm soát dục vọng bản thân tốt hơn).
Nhưng, có giải thích thế nào, tôi vẫn khẳng định: Người đồng tính luôn yêu đương mãnh liệt và lãng mạn như những cô gái tuổi đương thì.

– Con bà này nặng nghiệp quá rồi. Nó mà xuống thuyền thì thuyền nào cũng chìm như Titanic!
Bạn đừng ngạc nhiên khi nghe thấy lời nhận xét ấy. “Nặng nghiệp” là thuật ngữ được dân bóng dùng để gọi những gay yêu nhiều và khổ sở trong chuyện tình cảm. Tôi cũng là một “con bà nặng nghiệp”. Nếu kể tất cả các mối tình trai, dù đơn phương hay chỉ là rung động thoảng qua, tôi cũng phải trải qua tới hai chục cuộc tình có lẻ.
Ngay thời gian còn mặn nồng với Nhân, tôi đã có lần “sa ngã” trước một người đàn ông khác. Chỉ đơn giản từ cái liếc mắt trong một dịp gặp gỡ tình cờ. Hắn cũng là gay, thân hình khá cao to, rất đàn ông, đúng “căn” của tôi. Vài câu đong đưa nhau trên điện thoại. Rồi một hôm, hắn đến nhà tôi vào buổi sáng. Lúc đó tôi đang rán thịt bò bít tết, món khoái khẩu của Nhân. Chàng gay bước vào, bốn mắt chúng tôi gặp nhau. Cảm giác thật sự rất khó tả: không phải là tình yêu, không có chút cảm xúc luyến ái nào, nhưng mà… thèm. Thèm sự động chạm xác thịt dù chỉ một chút thôi, huống chi thời gian và địa điểm đều đang có sẵn. Chúng tôi kéo nhau lên gác.
Hôm ấy, không hiểu run rủi thế nào, Nhân bất chợt về nhà. Hắn thấy cửa đóng, lẳng lặng trèo lên tầng hai. Nhòm qua cửa sổ, Nhân thấy ngay tôi và “gian phu” đang quấn lấy nhau trên giường.
“Mở cửa ra!” – Nhân gầm lên như sấm – “Tao bảo mở, không tao phá cửa!”.
Rầm một tiếng, hắn đấm bật tung cánh cửa gỗ cài chốt lỏng lẻo, lao vào phòng như cơn lốc. Bạn tình của tôi hốt hoảng vớ cái chăn quấn vội vào người. Tôi thì vừa che cho hắn, vừa cuống cuồng mặc quần áo, miệng lắp bắp: “Trời ơi, không biết cái gì cả. Người ta là khách, có gì thì… có gì thì…”. Chàng gay mặc quần, càng mặc càng cuống cuồng, đút chân ngược ống nên lảo đảo suýt ngã. Tôi phải ép Nhân vào tường để “gian phu” phi thân xuống tầng dưới. Hắn xách giày xách tất, chạy như ma đuổi ra đầu ngõ rồi chuồn một mạch. Trong nhà, Nhân gỡ tay tôi ra rồi chồm lên như một con hổ. Bản năng của con người là lúc bối rối thường thanh minh, tôi cuống quít, líu cả lưỡi: “Giời ơi, hiểu nhầm, hiểu nhầm rồi!”. “Hiểu nhầm à? Con mẹ mày” – Nhân nhảy lên đá song phi đánh hự vào ngực tôi. “Tao không vớ vẩn thì thôi, mày lại vớ vẩn? Mày thích thế à?”. Rồi hắn đùng đùng bỏ đi. Tôi chạy theo, năn nỉ: “Thôi, thôi, tôi xin lỗi, tôi biết lỗi rồi”. Nhân gạt tôi ra: “Tao đang muộn giờ làm. Tao phải đi”.
Nhân lên xe máy, phóng đi. Tôi ở nhà, vừa run vừa sợ vừa xấu hổ. Nghĩ tới chuyện lập công chuộc tội, tôi gắng rán thịt bò bít tết thật thơm ngon, đóng vào hộp xốp, mang ra cửa hàng cho Nhân. Đến nơi, không dám gặp hắn, tôi nhờ một người ở đó chuyển vào giúp. Nghe tiếng Nhân vọng ra: “Mày bảo nó mang về đi, tao không ăn”. Tôi đành lủi thủi quay về, nhưng vẫn không quên để hộp thịt lại trên bàn.
Tới nhà, tôi lo sợ, gọi điện ngay cho Cách Cách – cô bạn bóng lộ thân thiết với cả tôi và Nhân. Cách Cách nghe tôi cầu cứu bèn hối hả sang ngay. Mười một giờ rưỡi đêm, Nhân xô cửa vào, người sặc sụa mùi rượu. Tôi thẽ thọt: “Mình mới về đấy à?”. Hắn mở tủ lấy quần áo: “Tao đi. Tao không ở đây nữa. Mày chán tao rồi chứ gì? Chán rồi thì tao đi”.
Cách Cách níu áo Nhân: “Thôi, Nhân ơi, cho Cách Cách xin”.
Nhân hất tay Cách Cách ra:
– Cách Cách để yên, em giải quyết. Đây là chuyện riêng của em, không phải việc của Cách Cách.
Tôi năn nỉ:
– Nhân ơi, Nhân bớt nóng. Tôi… tôi chỉ thử xem thằng ấy là đàn ông hay là con bà thôi mà.
Càng nói tôi càng phạm sai lầm.
– Thử à? Này, thử! – Nhân tát cho tôi một cái như trời giáng, nảy đom đóm mắt. Nhưng chính cái tát ấy làm tôi sướng run người. Tôi hiểu rằng Nhân cũng có tình cảm gắn kết với tôi.
Đáng lý phải xoa dịu thì “bà” Cách Cách kia lại ngồi phệt xuống đất, cười ré lên:
– Ối giời ơi Dũng ơi, sướng nhé. Hơ hơ hơ… Cả đời tôi chưa bao giờ được giai tát như thế đâu, hơ hơ hơ…
Rồi Cách Cách kể lể:
– Dũng ơi, bảo chứ, Dũng đừng để mất thằng này nhé, nó tốt lắm đấy! Chẳng bù cho thằng chồng tôi, tôi có ngủ với giai trước mặt thì nó cũng mặc kệ, vì nó có tình cảm gì với mình đâu. Từ bé đến lớn, tôi chưa bị giai tát như thế này bao giờ.
Cách Cách làm Nhân cũng phải phì cười. Hắn không nói nữa, mang bịch quần áo lên xe phóng thẳng. Tôi rên rỉ nhờ Cách Cách đuổi theo. Ra tới Bờ Hồ, một đám đua xe ào tới. Cách Cách vốn sợ tốc độ, rụng rời chân tay, tạt vội vào lề đường. Nhân phóng đi mất hút.
Cuối cùng, được vài ngày, hắn tha thứ cho tôi mà ở lại, sau khi đã nghe tôi nước mắt lưng tròng: “Nhân ơi, nói thật với Nhân là tôi rất quý mình, tôi không phụ mình đâu. Nhưng bọn tôi là người đồng tính, có thói quen quan hệ với nhiều bạn tình lắm, mà tôi mấy tháng nay không hề biết ai ngoài Nhân cả. Thế nên mình thông cảm nhé. Tôi… tôi không phụ mình, tôi chỉ thèm… thèm cái cảm giác mới thôi. Thôi, tôi hứa là sẽ không bao giờ như thế nữa”.
Tôi kể lại câu chuyện này để các bạn thấy rằng người đồng tính như chúng tôi là như thế, yêu dữ dội nhưng vẫn có lúc thèm của lạ. Và chúng tôi có những mong muốn mà chắc chắn người bình thường không hình dung nổi, như mong muốn “được giai tát” lấy một lần trong đời. Đau thì đau thật, nhưng cái tát ấy thể hiện sự quan tâm của đàn ông dành cho chúng tôi.
Đến đây lại phải kể thêm về “cô” Cách Cách này, người bạn mà theo tôi là đại diện điển hình của giới bóng khi yêu. Cách Cách cũng có “chồng” – một gã đàn ông bình thường. Nói vậy, chắc các bạn đã hiểu hắn chấp nhận sống chung với Cách Cách vì lý do gì. Nhưng, cho dù có chép miệng “kệ, tội gì”, gã trai bao ấy cũng có những cơn phẫn uất vì cuộc sống của mình. Một lần, hắn lấy tiền của Cách Cách, rủ toàn bộ nhân viên trong nhà nghỉ của Cách Cách đi tiêu xài. Nhậu nhẹt chán rồi đi gội đầu, mỗi gã ôm một cô nhân viên. Biết tin, Cách Cách điện cho tôi cầu cứu rồi tất tả về nhà. Sang đến nơi, tôi thấy Cách Cách đang ngồi thu lu trong một góc nhà, nghe gã chồng cùng đám nhân viên cùng tranh nhau xỉa xói. Thấy tôi, như vớ được cái phao cứu sinh, Cách Cách mới òa lên đầy ấm ức…
Nhưng, dù có sự cố nào, mọi chuyện vẫn cứ là như thế. Nếu chứng kiến cảnh Cách Cách chăm sóc chồng, các bạn sẽ kinh ngạc. Giàu có, tiền bạc rủng rỉnh, người làm lên tới cả chục người nhưng Cách Cách vẫn thích tự tay hầu hạ “chồng”. “Cô” Cách Cách đáng thương làm đủ thứ, từ nấu ăn đến giặt giũ, còn tận tụy gấp trăm lần một người phụ nữ bình thường. (Chỉ có một điều khác: Cách Cách không bao giờ dám lên giọng quát bạn tình lấy một câu). Về phần mình, suốt ngày rong chơi và tiêu xài, gã trai bao kia hẳn cũng không bao giờ tìm được một người đàn bà bình thường để chiều chuộng, cung phụng hắn như Cách Cách.
Nhìn những lúc tôi hạnh phúc bên bạn tình, Cách Cách thèm thuồng ra mặt, có lần than thở: “Giời ơi, hai anh chị lãng mạn thế nhỉ, hạnh phúc thế nhỉ? Chồng Dũng tình cảm với Dũng thật, thích thế. Chứ chồng tôi à, nó không bao giờ yêu tôi. Chạm vào người tôi mà nó không có tình cảm gì cả, nó cứ nhắm nghiền mắt lại ấy”. Chán rồi Cách Cách lại tị nạnh: “Giời ơi, sao tôi khổ thế, mà tôi trông cũng trắng trẻo đẹp đẽ chứ, tôi còn phụ nữ hơn Dũng, Dũng trông vẫn đàn ông lắm!”.
Là người bình thường, nghe nói vậy, bạn cảm thấy gì? Vừa buồn cười vừa thương?
Tôi đang nói về những mối tình giữa dân bóng với một người đàn ông bình thường. Không phụ nữ nào chăm chồng được như dân đồng tính hầu đàn ông – lăn xả, cung cúc, tận tụy. Điều ấy đẩy người đàn ông đến tâm lý coi thường, rẻ rúng bạn tình là gay. Nhưng đồng thời, họ cũng dễ quen và chấp nhận cuộc sống được chiều chuộng cung phụng như vậy. Quen dần đến nghiện, họ sẽ ngần ngại dứt khỏi cuộc sống chung với người đồng tính – dù chẳng bao giờ có thể yêu gay. Để rồi, cứ thế, mối quan hệ ấy luôn là một bi kịch với cả hai người.
Sau này, khi làm tư vấn viên ở Câu lạc bộ H.Đ., tôi gặp những phụ nữ mâu thuẫn, bất hòa với chồng. Theo đánh giá của tôi, khá nhiều người trong số họ có tính đáo để, đành hanh, hoặc vô tâm, chẳng biết “chăm sóc chồng” là thế nào. Những lúc ấy, tôi thường nghĩ thầm với một chút ghen tị và xót xa: “Có chồng mà không biết giữ. Trong khi bao nhiêu “con bà” mong có một người đàn ông để chăm sóc mà chẳng được”. Giá họ biết mong muốn của những người như Cách Cách và tôi: mơ được một cái tát từ người đàn ông – để có thể hạnh phúc về sự quan tâm của họ tới mình.
Nếu được nhắn gì với các bạn nữ, tôi chỉ muốn nói thế này: Tình yêu là cái khó kiếm nhất trên đời. Nếu có được rồi thì các bạn nên gắng giữ lấy nó.

Cộng đồng giới tính thứ ba có đặc điểm chung là khát tình. Càng thiếu thốn tình cảm thì chúng tôi càng thèm khát, và ngược lại. Nó như một cái vòng luẩn quẩn: ức chế, thiếu thốn, thèm khát, lại ức chế, thiếu thốn, thèm khát. Có cầu thì có cung, điều đó cũng là dễ hiểu. Khu vực hồ Thiền Quang, Bờ Hồ, phố Tây… là nơi người đồng tính tìm bạn tình hoặc trao đổi nhu cầu. Ở TP.HCM cũng vậy. Thành phố không có hồ nước như Hà Nội, nhưng chẳng thiếu gì tụ điểm cho dân đồng tính “sinh hoạt”. Mạn quanh nhà thờ Đức Bà và dinh Độc Lập, có bốn nơi mà chúng tôi vẫn gọi đùa là “bốn vùng chiến thuật”, theo tên một ca khúc nhạc vàng ngày trước. Tối tối, dân gay thường xuyên ra đó tụ bạ, chơi, nói chuyện, rồi hò hẹn và kết thúc là đi với nhau. Thời đại Internet, mạng phát triển, mọi chuyện còn đơn giản hơn nữa: làm quen, hẹn hò trên mạng – vừa kín đáo riêng tư vừa thoải mái…
Tôi tự nhận mình không phải người buông thả, nhưng lại rất dễ yêu, như các cụ ta gọi là “đa tình”. Thêm nữa, khi ở một mình, thấy cuộc đời hiu quạnh quá, muốn khỏa lấp sự cô đơn nên thỉnh thoảng tôi cũng mò ra Bờ Hồ ngồi. Đúng là ngồi chơi cho đỡ buồn, vì tôi chưa bao giờ có ý định lang chạ với ai ngoài đó – cho dù dân bóng tụ tập khá đông ở các “thung lũng tình yêu” như Bờ Hồ, hồ Thiền Quang, đường Nguyễn Gia Thiều (Hà Nội)… Lơ mơ là rước bệnh, rước AIDS vào người như chơi.
Dù vậy, trong một lần ra hồ như thế, tôi cũng đã gặp “duyên trời định”. Người ấy còn rất trẻ, lông tơ lún phún trên mép, mặc quần áo màu xanh cỏ úa, đội mũ bộ đội. Anh ta ở xa về, hình như vừa lên vùng kinh tế mới. Hồi đó, tôi vừa chia tay Hưng bảy màu, chưa gặp Nhân.
Anh thanh niên ấy ngồi ở quán cóc trên vỉa hè gần Hồ Gươm, uống một chén rượu. Tình cờ tôi cũng ghé quán làm cốc trà đá. Ngồi cùng, khề khà dăm ba câu một lúc, thấy có vẻ hợp chuyện, tôi bèn mời anh ta thêm chén rượu nữa. Rồi hai anh em rời hàng nước, ra sát Bờ Hồ ngồi. Trời chiều mùa hạ, sau một buổi trưa oi nồng, đã tới lúc có gió mát lồng lộng, báo hiệu một cơn giông. Mây xám lại nhưng vẫn trong, ửng lên một màu nắng vàng thật đẹp. Mặt nước hồ lăn tăn. Cây cỏ bên hồ lả lướt theo gió. Lòng tôi bỗng dịu lại. Tôi mơ màng nhớ tới những câu hát trong bài Nắng thủy tinh của người nhạc sĩ tôi yêu mến:
“… Em qua công viên bước chân âm thầm
Ngoài kia gió mây về ngàn
Cỏ cây chợt lên màu nắng.
… Chiều đã đi vào vườn mắt em…”
Cơn giông nổi lên. Gió thổi mạnh hơn, cát bụi bắt đầu cuốn, và sóng ở dưới hồ trào hẳn lên bờ. Người thanh niên bỗng nói với tôi, rất tự nhiên: “Anh ở một mình à? Hôm nay em về nhà anh chơi nhé, ngủ lại luôn? Em ngại gõ cửa ông bác nhà em lắm”. Tôi đồng ý ngay. Cho dù anh ta có không phải là gay, thì tôi cũng chỉ mong đêm đêm có người ở cùng nhà cho vơi bớt cái cảm giác cô quạnh.
Anh chàng ấy không phải gay mà thật sự là một thanh niên ngây thơ, không có khái niệm gì về tình dục đồng giới. Thế mới có chuyện anh ta xin được đến nhà tôi ngủ một cách tự nhiên như vậy. Cuối cùng việc gì phải đến đã đến. Sau bữa cơm tối, chúng tôi ngồi rủ rỉ nói chuyện, và tôi xích lại bên anh, vuốt ve anh, mắt nhìn đắm đuối. Không, đó không phải tình yêu. Chỉ là cảm giác thèm muốn sau bao nhiêu ngày tháng tôi vật vờ vì thiếu vắng bạn tình. Về phía anh thanh niên, tôi chắc chắn rằng anh ta rất sợ, nhưng không hiểu sao anh không chống cự. Có thể vì ngại – dù gì tôi cũng là chủ nhà, đã chấp nhận cho anh ta một nơi dung thân qua đêm. Có thể vì xấu hổ, hoặc vì không hiểu gì. Tôi tiếp tục, anh ta không hưởng ứng nhưng chắc cũng không thoải mái dễ chịu lắm. Lục sục một hồi rồi chúng tôi đi ngủ.
Sáng dậy, câu đầu tiên anh chàng hỏi tôi là: “Anh mạnh mẽ thế, sao anh không lấy vợ đi?”. Tôi chỉ cười. Nghe câu hỏi, tôi đã hiểu anh ta chẳng biết gì về khái niệm “giới tính thứ ba” và đương nhiên chưa bao giờ quan hệ tình dục đồng giới. Anh ta có vẻ ngại, vội vàng đòi đi ngay, vội đến mức chẳng kịp hỏi tên tôi, hay nhà này là số bao nhiêu, ở phố nào. Tôi cũng chẳng kịp hỏi tên anh, chỉ nói với theo: “Bao giờ có dịp về Hà Nội, em cứ vào đây thăm anh”. Nói vậy chứ biết bao giờ trời mới cho chúng tôi duyên gặp lại nhau.
Tất cả dư âm của câu chuyện “tình một đêm” ấy chỉ còn là tiếng vọng.
Tôi còn có bao nhiêu cuộc tình thoáng qua như thế? Những người tình ấy giờ đều đã “tăm cá bóng chim”. Ngoại trừ những người cũng là dân bóng, trong số đó ắt hẳn có những người đàn ông bình thường. Khi nhập cuộc, đôi người tỏ ra sợ hãi. Nhưng không ai chống cự. Tôi không biết họ có ghê tởm tôi không? Chắc là không. Quan hệ tình dục, đồng giới cũng như dị giới, có những điều rất khó giải thích: Trong bóng đêm, người ta như biến thành người khác, không hiểu nổi và không kiểm soát nổi hành vi của mình. Nhà văn Tô Hoài trong một tác phẩm chân dung văn học đã viết về một thứ “tình trai” tương tự như chúng tôi:
“… Giọt gianh lách tách mái nứa gọi đêm ma quái về rùng rợn, say đắm. Bàn tay ma ở đâu sờ vào. Không phải. Tay người, bàn tay người đầy đặn, ấm ấm. Hai bàn tay mềm mại xoa lên mặt lên cổ rồi xuống dần, xuống dần khắp mình trần truồng trong mảnh chăn dạ. Bóng tối bập bùng lên như ngọn lửa đen không có ánh, cái lạnh đêm mưa rừng ấm lên. Chẳng còn biết đương ở đâu, mình là ai, ta là ai, hai cơ thể con người quằn quại, quấn quít cánh tay, cặp đùi thừng chão trói nhau lại, thít lại, giằng ra…”
“… Trong đêm quái quỷ lại thấy mình không phải mình mọi khi, cũng không biết rồi trời lại sáng. Cho đến khi thật thấy rạng sáng mới rờn rợn tởm”.1
Tôi nghĩ rằng Tô Hoài đã viết rất đúng về một trạng thái tâm lý của con người trong quan hệ tình dục. Có những giây phút, hình như dục vọng lấn át tình yêu, người ta làm tình và chấp nhận “được” hoặc “bị” làm tình mà không cần cảm xúc luyến ái thật sự. Do vậy, trong bóng tôi, tôi có thể chạm vào một người đàn ông nào đó mà không bị họ ghê tởm đẩy ra hay thậm chí chửi mắng, đấm đá, xua đuổi.
Không ai phản ứng tới mức làm tôi chùn lại. Nhưng cũng không ai trong các cuộc “tình một đêm” hưởng ứng, mặc cho tôi mạnh mẽ, nồng nàn với họ. Thường cứ xong chuyện là họ nhất định đòi về ngay, cho dù trời chưa sáng. Cũng có người tôi còn gặp lại vài lần nữa; từ lần thứ hai giáp mặt tôi, anh ta tránh ngay, cả hai đều ngượng ngùng. Hẳn anh ta nhớ lại cảm giác chúng tôi đã có với nhau hôm trước, mà thấy “rờn rợn tởm”. Dù thế nào thì tất cả cũng chỉ là thoảng qua thôi. Chớp nhoáng.

Chỉ là chớp nhoáng, vì tôi không yêu ai trong số họ. Nhưng ấn tượng về họ thì vẫn tồn tại đến tận bây giờ trong tâm trí và ký ức của tôi.
Khi tôi kể về những cuộc tình một đêm, bạn có nghĩ tôi là người trác táng và lợi dụng? Tôi sẽ rất khó trả lời các câu hỏi này. Tôi không muốn thanh minh. Thay vào đó, xin để bạn đọc tự phán xét.
Nhưng, đôi khi tôi nghĩ, giá như có một người đàn ông thật sự thương yêu mình, chắc hẳn tôi sẽ cố kiềm chế để không “lặn ngụp tình trường” với những cuộc tình thoảng qua như thế. Hạnh phúc như bến bờ xa lắc, nên con thuyền tình tôi cũng lang thang vô định mãi. Người bình thường ai mà hình dung được giọt nước mắt của dân gay như tôi. Ai mà hình dung thằng Dũng cao to, rám nắng, khỏe mạnh, giọng nói trầm đục, lại có những đêm vật vã không ngủ được vì khát tình, thèm trai? Ai mà hình dung cảnh tôi nằm úp mình xuống giường, vục mặt vào chiếc chiếu mà tưởng tượng đó là cơ thể một người đàn ông?
Tôi không sống khác được. Tôi không làm sao sống khác được. Tôi đã từng ước phải chi tôi có thể mổ đầu mình, hút hết óc vứt đi để không yêu đàn ông nữa. Nhưng chuyện điên rồ ấy có bao giờ xảy ra.
Trong cái thế giới của chúng tôi, gay bóng lộ – tức những người công khai thiên hướng giới tính của mình – sống có phần thoải mái hơn tuy bị xã hội kỳ thị ra mặt. Còn bóng kín như tôi thì không bị kỳ thị chừng nào còn giấu được thân phận. Đổi lại, chúng tôi luôn phải khổ sở, chịu áp lực tâm lý nặng nề. Dù vậy, xét cho cùng, cả bóng kín lẫn bóng lộ đều ở trạng thái tuyệt vọng chờ tình. Trường hợp Cindy Thái Tài, vừa được sống như một người phụ nữ vừa thành đạt về sự nghiệp, lại vừa có gia đình riêng, là cực kỳ may mắn và hiếm hoi. Còn nói chung, tất cả chúng tôi đều cô đơn. Tâm lý tuyệt vọng, mất lòng tin vào tình yêu, chẳng có gì để mất đó đã đẩy nhiều MSM đến lối sống buông thả, bất cần đời.
Vào những phút cô đơn, yếu lòng, không chế ngự nổi dục vọng, tôi đã tìm kiếm các mối tình một đêm như anh “bộ đội” tôi gặp bên hồ và nhiều người khác nữa. May cho tôi, một cách không có ý thức, tôi toàn gặp những người khỏe mạnh bình thường, không nhiễm HIV, nếu không chắc giờ này tôi đã mang trong mình căn bệnh thế kỷ. Sự thực, một trong những cách sinh hoạt tình dục của người đồng tính là làm tình bằng đường hậu môn (anal sex). Niêm mạc hậu môn mỏng, không tiết chất nhờn, nên khi quan hệ cả hai bên đều dễ bị trầy xước cơ thể, chảy máu, nhiễm trùng, viêm loét, do đó khiến virus suy giảm miễn dịch dễ dàng lây truyền hơn. Cũng dễ hiểu khi, vì sự thiếu hiểu biết trong quan hệ tình dục, cộng đồng giới tính thứ ba dễ bị khoác lên mình cái tiếng là ổ chứa HIV/AIDS.1
Tuy nhiên, nói cho cùng, cứ sinh hoạt tình dục không an toàn là có nguy cơ nhiễm HIV/AIDS rồi, chẳng cứ mại dâm nam hay nữ. Đó là điều chắc chắn, đã được khoa học chứng minh.
Dù vậy, các vấn đề khác dính líu đến chuyện “tình một đêm” thì tôi cũng đã gặp. Đó là lần tôi vớ phải một con nghiện.

Thời gian chia tay Nhân là khoảng thời gian khủng hoảng của tôi. Cuộc sống tình cảm hoàn toàn bế tắc, không lối thoát. Hết ngày dài lại đêm thâu, ngày tháng trôi qua chậm rãi, nặng nề như thể giết tôi từ từ. Lũ bạn thương tôi, thường hay qua nhà rủ tôi đi chơi cho khuây khỏa. Nể bạn nên tôi theo, chứ trong đầu lúc nào cũng canh cánh hình ảnh Nhân.
Trong một dịp như thế, tôi đã gặp một thanh niên tên là Tài, có khuôn mặt rất ưa nhìn. Tài cao dong dỏng, có lẽ phải hơn mét tám, vai rộng, hông thon, đúng tiêu chuẩn “hình chữ V” của cơ thể nam giới. Mặt Tài lạnh, nhưng đẹp lắm – mũi dọc dừa, môi dày, mọng, rõ nét. Nghe đâu đàn ông mà môi dày và mọng như thế là người có khả năng tình dục mạnh. Ngay buổi đầu tiên gặp tại quán café Sân Ga, tôi và hắn đã trò chuyện, dính nhau như keo. Hôm đó cả hội đi chơi rất muộn. Cuối buổi, Tài và hai người nữa trong đám bạn tôi gạ “về nhà Dũng ngủ”. Tôi không thú vị lắm với hai thằng bạn đồng tính, nói nhiều, ồn ào như chợ vỡ, nên thì thào với Tài: “Chỉ có em về nhà anh thôi nhé. Hai anh em mình hợp chuyện lắm, mà anh có chuyện muốn nói với em”. Tài cúi đầu, nói khẽ: “Vâng”. Rõ nhu mì. Về sau tôi mới biết chính hắn cũng muốn về nhà tôi một mình đêm hôm đó, vì hắn có mục đích riêng.
Chúng tôi về nhà khi trời đã rất khuya. Hai người lên giường nằm, tự nhiên như thể quen nhau từ lâu lắm. Nằm và tỉ tê nói chuyện một lát, rồi tôi bắt đầu cầm tay, vuốt ve Tài. Những tín hiệu thăm dò cho thấy Tài có vẻ xuôi xuôi, và thế là tôi lao vào. Bế tắc trong tình cảm, cơn thèm khát đàn ông, nỗi tủi thân của người bị bỏ rơi… bao nhiêu thứ dồn lại nghẹn lòng tôi, chỉ chờ dịp để xả ra – tôi như con sói mà Tài là con mồi. Chúng tôi quấn chặt lấy nhau suốt đêm. Sự hưởng ứng của hắn không cao, nhưng hắn có sức bền, cái dẻo dai của một người đàn ông thực thụ. Sau này tôi mới biết hắn còn có cái ý định đen tối trong đầu. Và, đó mới là động lực khiến hắn chấp nhận tôi.
Buổi sáng, tôi chia tay Tài trong trạng thái lâng lâng hạnh phúc. Tài hẹn tôi một tuần nữa lại đến. Lần đầu tiên sau bao nhiêu tháng vật vã đau khổ, tôi cảm thấy lòng nhẹ nhàng, vui sướng: đang lúc cô đơn nhất thì tự nhiên lại gặp được một người đàn ông chia sẻ với mình. Hơn thế nữa, người đó còn đẹp trai, ăn nói hợp chuyện. Từ hôm đó tôi bắt đầu nhớ hắn, mong hắn. Một tuần liền, sáng nào tôi cũng ra quán Sân Ga hỏi chuyện về Tài. Dân ngồi quán khen Tài đẹp trai, ga lăng, con nhà giàu, có học, biết chơi guitar… Toàn những lời có cánh, tôi nghe, tự hào lắm. Cũng có người bảo Tài mắc cái tật cờ bạc, hay đặt xe của bạn bè. Nhưng với tôi lúc này, chuyện đó quan trọng gì.
Ngày nào tôi cũng ra quán hóng chuyện Tài và đợi gặp hắn. Ngồi giữa đám đông ồn ào nhưng tôi không để ý gì cả, chỉ đắm chìm trong suy nghĩ, mường tượng lại lúc tôi và hắn gần gũi nhau. Tôi chờ Tài và hắn đã đúng hẹn. Một tuần sau, tức là vào đêm chủ nhật, hắn xuất hiện trước cửa nhà tôi và bảo rằng hắn đến để ngủ, hắn không thích về nhà. Tôi gần như vồ lấy Tài, hai thằng lại quấn chặt nhau suốt mấy tiếng. Thật là một đêm tuyệt vời, tôi ngủ thiếp đi với niềm sung sướng dào dạt trong lòng. Gần sáng tôi tỉnh giấc, quờ tay sang bên và ngạc nhiên thấy Tài không ngủ, hắn nhìn tôi thao láo, như thể hắn đã nằm thế cả đêm, không hề chợp mắt.
– Sao em không ngủ? – Tôi hỏi.
– Em nghiện heroine.
Câu trả lời thản nhiên của Tài như một cái tát vào mặt tôi. Tôi tỉnh hẳn. Thì ra hắn là con nghiện, loại người mà tôi chưa từng va chạm bao giờ.
– Anh có tiền không? Có thì đưa em đi mua thuốc.
Lại thêm một câu tỉnh bơ nữa. Trán tôi vã mồ hôi. Không còn biết phải nói gì. Tôi dậy, đưa tiền cho Tài. Khoảng một giờ sau hắn về. Hôm đó, Tài ở nhà tôi cả ngày. Nhưng từ chỗ thích và mừng rỡ được gặp hắn, tôi đã chuyển dần sang trạng thái lo sợ. Tôi biết mọi chuyện không dừng lại ở đây. Quả nhiên từ đó, Tài làm phiền tôi liên tục. Vài ngày lại một lần đến xin tiền, hôm thì một trăm, hôm thì hai trăm nghìn. Không lấy tiền thì lấy quần áo mang đi, chắc là để đổi thuốc. Hắn vẫn duy trì việc làm tình với tôi, đến tận khi ấy tôi mới hiểu sự dẻo dai của hắn là do tác động của heroine. Chính hắn cũng công nhận như vậy. Hắn nói tôi mới hiểu, con nghiện thông thường không xuất tinh được khi quan hệ, thậm chí mất luôn cả nhu cầu tình dục, nhưng khi đã “lâm trận” thì rất dẻo dai. Tôi vừa ngán, vừa lo sợ, lại vừa tiếc, không muốn dứt bỏ một bạn tình quá đẹp trai. Cho dù mọi chuyện đã rõ như ban ngày: Tài là một người đàn ông bình thường và không có cảm hứng gì với tôi cả. Nhưng ma túy đã khiến hắn chai sạn và chấp nhận làm tình cả với đàn ông mà không một chút ghê tởm.
Được vài tuần, cảm giác mệt mỏi bắt đầu dâng lên trong đầu. Chẳng muốn nghĩ gì nữa, tôi chán nản, đi cùng lũ bạn ra quán café Sân Ga ngồi cho đỡ buồn. Đó là một quán café ca nhạc, loại quán sinh viên, nằm gần đường tàu và cách công viên Thống Nhất không xa. Trên đường ra quán, chúng tôi đi xe máy lướt qua cổng ga Hàng Cỏ. Và thế là trên con đường ấy, ngày hôm đó, tôi đã nhìn thấy Tài. Than ôi, người hùng của tôi, thiên thần trong bóng đêm của tôi, đang ngồi co ro trên mặt đường, ngay sát nhà vệ sinh của ga. Và đang lên cơn vật thuốc. Còn đâu hình ảnh đẹp đẽ của một chàng trai cao lớn, mũi cao môi mọng rất đa tình. Tượng thần Hy Lạp đã đổ sụp. Tôi chán. Chán. Cực kỳ chán nản, ê chề, cộng thêm cảm giác xót xa và thương hại. Dù sao cũng không thể để hắn vật vã trên sân ga, cạnh cái nhà vệ sinh như thế này. Tôi dừng xe, bước lại phía hắn, cúi xuống vỗ vỗ: “Sao ra nông nỗi này? Đi, đi về nhà anh, anh sẽ cai cho”. Tài gật gật đầu, mặt dài dại, nhờn nhờn, tóc tai bê bết vì lâu ngày không gội. Nhưng cái lươn lẹo của một thằng nghiện thì chẳng hết được, hắn đặt điều kiện cho tôi ngay: “Nếu muốn cai thì anh phải cho em bỏ dần dần, dần dần thôi”. Đến lượt tôi gật đầu.
Sao tôi lại có thể ngu muội đến thế? Vốn không có kinh nghiệm, tôi không nhận ra được Tài đã vào giai đoạn nghiện nặng, rất nặng rồi. Tôi cũng chẳng biết cách cắt cơn cho Tài, chẳng biết mua thuốc cai cho hắn ở đâu. Tôi giữ hắn ở nhà, mua hoa quả cho Tài ăn hàng ngày, định bụng sẽ cách ly hắn khỏi môi trường bên ngoài – thấy người ta bảo bác sĩ cai nghiện thường làm như vậy – đồng thời giảm dần liều dùng, tiến tới cắt cơn. Trên thực tế, mỗi ngày tôi cứ phải cắn răng đưa hắn tiền, khi tám chục, lúc một trăm ngàn. Tài cầm tiền rồi tót đi một mạch, tối mịt mới chịu về nhà. Liều dùng đương nhiên là không giảm. Một tuần trôi qua, cả thiện chí và lòng kiên nhẫn của tôi đều vỡ nát. Tôi cay đắng nghĩ mình mang thân phận đồng cô chưa đủ khổ hay sao, lại còn dính đời mình vào một thằng nghiện. Buổi tối hắn về nhà, tôi chặn cửa, chỉ mặt hắn, nổi khùng:
– Tài! Mày không bỏ được thuốc phải không? Sao lừa tao như thế?
Tài nhìn tôi với vẻ mặt ngây ngây vô cảm, tuồng như không hiểu tôi nói gì.
– Từ bây giờ mày đừng vác mặt đến nhà tao, đừng có móc tiền tao. Không gặp mặt nhau nữa nhé. Bước!
Tài quay lưng đi, không nói một lời.
Từ đó hắn không gặp tôi để xin tiền nữa. Thỉnh thoảng hai người vẫn tình cờ gặp nhau nhưng có một khoảng cách rõ rệt. Hắn không ưa tôi và tôi cũng chẳng muốn dây vào hắn. Hắn vẫn đẹp, diện mạo có phần phong trần lãng tử hơn cả ngày trước. Nhưng tôi vô cảm.

(Visited 5 times, 1 visits today)
Subscribe
Notify of
guest

2 Comments
Oldest
Newest Most Voted
Inline Feedbacks
View all comments
xman
xman
15 years ago

thế giới bao la rộng lớn

hoangngoc
hoangngoc
15 years ago

ôi lại được đọc Bóng rồi 😀